Độc Sủng Ngốc Hậu - Chương 14

Tác giả: Quyết Tuyệt

Núi Tần An
Tần Dục thấy cơ thể mình có phản ứng, ngay lập tức kinh sợ.
Đối với việc thân thể đột nhiên có phản ứng, hắn không phải quá xa lạ, dù sao trước khi xảy ra chuyện hắn đã mười sáu tuổi, thậm chí nếu không phải hắn thường xuyên bận rộn lại không ham mê nữ sắc, sợ là đã sớm thu mấy cung nữ vào phòng.
Nhưng có phản ứng như vậy, quả thật đã là chuyện từ rất lâu rồi.
Kể từ khi hắn bị thương, từ phần eo trở xuống hoàn toàn mất cảm giác, ngay cả mỗi lần đi vệ sinh cũng không có cảm giác gì, khiến hắn vô cùng hận bản thân, về sau tuy chuyển biến tốt hơn, nhưng cũng không thể hoan ái.
Mà chuyện này, do có người cố tình truyền ra ngoài nên mọi người ai cũng biết.
Mỗi ngày Tần Dục đều ngâm thuốc tắm, làm theo phương pháp trị liệu của Lục Di Ninh, mấy thứ này xác thật khiến thân thể hắn có biến chuyển tốt đẹp, nhưng dù sao hắn cũng không dám ôm hy vọng quá lớn, ai ngờ vào giờ khắc này...
Biểu cảm trên mặt Tần Dục sớm đã cứng đờ, trong lòng lại ngập tràn vui sướng, có thể nói là mừng rỡ như điên.
Thân thể hắn, phải chăng thật sự có thể bình phục?
Trong lòng Tần Dục vừa vui mừng vừa kích động, nhưng một động tác của Lục Di Ninh lập tức làm cho tâm trạng hắn khôi phục hoàn toàn.
Lúc này nàng đang cẩn thận từng chút một sờ vào nơi đã sớm sưng lên của hắn.
Tần Dục sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cảm thấy ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ bừng như phát sốt, giống như tất cả lửa nóng toàn thân đều xông lên đỉnh đầu.
Theo bản năng, Tần Dục đem tay Lục Di Ninh đẩy ra, sau đó túm lấy cái chăn bên cạnh trùm lên người, che đậy chuyện không tốt của bản thân.
"Có phải rất đau không?" Lục Di Ninh nhìn Tần Dục, trên mặt tràn đầy áy náy, Tần Dục đột nhiên đẩy nàng ra như vậy, chắc hẳn là vì rất đau?
Nàng không chỉ làm cho nơi nào đó của Tần Dục bị sưng lên, còn khiến hắn phải chịu đau đớn?
"Ta không sao." Tần Dục nói, tuy rằng hắn có phản ứng, nhưng thật ra không phải là khoái cảm, hiện giờ Lục Di Ninh khiến cảm xúc của hắn bị phân tán, một chút phản ứng vừa có đã biến mất không còn lại gì.
Điều này làm hắn sinh ra chút mất mát, đồng thời trong lòng cũng dâng lên vô hạn hy vọng, có lẽ một ngày không xa, hắn có thể khôi phục hoàn toàn.
Trước đó hắn làm nhiều việc như vậy, chỉ vì không muốn để cho người Nhung ςướק đi giang sơn Đại Tần, Gi*t hại con dân Đại Tần, một lòng mong muốn bảo hộ giang sơn vững mạnh không bị người ngoài giẫm đạp, chưa từng nghĩ đến tương lai mình sẽ ra sao, nhưng bây giờ...
"Tần Dục... Ngươi thật không có việc gì chứ?" Lục Di Ninh khó hiểu nhìn hắn.
"Ta thật sự không có việc gì." Tần Dục cầm tay Lục Di Ninh: "Di Ninh, Tần Dục ta ngay tại đây xin thề, nhất định bảo hộ nàng một đời bình an vui vẻ, vinh hoa phú quý."
Kể cả kiếp trước hay kiếp này, Lục Di Ninh đã vì hắn mà làm quá nhiều việc, hắn là người có ơn tất báo, nên tương lai càng phải đối xử với nàng thật tốt.
Lục Di Ninh không để ý lời thề của Tần Dục, vẫn đang lo lắng cho thân thể hắn: "Nếu không, ta chữa cho ngươi thêm một lúc nữa?"
"Không cần, hôm nay không vội." Tần Dục ngăn cản ý định muốn nhào tới của Lục Di Ninh: "Chúng ta đi ngủ sớm một chút, ngày mai lại tiếp tục chữa bệnh." Lúc này hắn cần có thời gian để gỡ rối tâm tình phức tạp của mình.
Lục Di Ninh mù mờ liếc mắt nhìn Tần Dục, gật gật đầu.
Tần Dục sờ đầu nàng, cười một tiếng.
Kiếp trước dù sao trong lòng hắn cũng có thành kiến quá sâu, tuy chưa từng khắt khe với Lục Di Ninh, nhưng cũng không muốn tiếp xúc với nàng, có lẽ bởi vậy nên hắn đã bỏ lỡ cơ hội được phục hồi.
Nếu kiếp trước hắn đối xử với nàng tốt hơn một chút... Vừa nghĩ tới điều này, Tần Dục ngay lập tức cười khổ, hắn khi đó, quả thật đã làm sai rất nhiều chuyện.
Đêm nay, Tần Dục có giấc ngủ tốt nhất từ trước đến giờ, chờ đến tối ngày hôm sau, hắn cố ý cùng Lục Di Ninh trao đổi một phen.
"Chuyện xảy ra hôm qua là hiện tượng hết sức bình thường, nàng không cần để ý đến nó, nhưng cũng đừng chạm vào, là một cô nương thì không thể ᴆụng vào chỗ đó của nam nhân. Biết không?" Tần Dục dạy dỗ Lục Di Ninh, từng câu từng chữ cực kỳ gian nan.
Trước kia hắn chưa từng nghĩ tới, có ngày mình phải dạy dỗ một nữ tử về mấy vấn đề tế nhị này.
Tần Dục nói một cách gian khổ, Lục Di Ninh đối với những lời hắn nói lại hết sức tin tưởng, nàng gật đầu, không để ý mấy chuyện đó nữa, tiếp tục vì hắn mà chữa bệnh.
Tần Dục không ngoài dự liệu lại có phản ứng, nhưng rất rõ ràng, cơ thể hắn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, cho nên không có Dụς ∀ọηg, dù sao thì cũng đã biến chuyển tốt hơn.
Một thời gian sau đó, tâm tình Tần Dục cực tốt, mỗi ngày đều tràn đầy hăng hái, nhưng thấy Tần Dục như vậy, trong lòng Tần Diệu không thể tốt được.
Từ khi bị Vĩnh Thành Đế đưa đến hành cung ở núi Tần An, mỗi ngày Tần Diệu đều nóng nảy khó chịu, hắn một lòng muốn được xử lý chính vụ, kết quả như thế nào? Vĩnh Thành Đế để cho Tần Dục giám quốc [1], lại mang Tần Diệu hắn đi cùng!
[1] Giám quốc: thay mặt vua xử lý, trông coi công việc trong triều đình khi vua vắng mặt.
Tần Diệu không muốn Tần Dục được ở lại giám quốc, Tiêu Quý Phi cũng giống vậy, hai người suy nghĩ thật lâu, nhất trí cho người ở trước mặt Vĩnh Thành Đế ra sức khen ngợi Tần Dục.
Vĩnh Thành Đế đối với Tần Dục rất vừa lòng, nhưng không hy vọng người khác tán thưởng Tần Dục như vậy... Ông lập tức hạ lệnh cho Tần Nhạc trở về, để Tần Dục tới hành cung trên núi Tần An điều dưỡng thân thể.
Vĩnh Thành Đế làm như vậy, bên ngoài nói vì muốn tốt cho sức khỏe Tần Dục, nhưng rốt cuộc trong lòng nghĩ như thế nào, bản thân ông ta hiểu rõ, Tần Dục lại càng hiểu rõ ràng hơn.
Trọng sinh quá nửa năm, những chuyện nên làm cũng đã làm xong, đối với binh quyền trên tay, Tần Dục không để ý quá nhiều, hắn biết rõ muốn làm nên chuyện thì không thể hấp tấp, vì vậy liền thu thập đồ đạc, dẫn theo Lục Di Ninh lên đường tới núi Tần An.
Rất lâu rồi Lục Di Ninh không được ra ngoài du ngoạn, lúc này có cơ hội mang nàng đi thăm thú một chút, ngược lại cũng không tệ.
Thân thể Tần Dục không tốt, xe ngựa đi rất chậm, sau khi ra khỏi thành, thuận tiện ở lại thôn trang của hắn nghỉ ngơi vài ngày.
Tần Dục vẫn chưa dừng lại việc thu dưỡng cô nhi, hiện giờ đã tiếp nhận hơn một nghìn đứa trẻ, còn có rất nhiều lưu dân từ khắp nơi đến cậy nhờ, hắn đều thu nhận, nhưng số lượng quá nhiều, hắn phải an bài họ tới những địa phương khác.
Trong thôn trang Tần Dục cho xây lên rất nhiều phòng, tuy bề ngoài không đẹp nhưng khá chắc chắn, ở được lâu dài. Bên trong phòng đặt rất nhiều giường có kích thước lớn, đây là chuẩn bị cho đám trẻ kia vào ở.
Mới vừa vào thôn trang, từ xa Tần Dục đã nhìn thấy dãy phòng đó, đồng thời hắn cũng thấy được một người vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Nói quen thuộc, bởi vì người này chính là muội muội hắn, Chiêu Dương công chúa Tần Lạc, còn nói xa lạ... là vì Chiêu Dương gầy hơn trước rất nhiều.
Hiện giờ thân thể Chiêu Dương vẫn có chút mượt mà, nhưng chỉ là mượt mà mà thôi, không giống bộ dáng mập mạp trước kia, vừa mập vừa không khỏe mạnh. Mới có mấy tháng ngắn ngủi, muội muội hắn giống như biến thành một người khác.
"Chiêu Dương?" Tần Dục có chút kinh ngạc nhìn sang.
"Hoàng huynh!" Chiêu Dương thấy Tần Dục, hai mắt sáng rực lên, sau đó lại ngượng ngùng cúi đầu.
Nàng gầy hơn rất nhiều, quần áo trước kia đều quá rộng, lúc này không còn vừa người, không biết hoàng huynh thấy được có răn dạy nàng không đây...
"Chiêu Dương xinh đẹp lên nhiều." Tần Dục cười nói, muội muội hắn thay đổi quá lớn, chắc chắn về sau nàng sẽ hoàn toàn thoát khỏi bi kịch đã từng xảy ra.
Chiêu Dương được Tần Dục khen như vậy, mặt lập tức đỏ lên, nàng chưa từng được người khác khen xinh đẹp như vậy đâu.
"Bây giờ muội không mập, hàng ngày hãy cùng những đứa trẻ đó chạy bộ, như vậy thân thể cũng khỏe mạnh." Tần Dục lại nói. Còn nhớ rõ kiếp trước lúc người Nhung đánh vào kinh thành, rất nhiều nữ tử nhà quyền quý không có sức phản kháng bị bắt đi, có vài người theo người hầu chạy trốn, thế nhưng người hầu chạy được, các nàng lại quá yếu ớt, không có sức lực nên không chạy nổi.
Ngược lại, nữ tử người Nhung rất khỏe mạnh, thậm chí các nàng còn có thể lên ngựa Gi*t địch.
Hắn không cầu muội muội mình có thể lợi hại giống như nữ tử người Nhung, nhưng không hy vọng nàng quá mức yếu đuối nhu nhược, dù sao tương lai khi hắn đi Tây Bắc, đã tính toán sẽ mang Chiêu Dương theo.
"Được." Chiêu Dương đồng ý, nhưng không dám nói mình đã chạy bộ từ lâu... Tiếp xúc với những người ở thôn trang một thời gian, nàng đã tự tin hơn rất nhiều, nhưng đứng trước huynh trưởng nhà mình, lại lo lắng bản thân chưa làm tốt.
Hoàng huynh lợi hại như vậy, mà nàng thì quá vô dụng...
Tần Dục đến thôn trang, lấy cớ thân thể không khoẻ ở lại thêm mấy ngày. Đối với việc này Tần Diệu không quan tâm, dù sao Tần Dục đã chịu buông bỏ quyền lực, mà Vĩnh Thành Đế càng không thèm để ý, không có ai nhắc tới, nên rất nhanh sau đó ông đã đem chuyện Tần Dục đặt sang một bên.
Tần Dục ở trong thôn trang, có gặp Du Hằng một lần, giao cho Du Hằng xây dựng vài tòa nhà ở Tây Bắc.
Cùng lúc đó, hắn cũng gặp được những người trước kia là thuộc hạ Du gia mới từ Tây Bắc trở về, bây giờ đã gia nhập thương đội của hắn.
Mặc dù hắn đã cho người bảo vệ nhưng thương đội vẫn gặp một chút nguy hiểm, may mắn giờ đã an toàn trở lại, còn mang về rất nhiều hàng hóa ở Tây Bắc.
Đủ loại da thú, thảo dược, tài vật quý hiếm, còn có đá quý các loại... Một lần đi này, ban đầu Tần Dục phải bỏ ra rất nhiều, giờ tiền kiếm được phải tăng gấp bội.
Quả nhiên làm ăn buôn bán là cách kiếm tiền nhanh nhất.
Xem qua những thứ đó, để cho người ở kinh thành bán ra, sau đó Tần Dục quyết định đem việc buôn bán mở rộng hơn nữa, có lẽ, dựa vào việc làm ăn này, hắn sớm có thể khống chế được Tây Bắc.
Tần Dục ở lại thôn trang năm ngày rồi mới lên đường đến núi Tần An, thêm một ngày đi xe ngựa với tốc độ không sai biết lắm so với người đi đường, cuối cùng cũng tới chân núi.
Lần này đến núi Tần An, Tần Dục không để Chiêu Dương đi cùng, hắn làm như vậy, cũng là suy nghĩ đến sự an toàn của Chiêu Dương, đời trước nàng lặng yên không một tiếng động mà ૮ɦếƭ đi, khiến hắn có chút sợ hãi.
Khi Tần Dục tới hành cung, thời gian đã không còn sớm, lúc này Vĩnh Thành Đế đang trầm mê hương sắc, hắn không cần kiên trì đi thỉnh an, nên nhanh chóng về sân viện nơi mình ở.
Hành cung trang trí cực kỳ hoa mỹ, sân viện này lại càng xa hoa lộng lẫy hơn, Tần Dục nhìn một vòng, cũng không biết có phải gần đây hắn tính toán quá nhiều hay không, nhịn không được so sánh những thứ ở hành cung với các vật phẩm giá trị trong cung.
Thật không nghĩ tới, chính mình lại có ngày trở nên tục khí như vậy.
Sau khi thu xếp ổn thỏa, việc đầu tiên cần làm là nấu thảo dược làm thuốc tắm, chỉ trong chốc lát, khắp viện liền lan tỏa mùi dược liệu nồng đậm.
Triệu Hoàng Hậu không theo Vĩnh Thành Đế tới hành cung, mà ở lại trong cung chủ trì đại cục, nhưng Tần Diễn có đi cùng, ở bên cạnh sân viện của Tần Dục, Ngũ hoàng tử Tần Tề chưa lập gia thất cũng ở cùng hắn.
Hôm nay, Tam hoàng tử Tần Diệu còn tới nơi này thăm đệ đệ.
Ngũ hoàng tử Tần Tề là bảo bối bên người Thục phi, tuy nói ở tại viện này, nhưng đại đa số thời gian đều ở chỗ Thục phi, cho nên Tần Diệu tới nơi này chỉ có thể gặp được Tần Diễn.
"Đệ đi bái phỏng [2] vị hoàng huynh tốt kia sao?" Trông thấy Tần Diễn, Tần Diệu cười hỏi. Mấy tháng trước, Mẫu phi hắn nói có phương pháp để đối phó Tần Dục, mới đầu hắn còn nghi hoặc, sau đó mới biết thì ra Mẫu phi đã sớm kết giao với vị Lục hoàng tử này.
[2] Bái phỏng: thăm hỏi, thể hiện sự tôn trọng, kính cẩn.
Triệu Hoàng Hậu đối xử với Tần Diễn không tồi, nhưng Tần Diễn lại cố tình không phục mà ngấm ngầm lật đổ bọn họ (Triệu Hoàng Hậu + Tần Dục)... Trong lòng Tần Diệu đối với loại người này có chút khinh thường, nhưng hắn vẫn sẽ như cũ qua lại thân thiết cùng Tần Diễn.
"Hoàng huynh nói thân thể mệt mỏi, không gặp được." Tần Diễn cắn chặt răng, dâng lên cảm giác không cam lòng.
"Hoàng huynh đối xử với đệ đúng là càng ngày càng tệ nha..." Tần Diệu nhìn Tần Diễn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc.
Thấy nụ cười kia của Tần Diệu, trong lòng Tần Diễn vốn đã khó chịu nay lại khó chịu thêm. Tần Diệu nói không sai, Tần Dục đối với hắn càng ngày càng tệ, mấy tháng nay, hắn đi tìm Tần Dục cả chục lần nhưng Tần Dục vẫn luôn kiên trì không gặp.
Rốt cuộc Tần Dục có chuyện gì?
Tần Diễn càng nghĩ càng hận, thời điểm lần cuối Tiêu Quý Phi sai người đi tìm hắn, hắn đã đáp ứng với Tiêu Quý Phi.
Tần Diệu thu biểu tình của Tần Diễn vào trong mắt, trong lòng cười nhạo một tiếng.
Đều đã mười bốn, nhưng vẫn ngu xuẩn như vậy... Tần Diệu luôn bị cho là ngu ngốc hơn Tần Dục một chút, nhưng lúc đối mặt với Tần Diễn, đột nhiên phát hiện chính mình cực kì thông minh.
Tần Dục đang ngâm ôn tuyền đã biết chuyện Tần Diệu và Tần Diễn tiếp xúc với nhau.
Hắn cũng cảm thấy Tần Diễn thực sự ngu.
Hậu cung của Vĩnh Thành Đế, nữ nhân có thân phận cao không nhiều, cũng chỉ có Triệu Hoàng Hậu, Thục phi và một vị khác có cùng thân phận với Uyển Phi. Thậm chí ngay cả Tiêu Quý Phi, trước khi tiến cung, phụ thân cũng chỉ là một cử nhân chủ bộ ở huyện nha mà thôi, Vĩnh Thành Đế vẫn luôn cảm thấy nữ nhân có thân phận cao "dùng" không thoải mái.
Ngày thường Vĩnh Thành Đế sủng hạnh nữ nhân, cơ bản đều là nữ nhân tuyển tú ở nhiều nơi, trong đó không thiếu những nông gia nữ (con gái của nông gia) không biết lớn nhỏ.
Dưới tình huống như thế, thân phận của mẫu phi Tần Diễn đương nhiên cũng không có khả năng cao... Nàng là con gái của một thương nhân, từ nhỏ diện mạo xuất chúng, thương nhân kia tồn tại ý niệm thấy người sang bắt quàng làm họ[1], không xem trọng nữ nhi, nên đã tặng cho bọn thái giám khi đang chọn mua tú nữ.
[1] Thấy người sang bắt quàng làm họ: Gặp người "sang" (quyền quý, giàu có, quyền lực) thì chạy đến xum xuê, giả vờ là người có quen biết. Ý trong đoạn này: Ý định muốn chim sẻ biến thành Phượng Hoàng nhờ mưu kế.
Khi vừa tiến cung, nàng vốn hầu hạ Triệu Hoàng Hậu, sau đó thành người của Vĩnh Thành Đế, sinh hạ được Tần Diễn thì cũng qua đời.
Vì thời điểm mẫu thân Tần Diễn còn sống rất an phận, Triệu Hoàng Hậu lại muốn bồi dưỡng vài nhân thủ cho con mình - trưởng tử Tần Dục, nên đã giữ Tần Diễn ở bên cạnh nuôi dưỡng.
Trước khi Tần Dục củng cố địa vị không có chuyện gì xảy ra, cho nên Triệu Hoàng Hậu đương nhiên sẽ không có khả năng đi phòng bị một tiểu hài tử chưa đến mười tuổi, đối với Tần Diễn cực kì tốt.
Chờ đến khi Tần Dục xảy ra chuyện, trong lòng Triệu Hoàng Hậu nảy sinh ý niệm nâng đỡ Tần Diễn đăng cơ để tương lai có thể che chở Tần Dục, vì thế Triệu Hoàng Hậu vẫn đối xử với Tần Diễn tốt như cũ.
Kết quả, bọn họ lại nuôi một bạch nhãn lang[2], con sói này còn rất vụng về.
[2] Bạch nhãn lang: Vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
Nhưng là, điều này cũng không trách được Tần Diễn, thượng bất chính hạ tắc loạn[3]. Vĩnh Thành Đế chỉ lo cho chính mình, đối với chuyện quản giáo của mấy Hoàng Tử chưa bao giờ để bụng, bọn họ đương nhiên cũng chỉ có thể dựa vào sức của mình.
[3] Thượng bất chính, hạ tắc loạn: Thượng (trên), hạ (dưới), bất chính (không ngay thẳng), tắc (thì), loạn (lộn xộn). Người trên mà làm bậy thì cấp dưới không thể nghiêm chỉnh được.
Tần Dục từ nhỏ đã được phong là Thái Tử, dạy dỗ hắn đều là đại nho, Triệu Hoàng Hậu đối với hắn cực kỳ nghiêm khắc. Những Hoàng Tử khác thì không giống vậy, Đại Tần vẫn luôn suy nghĩ biện pháp nuôi các phiên vương thành heo.
"Nói việc này cho mẫu thân đi." Tần Dục nói.
Hắn đột nhiên lãnh đạm với Tần Diễn, đã cho Triệu Hoàng Hậu một cái lý do là thử Tần Diễn một chút, xem Tần Diễn có đáng giá để hắn nâng đỡ hay không.
Sau khi hắn nói như vậy, chính mình vẫn luôn lãnh đạm Tần Diễn, còn bảo Triệu Hoàng Hậu cũng lãnh đạm với Tần Diễn. Quả nhiên, không bao lâu sau Tần Diễn đã đáp ứng với bên Tiêu Quý Phi kia.
Triệu Hoàng Hậu đối với Tiêu Quý Phi hận thấu xương, kể từ đó, đương nhiên đối với Tần Diễn cũng hoàn toàn thất vọng.
Người bên cạnh Tần Dục lĩnh mệnh đi xuống, Tần Dục dưới sự trợ giúp của Thọ Hỉ đã ra khỏi ôn tuyền, mặc quần áo lên giường.
Trên giường, Lục Di Ninh đang chờ chữa bệnh cho hắn.
Tần Dục mới vừa nằm lên giường, đã cảm giác được ánh mắt của Lục Di Ninh dừng trên bộ phận đang sưng lên của mình, không khỏi đỏ mặt, cuối cùng lạnh mặt lấy chăn quấn lên người.
Nhìn thấy Tần Dục che đậy thân thể của mình, Lục Di Ninh mặt đầy nuối tiếc. Nàng rất hiếu kì không biết Tần Dục bị gì mà sưng lên, muốn nhìn thử... đáng tiếc Tần Dục không cho nàng xem, cũng không để cho nàng sờ.
(Tử Lam: Em lạy tác giả, em trong sáng lắm đừng nhúng chàm em ~)
Tần Dục mặt không biểu tình, vô cùng trấn định.
Ngày hôm sau, Tần Dục đi thỉnh an Vĩnh Thành Đế, thuận tiện thỉnh tội... Vì thân thể hắn không khoẻ, tới núi Tần An trễ vài ngày.
Mấy tháng nay, lúc nào Vĩnh Thành Đế gặp Tần Dục cũng ngửi được một cỗ mùi thuốc. Điều này khiến ông ta biết rõ thân thể của nhi tử thực sự không tốt, đương nhiên sẽ không vì vậy mà trách tội.
Chỉ là ông ta chịu không nổi mùi thuốc nồng nặc trên người Tần Dục, cho nên tùy ý dò hỏi vài câu đã bảo Tần Dục lui xuống, tiếp đó lập tức sai người mang huân hương tới.
Tần Dục quay đầu lại nhìn thoáng qua hành cung tinh xảo, cười khẽ một tiếng.
Sinh hoạt trong hành cung cực kì an nhàn, Tần Dục thong thả nghỉ ngơi hai ngày, thời thời khắc khắc ở bên Lục Di Ninh. Mà sau hai ngày, Vĩnh Thành Đế đột nhiên nổi hứng, muốn đi chùa Tần An dâng hương.
Chùa Tần An nằm trên đỉnh núi Tần An, lên núi cũng không dễ dàng. Chùa là nơi Phật môn thanh tịnh, không thể tìm hoan mua vui. Cho nên Vĩnh Thành Đế rất không thích lên núi, tới hành cung đã một tháng nhưng chưa từng nghe nói đến việc này một lần.
Mà lần này ông đột nhiên muốn lên núi, dựa theo tin tức Tần Dục biết được, là vì bị hắn quấy rầy không chịu nổi, cùng một số lí do như... Thân thể của Vĩnh Thành Đế không phải làm bằng sắt, mỗi ngày "vui vẻ" với nhiều nữ nhân như vậy, chịu không nổi là chuyện hết sức bình thường. Nếu tạm thời không thể gần nữ sắc, ông liền tính toán đi lên núi một chút.
Không, cũng không thể nói là "đi một chút". Căn bản Vĩnh Thành Đế không có đi bộ, mà là sai người khiêng ông đi. Nghe nói lúc ông còn trẻ, Tiên đế dẫn ông tới hành cung, bảo ta đi lên đỉnh núi cầu phúc, lần đó ông ta đi suốt một ngày, sau này không muốn đi bộ nữa.
Vĩnh Thành Đế sai người nâng lên, Tần Dục cũng vậy. Xe lăn của hắn di chuyển trên mặt đất bằng phẳng đã không tốt, lên núi thì hoàn toàn không có khả năng.
Mà có Vĩnh Thành Đế và Tần Dục tiên phong, những quý nhân đi cùng cũng không cần tỏ vẻ thành kính mà đi bộ nữa, một đường được nâng đến đỉnh núi, đến nơi mới dùng tới hai chân của mình.
Nghe nói tháng tư nhân gian hoa cỏ tỏa hương, hoa đào trên sơn chùa nở rộ.
Thời điểm đến núi Tần An vừa đúng là tháng tư, trên núi có không ít cây đào còn chưa bung nở, nơi tàng cây, hoa đào rơi đầy xuống đất.
Tần Dục ngắm nhìn cảnh sắc chung quanh, vốn định chia sẻ với Lục Di Ninh, nhưng khi quay đầu lại phát hiện Lục Di Ninh đang nhìn đám cỏ dại bên cạnh.
"Nàng đang nhìn gì?" Tần Dục hỏi.
"Cái này ngươi có thể ăn!" Lục Di Ninh đột nhiên ngồi xổm xuống, nhổ một cây cỏ có hình dạng kỳ quái, đưa đến trước miệng Tần Dục.
Là cỏ dại ven đường, hay là thuốc? Tần Dục liếc mắt nhìn Lục Di Ninh một cái, mở miệng, ngay sau đó trong miệng đã bị nhét vào gì đó.
Tần Dục khép miệng lại, yên lặng mà nhai. Hắn thường xuyên uống thuốc, cho dù là thuốc đắng bao nhiêu cũng không thay đổi sắc mặt mà nuốt vào, nhưng cây thuốc này...
Hương vị đặc biệt khó nuốt, làm miệng hắn vô cùng khó chịu, nói gì đến người bình thường.
Tần Dục cố nén xúc động muốn phun cây thuốc trong miệng ra ngoài, một màn này, không có gì bất ngờ lọt vào tầm mắt của người có "tâm".
Đoan Vương Phi tùy tiện nhổ một cây cỏ cho Đoan Vương ăn, Đoan Vương cũng nghe lời nuốt vào... Đoan Vương, chẳng lẽ thật sự quan tâm đứa ngốc này?
"Hoàng huynh, sao huynh có thể tùy tiện ăn thứ đó? Không sợ bị đau bụng sao?" Ngũ Hoàng Tử Tần Tề hét lên, bất mãn mà liếc nhìn Lục Di Ninh. Đứa ngốc này thực sự ngốc hết thuốc chữa, lại bắt hoàng huynh ăn cỏ!
"Không có việc gì." Tần Dục nói, hắn tin tưởng Lục Di Ninh.
"Hoàng huynh, huynh đâu phải bò, sao lại đi ăn cỏ!" Ngũ Hoàng Tử hừ hừ hai tiếng, trừng mắt nhìn Lục Di Ninh rồi chạy đến chỗ Thục phi.
Tần Tề bằng tuổi Tần Diễn nhưng lớn tháng hơn. Vóc dáng hắn cao lớn, mặt mày mang đầy nét trẻ con, nhưng luận về đầu óc, một chút cũng không thua Tần Diệu.
Chỉ là, Thục phi vẫn xem hắn như hài tử, lúc này áy này nhìn Tần Dục, sai người mang nước mật ong đến tặng cho Tần Dục coi như bồi tội.
Tần Dục quả thực cần mật ong để giảm bớt hương vị trong miệng, cho nên cũng không cự tuyệt, bưng bình lên uống giống Tần Tề.
Có lẽ trong mật ong của Thục phi còn bỏ thêm thứ khác, hương vị cực tốt. Nghĩ đến Lục Di Ninh thích ăn ngọt, sau khi Tần Dục uống một ít liền đưa bình trên tay bình cho nàng.
Lục Di Ninh không khách khí uống hết nước mật ong, cách đó không xa, ánh mắt Tần Diệu lóe lóe.
Sau Tết Nguyên Tiêu, hắn không còn thấy Lục Di Ninh, hiện tại gặp lại... Đứa ngốc này xinh đẹp thêm rất nhiều.
Dung mạo xinh đẹp, nhưng không hiểu sao lại ngốc thế... Nữ tử như vậy, ai lại không muốn "ăn"? Hoàng huynh hắn đại khái cũng là người thường.
Thậm chí ngay cả hắn, cũng không nhịn được mà muốn tra tấn ngốc tử này, nhìn nàng lộ ra vẻ mặt thống khổ.
Trong mắt Tần Diệu hiện lên một tia ác ý.
Chùa Tần An cực kì được tôn sùng ở Đại Tần, Vĩnh Thành Đế không đến thì thôi, nếu đã đến thì không khỏi muốn trò chuyện với phương trượng và bái lạy thần Phật.
Vĩnh Thành Đế không thích đi một mình, quyết định dẫn tất cả Hoàng tử đi theo. Mà nơi đó không phải nơi nữ quyến có thể đi, cho nên Tần Dục không thể ở cùng Lục Di Ninh.
Dặn dò Lục Di Ninh vài câu, Tần Dục theo Vĩnh Thành Đế rời đi, Lục Di Ninh và nhóm nữ quyến được tiểu sa (chú tiểu) dẫn đến dãy sương phòng phía sau.
Núi Tần An có rất nhiều sương phòng, cũng có rất nhiều sân. Tiêu Quý Phi và Thục phi có phân vị cao nên ở một mình một sân, mấy Vương gia Vương phi cũng vậy.
Vĩnh Thành Đế tính toán ở trên núi thanh tu mấy ngày, vì vậy mọi người đều mang theo rất nhiều nha hoàn, thái giám và thị vệ, Lục Di Ninh được đưa tới sân sau nơi nàng và Tần Dục sẽ ở, cung nhân hầu hạ bắt đầu dọn dẹp phòng ốc.
Nàng không hiểu những thứ đó, chỉ có thể nhàm chán mà nhìn mọi người xung quanh bận rộn. Đúng lúc này, thái giám Thọ An bên người Tần Dục đi đến: "Vương phi, cảnh sắc phía sau chùa Tần An cũng khá tốt, Vương phi có muốn đi xem không?"
Vừa nãy tìm được một cây thuốc cho Tần Dục, Lục Di Ninh muốn tìm thêm nên lập tức gật gật đầu, sau đó có chút do dự... Tần Dục không thích nàng đi ra ngoài.
"Hiện giờ chùa Tần An đã được thị vệ vây quanh, rất an toàn, Vương phi không cần lo lắng." Thọ An cười nói: "Vương gia cũng nói, Vương phi có thể đi giải sầu."
Lục Di Ninh nghe nói là Tần Dục đồng ý, không nói lời nào mà trực tiếp ra ngoài, thực sự đi ra phía sau chùa Tần An. Chờ đến khi nàng đi, Thọ An liền gật đầu với một thái giám: "Vương phi đã đi qua đó."
"Đây là của ngươi." Thái giám đưa mấy tờ ngân phiếu cho hắn.
Thọ An nhìn thấy ngân phiếu trên tay, mặt lập tức lộ vẻ tươi cười.
Cùng lúc đó, bên trong núi giả phía sau chùa Tần An, một nam tử đang đứng chờ. Hắn đã chờ đến mức không còn kiên nhẫn, đến hỏi người bên cạnh: "Sao còn chưa đến?"
"Chờ một chút." Bên cạnh hắn là một nữ nhân cải trang thành nha hoàn.
"Sau đó... Ta thật sự sẽ không có việc gì?" Nam nhân kia có chút bất an.
"Còn có thể có chuyện gì? Nữ nhân xảy ra loại chuyện như vậy, sao dám nói với người ngoài đây?" Nữ nhân cải trang thành nha hoàn lại nói.
Nam tử kia nghĩ thấy cũng đúng, nhớ đến chính mình còn nhận được bạc nên lập tức vững tâm. Đúng lúc này, Lục Di Ninh mang theo hai ma ma, chậm rãi đi về phía này.
Nàng một lòng tìm thảo dược, đầu vẫn luôn cúi, mà hai ma ma kia thì nhắm mắt theo đuôi nàng.
"Đến đi, chính là nàng ta." Nữ nhân ăn mặc giống nha hoàn nói.
"Nữ nhân kia sao?" Nam nhân sau núi giả ngạc nhiên nhìn Lục Di Ninh, nữ nhân xinh đẹp như thế, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
"Ta dẫn hai ma ma đi, ngươi chờ ở nơi này!" Nữ nhân ăn mặc giống nha hoàn chạy về phía Lục Di Ninh: "Không xong rồi, đã xảy ra chuyện!"
Nam tử trong núi giả mở to hai mắt nhìn tình huống bên ngoài, dựa theo mưu tính của bọn họ, sẽ có người dẫn dắt hoặc giải quyết người bên cạnh mỹ nhân đi, sau đó hắn có thể lên sân khấu......
Nữ quyến thế gia bị thua thiệt cũng không dám ra nói ra, nếu hắn làm xong chuyện, chắc hẳn ngoài nhận được tiền còn có thể moi thêm từ nữ nhân kia một chút.
Nam tử này là một con ma cờ bạc, trước kia thua một đống tiền, không trả dứt sẽ bị chặt đứt hai tay nên mới đáp ứng việc này. Hiện tại, hắn đã bắt đầu ảo tưởng đến tương lai tốt đẹp về sau.
Chỉ là hắn vừa nghĩ đã thấy cổ mình đau rát, sau đó mất đi ý thức, người đánh ngất hắn khiêng hắn đến chỗ Tiêu Quý Phi.
Cùng lúc đó, lại có người giải quyết những người đang ẩn núp của nam nhân và nữ nhân cải trang thành nha hoàn kia.
Làm xong mọi chuyện, bọn họ tiếp tục ẩn nấp, thời thời khắc khắc chú ý Lục Di Ninh. Vương gia nhà bọn họ nói, một sợi lông của Vương phi cũng không thể thiếu.
Lục Di Ninh ra sau núi không vì điều gì khác, đơn thuần là xem thử có thảo dược nào dùng được cho Tần Dục không, cho nên lúc người khác ngẩng đầu ngắm cảnh thì nàng vẫn cúi đầu, thỉnh thoảng tìm kiếm trong bụi cỏ khiến cả hai tay đều dính đầy bùn, cũng không có ý chê bẩn.
Nàng tận tâm tận lực tìm thảo dược ở góc đằng kia, trong mắt người khác lại là một đứa ngốc đang lắc lư trong đống cỏ dại...
Một đường đi tới, Lục Di Ninh tìm được vài loại thảo dược, nhưng đều là loại thông thường hoặc ở chỗ Hồ đại phu cũng có, nàng không hái thảo dược xuống ngay, ngược lại tìm được vài đóa hoa nhìn rất xinh đẹp, cài lên trên đầu của mình. Cảm thấy hoa này so với những trang sức mà đôi khi Tần Dục cho nàng còn đẹp hơn.
Tần Dục dễ nhìn như vậy, nàng cũng muốn bản thân dễ nhìn một chút.
Đang chuyên tâm tìm thảo dược thì đột nhiên có người hướng về phía mình nói: "Không hay, đã xảy ra chuyện rồi!"
Xảy ra chuyện? Đã xảy ra chuyện gì? Lục Di Ninh khó hiểu nhìn về phía cung nữ đang chạy tới, hai ✓ú già phía sau nhanh chóng tiến lên chắn trước mặt nàng --- Lời của Vương gia chính là đạo lý, không thể để cho người khác tới gần Vương phi.
"Đột nhiên nương nương của chúng ta ngất đi, ta không đỡ nổi ngài ấy, vị ma ma này, xin người giúp ta một chút đi." Nha hoàn kia khóc lóc nói.
Hai ✓ú già của Lục Di Ninh cự tuyệt ngay lập tức: "Ngươi nhanh đi tìm người đi, chúng ta không thể rời khỏi Vương phi của chúng ta được!"
"Van cầu các ngươi, nếu như nương nương chúng ta xảy ra chuyện, ta nhất định sẽ bị đánh ૮ɦếƭ!" Người này khóc lên, nhìn cực kỳ đáng thương.
Hai ✓ú già có chút đồng tình, Lục Di Ninh lại nghi ngờ nhìn về phía nha hoàn kia --- trên người của nàng ta có một mùi...là mùi của mê dược.
Thân thể này của nàng có hai chỗ tốt rất lớn, một là tốc độ khôi phục đặc biệt nhanh, cái khác chính là mũi cực thính.
Đồ vật như mê dược không phải là thứ tốt, mà Tần Dục từng dặn qua, nếu có người dám gây bất lợi với nàng, nàng hãy đánh cho người kia một trận!
Đột nhiên Lục Di Ninh xông lên, hướng về phía mũi nha hoàn kia đánh một quyền.
Nha hoàn kia rất thông minh, cho nên mới được giao cho nhiệm vụ như vậy, thậm chí chủ tử sau lưng nàng ta luyến tiếc nàng ta sẽ bị hủy trong nhiệm vụ, vì vậy đã an bài đường lui cho nàng ta.
Nhưng nàng ta chung quy vẫn là một nữ tử bình thường, dù thân thủ so với người thường linh hoạt hơn một chút, cũng không linh hoạt đến nơi đến chốn.
Lục Di Ninh không giống vậy, sau khi luyện công phu đó, tuy rằng không đến mức có bản lĩnh đánh ngàn quân nhưng khí lực của nàng trở nên mạnh hơn rất nhiều, cộng thêm vô số lần phải chạy trốn đã khiến cho thân thủ của nàng nhanh nhẹn hơn so với người thường.
Huống chi...thời điểm nàng làm việc thường sẽ quên đi việc mình có thể bị thương, không quản cũng không để ý.
Giống như hiện tại, nàng không chút do dự xông lên đánh người.
Một quyền của Lục Di Ninh nện xuống, mũi của nha hoàn kia lập tức bị gãy, máu mũi phun ra, khiến cho khuôn mặt của nàng ta thoạt nhìn đầy máu me nhầy nhụa rất đáng sợ.
"Vương phi!" Nha hoàn kia bị đánh đến tỉnh, đây là có chuyện gì, sao người này vừa tới đã đánh người?
Dĩ nhiên Lục Di Ninh sẽ không quan tâm đến lời nói của nàng ta, nàng nâng chân, tiếp tục đá một cược vào bụng người nha hoàn kia, trực tiếp đạp ngã, rồi còn xông tới ngồi lên người nàng ta...
Đám người cách đó không xa chuyên bảo hộ cho Lục Di Ninh vốn đã nhìn chằm chằm nha hoàn kia, tránh để cho nàng ta nóng lên đánh người bị thương, không ngờ có thể thấy một màn như vậy, trong lúc nhất thời đều ngây ngẩn cả người. (゚д゚;)
Vương phi của bọn, thật sự quá lợi hại...(゜ロ゜)
Chẳng qua là vì sao Vương phi lại đánh người? Theo lý thì nàng hẳn không biết được nha hoàn kia có vấn đề Description: ✌.ʕʘ‿ʘʔ.Description: ✌...Quả nhiên kẻ điên và đứa ngốc đều không thể trêu vào.
Lục Di Ninh cũng không biết xung quanh mình còn có người bảo hộ, mấy quyền của nàng giáng xuống đã khiến người ta hôn mê, lúc này đây trên nắm tay nàng đã tràn đầy vết máu.
Tay của nàng có chút đau, nhưng không có Tần Dục bên cạnh, sẽ không có ai vì vết thương nhỏ của nàng mà đau lòng không thôi, nàng cũng không để tâm đến.
Đá kẻ hôn mê sang một bên, Lục Di Ninh bắt đầu tìm xem chỗ vừa bị nàng ta ép có thảo dược dùng được hay không.
"Vương... Vương phi..." Mắt của hai ✓ú già kia đều trợn tròn lên, chẳng qua nha hoàn này đến xin giúp đỡ mà thôi, sao Vương phi lại đánh người ta thành như vậy?
"Ngươi, ngươi Gi*t người rồi phải không? Đến cùng là ngươi muốn làm gì?" Đúng lúc này, đột nhiên có người từ bên cạnh nhảy bổ ra, không phải Ngũ hoàng tử Tần Tề thì còn ai?
Ngữ Hoàng tử Tần Tề vô cùng nghịch ngợm, hay gây sự lại không thích đọc sách, chuyện duy nhất khiến hắn vui vẻ chính là chuyện cưỡi ngựa bắn tên, tất nhiên là không kiên nhẫn lắng nghe một lão hòa thượng lải nhải giảng kinh.
Hắn cảm thấy rất phiền, dứt khoát lấy cơ đi nhà xí mà chạy ra ngoài.
Tuổi hắn còn nhỏ, Vĩnh Thành đế và Thục phi lại không quản, cho nên đi ra thì sẽ không trở về, tính toán đi xem nữ nhân ngốc dám đút cỏ dại cho Đại hoàng huynh.
Vừa vặn Lục Di Ninh đang đi ra phía sau, ở xa xa hắn đã nhìn thấy nên cũng đi theo, chỉ là trên đường đột nhiên có người ngăn lại, nói có nương nương phía trước, không cho hắn đi qua, cho nên mới bị trì hoãn một hồi lâu.
Không phải chỉ là một nương nương thôi sao? Ở trong cung hắn gặp được còn thiếu à? Tần Tề sai thái giám bên người đẩy cung nữ đang ngăn cản hắn rồi đuổi theo, kết quả vừa lúc nhìn thấy Lục Di Ninh đang đánh người.
Vẫn luôn sống dưới sự bảo hộ của Thục phi, cho nên khi Ngũ Hoàng tử nhìn thấy mặt nha hoàn kia chảy đầy máu thì bị dọa sợ, mãi đến khi người ✓ú già ở bên người Lục Di Ninh mở miệng, mới dám nhảy ra một cách đầy chính nghĩa.
Hắn cảm thấy nữ nhân này thật đáng sợ, đút đồ bậy bạ cho Đại hoàng huynh thì thôi đi, đã vậy còn đem nha hoàn đánh thành như vậy, nữ nhân kia có thể làm tẩu tử của hắn ư? Nào có xứng đôi với Đại hoàng huynh của hắn.
Lại nói tiếp, thuở nhỏ Tần Tề đã bị Thục phi chỉ bảo phải học tập Tần Dục, cho nên hắn không thích Tần Dục, nhưng cũng sùng bái Tần Dục vô cùng.
Ngũ Hoàng tử đột nhiên xuất hiện, Lục Di Minh chỉ thản nhiên quét mắt nhìn thoáng qua một cái, không để tâm mà tiếp tục xem xét thảo dược.
"Này, ta đang nói chuyện với ngươi đấy!" Tần Tề đi tới bên người Lục Di Ninh, lay lay tay của nàng.
Lục Di Ninh lách người nhanh chóng né tránh, rồi đề phòng nhìn hắn, vùng xung quanh lông mày gắt gao nhăn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn rất nghiêm túc.
Trước đó lúc Tần Tề nhìn thấy Lục Di Ninh đánh người thì đã bị Lục Di Ninh làm cho hoảng sợ, hiện tại nhìn Lục Di Ninh đang ở ngay trước mặt hắn so ra còn thấp hơn cả một cái đầu, dáng vẻ, khuôn mặt đó, khiến hắn không cảm thấy sợ nữa, chẳng qua đối với nữ nhân này vẫn chán ghét như trước.
"Ngươi, cái đứa ngốc này, dưạ vào cái gì mà gả cho Đại hoàng huynh, ngươi...A!" Tần Tề nói còn chưa dứt lời, đã bị Lục Di Ninh đá cho một cước, nhất thời kêu lên, vừa tức giận chỉ vào Lục Di Ninh: "Ngươi lại dám đánh ta!"
Vì cái gì mà ta không dám đánh ngươi? Lục Di Ninh nhìn Tần Tề, chỉ cảm thấy thấy người này có chút kì lạ.
"Ngươi, đứa ngốc này..." Tần Tề nói, nhưng tiếp tục chưa dứt lời thì Lục Di Ninh đá thêm một cước, khiến hắn đem câu nói kế tiếp nuốt ngược trở vào.
Tần Dục đã nói qua, nếu có người nói nàng ngốc thì nàng cứ việc đánh, mà nàng vẫn luôn nghe lời Tần Dục...hành động của Lục Di Ninh là đúng lý hợp tình.
Tần Tề thân là Hoàng tử, chưa từng bị đánh lần nào, hiện tại bị đá hai cái...Ban đầu còn nghĩ rằng không thể đánh nữ nhân, lúc này nổi giận, vung quyền đánh về phía Lục Di Ninh.
Hắn đối với bản thân rất có tự tin, một người có thể đánh hai thị vệ, bảy tám tên thái giám như hắn mà không đánh lại một nữ nhân nhỏ bé sao?
Tần Tề... thật sự đánh không lại Lục Di Ninh.
Trước đây lúc đánh nhau cùng đám thị vệ và thái giám, những người kia có ai dám đánh hắn? Thứ công phu hắn học cùng bọn họ cũng chỉ là thứ màu mè bày vẽ cho có.
Lục Di Ninh đánh người không có phương pháp gì, nhưng nàng vẫn biết đánh chỗ nào gây đau, đánh nơi nào khiến cho người khác chịu không nổi phải cầu xin tha thứ...
Tần Tề chỉ ăn hai cái nhẹ thôi đã ôm bụng ngã xuống. Thật ra vận khí của hắn rất tốt, vừa rồi Lục Di Ninh dùng quyền đánh vào mặt người ta thì tay đã bị thương, cho nên không trực tiếp đánh vào mặt nữa, mặt mũi hắn mới có thể bảo toàn.
"Ngươi, độc phụ này, ngươi...." Tần Tề ôm bụng đau đến muốn khóc, thật sự rất đau được không!
Lục Di Ninh không hiểu "Độc phụ" là gì, nhưng không tiếp tục đánh hắn nữa, ngồi ở một bên, quay trở lại công việc tìm thảo dược.
Hai ✓ú già của Lục Di Ninh vốn lá gan đã không lớn, lúc này mặt mũi lại càng trắng bệch, Vương phi của các nàng vậy mà dám đánh một Vương gia, này..này....Đột nhiên các nàng cảm giác bản thân sắp mất mạng tới nơi.
Sắc mặt vài thị vệ che chở cho Lục Di Ninh cách đó không xa cũng giống vậy, vô cùng trắng bệch, không biết nói gì hơn, Vương phi lợi hại như vậy, nào cần người khác bảo hộ. Cho nên, đến cùng là bọn họ đến đây để làm gì?
Những người này còn đang nghi hoặc, phía trước đột nhiên có người đến nói: "Tiêu Quý phi và Thục phi sắp tới đây, rút lui!"
Thân phận Vương phi của bọn họ rất tốt, Tiêu Quý phi và Thục phi cũng không thể làm gì nàng, hai vị nương nương kia đến đây, cũng không có khả năng giở thủ đoạn gì, bọn họ có thể rút lui được rồi.
Những người này rời đi rất nhanh, mà Tiêu Quý phi và Thục phi cũng đến rất nhanh.
Thời điểm hai người đi tới, Lục Di Ninh đã tìm thấy thảo dược có thể dùng dưới một gốc cây, nàng cầm nhánh cây bắt đầu đào, mà bên cạnh nàng, Ngũ Hoàng tử Tần Tế còn đang hô "Độc phụ".
Chuyện lần này là do Tần Diệu an bài, nhưng Tiêu Quý phi cũng biết, thậm chí còn phối hợp với sự an bài của Tần Diệu, cho nên mới cố ý đến đây, bà vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy kẻ ngốc Đoan Vương phi kia bị vũ nhục, không ngờ tới...
Bà nhìn thấy gì? Đây là có chuyện gì?
"Mẫu phi! Nàng đánh ta, nàng còn Gi*t người!" Trước đó Ngũ Hoàng tử Tần Tề còn đau đến không chịu được, đột nhiên hiện tại không còn đau nữa, hắn chống người lên, chạy về phía Thục phi, cảm thấy ủy khất vô cùng.
Hắn từng này tuổi rồi, còn chưa bị đau vậy bao giờ!
Gi*t người? Tiêu Quý phi và Thục phi cùng nhìn về phía người đang nằm bên cạnh Lục Di Ninh, mà khi Tiêu quý phi nhìn thấy trang phục của người kia, một khuôn mặt được dưỡng tốt như vậy lại méo mó, ai nói cho bà biết đến cùng là đã xảy ra chuyện gì được không? Người bà phái tới sao lại hôn mê?
Tần Tề kể rõ mọi chuyện.
"Mẫu phi, Tiêu Quý phi, nữ nhân này thật sự là người điên, nàng bất ngờ đánh ૮ɦếƭ một nha hoàn, còn đánh ta!" Lúc này Tần Tề đã hận Lục Di Ninh đến nghiến răng.
"Hai...hai vị nương nương, nàng ta không ૮ɦếƭ." Một ✓ú già bên người Lục Di Ninh nói, vừa rồi các nàng đã nhìn qua nha hoàn kia, còn sống, chưa ૮ɦếƭ.
Sợ chủ tử nhà mình phải gánh tội danh Gi*t người trên lưng, ✓ú già còn lại đá một cược vào nữ nhân đang hôn mê kia, quả nhiên nữ nhân kia động đậy, chậm rãi mở mắt.
Hai ✓ú già nhẹ nhõm thở dài một hơi, mà bên kia, Lục Di Ninh còn đang đào thảo dược.
Nhi tử của mình bị đánh, Thục Phi rất tức giận, nhưng chỉ nhìn bề ngoài Tần Tề thì thật sự không nhìn ra vết thương nào, hiện tại còn đang nói chuyện mười phần mạnh mẽ...
Huống chi, nhi tử nàng bị một ngốc tử vừa gầy vừa nhỏ đánh, chẳng lẽ bà còn có thể đi tìm đứa ngốc kia để răng dạy? Cuối cùng, Thục phi chỉ có thể nhịn.
Tiêu Quý phi cũng không thể làm gì, lần này bà vốn đến xem kịch vui, không ngờ trò hay này lại thành ra như này...
Đáy mắt Tiêu Quý phi chợt hiện lên tia sáng, hiện tại bà muốn đem tất cả dấu vết xóa hết, nhất là nam nhân kia, càng phải giải quyết sạch.
Mà bên kia, hai thị vệ khiêng một nam nhân đến sân viện của Tiêu Quý phi, đột nhiên phát hiện nơi này phòng thủ cực kỳ lỏng lẻo.
Chuyện lần này đột nhiên đến, tuy bên trên phân phó nghĩ cách vu oan Tiêu Quý phi, nhưng tình huống có chút khó khăn, cho nên bọn họ chỉ tính toán đem nam nhân kia ném ở chỗ bên cạnh sân viện Tiêu Quý phi.
Nhưng hiện tại...dường như Tiêu Quý phi không có ở trong sân viện, phòng thủ cực kỳ lỏng lẻo.
Trèo lên tường sân viện, hai người kia đem nam nhân trên lưng ném xuống.
Vốn dĩ nam nhân kia đang ngất, bị ném như vậy thì tỉnh ngay
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc