Trừng trị Phò mãLục Di Ninh rất ỷ lại mình, về điểm này Tần Dục rất rõ ràng.
Có lẽ trước kia chưa từng có người đối xử tốt với nàng, cho nên khi bản thân tốt với nàng dù chỉ một chút, nàng đã hoàn toàn ghi tạc trong lòng, thậm chí coi hắn như vị thần cứu rỗi.
Tần Dục thậm chí còn nghĩ tới đời trước nàng vẫn không hề rời khỏi Đoan Vương phủ, luôn đem đồ ăn tới cho hắn, có phải vì hắn cho nàng một chỗ ở an toàn hay không, khiến nàng không cần lo nghĩ cơm áo rất nhiều năm.
Nếu có thể hắn cũng muốn luôn luôn đem Lục Di Ninh theo bên người, chỉ có điều, việc này dường như là không thể.
"Xin lỗi..."
"Tần Dục..."
Hai âm thanh dường như đồng thời vang lên, Tần Dục là xin lỗi, mà Lục Di Ninh thì gọi danh tự của hắn.
Tục danh của Đoan Vương không phải ai cũng có thể biết đến, hai ✓ú già chiếu cố Lục Di Ninh hoàn toàn không biết, nghe được Lục Di Ninh đột nhiên nói chuyện cũng không nghĩ nhiều, hầu kết Tần Dục giật giật, trong mắt lại là kinh hỉ.
"Tần Dục, Tần Dục, Tần Dục..." Lục Di Ninh chạy đến bên người Tần Dục, kéo kéo vạt áo của Tần Dục không ngừng lặp đi lặp lại hai chữ này, trong mắt tràn đầy ủy khuất.
Tần Dục cầm tay nàng có chút thô ráp: "Vương phi, nàng rất tốt."
Lục Di Ninh khó hiểu nhìn Tần Dục, mà hắn lại nhìn nàng nở nụ cười, tươi cười ôn hòa.
Lục Di Ninh chỉ cảm thấy tim mình đập càng ngày càng nhanh, có chút ngốc nghếch nhìn chằm chằm Tần Dục tươi cười.(*"ω`*)
Dáng vẻ Tần Dục vô cùng tốt. Tuy rằng Hoàng đế khai quốc Đại Tần vừa đen vừa béo, nhưng hoàng thất kéo dài mấy trăm năm, cưới một đám mỹ nữ, cho nên lẽ dĩ nhiên Hoàng đế thế hệ sau anh tuấn hơn thế hệ trước, dung mạo Vĩnh Thành đế theo đó cũng cực kỳ xuất chúng. Mà tuy nói Triệu Hoàng hậu đến nay tuổi đã lớn khiến Vĩnh Thành đế rất chướng mắt, nhưng khi bà tuổi còn trẻ cũng là một đại mỹ nhân, Tần Dục là hài tử của bọn họ, dĩ nhiên bộ dạng sẽ không kém.
Bộ dáng đẹp lại có thân phận cao, chưa bao giờ Tần Dục thiếu những cái nhìn lén của nữ nhân dành cho hắn, trước đây hắn không có chuyện gì cũng có vài nữ tử nhìn lén hắn sẽ đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu, còn hiện tại, các nàng nhìn lén hắn cũng sẽ cúi đầu, chỉ là không thẹn thùng mà biến thành đồng tình.
Nhưng cho tới bây giờ, thì thật sự chưa có ai giống như Lục Di Ninh nhìn chằm chằm hắn không ngừng như vậy, dường như hận không thể ăn hắn luôn....(๑✧∀✧๑)
Tần Dục thấy thần sắc của Lục Di Ninh cũng không chán ghét, ngược lại tươi cười càng thêm mấy phần thâm sâu, hài tử này tâm trí không toàn vẹn, không nghĩ tới lại biết xem trọng nam nhân.
"Hôm nay Vương phi đã ăn cái gì?" Một bên vừa đi vào trong phòng, Tần Dục một bên hỏi.
"Vương phi đã uống hai chén cháo, vừa rồi là chén thứ hai." Có người đáp, rồi đem mọi chuyện hôm nay của Lục Di Ninh nói hết -- Hôm nay trừ lúc Lục Di Ninh đi nhà xí ra thì không chịu rời cửa, nhưng mà thời điểm đưa cháo cho nàng thì ngược lại nàng đều ăn hết.
"Nàng thích ăn đồ gì..." Tần Dục nói: "Buổi tối làm thêm hai món dễ tiêu, một canh trứng gà...à hai đi, một chén bỏ muối, một chén bỏ đường."
Tần Dục mang Lục Di Ninh đi thay y phục, bản thân cũng đổi một bộ mới, rồi đi xử lý một ít sự vụ trong phủ, rất nhanh sau đó đến thời gian dùng bữa tối.
Từ đầu tới cuối, Lục Di Ninh vẫn luôn ở bên cạnh hắn, dính còn chặt hơn so với lúc trước.
Buổi tối vẫn như cũ chỉ có mấy món thanh đạm, cộng thêm cháo, chẳng qua so với bình thường thì có thêm hai chén canh trứng gà. Chén đựng canh trứng gà rất nhỏ, cho nên một chén là một quả trứng, bát mặn đặt trước mặt Chiêu Dương, còn trước mặt Lục Di Ninh là bát ngọt.
Chiêu Dương rất đói, một chén cháo, một chén canh trứng gà cộng thêm vài món ăn trước mặt đều ăn không còn một miếng, Tần Dục cũng không ngoại lệ.
Khi hắn có cơ hội sống lại lần nữa, có một lần ăn hơi nhiều, sau đó không thể tránh né việc phải đi "ngoài" nhiều lần, cho nên hiện tại hắn rất khắc chế, cố gắng ăn thanh đạm, chỉ là ăn nhiều hơn so với trước đây.
Về phần Lục Di Ninh...Nàng là người ăn nhanh nhất, một chén cháo, một chén canh trứng gà, nàng đều đổ hết vào trong miệng mình, chớp mắt đã hết.
Thấy nàng như vậy, cuối cùng Tần Dục cũng hiểu rõ vì sao Ngũ hoàng đệ cả ngày nghịch ngợm ăn uống dính đầy mặt, Thục phi vẫn còn có thể mặt đầy từ ái, hắn cảm giác được biểu tình hiện tại của bản thân, chắc cũng giống như Thục phi nhìn Ngũ hoàng đệ ăn to uống lớn vậy.
Sau khi ăn xong, Tần Dục vẫn dạy Lục Di Ninh nói chuyện như cũ, không thấy phiền khi nói chuyện với nàng, hơn nữa đều chọn những lời đơn giản để nói.
Thậm chí hắn còn không tự chủ được nói "Ăn cơm, cơm cơm" như vậy, nhưng rất nhanh liền ngừng lại.
Lục Di Ninh vẫn không muốn mở miệng, nhưng nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng sẽ gọi vài tiếng "Tần Dục".
Buổi tối hôm nay Tần Dục nằm bên cạnh Lục Di Ninh, còn chưa vào giấc, liền cảm giác được Lục Di Ninh nhích lại gần bên cạnh mình, cuối cùng đem đầu đặt ở trên vai hắn.
Tần Dục rất nhanh liền ngủ, Lục Di Ninh nhìn thì cũng là ngủ, nhưng đến sau nửa đêm, đột nhiên nàng mở to mắt, trong ánh mắt không có chút ௱ôЛƓ lung nào như mới giật mình tỉnh dậy.
Nàng lại nhích gần về phía Tần Dục, lúc này mới nhắm mắt lại, sau đó mới thật sự ngủ.
Ngày hôm sau khi Tần Dục tỉnh lại, phát hiện mình bị chen ra đến bên mép giường, mà hắn vừa tỉnh thì Lục Di Ninh cũng tỉnh, lại bắt đầu nửa bước cũng không rời khỏi hắn, thời điểm ✓ú già chải đầu cho nàng, nhất định phải nhìn thấy hắn mới chịu, dáng vẻ e sợ hắn sẽ đột nhiên không thấy đâu nữa.
Chờ khi ăn cháo xong, Tần Dục lại bảo Thọ Hỉ đẩy đi ra ngoài. Lúc này, Lục Di Ninh biết rõ ràng hắn muốn làm gì, đột nhiên ôm lấy hắn: "Tần Dục, Tần Dục..."
"Lát nữa ta sẽ trở lại." Tần Dục có ý trấn an, nhưng mà tất nhiên là vô dụng, Lục Di Ninh gắt gao ôm hắn, muốn cùng đi với hắn.
Cuối cùng Tần Dục chỉ có thể gỡ từng ngón tay của nàng ra.
Hôm nay, Lục Di Ninh phát ra tiếng "ô, ô" càng thêm vang dội hơn nữa lại ở cửa chờ một ngày.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, cũng giống như hôm nay vậy, cho đến ngày thứ năm, dường như nàng đã hiểu rõ là không thể ngăn cản, rốt cuộc không làm loạn nữa mà chỉ ngóng trông nhìn theo Tần Dục rời đi.
Chuyện thảm thiết nước mất nhà tan Tần Dục đã gặp qua rất nhiều, ý chí sớm đã trở nên sắt đá, nhưng thấy nàng như vậy, lại vẫn không nhịn được mà đau lòng, hôm nay trên đường trở về nhìn thấy người bán kẹo hồ lô, hắn bảo kiệu dừng lại, mua hai que.
Thời điểm Tầm Dục cầm kẹo hồ lô trở Đoan Vương phủ, liền thấy một người đứng trước cửa Vương phủ, hoặc nói cho đúng là một đám người đang đứng --- theo phía sau người này có không ít hạ nhân.
"Thần Hoắc Thọ gặp qua Vương gia." Nhìn thấy Tần Dục từ trên xe ngựa xuống, người kia lập tức đi đến trước mặt Tần Dục hành lễ.
Tần Dục lại không nhìn hắn cái nào, cầm kẹo hồ lô trên tay tùy ý để Thọ Hỉ đẩy mình đi vào bên trong, Lục Di Ninh chờ hắn cả một ngày, hắn không muốn lãng phí thời gian với người không thân quen liên quan kia.
"Vương gia." Hoắc Thọ lại gọi một tiếng, Hoắc gia hoặc là người có quan hệ với Hoắc gia, mấy ngày này ít nhiều đều bị khiển trách, cữu cữu của hắn vừa mới vào kinh, vốn chuyện làm quan ở kinh là như ván đã đóng thuyền, kết quả vì một tờ chiếu thư, lại qua ít ngày nữa đã phải rời kinh, đi địa phương xa xôi làm quan.
Mẫu thân hắn đã nhận ra có gì không đúng, lại nghe nói Đoan vương cầm quyền một lần nữa, Duệ vương còn bị cấm túc, liền nói hắn đi tìm Chiêu Dương Công chúa, kết quả...phủ Công chúa lại bị người của Đoan vương quản lý, Chiêu Dương Công chúa còn vào ở trong Đoan vương phủ!
Thật là sửu[1] nhân nhiều kì quái! Trong lòng Hoắc Thọ tức giận, lại không thể không tiến đến bồi tội, ai mà nghĩ đến ngay cả hạ nhân Đoan vương phủ không để cho hắn đi vào đã không nói rồi, mà giờ hắn chờ Đoan vương về một lúc lâu nhưng Đoan vương lại không nhìn hắn.
[1]: xấu, khó coi. Ở đây sửu nhân kì quái là chỉ Tần Dục hai chân bị phế trở nên xấu xí khó coi, tính tình và cách ứng xử, hành động cũng rất kì quái. ( Ổng nói xấu ạ)
Nhìn thấy Tần Dục cứ như vậy vào phủ, hoàn toàn không nhìn đến mình, Hoắc Thọ không khỏi hít thở nhọc nhằn, hạ nhân ở bên người hắn khuyên giải lại đi vào cửa để dâng bái thi*p lần nữa, rồi lại chờ thêm một hồi, cuối cùng bởi vì không hề có tác dụng mà phất tay áo rời đi.
Rời khỏi Đoan vương phủ không bao lâu, Hoắc Thọ liền gặp được một người quen, Vinh vương Tần Nhạc.
Đến nay Vĩnh Thành đế đã có ba người con trai khai phủ ở ngoài, Đoan vương Tần Dục, Vinh vương Tần Nhạc, Duệ vương Tần Diệu, mà trong đó người không có cảm giác tồn tại nhất, không thể nghi ngờ chính là Vinh vương Tần Nhạc.
Chẳng qua, ở các phương diện thường thường của Vinh vương Tần Nhạc tuy rằng không được nhiều người để ý, nhưng nhân duyên của hắn ở kinh thành lại không tồi, Hoắc Thọ và hắn qua lại vô cùng tốt, lúc này thấy hắn không thể tránh được oán giận vài câu.
"Mấy năm gần đây tính tình của Hoàng huynh hắn không được tốt, thỉnh ngươi tha thứ cho." Tần Nhạc nói.
"Hắn là Vương gia, ta lại sao có thể như thế nào chứ?" Hoắc Thọ nhăn mi, chỉ cảm thấy Đoan vương không có chỗ nào so với Vinh vương được, chỉ tiếc Vinh vương sinh ra quá thấp...
Bên kia chuyện của Hoắc Thọ, Tần Dục cũng không biết, cho dù biết cũng chỉ sẽ cười trừ...Hoắc gia, hắn còn một phần đại lễ chưa đưa cho bọn họ.
Lúc này, Tần Dục đi vào vương phủ, liền nhìn thấy Lục Di Ninh vẫn như trước ở trước cửa chờ hắn.
Đột nhiên tâm tình hắn trở nên vô cùng tốt, có người nhớ thương mình như vậy, tuyệt đối là chuyện làm người ta cao hứng.
"Cho nàng." Tần Dục cho Lục Di Ninh một que kẹo hồ lô.
Lục Di Ninh cũng không biết kẹo hồ lô là gì, nhưng nàng hít hít ngửi ngửi, rất nhanh ý thức được là có thể ăn. Lập tức cẩn thận liếm một miếng. Ngọt! Lục Di Ninh vui sướng mở to hai mắt (☆ω☆*), không ngừng liếm lên kẹo, một chút cũng không cảm thấy động tác mất thể thống.
Tần Dục cũng không ngăn cản, cứ như vậy nhìn nàng đem kẹo hồ lô bán bên đường liếm liếm --- đường ở trên kẹo hồ lô này cũng không có bao nhiêu.
Hết đường, Lục Di Ninh liền cắn một quả, sau đó mày liền nhíu lại, ước chừng là bị chua rồi.
Tần Dục thấy một màn như vậy nhịn không được cười to lên, hắn cho rằng Lục Di Ninh sẽ đem kẹo hồ lô phun ra, không nghĩ tới nàng laị nhai nhai, vẫn nuốt nó vào, thần sắc cũng khôi phục rất nhanh bình thường trở lại, hơn nữa tính toán tiếp tục ăn thêm một quả nữa.
Tần Dục thở dài, đưa tay lấy kẹo hồ lô trên tay Lục Di Ninh lại, ăn một quả, nhai nhai xong phun hột ra: "Ăn như vậy nè."
Lục Di Ninh ăn tiếp kẹo hồ lô, làm theo Tần Dục ăn một viên nhả hột, ánh mắt cao hứng đến híp lại, lại ăn thêm quả nữa. Nhưng mà ngay tại lúc nàng muốn ăn tiếp, kẹo hồ lô trên tay lại bị Tần Dục lấy đi: "Nàng không thể ăn nữa." Dạ dày của Lục Di Ninh vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, cũng không thể ăn nhiều.
Lục Di Ninh chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Dục đem kẹo hồ lô còn lại đem đi.
Lúc Chiêu Dương lại đây, thấy Tần Dục và Lục Di Ninh chia nhau ăn kẹo hồ lô, tất cả tình cảnh đều ở trong mắt, trong lòng vô cùng chua chát.
Hoàng huynh của nàng đối với hoàng tẩu thật sự rất tốt, nhưng nàng...
"Chiêu Dương, cho muội này." Tần Dục đem kẹo hồ lô còn lại cho Chiêu Dương.
Chiêu Dương có chút kinh hỉ cầm kẹo hồ lô, tâm tư hối hận trước đó liền biến mất không thấy: "Muội có thể ăn sao?" Nàng còn chưa từng nếm qua thứ này đâu, hơn nữa...Cách ăn có chút không lịch sự.
"Đương nhiên có thể." Tần Dục nói, sau đó liền cảm giác ống tay áo bị kéo căng ra, hiển nhiên là Lục Di Ninh mất hứng mà kéo. >)^(<
Tần Dục nghiêng đầu, quả nhiên thấy Lục Di Ninh đang nhe răng với Chiêu Dương, một bộ dáng hung ác, chỉ là nàng quá mức nhỏ gầy nên thật sự không có lực uy Hi*p gì.
Chiêu Dương không để ý, ngược lại cười với nàng một tiếng.
Lục Di Ninh thấy Chiêu Dương cười với mình, lập tức không nhe răng nữa, nhưng cả người lại dựa lên trên người Tần Dục.
Tần Dục ngồi xe lăn, tóm lại vẫn cách nàng một khoảng, dựa lên rất không thoải mái, Lục Di Ninh nhíu mày, lại hung tợn trừng mắt với xe lăn kia.
Tần Dục nhìn tất cả biểu hiện của nàng, xoa đầu nàng cười một cái, sau đó lại hỏi Chiêu Dương: "Chiêu Dương, muội có việc gì?"
Việc Hoắc Thọ làm ở bên ngoài hẳn là Chiêu Dương không biết, thuộc hạ của hắn sẽ không đem chuyện như vậy nói cho nàng, nếu như vậy, sao Chiêu Dương lại chạy đến đây?
"Hoàng huynh, muội......" Chiêu Dương lại cúi đầu, lúc nàng đối mặt với Lục Di Ninh cũng không sợ hãi nhưng đối với Tần Dục thì luôn không dám nói nhiều.
"Muội cứ việc nói." Tần Dục lên tiếng cổ vũ, mấy ngày qua, hắn đã tìm ra phương pháp ở chung với Chiêu Dương.
Quả nhiên Chiêu Dương hơi thả lỏng: "Hoàng huynh, muội muốn ra ngoài mua sắm một ít giấy 乃út." Quả thật nàng không biết việc Hoắc Thọ tới tìm mình, lần này chủ động tới tìm Tần Dục, đã lấy hết dũng khí.
Nàng muốn ra bên ngoài nhìn xem một chút.
Nàng lớn như vậy, trừ bỏ hoàng cung cùng nơi ở của công chúa còn có Đoan Vương phủ, hầu như không đi qua chỗ nào khác, mấy ngày nay dạy dỗ nha hoàn bà ✓ú bên người học chữ, nghe các nàng kể chuyện về bên ngoài, nàng luôn muốn đi xem một chút.
Thân là công chúa, nàng không thể tùy tiện ra ngoài, lập tức nghĩ tới việc chỉ có thể đi mua giấy 乃út...... Học trò không dám dùng giấy 乃út của nàng viết chữ, hiện tại đều là tập viết trên nền cát.
Tâm tư Chiêu Dương không thể giấu diếm được Tần Dục: "Muội muốn ra ngoài?"
Chiêu Dương cúi đầu, bắt đầu vân vê vạt áo của mình.
"Mấy ngày nay bên ngoài bất ổn, chờ thêm mấy ngày, muội có thể ra ngoài thành ở một thời gian." Tần Dục cười nói.
Chiêu Dương kinh hỉ [1] mở to hai mắt, ra ngoài thành ở vài ngày? Nàng cho rằng nhiều nhất chỉ có thể ra ngoài một chuyến mua đồ mà thôi!
[1]: Kinh hỉ = kinh ngạc + vui mừng
"Ta đã thu dưỡng vài hài tử để cầu phúc cho mẫu thân, đến lúc đó muội có thể đi xem bọn chúng, cũng có thể dạy chúng học." Tần Dục nói.
Còn có thể đi xem một đám hài tử? Chiêu Dương càng cao hứng hơn ( O v O)/.
Tần Dục thấy thế vô cùng vừa lòng, Chiêu Dương đã rời Hoắc gia vài ngày rồi nhưng không quan tâm tới Hoắc Thọ dù chỉ một chút, điều này rất tốt.
Quả thật Chiêu Dương không chút nào để ý Hoắc Thọ, nàng nhát gan lại thêm mẫn cảm, ngay cả mẫu thân cùng hoàng huynh của mình cũng không dám đến gần, đương nhiên từ đầu tới đuôi không tin Hoắc Thọ sẽ thích mình, cũng sẽ không có cảm tình gì với Hoắc Thọ.
Tâm tình Chiêu Dương rất tốt, nàng cẩn thận cắn một viên kẹo hồ lô, sau lại bị Lục Di Ninh hung tợn trừng mắt một cái, nhìn thấy bộ dáng Lục Di Ninh, Chiêu Dương nhịn không được nở nụ cười.
Trong thời gian ngắn, nàng không thể nào gầy xuống, nhưng nghĩ đến không lâu sau sẽ thấy được một đám hài tử đáng yêu, vậy nên tối nay Chiêu Dương cố tình ăn ít hơn chút.
Tần Dục không ngăn cản Chiêu Dương, đừng nhìn hiện tại Chiêu Dương đã ăn rất ít, nhưng so với các tiểu thư khuê các ở kinh thành, kỳ thật nàng vẫn là ăn rất nhiều...... Ngày thường ở nhà nàng đều là không thể không ăn, nay ăn ít một chút cũng không có quan hệ nhiều lắm.
Chiêu Dương ăn ít đi nhưng hôm nay Lục Di Ninh lại ăn nhiều hơn chút. Trước kia nàng chịu nhiều khổ cực, dạ dày đã hỏng rồi, thân thể có thể nói là thiên sang bách khổng [2], nhưng không biết tại sao lại khôi phục rất nhanh, chỉ ít ngày trôi qua, dạ dày đã hồi phục tương đối tốt.
[2]: Thiên sang bách khổng: chỉ sự tàn phá làm cho bị hư hỏng nặng nề, nghiêm trọng.
Đối với việc này Tần Dục cảm thấy thật may mắn, tối hôm nay, hắn sai người làm cho nàng cháo thịt, còn cân nhắc qua vài ngày nữa sẽ cho nàng ăn cơm.
Cháo thịt được bưng lên, nhìn thấy Chiêu Dương chỉ có thể ăn cháo, Lục Di Ninh đắc ý cực kỳ, tuy rằng gương mặt không tỏ rõ biểu cảm như cũ giống như cũ, nhưng ánh mắt lại phá lệ sáng ngời, còn tận lực tiêu diệt đồ ăn khiến Tần Dục không còn lời nào để nói.
Phát hiện hai người Lục Di Ninh cùng Chiêu Dương đều thích hồ lô ngào đường mà mình đã mang về nhà, hôm sau Tần Dục lại mua tô đường [3] mang về cho các nàng.
[3]: Tô đường: một loại kẹo nấu từ đường, bột mì, lạc, vừng,... có vị thơm, xốp giòn (giống kẹo lạc/đậu phộng bên mình í)
Ngày thứ ba, hắn mua mấy món điểm tâm dễ tiêu hoá mang về.
Ngày thứ tư, hắn mua một ít mứt quả mơ mang về.
Ngày thứ năm......
Ngày thứ năm, lúc Tần Dục mang theo mấy món ăn nổi tiếng nhất của Phúc Mãn Lâu trở về, đã thấy đương gia của Hoắc gia đang chờ trước cổng Đoan Vương phủ.
Hắn có thể không để ý tới Hoắc Thọ, nhưng một đại quan triều đình đã tới trước cổng Đoan Vương phủ chờ hắn thì thật sự không thể không để ý tới.
"Hoắc đại nhân có việc gì sao?" Tần Dục không mời người vào cửa, cười hỏi.
"Vương gia xin thứ tội, chất nhi của thần vừa ngu vừa dốt, đã thất lễ với công chúa......" Hiện nay đương gia Hoắc gia chính là đại bá của Hoắc Thọ, Hoắc Văn Sơn. Lúc này, y mặt đầy khiêm tốn chắp tay thi lễ với Tần Dục.
Lúc Hoắc gia mới bị gây khó dễ, bọn họ cũng không coi là chuyện lớn, chỉ để cho Hoắc Thọ đi tìm Chiêu Dương công chúa bồi tội nhưng không nghĩ tới Hoắc Thọ thất bại mà về, sau đó, Hoắc gia gặp phiền toái ngày càng nhiều!
Không chỉ có vậy, Đoan Vương chính là trắng trợn táo bạo nhằm vào Hoắc gia, không che giấu chút nào.
Sau khi Hoắc Thọ cưới Chiêu Dương công chúa, Đoan Vương vẫn luôn cho bọn họ mặt mũi, bây giờ lại giống như cố tình nhằm vào...... Thực hiển nhiên, đây là Đoan Vương đang cảnh cáo Hoắc gia!
Hoắc Văn Sơn không chút nghĩ ngợi đã cho người đi tra xét tình hình của Chiêu Dương công chúa khi ở Hoắc gia, thế mới biết Hoắc gia bọn họ lại dám lạnh nhạt Chiêu Dương công chúa......
Những nữ nhân hậu viện đó quả thực điên rồi! Xem tình hình hiện giờ, có khả năng ngồi lên ngôi vị hoàng đế nhất chính là Duệ Vương Tần Diệu, nhưng không thể vì thế mà nịnh bợ Duệ Vương, sau đó đối xử không tốt với Chiêu Dương công chúa...... Chiêu Dương công chúa dù sao vẫn là người trong hoàng thất!
Huống chi, hiện giờ Đoan Vương còn chưa có rơi đài đâu!
"Hoắc đại nhân biết vậy thì tốt." Tần Dục cười nhìn về phía Hoắc Văn Sơn, Hoắc Văn Sơn kỳ thật là người thông minh, đáng tiếc những người khác trong Hoắc gia...... Đều là một đám ngu xuẩn!
"Vương gia, thần đã xử chất nhi theo gia pháp."
"Hoắc đại nhân khách khí rồi, Hoắc gia gia giáo sâm nghiêm bổn vương cũng biết, Hoắc đại nhân làm rất tốt." Tần Dục nói.
Hoắc Thọ vui mừng trong bụng, lại nghe Tần Dục nói: "Bổn vương đã biết ý tứ Hoắc đại nhân, mời ngài trở về đi."
Hoắc Văn Sơn nghe lời Tần Dục nói, chỉ coi là Tần Dục đã đáp ứng buông tha Hoắc gia, nhanh chóng cáo lui, nhưng không biết chờ đến lúc Tần Dục vào Đoan Vương phủ, đem đồ ăn trên tay đưa cho Lục Di Ninh nếm một chút, sau đó liền gọi Triệu Nam tới.
"Ta sai ngươi điều tra Hoắc gia, tra thế nào rồi?" Tần Dục hỏi.
"Vương gia, đã tra được."
"Ngươi đi một chuyến, đem mấy tội chứng của Hoắc Nhị lão gia, đưa cho mỗi Ngự Sử một phần." Tần Dục nói thẳng. Đời trước hắn vì báo thù cho Chiêu Dương đã từng tra xét Hoắc gia trên triều đình.
Phàm là thế gia đại tộc ở kinh thành, đều phạm phải một vài chuyện, chỉ là có người truy cứu hay không mà thôi. Hoắc gia nhiều người như vậy, tính thêm quan hệ thông gia thì càng nhiều, muốn bắt được nhược điểm cũng đơn giản.
Đương nhiên, những thứ như đánh Gi*t nha hoàn; hạ nhân ở bên ngoài ỷ thế Hi*p người,... các loại chuyện như vậy hẳn là không thể liên lụy tới Hoắc gia, bọn họ có thể tìm người gánh tội thay, nhưng mà, trên tay hắn đã nắm hai tội danh lớn của Hoắc gia.
Một là lúc Hoắc Văn Sơn làm quan ở bên ngoài đã từng nhận tiền tài của người khác, làm hại một tú tài cửa nát nhà tan. Nhà tú tài kia chỉ còn mẹ già còn sống, mà lão nhân này đã hận Hoắc Văn Sơn thấu xương.
Thứ hai, chính là Hoắc Nhị gia của Nhị phòng Hoắc gia, vào lúc giám sát việc xây biệt viện cho Vĩnh Thành Đế, đã cất vào túi riêng rất nhiều ngân lượng, còn chiếm hai mỹ nhân Giang Nam chuẩn bị đưa vào cung làm cung nữ.
Hai việc này không tính là đại sự, nhưng nếu làm tốt, có thể khiến Hoắc gia không thể xoay người, cũng có thể làm cho Vĩnh Thành Đế đối với Hoắc gia vô cùng chán ghét, đặc biệt là với việc làm của Hoắc Nhị lão gia.
......
Sau khi Hoắc Văn Sơn về nhà liền thả lỏng, cho là việc này đã giải quyết xong, không nghĩ tới ngày hôm sau lên triều có rất nhiều Ngự Sử đứng ra vạch tội Hoắc Nhị lão gia.
Thời điểm Hoắc Nhị lão gia xây cất hành cung, bề ngoài là dùng mười vạn lượng bạc để mua đá, đến khi mua đá xong, không thể thiếu chuyện đám thương gia phải hiếu kính cho hắn sáu, bảy vạn lượng, cùng với việc đưa đến hai nữ nhân tuyệt sắc, hắn giữ lại tất cả, một người tặng Duệ Vương, một người để lại bên mình.
Chuyện này bị Ngự Sử vạch trần ra trong lúc Vĩnh Thành Đế đang thượng triều, mà chỉ mới lộ ra một cái, Vĩnh Thành Đế nổi giận ngay lập tức.
Vĩnh Thành Đế vô cùng thích hưởng thụ, nhưng bên trong quốc khố Đại Tần thực sự không có tiền, thế nên mỗi khi tiêu tiền luôn phải dè dặt, hắn đã sớm có ý tưởng xây dựng hành cung, vì không có tiền mà phải cùng Hộ Bộ tranh chấp hai năm, lại lấy ra rất nhiều tiền từ quỹ riêng cuối cùng mới đạt được thống nhất, còn khiến quỹ riêng của hắn suýt bị vét sạch.
Kết quả...... Tiền xây hành cung, thế nhưng đa số bị quan viên tham ô?
Còn có mỹ nhân của hắn, thế nhưng cũng bị người khác chiếm?!
Vĩnh Thành Đế nổi giận, trực tiếp ra lệnh nhốt Hoắc Nhị lão gia vào nhà lao, Đoan Vương còn tự động chờ lệnh, bày tỏ nguyện ý đi điều tra chuyện này.
Vĩnh Thành Đế thấy Tần Dục chủ động muốn đứng ra điều tra Hoắc gia, mới nhớ tới Hoắc gia còn khi dễ nữ nhi của mình, lập tức đối với Hoắc gia càng thêm chán ghét...... Hoắc Nhị lão gia đã vào trong nhà lao, hắn liền đem Hoắc Văn Sơn ra mắng một trận.
Sau khi Hoắc Văn Sơn bị Vĩnh Thành Đế mắng thì biết những lời nói hôm qua của Tần Dục cũng chỉ là chút lời nói suông mà thôi, không, ngay cả lời nói suông đều không thể tính, từ đầu tới cuối, Đoan Vương vẫn chưa hề đưa ra hứa hẹn gì.
Đoan Vương cũng quá độc ác đi! Hoắc Văn Sơn nghĩ đến đệ đệ bị bỏ tù của mình, đối với cháu trai Hoắc Thọ lại thêm phần chán ghét.
Nếu Hoắc Thọ đối xử tốt hơn chút với Chiêu Dương công chúa, Đoan Vương có phát hiện những việc này khẳng định sẽ giúp bọn họ thu dọn, nhưng hiện tại thì......
Lúc Hoắc Văn Sơn trở về Hoắc gia, Hoắc gia đã loạn thành một đoàn, người nhà Hoắc Nhị lão gia ôm đầu khóc rống thương tâm muốn ૮ɦếƭ, khi các nàng thấy Hoắc Đại lão gia trở về, lập tức xông tới, muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Còn không phải tại tên khốn Hoắc Thọ!" Hoắc Văn Sơn nhịn không được nói.
"Chuyện này có liên quan gì đến Thọ Nhi? Lão đại, ngươi nói một chút!" Lão thái thái vẫn luôn yêu thương Hoắc Thọ nhất nhíu mày.
"Mẫu thân, Đoan Vương chính là đang xả giận thay Chiêu Dương công chúa!" Hoắc Văn Sơn cười khổ nói, Hoắc gia bọn họ cưới Chiêu Dương công chúa, lại vụng trộm cho Duệ Vương tiền tài, lấy lòng cả hai bên, cho nên thời gian trước vẫn trôi qua yên ổn, thế nhưng giờ đột nhiên xảy ra chuyện..... Khẳng định việc này có quan hệ với Đoan Vương.
"Lời ngươi là thật?" Hoắc lão phu nhân nhíu mày.
"Nếu không thì cho dù Đoan Vương nắm được nhược điểm, cũng tất nhiên sẽ không ra tay với Hoắc gia!" Hoắc Văn Sơn cắn răng nói.
Hoắc lão phu nhân nhíu mày: "Công chúa kia gả đến Hoắc gia ta đã hai năm nhưng vẫn chưa mang thai, ta cũng không trách hắn, Đoan Vương còn muốn đến trách chúng ta?" Hoắc lão phu nhân đối với Chiêu Dương công chúa là oán khí tràn ngập, chỉ cảm thấy công chúa này trừ bỏ thân phận ra, không có gì xứng với tôn tử của mình.
"Mẫu thân nói cẩn thận!" Hoắc Văn Sơn bị lời nói của mẫu thân mình làm hoảng sợ: "Đó là công chúa!"
Hoắc mẫu nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó nói: "Không phải ngươi đã đi thỉnh tội với Đoan Vương rồi sao? Còn nữa, vị kia... Vị kia nói sao?" Hoắc nhị lão gia tham tiền như vậy, là vì Hoắc gia và Duệ Vương đang hợp tác, mà hiện giờ Duệ Vương đang cần tiền.
Lại nói tiếp, Hoắc Nhị lão gia làm việc làm cực kỳ bí mật, cũng không biết vì sao Đoan Vương lại biết được...
"Vị kia hiện tại bị giam lỏng, việc này lại liên lụy đến hắn, ốc còn không mang nổi mình ốc[1], sao còn có thể lo cho chúng ta? Còn phía Đoan Vương..." Hoắc Văn Sơn nhắc tới Đoan Vương, cũng cảm thấy đầu mình phình to ra (dạng dạng đau đầu í, ai hay xem Youtube chắc biết vụ chỉnh cho đầu to ra nhể).
[1] Ốc còn không mang nổi mình ốc: Tương tự câu "Thân mình còn lo chưa xong".
Theo lý thì cũng chỉ là chuyện của phu thê bọn họ, sau khi Đoan Vương giáo huấn người của Hoắc gia xong thì nên cho người đến chỗ bọn họ nói chuyện, không nghĩ hắn lại không có ý này: "Ngày mai, ta đi Đoan Vương phủ một chuyến."
"Ta đi với ngươi, đi thỉnh an Chiêu Dương công chúa." Hoắc lão phu nhân nói: "Cho dù là Đoan Vương, thì cũng phải nể mặt ta." Hoắc gia đã từng giúp Hoàng Đế lập nên giang sơn!
Ngày thứ hai, Hoắc lão phu nhân và Hoắc Đại nhân cùng nhau đến Đoan Vương phủ.
Vì hạ nhân Đoan Vương phủ báo cho Chiêu Dương công chúa hôm nay tiền viện có khách, nhưng Chiêu Dương công chúa lại chưa từng đến tiền viện, đúng lúc Tần Dục không ở trong Đoan Vương phủ, Hoắc Văn Sơn và Hoắc lão phu nhân sau khi được hạ nhân dâng trà, tiếp theo là bị lãng quên.
Hoắc lão phu nhân thân là nữ quyến, theo lý thì nữ chủ nhân phải ra tiếp đãi, nàng cũng vài lần đưa ra yêu cầu muốn đi gặp Chiêu Dương, nhưng đều bị từ chối. Mỗi lần như vậy Triệu quản gia đều mỉm cười nói, bản thân công chúa là khách nhân, Vương phi bọn họ không thể tiếp khách được, đành phải ủy khuất Hoắc lão phu nhân ở tại tiền viện.
Rồi sau đó.... Hoắc Văn Sơn và Hoắc lão phu nhân lại đột nhiên phát hiện, bọn họ muốn tìm Triệu quản gia nhưng lại tìm không thấy, cũng đã hỏi qua vài nha hoàn nhưng tất cả đều là một câu không biết hai câu không rõ, chỉ lo châm trà cho bọn họ.
Thật sự là khinh người quá đáng! Hoắc lão phu nhân đã lâu không phải chịu khinh nhục như vậy. Chờ càng lâu, càng tức giận. Nhưng đến hiện tại, bà mới cảm giác được mình đã sai rồi.
Rốt cuộc hoàng thất vẫn là hoàng thất. Địa vị của bọn họ dù có theo chân vẫn khác nhau như trời với đất, mà trước kia bà đã chậm trễ một vị công chúa hoàng thất...
Hoắc lão phu nhân hối hận vạn phần, lại có chút hoảng loạn. Mà lúc này, cỗ kiệu của Đoan Vương bị một lão phụ nhân muốn cáo trạng cản đường.
Chứng cứ phạm tội của Hoắc gia này, đời này Tần Dục tra được rất dễ dàng. Nhưng đã từng, hắn tra xét suốt một năm, cuối cùng mới tra ra được chuyện Hoắc Nhị lão gia nhận hối lộ, nhưng bởi vì thời gian quá lâu nên không tìm được chứng cứ gì.
Đến nỗi chuyện Hoắc Văn Sơn bức tử một nhà tú tài kia... Lần đó đã từng, xảy ra lúc Chiêu Dương chưa qua đời.
Tiền triều cho phép bá tánh gõ trống Đăng Văn [2] giải oan, nhưng Đại Tần lại phái cận vệ thủ hộ bên cạnh trống Đăng Văn, phàm là người có ý đồ tới gần Đăng Văn Cổ đều sẽ bị đưa đi tra xét.
[2] Trống Đăng Văn: Trống Đăng Văn là biểu hiện sự nghiêm minh của công lí. Đồng thời trống Đăng Văn thể hiện được tính dân chủ. Tiếng kêu của trống là tiếng kêu của dân đến tận tai nhà vua. Không phải tiếng kêu ấy chỉ để nghe, để thấy, mà điều quan trọng bậc nhất là được thực hiện ngay.
Nói là chỉ cần chịu đánh ba mươi trượng, là có thể đi gõ trống Đăng Văn. Nhưng trên thực tế, Đại Tần đã sớm không còn cho phép bá tánh đi gõ trống giải oan... Thế nhưng năm đó, lại có một lão phụ nhân kiên trì muốn gõ vang trống Đăng Văn.
Nếu trống Đăng Văn Cổ bị gõ vang thì Hoàng Thượng cần phải thượng triều, bởi nếu có người gõ trống Đăng Văn chính là có bá tánh muốn giải oan... Như vậy không phải chứng minh Đại Tần trị quốc không công minh liêm khiết sao?
Hai chuyện khác nhau này, Vĩnh Thành Đế đều không thích, cho nên lão phụ nhân kia đang sống sờ sờ cuối cùng bị đánh ૮ɦếƭ.
Tần Dục xong việc mới biết được chuyện này. Tuy rằng cảm thấy tiếc hận, nhưng lúc đầu bọn họ cũng không định sẽ giúp một nhà đó giải oan. Suy cho cùng thì người bọn họ cáo trạng chính là Hoắc gia - nhà mà Chiêu Dương đã gả thấp[3], nhưng sau đó Chiêu Dương qua đời, lúc đó hắn mới lôi chuyện này ra.
[3]: gả cho nhà có địa vị thấp hơn, trong truyện này là Chiêu Dương công chúa gả thấp xuống Hoắc gia.
Hiện giờ lão phụ nhân kia chưa có ý định đi gõ trống Đăng Văn, nhưng cũng đã tới kinh thành, chuẩn bị cáo trạng, Tần Dục rất dễ dàng tìm được bà.
Để bà đi gõ trống Đăng Văn là không được, tuy rằng có thể làm cho Vĩnh Thành Đế xử lý Hoắc gia, nhưng cũng sẽ làm Vĩnh Thành Đế ghi hận hắn - đứa nhi tử đã lôi ra chuyện này, mà hơn phân nửa mạng của lão phụ nhân này cũng khó bảo toàn... Hắn dứt khoát khiến cho lão phụ nhân này đến cản cỗ kiệu của mình.
Trên đường cái của kinh thành, cỗ kiệu của Đoan Vương bị một lão phụ nhân ngăn lại. Lão phụ nhân kia còn quỳ gối trước kiệu Đoan Vương lớn tiếng kêu oan, cáo trạng cáo Hoắc Văn Sơn - Hoắc đại nhân.
Đoan Vương mang theo lão phụ nhân đó đến nha môn, lại cho người dẫn Hoắc Văn Sơn đến.
Hết thảy những chuyện này, ở trong mắt các viên quan trong kinh thành đều cực kì ngạc nhiên mà không hiểu tại sao.
Hoắc gia này không phải là người của Đoan Vương sao? Tại sao hiện tại Đoan Vương lại giống như muốn "bứt rễ" Hoắc gia vậy? Nếu không có Hoắc gia này, Công Chúa sẽ phải làm gì? Đoan Vương không sợ Công Chúa thương tâm sao?
Bọn họ kinh ngạc, đồng thời nghĩ cũng kinh sợ không thôi. Đoan Vương dễ dàng tìm ra nhiều chứng cứ đến đối phó Hoắc gia như vậy, nếu bọn họ đối nghịch với hắn...
Rất nhiều người thuộc phe cánh của Duệ Vương cũng đều âm thầm quyết định tiếp theo sẽ giấu tài, miễn cho lọt vào tầm ngắm của Đoan Vương. Mà nguyên bản có rất nhiều người muốn quy hàng Duệ Vương, hiện giờ cũng bắt đầu do dự.
Đến nỗi Hoắc Văn Sơn bị người dẫn đến Đoan Vương phủ, đến lúc này hắn mới biết Đoan Vương muốn phá huỷ Hoắc gia.
Mà Hoắc lão phu nhân... Bà ta bị tức đến hôn mê bất tỉnh, được hạ nhân của Hoắc gia mang về nhà.
Nhìn đến Hoắc Văn Sơn bị đưa tới nha môn, khóe miệng Tần Dục cong lên một cái. Hắn biết hiện tại Hoắc gia hơn phân nửa đã gà bay chó sủa rồi, tâm trạng đặc biệt tốt.
Lần này hắn nhằm vào Hoắc gia, chủ yếu là vì trút giận cho Chiêu Dương, thuận tiện mang Chiêu Dương ra khỏi nơi đó, cũng thuận tay làm những người trên triều kinh sợ một chút.
Trước khi Chiêu Dương qua đời, cơ hồ hắn chưa từng mượn sức triều thần trừ bỏ phe cánh của Duệ Vương. Đối với những người khác cũng rất khoan dung, vậy nên đã làm người nào đó biến hắn thành quả đào mềm tùy ý nắn Ϧóþ.
Hiện tại, tất cả đều thay đổi.
Thời điểm Tần Dục trở về trễ hơn bình thường rất nhiều, khi hắn trở về, Lục Di Ninh liền nhào lại: "Tần Dục..."
"Xin lỗi, về trễ." Tần Dục nói xin lỗi, rồi xoa đầu nàng.
Lục Di Ninh bắt được tay hắn, lại gọi tiếp: "Tần Dục... Tần Dục..."
Qua ngày hôm sau Vĩnh Thành Đế mới biết được chuyện Tần Dục làm, không khỏi kinh ngạc, sau đó liền nghe được Trương Tài Tử đang bồi ở bên cạnh nói: "Không nghĩ Đoan Vương lại lợi hại như vậy, có thể dễ dàng tìm được một đống tội trạng của Hoắc gia như thế, sau này trong triều sợ là không còn ai dám đối nghịch với hắn."
Vĩnh Thành Đế nghe xong, sắc mặt liền trở nên khó coi, tuy hắn không thích quản chuyện, nhưng lại thích làm Hoàng Đế, đương nhiên cũng không hy vọng nhi tử của mình quá tài giỏi.
Trước kia hắn còn bởi vì chuyện của Hoắc Thọ và Hoắc Nhị lão gia nên đối với Hoắc gia vô cùng chán ghét. Hiện tại nghe Trương Tài Tử nói, ngược lại phòng bị bắt đầu nổi lên với đứa con trai Tần Dục này.
Tần Dục đã từng không biết Vĩnh Thành Đế sẽ có ý niệm như vậy. Nhưng đến lần tiếp theo, hắn cũng đã có thể hiểu rõ tâm tư Vĩnh Thành Đế. Trên thực tế, lúc trước sở dĩ hắn có thể áp đảo Tần Diệu, chính là vì lợi dụng tâm lý của Vĩnh Thành Đế.
Sau khi Vĩnh Thành Đế và Trương Tài Tử nói chuyện không bao lâu, Tần Dục liền cầu kiến Vĩnh Thành Đế.
Tần Dục thân tàn tật không tiện hành lễ, nhưng hắn vẫn như cũ cực kì cung kính. Sau khi thấy Vĩnh Thành Đế, liền kể từng tội trạng của Hoắc gia ra.
Vĩnh Thành Đế càng nghe, sắc mặt càng khó coi, đối với Tần Dục phòng bị cũng càng lớn, đứa con trai này của hắn... Thật sự là rất có năng lực! Chuyện của Hoắc gia hắn hoàn toàn không biết gì cả, đứa con trai này của hắn lại biết rất rõ!
"Phụ hoàng, nhi thần còn có một chuyện muốn bẩm báo... Nhi thần làm chuyện sai trái, hy vọng phụ hoàng thông cảm."
"Hửm, ngươi làm chuyện gì?" Vĩnh Thành Đế hỏi, ở trong lòng tính toán muốn thu hồi một phần binh quyền trên tay Tần Dục.
"Phụ hoàng, Hoắc gia này ăn hối lộ làm chuyện trái pháp luật. Trước kia tuy rằng nhi thần không phải cái gì cũng hiểu, nhưng cũng hiểu biết không ít. Hoắc gia này, còn tặng cho nhi thần không ít đồ vật, mà nhi thần đều thu nhận tất cả, thỉnh phụ hoàng thứ tội." Tần Dục đầy mặt hổ thẹn: "Nhưng cũng vì vậy, tội trạng của Hoắc gia lần này, nhi thần mới có thể biết rõ như vậy."
"Còn có chuyện này?" Vĩnh Thành Đế kinh ngạc không thôi, Tần Dục lại nói ra chuyện mình nhận "hối lộ" của Hoắc gia cho mình biết?
"Quả thực là có chuyện này." Tần Dục nói: "Từ khi Chiêu Dương gả đến Hoắc gia, Hoắc gia này đối với nhi thần rất thân mật, nhi thần cũng được không ít "hiếu kính"... Nhưng bọn hắn dám không coi Chiêu Dương ra gì, không để hoàng thất và phụ hoàng vào mắt, nhi thần luôn muốn cho bọn họ trả giá đại giới."
Nghe Tần Dục giải thích xong, phòng bị trước kia của Vĩnh Thành Đế với Tần Dục biến mất hoàn toàn, chỉ cảm thấy Tần Dục trọng tình trọng nghĩa, vì trút giận cho Chiêu Dương đã "đâm" phụ tá đắc lực của mình... Tuy nói Hoắc gia này có chút quan hệ với Duệ Vương, nhưng có Chiêu Dương, bọn họ lại có dính dáng với Hoàng Hậu, trước kia lại thường xuyên qua lại với Đoan Vương.
"Dục Nhi, ngươi không cảm thấy tiếc sao?" Vĩnh Thành Đế thái độ hòa hoãn.
"Hồi phụ hoàng, nhi thần không cảm thấy tiếc." Tần Dục nói: "Nhi thần hiện tại là một phế nhân, con nối dõi cũng không có, quyền thế đối nhi tử mà nói là không dùng được."
Trên mặt Tần Dục tràn đầy chua xót, làm Vĩnh Thành Đế có chút áy náy với hắn, đồng thời cũng coi như là hoàn toàn yên tâm.
Tần Dục cũng không chỉ muốn nói suông như vậy... Hắn rất nhanh lại tỏ vẻ, bản thân thu của Hoắc gia rất nhiều đồ vật, hiện tại nguyện ý dâng cho Vĩnh Thành Đế.
Tư khố của Vĩnh Thành Đế sắp trống không, đương nhiên sẽ không cự tuyệt, đồng thời đối với Tần Dục càng thêm hòa ái dễ gần. Đương nhiên, hắn không kiên nhẫn đặt tất cả thời gian lên người Tần Dục, cho nên rất nhanh sau đó liền cho người đưa Tần Dục ra khỏi cung.
Trương Tài Tử vừa mới nói xấu Tần Dục, nên Vĩnh Thành Đế có chút phiền chán nàng, cho nên cũng không muốn tìm nàng làm bạn, mà là đi Ngự Hoa Viên. Không lâu sau, Vĩnh Thành Đế liền tình cờ gặp một vị mỹ nhân, liền mang theo đi xem hát.
Chuyện Hoắc gia kết thúc rất nhanh.
Tần Dục vẫn luôn đốc thúc người phá án, cho nên án tử không bao lâu liền chấm dứt. Hoắc Đại lão gia và Hoắc Nhị lão gia đều bị phán lưu đày, không chỉ có như thế, bởi vì Hoắc Nhị lão gia tham ô số lượng quá lớn, một số tội trạng khác của Hoắc gia cũng bị phơi bày theo, Hoắc gia còn phải bị xét nhà.
Tần Dục tận lực tịch thu hết đất đai gia sản của Hoắc gia, sau đó làm giống như lần mà hắn tặng đồ cho Vĩnh Thành Đế, đem tất cả tiền của mà mình tịch thu được đều chuyển vào tư khố của Vĩnh Thành Đế.
Hoắc gia này vơ vét lúc xây cất hành cung, mà tiền xây cất hành cung kia, phần lớn đều là từ tư khố của Vĩnh Thành Đế... Lớp ngụy trang này của Tần Dục vớt giúp Vĩnh Thành Đế một món tiền, nhưng hoàn toàn làm lơ chuyện Hoắc gia "đào" đâu ra số tiền đó, bởi kỳ thật số tiền tịch thu vượt qua tổng chi phí xây cất hành cung.
Vĩnh Thành Đế cầm tiền, rất hài lòng với Tần Dục, nghĩ đến trước kia Tần Dục dâng tặng cho mình không ít đồ vật... Hắn vung tay, thưởng cho Tần Dục càng nhiều.