Trưởng thành Có lẽ Thái Bình đạo nhân thật sự là cao nhân, nhưng điều này lại khiến tâm trạng Vĩnh Thành Đế trở nên kém hơn.
Cao nhân này không những không nguyện trung thành với ông giống Thanh Vân đạo trưởng, ngược lại còn giấu ông làm ra loại chuyện có khả năng nhiễu loạn dân tâm như vậy, quả thực đáng giận.
Dù tương lai thật sự có hạn hán thì Thái Bình đạo nhân không thể đến tìm ông, âm thầm báo việc này cho ông biết sao? Vì sao phải làm lớn chuyện như vậy?
Vĩnh Thành Đế không hề nghĩ ngợi đã hạ lệnh cho người đi tìm vị Thái Bình đạo nhân kia.
Rất nhiều giấy truy tìm được trải rộng khắp Kinh thành chỉ trong một đêm, ông không tin mình không tìm thấy tung tích của Thái Bình đạo nhân!
Cấm vệ quân lệnh cho sai dịch [1] của nha môn trong Kinh thành đi tìm Thái Bình đạo nhân, nhưng bọn họ không tìm thấy manh mối gì.
[1]sai dịch: nhóm người chuyên đi truy nã, bắt người cho nha môn.
Không ai biết mấy bài thơ kia do người nào in ấn, còn về phần phân phát... Bọn họ tìm được vài người lúc trước đi khắp nơi để phân phát bài thơ này, nhưng những người đó đều chỉ nhận tiền làm việc hoặc bị nắm thóp nên không thể không làm.
Điều khiến người khác không thể nói nổi là bọn họ cũng không biết người đưa tiền, hay nắm thóp mình là ai.
Đương nhiên Thọ Hỉ biết được động tĩnh bên ngoài, nhưng biết rồi thì lại chỉ cười trừ mà thôi, Đoan vương có mạng lưới tình báo riêng của mình, thông qua mạng lưới này tìm vài tên lưu manh trong Kinh thành giúp hắn làm việc, thật sự không có gì đơn giản hơn.
Bên ngoài huyên náo rất lớn, nhiều người đều hiếu kỳ về Thái Bình đạo nhân, mà lúc này, Tần Dục lại đang nói chuyện với vài thợ thủ công.
Lúc trước hắn có tìm mấy người thợ thủ công về để khắc những chữ đơn riêng lẻ, tìm những chữ hắn cần rồi dán lại với nhau để in thành một bài thơ, nhưng vì dụng cụ dùng để dán không được chọn kỹ càng, sau khi dán thì không thể nào tách ra được nữa, cố gắng tách nó ra thì sẽ chỉ làm những chữ khắc đó bị hư, còn hao phí cả công sức.
Nếu thay đổi kỹ thuật in ấn thì có thể giảm bớt chi phí hao tổn nhưng cũng không thấp hơn bao nhiêu, tất nhiên Tần Dục không mong muốn điều này nên hắn muốn bàn bạc kỹ với mấy người thợ thủ công kia.
Trương lão là một thợ thủ công bình thường, chỉ có thể khắc được những chữ đơn nên chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ có thể bái kiến một vị Vương gia.
Ông nhìn Tần Dục, kích động không nói nên lời, đôi bàn tay đầy vết xước chạm khắc, thậm chí ngón tay nắm quần áo của mình còn khẽ run.
"Ngươi là Trương Đại Dân?" Tần Dục hỏi.
"Dạ dạ." Trương lão lập tức đáp, liên tục gật đầu.
"Nếu kĩ thuật in ấn này có thể cải tiến thì nó sẽ mang lại lợi ích cho quốc gia và người dân, đến lúc đó chắc chắn bổn vương sẽ nhớ công của ngươi." Tần Dục nói: "Sau này ngươi cần gì thì cứ việc nói với quản gia."
"Tạ Vương gia." Trương Đại Dân và nhi tử, đồ đệ liên tục dập đầu đến nỗi trán cũng thâm tím.
Tần Dục không nói gì nữa, nhìn ông ấy rồi dặn dò quản gia sau này mỗi ngày đều cho họ một món ăn mặn, may cho bọn họ mấy bộ đồ rồi rời đi.
Hiện tại vừa mới bắt đầu nghiên cứu, không cần thiết phải ban thưởng cho họ, nhưng nếu để cho họ sống thoải mái một chút thì bọn họ sẽ làm việc tận tâm tận lực.
Lúc Tần Dục rời đi thì còn mang theo một vài bản chữ khắc.
Gần đây hắn đang dạy Lục Di Ninh đọc sách nhận mặt chữ nên mới mang vài chữ khắc về, coi nó như một con dấu để cho Lục Di Ninh chơi, như vậy có thể khiến Lục Di Ninh học nhanh hơn.
Lúc Tần Dục đến thư phòng thì Lục Di Ninh đang viết hai ba chữ đơn giản nhất.
Nàng vừa học viết chữ, viết cũng không tốt lắm, nhưng ít nhất vẫn ra hình dạng... Tần Dục cũng không trông mong nàng trở thành một bậc thầy thư pháp, chỉ muốn nàng có thể nhận mặt chữ, như vậy hắn đã rất vừa lòng rồi.
"Tần Dục Tần Dục, ngươi xem ta viết thế nào?" Lục Di Ninh mở to hai mắt, đầy chờ mong nhìn Tần Dục, hi vọng có thể được Tần Dục khích lệ.
"Không tệ." Tần Dục cười sờ đầu Lục Di Ninh, Vương phi của hắn không ngốc chút nào, ngược lại còn rất thông minh, nếu nàng muốn học thì dù là cái gì cũng đều học rất nhanh, điều này khiến người phụ trách chỉ bảo nàng như Tần Dục cảm thấy có thành tựu.
Đương nhiên, dù là nói chuyện hay viết chữ thì cho tới bây giờ Lục Di Ninh chỉ thể hiện hết ra khi ở trước mặt hắn, còn ở bên ngoài thì nàng vẫn đề phòng với thế gian này như cũ, không muốn nói chuyện với người khác.
Lục Di Ninh như vậy thật ra cũng không tốt lắm, chỉ khi nàng hòa nhập được với thế gian này mới có thể sống tốt, nhưng nhìn Lục Di Ninh ỷ lại vào mình như vậy, trong lòng Tần Dục có ý nghĩ tư lợi riêng, không muốn chỉ dẫn Lục Di Ninh mở rộng cửa lòng với người khác nữa.
Bây giờ hài tử này còn rất đơn thuần, mặc dù muốn để nàng quen biết một vài người, nhưng vẫn nên chờ đến sau này rồi hẵng nói đi.
Nghĩ như vậy nên Tần Dục nhanh chóng bỏ chuyện này qua một bên, tiếp tục dạy Lục Di Ninh nhận biết vài mặt chữ đơn giản.
Tần Dục đọc một câu, Lục Di Ninh liền đọc theo một câu, hai người nhanh chóng đọc được một trăm chữ, đọc xong thì Tần Dục lại giải thích tỉ mỉ từng chữ một, sau đó lại cùng Lục Di Ninh đọc thêm vài lần.
Một người dạy một người học, thoáng chốc đã qua nửa canh giờ, Tần Dục đang muốn kết thúc buổi học hôm nay thì Lục Di Ninh đột nhiên nói: "Tần Dục... Chữ này viết thế nào?"
"Nàng muốn học viết tên của ta?" Tần Dục cười hỏi, sau đó lấy một tờ giấy đến: "Ta viết cho nàng xem."
Mấy ngày nay Tần Dục đã dạy Lục Di Ninh nhận biết một vài chữ, nhưng về phần viết thì chỉ giới hạn trong ba bốn chữ thôi, tính đợi Lục Di Ninh học cách dùng 乃út xong thì sẽ dạy nàng viết vài chữ khó.
Nhưng nếu bây giờ Lục Di Ninh muốn biết tên hắn viết như thế nào thì hắn cũng tình nguyện dạy.
Cầm 乃út chấm một ít mực nước, Tần Dục trực tiếp viết tên mình xuống mặt giấy trước mặt.
Tay phải của hắn tốt hơn tay trái rất nhiều, nhưng chữ viết lại không có được khí chất kiệt ngạo[2] giống tay trái, mà là hơi hướng khéo léo đưa đẩy.
[2] Kiệt ngạo: kiêu ngạo, cương quyết, bướng bỉnh
Lục Di Ninh nhìn Tần Dục không rời mắt, sau khi Tần Dục viết xong một lượt thì nói: "Ngươi viết thêm một lần nữa đi."
Tần Dục cười khẽ một tiếng rồi viết thêm một lần.
Lúc này Lục Di Ninh cầm lấy tay của Tần Dục, lại nói: "Viết thêm một lần nữa."
Tần Dục quả thực viết thêm một lần nữa, dưới sự yêu cầu không ngừng của Lục Di Ninh, hắn đã viết tên của mình tới mười mấy lần.
"Được rồi! Đến lượt ta viết!" Lục Di Ninh đột nhiên nói, kích động nhìn giấy 乃út trước mặt Tần Dục.
Tần Dục gật đầu, đưa 乃út lông trên tay mình cho Lục Di Ninh.
Lục Di Ninh mới học viết chữ được một hai ngày, Tần Dục không trông mong nàng nhìn mấy lần đã có thể viết được tên mình, không ngờ khi Lục Di Ninh cầm lấy 乃út, ngồi ở trên ghế thì trông rất đoan chính.
Trông giống một người thường xuyên viết chữ... Trong lòng Tần Dục xuất hiện ý niệm như vậy, sau đó đột nhiên phát hiện động tác lúc này của Lục Di Ninh giống hệt động tác của hắn khi viết chữ.
Vương phi hắn đang bắt chước rập khuôn theo động tác của hắn. Tần Dục cười theo bản năng, sau đó liền nhìn thấy Lục Di Ninh cầm 乃út, rành mạch lưu loát viết lên giấy trắng hai chữ "Tần Dục".
Hai chữ này còn giống chữ lúc nãy của Tần Dục y hệt!
Tần Dục kinh ngạc nhìn Lục Di Ninh, hắn thật sự không ngờ Lục Di Ninh có thể lập tức viết được tên mình, còn có thể viết giống y hệt hắn.
Dù là chính hắn cũng nhìn không ra chữ Lục Di Ninh viết có gì khác so với chữ hắn.
"Ta viết rất dễ nhìn!" Lục Di Ninh có chút đắc ý nhìn Tần Dục, vừa rồi lúc Tần Dục viết, nàng đã nhìn rõ ràng thấu đáo lực tay của Tần Dục thế nào, sau đó liền bắt chước rập khuôn theo động tác đó, viết ra tên của Tần Dục.
"Là rất đẹp mới đúng, Di Ninh thật thông minh." Tần Dục khích lệ, lúc trước hắn còn tưởng nếu muốn Lục Di Ninh luyện viết chữ giỏi thì rất khó, không ngờ trong chớp mắt nàng đã cho hắn một kinh hỉ như vậy.
Lục Di Ninh bắt chước rập khuôn theo động tác của hắn, nhưng Tần Dục không cảm thấy điều này có vấn đề gì, lúc bắt đầu luyện viết chữ ai cũng bắt chước theo người khác, Lục Di Ninh có thể viết lại chữ của hắn thì quả thực là chuyện tốt.
Đang hưng phấn nên Tần Dục dứt khoát dạy Lục Di Ninh luyện chữ thêm nửa canh giờ nữa.
Đảo mắt một cái mùa hạ đã qua nửa tháng, thời tiết càng ngày càng nóng.
Lục Di Ninh đã biết viết rất nhiều chữ, còn chuyện Vĩnh Thành Đế muốn tìm Thái Bình đạo nhân vẫn chưa có chút manh mối nào, ngược lại số người trong Kinh thành biết đến Thái Bình đạo nhân càng lúc càng nhiều, những tiên sinh diễn thuyết thư [3] luôn nói về Thái Bình đạo nhân.
[3] tiên sinh diễn thuyết thư: người diễn thuyết, kể lại các loại kí khúc như bình thư, bình thoại. (thường ở trong các trà lâu.)
Mà trong những ngày này, đột nhiên có người cưỡi ngựa vội vàng chạy vào Kinh thành.
Những người này tự cưỡi ngựa vào, trông rất phong trần mệt mỏi, nhưng hai mắt lại tỏa sáng, tinh thần vô cùng tốt.
"Cấp báo từ tám trăm dặm! Cấp báo từ tám trăm dặm!" Người cầm đầu hô khàn cổ họng, chạy thẳng một đường vào Kinh thành.
Xuất hiện tin khẩn cấp từ tám trăm dặm, dĩ nhiên Vĩnh Thành Đế muốn đích thân tiếp kiến, không bao lâu sau mấy tên binh lính mặt xám mày tro đã xuất hiện trước mặt Vĩnh Thành Đế.
Mấy tên binh lính đều bị phơi nắng đen thui, phỏng chừng đã cực kỳ mỏi mệt, nhưng đôi mắt lại tỏa sáng kỳ lạ, bọn họ vừa nhìn thấy Vĩnh Thành Đế đã quỳ xuống: "Bệ hạ! Tây Ninh đại thắng! Lý tướng quân bắt được mấy ngàn người Nhung!"
Người Nhung vẫn luôn là hiểm họa tiềm ẩn của Đại Tần, nghe thấy Tây Ninh đại thắng thì Vĩnh Thành Đế hưng phấn đứng dậy, nhưng cũng nhanh chóng nhớ tới câu thơ thứ hai trong bài thơ kia "Tây Ninh truyền tin vui, điềm lành to lớn đến".
Tây Ninh quả thực đã truyền tin vui đến.
Đây không phải là lời tiên đoán lúc trước của Thái Bình đạo nhân sao, bởi vì trận đánh này đến bất thình lình, hơn nữa sau khi đã vào hạ mới khai chiến, nên mới thắng trận đã lập tức truyền tin cấp báo từ tám trăm dặm về đây.
Thái Bình đạo nhân kia thật thần kỳ!
Giống như những gì Tần Dục biết, Vĩnh Thành Đế vẫn phong thưởng cho Lý Sùng An giống như lúc trước, nhưng Kinh thành không rơi vào trạng thái vui mừng điên loạn giống như khi đó.
Đối với việc này, Tần Dục rất vừa lòng, hắn cũng cảm thấy hiện tại không có gì đáng để vui mừng, có thời gian rảnh rỗi để vui mừng thì không bằng dành nhiều thời gian để suy nghĩ một chút cho tương lai.
"Vậy Thái Bình đạo nhân kia thật sự lợi hại!"
"Nghe nói trong cung có Thanh Vân đạo trưởng, không biết rốt cuộc giữa Thanh Vân đạo trưởng và Thái Bình đạo nhân ai lợi hại hơn ai."
"Đương nhiên là Thái Bình đạo nhân rồi, Thanh Vân đạo trưởng cũng không biết trước được tương lai."
"Thái Bình đạo nhân nói Trung Nguyên sẽ xảy ra hạn hán, các ngươi nói xem rốt cục có thật hay không?"
...
Người dân cứ ngươi một câu ta một câu nghị luận, mà người ở Kinh thành đang đàm luận về nạn hạn hán ở Trung Nguyên bao nhiêu thì người ở Trung Nguyên lại hoàn toàn không cảm thấy gì bấy nhiêu.
Tất nhiên họ cũng biết chuyện, nhưng cảm thấy chỉ là hạn hán mà thôi, dân chúng sống lâu ở Trung Nguyên có ai chưa từng thấy qua hạn hán? Mặc dù biết nhưng bọn họ không muốn xa xứ, ngược lại còn ra sức chuẩn bị đối phó.
Vùng Trung Nguyên Đại Tần luôn thiếu nước, cứ vài năm thì xảy ra hạn hán một lần, vì thế dân chúng Trung Nguyên cũng không xa lạ gì với nạn hạn hán.
Dân chúng ở đây đều gieo trồng giống cây chống hạn, nên dù có xảy ra hạn hán thì cũng không đến mức không sống nổi. Huống chi không phải mọi nơi ở Trung Nguyên đều thiếu nước.
Bởi vậy nên vào năm đầu tiên của nạn hạn hán, dân chúng Trung Nguyên vẫn có thể vượt qua. Năm thứ hai tuy rằng cuộc sống của bọn họ gian khổ, nhưng vẫn gắng gượng vượt qua được, không ngờ năm thứ ba vẫn còn khô hạn.
Không thể mua được lương thực trong nội thành, thổ phỉ tung hoành ở nông thôn, ςướק đoạt chút đồ ăn còn sót lại của dân làng, ngay cả quan binh cũng đói khát đến mức ςướק đoạt từ những nhà giàu trong thôn.
Chờ sau khi nạn châu chấu kéo đến thì ngay cả rễ cây để làm no bụng dân chúng cũng không tìm được, trong lúc nhất thời người ૮ɦếƭ đói ở khắp nơi.
Vô số nạn dân đến vùng ven Kinh Thành, điều này mang đến một phiền phức lớn cho Đại Tần.
Nghĩ đến chuyện lúc đó thì Tần Dục lại thở dài.
Bây giờ hắn muốn đến Trung Nguyên để xem thử, nhưng đi lại bất tiện, cho dù sắp xếp sớm cũng không đi được, cuối cùng chỉ có thể sai một vài người đến Trung Nguyên, mua lương thực từ Giang Nam đưa đến đó.
Mười ngày sau khi tin chiến thắng được truyền từ Tây Trữ về, có người đến từ Giang Nam, nói là Thái Hồ xuất hiện Tường Thụy [1].
[1]Tường Thụy: điềm lành
Những người này không chạy khẩn cấp tám trăm dặm, một vài gia đình lại có người nhanh nhạy nắm bắt được tin báo, nên trước khi đến được Kinh Thành, người dân đã biết chuyện "Thái Hồ Tường Thụy đến”.
Đột nhiên biết được việc này, bọn họ liền phát hoảng, thậm chí còn do dự không biết có nên dâng Tường Thụy lên hay không.
Nhưng từ khi Tường Thụy bị phát hiện ở Thái Hồ thì đã gây ồn ào, vì muốn lấy được chiến tích nên Thượng Quan gia bọn họ đã đứng trước mặt mọi người nói đây là Tường Thụy, muốn dâng hiến cho Hoàng đế, dưới tình huống như vậy, sao bọn họ có thể không đưa Tường Thụy đến đây?
Tường Thụy được đưa từ Thái Hồ tới cho Vĩnh Thành Đế là một con rùa lớn.
Tứ chi của con rùa này như cột trụ, trông oai hùng bất phàm còn có chút hung ác, thân hình cực kỳ to lớn, phía trên có hai người đứng mà nó vẫn có thể chậm rãi di chuyển.
Rùa ở Đại Tần có ngụ ý là vận may, con rùa lớn như vậy lại càng hiếm thấy, không phải là Tường Thụy thì là cái gì?
Trong trí nhớ của Tần Dục, khi Vĩnh Thành Đế nhìn thấy Tường Thụy thì mặt rồng cực kỳ vui mừng, thậm chí còn vui mừng hơn khi Tây Trữ truyền tin chiến thắng.
Sau đó Vĩnh Thành Đế nuôi dưỡng con rùa lớn này ở Ngự Hoa Viên, ngày ngày cho ăn ngon, thậm chí còn tìm một người chuyên hầu hạ riêng cho nó nữa.
Con rùa lớn này sống ở Ngự Hoa Viên rất nhiều năm, đến khi Tần Dục lên làm Nhi*p Chính vương. Lúc đó quốc khố thiếu thốn, Tần Dục vô ý phát hiện số tiền dùng để nuôi con rùa này còn nhiều hơn cả số tiền nuôi một vị phi tử và những người hầu hạ xung quanh, hơn nữa con rùa này đã từng làm bị thương vài người phụ trách rửa mai rùa cho nó, vì vậy hắn không thích con rùa này.
Lúc đó Đại Tần đã rối loạn bất an, tất nhiên Tường Thụy cũng không mang đến chuyện gì tốt, vì vậy hắn lấy cớ không thể nhốt Tường Thụy ở trong cung mãi,tìm người ném con rùa này ra ngoài, nó sống hay ૮ɦếƭ thì không ai biết, khi đó khu vực Hồ Quảng bị loạn quân chiếm cứ, lương thực ở Giang Nam lại không thể đưa ra ngoài, vùng ven Kinh Thành thiếu lương thực, nói không chừng con rùa lớn này đã bị người ta ăn rồi.
"Quả thật là Tường Thụy!" Vĩnh Thành Đế nhìn thấy con rùa lớn thì cực kỳ cao hứng, nhưng vì đã biết trước chuyện này nên những người đưa Tường Thụy đến không được phong thưởng, thăng quan tiến chức như những gì Tần Dục nhớ.
Tuy nhiên Vĩnh Thành Đế vẫn tán dương người đưa Tường Thụy đến như trước, để cho Hộ Bộ[2] khen ngợi rồi nuôi con rùa lớn này trong hồ nước ở Ngự Hoa Viên, còn tìm rất nhiều người tới để ngắm rùa.
[2]Hộ Bộ: Tên một cơ quan trung ương của triều đình xưa trông coi về thuế má tiền bạc, tương tự như bộ Tài chính ngày nay.
Bây giờ Thanh Vân đạo trưởng không dám nói bậy về Tần Dục nữa, cho nên tất nhiên Tần Dục cũng là một trong số những người được tham gia ngắm rùa, hắn muốn cho Lục Di Ninh ra ngoài giải sầu nên cũng dắt Lục Di Ninh theo.
Lần đầu tiên Lục Di Ninh tiến cung đã gặp phải Tam hoàng tử Tần Diệu, sau đó đến chùa Tần An thì lại gặp Ngũ hoàng tử Tần Tề, để lại "Uy danh hiển hách " trong lòng tầng lớp đứng đầu Đại Tần, rất nhiều người đều nói sau lưng là nàng đần độn, nhưng không ai dám thật sự đắc tội nàng.
Bọn họ đều muốn giữ thể diện, vì sao lại phải nhận gánh nặng chỉ vì muốn gây phiền phức cho một đứa ngốc chứ, như vậy không đáng giá!
Mọi người ào ào trốn tránh Lục Di Ninh, ngược lại còn giúp Lục Di Ninh và Tần Dục có được một chỗ tốt để xem rùa.
Nhưng Lục Di Ninh cũng không thích con rùa xấu xí kia, nếu so sánh thì nàng càng thích những con cá xinh đẹp, linh hoạt đang bơi lội trong hồ nước hơn.
"Nàng thích những con cá này sao?" Tần Dục hỏi.
Lục Di Ninh gật đầu.
"Đáng tiếc ăn không ngon." Tần Dục nhớ lại hương vị của những con cá này, thở dài.
"Rõ ràng trông rất ngon mà." Lục Di Ninh ghé sát vào tai Tần Dục.
"Thật sự không ngon, cá nhỏ không có thịt, cá lớn thì không non mềm." Tần Dục nói, kiếp trước, khi hắn ăn cá trong hồ nước này, chỉ khều một miếng nhỏ nhưng cũng nhớ chúng rất khó ăn, đương nhiên không loại trừ việc tay nghề bọn họ quá kém.
Tần Dục và Lục Di Ninh đứng một mình một góc, chỉ có Thọ Hỉ đứng bên cạnh mới nghe được giọng hai người nói chuyện, sau khi nghe được thì Thọ Hỉ liền thấy có chút bất đắc dĩ.
Vương Gia nhà hắn lợi hại như vậy, thậm chí có thể biết trước tương lai, sao bây giờ lại thảo luận vấn đề cá chép trong ao ăn ngon hay không với Vương phi vậy?
"Tuy chúng nó không ngon nhưng lại rất quý..." Tần Dục nói, nếu giữ mấy con cá chép trong ao này lại thì sớm muộn gì cũng bị con rùa lớn kia ăn sạch, Tần Dục có chút đau lòng.
Phải biết rằng đám cá chép này đều có giá rất mắc, trong đó có mấy con dù là Vạn Kim cũng khó mua.
Tần Dục mới nghĩ như thế thì quả nhiên con rùa lớn kia đã cắn nguyên một con cá chép lớn cỡ cánh tay.
"Không hổ là Tường Thụy, thật lợi hại!" Vĩnh Thành Đế kinh hỉ nhìn cảnh tượng này, lớn tiếng khen.
"Phụ hoàng. " Tần Dục đột nhiên hành lễ với Vĩnh Thành Đế, "Phụ hoàng, theo nhi thần thì sợ là Tường Thụy không thích sinh hoạt chung một hồ với đám cá chép này, không bằng đưa đám cá chép này đi chỗ khác."
Con rùa lớn này được hầu hạ rất tốt nên chắc sẽ không đói, hương vị đám cá chép này không tốt lắm, sau khi nó cắn ૮ɦếƭ con cá chép thì không ăn mà ngược lại còn ném qua một bên, điều này càng tăng thêm tính xác thực trong lời nói của Tần Dục.
Trước kia Vĩnh Thành Đế rất thích đến đây rải thức ăn cho cá chép, nhưng trước mắt thì Tường Thụy quan trọng với ông hơn.
"Dục nhi nói rất đúng."
"Phụ hoàng, không bằng để nhi thần xử lý đám cá chép này đi." Tần Dục chủ động chờ lệnh.
Việc nhỏ như vậy, tất nhiên Vĩnh Thành Đế không thể không đồng ý, thừa lúc trời còn sáng, Tần Dục kêu đám thái giám vớt hết cá chép lớn nhỏ lên, vận chuyển ra khỏi cung.
Đám cá chép này không chỉ là giống tốt mà còn rất hiếm thấy, chúng đều là cá chép từng sống trong Hoàng cung, từng sống chung hồ nước với Tường Thụy!
Cá chép ở Đại Tần có ý nghĩa rất tốt, đa số các phủ đều có ao cá trong vườn, trăm phương nghìn kế phải nuôi thêm mấy con, đồng thời giá cá chép cũng không hề thấp hơn các loại kỳ hoa dị thảo khác...
Tần Dục trực tiếp mang đám cá chép này về rao bán với giá cao, cuối cùng thu được hơn mười vạn lượng bạc.
Hắn không nghĩ sẽ đưa đống bạc trắng này cho Vĩnh Thành Đế tiêu xài lãng phí, chỉ lấy ra vài món đồ trong số những trân phẩm mà mình cất giữ hiến cho Vĩnh Thành Đế.
Vĩnh Thành Đế biết chuyện Tần Dục bán cá cũng không hề tức giận, chỉ cảm thấy đứa con lớn của mình cũng có chút giống mình, chờ khi nhận được vật phẩm mà Tần Dục đưa tới thì càng vừa lòng hơn.
Dựa vào việc đầu cơ trục lợi đám cá chép trong Ngự Hoa Viên mà Tần Dục kiếm được một khoản tiền lớn, tâm trạng vô cùng tốt, kêu người làm một bàn tiệc cá cho mình và Lục Di Ninh.
Đầu bếp làm tiệc rượu không phải người trong phủ mà là một người được Tần Dục mời về từ tửu lâu, sinh ra ở Giang Nam nên cực kỳ am hiểu cách làm cá, rõ ràng chỉ là vài loại cá bình thường, nhưng món nào cũng là mĩ vị.
Kho tàu, hấp dấm đường, canh cá, cá viên, cá phi lê, một bàn cá khiến Tần Dục ăn nhiều thêm một chén cơm, điều phiền phức duy nhất là Lục Di Ninh không cẩn thận bị hóc xương ở cổ họng.
Cũng may chuyện này không quá nghiêm trọng, xương cá nhanh chóng bị nàng nuốt xuống: "Ăn ngon thật!"
"Là rất ngon." Tần Dục cười, đột nhiên nói: "Nếu bán thêm một đợt cá chép nữa thì chúng ta có thể ăn ngon hơn như vậy gấp trăm lần."
Lục Di Ninh lập tức sáng mắt: "Trong vườn chúng ta cũng có cá!"
"Ừ, tìm cơ hội mang chúng nó đi bán." Tần Dục nói.
Thọ Hỉ yên lặng đứng ở bên cạnh, thật sự không biết rốt cục Vương Gia nhà mình đã xảy ra chuyện gì, người không cần chút mặt mũi nào sao?
Lục Di Ninh ăn cá rất vui vẻ, vào ban đêm lúc trị thương cho Tần Dục còn nhớ mãi không quên: "Sau này chúng ta có thể nuôi nhiều cá trong hồ nước một chút..."
Nói được một nửa thì đột nhiên Lục Di Ninh không nói chuyện nữa, thậm chí không tiếp tục trị thương cho Tần Dục mà ngược lại che kín bụng mình.
"Di Ninh, xảy ra chuyện gì?" Tần Dục không hiểu hỏi.
"Ta khó chịu." Lục Di Ninh nói, đột nhiên lại nhìn về phía váy mình: "Ta chảy máu rồi!"
Tần Dục nhìn lại mới phát hiện quả thực Lục Di Ninh đã chảy máu, trên giường chỗ nàng ngồi có một vết máu lớn cỡ đồng tiền.
Đang êm đẹp sao đột nhiên lại chảy máu? Tần Dục kinh ngạc, lập tức muốn xem thử coi có phải Lục Di Ninh bị thương ở đâu không: "Chỗ nào không thoải mái?"
"Chỗ này." Lục Di Ninh chỉ vào bụng mình, chỗ đó có chút đau.
"Di Ninh đừng sợ, ta lập tức tìm đại phu." Tần Dục an ủi Lục Di Ninh, đồng thời rung chuông ở đầu giường để người gác đêm bên ngoài đi gọi Hồ đại phu tới. Mặc dù đã là buổi tối nhưng Hồ đại phu tới rất nhanh, vì chữa bệnh cho Vương phi nên Hồ phu nhân cũng tới theo.
Khi hỏi bệnh trạng của Lục Di Ninh, Hồ đại phu lập tức đi ra ngoài, chỉ có Hồ phu nhân ở lại.
"Rốt cuộc Vương phi xảy ra chuyện gì?" Tần Dục nhíu mày nhìn về phía Hồ phu nhân, đang êm đẹp sao bụng Vương phi của hắn lại đau đến chảy máu? Không phải là trúng độc chứ?
"Vương Gia, Vương phi đến quỳ thủy, nàng đã lớn rồi." Khóe miệng Hồ phu nhân co rút.
Bây giờ Lục Di Ninh đã đầy mười chín, tuổi cũng khá lớn rồi, rất nhiều nữ tử Kinh Thành tuổi này đã sinh con đẻ cái. Trước kia nàng sống không được tốt, quá gầy yếu, cho nên khi đến Đoan Vương Phủ còn chưa có quỳ thủy.
Bây giờ được nuôi dưỡng ở Đoan Vương Phủ nửa năm, nàng không chỉ cao hơn mà иgự¢ cũng bắt đầu lớn, hiện tại quỳ thủy cũng đã đến.
Nhưng mà... Cả Đoan Vương và Đoan Vương phi đều không biết chuyện này, quỳ thủy đến mà còn cho là sinh bệnh...
Tuổi của Hồ phu nhân không nhỏ, lại là đại phu nên không hề mắc cỡ mà giải thích tỉ mỉ tại sao quỳ thủy lại đến cho Đoan Vương nghe.
Trước đây Tần Dục hoàn toàn không biết gì về nguyệt sự của nữ nhân.
Dân chúng Đại Tần luôn xem nguyệt sự của nữ nhân là thứ dơ bẩn, bình thường sẽ không nhắc đến, trong sách cũng không viết, làm sao mà hắn biết được? Huống hồ, từ trước đến nay hắn không hề gần nữ sắc.
Còn chưa trải việc đời thì đã gặp chuyện không may khiến bản thân không thể viên phòng, từ đó bên người không có nữ nhân, cũng sẽ không có người nhắc tới mấy thứ này với hắn, thế nên hắn làm sao biết cứ mỗi tháng thì nữ nhân lại có mấy ngày “đổ máu” cơ chứ?
Không, theo như lời giải thích của Hồ phu nhân, thứ chảy ra kia không phải là máu mà là thứ dơ bẩn, mỗi khi nguyệt sự tới có rất nhiều việc nữ nhân không thể làm, ví dụ như không thể ᴆụng vào đồ thờ cúng.
“Vương gia, hay là đêm nay để cho Vương phi nghỉ bên sương phòng phía đông?” Hai ✓ú già đang giúp đỡ Lục Di Ninh xử lý, còn có người đổi đệm chăn, Thọ Hỉ tiến vào nói. Những nhà giàu có ở kinh thành, mỗi khi nữ tử tới tháng sẽ không ngủ cùng trượng phu mà phân phòng, tránh cho trượng phu dính xui xẻo.
Tần Dục nghe lời Hồ phu nhân nói, lại kiểm chứng với mấy chuyện ở hậu cung, mới biết nữ tử mỗi khi nguyệt sự tới khó tránh khỏi sẽ bị kiêng kỵ, nhưng bản thân hắn cũng không quá để ý, liền nói: “Không cần.”
Nhà giàu làm như vậy vẫn gặp xui xẻo như thường, những hộ dân nghèo khổ không có điều kiện chia phòng ngủ, cuộc sống sẽ không thể êm ấm tốt đẹp hay sao? Trước giờ Lục Di Ninh luôn dính hắn, ban ngày hắn đã không thể bồi nàng, không thể đến buổi tối cũng không ở cùng nàng.
Huống chi Lục Di Ninh còn giúp hắn trị thương… Hắn để Lục Di Ninh trị thương cho mình, sau đó lại đuổi nàng đi, nếu làm như vậy thì thật sự quá đáng giận, chính hắn cũng thấy khinh thường mình.
“Vương gia, việc này không tốt lắm…” Thọ Hỉ còn muốn khuyên nhủ, Tần Dục đã cắt đứt lời hắn: “Ý ta đã quyết, ngươi không cần nhiều lời.”
Tần Dục nói như vậy, Thọ Hỉ không thể ngăn cản nữa. Thế nên tối hôm đó, Tần Dục vẫn ngủ chung với Lục Di Ninh như thường.
Rõ ràng là Lục Di Ninh không thích ứng được với tình trạng hiện tại của bản thân, nàng nằm thẳng đơ trên giường, động cũng không dám động, cả người đều cứng ngắc.
Tần Dục không biết chuyện nguyệt sự, trước kia nàng cũng không biết.
Nàng đã sống qua một đời, cũng sống đến mười bảy mười tám tuổi, nhưng khi đó thân thể nàng chịu đủ loại tàn phá nên nguyệt sự không tới, bây giờ vẫn là lần đầu tiên gặp chuyện như vậy, chỉ cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng không thoải mái.
Vì sợ làm bẩn y phục và đệm chăn, nên động một cái nàng cũng không dám động.
“Bây giờ bụng còn khó chịu không?” Tần Dục hỏi.
“Không khó chịu.” Lục Di Ninh nói, nàng vừa uống canh gừng đường đỏ, lại sử dụng công lực mình tự luyện được đặt trên bụng, một chút khó chịu cũng không còn.
“Không khó chịu thì tốt.” Tần Dục xoa đầu Lục Di Ninh: “Ngủ đi.”
Lục Di Ninh di chuyển đến sát bên người Tần Dục, đầu nhỏ cọ tới cọ lui trên tay hắn, nhìn thấy Tần Dục muốn đi ngủ, trong lòng không khỏi có chút mất mát.
Nàng còn muốn Tần Dục quan tâm mình nhiều hơn một chút… Lục Di Ninh đột nhiên nói: “Tần Dục, bụng ta không thoải mái, ngươi xoa xoa giúp ta.” Mỗi ngày nàng đều xoa chân cho Tần Dục, ấy vậy mà Tần Dục chưa bao giờ xoa giúp nàng đâu!
Lục Di Ninh nói nàng không thoải mái, Tần Dục liền vươn tay định giúp nàng xoa xoa, nhưng đến lúc tay đặt trên bụng Lục Di Ninh, hắn cơ hồ lập tức hối hận.
Lục Di Ninh đem trung y vén lên, cho nên thứ hắn chạm vào không phải quần áo, mà là làn da nhẵn bóng của nàng, Lục Di Ninh còn cố tình bắt lấy tay hắn, để tay hắn sờ soạng trên bụng nàng mấy lần.
Lúc trước trên người Vương phi của hắn toàn là sẹo, nhưng đến giờ đã biến mất hoàn toàn, làn da phấn nộn bóng loáng, Tần Dục cảm thấy có chút phỏng tay.
“Ừm…” Lục Di Ninh đột nhiên thoải mái hừ hừ một tiếng.
Tần Dục gần như không chút do dự rút tay về, tâm tư trở nên rối loạn… Ngay mới vừa rồi, hắn đột nhiên cảm thấy Vương phi của mình có chút mê người.
Đầu óc mình quá hồ đồ rồi, cái gì Vương phi cũng không biết, làm sao hắn có thể nghĩ đến mấy thứ đen tối linh tinh kia chứ?
Tuy rằng Tần Dục nỗ lực nói với bản thân không nên suy nghĩ nhiều, nhưng lại không thể nào quên được cảm giác khi chạm vào làn da của Lục Di Ninh.
“Tần Dục.” Lục Di Ninh tủi thân nhìn Tần Dục, Tần Dục đột nhiên rút tay ra, là bởi vì không thích mình sao?
Tuy rằng biểu cảm trên mặt Lục Di Ninh vẫn chưa đầy đủ, nhưng Tần Dục ở chung với nàng đã lâu, liếc mắt một cái là nhìn ra suy nghĩ của nàng, đương nhiên biết lúc này nàng đang uất ức, hơn nữa, chỉ sợ là động tác khi nãy của mình khiến nàng bất an.
Ôm Lục Di Ninh, Tần Dục nói: “Ngủ đi.”
Lục Di Ninh được Tần Dục ôm, rất nhanh quên chuyện không vui lúc trước, cũng quên luôn việc mình còn đang trong thời kỳ “Đổ máu”, mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp, đổi lại Tần Dục động cũng không dám động, cả người không được tự nhiên.
Trong giây lát phát hiện Lục Di Ninh đã thật sự trưởng thành, mấy ngày sau đó Tần Dục ít nhiều có chỗ không thích ứng được, mỗi lần Lục Di Ninh giúp hắn trị liệu, thân thể hắn đều có phản ứng, khiến bản thân càng thêm xấu hổ.
Đối với chuyện này, hết lần này đến lần khác Lục Di Ninh đều không biết gì cả, lúc nào cũng là bộ dáng hồn nhiên ngây thơ không hiểu sự đời.
Tần Dục chỉ có thể cố gắng đem càng nhiều thời gian để xử lý chính sự, nhưng mới qua một ngày đã thấy hối hận rồi.
Hắn không muốn giảm bớt thời gian ở cạnh Lục Di Ninh, càng không muốn thấy nàng tủi thân uất ức.
Không biết từ lúc nào, trong lòng hắn Lục Di Ninh đã trở nên cực kỳ quan trọng.
Trước nay Tần Dục luôn là người quyết đoán [1], tất nhiên biết được bây giờ tâm tư của mình đối với Lục Di Ninh không còn đơn thuần như trước.
[1]Quyết đoán: đưa ra quyết định nhanh, dứt khoát, mạnh mẽ không hề do dự để giải quyết vấn đề nào đó
Kỳ thật Lục Di Ninh là Vương phi của hắn, chính là của hắn, nếu hắn có chút suy nghĩ khác với nàng cũng rất bình thường, thậm chí là có chuyện phải làm, nhưng cái gì Lục Di Ninh cũng không hiểu không biết, có thể nói là một tay hắn dạy dỗ nên, vấn đề này khiến Tần Dục cảm thấy không hợp đạo lý.
Hắn luôn có cảm giác… Dường như chính mình đang dụ dỗ lừa gạt Lục Di Ninh.
Tần Dục trái lo phải nghĩ, vẫn chưa ra được phương pháp giải quyết, chỉ có thể không nghĩ đến nữa.
Theo như lời Lục Di Ninh nói, thân thể hắn muốn khôi phục hoàn toàn sợ là phải chờ thêm hai ba năm nữa, trong hai ba năm này, hắn còn có rất nhiều việc phải làm, ngược lại việc này có thể tạm thời không cần để ý đến.
Trước kia Tần Dục cho rằng cả đời này cơ thể sẽ không tốt lên, cũng cho rằng Lục Di Ninh thật sự ngốc nghếch nên mới nuôi dưỡng nàng như hài tử của mình, nào ngờ đến lúc này hắn có thể tốt lên, Lục Di Ninh cũng không bị ngốc… Tuy nói sẽ không suy nghĩ tới chuyện này một thời gian, nhưng rốt cuộc Tần Dục vẫn không nhịn được chú ý tới Lục Di Ninh, đối với việc dạy dỗ Lục Di Ninh càng thêm để bụng.
Mà lúc này, Vĩnh Thành Đế đối với Thanh Vân đạo trưởng, chính là càng ngày càng tin tưởng, càng ngày càng kính trọng, hơn nữa, chuyện này có liên quan đến việc Tần Dục giả dạng Thái Bình đạo nhân.
Trước giờ Vĩnh Thành Đế luôn mong được trường sinh bất lão nhưng trong lòng vẫn có nghi ngờ, lo lắng tất cả mọi thứ đều là giả, sợ rằng kết quả mình sẽ rơi vào con đường u mê luyện đan như những Hoàng đế khác, nhưng Thái Bình đạo nhân lại để ông thấy được bản lĩnh tiên đoán như thần, trên cõi đời này, quả thật còn tồn tại người tài giỏi khác biệt người thường như vậy?.
Thanh Vân đạo trưởng vô cùng thông minh, vào lúc Thái Bình đạo nhân thể hiện bản lĩnh lợi hại, hắn không nói Thái Bình đạo nhân nói bậy, ngược lại kéo da hổ xả đại kỳ[2], lợi dụng bản lĩnh của Thái Bình đạo nhân làm nổi bật bản thân, khiến Vĩnh Thành Đế tin tưởng hắn tuy rằng không có bản lĩnh tiên đoán phi phàm như Thái Bình đạo nhân, nhưng ở lĩnh vực luyện đan lại cực kỳ có thiên phú.
[2] Kéo da hổ xả đại kỳ (拉大旗作虎皮): thành ngữ của Trung Quốc có nghĩa là nhằm đe dọa, lừa gạt khiến người khác sợ hãi
Vĩnh Thành Đế tin, sau khi ăn đan dược Thanh Vân đạo trưởng điều chế ra, cảm thấy thân thể tốt lên rất nhiều, ngự y cũng không tra ra có gì bất thường, đối với Thanh Vân đạo trưởng càng thêm coi trọng.
Tất cả những thứ này, so với những gì kiếp trước Tần Dục trải qua có điểm không giống, nhưng lại tương tự.
Theo như Tần Dục biết, ngay từ đầu thứ mà Thanh Vân đạo trưởng cho Vĩnh Thành Đế ăn, xác thật là dùng đủ loại dược liệu quý giá chế thành thuốc viên, chỉ là dược liệu có tốt đến đâu đi nữa thì cũng nên sử dụng vừa phải, Vĩnh Thành Đế ăn quá nhiều, hiệu quả không còn mà chuyển biến xấu, sau đó vì để cho Vĩnh Thành Đế có thể oai phong mạnh mẽ, Thanh Vân đạo trưởng đã sử dụng một ít thuốc có dược tính mạnh rất hại thân thể.
Thậm chí, Thanh Vân đạo trưởng càng ngày càng đắc ý, thật sự cho rằng mình có bản lĩnh lớn, dám lấy ra vài loại sách cổ chuyên dùng để luyện đan.
Đối với việc Thanh Vân đạo trưởng có được tín nhiệm của Vĩnh Thành đế, Tần Dục vô cùng vui vẻ, cùng lúc đó, hắn bắt đầu liên kết với Du gia ở Giang Nam mua thêm nhiều lương thực, chỗ lương thực đó để lại một phần nhỏ ở Trung Nguyên, còn phần lớn đem đến Tây Bắc.
Bởi vì người ở Giang Nam trồng cây bông làm vải càng ngày càng nhiều, nhưng trồng lương thực càng ngày càng ít, lương thực tồn lại giá bán cũng cao hơn, bạc trên tay Tần Dục liền ra đi nhanh chóng, vô cùng tốn kém, khiến cho hắn không khỏi suy nghĩ về vấn đề tiền bạc.
Đời trước lúc làm Nhi*p Chính Vương hắn luôn phải bận tâm chuyện tiền bạc, hiện tại thêm một đời vẫn phải nhọc lòng chuyện này, Tần Dục không tránh khỏi có chút bất đắc dĩ.
Bây giờ Vĩnh Thành Đế cả ngày chỉ biết nhớ thương đan dược của Thanh Vân đạo trưởng, thúc giục Thanh Vân đạo trưởng mau mau luyện đan, còn Tần Dục cả ngày bán của cải đồ vật, trên triều đình lấy một ít tin tức hữu dụng bán cho quan viên để đổi lấy ngân lượng, đúng lúc này, bên Thái Sơn có động tĩnh.
Trên đỉnh núi Thái Sơn có một tảng đá lớn đứng sừng sững, trăm ngàn năm chưa từng thay đổi vị trí, thậm chí được xem là cảnh sắc của Thái Sơn, nhưng sau trận mưa to ngày hôm nay, nó đột nhiên lăn từ đỉnh núi xuống dưới.
Bởi vì vừa mới mưa to, trên núi không có người, tảng đá từ đỉnh núi lăn xuống không khiến người nào bị thương, nhưng dù như vậy, nó vẫn gây ra động tĩnh cực kỳ lớn.
Những nơi tảng đá lăn qua, cây cối đều đổ rạp, trong rừng rậm xanh biếc hiện ra một khe rãnh thật sâu kéo dài từ đỉnh núi đến dưới chân núi, phảng phất như 乃út tích của thần tiên.
Kinh thành có không ít người rảnh rỗi, trong đó có Vương Nhị thiếu vẫn luôn ăn không ngồi rồi đi tìm thú vui khắp chốn. Từ khi xem qua bài thơ tiên đoán kia, hắn đã đến xem Hồng kiều đổ gãy, về sau còn ở cửa thành chờ tin vui từ Tây Ninh cùng điềm lành từ Thái Hồ truyền tới, rồi lại ngàn dặm xa xôi đi về phía Thái Sơn.
Lần này đá lớn lăn xuống, vị Vương nhị thiếu này rất may mắn được tận mắt chứng kiến.
“Thái Sơn đá lớn rơi, thật sự là Thái Sơn đá lớn rơi nha! Thái Bình đạo nhân thật có bản lĩnh!” Vương Nhị thiếu nhịn không được cảm thán.
Đến lúc tin tức truyền đến kinh thành, Ngũ hoàng tử Tần Tề cũng hiện ra đủ loại xúc động giống như vậy.