Độc Sủng Ngốc Hậu - Chương 11

Tác giả: Quyết Tuyệt

Tặng thuốc trị thương
Du Hằng là lén đến gặp Đoan Vương, nên sau khi vừa nói chuyện với Tần Dục xong liền rời đi. Trước khi đi, hắn đã đáp ứng sẽ mang những người trong thương đội từng đi Tây Bắc đem đến cho Tần Dục dùng.
Mấy thương đội chuyên đi Tây Bắc tuy rằng cũng là hạng mục kiếm ra tiền, nhưng Du gia không thiếu những hạng mục khác dư sức kiếm được nhiều lợi nhuận hơn thế nhiều, cho nên đối với Du gia, hiện tại nó đã sớm thực chi vô vị [1] bỏ thì lại tiếc chút râu ria. Cho nên giao nhóm người này cho Tần Dục, bọn họ cũng không cảm thấy đáng tiếc.
Bởi đối với Tần Dục mà nói, đây lại là đại ân giúp đỡ cho hắn.
[1] Thực chi vô vị: Ăn vào không có vị gì, không có cảm giác. Ở đây có thể hiểu đường dây thương đội chuyên đi Tây Bắc bỏ đi thì tiếc nhưng giữ lại thì cũng không được bao nhiêu công dụng, tựa như thức ăn ăn vào không có vị nhưng bỏ thì lại thấy phí.
Nếu Tần Dục quyết định muốn đi Tây Bắc, vậy thì chắc chắn phải an bài bên kia một chút. Mà thương đội Du gia, chính là lựa chọn tốt nhất, nếu hoạt động tốt, nói không chừng những vật tư mà hắn đưa đi Tây Bắc không những không bị tốn kém tiền bạc mà còn có thể kiếm được một mớ lời từ bên đó.
Tần Dục gấp rút hợp tác làm ăn với Du gia, sau đó lại đi gặp vài người, trong đó phần lớn đều là quang minh chính đại (đường hoàng) đi gặp. Suy cho cùng, những người hắn gặp, nhiều người trong số đó là vài nhân vật nhỏ ở hiện tại.
Chỉ là, những tiểu nhân (người nhỏ, nhân vật nhỏ) này sau mười năm, đều sẽ trưởng thành trở nên cường đại.
Tần Dục rất bận, không có thời gian đi tắm suối nước nóng. Lúc hắn bàn chuyện với người ta không thể để Lục Di Ninh ở bên cạnh, chỉ có thể dụ dỗ Lục Di Ninh, bảo nàng đi chơi với Chiêu Dương.
Lục Di Ninh có chút không tình nguyện, nhưng hiện giờ nàng đã hiểu chuyện hơn nhiều. Sau khi chung ᴆụng với Chiêu Dương hơn hai tháng, ít nhiều cũng nguyện ý thân cận một chút với Chiêu Dương, cho nên cuối cùng vẫn đi theo Chiêu Dương.
Vì thế, vào lúc Tần Dục bận phát hoảng, Lục Di Ninh và Chiêu Dương lại đi dạo chơi hết mọi khắp ngõ ngách của thôn trang. Mặc dù thôn trang vào đông không có gì để chơi, nhưng Chiêu Dương chưa bao giờ đi ra ngoại thành nên cũng vô cùng hứng thú, ngay cả mấy cọng cỏ khô cũng có thể chơi hết cả buổi sáng.
Mấy nữ hài (bé gái) được gọi tới để bồi hai vị nữ quyến (tức Chiêu Dương và Lục Di Ninh á) hôm nay dẫn Chiêu Dương và Lục Di Ninh đi du ngoạn tìm được một hang thỏ hoang ở một mảng cỏ dại.
"Công chúa, đây là động của thỏ hoang, trong động có thỏ hoang đó." Mấy nữ hài mười mấy tuổi nói với Chiêu Dương, ai ai trong thôn trang đều cũng muốn lấy lòng Chiêu Dương và Lục Di Ninh, cho nên tìm được cái động thỏ hoang này, sau khi xác định bên trong có thỏ hoang lại không trực tiếp đi bắt, mà lại tìm Chiêu Dương đến.
Chiêu Dương xác thật rất cảm thấy hứng thú với thỏ hoang: "Trong động thật sự có thỏ?" Nàng đã thấy qua mấy con thỏ trắng trắng mềm mụp (*) được người ta nuôi, nhưng còn chưa gặp qua loại thỏ hoang này nha!
(*) Chỗ này bạn editor để mềm mại, nhưng beta lại cảm thấy mềm mụp nghe cute hơn. Mềm mụp là mềm nhũn á, có cảm giác như con thỏ mập nên thịt da lông gì đó chảy xuống trên tay mình lúc mình ôm nó đó, ai từng có ôm mấy con mều cún thỏ thì chắc biết há, hơi khó diễn tả.
"Khẳng định có, có một con." Một nữ hài tử nói, lại có chút hâm mộ mà liếc mắt nhìn Chiêu Dương một cái. Ở trong mắt những nông hộ bọn họ, lớn lên tròn trịa là có phúc khí, mọi người đều ước mình lớn lên có thể tròn một chút. Cho nên không những không có ai ghét bỏ Chiêu Dương, đại đa số còn rất hâm mộ nàng.
Xưa nay Chiêu Dương khá mẫn cảm, rất dễ dàng cảm giác được thái độ của những người chung quanh đối với mình, càng thêm thả lỏng cao hứng: "Vậy có thể bắt được thỏ hoang không?"
"Có thể!" Những nữ hài đó nói.
Nữ hài tử trong nông hộ đều là chơi đùa ở trong đồng ruộng, tuy là nữ hài tử, nhưng bắt thỏ hoang đối với các nàng mà nói thật sự không tính là gì. Huống chi mấy cái động thỏ hoang bên này, đã có thợ săn trong thôn trang đến điều tra qua.
Động của thỏ hoang đều giống nhau, đều có hai cửa động. Đám nữ hài mang củi lửa tới trước cửa động đốt lửa, không ngừng quạt để khói bay vào trong động thỏ, lại chia vài người đi canh giữ cửa khác của động.
Củi cháy trong chốc lát, mấy con thỏ đột nhiên vọt ra từ cửa động bên kia, chạy ra phía bên ngoài. Hiển nhiên là khói trong huyệt động quá nhiều, không chịu nổi nữa.
Mấy hài tử canh giữ cửa động nhanh tay lẹ mắt, một gậy hạ xuống đã đánh con thỏ chạy ra đầu tiên ngất xỉu, sau đó dùng tay bắt lấy. Không bao lâu, đồng tâm hiệp lực bắt được vài con thỏ.
Nơi này toàn là bùn đất, củi ướt đốt lên tạo ra khói có chút khó chịu, nhưng Chiêu Dương một chút cũng không nề hà, vẫn hưng phấn như trước, hai mắt sáng lấp lánh.
Nàng cảm thấy nàng lớn như vậy, nhưng đến bây giờ vẫn chưa từng vui vẻ đến thế. Tuy rằng không có tham gia, nhưng bây giờ vẫn vô cùng thú vị!
"Có một con chạy kìa!" Đúng lúc này, đột nhiên có người hô lên.
"A!" Chiêu Dương kinh ngạc hô một tiếng, lúc này mới phát hiện có một con thỏ nhỏ trốn khỏi vòng vây, sau đó chạy về phía xa.
Nhưng con thỏ này cuối cùng cũng không có thể chạy thoát. Nó vừa mới chạy không bao xa, bên cạnh đột nhiên có một người lao tới, một phát đè nó lại, sau đó túm lấy lỗ tai nó nhấc lên.
"Hoàng tẩu?" Chiêu Dương kinh ngạc nhìn người cầm con thỏ, không phải Lục Di Ninh thì là ai? Hoàng huynh nàng có việc, nên bảo nàng dẫn Lục Di Ninh cùng nhau đi chơi. Hai ngày nay Lục Di Ninh đúng là vẫn luôn đi theo nàng, nhưng lại luôn im lặng, Chiêu Dương thật không nghĩ tới Lục Di Ninh sẽ đột nhiên lao ra bắt con thỏ kia.
Động tác của Hoàng tẩu rất nhanh, vì nàng gầy sao? Chiêu Dương có chút hâm mộ mà nhìn Lục Di Ninh. Lục Di Ninh xách con thỏ trên tay mình nhìn một hồi, nhưng không lên tiếng mà bắt đầu đi về, hai ✓ú già chăm sóc chiếu cố nàng cũng phải vội vàng đi theo.
"Bắt được thỏ rồi, chúng ta trở về đi! Lát nữa ta sẽ ban thưởng cho các ngươi!" Chiêu Dương nhìn thấy Lục Di Ninh đi rồi, vội vàng nói với những hài tử bắt thỏ giúp, sau đó liền mang theo nha hoàn thị vệ vội vàng trở về.
Chiêu Dương đi rất nhanh, không lâu sau liền thở hổn hển, nhưng tâm trạng nàng lúc này cực kỳ tốt. Lại nói tiếp, đến hiện tại nàng mới hiểu rõ, trước kia nàng có rất nhiều rất nhiều tiền, nhưng xài thế nào tiền cũng không biết, đồ vật của mình hay bị ma ma nha hoàn bên người lấy đi, nhưng hiện giờ đã không giống như trước. Hiện tại nàng biết, mấy lượng bạc, cũng đã có thể giúp cho một hộ gia đình sống khá thư thái thoải mái hơn một tháng.
Gia đình nông dân không cần phải mua lương thực, thậm chí một năm cũng không tiêu hết mấy lượng bạc.
Cả ngày chạy khắp nơi, Chiêu Dương không thấy mệt mỏi, mà tinh thần lại càng phấn chấn, nhìn thấy thân hình gầy ốm bọc trong áo lông cừu của Hoàng tẩu ở phía trước, cắn răng một cái, bước chân lại nhanh thêm.
Lục Di Ninh xách theo thỏ hoang, một đường đi như bay, không bao lâu đã đến tòa viện lớn nơi bọn họ ở. Sau đó, nàng lại quen cửa quen nẻo đi về phía thư phòng của Tần Dục.
Nhìn thấy Thọ Hỉ đang ở trước cửa thư phòng chờ, tin chắc Tần Dục đang ở bên trong, Lục Di Ninh không tiếp tục đi nữa, cầm con thỏ đứng ở cửa, nhìn chằm chằm cửa phòng.
Con thỏ còn sống, không ngừng duỗi chân quẫy đạp, nhưng Lục Di Ninh tóm nó rất chặt, căn bản nó không thể phản kháng, cuối cùng chỉ có thể ngừng giãy giụa, bỏ cuộc nhận mệnh mà bất động.
"Vương gia, Vương phi đã trở lại." Thọ Hỉ nhìn thoáng qua con thỏ kia, lại cười với Lục Di Ninh, sau đó gõ cửa phòng. Mấy người bọn họ hầu hạ Tần Dục, ban đầu không thích Lục Di Ninh, cảm thấy nàng không xứng với Vương gia bọn họ, nhưng tiếp xúc lâu, thấy Tần Dục rất thích Lục Di Ninh, nên đối với vị Vương phi này cũng càng ngày càng cung kính, thậm chí càng ngày càng thích.
"Di Ninh, vào đi." Tần Dục nói, sau đó liền nhìn thấy Lục Di Ninh xách theo một con thỏ, từ bên ngoài chạy như bay vào trong.
Lục Di Ninh từ bên ngoài tiến vào mang theo một luồng gió lạnh, còn có mùi hương nhẹ nhàng của cỏ cây, mà nàng vừa chạy đến, đã vọt tới bên người Tần Dục, sau đó nhét con thỏ trên tay vào lòng Tần Dục.
Tần Dục có chút ngơ ngác, mà sau khi Lục Di Ninh thả con thỏ kia ra khỏi tay, nó lập tức nhảy từ trên đùi Tần Dục xuống, chạy ra ngoài.
Tốc độ của con thỏ rất nhanh, nhưng Lục Di Ninh còn nhanh hơn, mắt thấy con thỏ sắp chạy đi, Lục Di Ninh đột nhiên nhào qua, chộp được nó. Nhưng lúc này nàng không nắm lỗ tai con thỏ xách lên, mà là túm lấy lông mao ở gáy nó. Xách theo con thỏ, nàng lại đưa cho Tần Dục.
Lần này Tần Dục giữ được con thỏ, hắn có chút dở khóc dở cười mà nhìn con thỏ xám xịt rất dơ trên tay: "Ngươi đưa thỏ cho ta?" Vừa rồi hình như là Lục Di Ninh muốn đưa con thỏ này cho hắn, chỉ là... Có thể đưa một con thỏ dơ thế này cho người ta sao?
"Cho ngươi, ăn!" Lục Di Ninh đột nhiên nói.
Tần Dục sửng sốt, Lục Di Ninh không thích nói chuyện, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy nàng nói câu khác ngoài "Tần Dục" ra. Mà càng làm cho hắn bất ngờ hơn là Lục Di Ninh lại đưa con thỏ này cho hắn ăn.
Tần Dục đột nhiên nhớ tới những chuyện ở đời trước, đoạn thời gian cuối cùng của hắn, có thể nói là hoàn toàn dựa vào Lục Di Ninh đưa đồ ăn cho, mới có thể sống sót.
Đối với Lục Di Ninh mà nói, đồ ăn hẳn là rất trân quý, nhưng mỗi lần nàng đều nguyện ý chia sẻ với mình.
Con thỏ mà Lục Di Ninh bắt đem về, cuối cùng biến thành một tô thịt thỏ kho tàu.
Tần Dục rất thích món này, Lục Di Ninh cũng rất thích, cuối cùng hai người gặm sạch sẽ con thỏ, chỉ chừa cho Chiêu Dương một cái đùi thỏ nhỏ.
Hôm nay Tần Dục tính hết số tiền đang có trong tay một lần, nên buổi tối ngủ hơi trễ.
Mấy ngày nay thật sự rất bận rộn, hắn cực kỳ mỏi mệt, kết quả càng mỏi mệt lại càng là không thể ngủ được, không ngừng nhớ những chuyện của đời trước.
Mà đến ban đêm khi bên ngoài có gió lớn thổi đến, hắn lại càng thêm không ngủ được, mãi cho đến sau nửa đêm, cuối cùng mới mơ mơ màng màng ngủ.
Tần Dục bị đau tỉnh.
Miệng vết thương của hắn tuy rằng đã lành, nhưng ngày thường phần eo vẫn đau nhức, ngẫu nhiên còn đau đớn khó nhịn, nhưng không có biện pháp giảm bớt.
Lúc trước hắn muốn ra khỏi thành, nói với Vĩnh Thành Đế là sợ sẽ phát bệnh, muốn ở suối nước nóng thôn trang tu dưỡng, không nghĩ tới nói xong lại phát tác.
Nắm lấy khăn trải giường, Tần Dục bắt đầu nghĩ chuyện khác, nỗ lực để khiến mình quên đi đau đớn trên người, nhưng không có hiệu quả. Trong chốc lát, hắn đã đổ mồ hôi đầm đìa, thậm chí không kìm chế được mà phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ.
"Tần Dục?" Thanh âm Lục Di Ninh vang lên, đồng thời, đưa tay nắm lấy tay Tần Dục. Sau khi phát hiện tình trạng của Tần Dục có chỗ không đúng, nàng bắt đầu lo lắng: "Tần Dục, Tần Dục... "
Tần Dục lúc này, ngay cả sức lực để trả lời cũng không có.
"Ta không sao, bệnh cũ tái phát mà thôi." Tần Dục an ủi Vương phi của mình. Trong bóng tối, hắn không thấy rõ vẻ mặt của Lục Di Ninh, nhưng Lục Di Ninh không nói chuyện, cũng buông tay hắn ra.
Thấy tay mình bị buông ra, tự dưng Tần Dục có chút mất mát, hắn không muốn bị yếu thế trước mặt người khác, nhưng lại hy vọng, lúc bản thân thống khổ có thể có một người bên cạnh mình.
Cho dù chỉ là làm bạn đơn thuần.
Tuy là trong lòng nghĩ như thế, Tần Dục vẫn nuốt xuống tất cả đau đớn, ngậm miệng không lên tiếng. Lục Di Ninh không biết gì, hắn không thể làm nàng lo lắng.
Hít một hơi thật sâu, Tần Dục buộc mình nghĩ tới chuyện xảy ra ở Giang Nam.
Trước đó gặp Du Hằng, Tần Dục đã biết được không ít tin tức về chuyện ở Giang Nam. Mấy ngày trước gặp một vài người có liên quan đến Giang Nam thì cũng xem như là có một ít hiều biết về tình huống hiện nay ở Giang Nam. Nhưng cái này đối với hắn mà nói, đúng là một đống rối loạn khó hiểu. Coi như tình huống về Giang Nam đến nay xem như có được một cái lý giải.
Giang Nam.... Hiện tại mặc dù chưa nổi lên phản loạn, nhưng đã sớm không còn nằm dưới sự khống chế của triều đình nữa, mà dấu hiệu của việc này cũng đã xuất hiện mấy chục năm trước.
Ở Đại Tần hiện nay có một câu nói: Hồ Quảng được mùa, thiên hạ ấm no.
Lới này có ý nói chỉ cần vùng trồng lương thực Hồ Quảng được mùa, thiên hạ sẽ không thiếu thức ăn, tức xem hồ Quảng Thực như kho lúa của Đại Tần. Nhưng trên thực tế, nơi thích hợp cho việc trồng trọt nhất ở Đại Tần, vẫn là Giang Nam.
Phương bắc đất đai cằn cỗi, mười mẫu đất cũng không thể nuôi nổi một người trưởng thành, nhưng ở Giang Nam, chỉ một mẫu đất cũng có thể nuôi sống một người.
Thế nhưng Giang Nam lại không chịu chuyển lương thực ra ngoài, thuế thu được ở Giang Nam thì càng ngày càng ít, năm nào cũng thiếu. Triều đình phái quan đi Giang Nam, nhưng không có cách nào nắm lại quyền hành, thường chỉ có thể dựa vào những hào môn vọng tộc ở đó. Thậm chí một vài quan tri huyện tiền nhiệm sau khi nhận chức hoàn toàn nghe theo huyện thừa (*).
(*)Huyện thừa (cửu phẩm): lo công văn, sổ sách trong huyện, phụ giúp Tri huyện.
Sau khi trọng sinh, lý doTần Dục chọn đi Tây Bắc mà lại không đi Giang Nam chính là vì tình huống ở Giang Nam quá mức phức tạp. Hắn chắc chắn rằng sau khi đi Giang Nam sẽ bị mất hơn phân nửa quyền lực.
Hắn.....nói cho cùng cũng chỉ là một người tàn phế, đã không có quân quyền mà cũng không có người ủng hộ.
Chẳng qua, tuy Giang Nam phức tạp, hắn vẫn phải liên lạc nhiều với bên đó mới được. Vì nếu làm như thế thì ít nhất trong tương lai, khi hắn đi Tây Bắc cần lương thực nuôi binh, cũng chỉ có thể dựa vào Giang Nam.
Chỉ có Du gia là không đủ, còn ai có thể liên lạc được nữa? Tần Dục muốn suy nghĩ để dời lực chú ý đi, nhưng hắn phát hiện ra phần dưới của hắn đang cực kỳ đau đớn, bản thân khó có thể tỉnh táo, không có cách nào tập trung tinh lực lại mà suy nghĩ.
Đúng vào lúc này, Tần Dục cảm thấy có một bàn tay đặt trên eo mình.
Hôm nay trời lanh, hắn mặc trung y dày, nhưng vẫn có thể cảm giác rõ ràng cái tay đang đặt trên eo mình là của Lục Di Ninh. Cái tay kia rất nhỏ, còn nóng hầm hập, đặt ở trên eo hắn, làm phần eo của hắn cũng nóng lên, dường như không còn đau như ban đầu.
Chỉ tiếc, ước chừng là do người hắn quá lạnh, cái tay kia rất nhanh đã hạ nhiệt xuống, đau đớn lại đến lần nữa.
"Ngoan, ngủ đi." Hàm răng Tần Dục không nhịn được mà run lên, hắn duỗi tay ôm lấy Lục Di Ninh, nhẹ nhàng vỗ về nàng, không suy nghĩ chuyện tương lai nữa.
"Ngoan, ngủ đi" Thanh âm của Lục Di Ninh vang lên ngay sau đó, tiếp theo, nàng lại học Tần Dục, nhẹ nhàng vỗ lên bả vai của hắn.
Tất cả động tác của Lục Di Ninh mặc dù đều bắt chước hắn, nhưng vẫn làm Tần Dục cảm thấy ấm áp, trong những cái vỗ về của Lục Di Ninh, hắn cố nén cơn đau ở phần eo, cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng vẫn dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, lúc Tần Dục thức dậy, trời đã sáng rõ.
"Di Ninh........." Tần Dục nhìn về phía mà đúng ra có người chờ đang chờ mình tỉnh lại, lại phát hiện đứa bé hay dính lấy mình đã không còn ở đó nữa.
"Thọ Hỉ." Tần Dục kêu một tiếng.
Thọ Hỉ nhanh chóng từ bên ngoài đi vào. Tuy là có tấm bình phong che chắn nhưng khi hắn tiến vào vẫn mang theo hơi lạnh tràn tới.
"Vương phi đang ở đâu?" Nhìn thấy Thọ Hỉ, Tần Dục lập tức hỏi.
"Bẩm Vương gia, Vương phi đã mang theo người ra ngoài rồi ạ." Thọ Hỉ nói. Hôm nay Vương phi rất hiếm thấy mà không chờ Vương gia thức cùng, sáng sớm đã dậy, sau đó muốn đi ra ngoài.
Tần Dục từng nói không cần quản lí Vương phi quá chặt, chỉ cần phái người đi theo là được. Dù sao thì thôn trang này cũng không có gì nguy hiểm, cho nên chỉ cần gọi người đi theo Vương phi là được, không ngăn cản nhiều.
"Tối hôm qua tuyết rơi, Vương phi chắc là muốn đi ra ngoài xem tuyết."
Tối hôm qua gió rất lớn, không ngờ là còn có tuyết rơi.......
Tần Dục từ nhỏ đến lớn chưa từng nghịch tuyết lần nào, nhưng hắn có Ngũ hoàng đệ bị Thục phi chiều tới vô pháp vô thiên nên cũng biết qua người khác nghịch tuyết như thế nào.
"Đừng để Vương phi bị cảm lạnh." Tần Dục nói. Sau đó bảo Thọ Hỉ mời Hồ đại phu đến.
Làm đại phu chuyên dụng của Tần Dục, tất nhiên khi Tần Dục ra ngoài thành sẽ có Hồ đại phu đi theo, hắn đến chỗ Tần Dục rất nhanh, sau đó chẩn mạch cho Tần Dục.
"Tối hôm qua Vương gia lại phát tác sao?" Hồ đại phu cả kinh. Trước đó vài ngày mạch tượng của Tần Dục vẫn ổn định, hôm nay lại có chút hỗn loạn.
"Đúng vậy." Tần Dục nói.
Nghe Tần Dục thừa nhận, dù là Hồ đại phu hay là Thọ Hỉ đều hoảng sợ đến câm nín. Mỗi lần phát tác Vương gia đau đớn như thế nào bọn hắn cũng biết, nhưng không ngờ hắn lại im lặng nhịn xuống.
"Lần sau mà tái phát, Vương gia nhất định phải nhanh chóng gọi thảo dân đến đây." Hồ đại phu nói.
"Không phải cũng đau như nhau sao?" Tần Dục cười cười. Đến lúc ૮ɦếƭ có lẽ hắn vẫn chưa thoát khỏi sự đau đớn này......Bất quá sau này khi tứ chi của hắn đã hoàn toàn hoại tử thì chắc là cũng không còn đau như bây giờ nữa.
Hồ đại phu thở dài, không nói tiếp. Hai chân Tần Dục huyết mạch tắc nghẽn, phần eo cũng bị ảnh hưởng nên mới đau đớn, mà hắn lại không có cách chữa trị, chỉ có thể cho Tần Dục uống thuốc không ngừng nghỉ, cũng là một biện pháp để khơi thông mạch máu.
"Vương gia có rảnh rỗi thì nên đi ngâm suối nước nóng, không được để bản thân quá mệt mỏi." Hồ đại phu kê đơn thuốc cho Tần Dục, lại dặn dò thêm.
Tần Dục gật đầu, để Hồ đại phu đi nấu thuốc, lại dùng ngón tay miết lên mi tâm đang nhăn chặt của mình. Cái thân tàn này của hắn nhất định sẽ sớm ૮ɦếƭ, hiện giờ xem ra, ngoại trừ tiến hành kế hoạch của mình, tốt nhất vẫn phải chọn người thừa kế để bồi dưỡng. Chỉ là người thừa kế này........
Hắn đã sớm thất vọng với Tần Diễn nhưng những người khác thì cũng không có ai thích hợp, chí ít là trong số những đứa nhỏ trong dòng họ, hắn chẳng thích đứa nào.
Nếu như tương lai Chiêu Dương tìm được một người tình đầu ý hợp, lại có nhiều con, hắn rất sẵn lòng nuôi dưỡng một đứa. Nhưng hắn sợ rằng mình không đợi đứa nhỏ kia lớn lên kịp.
"Thọ Hỉ, thay quần áo cho ta, ta muốn đến xem mấy đứa nhỏ ở thôn trang một chút." Tần Dục lại đột nhiên hỏi: "Vương phi đã về chưa?"
Lục Di Ninh còn chưa trở về. Nhưng khi Tần Dục đã mặc quần áo chỉnh tề, nàng lại từ bên ngoài lao vào.
Hôm qua, sau khi bắt thỏ trở về, trên người Lục Di Ninh cũng còn khá sạch sẽ, nhưng hôm nay lại trông rất chật vật, áo choàng bên ngoài đã ướt sũng, dưới ống quần dính đầy bùn và vụn cây.
"Nàng đi nghịch tuyết?" Tần Dục cười hỏi. Hắn cũng không mong Lục Di Ninh trả lời, nhưng không ngờ khi nghe hắn hỏi, Lục Di Ninh lại lắc đầu.
"Cho..ngươi." Lục Di Ninh hơi ngập ngừng nói, sau đó vươn tay đến chỗ Tần Dục, trên tay nàng là khoảng bảy tám cái rễ cây.
"Cho ta ăn à?" Tần Dục duỗi tay muốn cầm. Tuy nói việc đào đồ ăn này làm bùn dính đầy trên mặt nhìn rất buồn cười, nhưng dù sao cũng là một mảnh tâm ý của Lục Di Ninh. Kiếp trước, Lục Di Ninh cũng từng đào lung tung Đoan Vương phủ của hắn, sau khi đào ra được vài thứ thì cho hắn ăn: "Di Ninh thật lợi hại, có thể nói chuyện rồi."
Lục Di Ninh nghe được khen thì dường như có chút vui vẻ, nhưng sau khi ánh mắt dừng lại trên đùi Tần Dục liền ảm đạm. Nàng muốn đem những cái rễ cây này đặt lên tay của hắn, nhưng nhìn thấy đôi tay sạch sẽ của Tần Dục thì dừng động tác của mình lại.
"Vương gia, đến giờ uống thuốc rồi."Hồ đại phu mang theo thuốc từ bên ngoài tiến vào. Vừa đến bên người Tần Dục liền nhìn thấy vật trên tay Lục Di Ninh: "Ơ?"
"Hồ đại phu nhận ra cái rễ cây này à?" Tần Dục hỏi. Hay là cái cây Lục Di Ninh đào lên không thể ăn được? Nếu là như vậy thì hắn cần phải trông chừng Lục Di Ninh kỹ chút. Hắn biết Vương phi của hắn, ầy, toàn trực tiếp dùng miệng nếm thử thảo dược thôi.
"Bẩm Vương gia, đây là một loại thuốc trị thương" Hồ đại phu nói. Thứ Vương phi đang cầm trên tay là một vị thuốc chữa thương thông thường, có công hiệu lưu thông máu tụ (hoạt huyết tiêu ứ). Chẳng qua, dù là vị thuốc thường thấy, trong mùa đông đào ra thứ này cũng không phải việc dễ dàng.
Nghe Hồ đại phu nói, Tần Dục có chút kinh ngạc nhưng không biểu lộ trên mặt. Lục Di Ninh.....Vì sao lại tặng hắn thuốc trị thương? Nàng đây là không biết gì, xem thuốc trị thương là đồ ăn như con thỏ mà tặng, hay là cố ý tặng đây?
Tần Dục đang còn nghi hoặc thì thấy Lục Di Ninh nhìn nhìn Hồ đại phu, khịt mũi ngửi ngửi, sau đó lại rụt tay về.
Có rất nhiều người ở đây, Tần Dục không tiện hỏi nhiều, nhưng trong lòng vô cùng kinh ngạc
Lục Di Ninh hẳn là cố tình đào thuốc trị thương đưa cho hắn, nếu không vì sao sớm không đưa muộn không đưa mà lại cố tình đưa vào lúc này?
Hơn nữa.....Lục Di Ninh không thích mùi thuốc. Nàng sẽ không xem thảo dược là đồ ăn. Nhưng nếu là như thế, Lục Di Ninh nhận ra thảo dược bằng cách nào?
Nàng bị Vinh Dương trưởng công chúa giam lại nhiều năm như vậy, theo lý mà nói thì không thể nào có cơ hội nhận biết được thảo dược.
Tần Dục càng nghĩ càng thấy không phù hợp, lúc nhìn Lục Di Ninh, trong mắt không khỏi dâng lên chút hoài nghi, nhưng rất nhanh hắn đã áp xuống sự nghi ngờ này.
Lục Di Ninh có rất nhiều điểm đáng nghi, nhưng hắn có thể chắc chắn một điều, đó chính là Lục Di Ninh đang đứng trước mặt hắn chắc chắn là vị vương phi đã luôn ở bên hắn trong kiếp trước.
Mặc kệ Vương phi của hắn như thế nào, chỉ cần vẫn là nàng thì tốt rồi.
Suy nghĩ như vậy, Tần Dục không bối rối nữa, nhưng Lục Di Ninh nhìn Tần Dục uống thuốc, bàn tay của nàng gắt gao nắm chặt lại. Nàng biết khi xương cốt bị chặt đứt đau đến bao nhiêu, cho nên nàng không muốn để Tần Dục đau như thế.
Chỉ là..............Nàng thật sự rất vô dụng, căn bản là không nghĩ ra cách nào.
Nhìn Tần Dục uống thuốc mà mặt không đổi sắc, Lục Di Ninh đột nhiên nói: "Đừng sợ, không đau."
Nghe Lục Di Ninh nói, Tần Dục không khỏi bật cười, đứa nhỏ này....Đây là đang an ủi hắn?
Từ từ....Tần Dục nhìn về phía Lục Di Ninh. Hắn nói chuyện vói Lục Di Ninh rất nhiều, nhưng những câu an ủi như "Không đau" này, hình như chưa từng nói.
Trước đây hắn vẫn luôn cho rằng Lục Di Ninh không hiểu lời hắn nói, hiện tại thật sự là như thế sao? Nhưng nếu nàng không ngốc, Vĩnh Dương công chúa sao lại đối xử với chính nữ nhi ruột thịt của mình như thế?
Trong lòng Tần Dục nghi hoặc, nhưng nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt Lục Di Ninh tràn ra thì lại một lần cảm thấy mình suy nghĩ nhiều.
Không quan tâm kết quả thế nào, chỉ cần người trước mắt vẫn là Lục Di Ninh là được, hơn nữa nàng không ngốc là một chuyện tốt, như thế thì hắn có thể dạy nàng nhiều thứ hơn.
"Lại đây." Tần Dục cười nói với Lục Di Ninh.
Lục Di Ninh chạy nhanh đến bên cạnh Tần Dục, nàng nhìn chằm chằm Tần Dục một hồi, nghĩ rằng có thể Tần Dục muốn sờ sờ đầu mình nên liền ngồi xổm xuống đem đầu mình đưa tới như lúc trước.
Tần Dục lại bật cười lần nữa, hắn sờ đầu Lục Di Ninh rồi nắm lấy tay nàng.
Tay Lục Di Ninh rất lạnh, trên tay có nhiều vết xước, bên trong móng tay cũng đầy bùn đất, nhìn bộ dạng này thì sợ là mấy vị thuốc trị thương kia là do nàng tự tay đào.
Tay nàng rất lạnh, nhưng lòng Tần Dục lại ấm áp.
Người hầu hạ bên cạnh hắn đều là người thông minh, lúc Lục Di Ninh ướt nhẹp trở về thì đã có người đưa nước nóng tới, còn có người mang canh gừng tới nữa, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức có người bưng nước nóng lên.
Tần Dục cầm tay Lục Di Ninh, rửa sạch tay cho nàng, lại bưng canh gừng cho nàng: "Uống canh gừng xong rồi nàng đi thay quần áo đi, nữ hài tử không thể bị lạnh." Lục Di Ninh đã mười tám tuổi, nhưng có lẽ cuộc sống trước kia quá kém nên quỳ thủy vẫn chưa đến, Tần Dục rất chú ý về thân thể của nàng nên tất nhiên không muốn nàng bị cảm lạnh.
Lục Di Ninh nhìn Tần Dục cười, cảm thấy có chút choáng váng khó hiểu (°∆°)????, nàng vui sướng nhìn tay mình đã ấm áp hơn không ít, ngoan ngoãn uống thuốc.
Nàng rất muốn ôm Tần Dục, nhưng nhìn thấy quần áo mình như vậy thì lại không dám.
Lục Di Ninh thay một bộ quần áo khác rồi khoác thêm một chiếc áo choàng da chồn lớn mà mấy năm trước Tần Dục mặc, bao bọc toàn bộ cơ thể mình thật kín đáo, chỉ để lộ gương mặt nhỏ nhắn mà thôi.
Tần Dục dẫn Lục Di Ninh đến nơi những cô nhi ở cách đó không xa, còn gọi cả Chiêu Dương theo.
Lúc bọn họ đi qua thì những cô nhi làm áo bông mới cho Tần Dục mặc đang quét tuyết, bọn họ làm việc rất vất vả, không có ai nhàn hạ, hai bên phòng đã có hai đống tuyết lớn.
Lúc Tần Dục đi vào thì mới đầu mấy đứa nhỏ còn có chút mờ mịt, nhưng khi có người quỳ xuống thì không bao lâu sau tất cả đều quỳ đầy đất.
"Đứng lên đi, không cần quỳ." Tần Dục nói, ánh mắt liếc qua người đám nhỏ.
Thu nhận sáu trăm người, nhưng không phải tất cả đều được nuôi dưỡng ở đây. Những người đã trưởng thành hoặc đã già thì đều bị đưa đến nơi khác, sắp xếp công việc cho bọn họ làm, còn ở đây thì phần lớn đều là hài tử. Ngày nào đám nhỏ này cũng muốn cùng hắn đi tìm người học này học nọ, cũng muốn phụ trách chăm sóc những đứa trẻ nhỏ hơn hoặc thậm chí là em bé sơ sinh, nhiệm vụ cũng không nhẹ nhàng nhưng nhìn chúng đều rất vui vẻ và đầy tinh thần.
Chuyện này cũng không ngoài ý muốn của Tần Dục, đối với đám nhỏ này mà nói, chỉ sợ hắn không khác gì phụ mẫu tái sinh... Năm xưa vào mùa đông sẽ có vài người trong đám nhỏ này ૮ɦếƭ, nhưng bây giờ bọn họ đều có thể sống sót.
Tần Dục để Thọ Hỉ đẩy mình vào, vừa đi vừa kêu vài đứa bé lại để hỏi tình hình của bọn chúng và ba bữa cơm mỗi ngày.
Nhìn thấy Tần Dục hỏi rõ ràng như vậy, quản gia cũng cảm thấy may mắn, may mắn vì mình không bạc đãi bọn chúng.
Không biết tại sao Vương gia lại coi trọng một đám hài tử không cha không mẹ như vậy.
"Sao lại không thấy mấy bé gái đâu?" Tần Dục đột nhiên hỏi.
"Bẩm Vương gia, mấy bé gái đó đều đang chăm sóc trẻ sơ sinh." Quản gia lập tức nói.
Tần Dục hiếu kỳ nhìn qua thì đã hiểu được, thì ra vì thu nhận rất nhiều trẻ sơ sinh nên quản gia đã sắp xếp mấy đứa bé gái đi chăm sóc bọn chúng, thậm chí cũng không để cho các nàng học chữ giống như người khác.
"Mấy đứa bé sơ sinh đó cứ để người lớn chăm sóc là được rồi, tất cả những đứa trẻ từ bảy tuổi đến dưới mười sáu, không cần biết là nam hay nữ đều phải được đọc sách học chữ." Tần Dục nói, Tây Bắc thiếu người, cũng rất ít người biết chữ, nếu thật sự không có ai để dùng thì dù là nữ nhân hắn cũng muốn dùng.
Lúc Nhung tộc vừa mới đánh vào Kinh thành hắn đã thấy được, có vài nữ nhân Nhung tộc nắm quyền cưỡi ngựa bắn tên, về phương diện đó thậm chí không hề thua kém nam nhân.
Dù cho những nữ nhân trưởng thành hắn thu dưỡng không thể làm việc cho hắn nhưng để các nàng gả cho tướng lĩnh trong quân đội thì cũng có thể giúp hắn khống chế binh quyền.
Đương nhiên, hắn muốn làm như vậy thì trước hết phải khiến họ trung thành với hắn trăm phần trăm.
Nghĩ như vậy nên Tần Dục liền kêu Thọ Hỉ chọn ra một ít thái giám nha hoàn thay phiên nhau đến đây dạy dỗ đám nhỏ này, lặp đi lặp lại cho bọn chúng nghe là Đoan vương nhân từ nên mới cho bọn họ một cuộc sống tốt như vậy.
Cuối cùng, Tần Dục gọi Triệu Nam tới, kêu hắn phái người đi cùng đội ngũ thương nhân của Du gia đến Tây Bắc một chuyến, thuận tiện gặp Lý Sùng An một lần.
Kiếp trước Lý Sùng An bị tướng cai ngục chém đầu ở Tây Bắc, người này năng lực không tệ, cũng rất trung thành với Hoàng đế, nếu không phải như vậy thì một vị Tướng quân được người người kính yêu sẽ không bị cai ngục chém đầu.
Hiện tại hắn cũng đã rất nổi bật ở Tây Bắc, nhưng vẫn không phải là người đứng đầu, Tần Dục phái người đi gặp hắn là vì muốn thương nghị.
Hàng năm quân đội Tây Bắc đều sẽ chiến đấu với Nhung tộc, hàng năm đều có người bị thương xuất ngũ, tuy rằng gia đình của đa số quân Tây Bắc đều được sinh ra ở Tây Bắc, nhưng thương binh tàn tật hoặc là binh lính tuổi già xuất ngũ nếu không cưới vợ sinh con thì đều sống không được tốt, hơn phân nửa sẽ bị người nhà ghét bỏ.
Tần Dục kêu Triệu Nam phái người đi tìm Lý Sùng An, không phải vì lý do gì khác mà là muốn mời những thương binh tàn tật về để bọn họ giúp huấn luyện những đứa nhỏ trong thôn trang.
Trừ việc này ra thì Tần Dục lại sắp xếp một vài chuyện khác như đặt ra quy định về phần thưởng và hình phạt trong thi cử. Ví dụ mỗi ngày lấy ra một trăm trái trứng gà để làm phần thưởng, đứa trẻ nào học nhanh, biểu hiện tốt thì sẽ lấy được một trái trứng gà, nhưng nếu không nghe lời thì sẽ bị đuổi ra ngoài.
Việc này Tần Dục để quản gia đi sắp xếp rồi lại phái thái giám giám sát, làm xong tất cả thì hắn mới rời khỏi nơi này, để Chiêu Dương và Lục Di Ninh ở lại, cho các nàng chơi đùa cùng với đám nhỏ này.
Lục Di Ninh có chút luyến tiếc Tần Dục, nhưng Chiêu Dương thì ngược lại, nàng rất vui vẻ ở lại chăm sóc đám nhỏ này.
Vài ngày sau đó, Tần Dục vẫn rất bận rộn như trước, mà Chiêu Dương và Lục Di Ninh thì ngày nào cũng đều ở cùng mấy đứa nhỏ cô nhi.
Trong đám nhỏ này cũng có người tính tình không tốt, ví dụ như có một bé trai mười tuổi đi trộm đồ, còn ςướק trứng gà của người khác, nhưng đa số đều được công nhận là thành thật an phận, cũng rất mang ơn Tần Dục.
Người Tần Dục tìm đến dạy bọn chúng đọc sách nhận chữ không phải là tú tài gì mà chỉ là học trò, nhưng đám nhỏ này lại học rất nghiêm túc, cũng rất tôn kính thầy giáo.
Chuyện trong thôn trang đi vào quỹ đạo, đồng thời cũng có người báo lại tình huống bên này vào Kinh thành.
Tiêu quý phi sai một thái giám ra cung đi mua đồ cho mình, khi thái giám kia trở về thì liền biết được chuyện Tần Dục làm.
Một lão ma ma bên cạnh Tiêu quý phi nghe thái giám bẩm báo thì liền nói ngay: "Nương nương, Đoan vương nuôi dưỡng nhiều người ở bên ngoài như vậy, nếu nói cho Hoàng Thượng..."
"Dù nói cho bệ hạ thì sao? Người ta nuôi dưỡng một đám hài tử!" Tiêu quý phi tức giận nhìn lão ma ma, từ khi Tần Dục sinh ra thì bà luôn cố gắng bắt thóp Tần Dục, nhưng mà mãi vẫn không tìm thấy.
Lần này nghe nói Tần Dục nuôi dưỡng rất nhiều người trong thôn trang ở ngoài thành, bà tính chụp cho Tần Dục một tội danh mưu đồ gây rối, cũng muốn Vĩnh Thành đế có thành kiến với Tần Dục, kết quả phái người đi thăm dò một hồi lâu lại phát hiện những người Tần Dục nuôi dưỡng lại là một đám hài tử.
Sao bà có thể nói cho Vĩnh Thành đế là Tần Dục muốn nuôi một đám hài tử để mưu phản được chứ?
Ma ma bị Tiêu quý phi nói thông suốt thì không dám nhiều lời nữa, lúc này Tiêu quý phi lại hỏi về chuyện của Duệ vương: "Diệu nhi gần đây thế nào?"
"Gần đây tâm trạng Vương gia vẫn không tốt." Ma ma nói, sau lần trước xung đột với Tần Dục thì Vĩnh Thành đế liền hạ lệnh không cho phép Tần Diệu ra khỏi phủ, sau này mới biết được người Tần Diệu thu ở chỗ Hoắc nhị gia vốn dĩ được chuẩn bị để dâng lên cho hắn thì càng tức giận, thế cho nên đến bây giờ Tần Diệu vẫn không thể ra khỏi Duệ vương phủ, vẫn bị cấm túc như trước.
"Ngươi đến Duệ vương phủ một chuyến, đưa chút điểm tâm cho Diệu nhi dùng, kêu hắn đừng sốt ruột." Tiêu quý phi nói, "Dù sao đến cuối năm thì bệ hạ cũng sẽ thả hắn ra."
"Dạ, nương nương." Ma ma lĩnh mệnh đi ra ngoài.
Không bao lâu sau, Tần Diệu liền nhận được đồ mà Tiêu quý phi đưa tới.
"Gần đây Đoan vương đang làm cái gì?" Tần Diệu biết mình sẽ không được thả ra ngoài nên không thèm nhìn mấy món đồ trong cung đưa tới, ngược lại sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm lão ma ma trước mặt mình.
Ma ma lập tức nói hết chuyện của Tần Dục ra.
"Hắn thật thoải mái!" Sắc mặt Tần Diệu đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, hắn mất rất nhiều công sức mới được Hoắc gia giúp sức nhưng lại bị Tần Dục phá đám, sau đó trong lúc hắn ở trong phủ khó chịu thì Tần Dục lại đi hưởng thụ ôn tuyền ở ngoài thành.
Tần Diệu lười để ý tới ma ma, thở hổn hển đi vào trong.
Mỹ nữ Hoắc gia đưa tới hắn đã đuổi đi, nhưng hôm qua hắn đã nhận một mỹ nhân Tiêu quý phi ban cho, bây giờ muốn đi tận hưởng một chút.
Nhưng mà còn chưa tới hậu viện thì Tần Diệu đã nghe thấy mỹ nhân kia kêu thảm thiết, giọng nói nũng nịu mọi khi giờ đây có thêm mấy phần thê lương: "Vương phi tha mạng..."
"Quách Phức, ngươi đang làm gì!" Tần Diệu kinh sợ, lập tức chạy vào.
"Ta đang đánh người, vương gia không thấy sao?" Tam hoàng tử phi ném cây roi trong tay xuống đất, cười lạnh nhìn Tần Diệu, mà bên cạnh nàng là một nữ nhân dáng người đầy đặn với khuôn mặt toàn dấu roi.
Mỹ nhân bị đánh một trận, máu tươi và nước mắt hòa vào làm một trên mặt, nhìn Tần Diệu với ánh mắt cầu cứu.
"Quách Phức!" Tần Diệu nhìn thấy bộ dáng thảm hại và hoảng sợ của nàng ta thì nói: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?!" Hắn mới ra nhà trước một một chuyến thôi mà người của mình đã bị Quách Phức đánh thành như vậy, sợ là sau này sẽ bị hủy nhan.
Mất một mỹ nhân Tần Diệu không thấy đáng tiếc nhưng Quách Phức không cho hắn mặt mũi như vậy thì lại khiến hắn tức đến không nhịn được.
"Ta là Vương phi, chẳng lẽ không thể dạy dỗ nha hoàn trong phủ sao?" Quách Phức chống nạnh nhìn Tần Diệu, phụ thân nàng là Tổng đốc Hồ Quảng, tổ phụ là nhà tri thức đương triều, lúc trước Tiêu quý phi vì muốn Tần Diệu cưới được nàng nên đã chi rất nhiều tiền, mà lúc đầu nàng cũng có tình cảm sâu sắc với Duệ vương, cho đến khi phát hiện ra chuyện đó...
"Quách Phức, ngươi làm vậy là không để bổn vương vào mắt!"
Quách Phức châm chọc nhìn Tần Diệu: "Vậy Vương gia phạt ta đi! Hưu ta rồi cưới con hồ ly mà ngươi ngày nhớ đêm mong về nhà đi!"
Lúc nãy Tần Diệu còn tức giận không chỗ phát tiết, nhưng nghe thấy Quách Phức nhắc tới "Hồ ly tinh" thì biểu cảm lại thay đổi, thái độ cũng dịu bớt đi: "Ta và nàng ta thật sự không có gì, ngươi đừng nghĩ bậy."
Quách Phức cười lạnh một tiếng, nhưng quả thật không truy cứu nữa mà lại nói: "Mẫu phi kêu chúng ta mau chóng sinh con."
"Ta biết, mấy ngày tiếp đây ta sẽ đến phòng ngươi, không đi chỗ khác nữa." Tần Diệu vội vàng dỗ nàng. Hắn muốn áp chế Tần Dục thì phải dựa vào sự giúp đỡ của Quách gia, nếu vậy thì không thể đắc tội Quách Phức, huống chi Quách Phức còn bắt được thóp của hắn.
Quách Phức xoay người trở về phòng, Tần Diệu vội vàng đi theo, hai người đi một trước một sau, mỹ nhân bị Quách Phức đánh một trận không dám tin nhìn Tần Diệu rời đi, rốt cuộc nhịn không được nữa khóc òa lên.
Bên kia, Vinh vương phủ.
Mấy ngày nay, tâm trạng Vinh vương Tần Nhạc cũng không được tốt, lúc trước hắn vẫn luôn ẩn náu đứng một bên nhìn Tần Diệu và Tần Dục tranh đấu, nhưng bây giờ... Hắn nhạy bén nhận ra hình như Tần Dục có chỗ kỳ lạ.
Sao Tần Dục lại đột nhiên thay đổi như vậy? Tần Nhạc có chút khó hiểu nhưng lại không có chút manh mối.
Hắn cũng biết mình nghĩ nhiều cũng vô dụng nên dứt khoát cầm tiền ra ngoài —— hắn vẫn hay qua lại với rất nhiều người trẻ tuổi trong kinh nên hôm nay mới hẹn họ cùng đi uống rượu.
Nhưng mà hôm nay Tần Nhạc ra ngoài thì lại gặp phải một chút phiền phức nhỏ.
"Vương gia!" Hoắc Thọ chờ ở cửa Vinh vương phủ, thật vất vả lắm mới đợi được Tần Nhạc đi ra nên lập tức đi lên gọi Tần Nhạc: "Vương gia!"
Tần Nhạc hơi nhăn mày, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh, dừng bước chân lại: "Hoắc Thọ? Gần đây ngươi thế nào?"
"Bẩm vương gia, ta..." Hoắc Thọ còn chưa nói xong, nhưng nhìn cách hắn ăn mặc thì có thể nhận ra hắn sống không tốt.
Đại thiếu gia từng được nhiều người săn đón ở Kinh thành, lúc này đầu tóc còn không chỉnh tề.
"Hoắc Thọ, tình trạng của bổn vương ngươi cũng biết, vốn không dám đối đầu với hoàng huynh, ngươi đắc tội hoàng huynh thì bổn vương cũng bất lực, nơi này có một trăm lượng bạc, ngươi cầm lấy dùng trước đi." Tần Nhạc nói rồi kêu hạ nhân bên người cho Hoắc Thọ một trăm lượng bạc rồi thở dài một hơi, sau đó mới lên kiệu rời đi.
"Về sau đừng để cho người này tới gần Vương phủ nữa." Kiệu đi được một đoạn đường thì Tần Nhạc lúc nãy còn đồng tình với Hoắc Thọ đột nhiên nói, Hoắc gia đã sa ngã, Hoắc Thọ cũng không còn dùng được, hắn không muốn phí thời gian và tiền tài với mấy người này.
Một trăm lượng bạc này hắn bỏ ra là để cho người khác xem.
Kinh thành không ít người lo lắng cho mình, mà lúc này Tần Dục làm theo những gì đã dạy Lục Di Ninh.
Phát hiện Lục Di Ninh thông minh hơn so với hắn nghĩ, Tần Dục càng dốc lòng chỉ bảo Lục Di Ninh, Lục Di Ninh cũng học rất nghiêm túc.
Lúc trước khi hắn dạy Lục Di Ninh nói chuyện thì Lục Di Ninh không mở miệng, nhưng đến nay thì chỉ cần hắn nói một câu Lục Di Ninh sẽ khập khiễng đáp lại.
Dạy dỗ như vậy khiến Tần Dục cảm thấy có thành tựu, đáng tiếc là thân thể hắn vẫn không được tốt.
Chỉ chớp mắt đã tới lúc hồi kinh.
Một ngày trước khi hồi kinh, Tần Dục đến ngâm ôn tuyền, sau đó sớm đi nghỉ ngơi, mà hắn vừa nằm nghỉ không bao lâu thì Lục Di Ninh liền chui vào ổ chăn nằm bên cạnh hắn, đồng thời đme đôi tay nhỏ đặt lên eo hắn.
Tay Lục Di Ninh nóng hổi, đặt trên eo hắn làm ngay cả eo hắn cũng nóng theo, đáng tiếc không bao lâu sau thì Lục Di Ninh liền bỏ tay ra.
Trên thắt lưng không có chút độ ấm, Tần Dục thấy có chút mất mát, hắn nhìn Lục Di Ninh bên cạnh, phát hiện Vương phi mình nằm thẳng tắp, hơi thở cũng đều đều.
Nàng xoay người lại liền ngủ sao? Tần Dục không làm gì nữa, cũng nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Hôm nay Tần Dục ngủ không ít, nhưng đến nửa đêm Lục Di Ninh nằm bên cạnh hắn lại mở to mắt, đặt tay lên eo hắn.
Một lát sau, Lục Di Ninh lại buông tay ra, sau đó ôm lấy một cánh tay của Tần Dục, còn cẩn thận không đè lên chân Tần Dục.
Ngày hôm sau, Tần Dục liền dẫn Lục Di Ninh trở về Kinh thành, nhưng lại để Chiêu Dương ở lại.
Lúc này Chiêu Dương đến kinh thành thì sẽ không tránh khỏi những lời đồn đãi, hắn dứt khoát dâng một cuốn tấu chương cho Vĩnh Thành đế, xin Vĩnh Thành đế cho Chiêu Dương tiếp tục ở ngoài thành giải sầu.
Vĩnh Thành đế cũng không để ý đến nữ nhi Chiêu Dương này đi đâu nên liền vung tay đồng ý, Chiêu Dương cũng liền có thể ở lại thôn trang ngoài thành.
Mấy ngày nay Lục Di Ninh chơi khá hợp với Chiêu Dương, phát hiện Chiêu Dương không đi cùng bọn họ thì lại có chút không nỡ nên không ngừng quay đầu nhìn.
"Nàng cũng muốn ở lại sao?" Tần Dục hỏi. Mà hắn vừa dứt lời thì Lục Di Ninh liền nắm chặt tay hắn không chịu buông ra.
Tần Dục nhịn không được nở nụ cười.
Đoan vương phủ vẫn như cũ, không có thay đổi gì, mà sau khi trở lại Đoan vương phủ, Tần Dục liền nhận được rất nhiều bái thi*p.
Ngày đầu năm hằng năm, bọn quan viên luôn thăm viếng lẫn nhau, trước kia Tần Dục sợ bị Tiêu quý phi nắm thóp, bản thân hắn lại có chút thanh cao nên từ xưa đến nay không muốn tham dự vào chuyện này, vì vậy thường từ chối thiệp mời của mọi người, nhưng từ khi Chiêu Dương qua đời, hắn lại không như vậy nữa.
Lúc này hắn liền cho người cầm hết bái thi*p của mọi người, sau đó đều đồng loạt xem qua, chọn giữ lại một vài cái để thăm.
Mà lễ vật hằng năm mấy vị quan viên kia đưa tới hắn cũng không trả về giống như trước kia mà ngược lại thu nhận tất cả.
Thái độ của hắn quá thanh cao nên sẽ không khiến Vĩnh Thành đế xem trọng hắn, chung quy Vĩnh Thành đế cũng không phải là một người thanh cao.
Ngày đầu tiên hồi phủ, Tần Dục bận rộn rất lâu, buổi tối trở về phòng đã là rất muộn, mà khi hắn về đến thì liền nhìn thấy Lục Di Ninh đang chờ mình.
"Cho ngươi." Lục Di Ninh đưa cho Tần Dục một chén canh gừng.
Tần Dục vẫn ngồi như vậy không thể nhúc nhích, có chút không thoải mái, nhưng uống canh gừng xong thì cả người lại thoải mái hơn rất nhiều.
"Ta," Lục Di Ninh đột nhiên chỉ chính mình, "Muốn vài món đồ, dược liệu."
Tần Dục nhìn Lục Di Ninh, sự kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt rồi lại biến mất. Không ngờ Lục Di Ninh lại muốn xin hắn vài thứ, hơn nữa đó lại là dược liệu.
Vương phi hắn quả nhiên hơi lập dị, thật không biết nên đáp lại thế nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc