Thơ tiên tri Đời trước Tần Dục có thể lật đổ Tiêu Quý Phi và Tần Diệu, thậm chí khiến cho Tần Diệu không thể không tự sát trong thiên lao, những chuyện này phải kể đến công lao của Thanh Vân đạo trưởng – người mà Vĩnh Thành đế tin tưởng nhất.
Từ khi Vĩnh Thành đế gặp Thanh Vân đạo trưởng, chỉ sau một thời gian ngắn hắn đã có được sự tin tưởng của Vĩnh Thành đế, hơn nữa còn được phong làm quốc sư, chuyển vào trong hoàng cung ở.
Lại nói, Thanh Vân đạo trưởng này cũng có chút bản lĩnh, không những có thể luyện ra đan dược giúp thân thể Vĩnh Thành đế chuyển biến tốt hơn, mà còn có thể đưa ra nhiều sáng kiến hay giúp Vĩnh Thành đế xử lý chính vụ.
Vĩnh Thành đế càng ngày càng nể trọng hắn, một thời gian sau đã đến mức hắn nói gì cũng nghe.
Trong lúc đó Tần Dục luôn bị chèn ép, nhưng hắn nhịn! Thậm chí hắn còn chủ động từ bỏ rất nhiều quyền lợi trong tay để Tiêu Quý Phi lơi lỏng cảnh giác với mình. Tần Diệu thì hoàn toàn ngược lại.
Nghe Thanh Vân đạo trưởng nói Tần Diệu là quý nhân của Vĩnh Thành đế, trên người có long khí,Vĩnh Thành đế liền xem Tần Diệu là người thừa kế của mình. Thậm chí ông còn từng có ý sẽ thoái vị, làm Thái Thượng Hoàng tu đạo hưởng thụ hoan lạc, để Tần Diệu sớm được đăng cơ.
Sau khi biết được chuyện này, Tần Dục biết cơ hội của mình đã tới.
Thanh Vân đạo trưởng này là người của Tiêu Quý phi, việc này hắn đã sớm đoán được. Trừ việc đó ra, hắn còn biết thêm một chuyện, chính là đan dược của Thanh Vân đạo trưởng không những không thể làm Vĩnh Thành đế trường sinh bất tử, mà ngược lại còn khiến ông sớm bỏ mạng.
Nhưng hắn không nói gì cả.
Lúc ấy Chiêu Dương đã ૮ɦếƭ, sau khi hắn và Triệu Hoàng hậu bí mật bàn bạc, hắn quyết định giúp đỡ Thanh Vân đạo trưởng che giấu chuyện này. Chẳng những vậy, còn xúi giục Thanh Vân đạo trưởng tăng công hiệu hiện tại của thuốc thêm một ít.
Đến khi thân thể Vĩnh Thành đế đã vô cùng suy yếu, trong lòng ông mới dâng lên sự nghi ngờ, Tần Dục đã sớm dặn dò người ở ngự thiện phòng động tay động chân, dẫn ra đan độc trong cơ thể Vĩnh Thành đế.
Vĩnh Thành đế liên tục thổ huyết, thậm chí là không dậy nổi khỏi giường, muốn tin cũng khó mà tin nổi lời của Thanh Vân đạo trưởng, "hộc máu chỉ là phun những thứ ô uế trong thân thể ra", cuối cùng cũng triệu ngự y đến.
Ngự y chẩn Vĩnh Thành đế chỉ còn sống được mấy ngày.
Đúng lúc này Tần Dục lại tiến cung thỉnh an, đem chứng cứ chứng minh Thanh Vân đạo trưởng có quan hệ mật thiết với Tiêu Quý phi giao lại cho Vĩnh Thành đế. Hơn nữa còn cung cấp thêm một vài chứng cứ chứng minh Tần Diệu có liên hệ với các tướng lĩnh trong quân doanh.
Vĩnh Thành đế tiếp tục thổ huyết, rơi vào hôn mê. Chờ khi tỉnh lại lập tức ban ૮ɦếƭ cho Tiêu Quý phi, biếm Tần Diệu làm thứ dân rồi giải vào thiên lao.
Vĩnh Thành đế triệu rất nhiều ngự y nhưng không thể trị hết bệnh, cho nên sai người dụng hình với Tần Diệu.
Lúc đó quyền kiểm soát hoàng cung đã rơi vào tay Tần Dục, Tần Dục bèn sai người đánh gãy hai chân và thắt lưng của Tần Diệu…… Tần Diệu căn bản không chịu nổi những khổ sở như vậy, tất nhiên sẽ tự sát.
Chỉ qua hai ngày, Vĩnh Thành đế cũng qua đời.
Lúc đó Tần Dục không biết có nhiều việc Tần Nhạc cũng nhúng tay vào nên không đối phó với hắn ta, chỉ lo nâng đỡ Tần Diễn đăng cơ, còn mình làm Nhi*p Chính Vương.
Thật ra việc Tiêu Quý phi dùng Thanh Vân đạo trưởng là một nước cờ hay, chỉ tiếc là không đúng thời cơ, hành vi gây sóng gió trong triều của bọn họ đã khiến mình đắc tội với không ít người.
Tần Diệu thay đổi thống lĩnh cấm vệ quân, vốn tưởng rằng mình có thể khống chế cấm vệ quân trong tay, lỡ như Vĩnh Thành đế phát hiện ra điều bất thường thì hắn ta cũng có thể khống chế được hoàng cung, lại không biết từ lâu Phó thống lĩnh cấm vệ quân đã không vừa mắt với bọn họ…
Khi Phó thống lĩnh Gi*t thống lĩnh, y còn đem chứng cứ chứng minh thống lĩnh và Tiêu Quý phi liên hệ với nhau, có ý đồ mưu phản giao hết cho Tần Dục. Lúc này Tiêu Quý phi và Tần Diệu xem như xong đời.
Tần Dục có thể lên làm Nhi*p Chính Vương, công lao của nhóm cấm vệ quân đó không nhỏ, dù như vậy nhưng Tần Dục vẫn không đánh giá cao bọn họ.
Hắn vĩnh viễn không quên được cảnh một đám cấm vệ quân chạy vắt giò lên cổ vì bị người Nhung truy đuổi, thật ra thì cũng có vài người vì bị hại ૮ɦếƭ thê nhi, quyết định cầm đại đao cột vào đầu gậy trúc, chém ૮ɦếƭ vài người Nhung.
-----
“Thọ Hỉ, mài mực.” Tần Dục nói.
Thọ Hỉ trải giấy ra cho Tần Dục rồi quay sang mài mực. Lúc này Tần Dục không dùng tay phải mà vươn tay trái ra lấy.
So với tay phải, khi nhỏ Tần Dục thích dùng tay trái hơn, chỉ là không giống mọi người nên sau đó buộc phải dùng tay phải.
Trước đây hắn chưa từng muốn học cách dùng tay trái viết chữ, cũng không có thời gian. Nhưng lúc Chiêu Dương qua đời, hắn bị Tần Diệu và Thanh Vân đạo trưởng chèn ép, thậm chí vì tương khắc với Vĩnh Thành đế mà bị cấm túc ở trong phủ, khi đó nhàn hạ không có việc làm mới bắt đầu học cách dùng tay trái viết chữ.
Sau đó Tần Diễn giam lỏng hắn trong phủ Đoan Vương, để làm cho mình quên đi cảm giác đói khát nên hắn ngày ngày cầm 乃út lông luyện chữ, thậm chí học được cách viết hai tay cùng một lúc.
Chữ hắn viết bằng tay trái không đẹp mấy nhưng cũng rất có khí thế. Tần Dục cầm 乃út trầm ngâm một lúc mới múa 乃út vẩy mực lên giấy.
"Lập hạ tinh vũ thiên, thành Tây hồng kiều đoạn.
Tây Ninh truyền hỉ tấn, Thái Hồ tường thụy lai.
Thái Sơn cự thạch lạc, Trung Nguyên vô vũ tích.
Một hạn hạn tam thu, hoàng phi thảo mộc suy." [1]
[1] Dịch nghĩa:
Vào ngày hạ trời quang mây nhưng lại có mưa, hồng kiều (*) ở thành Tây vô cớ gãy.
Tây Ninh truyền tin vui về, Thái Hồ báo điềm lành tới.
Núi Thái Sơn bị sạt lở đá, vùng Trung Nguyên trời không đổ mưa.
Đợt hạn hán này kéo dài tận ba năm, nạn châu chấu khiến cỏ cây ૮ɦếƭ dần.
(*) Chữ kiều (橋) này có nghĩa là cây cầu, mình giữ nguyên cho xuôi câu thơ, ở những chương sau nếu có nhắc tới thì vẫn là "Hồng kiều" nhé.
Viết xong bài thơ, khi Tần Dục vung tay lên, tuyệt 乃út lại viết xuống bốn chữ “Thái Bình đạo nhân” lên giấy.
Tần Dục không có ý định tìm một người khác giả mạo giống như cách làm của Tiêu Quý phi, hắn chỉ hy vọng lợi dụng chuyện quỷ thần để báo trước một vài tai hoạ cho bá tánh biết.
Nếu để bá tánh biết nạn hạn hán kéo dài suốt ba năm, mọi người sẽ tích trữ thêm chút lương thực, đến lúc đó có lẽ sẽ giảm bớt được số người ૮ɦếƭ đói.
Đương nhiên, hắn làm như vậy chủ yếu vẫn hy vọng triều đình có thể chuẩn bị trước, đảm bảo an nguy cho bá tánh Trung Nguyên.
Tần Dục viết xong thì an tĩnh nhìn bài thơ trên giấy. Thơ này hắn thấy được, mà Thọ Hỉ đứng bên cạnh mài mực cho hắn đương nhiên cũng thấy được.
Thọ Hỉ không biết nhiều mặt chữ lắm, học thức cũng kém, nhưng bài thơ trước mắt không dùng điển cố [2] gì, cho nên hắn cũng có thể hiểu được ý tứ của bài thơ, này……
[2]Chú thích thêm cho những bạn chưa biết: Điển cố nghĩa là những tích truyện xưa (cũng gọi là điển tích); thường là kể về các tấm gương hiếu thảo, anh hùng liệt sĩ, các tấm gương đạo đức, hoặc những truyện có tính triết lý nhân văn trong lịch sử, những câu thơ, văn kinh điển trong các tác phẩm văn học có trước (thường là của Trung Quốc). – Nguồn: Wikipedia.
Vương gia viết bài thơ này rốt cuộc có ý gì? Thành Tây thật sự có Hồng kiều, mấy nơi Tây Ninh, Thái Hồ, Thái Sơn này đúng thật có tồn tại, theo như ý bài thơ này, hình như những nơi này sẽ xảy ra chuyện gì đó?
Mặt Thọ Hỉ đầy vẻ khó hiểu, Tần Dục biết chắc những chuyện hắn viết sẽ xảy ra.
Ngày lập hạ năm nay[3], trong kinh thành mặt trời lên cao nhưng vẫn đổ mưa. Cũng cùng ngày đó Hồng kiều ở thành Tây sẽ gãy.
[3] Lập hạ thường bắt đầu vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 5 dương lịch khi Mặt trời ở xích kinh 45° (kinh độ Mặt trời bằng 45°).
Hồng kiều là một cây cầu rất lớn được làm bằng gỗ, vô cùng xinh đẹp. Bên ngoài nhìn qua khá là kiên cố, nhưng không ai biết thật ra bên trong đã bị vô số con mối ăn đến mục rỗng rồi.
Cũng trong tương lai…… Tây Ninh đại thắng, tin vui truyền đến kinh thành, Vĩnh Thành đế vui vẻ thăng quan tiến chức cho tướng lĩnh Tây Bắc – Lý Sùng An. Sau đó, phía Thái Hồ lại báo về điềm lành, làm Vĩnh Thành đế càng thêm cao hứng.
Nhưng trong khi mọi người ở kinh thành đều rất cao hứng thì Trung Nguyên lại gặp phải nạn hạn hán……
Tần Dục nhìn bài thơ trên tay một lần, đốt nó đi, lúc này mới nhìn về phía Thọ Hỉ: “Việc này là cơ mật.”
Thọ Hỉ lập tức quỳ rạp xuống đất: “Vương gia, dù nô tài có ૮ɦếƭ cũng sẽ không tiết lộ nửa lời cho người khác biết.”
“Ta tin tưởng ngươi.” Tần Dục nói.
Thọ Hỉ vì được Tần Dục tín nhiệm mà mặt mày tỏa sáng, kích động không thôi. Lúc này Tần Dục lại nói: “Tìm hai thợ khắc chữ thủ công miệng kín tới, người nhà của họ cũng phải khống chế cho kín miệng.”
Rất nhiều người giàu đều có xưởng in ấn của riêng mình, cũng có thợ khắc chữ thủ công, thi thoảng sẽ cùng vài người trong nhà viết thơ ca văn tập rồi in ấn ra, mà Đoan Vương phủ cũng có một nơi như vậy.
Tần Dục không thích viết văn làm thơ, trước kia căn bản không cần dùng đến bọn họ, nhưng hiện tại rất cần bọn họ giúp mình làm việc.
Thơ chỉ cho một người xem thì không có hiệu quả, hắn muốn phát tán ra ngoài cho nhiều người biết tới.
“Vương gia, chuyện này cần phải chờ mấy ngày.” Thọ Hỉ nói, hiện tại bọn họ đang ở chùa Tần An nên không tiện tìm người.
“Không sao, việc này không vội.” Tần Dục đáp, chỉ cần làm xong chuyện này trước khi lập hạ là được.
Tần Dục còn đang tính toán xem làm cách nào để “Thái Bình đạo nhân” vang danh thiên hạ thì đã tới giờ ăn cơm.
Hắn theo thường lệ ăn cơm cùng Lục Di Ninh, mà hôm nay trên bàn ngoại trừ cơm chay trong chùa thì còn có một chén thuốc đen tuyền.
“Tần Dục, ngươi uống đi!” Lục Di Ninh đẩy chén thuốc kia đến trước mặt Tần Dục.
Vừa rồi Lục Di Ninh không có tới thư phòng tìm hắn, thì ra là đi sắc thuốc. Tần Dục cười cười, bưng chén thuốc lên uống một hơi cạn sạch.
Đoàn người của bọn họ đến chùa Tần An tổng cộng bốn ngày, ngoại trừ ngày đầu tiên bận chuyện bên ngoài thì ba ngày còn lại Tần Dục đều ở cạnh Lục Di Ninh.
Hắn tìm vài thị vệ dùng một cái kiệu nhỏ bằng trúc để nâng mình lên, cùng với Lục Di Ninh đi dạo xung quanh chùa Tần An. Cuối cùng thật sự đã tìm được vài loại thảo dược nghe nói là có lợi cho hắn, sau đó hằng ngày hắn đều uống mấy chén thuốc có hương vị rất kỳ lạ.
Vừa uống thuốc vừa tắm bằng thảo dược, Tần Dục cảm thấy trên người mình toàn mùi thuốc.
-----
Bốn ngày sau, Vĩnh Thành đế vốn yêu thích ngắm cảnh hưởng lạc không muốn ở lại chùa nữa, trực tiếp hạ lệnh xuống núi, mọi người liền thu thập đồ đạc rồi đi xuống theo con đường đã đi lên.
Đều nói lên núi lên thì dễ, xuống núi mới khó, nhưng thực tế khi bọn họ xuống núi thì tương đối nhẹ nhàng hơn rất nhiều, chỉ là người ngồi trên kiệu khi nhìn xuống chân núi sẽ cảm thấy hơi đáng sợ.
“Vương gia, Hoàng Thượng hạ lệnh vào đình ở lưng chừng núi nghỉ ngơi trong chốc lát.” Có thái giám đến bên cạnh Tần Dục bẩm báo.
Cái đình này nằm tại sườn núi chùa Tần An, nghe nói Thái Tổ Hoàng đế đã gặp được một vị hòa thượng có thể chữa khỏi ốm đau trên người tại nơi này.
Đoàn người dừng lại trước đình nơi lưng chừng núi, có người uống nước ăn vặt, có tôi tớ hầu hạ chủ nhân thay y phục trong kiệu. Lúc mà mọi người đang vội vàng thì một thanh âm vang dội đột nhiên từ xa truyền đến, người nọ đang niệm Đạo Đức Kinh.
“Là ai?” Thị vệ đề phòng nhìn về phía âm thanh truyền đến, núi Tần An này đã bị thị vệ bao vây, theo lý là không nên có người xuất hiện ở đây mới phải.
Dưới ánh mắt phòng bị của bọn thị vệ, một đạo nhân hạc phát đồng nhan [4], cốt cách như tiên đột nhiên từ trong rừng đi ra. Núi rừng cỏ cây tươi tốt nhưng mỗi một bước chân của hắn đều vô cùng vững chắc.
[4] Hạc phát đồng nhan (鶴發童顏): tóc bạc mặt hồng hào; già nhưng vẫn tráng kiện.
Người này đột nhiên xuất hiện, khoảnh khắc nhìn thấy hắn, trong lòng mọi người đều xuất hiện hai chữ “Cao nhân”.
Tần Dục kinh ngạc nhướng mày, người này… Là Thanh Vân đạo trưởng vốn dĩ hai năm sau mới xuất hiện.
Bề ngoài Thanh Vân đạo trưởng cực kỳ có tính lừa gạt, cộng thêm với tài ăn nói, cho nên tuy hắn xuất hiện đột ngột nhưng sau khi nói chuyện với Vĩnh Thành đế xong, chẳng những không bị trách tội mà còn được phép gia nhập vào đội ngũ.
Điều này Tần Dục sớm đã đoán trước được, cũng không ngăn cản, tùy ý để Vĩnh Thành đế và Thanh Vân đạo trưởng trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
Đời trước hắn đã Gi*t ૮ɦếƭ Tần Diệu một lần, thế nên hận thù đối với Tần Diệu không còn nhiều như trước đây, nhưng nếu Tần Diệu vẫn tự mình tìm ૮ɦếƭ, thì Tần Dục đây cũng rất vui vẻ đạp hắn ta một cước.
Về phần Vĩnh Thành đế...Trải qua quá nhiều chuyện, hắn rất khó có thể tôn trọng hay thương yêu ông, cho dù biết việc trầm mê luyện đan sẽ khiến cho Vĩnh Thành đế càng nhanh ૮ɦếƭ, hắn cũng không tính toán ngăn cản.
Sau khi rời khỏi chùa Tần An, Vĩnh Thành đế ở lại hành cung dưới chân núi hai ngày rồi mới lưu luyến không thôi trở về Kinh thành.
Thời điểm trở về, ông còn mang theo một người, chính là Thanh Vân đạo trưởng kia.
“Vương gia, nghe nói mấy ngày này bệ hạ và Thanh Vân đạo trưởng trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, cũng không sủng hạnh ai trong hậu cung.” Tần Dục có sắp xếp người ở bên cạnh Vĩnh Thành đế, cho nên tin tức của Vĩnh Thành đế tự nhiên sẽ có người nói cho hắn.
“Ta biết.” Tần Dục gật đầu, cho người lui xuống. Thực ra hắn biết, vị Thanh Vân đạo trưởng kia hẳn là vừa gặp mặt đã cho Vĩnh Thành đế một ít đan dược bổ dưỡng, chẳng qua là người hắn sắp xếp quan sát Vĩnh Thành đế không phải là người hầu hạ ở bên cạnh, cho nên chưa từng thám thính đó là gì.
Tần Dục nhớ cách thời điểm Thanh Vân đạo trưởng đạt được quyền lực còn vài tháng nữa, cho nên tạm thời buông lỏng, không quản chuyện này.
Sau khi hồi kinh, trừ lúc xử lý chính vụ bên ngoài, thời gian còn lại hắn bắt đầu bận rộn chuyện thơ tiên tri, chuẩn bị gây dựng danh tiếng cho Thái Bình đạo nhân.
Chuyện này vô cùng quan trọng, không thể để người khác dễ dàng biết được, tuy Thọ Hỉ đã tra rành mạch mấy thợ thủ công, nhưng Tần Dục đến cùng vẫn có chút không yên lòng, chung quy thì những thứ hắn muốn cho mọi người thấy trong tương lai, không phải chỉ có mỗi bài thơ tiên tri này.
Sau khi viết xong thơ tiên tri, hắn hy vọng có thể mượn tay Thái Bình đạo nhân làm ra vài thứ.
Vậy thì, có biện pháp nào khiến mấy thợ thủ công khắc chữ không biết bọn họ đang làm cái gì không?
Tần Dục suy nghĩ thật lâu, đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Nếu để thợ thủ công khắc cả bài thơ, vậy thì họ sẽ biết được nội dung, nhưng nếu để họ khắc từng chữ thì sao? Liệu có cách nào khắc từng chữ không?
Ở Đại Tần, tất cả những gì liên quan đến in ấn đều được điêu khắc bằng tay, như vậy thì khi in ấn mới có thể ngay ngắn chỉnh tề. Tuy chưa bao giờ có người đem từng chữ tách ra điêu khắc, nhưng điều này dường như cũng không phải không thể.
Sau khi điêu khắc riêng biệt hoàn thành, đem chúng gộp lại một chỗ, so với bản khắc cũng không kém bao nhiêu, không phải sao?
Ở hậu viện tính toán một hồi, Tần Dục sai thợ thủ công khắc chữ ở đây điêu khắc các loại chữ riêng biệt với nhau.
“Phụ thân, người nói xem, vì sao Vương gia bảo một đám chúng ta ở trong này khắc chữ?” Một thợ thủ công khắc chữ khó hiểu nhìn phụ thân cùng mình tới nơi này, tay nghề khắc chữ của bọn họ được truyền đạt qua từng đời, hiện tại hắn đã bắt đầu giúp đỡ phụ thân.
Phụ thân hắn buông đao khắc, ngừng một chút, nhưng không trả lời.
“Trương lão, ngươi biết lý do không? Vương gia trợ cấp chúng ta, cho ăn cho uống, chỉ sai chúng ta khắc vài chữ...Chuyện này khiến ta không yên tâm.” Một thợ thủ công khắc chữ khác cũng nói.
Bọn họ đều là những thợ thủ công tầng lớp thấp nhất, đột nhiên Vương gia đem bọn họ tới, cho ăn cho uống đến cùng là vì cái gì? Chẳng lẽ...là muốn làm chuyện to lớn đáng sợ nào đó? Liệu cuối cùng có đem bọn họ diệt khẩu hay không?
Thợ thủ công này càng nghĩ càng sợ, sắc mặt dần trắng bệch.
Nhi tử Trương lão nhìn thấy bộ dáng này của hắn ta, trong lòng cũng không khỏi hốt hoảng.
Trước đây khi chưa bị phân đến Đoan vương phủ, bọn họ đều thuộc về Hoàng gia, khi đó cũng có một ít nhóm thợ được gọi đi làm việc, nhưng chưa từng trở về.
Lần này, có phải bọn họ cũng sẽ một đi không trở về không?
"Phụ thân, chúng ta..." Nhi tử của Trương lão nhìn phụ thân mình, tim đập mạnh như trống đánh, hắn còn chưa cưới vợ, không thể cứ như vậy mà mất mạng….
“Các ngươi nghĩ bậy gì đấy!” Đột nhiên Trương lão khiển trách: “Vương gia đang làm chuyện có ích cho nước, có lợi cho dân! Tương lai của chúng ta, không chừng có thể dính chút ánh sáng.”
“Chuyện tốt lợi nước lợi dân? Là chuyện tốt gì?” Nhi tử của Trương lão khó hiểu hỏi.
“Trước kia các ngươi khắc chữ, sợ nhất là cái gì?” Đột nhiên Trương lão hỏi.
“Sợ nhất là khắc sai.” Nhi tử Trương lão nói. Kỹ thuật của hắn còn chưa đủ tốt, hơi vô ý một chút là khắc sai, mà một khi khắc sai, không chỉ phải khắc lại, mà còn bị răn dạy.
"Không sai, sợ nhất là khắc sai. Một khi khắc sai, toàn bộ tập thơ được khắc coi như vứt đi, dù có khắc đúng, thì đôi khi in ấn vài lần là không dùng được nữa…” Trương lão chậm rãi nói.
Hàng năm xưởng in ấn lãng phí vô số bản khắc, hao phí một đống tiền bạc không nói, in ấn một quyển sách cũng tiêu phí một thời gian dài...Trước đây hắn vẫn cảm thấy như vậy không tốt lắm, nhưng trừ việc nâng cao tay nghề của mình ra thì không nghĩ được phương pháp nào nữa, cho đến khi Vương gia bảo một đám bọn họ khắc chữ.
Nếu như một đám tách ra khắc, muốn hợp lại thành một bản để dùng, có phải sẽ bớt rất nhiều sức hay không? Khắc tốt còn có thể dùng lại nhiều lần, vậy thì càng tiết kiệm, càng bớt việc!
Trương lão càng nghĩ càng kích động, một lòng nóng như lửa.
Nếu hắn làm tốt chuyện này, không chừng còn có thể lưu lại tên tuổi trong lịch sử! Cho dù không có tự do, bọn họ cũng có thể dựa vào điều này để theo đuổi.
Thợ khắc thủ công xung quanh nghe được lời Trương lão nói, nhất thời kích động đứng lên, tràn ngập nhiệt tình.
Tần Dục vẫn luôn cho người chú ý đám thợ thủ công này, dĩ nhiên biết được suy nghĩ của bọn họ.
Vốn dĩ hắn rất kinh ngạc, sau đó mặt lại lộ vẻ vui mừng.
Ở Đại Tần, sách có giá bán rất cao, một bộ Tứ Thư Ngũ Kinh[1], thường phải tiêu phí hết năm sáu lượng bạc, hơn nữa việc in ấn rất bất tiện.
[1] Tứ Thư Ngũ Kinh: Tứ Thư (gồm Đại học, Trung Dung, Luận Ngữ, Mạnh Tử) và Ngũ Kinh (gồm Kinh Thi, Kinh Thư, Kinh Lễ, Kinh Dịch, Kinh Xuân Thu) hợp lại làm 9 bộ sách kinh điển của văn học Trung Hoa làm nền tảng cho Nho giáo.
Thân là Hoàng tử, Tần Dục chưa bao giờ thiếu sách để xem, nhưng Đại Tần có rất nhiều thư sinh, mà số người có khả năng mua sách để đọc thì không nhiều, chung quy là vì sách rất quý.
Hơn nữa, chỉ đọc Tứ Thư Ngũ Kinh như vậy rồi tham gia khoa khảo, thì làm sao có thể cai trị quốc gia?
Nếu hắn thật sự có thể cải tiến thuật in, từ cao đến thấp trong giới sách, ít nhiều cũng in ấn được một số sách tham khảo….Đây không những là một việc công đức, mà còn có thể khiến cho người đọc sách trong thiên hạ nhớ rõ hắn, thu phục lòng người.
Chính vì vậy, việc bồi dưỡng nhân thủ trong tương lai cũng thoải mái hơn nhiều.
Tần Dục chẳng qua chỉ nghĩ đến việc in ấn một bài thơ tiên tri mình viết, không ngờ trong lúc vô tình lại có thể gặp được một chuyện tốt như vậy, tâm tình trở nên tốt hơn bao giờ hết.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thời tiết mỗi ngày càng trở nên ấm áp, dường như không bao lâu sẽ tới Lập Hạ.
Còn ba ngày nữa là đến Lập Hạ, trước mặt Tần Dục đặt một chồng dày thơ ca in ấn được hai người Thọ Hỉ và Lục Di Ninh mang tới.
“Thọ Hỉ, ngày mai ngươi để cho người khác đi phát tán nó.” Tần Dục nói, vì tránh cho phát sinh ngoài ý muốn, cho đến gần Lập Hạ, Tần Dục mới đem thơ này phát ra.
"Vâng, Vương gia." Thọ Hỉ nói.
Phân phó Thọ Hỉ làm việc xong, cùng ngày đó, Tần Dục dùng tay trái viết một bài thơ tiên tri, rồi đặt lẫn vào trong đống tấu chương mình đang xử lý.
“Ủa, ở đây sao lại có một bức thư thế này?” Một vị đại thần nội các lấy ra tờ giấy từ trong sổ con, nhíu mày.
Trước đó những sổ con này bọn họ đều đã kiểm qua, căn bản bên trong không có thứ này, tại sao hiện tại lại đột nhiên xuất hiện một bài thơ?
Thơ này….đến cùng là cái gì? Là dự báo hay là nguyền rủa?
Từ xưa tới nay, đối với chuyện quỷ thần, mọi người đều không dám khinh thường.
Đại thần nội các tìm thấy một bài thơ kí tên là Thái Bình đạo nhân trong khi đang phê duyệt tấu chương, tất nhiên là không dám cất giữ, đem trình lên cho Vĩnh Thành đế trước tiên.
“Một đám nói bậy.” Vĩnh Thành đế mắt nhìn thơ trong tay, cười lạnh một tiếng: “Đạo nhân này yêu ngôn hoặc chúng[2]!” Phần trước thì không nói, nhưng Trung Nguyên đại hạn ba năm...Căn bản Vĩnh Thành đế không muốn tin tưởng chuyện như vậy sẽ xảy ra.
[2]Yêu ngôn hoặc chúng: dùng lời lẽ xảo biện để mê hoặc dân chúng.
"Bệ hạ, vậy bài thơ này..." Tô thủ phụ hỏi.
"Không cần quan tâm." Vĩnh Thành đế nói.
Đơn giản hỏi đến vài câu chính vụ, Vĩnh Thành đế liền cho Tô thủ phụ rời đi, chính ông lại đi tìm Thanh Vân đạo trưởng.
Vĩnh Thành đế rất thích nói chuyện với Thanh Vân đạo trưởng, chỉ cảm thấy mỗi câu nói của Thanh Vân đạo trưởng đều đúng như những gì trong lòng mình suy nghĩ, hôm nay sau khi nhìn thấy Thanh Vân đạo trưởng, hai người trước hàn huyên, sau đó Vĩnh Thành đế liền nhắc tới thơ tiên tri.
"Thanh Vân đạo trưởng, thơ này... Chẳng lẽ là tiên tri thật?"
Thanh Vân đạo trưởng nhìn một lượt bài thơ kia, lúc nhìn xuống phía dưới thấy bốn chữ “Thái Bình đạo nhân”, biểu tình hơi đổi.
Người nhà mình biết chuyện nhà mình, bản thân có bản lĩnh gì, bản thân Thanh Vân đạo trưởng rõ ràng nhất.
Hắn chẳng qua chỉ là một kẻ đạo sĩ hồi hương giả danh lừa bịp, trong lúc vô ý bị người của Tiêu gia phát hiện, mới thành Thanh Vân đạo trưởng, có cơ hội nhìn thấy người tôn quý nhất thế gian này.
Hiện tại hắn một lòng một dạ đặt trên người Vĩnh Thành đế để lấy được những ngày phú quý, dĩ nhiên sẽ không bằng lòng đi tranh đấu với “Thái Bình đạo nhân” kia.
Nhưng mà, Thanh Vân đạo trưởng vừa mới vào cung, vẫn còn mấy phần cẩn thận: “Bệ hạ, đây là dò xét chuyện tương lai, ta không có năng lực cao như vậy, chỉ sợ thế gian này chỉ có sư tôn của ta mới ngẫu nhiên biết được một hai thiên cơ….Thái Bình đạo nhân này thề son sắt nói lên chuyện tương lai…”
Cái gì cũng chưa nói xong, nhưng vẻ mặt của hắn thì hoàn toàn là không tin, dừng một chút, hắn nói tiếp: “Huống chi, phúc vận của Đại Tần hưng thịnh, bệ hạ lại là người mà trời cao đã chọn, sao trời có thể giáng tai họa?”
Vĩnh Thành đế vốn có chút lo lắng, hiện tại đã nhẹ nhàng thở ra: "Lời đạo trưởng nói rất đúng!" Nạn châu chấu không phải thứ tốt gì, sau khi phát sinh thì phải tự mình hạ chiếu tội, hiển nhiên ông không muốn trong thời gian mình tại vị lại phát sinh chuyện này.
Vĩnh Thành đế rất nhanh liền vứt bỏ chuyện này không quản, không nghĩ ngày hôm sau, bài thơ đã được truyền khắp Kinh thành.
"Lập Hạ Tình Vũ thiên, thành tây Hồng Kiều đoạn[3]? Đúng là lời nói vô căn cứ, Hồng Kiều kia xây đã mười năm, vẫn tốt đẹp sao lại gãy được?"
[3] Dịch nghĩa:
Vào ngày hạ trời quang mây nhưng lại có mưa, Hồng kiều ở thành Tây vô cớ gãy.
"Người này vậy mà nguyền rủa Trung Nguyên đại hạn, quả thực lòng muông dạ thú."
“Nói năng tầm phào, đạo nhân này thật sự đáng ૮ɦếƭ.”
-----
Một bài thơ vô danh truyền khắp Kinh thành, sau khi xem qua, đại đa số mọi người đều không tin.
Ngẫu nhiên vẫn có số ít người tin tưởng, cũng tính toán chờ hai ngày nữa nhìn kỹ rồi nói tiếp, xem thử thời tiết hôm Lập Hạ có thật sự giống như trong thơ tiên tri hay không.
Nhưng dù như vậy thì hiện giờ, nội dung được đàm luận của đám thư sinh chính là bài thơ này, đối với Thái Bình đạo nhân càng ngày càng có nhiều suy đoán.
Vừa hay, mục đích của Tần Dục đã đạt được, hiện tại chỉ chờ Lập Hạ đến.
Tâm tình Vĩnh Thành Đế rất không tốt.
Ban đầu ông vốn không coi bài thơ kia ra gì, trớ trêu thay chỉ mới hai ngày ngắn ngủi đã lan truyền khắp kinh thành. Câu từ trôi chảy lưu loát, ý tứ rõ ràng dễ hiểu, đã được rất nhiều tiểu ca nhi truyền bá.
Chẳng qua chỉ mới một hai ngày mà có nhiều người biết đến bài thơ này như vậy, chắc hẳn phía sau có người thúc đẩy?
Hiện giờ Vĩnh Thành Đế cực kỳ chán ghét Thái Bình đạo nhân, sau khi biết được việc này đã nổi trận lôi đình, ngay lập tức cho người đi truyền Thanh Vân đạo trưởng, người mà mấy ngày nay ông hết sức tin tưởng.
“Đạo trưởng, ngươi thấy rốt cuộc thì Thái Bình đạo nhân kia muốn gì?” Vĩnh Thành Đế mặt đầy khó hiểu.
Thanh Vân đạo trưởng nào biết rốt cuộc là Thái Bình đạo nhân muốn gì? Hắn có thể khiến Tiêu gia coi trọng, đương nhiên cũng có một ít bản lĩnh, quan trọng nhất chính là biết xem mặt đoán ý, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, tất cả đều thành thục lưu loát, không gì là không thể.
Hắn chỉ có thể sử dụng chiêu này để lấy lòng Vĩnh Thành Đế, ngoài ra không còn bản lĩnh nào khác, những chuyện dự báo trước như vậy, căn bản là hắn không tin.
Trên đời này làm gì có cao nhân, tất cả đều là giả vờ, làm sao có người thật sự có thể đoán trước được tương lai?
Nhưng nếu đúng là như vậy, thì sao Thái Bình đạo nhân còn viết bài thơ kia? Hắn không sợ sự việc sẽ không phát sinh như lời hắn nói sao?
Hiện giờ Thanh Vân đạo trưởng vẫn chưa được Vĩnh Thành Đế tin tưởng hoàn toàn, không dám nói lời gièm pha trước mặt Vĩnh Thành Đế, cũng không muốn đắc tội với người khác nên lập tức nói: “Bệ hạ, ngày mai chính là lập hạ [1], cứ xem tình hình lúc đó trước đã!”
[1] Lập hạ: là một trong 24 tiết khí trong một năm, thời điểm bắt đầu sang mùa hè, vào khoảng những ngày 5,6,7 tháng 5 dương lịch tùy theo từng năm
“Cũng được…” Vĩnh Thành Đế nói, ngày mai chính là lập hạ, ông muốn xem rốt cuộc thì ngày mai vào lúc trời quang nắng ráo có thể mưa hay không.
“Trừ chuyện này ra, bên phía Hồng kiều [2] bệ hạ cũng nên phái người trấn giữ, tránh cho có kẻ muốn động thủ.” Thanh Vân đạo trưởng nói.
[2] Hồng kiều: kiều nghĩa là cầu, tức cầu Hồng nhưng để Hồng kiều cho nó sang choảnh các thím ạ ^.^
Trên đời này có rất nhiều kiểu gạt người, tỷ như trước kia hắn thể hiện khả năng bắt ma tóm quỷ, thật ra đều là đóng giả đạo sĩ đi truyền thụ bản lĩnh.
Lần đầu tiên gặp Vĩnh Thành Đế từ trong rừng đi ra, hắn có thể biểu hiện phong thái tiên phong đạo cốt[3], mỗi một bước đi hết sức vững vàng khiến lòng người tin tưởng, chẳng qua là vì trước đó đã luyện tập quá nhiều lần.
[3] Tiên phong đạo cốt (仙 風 道 骨): có cốt cách, phong thái của tiên; chỉ vẻ đẹp và phẩm cách cao thượng của người không vướng những điều trần tục
Hắn đã từng thấy qua người chỉ ngước lên trời phun nước liền xuất hiện cầu vồng, ai biết Thái Bình đạo nhân kia thật sự có bản lĩnh đứng dưới mặt trời hô mưa tới hay không?
Còn có Hồng kiều, chỉ cần trước đó động tay động chân một chút, muốn cho nó đổ sập cũng không phải không thể…
Vĩnh Thành Đế nghe vậy, lập tức gật đầu, phân phó người đi xem xét tình hình bên phía Hồng kiều. Trước tiên sẽ phái người cẩn thận kiểm tra Hồng kiều một lần, xem có vết nứt hay không rồi để binh lính bao vây, không cho bất kỳ kẻ nào qua cầu.
Vĩnh Thành Đế làm như vậy, ngược lại khiến cho bài thơ kia càng có nhiều người chú ý.
Ở kinh thành có rất nhiều người rảnh rỗi không có việc làm, ban đầu nhìn thấy bài thơ, họ chỉ tùy ý liếc mắt rồi bỏ qua. Nhưng khi Vĩnh Thành Đế phái binh lính vây kín Hồng kiều đã khiến bọn họ tập trung một chỗ, thương lượng ngày mai đến mấy chỗ gần Hồng kiều xem náo nhiệt.
Một đêm này qua đi, lập hạ đã đến.
Ngày lập hạ hôm nay thời tiết sáng sủa, trời quang nắng ráo, ngay từ sớm, mặt trời từ phía đông nhô lên, chứng tỏ thời tiết hôm nay rất tốt.
Khi vào hạ, quần áo mùa đông cùng với chăn đệm sẽ được mang ra phơi nắng rồi cất đi, hôm nay có không ít dân chúng kinh thành một bên ăn tết khí (khí trong tiết khí), một bên đem quần áo hong khô.
Còn bài thơ kia… Tuy rằng mấy ngày qua bá tính bình dân cũng có nghe nói, nhưng vì không ảnh hưởng lớn đến sinh hoạt hàng ngày của họ, nên chỉ nghe một chút cho biết mà thôi. Một mực để ý đến bài thơ kia, vẫn là những người có học thức cùng với văn võ bá quan trong triều.
Bên trong tửu lâu ở kinh thành, một đám thư sinh tay cầm tờ giấy viết thơ, ngồi chung một chỗ cùng nói chuyện.
Bọn họ đều là học trò ở Quốc Tử Giám, vào hai ngày trước, tờ giấy có viết bài thơ tiên đoán đó không biết vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở Quốc Tử Giám, để cho bọn họ nhặt được.
“Thời tiết hôm nay tốt như vậy, làm sao có thể mưa?”
“Đúng vậy, còn có Hồng kiều, triều đình đã cho những thợ mộc có tay nghề đi xem xét, khẳng định vẫn toàn vẹn không tổn hại gì, có dùng thêm vài chục năm nữa cũng không thành vấn đề.”
“Cũng không biết Thái Bình đạo nhân muốn gì, chẳng lẽ là có người định làm ra thứ tà ma quỷ quái (việc không chính đáng, không đàng hoàng)?”
“Chỉ trong một ngày đã đem bài thơ truyền bá khắp kinh thành, nghe nói trước đó còn đem thơ đưa đến ngự tiền, đứng sau Thái Bình đạo nhân…”
Mọi người bàn luận sôi nổi, đối với việc làm của Thái Bình đạo nhân suy đoán không thôi, nhưng nhìn chung thì đều không tin những gì viết trong thơ.
Những thư sinh này trước nói chuyện thơ ca, sau lại bàn luận sang học vấn, nói từ buổi sáng tới buổi chiều cũng không thấy có hạt mưa nào rơi xuống, càng cảm thấy mấy câu thơ đó chỉ là nói giỡn, hoặc là Thái Bình đạo nhân chính là người điên ăn nói lung tung.
Cùng lúc đó, những binh lính canh giữ ở Hồng kiều, đều là bộ dáng nhàm chán đến cực điểm.
Ngày hôm nay trời nắng gay gắt, vô cùng nóng bức, bọn họ bị nắng chiếu đến nỗi mồ hôi ướt đẫm lưng, càng ngày càng có nhiều câu oán hận Thái Bình đạo nhân.
“Thái Bình đạo nhân tùy tiện viết một bài thơ, đã khiến chúng ta phải ở chỗ này phơi nắng một ngày, thật là xui xẻo!”
“Đúng vậy, mặt trời lớn như vậy, sao có thể mưa? Nếu trời mưa thật thì tốt rồi, có thể giúp ta hạ nhiệt.”
“Còn có cây cầu kia, chắc chắn như vậy, sao mà gãy được?”
…
Buổi trưa đã qua, không bao lâu nữa, mặt trời sẽ lặn, nhưng lại không có hạt mưa nào từ trên trời rơi xuống.
Thọ Hỉ biết đó là thơ Vương gia nhà mình viết, trước nay hắn luôn một lòng tín nhiệm Vương gia, tuy rằng không biết vì sao Vương gia lại viết ra bài thơ đó, nhưng hắn cảm thấy những gì viết trên đó nói không chừng sẽ thật sự sẽ xảy ra.
Vậy mà sự thật lại hoàn toàn trái ngược… Thọ Hỉ cau mày, tiếp tục ngẩng đầu nhìn trời, một lòng ngóng trông bầu trời có thể đổ mưa xuống.
Vào lúc hắn ngẩng đầu thêm lần nữa, ngoại trừ ánh mặt trời chói mắt như cũ, thế nhưng có một giọt nước rơi trúng mặt hắn.
“Trời mưa! Trời mưa!” Thọ Hỉ vừa mừng vừa sợ, nhịn không được hô lên, nhưng mới hô được hai tiếng, hắn liền kiềm chế sự kích động của bản thân, nhanh chóng đi báo tin cho Tần Dục.
Trong tửu lâu, một đám thư sinh đang tiễn biệt nhau, không ngờ vừa mới ra tới cửa, đã có giọt mưa bang bang rơi xuống, nện trên đầu bọn họ.
Này… Trời thật sự mưa? Đám thư sinh không dám tin nhìn lên trời.
Mặt trời tuy rằng đã ngả về tây nhưng chưa lặn hết, còn đang lơ lửng phía cuối trời, vẫn chiếu sáng khắp nơi, dưới ánh nắng chiếu rọi như thế, thế nhưng bầu trời thật sự đổ mưa!
Mưa cũng không lớn, rơi xuống thưa thớt, nhưng đúng là đã mưa.
Tất cả thư sinh ngơ ngác đứng dưới mưa, đột nhiên có người nói: “Chúng ta, có nên đến Hồng kiều xem thử một chút không?”
Cùng lúc đó, những binh lính trông giữ Hồng kiều cũng sửng sốt.
Nước mưa rơi xuống bị ánh sáng mặt trời chiếu rọi phản chiếu bóng dáng bọn họ, bọn họ… Vậy mà thật sự gặp được trời mưa giữa ngày nắng!
Trời đang nắng mà lại đổ mưa, còn Hồng kiều… Ánh mắt mọi người đều dừng trên cây cầu, càng ngày càng có nhiều người chạy đến xem.
Lúc hạt mưa rơi xuống, trong lòng Vĩnh Thành Đế đã “lộp bộp” một chút, ông suy tư chốc lát, cuối cùng gọi cấm vệ quân tới, để cho bọn họ đi xem tình hình bên phía Hồng kiều, nếu có động tĩnh gì, lập tức trở về thông báo.
“Dạ, bệ hạ!” Phó thống lĩnh cấm vệ quân lĩnh mệnh rời đi.
Đường lớn trong kinh thành không cho phép dân chúng bình thường đi, dân chúng chỉ có thể đi ở ven đường trên đường nhỏ, nhưng cấm vệ quân lại có thể cưỡi ngựa chạy băng băng trên đường lớn.
Phó thống lĩnh cấm vệ quân dẫn theo thuộc hạ, cưỡi tuấn mã chạy như bay về phía Hồng kiều, mà lúc này, xung quanh Hồng kiều đã tụ tập rất nhiều người, hai bên bờ sông, người đến xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều.
“Cây cầu này không có vấn đề gì, bệ hạ cũng không cho người khác đi lên, chắc sẽ không đột nhiên bị gãy chứ?” Có người nói.
“Cũng chưa biết đâu… Lúc trước ta cảm thấy hôm nay trời sẽ không có khả năng mưa, nhưng bây giờ không phải mưa rồi sao?” Lại có người nói.
Mọi người đều chăm chú nhìn, một hồi sau, đột nhiên có người hô: “Cấm vệ quân tới!”
Xa xa truyền tới tiếng vó ngựa, đều là cấm vệ quân mặc khôi giáp cưỡi tuấn mã, chạy nhanh về phía này khiến nền đất chấn động.
Mọi người theo bản năng nhìn về phía cấm vệ quân, đúng lúc này, âm thanh đứt gãy của những tấm gỗ đột nhiên vang lên.
“Hồng kiều bị gãy!” Có người hoảng sợ kêu lên.
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy cây cầu gỗ tinh xảo hình vòm, cứ như vậy bị đứt lìa, sụp xuống, những thanh gỗ đều rơi vào trong nước.
Hồng kiều… Bị gãy!
Phó thống lĩnh cấm vệ quân kéo dây cương ngựa, khi*p sợ nhìn cây cầu bị đổ sập cách đó không xa, ngay sau đó hét lên với người bên cạnh: “Mau! Mau trở về báo cho bệ hạ, nói Hồng kiều sập rồi!”
Ngay lập tức có người quay đầu ngựa rời đi, mà lúc này, những người thợ mộc trước đó đã kiểm tra kỹ lưỡng cây cầu còn đang ngây ngốc: “Chuyện này là không thể nào, rõ ràng cây cầu này còn dùng được rất lâu…”
Nhóm thợ mộc không thể tin được chuyện vừa xảy ra trước mắt, mà xung quanh cũng có không ít người bị giật mình.
Hai câu thơ đầu đã ứng nghiệm, những cái sau đó, rốt cuộc có phải là sự thật hay không? Có khả năng Trung Nguyên sẽ thật sự gặp phải đại hạn sao?
Trung Nguyên lớn như vậy, làm sao biết địa phương nào sẽ gặp hạn hán?
Trong đầu rất nhiều người đều hiện lên bài thơ kia, mà lúc này, Tần Dục vừa mới nhận được tin Hồng kiều bị gãy.
Quả thật lúc trước hắn cũng có chút lo lắng, lo lắng Hồng kiều bởi vì được bảo vệ cẩn thận nên sẽ không đứt gãy vào ngày hôm nay, cũng may hắn không viết thời gian cụ thể, cho nên Hồng kiều có gãy vào ngày nào đi nữa, cũng không thành vấn đề.
Nhưng quá rõ ràng, chuyện hắn lo lắng là dư thừa, Hồng kiều đã gãy đúng thời điểm.
“Vương gia, thế nhưng Hồng kiều thật sự sập, Vương gia!” Ánh mắt Thọ Hỉ nhìn Tần Dục giống như đang nhìn một vị thần, lúc này hắn đối với Vương gia nhà hắn chính là sùng bái tới cực điểm rồi —— Vương gia nhà hắn liệu sự như thần, kể cả mấy chuyện ở tương lai cũng có thể biết trước, thật sự quá ghê gớm!
“Ừ.” Tần Dục nhàn nhạt lên tiếng, Hồng kiều đương nhiên sẽ sập, vì bên trong nó đã bị ᴆục rỗng… Nhưng tại sao không ai nhìn ra được… Là vì ở lúc xây dựng cây cầu, mặt ngoài đã quét một lớp sơn chống mối mọt.
Những con mối thật sự đã ᴆục rỗng gỗ bên trong, nhưng vì có lớp sơn bên ngoài, nên mới tưởng thân gỗ vẫn còn tốt không bị tổn hại gì.
Cho đến ngày hôm nay, thân gỗ bên trong cuối cùng cũng không chịu đựng nổi.
“Lập hạ tinh vũ thiên, thành tây Hồng kiều đoạn.”[4] Thế nhưng hai việc này đều đã xảy ra!
[4] Dịch nghĩa:
Vào ngày hạ trời quang mây nhưng lại có mưa, Hồng kiều ở thành Tây vô cớ gãy.
Vĩnh Thành Đế đem bài thơ lúc trước bị mình vứt ở một xó ra, đọc đi đọc lại vài lần, lúc ông nhìn Thanh Vân đạo trưởng, trong mắt hiện rõ nghi ngờ.
Thanh Vân đạo trưởng, thật sự lợi hại giống như những gì hắn ta đã nói sao?
Vào thời khắc này, Thanh Vân đạo trưởng vô cùng may mắn vì đã không nói lung tung, cũng chưa từng nói mấy lời trong thơ của Thái Bình đạo nhân là nói bậy.
Hắn đột nhiên quỳ gối xuống, kinh ngạc vui mừng nhìn Vĩnh Thành Đế: “Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, bệ hạ đã gặp được cao nhân rồi! Bài thơ mà Thái Bình đạo nhân viết ra nếu đều thành sự thật, sợ là bản lĩnh của hắn đã quá mức cao cường!”