Độc Sủng Ngốc Hậu - Chương 15

Tác giả: Quyết Tuyệt

Tần An tự*
Tần Dục ở cùng Phương trượng nghe giảng kinh.
Thật ra Tần Dục không tin Phật, nhưng hắn đã từng sao chép kinh thư cho tổ mẫu, cũng chính là mẫu thân của Vĩnh Thành đế -Trương Thái hậu khi bà còn sống, sau đó cho đến lúc bản thân thành phế nhân, cũng xem qua một ít kinh văn để tĩnh tâm, cho nên vẫn biết một ít.
“Đoan Vương điện hạ có tuệ căn.” Phương trượng chùa Tần An đã hơn bảy mươi tuổi, lông mi trắng phau, mặt mũi hiền lành, sau khi trò chuyện với Tần Dục thì vô cùng tán thưởng hắn.
“Phương trượng quá khen rồi, ta chỉ là một tục nhân mà thôi.” Tần Dục nói, bởi vì hắn đã trải qua nhiều điều, hiểu ra không ít chuyện, nhưng rất nhiều suy nghĩ đến cùng vẫn là đi ngược lại với Phật giáo.
Phương trượng cười cười, rồi chiêu đãi mọi người đi dùng cơm chay, ông đã nhìn ra Vĩnh Thành đế không kiên nhẫn, dĩ nhiên sẽ không có không biết tốt xấu mà lôi kéo Vĩnh Thành đế để lải nhải.
Tuy chùa Tần An có địa vị khá cao, nhưng địa vị đó cũng do người Tần gia ban cho, đối với người Tần gia là phải luôn tôn trọng.
Cơm chay của chùa Tần An vô cùng nổi danh, thậm chí có người không ngần ngại ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ vì muốn ăn một bữa. Bởi thế, tất nhiên người bình thường không có cơ hội ăn được, nhưng người Hoàng gia đến đây thì tuyệt đối không có khả năng không được ăn.
Lúc Vĩnh Thành đế đến chùa Tần An, xung quanh chùa đã bị binh lính vây quanh, những người không khéo đến dâng hương chỉ có thể yên lặng rời đi.
Dầu(thực vật) hầm măng xuân, rau trộn, canh nấm, cải ngọt xào...còn có rất nhiều mỹ thực làm từ đậu hũ được đặt đầy trên bàn.
“Bệ hạ, đồ chay này có dùng một chút dầu hạt chè để nấu, mang theo hương trà, còn lại là dùng dầu đậu phộng hoặc dầu vừng, món nấm này là đặc sản của núi Tần An, tìm cả ngọn núi cũng chỉ kiếm được mấy cây, tươi ngon dị thường.” Một hòa thượng mập mạp của chùa Tần An đứng bên cạnh Vĩnh Thành đề giới thiệu các loại đồ chay, hắn giới thiệu đến đâu thì Đại thái giám bên người Vĩnh Thành đế nếm đến đấy, thỉnh thoảng đổi đũa gắp một ít bỏ lên dĩa cho Vĩnh Thành đế.
Chỉ là Vĩnh Thành đế rõ ràng không có hứng thú với những đồ ăn này.
Xưa nay Vĩnh Thành đế yêu thích hưởng lạc, bữa nào cũng món ngon rượu ngon, khẩu vị càng ăn càng nặng, những món ăn này đa phần là món ăn thanh đạm, chú ý đến độ tươi ngon, dĩ nhiên là ông không quá thích.
Nhưng mà món dầu hầm măng xuân, ngược lại ông vẫn nguyện ý ăn.
Dầu hầm măng xuân này chỉ chọn những đoạn măng non ở giữa, những phần còn lại e là vứt đi, món khác cũng tương tự vậy, giống như dĩa rau dại, chỉ lấy chồi mà thôi.
Tần Dục từng bị đói một thời gian dài, đối với sự lãng phí như vậy không quá hài lòng, nhưng chưa từng biểu hiện ra ngoài, hơn nữa...Không thể không nói, hương vị của mấy món này rất tuyệt.
Xưa nay Lục Di Ninh yêu mỹ thực, không biết hiện tại đã ăn hay chưa, còn có chuyện do Thọ An báo…
Trước khi lên núi, Tần Dục biết hôm nay Tần Diệu sẽ làm một vài chuyện mờ ám, nhưng cụ thể là gì thì không biết, cuối cùng quyết định an bài vài người bảo hộ Lục Di Ninh, rồi dặn Lục Di Ninh mang theo chút dược phòng theo bên người.
Sau khi biết được Lục Di Ninh không ngốc, hắn đã chuẩn bị không ít đồ phòng thân cho Lục Di Ninh, hẳn là nàng không có việc gì.
Tuy rằng tự nói với bản thân như vậy, nhưng một đã lúc lâu chưa thấy Lục Di Ninh, Tần Dục không thể tránh được việc càng ngày càng nóng lòng, càng ngày càng lo lắng.
“Sao hôm nay tinh thần Hoàng huynh không tốt vậy? Chẳng lẽ có điều gì phiền muộn ư?” Tần Diệu nhìn về phía Tần Dục.
“Tam Hoàng đệ nghĩ nhiều rồi, ta đang lo lắng cho Vương phi của ta, sợ không có người nhìn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Tần Dục nói, thời điểm nói chuyện vẫn nhìn Tần Diệu, chợt thấy trong mắt Tần Diệu lóe lên vẻ sung sướng khi người khác gặp họa.
Tâm của Tần Dục lập tức trầm xuống, ánh mắt nhìn Tần Diệu lạnh thêm mấy phần.
Đúng lúc này, bên ngoài có thái giám tiến vào, đến chỗ Phúc Quý bẩm báo vài câu.
"Xảy ra chuyện gì?" Vĩnh Thành đế đã ăn không ít, lập tức buông đũa xuống.
"Bẩm Hoàng Thượng, bên ngoài có chút chuyện."
Tần Dục cả kinh, lập tức lo lắng nhìn qua, trong mắt của Tần Diệu là sự sung sướng khi người gặp họa càng thêm đậm.
“Đoan Vương phi đánh Ngũ hoàng tử, hiện tại Ngũ Hoàng tử đang làm loạn không chịu bỏ qua.” Phúc Quý lại nói.
Chỉ là đánh Ngũ Hoàng tử? Lúc này Tần Dục thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sao lại đánh Ngũ Hoàng tử chứ? Tần Diệu buồn bực vô cùng.
“Không phải lão Ngũ cả ngày nói muốn làm Đại tướng quân sao? Sao lại bị nữ nhân đánh thế?” Vĩnh Thành đế hỏi: "Nó không có sao chứ?."
“Thục phi nương nương đã gọi Thái y đi rồi ạ.” Phúc Quý nói, cũng chưa nói thêm gì khác, chung quy hắn vẫn luôn ở cạnh Vĩnh Thành đế, không biết rõ tình huống ra sao.
Vĩnh Thành đế đối với Ngũ Hoàng tử hoạt bát khả ái này của mình cũng rất thích, lập tức nói: “Trẫm đi nhìn xem.”
Vĩnh Thành đế muốn đi, dĩ nhiên Tần Dục chờ người cũng sẽ đi cùng, Tần Dục đi phía sau, không khỏi có chút buồn cười.
Nói đến các đệ đệ của hắn, cũng có vài người có chút bản lĩnh, Tần Nhạc là một trong số đó. Tâm cơ Tần Nhạc thâm trầm, bởi vậy đời trước Tần Dục ăn không biết bao nhiêu mệt từ hắn, nếu không phải Tần Diệu được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa Triệu Hoàng hậu, danh phận cao hơn, thì sau khi Tần Diệu rơi đài, ngồi vào đế vị nói không chừng chính là hắn, mà trừ Tần Nhạc, thì Ngũ Hoàng tử Tần Tề thật ra cũng không tệ.
Vị Ngũ Hoàng đệ này của hắn từ nhỏ đã nghịch ngợm, gây chuyện không quan tâm đến chính sự, một phần cũng là do Thục phi dẫn đường, Thục phi chỉ muốn nhi tử của mình làm người phú quý nhàn rỗi, cho nên vẫn luôn chiều nhi tử của mình.
Mà cách làm như vậy tính ra không có sai, đời trước sau khi Tần Diễn đăng cơ, Tần Tề có đất phong dồi dào, làm một Phiên vương giản đơn không cần bận tâm cái gì hết --- Đại Tần dựa theo những chuyện xảy ra qua từng đời nhiều mà ban bố rất nhiều hạn chế cho Phiên vương, cho đến nay quyền lợi của Phiên vương càng ngày càng nhỏ.
Chỉ là, Đại Tần không yên ổn.
Trước có Giang Nam loạn cả lên, sau có Trung Nguyên xuất hiện loạn đảng, còn có người đang đánh chiếm rất nhiều tỉnh...
Vài loạn đảng kia thù hằn rất lớn với Hoàng thất Đại Tần, đất phong của Tần Tề cũng bị công kích, chính lúc này Tần Tề đứng dậy, tự mình chống lại đám loạn đảng kia.
Trước đây, Tần Tề vẫn luôn ồn ào muốn làm Tướng quân, nhưng không ai để ý đến chuyện của hắn, Thục phi yêu thương hắn nhất nghe qua cũng chỉ cười cười, vậy mà sau này, Tần Tề thật sự trở thành một Tướng quân.
Hắn và loạn đảng giằng co rất lâu, bảo vệ Thục địa thái bình, sau này còn đánh chiến với người Nhung hơn một năm, đáng tiếc bên người hắn có phản đồ, cuối cùng ૮ɦếƭ dưới tay tên phản đồ đó.
Khi đó đã là thời điểm Tần Dục qua đời, từ cuộc trò chuyện của người Nhung mới biết được tin tức, trong lòng chợt thổn thức không thôi.
Dưới sự rèn luyện trong chiến tranh, vị Ngũ Hoàng đệ của mình trở thành một nhân vật dù người Nhung nhắc tới vẫn kính ngưỡng mấy phần, đáng tiếc đến cùng hắn vẫn không sống được.
Đương nhiên, bây giờ hắn còn trẻ, không phải là Tần Tướng quân sau này.
Vĩnh Thành đế đi chỗ của Thục phi, đúng lúc thái y bắt mạch xong cho Tần Tề.
Tần Tề ồn ào, nói mình bị Lục Di Ninh ám toán, chỉ sợ đã trọng thương, nhưng thái y chẩn đoán qua, tỏ vẻ hắn không có chuyện gì cả.
Sau đó Thái y chuyên dụng bảo hắn cởi xiêm y, kiểm tra thân thể cho hắn, cũng chỉ tìm thấy vài chỗ bầm đen trên chân mà thôi.
Bầm đen kia nhìn có chút đáng sợ, nhưng bôi dược nghỉ ngơi mấy ngày thì khẳng định ngay cả một chút cũng không nhìn ra.
Vừa mới bắt đầu Thục Phi đã có định kiến rất lớn với Lục Di Ninh, sau khi biết chuyện này thì không khỏi đỏ mặt.
Hung hăng liếc nhìn nhi tử đang xoa cánh tay một phen, Thục phi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Xú tiểu tử, con giỏi thật đây! Đi trêu chọc Hoàng tẩu bị đá cho hai phát, liền ồn ào như nương ૮ɦếƭ vậy.”
“Mẫu phi, có người nào tự nguyền rủa mình như người? Còn có, trước đó con thật sự rất đau, không chừng đứa ngốc kia đã sử dụng yêu pháp gì đối với con rồi!” Tần Tề nói, lúc trước hắn thật sự rất rất rất đau, chỉ muốn ngất cho lẹ thôi!
Thục phi cách lớp quần áo véo thịt nhi tử, còn dùng hết lực vặn một cái.
Thường thường khi Tần Tề bị mẫu phi dạy dỗ, chỉ cần nửa thật nửa giả kêu đau thì Thục phi sẽ thả hắn ngay.
“Sao tiểu Ngũ lại kêu lợi hại vậy chứ?” Vĩnh Thành đế vừa tiến đến liền nghe được tiếng kêu của Tần Tề, trong lòng càng lo lắng.
"Hoàng Thượng, tiểu Ngũ không có việc gì." Thục phi lập tức nói.
"Phụ hoàng, nhi thần không có việc gì." Tần Tề cũng từ trên giường đứng lên hành lễ, hắn thua Lục Di Ninh, đã thế còn bị đánh lại, đối với Lục Di Ninh hận đến mức không hận không được, nhưng cũng khinh thường ở trước mặt Vĩnh Thành đế cáo trạng một đứa ngốc...Vậy cũng quá mất mặt rồi!
Sắc mặt Tần Tề hồng hào, quả thực không giống bị thương, từ chỗ Thái y Vĩnh Thành đế mới biết là chỉ bị đá hai cái, ông cũng yên lòng, lại hơi bất mãn: “Sao đứa ngốc kia dám đá Hoàng tử?”
Vĩnh Thành đế có chút tức giận, không ngờ lúc này Tần Tề đột nhiên nói: "Bởi vì con kêu nàng là đứa ngốc... Con kêu một tiếng, nàng liền đá con một cước."
Vĩnh Thành đế: "..." Vừa rồi ông còn đối với Lục Di Ninh vạn phần không thích, hiện tại nghe nhi tử mình nói vậy, sao có cảm giác nhi tử mình tự làm tự chịu vậy nhỉ?
“Ngũ Hoàng đệ, không quản Hoàng tẩu đệ thế nào, tóm lại nàng cũng là Hoàng tẩu của đệ.” Tần Dục nhăn mày, sau đó tiếp tục nói: “Nhưng mà nàng cũng có sai, huynh thay nàng xin lỗi với đệ.”
"Không cần không cần, đệ không sao." Tần Tề liên tục cự tuyệt.
Vĩnh Thành đế nhìn thoáng qua Tần Dục, có chút chột dạ, sao lúc trước ông lại ban cho nhi tử một Vương phi như vậy?
Tần Tề không có việc gì, tâm tư của Thục phi thì hoàn toàn đặt trên người nhi tử mà không có tiếp đón mình, Vĩnh Thành đế có chút không vui, tùy ý nói vài câu rồi đi ra ngoài.
Mấy ngày nay, ông không thể gần nữ sắc nhưng thật sự chuyện này khiến ông có chút không quen...Nghĩ nghĩ, Vĩnh Thành đế dứt khoát đến chỗ Tiêu quý phi.
Nhiều năm qua, nữ nhân bên người ông đến đến đi đi không một ngàn cũng là tám trăm, tiếp xúc với bao nữ nhân như vậy, ông vẫn thích Tiêu Quý phi nhất.
Vẻ ngoài của Tiêu Quý phi quả thật chính là mẫu người ông yêu thích, nói chuyện dịu dàng động lòng người, đến nay chỉ có làn da là không tốt như lúc trẻ, nhưng ông vẫn rất thích bà.
Yêu ai thì yêu cả đường đi, Tần Diệu là nhi tử ông thích nhất, đương nhiên bên trong còn có ẩn tình...
Những nữ nhân khác có con thì không lắc lư ở trước mặt ông nữa, nhưng Tiêu Quý phi thì ngược lại, lúc bà nhô bụng vẫn quấn ông, thậm chí thân thể vì mang thai mà giống như mật ngọt, càng thêm mê người...Coi như ông nhìn Tần Diệu từng chút từng chút lớn lên, tự nhiên sinh ra cũng chú ý hơn mấy phần.
Vĩnh Thành đế đến tìm Tiêu Quý phi, lúc này Tiêu Quý phi lại rất sốt ruột---nhi tử của bà tìm không thấy nam nhân kia!
Vừa bắt đầu chuyện này bà không tán thành, nhưng nhi tử đã đem mọi chuyên sắp xếp xong, bà chỉ có thể giúp che giấu, nhưng hiện tại người không thấy!
Chẳng lẽ trước đó nhìn thấy đứa ngốc kia đánh người, bị dọa đến mức bỏ chạy?
Tuy rằng bọn họ phái người khác thương lượng với nam nhân kia, nhưng lưu lại nam nhân này đến cùng vẫn là một tai họa.
Trong lòng có chuyện, thời điểm Vĩnh Thành đế tới, Tiêu Quý phi không có tinh lực ứng phó như ngày thường, nhưng bà đã quá quen với tính tình của Vĩnh Thành đế, nói chuyện một lúc, tìm thoại bản mà nhi tử mang tới đưa cho Vĩnh Thành đế cũng khiến Vĩnh Thành đế rất cao hứng.
Nhưng mà chỉ cao hứng một hồi, bên ngoài đã truyền đến tiếng kinh hô.
"Lại làm sao?" Vĩnh Thành đế đang cao hứng xem thoại bản, nghe được âm thanh lộn xộn kia thì không khỏi nhíu mày.
"Hoàng Thượng, có người ở chỗ Trương Tài nhân tìm được một nam nhân!" Sự việc trọng đại, Phúc Quý căn bản không dám giấu diếm.
Vĩnh Thành đế nhảy dựng lên.
Đừng xem Vĩnh Thành đế ăn chơi hoang đường, nữ nhân không mặc y phục ngồi đợi ông ‘chơi’ không thiếu, nhưng đến cùng ông vẫn là một nam nhân, đương nhiên không thể chịu nổi việc nữ nhân của mình cấu kết với nam nhân khác.
"Trương Tài nhân ở đâu?" Vĩnh Thành đế lạnh mặt.
Phúc Quý cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn sắc mặt Vĩnh Thành đế: "Ngay trong viện này."
Trương Tài nhân là đào kép đến từ Giang Nam mà Vĩnh Thành Đế thuận tiện thu nhận lúc tứ hôn cho Tần Dục vào Trung thu năm ngoái.
Lúc đầu nàng rất được sủng ái, Vĩnh Thành Đế cực kỳ yêu thích nàng. Nhưng một thời gian sau, vì nàng có ý bôi nhọ Tần Dục trước mặt Vĩnh Thành Đế, khiến ông bất mãn nên lạnh nhạt nàng một thời gian.
Suy cho cùng thì nàng cũng có chút bản lĩnh, diễn kịch ca hát rất tốt. Khi Vĩnh Thành Đế bắt gặp nàng hát tuồng ở Ngự Hoa viên, nàng lại tiếp tục được sủng ái, lần lên núi Tần An này cũng dẫn nàng theo.
Thế nhưng việc nàng có thể đến chùa Tần An không phải nhờ Vĩnh Thành Đế, mà là nhờ vào Tiêu quý phi. Trương Tài nhân đã tìm đến Tiêu Quý phi, nàng vốn dĩ đã là người của Tiêu Quý phi, Tiêu Quý phi đương nhiên không thể bạc đãi nàng, vì vậy mới dẫn theo nàng lên chùa.
Dù ở trên núi không thể nhận sủng ái, nhưng lúc Vĩnh Thành đế nhàm chán, nàng có thể xướng vài điệu dân ca cho Vĩnh Thành Đế nghe, để lại ấn tượng tốt trong lòng Vĩnh Thành Đế.
Ai ngờ lúc này lại xuất hiện chuyện ngáng chân.
Vĩnh Thành Đế đến chỗ Tiêu Quý phi, vài tên thị vệ cũng theo Vĩnh Thành Đế mà đến, thậm chí bao vây toàn bộ sân theo thói quen thường ngày, khám xét một lượt thật kỹ.
Từ trước đến nay, tuy Vĩnh Thành Đế là người không có mục đích sống rõ ràng, nhưng lại rất coi trọng tính mạng của mình. Ngày thường sống quá thoải mái nên ông ta luôn luyến tiếc rời khỏi thế gian phồn hoa này.
Vốn dĩ bọn thị vệ chỉ làm theo mệnh lệnh thôi, không ngờ lúc lục soát căn phòng đầu tiên thì nghe thấy vài âm thanh không đúng, vừa phá cửa vào đã nhìn thấy cảnh tượng khiến họ hận không thể lập tức khoét mắt mình ra.
Phi tử của Vĩnh Thành Đế yêu đương vụng trộm ở một nơi như chùa Tần An!
Trương Tài nhân, người luôn ra oai mấy tháng qua, thậm chí Triệu Hoàng hậu cũng không để vào mắt, hiện tại y phục không chỉnh tề quỳ trước mặt Vĩnh Thành Đế, khóc lóc kể lể: "Bệ hạ, không phải thần thi*p tự nguyện, là hắn ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ thần thi*p, bệ hạ..."
Trương Tài nhân hoảng hốt không thôi, nàng đang đợi trong phòng thì đột nhiên có một nam nhân xông vào, dùng sức mạnh áp chế nàng còn chưa tính, lại còn bị người ta bắt gặp...
Rốt cuộc là thế nào? Không phải chùa Tần An đã bị vây kín rồi sao? Vì sao trong này có thể xuất hiện một nam nhân? Trương Tài nhân rất thông minh, nếu không cũng không thể bám dính Vĩnh Thành Đế lâu như vậy, lúc này trong lòng nàng có một suy đoán xuất hiện, nhưng không dám nói lung tung, chỉ muốn cầu xin tha thứ để giữ được một mạng.
Trương Tài nhân khóc không ngừng, tên nam nhân kia cũng đã bị dọa sợ mà tỉnh mộng, hắn không ngờ nữ nhân mình ngủ chung lại là nương nương trong cung của Hoàng đế.
Mấy ngày trước đây có người tìm đến hắn, sau đó hắn liền bị bịt kín mắt đưa đến đây, nơi này là đâu hắn hoàn toàn không biết, chỉ biết là mình cần phải ngủ chung với một nữ nhân.
Kết quả khi hắn nhìn trúng được một nữ nhân, đang tính đi lên thì bị ngất xỉu một cách khó hiểu, đến lúc tỉnh lại, người đã ở trong một tiểu viện.
Trước khi hắn ra tay cũng đã nghĩ, nếu thật sự có ngủ với nữ nhân nào, e là nàng ta không những không dám tố giác mà còn cho hắn tiền để giữ kín bí mật này, chung quy thì tiểu thư danh gia vọng tộc không thể để cho người khác biết mình thất trinh.
Với suy nghĩ này, hắn liền đi dạo quanh viện, tìm một nữ nhân để ngủ cùng.
Chỗ nhiều người hắn không dám đi nên hắn đến chỗ ít người, cuối cùng cũng gặp được một mỹ nhân.
Tuy bên cạnh mỹ nhân không có người hầu hạ, nhưng nữ trang trên người đều là thứ tốt... Chỉ cần tùy tiện lấy vài món trang sức trên người nàng ta thì đã đủ cho hắn ăn uống rất lâu, nữ nhân này còn mê người hơn những người trước đó...
Hắn trực tiếp xông đến.
Quả nhiên nàng ta không dám để cho người khác biết nên không kêu cứu, hắn cũng bắt đầu ra tay, nhưng mới làm được một nửa thì lại có người phá cửa đi vào...
Không ngờ nàng ta là nương nương trong cung, vậy thì sợ là thân phận của mấy người lúc nãy cũng không tầm thường... Hiện tại mặt hắn với màu đất giống nhau.
"Nam nhân này từ đâu đến? Sao lại trà trộn vào đây được." Vĩnh Thành Đế nhíu mày nhìn hắn.
"Bẩm Hoàng Thượng, còn chưa tra ra." Thị vệ nói.
"Hoàng Thượng, là có người..." Nam nhân kia muốn la lên nhưng nói được một nửa thì bất thình lình run rẩy.
Trước khi dẫn hắn đến đây, người kia đã dặn là phải nói mình tự xông vào, nếu dám nói bị người khác đưa đến thì cả nhà hắn sẽ mất mạng.
Hắn quả thật là một tên khốn nhưng vẫn rất quan tâm đến phụ mẫu và nhi tử của mình, bây giờ chính mình không thể sống nữa cũng không thể khiến bọn họ chôn cùng.
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, oan uổng quá, ta không biết đây là nương nương, ta..." Nam nhân không nhịn được khóc lên.
Vĩnh Thành Đế không còn hứng thú nữa, cũng lười nhìn hai người này khóc lóc trước mặt mình, cuối cùng phất tay: "Đủ rồi, kéo hai người này xuống, loạn côn đánh ૮ɦếƭ."
Mặc kệ chân tướng chuyện này là thế nào, hai người này chắc chắn sẽ gây ra gièm pha. Vĩnh Thành Đế quyết định nhắm mắt làm ngơ, trực tiếp đánh ૮ɦếƭ bọn họ.
Tuy rằng lúc đầu ông rất tức giận, nhưng rồi ngẫm lại nữ nhân mình có không thể đếm xuể, thiếu đi một người cũng chẳng sao.
Loạn côn đánh ૮ɦếƭ? Nam nhân kia đã sớm chuẩn bị, nhưng vẫn vô cùng hối hận vì mình bị ma quỷ nhập, Trương Tài nhân thì lại sửng sốt.
Vĩnh Thành Đế đối xử với nàng rất tốt, nàng cho rằng có lẽ mình có thể giữ lại một mạng, mặc dù bị biếm vào Lãnh cung cũng được, chỉ cần có thể sống.
Nhưng Vĩnh Thành Đế lại muốn đánh nàng tới ૮ɦếƭ!
"Hoàng Thượng, có người hãm hại ta, nhất định là Tiêu Quý phi hãm hại ta, người bình thường sao có thể đi vào viện này được?" Trương Tài nhân khóc lóc: "Hoàng Thượng, ta chỉ là một Tài nhân, không có người thân ở Kinh thành, làm sao có bản lĩnh kéo tên nam nhân này vào đây?"
Gần đây Trương Tài nhân được chút sủng ái nên có ý nghĩ rời xa Tiêu Quý phi, miễn cho bị Triệu Hoàng hậu đối phó, kết quả nàng còn chưa hành động thì đã gặp phải chuyện như vậy...
Vĩnh Thành Đế đến chùa Tần An là ý của Tiêu Quý phi, chỗ này cũng do Tiêu Quý phi bố trí. Thử hỏi trừ Tiêu Quý phi ra, còn ai có thể đưa nam nhân vào đây một cách thần không biết quỷ không hay như vậy?
Từ nhỏ Trương Tài nhân đã được gánh hát nhận nuôi, là đào kép không thân thích, hiện tại sắp phải ૮ɦếƭ thì đương nhiên không còn gì phải sợ, dù có ૮ɦếƭ cũng phải khiến người hại mình chịu báo ứng.
Suy đoán của Trương Tài nhân không sai, đúng thật là ngoại trừ Tiêu Quý phi thì không ai có thể dẫn một nam nhân vào chùa Tần An, nhưng Tiêu Quý phi tuyệt đối không muốn hại nàng ta, dù sao lúc này Tiêu quý phi vẫn muốn dựa vào việc nàng ta được sủng ái để làm việc cho mình.
Nàng vừa nói xong thì Tiêu Quý phi biến sắc, Vĩnh Thành Đế cũng đen mặt.
Vĩnh Thành Đế vẫn luôn biết nữ nhân trong hậu cung của mình tranh đấu không ngớt, nhưng chỉ cần bọn họ không tranh đấu trước mặt ông thì ông cũng không để ý.
Lúc trước ông chán ghét Triệu Hoàng hậu cũng chỉ vì Triệu Hoàng hậu đứng trước mặt ông nói xấu Tiêu Quý phi, khiến ông cảm thấy phiền mà thôi.
Giữa một người xấu xí suốt ngày đứng trước mặt mình oán này oán nọ, còn một người khác xinh đẹp hơn lại chưa bao giờ oán giận ai, tất nhiên là ông thích người sau.
Ông vẫn cảm thấy Tiêu Quý phi là người có chừng mực, nhưng bây giờ...
Vĩnh Thành Đế phất tay, xoay người bỏ đi.
"Hoàng Thượng!" Tiêu Quý phi vừa vội vàng đuổi theo vừa hung tợn trừng mắt nhìn Trương Tài nhân.
Chuyện phát triển đến đến nước này bà cũng bất ngờ, sau khi nghe nói nam nhân kia bị phát hiện ở chỗ Trương Tài nhân thì bà đã muốn Gi*t ૮ɦếƭ cả hai, nhưng dưới mí mắt của Vĩnh Thành Đế, bà vẫn không thể làm gì được.
Tiêu Quý phi bị Phúc Quý cản lại: "Nương nương, Hoàng Thượng kêu ngài ở lại trong viện để suy ngẫm."
Tiêu Quý phi vội vàng đưa ngân phiếu cho Phúc Quý: "Công công, ngài nhất định phải nói tốt cho ta vài câu trước mặt Hoàng thượng, sao ta có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy được? Ta bị người khác gài bẫy."
Phúc Quý cất ngân phiếu của Tiêu Quý phi vào trong иgự¢, cười nói: "Nương nương yên tâm, không chừng mới được một lát bệ hạ đã nguôi giận rồi."
Phúc Quý nhanh chóng đi tìm Vĩnh Thành đế, hắn thu bạc của Tiêu Quý phi nhưng không tính nói giúp Tiêu Quý phi. Hiện tại bệ hạ đang nổi nóng, nếu hắn còn nói giúp Tiêu Quý phi thì chẳng phải mbản thân cũng bị vạ lây hay sao?
Chờ bệ hạ bớt giận một chút, Tiêu Quý phi lại đưa thêm bạc thì hắn sẽ nói vài câu tốt đẹp về Tiêu Quý phi.
Lúc Tiêu Quý phi xảy ra chuyện thì Tần Dục đang bôi thuốc cho Lục Di Ninh.
Trước đây hắn đã nói nếu gặp phải người xấu thì có thể thẳng tay đánh họ, nhưng hắn nói vậy là vì lo lắng Lục Di Ninh sẽ bị ức Hi*p, ai ngờ rằng thê tử của mình thật sự ra tay?
"Sau này không được làm mình bị thương nữa." Tần Dục nhìn vết thương trên tay Vương phi của mình, thở dài.
Lục Di Ninh lại không hiểu cho lắm, vết thương này thật sự rất nhỏ, nàng cũng đã không để ý đến nữa... Nhưng Tần Dục bôi thuốc giúp nàng thật tốt...
Lục Di Ninh còn đang nghĩ xem sau này có nên tiếp tục tạo ra vết thương nhỏ như vậy để Tần Dục bôi thuốc cho mình hay không, thì Tần Dục đã nắm lấy tay nàng: "Ta cắt móng tay cho nàng, nàng đừng lộn xộn."
Hôm nay Lục Di Ninh chạy đi đào bới đất, bên trong móng tay dính đầy bùn đen. Tuy rằng đã rửa tay nhưng trong móng tay không rửa sạch sẽ được, Tần Dục lấy một cây kéo nhỏ rồi chậm rãi cắt móng tay cho nàng.
Cắt xong móng tay, Tần Dục lại thuận tiện cắt luôn móng chân.
Lúc đầu, hắn phát hiện móng tay của Lục Di Ninh rất dài, lo lắng nàng sẽ tự làm mình bị thương, nàng lại chỉ để cho người nào thân cận cắt móng, sau đó... Tuy rằng biết Lục Di Ninh không ngốc, nhưng hắn làm đã thành thói quen nên không ngừng lại.
Huống chi Lục Di Ninh có đại ân với hắn, những gì hắn làm đều cam tâm tình nguyện.
Chân Lục Di Ninh nhỏ nhắn, trắng nõn mềm mại, Tần Dục đang giúp nàng cắt móng tay thì thấy hai mắt nàng lấp lánh nhìn mình, tâm trạng đột nhiên trở nên vô cùng tốt: "Muốn ta ngoáy lỗ tai cho nàng không?"
Cũng không biết sao lại thế này, hắn thích chăm sóc Lục Di Ninh một cách khó hiểu, thậm chí có người cần hắn chăm sóc như vậy thì cảm giác cô đơn cũng từ từ biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời hắn.
"Muốn!" Lục Di Ninh lập tức gật đầu.
Tần Dục lại nở nụ cười.
Nhưng mà hắn còn chưa kịp ngoáy lỗ tai cho Lục Di Ninh, thì ngoài cửa đã đột nhiên vang lên giọng của Ngũ Hoàng tử Tần Tề, vị Ngũ Hoàng đệ của hắn đang ầm ĩ muốn đi vào.
Tần Dục rất có cảm tình với vị Hoàng đệ này của mình, tuy nhiên sau khi trùng sinh trở lại thì chưa từng ᴆụng mặt, bởi vì hắn biết rõ Thục phi sẽ không để cho Tần Tề can thiệp vào chuyện giữa hắn và Tần Diệu.
Hơn nữa... Hiện tại Tần Tề khác hoàn toàn vị Tần Tướng quân sau này.
"Người xấu đến đây!" Lục Di Ninh nghe thấy giọng Tần Tề thì nhíu mày, tên kia gọi nàng là đứa ngốc, nàng cũng không thích hắn.
"Ta sẽ dạy dỗ lại hắn." Tần Dục sờ tóc Lục Di Ninh, đột nhiên nghĩ, có lẽ hắn có thể khiến Tần Tề lột xác thành Tần Tướng quân của tương lai sớm hơn một chút.
Sau khi Tần Tề bị tố tội, lúc đầu còn hận Lục Di Ninh đến nghiến răng, nhưng rồi không nhịn được mà hiếu kỳ — rốt cuộc đứa ngốc này đã đánh bại hắn như thế nào, còn làm hắn đau nhức vậy nữa?
Tần Tề càng nghĩ càng hiếu kỳ, suy nghĩ đến mức khó chịu vẫn không ra, cuối cùng không thể kiềm chế được mà đi tìm Tần Dục.
Lục Di Ninh là đứa ngốc, hắn cảm thấy chắc hẳn sẽ không hỏi được gì, nhưng hoàng huynh của hắn thông minh như vậy, chắc là biết tại sao chứ?
Tần Dục mang vớ và giày cho Lục Di Ninh xong rồi mới gọi Tần Tề vào.
"Hoàng huynh!" Tần Tề vừa vào đã hành lễ với Tần Dục trước, sau đó trừng mắt nhìn Lục Di Ninh.
Sắc mặt Tần Dục lập tức lạnh hẳn: "Nàng là hoàng tẩu của đệ."
Tần Tề thấy sắc mặt của Tần Dục thì lập tức sửng sốt rồi cảm thấy uất ức, hắn không hiểu vì sao Hoàng huynh buộc phải cưới một nữ nhân như vậy, đã thế còn không hề tức giận mà đối xử với nàng rất tốt.
"Thái độ của đệ với Nhị Hoàng tẩu và Tam Hoàng tẩu cũng giống vậy sao?" Tần Dục lại nói.
Cách hành xử của Tần Tề với Tô Minh Châu và Quách Phức cũng không được coi là kính trọng, nhưng lễ nghi ngoài mặt vẫn có, nhưng mà... Hai người họ không ngu ngốc giống Lục Di Ninh...
"Đệ khinh thường hoàng tẩu đệ, có phải cũng khinh thường hoàng huynh của đệ hay không?" Tần Dục nhìn về phía Tần Tề đang còn hơi bất mãn.
"Hoàng huynh!" Tần Tề nghe vậy thì kinh sợ, hắn tuyệt đối không có ý nghĩ này! Nhưng mà... Hoàng huynh nói cũng có chút đạo lý, hắn bất kính với Hoàng tẩu, trong mắt người khác chỉ sợ cũng là bất kính với Hoàng huynh đi?
Tần Tề lập tức hành lễ với Lục Di Ninh.
Lục Di Ninh nhìn Tần Dục răn dạy hắn, lại thấy hắn hành lễ với mình mà không hề tức giận, tuy rằng lúc trước nàng bị mắng, nhưng đã đánh lại được người ta, tính ra nàng cũng không chịu thiệt đúng không?
"Sau này hành xử cung kính với hoàng tẩu đệ một chút." Tần Dục lại nói: "Đừng để cho huynh biết đệ ức Hi*p Vương phi của huynh."
"Đệ sẽ không ức Hi*p hoàng tẩu!" Tần Tề nói, hắn khinh thường ức Hi*p một kẻ ngốc!
"Phải không?" Tần Dục nhìn Tần Tề.
Tần Tề nhìn vào ánh mắt của Tần Dục rồi nhanh chóng dời đi, cúi đầu: "Hoàng huynh, sau này đệ không mắng hoàng tẩu nữa." Lúc trước hắn mắng chửi người, thật sự không được tốt lắm.
Tần Tề có chút bướng bỉnh, nhưng Thục phi đã dạy dỗ hắn rất tốt. Thấy hắn thật lòng nhận sai, Tần Dục cũng không truy cứu nữa: "Lần này đệ đến đây là muốn biết vì sao mình thua phải không?"
"Hoàng huynh, sao huynh biết?" Tần Tề kinh ngạc nhìn Tần Dục.
Đương nhiên là đoán được. Tần Dục cười không trả lời hắn, chỉ nói: "Lúc trước những gì đệ học được trong cung chỉ là một ít động tác võ thuật đẹp mắt mà thôi, đi ra ngoài sợ còn đánh không lại mấy tên du côn."
"Không thể nào! Đệ có thể dùng một đòn đánh ngã hai tên thị vệ!" Tần Tề nói.
"Đó là do người khác nhường đệ... Hơn nữa, đệ cho rằng mấy tên thị vệ lợi hại đến cỡ nào?" Tần Dục nói.
"Cấm Vệ quân là mạnh nhất ở Đại Tần!" Tần Tề đáp trả.
Tần Dục cười khẽ một tiếng: "Ai nói?"
"Chẳng lẽ không đúng?" Tần Tề có chút khó hiểu, tất cả cấm vệ quân bảo vệ hoàng cung đều xuất thân không thấp, thân hình cao lớn, cũng được trang bị νũ кнí tốt nhất.
"Cấm Vệ quân chỉ là một cái gối thêu hoa, chẳng khác gì lính canh đâu." Tần Dục nhàn nhạt đáp, hắn cũng từng có cùng suy nghĩ với Tần Tề, cho rằng Cấm vệ quân rất lợi hại, nào hay sự thật hoàn toàn ngược lại.
Khi thực sự phải chiến đấu, đám Cấm Vệ quân trong Kinh thành thoạt nhìn có vẻ rất mạnh, nhưng thật ra sức chiến đấu cũng chỉ hơn mấy tên tráng đinh[1] của đám loạn đảng mang tới một chút mà thôi.
[1]tráng đinh: trai tráng, thanh niên khoẻ mạnh.
Đám binh lính đó ở nhà sống an nhàn sung sướng, sau khi làm Cấm Vệ quân vẫn tiếp tục sống như vậy, chưa bao giờ trải qua thao luyện thật sự. Nếu đám binh lính đó ở trong thời bình, không phải ra ngoài chiến đấu thì xem như không tệ, nhưng khi phải chiến đấu thì...
Đại đa số bọn họ thậm chí ngay cả dũng khí đánh giặc còn không có, chỉ muốn bảo vệ mạng mình, nhìn thấy kẻ địch liền vắt giò lên cổ mà chạy trốn.
Tần Tề vốn cảm thấy thị vệ thuộc Cấm Vệ quân rất lợi hại, cũng rất sùng bái mấy tên thị vệ đó, bây giờ nghe thấy Tần Dục đánh giá bọn họ như vậy thì rõ ràng không quá tin tưởng.
Tần Dục lại cười: "Đám Cấm Vệ quân đó đều là người trong các đại gia tộc, có số mệnh kim tôn ngọc quý, đệ cảm thấy bọn họ tình nguyện liều mạng vì người khác sao? Mà ở trên chiến trường, muốn biết có đủ mạnh hay không, đôi khi phải xem họ có dám liều mạng không đã."
Tần Dục xử lý chính vụ thuận buồm xuôi gió, nhưng đối với tình hình quân đội thì không hiểu được bao nhiêu, chung quy là do hắn chưa từng dẫn binh đánh giặc lần nào
Dù sao chưa ăn thịt heo cũng thấy qua heo chạy, hắn đã có kha khá kinh nghiệm, chỉ cần nói hai ba câu đã dư sức khiến Tần Tề lung lay.
Tần Dục kéo Tần Tề nói một lúc, phân tích vài cuộc chiến trong lịch sử, không bao lâu đã có thể khiến Tần Tề quỳ rạp bội phục: "Hoàng huynh, không ngờ huynh lại lợi hại như vậy! Nếu như huynh không bị... Nhất định có thể trở thành một đại tướng quân."
Thân là hoàng tử mà lại muốn làm tướng quân, coi như Tần Tề là một người quái dị đi.
Tần Dục sợ nếu còn nói nữa sẽ bị lộ tẩy, nên không tiếp tục nói về binh pháp mà bắt đầu nói về cách để rèn luyện cơ thể trở nên mạnh mẽ: "Binh lính đều được rèn luyện mà ra, thân là tướng lĩnh nếu muốn trở nên mạnh mẽ thì cũng phải rèn luyện."
"Phải luyện như thế nào?" Hiển nhiên Tần Tề cảm thấy rất hứng thú với chuyện này.
"Kéo cung bắn tên, luyện võ cưỡi ngựa, những thứ này đều là rèn luyện." Tần Dục nói: "Hẳn là bây giờ đệ chỉ có thể nhấc được tảng đá một trăm cân lên xuống mười lần, nhưng ngày ngày luyện tập thì tương lai nhất định có thể nhấc được hai mươi, ba mươi lần. Không chừng tảng đá hai trăm cân cũng có thể nâng lên được."
"Bây giờ đệ cũng không nâng nổi tảng đá một trăm cân..." Tần Tề đột nhiên đỏ mặt.
"Huynh chỉ đưa ra ví dụ thôi, nếu đệ thật sự muốn làm đại tướng quân thì phải luyện tập nhiều vào, cũng xem binh thư thật nhiều... Ở chỗ huynh có mấy cựu chiến binh trở về từ chiến trường, có thể chỉ dạy đệ một chút." Tần Dục nói, hắn phái người đến Tây Bắc đưa vài thương binh tàn tật về đây, mà trong những người đó lại không ít người có bản lĩnh.
Một người là quân do thám chạy rất nhanh, một người có sức lực cực lớn vì ngày nào cũng di dời đá tảng, còn có người vì muốn luyện được tài bắn cung tốt nên mỗi ngày đều kéo cung bắn tên mấy trăm lần.
Tần Dục chỉ chọn vài người để nói đã có thể khiến Tần Tề nâng cao tinh thần, hận không thể lập tức đi gặp mấy cựu chiến binh kia.
Nhưng mà hắn còn là một hoàng tử chưa có phủ đệ, muốn xuất cung cũng không dễ dàng như vậy.
"Lần này huynh cũng có dẫn theo mấy người có bản lĩnh, đệ có thể học cùng bọn họ." Tần Dục lại nói, trong mấy tháng nay, thị vệ trong phủ đã bị hắn thay đổi khá nhiều, mà người hắn đề bạt vào vị trí đó đều là người có chút bản lĩnh.
Tần Dục phái hai thị vệ đi với Tần Tề rồi không quản nữa.
Chuyện này Thục phi không để ý, chỉ cho là nhi tử mình đi chơi với hai người bạn, từ trước cho tới nay nhi tử nàng đều thích chơi như vậy, nhưng Tần Diệu và Tiêu Quý phi lại cực kỳ để ý đến chuyện này.
Tần Dục đột nhiên tiếp cận Tần Tề... Chẳng lẽ Triệu Hoàng hậu muốn liên thủ với Thục phi? Bọn họ tính vứt bỏ Tần Diễn, ủng hộ Tần Tề sao?
Mẫu phi của Tần Tề có thân phận rất cao, tên Tần Tề này cũng dễ khống chế, đối với hai mẫu tử Triệu Hoàng hậu mà nói thì thật sự tốt hơn so với một bạch nhãn lang[2] như Tần Diễn.
[2] Bạch nhãn lang: người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân bội nghĩa.
Lúc trước Tiêu Quý phi hao hết tâm tư lôi kéo Tần Diễn, vốn để Tần Diễn đâm sau lưng Tần Dục một dao khiến Tần Dục gặp khó khăn, kết quả Triệu Hoàng hậu và Tần Dục lại hoàn toàn không để ý tới Tần Diễn, đối với Tiêu Quý phi thì Tần Diễn đã không còn tác dụng gì nữa rồi.
"Mẫu phi, hiện tại chúng ta phải làm thế nào?" Tần Diệu lo lắng nhìn Tiêu Quý phi.
"Để ta nghĩ đã." Tiêu Quý phi nói, lúc trước Tần Dục bị Tần Diệu hại mà còn có thể trở mình, hiện tại sớm muộn gì bà và nhi tử cũng có thể! Nhưng mà mấy năm nay khí sắc của bà càng ngày càng kém, không được xinh đẹp như trước kia... Trong lòng Tiêu Quý phi sốt ruột chốc lát rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Tuy rằng Vĩnh Thành đế thích hưởng lạc nhưng vẫn có giới hạn, nhiều năm trôi qua chưa bao giờ đề cập đến việc phế Hậu, chỉ điều này đã có thể nhìn rõ suy nghĩ Vĩnh Thành đế.
Triệu Hoàng hậu sinh được Hoàng tử nên Vĩnh Thành đế sẽ không tệ bạc đến mức phế bà ta đi, bà cũng có cơ hội để bàn bạc kỹ hơn.
"Mẫu phi, hai ngày nay phụ hoàng đều không muốn gặp nhi tử, nếu còn tiếp tục như vậy..." Tần Diệu nghĩ đến cách mình bị đối xử trong mấy ngày nay thì có chút khó chịu.
"Yên tâm, mẫu phi có cách." Tiêu Quý phi nói, bà có nuôi dưỡng một người ở Tiêu gia, vốn dĩ không tính sử dụng hắn nhanh như vậy, nhưng bây giờ không thể không dùng.
"Mẫu phi, là cách gì?" Tần Diệu lại hỏi.
"Để Thanh Vân đạo trưởng tiến cung." Tiêu Quý phi nói. Là người thân cận với Vĩnh Thành đế nhất, bà đã sớm biết rõ một chuyện, thân thể Vĩnh Thành đế bắt đầu yếu dần rồi.
Mười năm nay, trong cung không có hài tử nào được sinh ra, thậm chí không có người nào mang thai, điều này đương nhiên không thể do thân thể của tất cả nữ nhân trong cung có vấn đề được, mà là vì thân thể Vĩnh Thành Đế đã không được nữa.
Đừng thấy Vĩnh Thành đế ngày nào cũng hưởng lạc đủ kiểu mà lầm, tất cả đều phải dựa vào những loại dược tốt của ngự y... Việc này bà biết, Vĩnh Thành Đế cũng biết.
Bà rất hiểu Vĩnh Thành Đế, biết rõ người này sợ ૮ɦếƭ nhất, mà chính vì sợ ૮ɦếƭ nên khi Vĩnh Thành Đế nhận thấy thân thể mình càng ngày càng không tốt thì đã có vô số suy nghĩ không nên có, ví dụ như cho người luyện chế đan dược trường sinh bất lão...
Ngẫu nhiên một lần nhìn thấy Vĩnh Thành Đế đang đọc quyển sách như vậy, bà liền nảy sinh một chủ ý.
Bà cho người tìm một đạo trưởng có phong thái thần tiên, nói cho hắn biết những thứ Vĩnh Thành Đế yêu thích, tình huống trong triều đình, nuôi hắn ở Tiêu gia, xem hắn như νũ кнí bí mật của mình vậy.
Trước Vĩnh Thành Đế, Hoàng đế trầm mê trong việc luyện đan dược cũng không ít, tuy rằng tất cả những Hoàng đế đó đều bị hậu thế đánh giá là ngu ngốc nhưng Tiêu Quý phi vẫn hi vọng Vĩnh Thành Đế có thể ngu ngốc một chút.
Nếu Thanh Vân đạo trưởng có thể lấy được sự tin tưởng của Vĩnh Thành Đế thì... Bà và nhi tử của nàng còn phải lo lắng sẽ thất sủng sao?
Lúc Tiêu Quý phi đưa ra quyết định này, Tần Dục cũng đang lo lắng một việc.
Đại Tần sẽ xảy ra phản loạn liên tiếp, có nguyên nhân bên trong, cũng có nhân tố tác động bên ngoài. Nguyên nhân bên trong là do đại đa số quan viên Đại Tần đều hủ bại, không được bao nhiêu người có tài thật sự, còn về nhân tố bên ngoài...
Trong mấy năm nữa, Đại Tần sẽ xuất hiện rất nhiều thiên tai, dù là Giang Nam, nơi ít xảy ra thiên tai cũng bị mấy trận lũ lụt.
Gần nhất sẽ là trận hạn hán ở vùng Trung Nguyên.
Trận hạn hán này không phải chỉ xuất hiện một năm, mà kéo dài đến ba năm, đến năm thứ ba, còn xuất hiện nạn châu chấu.
Cũng chính vì nạn châu chấu tàn phá bừa bãi khắp Trung Nguyên, nên nơi đó lập tức xuất hiện mấy nghĩa quân, mặc dù sau này nghĩa quân đó bị đàn áp xuống, nhưng sự thật chứng minh, đó chỉ là bước chuẩn bị cho một trận nổi loạn lớn hơn thôi.
Tần Dục có ý muốn thay đổi triều đại, nhưng lại không hi vọng mọi chuyện tái diễn, không hi vọng con dân Đại Tần bị đói khát đến ૮ɦếƭ...
Có cách nào để giảm bớt tổn thất cho dân chúng hay không?
Tần Dục cau mày lại, đúng lúc này, hắn đột nhiên nghĩ đến một người, Thanh Vân đạo trưởng được Tiêu Quý phi đưa đến bên cạnh Vĩnh Thành Đế để giả thần giả quỷ.
Tiêu Quý phi có thể tìm người đến giả thần giả quỷ, đương nhiên hắn cũng có thể làm vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc