Trừ tịch* yến*Trừ tịch: Giao thừa
Tần Dục dẫn Lục Di Ninh đến nơi ở của Hồ đại phu.
Hồ đại phu và Hồ phu nhân không có con cái, chỉ nhận vài đồ đệ, những đồ đệ đó đều do Tần Dục đưa đến, vì vậy Tần Dục đối với vợ chồng Hồ đại phu hết sức tín nhiệm, mà hai người họ cũng không phụ lòng tin của hắn. Lúc trước Đoan Vương phủ bị Tần Diễn cho người bao vây, chính họ kiên quyết không chịu rời đi.
Nhưng Tần Diễn sao có thể cho phép hai đại phu ở lại? Cuối cùng phải đuổi bọn họ ra ngoài, nơi ở cũng bị một mồi lửa thiêu rụi sạch sẽ.
Đương nhiên, lúc này viện vẫn còn rất tốt, ngoài phòng đầy ắp dược liệu đang phơi nắng không nói, ở trong phòng, còn có từng hàng tủ lớn chuyên cất giữ thảo dược.
Rất nhiều loại dược không để được lâu, cho nên dược liệu ở đây tuy nhiều loại, nhưng mỗi loại số lượng rất ít, rất nhiều loại ngày thường Hồ đại phu căn bản không dùng đến, thu vào phòng khi cần thiết dùng mới tới mà thôi.
Lục Di Ninh chủ động nói muốn đi dược liệu, nhưng sau khi Tần Dục đưa nàng tới sân viện của Hồ đại phu, nàng lại trốn phía sau kéo tay áo hắn, còn không kìm chế được mà hơi hơi phát run.
“Làm sao vậy?” Tần Dục phát hiện Lục Di Ninh khác thường, lo lắng nhìn nàng.
Thế nhưng Lục Di Ninh lắc đầu, nghiêm túc nhìn hắn: “Ta không sao, đừng… Đừng lo lắng.”
Ngoài miệng nói mình không sao, nhưng trong mắt hoảng sợ rõ ràng, bộ dạng không có chuyện gì nào phải như vậy… Tần Dục thấy Lục Di Ninh như thế, đầu tiên là đau lòng, ngay sau đó lại nhịn không được nghi ngờ —— Lục Di Ninh, nàng đang sợ cái gì?
“Đừng sợ.” Tần Dục cầm tay Lục Di Ninh trấn an (1) nàng.
(1) Trấn an: làm yên lòng, vỗ về, động viên.
Lục Di Ninh thoáng nhìn Tần Dục, hít sâu một hơi, rốt cuộc không còn run nữa, nhưng ánh mắt vẫn lảng tránh, bộ dáng chim sợ cành cong (2).
(2) Chim sợ cành cong (Kính cung chi điểu): chim bị cung tên bắn trượt nên sợ cành cong, vì cành cong giống cây cung, hàm ý chỉ sự lo sợ, hoảng hốt
Đồ đệ Hồ đại phu thấy Tần Dục tới, lập tức đi tìm người.
“Vương gia có việc gì?” Hồ đại phu khó hiểu nhìn Tần Dục, bình thường Đoan Vương sẽ không đến chỗ này.
“Đi xem một chút.” Tần Dục nói, đem Lục Di Ninh kéo đến trước mặt: “Trước tiên Hồ đại phu hãy bắt mạch cho Vương phi.”
Đã vài ngày Hồ đại phu chưa bắt mạch cho Lục Di Ninh, nghe Tần Dục nói vậy, liền chẩn mạch cho nàng, ngay sau đó kinh ngạc: “Vương gia, thân thể Vương phi đã khôi phục hoàn toàn.”
Lần đầu bắt mạch cho Lục Di Ninh, thân thể nàng hư tổn nặng nề, vẫn nghĩ phải điều dưỡng ít nhất vài năm mới có thể tốt lên, nhưng chỉ qua mấy tháng, không ngờ đã khôi phục như người thường.
Hiện tại thân thể Đoan Vương phi dù không quá khỏe mạnh, nhưng vẫn hơn những tiểu thư mỏng manh yếu đuối ở kinh thành.
Tần Dục không học y, nhưng đối với y thuật xem như biết chút ít, hiểu rằng thân thể Lục Di Ninh tốt lên nhanh như vậy chắc chắn có chỗ không bình thường.
Nhưng coi như trên người Lục Di Ninh có nhiều điểm đáng ngờ, hắn vẫn tin tưởng nàng, không chỉ vì đời trước nàng liều mình cứu giúp, mà còn vì thời gian chung sống vừa qua.
“Từ nay nàng muốn ăn gì thì ăn, vui không?” Tần Dục xoa đầu Lục Di Ninh.
Lục Di Ninh vốn đang bất an, lúc này nghe được Tần Dục nói cho mình ăn, chút ít không an lòng lập tức bay đi hết: “Ta muốn ăn thịt!”
“Về sau mỗi ngày đều cho nàng ăn thịt.” Tần Dục nói.
Lục Di Ninh rất vui mừng, nàng sờ tay Tần Dục, chỉ ra chỗ dược liệu đang được phơi khô: “Ta, muốn đi xem.”
“Ta đi cùng nàng.” Tần Dục nói, hắn không biết vì sao Lục Di Ninh sợ hãi, nhưng có hắn bên cạnh, chắc nàng sẽ bớt sợ hơn nhiều.
Lúc trước đều là Lục Di Ninh đi theo Tần Dục, lần này lại là Tần Dục theo sau Lục Di Ninh. Hắn thấy nàng cầm rổ tre, nhìn từng loại dược liệu đang phơi, thỉnh thoảng nhặt lên vài thứ cho vào rổ.
Nhưng nhìn hết một vòng mấy chục loại dược liệu trong sân, nàng cũng chỉ lấy năm, sáu loại mà thôi, lấy hết rồi, nàng lại nhìn về phía dược phòng cách đó không xa.
“Vương phi hiểu biết dược liệu?” Hồ đại phu có chút tò mò nhìn dược liệu trên tay Lục Di Ninh, những loại dược bị vị Vương phi này cho vào rổ, phần lớn để trị thương, ngoài ra còn có tác dụng lưu thông máu, hiển nhiên không phải nhặt bừa. Chẳng qua là… không phải Vương phi là người ngốc sao? Tại sao nàng lại am hiểu dược liệu?
“Hồ đại phu.” Tần Dục đột nhiên kêu một tiếng: “Chuyện của Vương phi, không được nói cho người khác.”
“Dạ, Vương gia.” Hồ đại phu lập tức trả lời.
“Nếu Vương phi nguyện ý muốn học, nhờ ngươi dạy nàng y thuật.” Tần Dục lại nói.
Tần Dục nói vô cùng khách khí, Hồ đại phu đương nhiên đáp ứng, sau đó lại tò mò không kìm được liếc nhìn Lục Di Ninh.
Lục Di Ninh không ở lại nghe Tần Dục nói chuyện cùng Hồ đại phu, nàng thật cẩn thận vào dược phòng chuyên dùng để cất giữ dược liệu, tỉ mỉ nhìn từng cái, cuối cùng lấy ra hơn mười loại.
Lấy xong, tất cả dược liệu đã đựng hơn nửa rổ.
“Được chưa? Có muốn lấy cái khác không?” Tần Dục hỏi.
“Có.” Lục Di Ninh gật đầu, nhưng rất nhanh lại lắc lắc: “Ta không biết… Cần loại nào.” Trước kia nàng đã chịu qua đủ loại tổn thương, từng bị người nọ đem mỗi một tấc xương đánh gãy, mà sau khi nàng bị thương, người đó luôn có cách chữa khỏi cho nàng.
Trong quá trình cứu chữa, nàng ghi nhớ không ít thứ, chỉ là sau này luôn mơ hồ không rõ, đần độn suốt một thời gian dài, rất nhiều thứ không còn nhớ được, vậy nên không có bản lĩnh chữa khỏi cho Tần Dục.
Nếu nàng nhớ rõ những thứ đó chưa chắc có thể chữa khỏi cho Tần Dục, nhưng có thể giúp hắn dễ chịu một chút… Nàng không muốn thấy Tần Dục phải chịu khổ.
Bây giờ ngay cả việc tìm đủ tất cả các loại dược liệu Lục Di Ninh cũng không làm được, nàng chỉ nhớ rõ mùi vị của chúng, lại không biết chúng có hình dạng như thế nào.
Nhưng thật may mắn, cho dù dược liệu không đầy đủ thì chỉ khiến cho hiệu quả giảm một chút, cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.
“Có muốn ta dẫn nàng ra bên ngoài dược phòng để tìm không?” Tần Dục hỏi.
“Nếu ở đây không có, bên ngoài phỏng chừng cũng không có.” Hồ đại phu nói, hắn có thói quen cất giữ dược liệu, trong tay hắn gần như có hết các loại: “Vương phi lấy mấy thứ này để làm gì?”
Lục Di Ninh có chút đề phòng liếc mắt nhìn Hồ đại phu, lại nhìn về phía Tần Dục: “Nấu thử một chút.” Đã là dược liệu, đương nhiên phải đun lên trước.
Dựa theo yêu cầu của Lục Di Ninh, Tần Dục cho người mang tới một cái nồi rất lớn, sau đó đổ hết rổ thảo dược khi nãy vào đun.
“Trong chỗ này có huyết nhân sâm được đưa tới từ tận Nam Cương ngàn dặm xa xôi, Vương gia…” Hồ đại phu đau lòng nhìn một nồi dược liệu, chỉ cảm thấy Vương phi phí phạm của trời.
Nhiều thứ nấu chung với nhau như vậy, cũng không biết sẽ nấu ra cái gì…
“Không có việc gì, Vương phi vui là được.” Tần Dục nói, sau đó nhìn về phía Hồ đại phu: “Những dược liệu này nấu chung có độc hay không?”
“Mấy thứ này không mang độc tính, nhưng nếu nấu lên để ăn, dễ bị đau bụng.” Hồ đại phu nói, bình thường đại phu bọn họ muốn bốc một phương thuốc, phải thử thật lâu mới dám dùng, mà vị Vương phi này cứ tùy tiện chọn thảo dược như vậy… Quả thật trước nay hắn chưa từng thấy qua phương thuốc nào như thế.
“Không có độc là được.” Tần Dục nói.
Hồ đại phu nghe được lời Tần Dục trong lòng cả kinh, Đoan Vương… Chẳng lẽ ngài ấy định uống thứ thuốc mà Vương phi nấu linh tinh kia?
Quả thật Tần Dục đã tính toán liều mình bồi quân tử uống thang thuốc này. Nếu bắt hắn uống cả nồi kia thì chắc chắn không thể được, nhưng nếu chỉ uống một chén thì không thành vấn đề.
Nhưng mục đích của Lục Di Ninh không phải để hắn uống nồi thuốc kia, nàng khoa tay múa chân nói muốn một thùng gỗ thật lớn, sau đó đem tất cả dược liệu đã được đun một canh giờ đổ vào, còn định tự mình đi xách thùng gỗ.
Tần Dục sao có thể để một tiểu cô nương đi xách cái thùng to như vậy? Hắn sai thị vệ khênh thùng gỗ lên, mang tới chỗ hắn tắm rửa thường ngày.
Một nồi thuốc này, dùng để tắm?
Nồi thuốc này quả thật dùng để ngâm mình. Nếu cho Tần Dục uống mà hắn còn không để ý, thì thuốc này để ngâm mình đương nhiên không thành vấn đề. Đến khi trời tối, Tần Dục ngâm trong thùng thuốc nửa canh giờ, cả một tầng da đều nhăn hết lại.
Ngâm lâu như vậy, Tần Dục không cảm thấy có gì đặc biệt, mà Lục Di Ninh luôn ở bên cạnh, nên hắn có thể vừa ngâm mình vừa dạy nàng nói chuyện, xem như không lãng phí thời gian.
-----
Thời gian qua mau, chớp mắt đã gần đến cuối năm, lúc này Tần Dục vô cùng bận bịu, nhưng dù có bận thế nào đi nữa, hắn vẫn cố dành một khoảng thời gian ban tối để ngâm dược, vừa lúc có thể cùng Lục Di Ninh nói chuyện.
Sau đó, hắn phát hiện Lục Di Ninh gần như lấy tốc độ kinh người tiếp thu các loại tri thức, rõ ràng không lâu trước đây, nàng là đứa ngốc không mở miệng nói một lời, lúc này đã có thể cùng hắn nói vài câu đơn giản.
Thấy Lục Di Ninh như vậy, Tần Dục không khỏi áy náy, đời trước của Lục Di Ninh, có lẽ nàng không hề ngu dại, bằng không sao lại có năng lực tìm ra nhiều đồ ăn cho hắn như vậy, đáng tiếc lúc trước hắn đối với thê tử này có thành kiến, lại bỏ mặc không quan tâm, khiến nàng không có cơ hội được dạy dỗ trưởng thành.
Dĩ nhiên, có lẽ nàng cũng học được vài thứ, nhưng dưới sự chỉ dạy của hai bà ✓ú già, thế giới của nàng vẫn luôn thật nhỏ… Tần Dục đột nhiên nhớ tới, hắn an bài cho Lục Di Ninh hai bà ✓ú già, hai người này ngày thường luôn ở trước mặt nàng nói lời hay về hắn, có phải bởi vì như vậy, nàng mới có thể lựa chọn không rời không bỏ hắn?
Mặc kệ là nguyên nhân gì khiến Lục Di Ninh liều ૮ɦếƭ cứu hắn, phần ân tình đó Tần Dục sẽ không quên, sống lại một đời vẫn ở bên cạnh nàng, hắn đã xem nàng như người thân của mình, thậm chí so với những người được xem là ruột thịt còn thân cận hơn.
Tối hôm nay lúc Lục Di Ninh sờ vào eo Tần Dục, hắn liền cầm tay nàng.
Lục Di Ninh quả thực một chút cũng không muốn xa rời Tần Dục, hắn sao có thể không luyến tiếc phần tình cảm này?
Tuy rằng Tần Dục hành động bất tiện, nhưng ngày nào cũng phải ra ngoài, đến khi hắn đi rồi, Lục Di Ninh sẽ đến chỗ Hồ đại phu.
Mới đầu nàng rất đề phòng Hồ đại phu, nhưng qua mấy ngày, phát hiện Hồ đại phu luôn đối xử cung cung kính kính với mình, liền bỏ đi phòng bị, chỉ là những lúc không có Tần Dục bên cạnh thì sẽ không nói chuyện cùng Hồ đại phu.
Mấy ngày này, quả thật qua rất nhanh, cơ hồ chớp mắt một cái đã đến giao thừa.
Ngâm thảo dược suốt nửa tháng, hai chân Tần Dục vẫn như cũ không có cảm giác, nhưng cũng không xảy ra vấn đề gì, ít nhất có thể chứng minh thuốc này không gây hại cho thân thể, hắn dứt khoát quyết định sau này mỗi ngày đều kiên trì sử dụng, được một thời gian, hắn cảm thấy tình trạng giấc ngủ so với khi trước tốt hơn nhiều.
Ngày lễ trừ tịch, tất cả hoàng tử, còn có tôn thất (3) ở kinh thành, tất cả đều phải tiến cung thỉnh an Vĩnh Thành Đế, nhân tiện mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, chắc chắn Tần Dục phải đi, hắn đã thành thân, còn phải dẫn thê tử mình cùng đến.
(3) Tôn thất: người trong hoàng tộc, dòng họ nhà vua.
Sáng sớm hôm nay, sau khi thức dậy Tần Dục liền sai người trang điểm cho Lục Di Ninh: “Hôm nay nàng theo ta vào cung, không cần làm cái gì, cũng không cần để ý người xung quanh, nhưng nhất định phải theo sát ta.”
Lục Di Ninh gật đầu, Tần Dục lại nói: “Nàng không được tùy tiện cắn người giống như lúc trước biết chưa? Những người đó rất bẩn.”
Lục Di Ninh lại gật đầu.
Tần Dục dặn dò nàng rất nhiều thứ, nhưng không hề dạy nàng quy củ, Vương phi của hắn, cho dù không biết quy củ lễ nghi, vẫn là tốt nhất.
So với lúc trước thì thần sắc Lục Di Ninh đã tốt lên rất nhiều, vẻ xinh đẹp cũng hiện rõ hơn, chỉ là bình thường nàng luôn mặc nam trang, nên mới không nhận thấy.
Lần này Tần Dục để nàng mặc xiêm áo do chính hắn đặt người làm, lại sai nha hoàn chải một 乃úi tóc thật cao, đeo thêm trang sức, lập tức biến nàng thành một tiểu mỹ nhân.
“Thật xinh đẹp.” Tần Dục cười nói.
Lục Di Ninh nhìn Tần Dục, mi mắt cong cong: “Ngươi, xinh đẹp.”
“Chúng ta đều đẹp.” Tần Dục cười nói, dẫn Lục Di Ninh ra ngoài, không ngờ xe lăn vừa mới đi được không bao xa, Lục Di Ninh luôn bên cạnh hắn đã không cẩn thận dẫm lên làn váy, suýt chút nữa té ngã.
Tần Dục: “…”
Vì đón chào năm mới, cả hoàng cung được quét dọn sạch sẽ, đến nỗi mỗi một mảnh ngói cũng đều bóng loáng, ánh nắng chiếu rọi xuống tựa hồ cũng sẽ sáng lên. Dưới hành lang treo đầy đèn Ⱡồ₦g, trên mỗi nhánh cây khô đều dùng lụa hồng làm thành những đóa hoa nhỏ, có thể thấy khắp nơi tinh xảo rực rỡ.
Tần Dục có ý định nói cho Lục Di Ninh biết vài thứ, nhưng nghĩ tới tình huống ở đây, cuối cùng cũng không mở miệng.
“Hoàng huynh, mẫu hậu bảo ta tới chờ ngươi.” Tần Dục vào hoàng cung không bao lâu, liền gặp Tần Diễn.
“Ngươi dẫn đường đi.” Tần Dục liếc mắt nhìn Tần Diễn, nói.
Thấy Tần Dục tỏ ra lạnh nhạt, trong lòng Tần Diễn không khỏi để ý, nhưng lại không dám hỏi nhiều, chỉ đành ngoan ngoãn đi trước dẫn đường.
Chỉ là, tuy hắn đi ở phía trước, thế nhưng ánh mắt không hề né tránh liếc về đằng sau.
Vị hoàng tẩu kia của hắn so sánh với lần trước, có thay đổi quá lớn, khiến hắn hoài nghi nàng đã bị người khác đổi thành rồi.
Ai có thể nghĩ đến, tiểu mỹ nhân dáng người nhỏ nhắn nhẹ nhàng phiêu dật trước mắt, thực chất là một nữ nhân đần độn?
Cảm thán thật sâu, Tần Diễn kìm lòng không được bất chấp quay đầu lại, đập vào mắt hắn chính là thân ảnh nữ nhân đang lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã chổng vó.
Xiêm váy của nàng không phải quá dài, ở đây lại là mặt đất bằng phẳng, ấy vậy mà lại suýt bị té ngã? Tần Diễn trầm mặc.
Thấy thời gian còn sớm, Tần Dục đến chỗ Triệu Hoàng hậu trước.
Triệu Hoàng hậu đối với Tần Dục trước giờ luôn dè dặt cẩn trọng, đối với Lục Di Ninh thì coi thường không để ý đến.
Nếu là người khác, bị người ta hết mực khinh thường như vậy tất nhiên trong lòng sẽ không thoải mái, nhưng còn Lục Di Ninh… Lúc này nàng đang vô cùng cao hứng đem toàn bộ điểm tâm trên bàn ăn sạch sẽ, cũng không hề quên Tần Dục mà thỉnh thoảng sẽ vui vẻ đút hắn một miếng nhỏ.
Triệu Hoàng hậu thấy nhi tử của mình ăn hết đồ ăn do Lục Di Ninh đưa qua, trong mắt chợt lóe lên sự kinh ngạc. Xưa nay nhi tử của bà không thân cận với người khác, còn rất nhỏ đã tự mình ăn, phép tắc ăn uống cũng tuân thủ nghiêm ngặt, không ngờ bây giờ sẽ ăn đồ ăn từ trên tay người khác.
Triệu Hoàng hậu lặng lẽ thở dài một hơi, lại hỏi: "Chiêu Dương sao rồi?"
"Muội ấy rất tốt." Tần Dục nói, hiện tại Chiêu Dương đã tốt, tin rằng về sau sẽ càng tốt hơn.
"Chiêu Dương và Hoắc Thọ..." Chân mày Triệu Hoàng hậu cau lại: "Con đối với Hoắc gia có độc ác quá hay không?" Triệu Hoàng hậu đối với Hoắc gia hận vô cùng, nhưng dù sao Hoắc Thọ cũng là trượng phu của Chiêu Dương.
Ý định ban đầu của Triệu Hoàng hậu, vốn là đem nữ nhân Hoắc Thọ nuôi ở bên ngoài đuổi đi, cho Hoắc gia một ít giáo huấn, để Hoắc gia đối đãi tốt hơn với nữ nhi của mình. Ai ngờ nhi tử của bà trực tiếp diệt luôn Hoắc gia, ngược lại khiến bà có chút trở tay không kịp.
Hiện tại Hoắc gia đã không còn, nữ nhi của bà...
"Mẫu hậu, trên đời này không chỉ có mình Hoắc Thọ là nam nhân." Tần Dục cười cười nhìn mẫu hậu của mình. Sau khi chứng kiến cảnh nước mất nhà tan, đối với nhiều chuyện, hắn đã trở nên đặc biệt cởi mở.
Với Tần Dục mà nói, cho dù tương lai có xảy ra điều gì đi chăng nữa, chỉ cần Chiêu Dương còn sống là được. Quan trọng hơn, nam nhân hoàn khố[1] như Hoắc Thọ thì có gì hiếm lạ?
[1]: (纨裤) quần lụa mịn: Chỉ quần áo đẹp con em quý tộc ngày xưa, sau này dùng để chỉ con em nhà giàu sang.
Triệu Hoàng hậu kinh ngạc, muốn phản bác nhưng không thể không thừa nhận với tình huống trước mắt, đúng là Chiêu Dương có thể tìm một người tốt hơn Hoắc Thọ: "Thanh danh của Chiêu Dương..."
"Mẫu hậu yên tâm, con sẽ che chở cho Chiêu Dương." Tần Dục cười nói.
Cuối cùng Triệu Hoàng hậu cũng yên lòng, khuôn mặt lần nữa trở nên nghiêm túc.
Bên này Tần Dục đến gặp Triệu Hoàng hậu thì bên kia, Tần Diệu mãi mới được cho phép rời khỏi Duệ Vương phủ cũng đi gặp Tiêu Quý phi.
"Mẫu phi, nghe nói tên Tần Dục kia mang Vương phi của hắn vào cung, đợi đã..." Khóe miệng của Tần Diệu cong lên, lúc này đã có chủ ý thiết kế Lục Di Ninh, khiến cho Lục Di Ninh trở nên xấu xí.
"Con đừng có làm gì." Tiêu Quý phi nhìn một cái đã nhận ra được tính toán của Tần Diệu, lập tức lạnh lùng nói.
"Vì cái gì? Mẫu phi?" Tần Diệu khó hiểu.
"Phụ hoàng con tứ hôn cho hắn một vị Vương phi như vậy, mới đầu tuy khoái chí nhưng hiện tại cũng đã hối hận, nhìn Vương phi của hắn xấu mặt, chỉ sợ đối với hắn sẽ càng thêm đau lòng, tính toán này của con không phải hại Tần Dục mà là giúp đỡ Tần Dục." Tiêu Quý phi cau mày nhìn nhi tử của mình, bà vẫn đang vì nhi tử mà bảo hộ hắn, kết quả đã khiến cho tâm trí cùng thủ đoạn của nhi tử trở nên rất tầm thường.
Lục Di Ninh xấu mặt ở trước mặt mọi người, quả thật là vứt hết mặt mũi của Tần Dục, nhưng Vĩnh Thành đế cũng sẽ mất mặt theo.
"Vậy chúng ta phải làm thế nào? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn Tần Dục càng ngày càng được phụ hoàng yêu thích?" Tần Diệu nôn nóng không thôi.
"Đừng lo lắng." Tiêu Quý phi trấn an nhi tử: "Mẫu phi(*) đã có biện pháp."
(*Trong bản raw tác giả để là mẫu hậu nhưng đoạn trên lại để là mẫu phi, mình nghĩ chắc do tác giả nhầm nên sửa đổi cho phù hợp.)
Từ xưa đến này Tần Diệu vô cùng tín nhiệm mẫu phi của mình, nghe mẫu phi nói có biện pháp, nôn nóng nhất thời đã được ép xuống.
"Diệu nhi, mẫu phi đã gọi thái y đến để bắt mạch cho Vương phi của con." Đột nhiên Tiêu Quý phi lảng sang chuyện khác, hiện tại bà ngày mong đêm mong, ngóng trông Tần Diệu sớm có hài tử.
Đối với chuyện phải sinh hài tử với Quách Phức, Tần Diệu có chút oán hận, nhưng căn bản không thể phản kháng, chỉ có thể đồng ý.
Đèn hoa rực rỡ sáng lên, con cái của Vĩnh Thành đế, và cả những dòng họ tôn thất được Vĩnh Thành đế yêu thích đều vào cung.
Trừ tịch là ngày quan trọng để cả nhà đoàn viên, nhưng quan trọng đến mấy thì cũng chỉ thước đo xem Vĩnh Thành đế có bao nhiêu sủng ái, dẫu cho Vĩnh Thành đế bị xem là ngu ngốc.
Chính vì vậy, nên chỉ cần có cơ hội tiến cung, tất cả đều mang theo cả gia quyến của mình.
Lúc Tần Dục và Triệu Hoàng hậu cùng nhau đi đến nơi tổ chức cung yến, mọi người đều đã ngồi đông đủ.
Những người này Tần Dục đều biết, nhưng cũng không thích, Đại Tần quy định tôn thất không thể làm quan, chỉ có thể lấy bổng lộc triều đình. Rất nhiều Phiên vương dựa vào gốc rễ của mình để hô mưa gọi gió, những tôn thất ở Kinh thành, tiến bộ cũng không được mấy người.
Đương nhiên bọn họ sẽ như vậy, chủ yếu cũng là vì Vĩnh Thành đế vẫn chưa cho bọn họ cơ hội tiến bộ mà thôi.
Tần Dục đang quan sát những người đó, thì bọn họ cũng đang quan sát lại Tần Dục, nhìn Lục Di Ninh ở phía sau Tần Dục, Đoan vương cưới một Vương phi ngốc nghếch, không có mấy người đã từng thấy qua cho nên đại đa số đối với Lục Di Ninh vô cùng hiếu kỳ.
Mọi người có nghe qua một ít tin đồn, biết vị Vinh Dương trưởng Công chúa kia có một trưởng nữ điên điên khùng khùng, cho nên đáy lòng đã khắc họa hình tượng của một nữ tử ngốc miệng chảy nước miếng, không ngờ Đoan Vương phi so với tưởng tượng của bọn họ lại không hề giống nhau.
Dáng vẻ của Vinh Dương trưởng Công chúa vô cùng mỹ diễm[2], mà Đoan Vương phi giống bà, tất nhiên cũng sẽ xinh đẹp, nhưng nói về khí chất thì hoàn toàn khác biệt.
[2]: Đẹp rực rỡ làm mê hoặc.
Khí chất của Vinh Dương trưởng Công chúa là trương dương[3], tựa như vẻ đẹp của hoa hồng, còn Đoan Vương phi thoạt nhìn lại vô cùng thanh thuần, sạch sẽ như trẻ con, hai mắt của nàng diễm lệ[4], kết hợp cùng dung mạo tạp thành vẻ mâu thuẫn xinh đẹp.
[3]: to lớn, phô trương
[4]: Diễm lệ - 豔麗: tươi đẹp, đẹp lộng lẫy.
Có lẽ vì bị nhiều người nhìn, nàng rụt lại phía sau Đoan vương, khuôn mặt ngây thơ càng khiến nàng trở nên mĩ mạo hơn trong mắt mọi người.
Đương nhiên, cũng để người khác nhìn ra... Nàng xác thực không bình thường.
Vinh Dương trưởng công chúa thấy nữ nhi như vậy, khuôn mặt không thể tránh được tối sầm, còn Lục Quốc công mang vẻ mắt phức tạp nhìn trưởng nữ của mình.
Tình cảm của ông với Vinh Dương trưởng Công chúa lúc tân hôn vô cùng tốt, Lục Di Ninh được sinh ra chính là hài tử đầu tiên của ông. Đã từng, ông đối với nữ nhi này vô cùng yêu thương, vô số lần nghĩ tới tương lai của con bé, không nghĩ tới sau này lại phát hiện hài tử của mình không thể dùng được.
Khi đó ông đã thôi không nghĩ về tương lai của hài tử này nữa, nhưng hiện tại đứng bên cạnh người nữ nhi là Đoan vương, lại khiến ông nhớ tới lúc ông âm thầm nghĩ về viễn cảnh tương lai của nữ nhi.
Rốt cuộc Lục Quốc công cũng không ngồi tiếp nữa, đứng dậy đi về phía Đoan vương ở bên kia.
Vinh Dương trưởng công chúa phát hiện ra động tác của ông, thần sắc lạnh đi mấy phần, trong lòng đối với trưởng nữ của mình càng thêm chán ghét không thôi --- chính nữ nhi này đã khiến cho bà trở thành trò cười!
"Di Ninh..." Lục Quốc công hàn huyên hai câu với Tần Dục, rồi khẩn thiết nhìn nữ nhi của mình.
Nhưng mà Lục Di Ninh hoàn toàn không quen biết ông, nàng hiếu kỳ đánh giá Lục Quốc công một lượt, rồi ánh mắt lại dừng trên người Tần Dục.
Lục Quốc công ngẩn người, phản ứng vừa rồi của nữ nhi sợ là căn bản không hề quen biết mình, nhất thời trong lòng vô cùng thất vọng, nhưng nhìn thấy sự quyến luyến trong mắt nữ nhi đối với Tần Dục, ông lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lục quốc công cảm kích Tần Dục, rất nhiều tôn thất thấy được một màn này, cũng không thể tránh khỏi việc sinh ra hảo cảm với Tần Dục, đồng thời nhịn không được thở dài, Đoan vương...sao có thể như vậy bị phế đi?
"Hoàng huynh." Ở phía sau Lục Quốc công, Vinh Dương Tần Nhạc đi tới trước mặt Tần Dục, hắn cung kính hành lễ với Tần Dục, lại gọi Lục Di Ninh một tiếng: "Hoàng tẩu."
"Nhị hoàng đệ không cần đa lễ." Tần Dục đánh giá Tần Nhạc một phen, Tần Nhạc hiện tại so Tần Nhạc mười năm sau thì còn non nớt hơn rất nhiều, nhưng khoảng ngụy trang thì đã học xong.
Hắn cũng lười nói nhiều lời với Tần Nhạc, tạm thời không tính toán đối phó với hắn ta, Tần Dục khẽ gật đầu với Tần Nhạc, rồi đi lên chỗ ngồi của mình.
Tần Nhạc đối với chuyện này cũng không ngoài ý muốn, hai năm nay hắn khắp nơi lấy Tần Diệu làm chủ, sai đâu đánh đó, Tần Dục không thích hắn thì cũng là chuyện bình thường, mang theo Vương phi của mình, Tần Nhạc ngồi bên cạnh Tần Dục.
Lúc này Tần Dục lại nhìn thoáng qua Tần Nhạc, chính xác hơn là nữ nhân bên người Tần Nhạc.
Vương phi của Tần Nhạc, chính là người từng định thân với hắn, Tô Minh Châu ấu nữ của Tô Thủ phụ (*tên chức quan).
Tô Minh Châu là con một của Thủ phụ, dáng vẻ mỹ mạo còn rất có tài hoa, từng nổi tiếng là danh môn khuê tú trong Kinh thành, không chỉ thế, nàng ta với Đại tiểu thư Triệu gia - chất nữ của Triệu Hoàng hậu còn là bạn tốt với nhau.
Triệu hoàng hậu rất thích nàng ta, cho nên tuyển nàng ta làm Thái tử phi, thậm chí Tần Dục đã gặp qua nàng ta vài lần ở Triệu gia, đáng tiếc còn chưa đợi hai người thành thân thì Tần Dục đã xảy ra chuyện.
Tuy rằng Tô Thủ phu có hảo cảm với Tần Dục, nhưng cũng luyến tiếc nữ nhi của mình chịu khổ, tất nhiên không muốn duy trì hôn ước này nữa, đúng lúc này, Tần Dục chủ động đưa ra giải trừ hôn ước.
Lúc ấy Tần Dục không muốn hủy hoại một nữ nhân, chung quy nếu Tô Minh Châu không gả cho hắn, thì sẽ có nhiều lựa chọn tốt hơn, cũng có thể trở thành mẫu thân.
Tô gia đồng ý cùng hắn giải trừ hôn ước, nhưng ai cũng không ngờ rằng, Tiêu Quý phi lại tạo áp lực với Tô gia, khiến cho Tô Thủ phụ phải đem Tô Minh Châu gả cho Nhị hoàng tử Tần Nhạc.
Tuy rằng Tô Thủ phụ là một Thủ phụ, nhưng cũng chỉ xuất thân nhà nghèo, nữ nhi của ông ta khiến Tiêu Quý phi chướng mắt, cho nên đem Tô Minh Châu gửi gắm vào nhị hoàng tử Tần Nhạc, mà Tô Thủ phụ có thể lên làm được Thủ phụ là vì ông ta làm người có chút nhát gan....Cảm thấy để cho nữ nhi gả cho Tần Nhạc, tương lai làm một Phiên Vương phi cũng không tệ, cuối cùng dưới áp lực của Tiêu Quý phi ông ta đã đồng ý.
Điều này đối với Tần Dục mà nói, không thể nghi ngờ đây chính là một loại vũ nhục, Tô Minh Châu gả cho ai cũng được, còn hơn gả cho đệ đệ tốt của hắn.
Tuy nhiên, Tần Dục cũng không phải loại giận chó đánh mèo, phẫn nộ thì phẫn nộ nhưng vẫn chưa ᴆụng tới Tô gia, sau này thậm chí không liếc nhìn Tô Minh Châu một cái, hắn hi vọng tương lai của Tô Minh Châu có thể trôi qua tốt đẹp.
Có điều tình hình của Tô Minh Châu sau đại hôn thì càng ngày càng tệ, tuổi trẻ đã qua đời, ૮ɦếƭ ở Tây Bắc, lúc nàng ta qua đời còn phái người gửi một phong thư cho Tần Dục.
Chính phong thư kia nói cho Tần Dục biết rằng nàng ta đã hạ tuyệt dục dược[5] Tần Nhạc, cũng nói cho Tần Dục biết về một ít sự tình trong cái ૮ɦếƭ của Chiêu Dương là nhằm vào Tần Dục, tất cả đều là 乃út tích của Tần Nhạc làm ra, thậm chí Tần Nhạc còn ngầm đối phó với Tần Diệu.
[5]: thuốc vô sinh
Lúc ấy Tần Dục rất khi*p sợ, hỏi người được Tô Minh Châu phái tới mới biết lý do vì sao Tô Minh Châu làm như vậy.
Cũng không biết Tần Nhạc vì chuyện gì mà đã hạ tuyệt dục dược với Tô Minh Châu, tước đoạt quyền làm mẫu thân của Tô Minh Châu, nàng ta hận hắn vô cùng, cho nên hạ dược lại hắn.
Nữ nhân một khi tàn nhẫn thì cái gì cũng có thể làm ra được, không biết hiện nay tình cảnh hai người đã đến mức nào rồi.
Đối với Tô Minh Châu, Tần Dục không có cảm tình đặc thù gì, mà hắn xác định Tô Minh Châu với mình cũng không có tình cảm vấn vương, chung quy là sau khi đính ước cũng chỉ thấy qua hai ba lần mà thôi.
Ngay cả lúc từ hôn, Tô Minh Châu cũng không nói là muốn hay không muốn, mấy năm ở Kinh thành chưa bao giờ liên hệ với hắn.
Vì thế, sợ là sau khi đại hôn, nhất là lúc đi Tây Bắc, Tô Minh Châu gặp được chuyện gì nên mới làm như vây.
Xem như đền đáp cho việc Tô Minh Châu hạ thuốc Tần Nhạc, Tần Dục sẽ xem tình hình mà giúp đỡ nàng ta.
Mang theo tâm tình như vậy, Tần Dục dùng khóe mắt dư quang nhìn Tô Minh Châu một cái, phát hiện khí sắc của nàng ta không quá tốt, y phục cũng đặc biệt dày hơn.
"Tần Dục." Lục Di Ninh kêu Tần Dục một tiếng, mắt lại nhìn trái cây trên bàn, chỗ đó(*chỗ của kiếp trước và chỗ ở về sau của nữ chính, chủ yếu là do không được cho ăn no) cũng không thường thấy mấy thứ hoa quả này.
Đoán chừng nàng muốn ăn lại không biết ăn như thế nào, cũng không dám ăn... Tần Dục cầm một quả dâu tây, nhét vào trong miệng nàng.
Tần Dục không thích ăn trái cây, cho nên ngày thường Đoan vương phủ không chuẩn bị mấy thứ này, nhưng Lục Di Ninh lại rất thích.
Đột nhiên được ăn trái cây, hai mắt nàng sáng lên, Tần Dục đẩy trái cây đến trước mặt nàng, bảo nàng từ từ ăn... Đương nhiên, Lục Di Ninh không thể ăn chậm được.
Lục Di Ninh ăn rất nhanh, không lâu sau đã ăn sạch trái cây trên bàn.
Xung quanh có rất nhiều người đang nhìn Lục Di Ninh và Tần Dục, thấy một màn này thì có chút tiếc hận. Một nữ hài nhi xinh đep vậy mà lại bị ngốc...
Có người tiếc hận, có người hưng phấn. Thời điểm Tần Diệu mang theo Vương Phi Quách Phức và Tiêu Quý Phi đến vừa vặn thấy được một màn này, khóe miệng Tần Diệu nhịn không được mà cong lên: "Hoàng tẩu rất thích hoa quả sao? Người đến, mang trái cây trên bàn chúng ta cho hoàng tẩu."
Sau khi hắn nói xong, lại nhìn về phía Tần Dục: "Hoàng huynh, hoàng tẩu thật đúng là thiên chân vô tà[1]. Nhưng lễ nghi này, có phải huynh cũng nên dạy hoàng tẩu một chút không?"
[1] Thiên chân vô tà: Ngây thơ (Chỉ vậy thôi >.<).
"Nếu đệ biết lễ nghi thì đã không có ý kiến với người lớn hơn." Tần Dục thản nhiên nhìn về phía Tần Diệu, ở đâu ra đệ đệ chỉ trích tẩu tử của huynh trưởng?
Sắc mặt Tần Diệu khẽ đổi, nhìn thấy cung nữ dọn trái cây trên bàn bọn họ đưa đến trước mặt Tần Dục. Nhưng Tần Dục không nhìn hắn nữa, ngược lại là chậm rãi ăn trái cây.
Tần Diệu mưu đồ muốn nhìn Lục Di Ninh mất mặt vì bị dính nước hoa quả ra mặt, nhưng thái độ Tần Dục như vậy khiến cho hắn nhất thời cảm giác bị đè nén không thôi, muốn nói thêm vài lời thì Vĩnh Thành đế đã đến, tiệc Trừ Tịch bắt đầu.
Hành lễ xong, trong lòng Tần Diệu tràn đầy không muốn nhưng chỉ có thể ngồi trở lại vị trí của mình, vừa ngồi xuống thì Vương phi Quách Phức của hắn liền mượn ống tay áo che lại, hung hăng nhéo một cái bên eo hắn.
Trong mắt Tần Diệu dâng lên sự tức giận, cuối cùng cực lực ép xuống, nhưng vẫn cố chấp nhìn về phía Vương phi của mình: "Ngươi lại làm sao đấy?"
"Đang yên đang lành, tự dưng đem hoa quả tặng người ta làm gì?" Sắc mặt của Quách Phức không tốt nhìn Tần Diệu, trời mùa đông hoa quả không được nhiều, gần đây khẩu vị của nàng không tốt, khó có lúc muốn ăn ít hoa quả, kết quả chỉ trong chớp mắt đã bị chính trượng phu của mình đưa cho người khác.
"Chỉ vì cái này hả?" Tần Diệu nhíu mày, không phải chỉ là một đĩa hoa quả thôi sao?
"Gì mà chỉ vì cái này chứ? Ngươi nhớ thương người khác, sao lại không nhớ thương ta đi?" Quách Phức nói.
Hai người vụng trộm nói qua lại vài câu, trong nhất thời không muốn nói thêm lời nào, mà hai vợ chồng Tần Nhạc và Tô Minh Châu cũng giống vậy, từ lúc bước vào đến nay vẫn vô cùng im lặng, cùng bàn chỉ thấy Đoan vương dịu dàng thắm thiết nhìn Đoan Vương phi, đút cho nàng ăn, mà Đoan Vương phi có thể ăn rất tốt, không bao lâu sau lại ăn thêm một đĩa hoa quả mới.
Vĩnh Thành đế không có kiên nhẫn dông dài lòng vòng, tùy ý nói vài câu rồi cho người tiến lên biểu diễn ca múa, sau đó thì đắm chìm trong biểu diễn, còn tìm thêm hai tiểu mỹ nhân mới ngồi hầu hạ cạnh mình.
Đối với đức hạnh của Vĩnh Thành đế, Triệu Hoàng hậu biết rất rõ ràng, sớm đã an bài mọi chuyện, chỉ trong chốc lát, có thái giám cung nữ đem sủi cảo vừa nấu xong mang lên, chuẩn bị để ban cho tôn thất ở đây ăn.
Nhất thời, trong yến hội là một cảnh tượng ấm áp, Vĩnh Thành đế trước đây không thích Tần Diệu, lúc này cũng thay đổi thái độ, thậm chí còn cố ý hỏi han vài câu.
Tần Dục đối với chuyện này không cảm thấy ngoài ý muốn, Tiêu Quý phi cho người đưa tới một ít bảo vật là 乃út tích của một vị thư pháp nổi tiếng mấy trăm năm trước cho Vĩnh Thành đế, tất nhiên là muốn Vĩnh Thành đế thay đổi thái độ với Tần Diệu.
Triệu Hoàng hậu không quen việc bộ dáng phụ từ tử hiếu của Vĩnh Thành đế và Tần Diệu, vốn định châm chọc vài câu, nhưng nhớ tới nhắc nhở trước đó của Tần Dục, nên đành nhịn xuống.
Năm nay tiệc Trừ tịch khó được gió êm biển lặng, cho đến khi bọn thái giám mang sủi cảo lên.
Sủi cảo nhân thịt bò, Lục Di Ninh rất thích, vừa đưa đến tay đã không sợ nóng mà ăn một cái. Đúng lúc này, Duệ Vương phi Quách Phức che иgự¢ nôn khan.
"Làm sao đấy?" Vĩnh Thành đế buông đũa trên tay xuống, nhíu mày vẻ mặt đầy mất hứng.
Sủi cảo này bản thân ông không thích ăn, hiện tại có người nôn khan thì càng không muốn ăn dù chỉ một miếng.
Tần Dục chậm rãi ăn một miếng sủi cảo, ánh mắt dừng ở trên người Quách Phức, vị Duệ Vương phi này sợ là đã có thai.
"Phụ hoàng thứ tội, con dâu..." Quách Phức quỳ xuống đất thỉnh tội, sau đó lại nôn mửa mà đứng lên.
"Được rồi, ngươi ngồi xuống đi, người đâu, gọi Thái y đến cho Duệ Vương phi." Vĩnh Thành đế phân phó một câu xong cũng lười để ý Duệ Vương phi, cho đến khi thái y tới bắt mạch cho Duệ Vương phi, hướng về Vĩnh Thành đế chúc mừng --- Duệ Vương phi, đây là mang thai rồi!
Vĩnh Thành đế luôn thích có nhiều con cháu, biết được Duệ Vương phi vì có thai mà thất lễ trước mặt vua, những bất mãn trước đó đã biến mất không còn gì, còn gọi người ban thưởng cho Duệ Vương phi rất nhiều.
Đây là đứa cháu đầu tiên của ông, đối với hài tử này ông tràn ngập sự chờ mong.
Quách Phức sớm đã biết được tin vui này rồi, nhưng hiện tại vẫn như cũ vô cùng hưng phấn, khuôn mặt đỏ ửng lên.
Trong ba vị Vương phi, dáng vẻ của Quách Phức là bình thường nhất, nhưng nay, gương mặt đỏ ửng lại làm cho nàng ta tăng thêm được mấy phần nhan sắc, ngược lại khiến cho Tần Diệu nhìn cũng phải ngẩn ngơ.
Quách Phức nhìn thấy bộ dạng này của Tần Diệu, buồn bực trong иgự¢ trước đó tiêu tán hơn phân nửa.
Quách Phức từ nhỏ đến lớn cái gì cũng muốn tốt nhất, hiện tại được nổi bật cho nên tâm tình cực kỳ không tệ, nhưng nhìn đến hai vị hoàng tẩu kia, mọi thứ không bằng mình lại ngồi ở phía trên, trong lòng không khỏi có chút tức giận.
"Thái y không bằng chẩn mạch cho Hoàng tẩu luôn đi? Đại Hoàng tẩu đã thành thân vài tháng rồi, không chừng cũng có hài tử." Quách Phức cười nói, rồi nhìn Tô Minh Châu: "Còn có Nhị Hoàng tẩu, khí sắc của Nhị Hoàng tẩu không tốt, nên để cho ngự ý mở phương thuốc điều dưỡng mang thai đi."
Nghe được lời của Quách Phức, trong mắt Tần Dục lóe lên sự tức giận: "Duệ Vương phi vẫn là biết quan tâm người khác."
Tình huống thân thể của hắn đã sớm bị Tiêu Quý phi truyền cho mọi người đều biết, lời của Quách Phức rõ ràng là đang chê cười: "Chẳng qua không phiền Duệ Vương phi, mỗi ngày bổn vương đều đều cho người tới thỉnh mạch sức khỏe cho Vương phi, cũng không giống một vài người có bầu từ sớm, nhưng đến tiệc Trừ tịch mới lộ ra."
Giọng nói Tần Dục thản nhiên, nhưng lại ám chỉ việc nổn mửa của Duệ Vương phi là cố ý, mục đích lộ ra chuyện mình mang, thật đáng xấu hổ.
May là lúc này, Tần Nhạc - người cùng phe phái với Duệ Vương hạ bậc thang đi xuống cho Duệ Vương phi: "Khí sắc Hoàng tẩu và khẩu vị ăn uống rất tốt, tất nhiên không cần người bắt mạch rồi, Vương Ngự Y không ngại đến xem Vương phi của ta, mấy ngày gần đây thân thể của nàng không được khỏe, gầy đi rất nhiều."
Vương Ngự Y nghe được Tần Nhạc nói vậy liền thở nhẹ nhõm, đi về phía Tần Nhạc, đột nhiên Tô Minh Châu cầm tay Tần Nhạc nói: "Vương gia, thân thể của ta cũng không có gì không khỏe cả."
"Bắt mạch thử cũng không sao." Tần Nhạc trấn an thê tử đang bất an của mình
Tô Minh Châu còn muốn nói thêm, đột nhiên phát hiện bản thân đã thành tiêu điểm của mọi người, nàng cắn chặt răng, đến cùng vẫn phải vươn tay cho người ta bắt mạch.
"Chúc mừng Vinh vương, chúc mừng Vinh vương, Vinh vương phi đã có thai hơn bốn tháng rồi." Vương thái y cười chúc mừng Tần Nhạc, lại nói: "Có đều thân thể Vinh vương phi hơi yếu, thai nhi có chút không ổn, tốt nhất vẫn là nên uống thuốc an thai để bồi dưỡng thân thể."
Quách Phức chẳng qua cũng chỉ có thai hai tháng mà thôi, hiện tại biết được Tô Minh Châu đã có thai những bốn tháng rồi, nhất thời oán độc nhìn qua, Lục Di Ninh không đủ gây sợ hãi gì, vừa rồi nàng nhằm vào Lục Di Ninh, cũng chỉ vì Tần Nhạc chán ghét Tần Dục mà thôi, nhưng Tô Minh Châu thì không giống...
Vinh vương ngẩn ngơ, sau đó kinh hỉ nhìn về phía Tô Minh Châu: "Quá tốt, quá tốt..." Chân tay của hắn có chút luống cuống, lại không thể che lấp sự thỏa mãn vui sướng tràn đầy trong lòng mình.
Tô Minh Châu thấy thế, rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Hôm nay quả nhiên là song hỷ lâm môn!" Tâm tình của Vĩnh Thành đế rất tốt, đối chiếu với đồ đã ban trước đó cho Quách Phức, ban thêm một phần cho Tô minh Châu, Vinh vương và Vinh vương phi vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, vội vàng tạ ơn.
Lúc này Tần Dục nhịn không được nhíu mày. Quách Phức có thai hắn đã sớm đoán được, chỉ là Tô Minh Châu...Theo lý cho đến khi hắn ૮ɦếƭ đi, Tô Minh Châu cũng không có con trai con gái, hơn nữa trước đó Tô Minh Châu cố ý che giấu chuyện mình có thai, rốt cuộc là vì sao?
Tuy rằng Tần Dục hiếu kỳ, nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người khác, hắn muốn quản cũng không quản được.
Gắp một miếng sủi cảo lên, Tần Dục chậm rãi đưa vào trong miệng mình, sau đó phát hiện Lục Di Ninh đã đem chén sủi cảo trên bàn cùng đồ ăn đã ăn sạch không còn một mảnh.
Khẩu vị của nàng vô cùng tốt, nhưng mà ăn nhiều làm cái bụng nhỏ phồng lên, khiến Tần Dục không khỏi có chút buồn cười.
Bởi vì hai vị Vương phi có thai, trên mặt ai ai cũng vui sướng, nhưng tươi cười đến cùng có mấy phần thật, chỉ có bọn họ mới biết.
Dù trong lòng nghĩ gì, tươi cười trên mặt mọi người đều vô cùng chân thành tha thiết.
Tại thôn trang ôn tuyền của Tần Dục ở ngoài thành, vài đứa nhỏ được Tần Dục thu nhận cũng đang ăn sủi cảo.
Tần Dục đối với đám hài tử này rất hào phóng, cho người mua mười con heo mập để bọn họ dùng qua năm. Lúc này bọn nhỏ có thịt heo băm và cải trắng trộn chung, dùng ít bột mì nữa để làm sủi cảo, làm rất nhiều, mọi người tụ lại một chỗ chờ qua năm.
Trong đó có Lưu Tam, là một nam hài mười hai tuổi, nhà ở Kinh Thành nhưng ngày ngày trôi qua đều khó khăn, bởi vì hắn có một phụ thân "tốt" vô cùng.
Phụ thân đem đồ trong nhà thua sạch không còn gì, còn đem cả lão bà cược thua, Lưu Tam vì thế đánh nhau với ông ta, bị đánh gãy một chân rồi đuổi ra khỏi cửa.
Không được chữa trị đúng lúc cho nên chân của Lưu Tam bị què, trở thành một tên ăn xin.
Hắn làm ăn xin đã được ba năm, trong ba năm này, con ma bài bạc - phụ thân hắn bị người đòi nợ đánh vỡ đầu, sau đó không tỉnh lại nữa, còn mẫu thân hắn thì hoàn toàn không có tung tích.
Lưu Tam cũng được xem là người thông minh, nhưng lại bị què, muốn tìm chút việc làm cũng tìm không được, hắn vốn tưởng rằng bản thân sẽ phải làm ăn xin cả đời, lại không nghĩ tới có một ngày nghe được tin Đoan vương thu nhận cô nhi không có nhà để về.
Ban đầu, Lưu Tam vẫn cảm thấy Đoan vương không có lòng tốt như vậy, đoán rằng Đoan vương làm vậy tất có bí mật không muốn ai biết. Nhưng hắn nghĩ tới bộ dạng khó coi của bản thân, lại là người què, đến cùng vẫn quyết định liều mạng một phen, chủ động đi đến sơn trang kia--- sắp đến mùa đông, hắn thật sự không muốn bị lạnh rồi ૮ɦếƭ đói.
Lưu Tam từng có rất nhiều suy đoán, nhưng không đoán được Đoan vương thật sự dụng tâm nuôi dưỡng bọn họ, càng không nghĩ tới Đoan vương không chỉ nuôi dưỡng, mà còn dạy chữ cho bọn hắn.
Hắn một cái người què, vậy mà còn có thể biết chữ!
Lưu Tam đối với Đoan vương là hết sức cảm kích, học chữ rất nghiêm túc, không biết có phải vì đầu óc thông minh hay không, mà hắn học vô cùng giỏi, mỗi ngày đều có phần thưởng là một quả trứng gà.
Trước đây vào ngày sinh nhật, mẫu thân sẽ cho hắn một quả trứng gà, nhưng phải vụng trộm ăn, không thể cho phụ thân nhìn thấy. Sau này trong nhà càng lúc càng khó khăn, hắn cũng không có trứng gà mà ăn nữa, khi làm ăn xin thì càng không có khả năng.
Mà hiện tại, hắn chỉ muốn đọc sách cho thật tốt, để mỗi ngày có thể ăn trứng gà.
Vương gia cho người dạy bọn hắn đọc sách thì cũng thôi đi, đằng này đọc sách tốt còn được cho trứng gà, quả thật là coi tiền như rác.
Nhưng coi tiền như rác trong chuyện này, tuyệt đối chính là việc tốt nhất trên thế gian.
Ngửi được mùi đồ ăn tràn ngập trong không khí, Lưu Tam cực kì kích động. Dù là một người què, hắn vẫn quyết trở thành người hữu dụng để đền đáp Đoan vương!
Sủi cảo rất nhanh đã nấu xong, hài tử bảy tuổi trở lên có thể dùng bát cơm của mình lĩnh mười cái sủi cảo, nhỏ hơn thì dựa theo tình huống để chia --- cho quá nhiều cũng ăn không hết.
Lưu Tam cầm bát lĩnh mười cái sủi cảo, rồi sang bên cạnh lĩnh một muôi canh thịt nấu đậu tương, một cái bánh bao và dưa muối.
Mấy thứ này, mùi thật sự rất thơm!
Lưu Tam có hai bát cơm, cả hai đều là làm bằng gỗ. Hắn ăn một miếng thịt heo, lại ăn thêm một cái sủi cảo, cực kỳ quý trọng ăn hết đồ ăn, sau đó dùng bát không múc một chén lớn dưa muối, thấm chí còn vớt cả những miếng vụn trong lớp cặn, rồi ăn cùng bánh bao.
"Tam ca, Vương gia thật tốt nhỉ, muội chưa từng được ăn đồ ngon như thế này." Một nữ hài tử nhỏ gầy nói với Lưu Tam, nữ hài tử này bị cha mẹ vứt bỏ, trong nhà quá nghèo, nàng thân là nữ hài tử, trước bàn có đồ ăn thịt cũng không cho nàng động đũa, cho đến khi tới đây, nàng mới được ăn thịt, vốn dĩ nàng không thể thấy bất cứ thứ gì vào ban đêm, nhưng bây giờ có thể từ từ thấy được mọi thứ.
Trước đây bọn họ đều là cách ba bốn ngày mới có thể được ăn no một bữa, số lượng còn không nhiều, bây giờ được ăn no làm cho bọn họ càng thỏa mãn.
"Ừm." Lưu Tam trả lời một tiếng, đúng lúc này, có hài tử đứng lên kêu: "Công chúa đến đây!"
Công chúa đến đây, công chúa đến đây xem bọn họ! Lưu Tam hưng phấn đứng lên, xa xa nhìn công chúa đến gần, chỉ cảm thấy công chúa xinh đẹp như thần tiên hạ phàm.
Ừ, công chúa hẳn là thần tiên, Bồ Tát trong miếu không phải rất giống công chúa sao?
Chiêu Dương cũng không biết dáng người béo mập bị người người ghét bỏ của mình, ở nơi này lại được xem như Bồ Tát, lần này nàng đến xem mấy hài tử, chỉ vì cảm thấy trải qua năm mới một mình thì hơi vắng lặng.
Nàng cảm thấy quá cô tích, cho nên đến xem các hài tử, không ngờ lại được các hài tử ở nơi này nhiệt liệt hoan nghênh.
Nàng đã từng rất tự ti, nhưng đối mặt với ánh mắt sùng bái của các hài tử này, thì hoàn toàn không hề có chút tự ti nào --- ở trong mắt hài tử, mọi thứ của nàng đều hoàn hảo, ngược lại càng giúp nàng càng ngày càng tự tin.
Chiêu Dương đến nơi này, tất nhiên sẽ không chỉ đơn thuần nhìn xem... Nàng gật đầu với mấy nha hoàn bên cạnh, các nàng ấy liền đi về phía bọn nhỏ, để một ít hài tử vây trong quanh mình, bắt đầu kể chuyện xưa cho bọn chúng.
Năm nay cũng không có người thân ở cạnh, nhưng không biết vì sao, Chiêu Dương cảm thấy rất vui vẻ.
Hôm nay là Trừ tịch cho nên tôn thất đều ở trong cung, ngày hôm sau cùng Vĩnh Thành đế đi bái tế một hồi nữa.
Cứ như thế xong một lượt, mọi người đều vô cùng mệt mỏi, ngay cả khi Tần Dục được Triệu Hoàng hậu quan tâm ngủ hai canh giờ, vẫn như cũ vẫn cảm thấy khó chịu, ngược lại không biết vì sao thần thái của Lục Di Ninh vẫn sáng láng như cũ (★≧▽^))★☆.
Tần Dục càng khẳng định trên người nàng có bí mật, chỉ là hài tử này hoàn toàn không che dấu, khiến cho hắn không thể không nghĩ biện pháp giấu diếm giúp nàng.
Sau đó...Lục Di Ninh rất ghét son phấn, đã bị Tần Dục bôi trét đồ trên mặt để che đi tinh thần quá mức sáng chói.
Người khác dùng son phấn vì muốn bản thân thoạt nhìn có tinh thần, Lục Di Ninh lại hoàn toàn tương phản, dùng son phấn chỉ vì muốn mình nhìn tiều tụy...
Nàng rất không quen mùi son phấn, không chỉ thỉnh thoảng hắt xì, trong mắt còn tràn đầy nước mắt, hiệu quả này vô cùng tốt, Vĩnh Thành đế nhìn nàng vài lần, quả nhiên đã để cho Tần Dục trước mang nàng trở về đã.
Vĩnh Thành đế làm vậy là vì lo lắng Lục Di Ninh sẽ náo loạn trong khi bái tế, nhưng thực tế lại giúp Tần Dục.
Lục Di Ninh còn có thể chống, ngược lại Tần Dục thật sự có chút chống đỡ không nổi.
Sau ngày mồng một trở về, nhiệt độ cơ thể của Tần Dục vẫn tăng cao, cả người đau mỏi, hắn cho rằng bản thân sẽ phát tác bệnh một phen, không nghĩ tới cuối cùng chỉ nóng ba bốn ngày thì đã khôi phục.
Đợi thân thể khôi phục tốt, Tần Dục liền gọi người, tiếp tục bố trí vài thứ.
Hắn đã từng tiêu tốn đại đa số tinh lực của mình ở chuyện chính sự, bây giờ thì không cần, hắn cũng rảnh an bài ít chuyện khác.
Giang Nam bên kia đã sớm không chịu khống chế, chẳng qua là duy trì hòa bình ngoài mặt mà thôi, Tần Dục dứt khoát không phái quan đến bên kia giống kiếp trước, ngược lại tìm một ít người ngầm tiếp xúc với bên kia, tranh thủ tạo quan hệ tốt, tương lai có thể mua nhiều lương thảo.
Tần Dục bề bộn nhiều việc, Tần Diệu vừa được ra khỏi Duệ Vương phủ càng bận rộn hơn, suốt thời gian đầu năm, hắn cũng không biết người mình còn bao nhiêu.
Trừ hai người Tần Dục Tần Diệu, còn có một người cũng bề bộn không kém, đó chính là Tần Nhạc.
Biết được chuyện Tô Minh Châu mang thai, chúng thần trong triều đột nhiên phát hiện, bọn họ đã xem nhẹ một vị Hoàng tử rồi.
Vinh vương Tần Nhạc cưới con gái của Tô thủ phụ, nói không chừng không lâu sau sẽ sinh hạ Hoàng Trưởng tôn, trước đây tuy rằng hắn khiêm tốn, nhưng các mặt đều không kém so với người khác...
Vài đại thần kia không nhất định muốn đề cử hắn tranh đoạt vị trí Thái tử với Tần Diệu, nhưng cũng muốn cùng hắn giao hảo, nên cho người đưa lễ vật sang cho hắn.
Nhưng mấy thứ này, Tần Nhạc không dám thu.
Gần đây hắn quá mức hấp dẫn chú ý của người khác, đã chọc cho Tần Diệu không vui, lấy tình huống hiện tại, nếu hắn mất đi tín nhiệm của Tần Diệu, rất có khả năng sẽ hai bàn tay trắng, tương lại chỉ có thể làm một Nhàn vương[2]
[2]Nhàn vương: vị vương gia không có năng lực nhúng tay về chính trị lẫn quân sự, chỉ ăn rồi chờ ૮ɦếƭ.
Như vậy sao hắn có thể cam lòng!
Bưng một chén dược, Tần Nhạc đi về phía phòng Vương phi của mình.
"Vương gia." Tô Minh Châu thấy Tần Nhạc đến, trong mắt chợt lóe lên sự vui mừng.
"Minh Châu, nên uống thuốc." Vẻ mặt Tần Nhạc có chút tiều tụy, cầm chén thuốc đưa cho Tô Minh Châu.
Tô Minh Châu bưng lấy cái bát, uống một ngụm thì nhíu mày: "Sao dược hôm nay không giống mọi khi vậy?"
"Đây là Tђยốς קђá tђคเ." Tần Nhạc nói.
Tay của Tô Minh Châu run lên, cái bát trên tay rơi xuống đất, thuốc chưa uống hết trong bát chảy đầy ra, nàng kinh ngạc nhìn Tần Nhạc, điên cuồng giơ tay đánh hắn.
"Tần Nhạc, đây là hài tử của ngươi! Hài tử của ngươi!" Tô Minh Châu khóc không ngừng.
"Minh Châu, xin lỗi...xin lỗi, nhưng chúng ta thật sự không thể có hài tử này." Tần Nhạc ôm lấy Tô Minh Châu: "Tiêu Quý phi sẽ không để cho chúng ta sinh hạ Hoàng Trưởng tôn, nếu giữ lại hài tử này, nói không chừng tính mạng của chúng ta cũng không bảo đảm."
"Đây là hài tử của chúng ta!" Tô Minh Châu không ngừng lặp lại câu nói, nước mắt từ hốc mắt tiếp tục chảy ra.
"Minh Châu, là ta có lỗi với nàng, lại để cho nàng chịu khổ." Tần Nhạc ôm lấy Tô Minh Châu, mới đầu hắn chán ghét Tô Minh Châu từng định thân với Tần Dục, chỉ là Tô Minh Châu dù sao cũng là ấu nữ mà Tô thủ phụ sủng ái, hắn không thể tệ bạc với Minh Châu.
Sớm ngày cận kề nhau, hắn thậm chí đã có hảo cảm với nàng, nhưng mà...
Chuyện đến nước này, dù thể nào cũng không thể để Tô Minh Châu sinh hạ hài tử, bây giờ phải ổn định Tô Minh Châu trước, tạm thời hắn không thể xé rách mặt với Tô thủ phụ.
Tô Minh Châu khóc thật lâu mới ngừng, Tђยốς קђá tђคเ nàng chỉ uống một ngụm, cũng không hoàn toàn Gi*t ૮ɦếƭ hài tử năm tháng, nhưng sau đó, nàng sai phòng bếp nấu thêm một chén thuốc mang lên.
"Minh Châu, sau này sẽ lại có hài tử, nàng yên tâm." Tần Nhạc trấn an thê tử của mình, hôn môi và hai má của Tô Minh Châu.
Tô Minh Châu nhìn Tần Nhạc, cắn chặt môi mình, từ khi có thai, nàng đã cảm giác được nguy hiểm cho nên mới không nói cho người khác, không ngờ đến lúc này vẫn không giữ được hài tử.
Máu tươi từ dưới thân trào ra, hài tử trong bụng kịch liệt chuyện đổng, giống như đang cầu cứu, chỉ là đến cùng, nó vẫn không thể sống xót mà chào đời.
Nằm ở trên giường, đột nhiên Tô Minh Châu có chút mờ mịt, Tần Nhạc đối xử với nàng khá tốt, nhưng đi theo Tần Nhạc, nàng thật sự chịu rất nhiều đau khổ...
Nếu người nàng gả cho là Tần Dục, nếu lúc trước nàng kiên trì với hôn ước, có phải sẽ không cần phải trải qua cảm giác thống khổ mất đi hài tử hay không?
"Minh Châu." Tần Nhạc vuốt ve mặt Tô Minh Châu, trong mắt tràn đầy ân cần.
Tô Minh Châu phục hồi tình thần, nàng không nên có suy nghĩ kia, Tần Nhạc đã đủ khổ rồi...
Ngày mười bốn tháng giêng đó, Vinh vương phi sinh non, nghe nói sinh ra một nam thai đã thành hình.
Thời điểm biết được tin tức này, tay của Tần Dục run run, hắn biết Tô Minh Châu sẽ không có hài tử, lúc trước còn nghĩ mọi chuyện đã biến hóa, không ngờ hài tử cuối cùng vẫn không có.
Đây... Là Tần Nhạc ra tay?
Tiêu Quý phi không phải người tốt, nhưng hài tử còn chưa sinh ra, là nam hay nữ đều không biết, bọn họ sẽ không đi đối phó với Tô Minh Châu, nếu vậy hài tử của Tô Minh Châu...
Tần Nhạc ngay cả hài tử của mình cũng có thể xuống tay, Tần Dục ngược lại có chút bội phục.
Nếu hắn có thể có hài tử, hài tử muốn gì hắn cũng sẽ cho, hắn nguyện ý sủng con mình lên trời, ngay cả tính mạng của mình cũng tình nguyện...Đáng tiếc, hắn không thể có hài tử.
Đột nhiên Tần Dục nghĩ đến đời trước...đời trước, không chừng Tần Nhạc cũng làm chuyện như vậy, không biết sau này lúc không thể có hài tử, hắn có từng hối hận hay không.