Độc Sủng Ngốc Hậu - Chương 08

Tác giả: Quyết Tuyệt

Quyền nắm giữ
"Di Ninh!" Tần Dục nhìn thấy Lục Di Ninh đột nhiên xông ra ngoài, trong lòng sợ hãi, trước đó Lục Di Ninh vẫn còn rất tốt, sao đột nhiên ngay lúc này lại lao ra?
Vốn dĩ Tần Dục không đứng dậy được, chỉ có thể kêu Thọ Hỉ: "Thọ Hỉ, mau đưa Vương phi quay lại đây!" Hắn muốn kéo Lục Di Ninh lùi lại, không phải vì lo lắng Lục Di Ninh làm Tần Diệu bị thương mà lo lắng Tần Diệu sẽ gây tổn thương cho Lục Di Ninh.
Lục Di Ninh chẳng qua chỉ là một nữ hài tử gầy trơ cả xương, nếu Tần Diệu phản kháng, chỉ sợ có thể dễ dàng đánh gãy xương cốt của nàng.
Thọ Hỉ không chút nghĩ ngợi liền tiến lên kéo Lục Di Ninh lại, mà ngay lúc này Tần Diêu ăn một cái cắn đau ở tay, đang giơ cái tay còn lại hướng về phía Lục Di Ninh.
"Vương phi!" Vẻ mặt Thọ Hỉ đầy vội vàng, lại ngăn cản không kịp, nhưng mà Lục Di Ninh cũng không bị đánh trúng, nàng buông miệng đang cắn Tần Diệu ra, né tránh, lúc đang né tránh còn đánh một quyền vào phần eo của Tần Diệu.
Một quyền này của nàng nhìn thì nhẹ tênh không có chút khí lực nào, nhưng Tần Diệu lại kêu đau một tiếng, lấy tay ôm lấy eo của mình.
Tần Dục thấy Lục Di Ninh không bị đánh trúng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nói: "Di Ninh, nhanh trở về đây!"
Lục Di Ninh nghe thấy tiếng Tần Dục liền nhìn về phía hắn, chớp mắt định trở về, nhưng lúc này Tần Diệu đã lấy lại đựoc tinh thần, một cước của hắn liền đá về phía Lục Di Ninh.
"Di Ninh!" Tần Dục dùng hai tay của mình chống thân thể từ trên xe lăn nhổm dậy, âm thanh trở nên to hơn, hắn lại có cảm giác vô lực trước khi ૮ɦếƭ của đời trước, lúc ấy hắn trơ mắt nhìn Lục Di Ninh ૮ɦếƭ ở trước mặt mình, lần này chẳng lẽ cũng muốn trơ mắt mà nhìn Lục Di Ninh bị thương ở trước mặt mình sao?
Nếu biết sớm như thế, trước đó nhất định hắn sẽ không dùng kế sách như vậy.
"Vương phi!" Cả người Thọ Hỉ xông đến ngay chỗ Tần Diệu đá chân ra.
"Hoàng huynh!" Chiêu Dương Công chúa vội vàng chạy tới đỡ Tần Dục.
"Đủ rồi!" Vĩnh Thành đế cũng hô lên, trò hề trước mắt này khiến hắn sắp tức đến điên rồi.
Thọ Hỉ chắn ra như vậy, Tần Diệu cũng không có đá trúng Lục Di Ninh, nhưng hắn đá trúng Thọ Hỉ, may mà chỉ đá trúng vào ௱ôЛƓ, cũng không đến nỗi nghiêm trọng lắm.
"Thọ Hỉ, trở về!" Mắt thấy Tần Diệu còn muốn tiếp tục động thủ, Tần Dục vội vàng nói, lại nhìn Lục Di Ninh đang từ mặt đất đứng lên: "Di Ninh, về đây!"
Thọ Hỉ cũng lảo đảo bò lết chạy đến bên người Tần Dục, Lục Di Ninh nhìn nhìn Tần Dục, lại nhìn về phía Tần Diệu nhe răng trợn mắt một phen, sau đó lúc Tần Diệu lại lên cơn tức giận lần nữa mới chạy về phía Tần Dục.
Nàng chạy rất nhanh, thế cho nên không cẩn thận đạp trúng làn váy của mình, lập tức bổ nhào về phía trước...trước đó không để Tần Diệu gây tổn thương cho mình, vậy mà lúc này lại tự mình chụp ếch.
Trong lúc nhất thời Tần Dục không biết nên nói cái gì mới tốt, hắn buông tay nắm trên xe lăn ra, cũng nhẹ nhõm thở dài một hơi.
"Đáng ૮ɦếƭ!" Lúc này thắt lưng của Tần Diệu đau đến điếng người, sau đó phát hiện cổ tay mình bị cắn đến chảy máu, mặt hắn dữ tợn, phóng tới chỗ Tần Dục: "Tần Dục, ngươi hại ta!"
"Người tới, đem Duệ vương giữ lại!" Vĩnh Thành đế đột nhiên lên tiếng.
Rất nhanh bọn thị vệ đã đem Tần Diệu lôi sang một bên, Tần Diệu lại còn không cam lòng: "Phụ hoàng, hắn sắp đặt hại ta!" Lúc này hắn hối hận không thôi, hắn không cẩn thận bị Tần Dục thiết kế không nói, đã thế mà còn bị một đứa ngốc cắn.
"Nói hưu nói vượn!" Vĩnh Thành đế căm tức nhìn Tần Diệu, sắp đặt cái gì chứ? Chuyện vừa rồi, là hắn chính tai nghe được, còn hiện tại...Tần Diệu tự mình đi trừng mắt to mắt nhỏ với đứa ngốc kia, chọc đứa ngốc kia nhào đến cắn hắn, coi như là tự làm tự chịu.
Nhìn thấy đại nhi tử của mình chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn kéo đứa ngốc Vương phi té ngã do đạp làn váy kia kéo lên, trong lòng Vĩnh Thành đế áy náy nhiều thêm một chút.
Quả thật hắn không nên nghe lời Tiêu Quý phi đem một đứa ngốc chỉ hôn cho Tần Dục, đây là khiến cho Tần Dục thêm buồn bực, khiến cho Tần Dục biết không nên ngỗ nghịch với phụ hoàng của mình, lại cũng ném mất mặt mũi của hắn...Con dâu là một đứa ngốc, nói câu này ra không ai cảm thấy dễ nghe chút nào cả!
"Phụ hoàng, nhất định là Tần Dục cố ý, nhất định là hắn cố ý sai khiến đứa ngốc kia đến cắn ta!" Tầm Diệu nhìn thấy cổ tay mình chảy máu, sau đó lại thấy phần eo của mình lại đau nhức, bây giờ trên người hắn khắp nơi đều đau, cảm giác khó chịu vô cùng.
"Rõ ràng do chính ngươi gây chuyện!" Vĩnh Thành đế trừng mắt nhìn Tần Diệu một cái, cứ mở miệng ngậm miêng là đứa ngốc cắn người như thế, Tần Dục quản được sao? Không biết bọn họ còn thành thân chưa bao lâu à!
"Truyền ý chỉ của ta, cấm túc Duệ vương một tháng, khấu trừ bổng lộc một năm!"
Vĩnh Thành đế nói xong, xoay người rời đi, không có ý muốn lưu lại nơi này, vài quan viên bên người Vĩnh Thành đế kia cũng mặt đầy thổn thức nhìn Tần Dục.
Lúc trước là Hoàng Thái tử, hiện tại lại rơi xuống tình cảnh như vậy.
Thọ Hỉ và Lục Di Ninh đều ngã, đám người Tần Dục nhìn vô cùng chật vật, vài vị đại thần kia rất có ý tứ không có tiến lên quấy rầy, mà ở xa xa hành lễ rồi rời đi.
Từ sau khi Lục Di Ninh trở lại bên cạnh Tần Dục, thì hắn vẫn luôn kéo tay Lục Di Ninh, sợ nàng lại chạy đi, hiện tại chờ người khác đi gần hết, cuối cùng hắn cũng thở nhẹ nhõm một hơi, sau đó cầm một bình nước, tự bình uống một ngụm rồi phun ra, sau đó đưa cho Lục Di Ninh: "Đến, súc súc miệng đi."
Cổ tay Tần Diệu bị cắn chảy máu, Vương phi của hắn cũng không nên bị ô uế trong miệng...
Lục Di Ninh lấy bình nước qua, học theo Tần Dục súc miệng cho mình, mà lúc này Tần Dục nhìn Thọ Hỉ nói: "Thọ Hỉ, ngươi có bị thương hay không?"
"Tạ Vương gia quan tâm, nô tài không có bị thương." Thọ Hỉ có chút thụ sủng nhược kinh nói. Hắn đã chiếu cố Tần Dục rất nhiều năm, nhưng đến cùng chủ tớ khác biệt, trước Tần Dục cũng sẽ không quan tâm hắn như vậy --- chẳng qua vừa rồi hắn chỉ té ngã thôi, hoàn toàn không có khả năng bị thương gì cả.
"Đợi trở về, để cho Hồ đại phu xem cho ngươi thử." Tần Dục nói.
Thọ Hỉ mặt đầy cảm kích, ngay lúc này, một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi chạy laị: "Hoàng huynh, nghe nói ngươi gặp phải phiền toái, ta đến giúp huynh."
Người đến là Tần Diễn, vẻ mặt của hắn đầy lo lắng chạy đến trước mặt Tần Dục hành lễ, thời điểm nhìn Tần Dục thì ánh mắt còn mang theo chút thấp thỏm.
"Đã không có việc gì." Thần sắc Tần Dục phai đi một chút, mà lúc này Lục Di Ninh lại phun một ngụm nước súc miệng ra, vừa lúc phun ngay trước Tần Diễn, còn có chút nước bắn lên trên chân của hắn.
Tần Diễn vội vàng bước chân ra sau, mặt mang vẻ chán ghét chà chà chân mình, lại chưa hề phát hiện vẻ mặt Tần Dục lại nhạt đi một ít.
Lúc trước Tần Dục chọn Tần Diễn, cũng bởi vì nguyên nhân là người này rất dễ khống chế, lại không nghĩ rằng người này y chang với Tần Diệu bùn loãng không trát được tường(*)....Hắn không cần quản người này nữa, mà nhìn về phía Lục Di Ninh, lúc này mới phát hiện Lục Di Ninh đã súc hết một bình nước rồi, trên đất bị nàng phun ướt một vũng lớn...Lấy tay giúp nàng phủi đi bụi đất ở trên người, Tần Dục thu bình nước lại, cười nói: "Nàng đang nghịch nước sao?"
(*) Bùn loãng không trát được tường: ý chỉ người vô dụng không dùng làm việc gì được.
Lục Di Ninh nhìn Tần Dục cưoì cười, khóe miệng cũng cong cong theo.
"Tổng quản, đi thôi." Tần Dục nói, trực tiếp đi về phía Cảnh Nhân cung của Triệu Hoàng hậu.
Tần Diễn bị bỏ lại phía sau một lần nữa, sắc mặt không thể không âm trầm hơn.
Hắn đứng một hồi lâu, mới nhìn qua lão thái giám ở bên cạnh: "Không phải ngươi nói sau này Hoàng huynh muốn trở mình chỉ có thể dựa vào ta, cho nên sẽ đối xử tốt với ta sao? Vậy mà bây giờ hắn cứ ba lần bảy lượt không để ý đến ta như vậy chứ?"
"Lục Hoàng tử, người muốn vậy phải thật tình kính yêu Đoan Vương." Lão thái giám kia nói. Đoan vương đã không có duyên với ngôi vị, hắn muốn tranh với Duệ vương thì sẽ nâng đỡ một đệ đệ khác, mà trong vô số Hoàng tử, Lục Hoàng tử được nuôi dưới danh nghĩa Triệu Hoàng hậu là thích hợp nhất, trước đây hiển nhiên là Đoan vương tính toán như vậy. Chỉ là...gần đây thái độ của Đoan vương thay đổi.
"Ta còn chưa kính trọng hắn đủ sao?" Tần Diễn không kiên nhẫn nói, cả ngày hắn ở trước mặt Tần Dục cúi thấp đầu, Tần Dục thì sao? Vừa rồi còn không thèm để ý đến hắn.
Lão thái giám kia thở dài, không dám khuyên nữa, trước kia Đoan vương không tiếp xúc nhiều với Lục Hoàng tử, mới không nhìn ra bản tính của Lục Hoàng tử, hiện tại...sợ là đã nhìn ra rồi.
Nhìn ra như vậy thì về sau Đoan vương vẫn sẽ chọn Lục Hoàng tử sao?
Trước kia Lục Hoàng tử cũng là một hài tử tốt, đáng tiếc mấy năm này đã quá xem trọng bản thân, mất đi tâm tư thuần khiết.
Tần Diễn không nhận được đáp án chỉ có thể đuổi theo Tần Dục, mà lúc này Tần Dục đang nói chuyện với Lục Di Ninh: "Vừa rồi nàng vẫn còn tốt, sao đột nhiên lại chạy ra? Nếu không cẩn thận bị thương thì phải làm sao bây giờ?" Hắn nói xong, lại thở dài.
Lục Di Ninh không nói lời nào, đột nhiên Chiêu Dương dùng âm thanh tinh tế nói: "Hoàng huynh, chỉ sợ Hoàng tẩu cho rằng huynh bị chịu thiệt."
Tần Dục sửng sốt, lập tức truy vấn: "Chuyện là sao?" Rõ ràng lúc vừa mới bắt đầu là Tần Diệu khiêu khích hắn trước, cái gì Lục Di Ninh cũng không có làm...
Âm thanh của Chiêu Dương càng nhẹ, lấy tay vuốt vạt áo: "Vừa rồi Hoàng tẩu vẫn luôn nhìn huynh, rồi huynh cúi đầu..."
Tần Dục sửng sốt, cầm tay Lục Di Ninh, khi đó chẳng qua hắn cố ý giả bộ ủy khuất, không nghĩ lại khiến Lục Di Ninh hiểu lầm...
Thời điểm Tần Dục đến Cảnh Nhân cung, Triệu Hoàng hậu chờ ở đấy từ sớm, bà đã biết chuyện tình phát sinh trước đó, lúc này cả khuôn mặt đều âm trầm.
Nhi tử của mình bị người vũ nhục, con dâu của mình vấp té thân đầy bùn đất...Mặc dù cuối cùng kẻ chịu thiệt là Tần Diệu, nhưng Triệu Hoàng hậu vẫn như cũ hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải Tần Dục còn muốn đến đây, bà đã đi tìm Tiêu Quý phi gây phiền toái rồi!
"Mẫu hậu". Nhìn thấy Triệu Hoàng hậu, Tần Dục kêu một tiếng.
Triệu Hoàng hậu lửa giận đầy mình nhìn thấy nhi tử của mình ngồi trên xe lăn thì liền tiêu tán, cả người có vẻ có chút cẩn thận: "Dục Nhi, nghe nói con và Tần Diệu có xung đột với nhau, không sao chứ?"
"Không có việc gì, mẫu hậu người không cần lo lắng." Tần Dục cười nói.
Triệu Hoàng hậu mở miệng, muốn nói bị vũ nhục như vậy sao lại không có việc gì được, nhưng nhắc tới chuyện đó sợ nhi tử thương tâm, lại không dám hỏi, đưa mắt nhìn trên người hai nữ tử đứng bên cạnh Tần Dục.
Đối với Lục Di Ninh, một tia hảo cảm Triệu Hoàng hậu cũng không có, thật sự càng nhìn thì càng thất vọng vô cùng, nhưng mà dù sao cũng là thê tử của nhi tử, bà trách cứ cũng chỉ khiến cho người khác nhìn chê cười, Triệu Hoàng hậu cũng đành nhịn.
Sau đó, Triệu Hoàng hậu nhìn Chiêu Dương.
"Sao con lại ở chỗ của ca ca con vậy?" Triệu Hoàng hậu hỏi, bà hỏi Chiêu Dương nhuư vậy là vì lo lắng, từ trước tới nay Chiêu Dương rất ngoan ngoãn, đột nhiên đến ở Đoan vương phủ, theo bà thấy tất nhiên là gặp phiền toái, nghĩ như vậy sắc mặt bà có chút lạnh lùng.
Chiêu Dương nhìn thấy sắc mặt mẫu thân mình lạnh lùng, thì bị hoảng sợ, chỉ nghĩ là bản thân làm không tốt mới chọc giận mẫu thân mình, nhất thời có chút nơm nớp lo sợ: "Con...Mẫu hậu, con sẽ nhanh chuyển về." Nàng là một công chúa xuất giá, vẫn ở trong vương phủ của ca ca quả thật không tốt...
Triệu Hoàng hậu nhăn mày càng chặt: "Sao con lại chuyển ra?"
"Con, con đi thăm ca ca..." Chiêu Dương nói.
"Mẫu hậu, là Hoắc gia kia khinh người quá đáng, nhi thần mới bảo Chiêu Dương chuyển đến chỗ ta." Tần Dục nói, hắn vừa dứt lời, liền nhìn thấy cung nữ ở phía sau Triệu Hoàng hậu làm thế thủ về phía mình.
Lông mày Tần Dục hơi hơi động, lập tức nói: "Mẫu hậu, sau khi Chiêu Dương gả vào Hoắc gia, số lần Hoắc Thọ kia đi đến phủ Công chúa đều chỉ đếm trên đầu ngón tay, người của Hoắc gia đối xử với Chiêu Dương cũng có nhiều chậm trễ, không những vậy Hoắc Thọ kia bên ngoại lại dưỡng ngoại thất, có hài tử, sinh hoạt cùng một chỗ như phu thê bình thường, hoàn toàn không đem Hoàng gia để vào mắt!"
"Thật sự có chuyện này?" Âm thanh Vĩnh Thành đế lại một lần nữa đột nhiên vang lên, ngay lập tức hắn liền từ bên ngoài tiến vào. Sau khi phạt Tần Diệu, Vĩnh Thành đế vừa bắt đầu nổi giận đùng đùng rời đi, sau đó lại nghĩ tới một chuyện.
Mấy ngày này hắn bị chính vụ quấn lấy đến choáng váng đầu óc, đã sớm muốn cho Tần Dục đi hỗ trợ, nhưng trước đó quên nói.
Nhớ tới chuyện này, Vĩnh Thành đế liền đến Cảnh Nhân cung, nghĩ trước đó bản thân vô tình thấy được Tần Diệu bừa bãi, trước kia cũng từng ᴆụng vào việc Triệu Hoàng hậu ức Hi*p nữ nhân hậu cung, cho nên hắn không cho người thông báo, liền vụng trộm tiến vào.
Mới đầu nghe được Triệu Hoàng hậu chất vấn Chiêu Dương, hắn còn có chút mất hứng, không nghĩ lại nghe thêm được một chuyện như vậy.
Bộ dáng Chiêu Dương khó coi, bình thường Vĩnh Thành đế đều không muốn nhìn nhiều, nhưng dù sao cũng là nữ nhi của hắn, nghe nói Phò mã dám dưỡng ngoại thất ở bên ngoài, hắn vẫn sẽ không vui.
Triệu Hoàng hậu từng bị Tiêu Quý phi tính kế, cho nên sớm đã đem cung nhân Cảnh Nhân cung xử lý đến một giọt nước cũng không lọt, cho nên Vĩnh Thành đế vừa tới, bà đã biết, Tần Dục nhìn thấy thế thủ của cung nữ kia, cũng biết luôn.
"Gặp qua Hoàng Thượng!" Triệu Hoàng hậu mang theo người lập tức hướng về phía Vĩnh Thành đế hành lễ, Vĩnh Thành đế không quá để ý đến, phất phất tay cho người đi xuống, lại hỏi Chiêu Dương: "Chiêu Dương, việc này là thật? Hoắc Thọ kia vậy mà dám khinh nhục ( khinh thường+làm nhục) con?"
Chiêu Dương không hề biết việc này, trong lúc nhất thời cũng giật mình.
Trước đó Tần Dục không nói cho Chiêu Dương việc này, sợ Chiêu Dương có tình cảm với Hoắc Thọ, không chịu nổi Hoắc Thọ phụ lòng, nhưng mấy ngày này quan sát, hắn lại phát hiện Chiêu Dương không hề để tâm tới Hoắc Thọ, lúc này mới nói ra: "Phụ hoàng, mẫu hậu, Chiêu Dương đối với việc này thập phần không rõ ràng, chuyện này đều do nhi tử cho người đi thăm dò ra, thân phận, địa điểm của ngoại thất kia, nhi thần cũng đều đã điều tra rành mạch."
"Hoắc gia kia dám lớn mật làm như thế?" Vĩnh Thành đế càng thêm tức giận, nếu Hoắc Thọ chỉ đi dạo hoa lâu chơi đùa thông phòng, hắn sẽ không thèm để ý, nhưng dưỡng ngoại thất thì không giống như vậy, một Phò mã không đi ở phủ Công chúa mà lại ở bên ngoài dưỡng nữ nhân khác, quả thật chính là không đem Hoàng gia để vào mắt!
"Nhi thần là phế nhân, tính tình của Chiêu Dương lại mềm yếu, tất nhiên Hoắc gia không đem chuyện này hỏi đến con rồi." Tần Dục cười khổ nói, trên mặt hơi lộ ra chút khuất nhục. Đã từng có lúc sau khi Chiêu Dương qua đời, trong kinh thành không có mấy người để bọn họ vào mắt...Khi đó đủ loại chuyện, ký ức của hắn vẫn còn mới mẻ.
Chẳng qua, hắn cũng không phải thương tâm như biểu hiện bên ngoài của hắn vậy, chung quy cũng vì vài sự tình đã rất xa xôi, lúc này hắn thậm chí còn nhớ rõ nắm chặt tay Lục Di Ninh, trấn an nàng.
Xưa nay Tần Dục không chịu yếu thế, sau khi thân thể tàn tật, càng khắp nơi tỏ vẻ mạnh mẽ, ngày thường dù gặp nhiều khổ sở cũng không muốn lộ ra để cho người khác thấy chê cười, lúc này yếu thế, ngược lại khiến Vĩnh Thành đế không được tự nhiên đứng lên.
Trước đây hắn không thích Tần Dục, là bởi vì Triệu Hoàng hậu cùng Tần Dục khí thế quá mức bức người, cả ngày ép buộc hại hắn không có ngày lành, nhưng đến nay nhìn thấy hai người đáng thương này, sự chán ghét của hắn lại nhạt đi.
Tần Dục bị hắn ban cho một người vợ ngốc hay cắn người lung tung này, cũng không so đo chuyện gì khác.
"Hoắc gia kia thật khinh người quá đáng! Chiêu Dương yên tâm, chắc chắn phụ hoàng làm cho bọn họ đẹp mặt!" Vĩnh Thành đế nói, nhìn thoáng qua Chiêu Dương, lại cảm giác ánh mắt bị thương (do con gái quá xấu...), liền dời tầm mắt đi, kết quả thấy vẻ mặt già nua của Triệu Hoàng hậu, lại càng thêm không thích.
"Tạ phụ hoàng." Tần Dục nói.
Vĩnh Thành đế nhìn Tần Dục, cuối cùng nhớ đến ý đồ cuả mình: "Dục nhi, thời gian này con nghỉ ngơi cũng đủ lâu, ngay mai liền đi Nội Các đại đường đi, còn chuyện Hoắc gia, con đi xử lý một chút."
Tuy rằng phẫn nộ Hoắc gia đối với Chiêu Dương không tốt, nhưng bản thân Vĩnh Thành đế lười đi quản chuyện như vậy, liền giao cho Tần Dục.
(A Cảnh: Nam mô! Tui tức quá phải cmt ngay khúc này. Đây chính là việc sủng thi*p diệt thê của nhà đế vương ლಠ益ಠ)ლ, có người cha như vậy thì như ****)
Ý chỉ đã rõ ràng, Vĩnh Thành đế liền rời đi, hắn cũng không nghĩ ở lại chỗ này nhìn khuôn mặt già nua của Triệu Hoàng hậu, nào có hấp dẫn như Trương Tài nhân?
Vĩnh Thành đế đi rồi, đám người Tần Dục ngược lại tự tại.
"Chiêu Dương, Hoắc Thọ xin lỗi muội, muội tính toán như thế nào?" Tần Dục nhìn về phía Chiêu Dương còn có chút đang ngây ngốc.
Vẻ mặt Chiêu Dương đầy mờ mịt, cả người có chút ngơ ngác, nàng cùng với Hoắc Thọ sống chung không nhiều, muốn nói cảm tình thì tất nhiên là không có, cho nên hiện giờ nàng càng không biết làm sao.
Hoắc Thọ ở bên ngoài dưỡng nữ nhân, nàng phải làm thế nào? Ý đồ của Chiêu Dương cảm thấy đời này mình gặp đủ loại sự tình bên trong cần kinh nghiệm để xử lý, nhưng mà hoàn toàn chưa từng có ví dụ tham khảo mà làm.
Tần Dục có chút buồn cười, cùng lúc đó thì cũng trầm tĩnh lại: "Nếu muội không có chủ ý, vậy cứ để cho Hoàng huynh làm chuyện này."
"Được ạ." Chiêu Dương liền đáp ứng.
"Dục nhi, con nhất định phải trách phạt Hoắc Thọ kia một chút!" Triệu Hoàng hậu nói, bà đã cực hận Hoắc Thọ kia.
"Mẫu hậu người yên tâm, con sẽ không dễ dàng tha cho hắn." Tần Dục nói, lại nhìn về phía Chiêu Dương: "Chiêu Dương, ta và mẫu hậu đều hi vọng muội sống tốt."
Chiêu Dương có chút sửng sốt.
Trong khi Tần Dục xử lý mọi chuyện, Lục Di Ninh vẫn im lặng đứng ở bên cạnh, cho đến lúc này, mới lôi kéo tay Tần Dục, sau đó lại chỉ chỉ vào miệng của mình.
Tần Dục đã có thể hiểu rõ ý tứ, nhìn nhìn canh giờ, quả nhiên đã đến thời gian nên ăn cơm: "Mẫu hậu, nên dùng bữa."
Triệu Hoàng hậu rất nhanh liền để cho người bưng đồ lên, còn dựa theo yêu cầu riêng của Tần Dục, cho mang đồ thanh đạm lên.
Trong lúc này Tần Diễn muốn vào thỉnh an, nhưng bị Triệu Hoàng hậu cự tuyệt, bà đối với vị Hoàng tử trên danh nghĩa nuôi dưỡng dưới gối Tần Diễn này vẫn không tồi, nhưng Tần Dục mang theo Lục Di Ninh ngốc nghếch, Chiêu Dương vừa gặp chuyện thương tâm, dĩ nhiên là bà không muốn người ngoài đến chế giễu.
Tần Dục thấy thế cười cười, bảo Thọ Hỉ đẩy mình đến bên cạnh bàn.
Lục Di Ninh dòm ngó vài món ăn đã được bưng lên(º﹃º), nàng rất muốn nhào lên ăn một bữa no đủ, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, sau đó nhìn Tần Dục.
Nàng rất thích ăn, nhưng càng muốn Tần Dục chiếu cố nàng hơn.
Tần Dục cầm lấy bát, chậm rãi đút cho Lục Di Ninh ăn, không có một chút thiếu kiên nhẫn nào.
Triệu Hoàng hậu thấy thế nhất thời thần sắc trở nên lạnh nhạt: "Nàng ta ăn cơm đều sẽ như vậy à?"
"Mẫu hậu, con rất thích nàng." Tần Dục đột nhiên nói.
"Cái gì?" Triệu Hoàng hâụ khi*p sợ nhìn Tần Dục, vẻ mặt không dám tin, nhi tử của bà thích nữ nhân si ngốc này? Sao có thể chứ!
"Con thích nàng ỷ lại con." Tần Dục nói, tình cảm hắn đối với Lục Di Ninh rất phức tạp cũng rất sâu nặng, nhưng không có biện pháp nói rõ hoàn toàn, nên chỉ đành chọn một lý do nói với Triệu Hoàng hậu.
Triệu Hoàng hậu có chút ngẩn người ra, sau đó nhìn thấy bộ dạng chờ Tần Dục đút ăn của Lục Di Ninh, trong mắt dường như chỉ có Tần Dục.
Mấy năm qua nhi tử của bà chưa bao giờ nói qua chứ "thích" như vậy, hiện tại hắn lại thích phải nữ tử, còn là một ngốc tử, không lẽ nhi tử của bà muốn đem nàng ta thành sủng vật mà nuôi, vậy thì sao?
Triệu Hoàng trầm mặc không nói, cũng không tiếp tục ghét bỏ Lục Di Ninh.
Thời điểm đám người Tần Dục đang ăn cơm bên trong Cảnh Nhân cung, thì Tiêu Quý phi đã bẻ gãy một cái móng tay của mình: "Ngươi nói cái gì? Hoàng Thượng bảo Tần Dục ngày mai đi xử lý chính sự?"
"Nương nương, Hoàng Thượng đã để người đi chào hỏi rồi." Có một thái giám nói.
"Sao Hoàng Thượng lại hồ đồ như vậy chứ!" Tiêu Quý phi nhịn không được nói, nhớ tới Tần Dục, không khỏi hận đến mức nghiến răng. Triệu Hoàng hậu kia không có năng lực gì, lại sinh ra một nhi tử tốt như vậy!
Hoàng Thương hắn lúc nào không hồ đồ? Có một thái giám lớn mật nghĩ ra ý niệm này, rất nhanh lại nén xuống, oán thầm bệ hạ như vậy là đại nghịch bất đạo.
"Bên kia Diệu Nhi thế nào rồi?" Tiêu Quý phi lại hỏi, nghĩ đến nhi tử, lại không khỏi có chút bực mình, nhi tử này của bà thật sự rất thiếu kiên nhẫn!
"Vương gia rất tức giận..." Thái giám kia nói, Duệ Vương vẫn đang nổi giận, đập không ít đồ.
"Ngươi đi đưa tin, bảo hắn an phận một chút, nếu không được thì đi bồi Vương phi nhiều chút đi." Tiêu Quý phi nói, Vĩnh Thành đế có tổng cộng sáu Hoàng tử, ba người trước đã cưới thế tử, mà hiện tại, ba người này vẫn chưa một ai có hài tử.
Nếu con dâu của bà có thể mang thai, thì tất nhiên có thể khiến Vĩnh Thành đế xem trọng, không chừng còn có thể giải trừ cấm túc.
Sau khi Tần Dục dùng bữa với Triệu Hoàng hậu xong, liền chuẩn bị xuất cung, hắn đã có phủ ở ngoài, ngủ lại trong cung thì không tốt.
"Chiêu Dương ở lại trong cung mấy ngày đi." Triệu Hoàng hậu không khỏi nhìn thoáng qua Tần Dục, lại đau lòng nhìn về phía Chiêu Dương, chỉ là tuy bà đau lòng, cũng đau ở trong mắt trong lòng(*), lông mày vẫn như cũ gắt gao nhăn lại.
(*) Beta: đây là nguyên văn convert ạ, ai thấy kì kì thì cũng đừng théc méc nha °v°
"Mẫu hậu, vẫn nên để Chiêu Dương trở về với con thì hơn, về sau con sẽ thường mang muội ấy tiến cung thăm người." Tần Dục nói, hoàn cảnh trong cung không thích hợp với Chiêu Dương, mẫu hậu hắn...Mẫu hậu hắn đối với Chiêu Dương chỉ tiếc không rèn sắt thành thép mà thôi, hơn phân nửa sẽ răn dạy Chiêu Dương, nhưng mà như vậy chỉ khiến cho Chiêu Dương càng trở nên nhát gan.
Quả thật Triệu Hoàng hậu cũng không biết ngày thường nên nói gì với nữ nhi của mình, bà mất mát nhìn Chiêu Dương một cái rồi thả người đi.
Sau khi trở lại Đoan vương phủ, đột nhiên Tần Dục nói với Chiêu Dương: "Nếu muội cảm thấy nhàm chán, không bằng dạy chữ cho nha hoàn trong phủ đi."
Chiêu Dương không giỏi nữ hồng, cầm kỳ thư họa cũng học bình thường, ngày thường có thể nói là không có chuyện gì để làm, mà Tần Dục thì vẫn cảm thấy, đã là người nhất định muốn làm một chút việc gì đó.
"Muội á hả?" Chiêu Dương cả kinh.
"Đương nhiên rồi." Tần Dục nói, tuy rằng học thức của Chiêu Dương không xuất chúng, nhưng dạy chữ cho nha hoàn cũng không phải khó khăn gì.
Thâý Chiêu Dương có vẻ như rất hứng thú, Tần Dục dứt khoát kêu quản gia đến, bảo hắn đem chuyện này đi an bài. Hắn đã nghĩ kĩ con đường tương lai mà mình muốn đi rồi, cũng biết đến thời điểm bản thân thiếu người dùng, bởi vậy ngay cả thái giám trong phủ cũng không tha, dạy bọn họ biết chữ, nếu thái giám có thể dùng, thì tất nhiên nha hoàn cũng có thể dùng.
Nha hoàn không làm quan viên được, thì để cho các nàng biết chữ học tính sổ sách, cũng có thể quản lý khố phòng. các nàng còn có thể làm một ít như quan lý chuyện văn thư nội vụ linh tinh. Ở tiền triều, trong cung đa số mọi chuyện đều là nữ quan làm cả.
Nếu nữ quan không gả, sẽ còn trung thành hơn so với nam nhân, chung quy các nàng thân là nữ tử, khó có thể nguyện trung thành người khác trừ hắn.
An bài chuyện Chiêu Dương xong, Tần Dục lại ban thưởng rất nhiều cho Thọ Hỉ.
Lục Di Ninh với hắn mà nói không phải bình thường, Thọ Hỉ cũng giống vậy, chỉ là cảm tình của hắn đối với Thọ Hỉ, cũng không có phức tạp như vậy, chỉ cảm nhớ sự trung thành của hắn.
Vào buổi tối, Tần Dục giống như bình thường dạy Lục Di Ninh nói chuyện.
Lục Di Ninh vẫn như cũ nghe rất nghiêm túc nhưng lại không có phản ứng gì.
"Ngày mai ta không thể ở trong phủ..." Nhìn Lục Di Ninh, Tần Dục đột nhiên nói, lúc trước khi bị tứ hôn, Vĩnh Thành đế nhiều lần nổi giận với hắn, quyền lợi trên tay hắn cũng càng ngày càng ít, sau này, quyền lợi của hắn lại từng chút từng chút trở về, tất nhiên sẽ không thể cả ngày ở cùng với Lục Di Ninh.
Lục Di Ninh khó hiểu nhìn Tần Dục.
Tần Dục cười cười, rồi dắt nàng cùng đi nghỉ sớm.
Tần Dục rất nhanh liền đi vào giấc ngủ, cũng chưa từng phát hiện ngay sau khi hắn đi vào giấc ngủ, Lục Di Ninh bên người hắn đột nhiên mở mắt, sau đó cả người liền bắt đầu nín thở, nghẹn đỏ bừng hai má.
Nàng nín thở một hồi, nhíu nhíu mày, sau đó mới ngủ.
Ngày thứ hai, Tần Dục dậy sớm hơn so với ngày thường, mà hắn vừa động thì Lục Di Ninh cũng tỉnh theo.
Giúp Lục Di Ninh thay quần áo xong, Tần Dục lại không đút nàng ăn, chỉ cho nàng một bát cháo, sau đó tự mình làm mẫu ăn.
Lục Di Ninh có chút ủy khuất nhìn Tần Dục một hồi lâu, lấy thìa qua chậm rãi ăn, ăn một ngụm thì lại nhìn Tần Dục một chút.
Tần Dục gần như khắc chế bản thân không được mà muốn lấy thìa tiếp tục đút cho nàng ăn, nhưng đến cùng vẫn nhịn lại: "Di Ninh, hôm nay ta muốn đi ra ngoài, buổi tối mới về, nàng ngoan ngoãn ở trong phủ, được không?"
Đoán chừng Lục Di Ninh nghe cũng không thể hiểu, Tần Dục lại nhìn nàng cười cười, sau đó sai Thọ Hỉ đẩy mình đi ra.
Lục Di Ninh không chút nghĩ ngợi, liền đi theo sau, mấy ngày này có thể nói thời thời khắc khắc đều ở cùng Tần Dục, ngay cả Tần Dục đi nhà xí cũng muốn ở cửa chờ, lúc này tất nhiên không có khả năng không đi cùng.
Tần Dục đến cửa, liền nói với Lục Di Ninh: "Nàng trở về đi."
Lục Di Ninh cũng không muốn đi, thấy Tần Dục bị thị vệ bưng lên xe ngựa, thì cũng muốn trèo lên theo, nhưng lại bị hai bà ✓ú già Tần Dục phái tới chiếu cố nàng chặn lại.
Nàng rất gầy gò nhỏ bé, bị hai bà ✓ú già chắn ở phía trước, căn bản là không thể ra ngoài, mấy ngày này hai ✓ú già này cứ lắc lư bên người nàng, cho nên nàng đã quen không có cắn xé các nàng...
Lục Di Ninh phát ra âm thanh "ô ô" tựa như tiếng khóc, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn xe ngựa đi xa.
Thế giới này đối với nàng mà nói là hoàn toàn xa lạ, chỉ có Tần Dục là người duy nhất tốt với nàng, cho nên nàng không hề tránh né còn ỷ lại vào Tần Dục, giống như chim non bình thường, không muốn rời khỏi Tần Dục.
Nhưng mà hiện tại Tần Dục lại đi mất.
Sau khi xe ngựa biến mất trong tầm mắt, Lục Di Ninh không biết vì sao, đột nhiên ánh mắt có chút đau thương, miệng giật giật, còn cảm giác cả người càng ngày càng nôn nóng.
Nàng cảm giác bản thân làm không đủ, làm không tốt, lại không biết bản thân có thể làm cái gì.
Tư duy của nàng càng ngày càng rõ ràng, không giống như lúc trước vô tri vô giác nữa, nhưng rất nhiều chuyện vẫn không rõ.
"Vương phi, trở về đi." Hai ✓ú già khuyên nhủ.
Lục Di Ninh vẫn không động, sau đó liền ngồi ở bên trong cửa.
Hai ✓ú già kia cũng không dám bắt buộc nàng, dứt khoát mang hai cái ghế để cạnh cửa, ngồi bên cạnh nói chuyện với Lục Di Ninh.
Hạ nhân trong phủ Tần Dục, đa số là Triệu gia đưa tới, đối với Tần Dục rất kính yêu, cho nên sau khi hai ✓ú già này ngồi xuống, nhịn không được nói về Tần Dục với Lục Di Ninh.
"Vương phi, người cũng đừng ồn ào với Vương gia, người muốn qua ngày lành, đều cần nhờ Vương gia."
"Vương gia là người tốt, Vương phi thật có phúc."
Lục Di Ninh cứ ngốc ngốc ngồi như vậy, cũng không biết có nghe được hay không.
Tần Dục ngồi trên xe ngựa nghe được âm thanh xa xa của Lục Di Ninh, cũng cảm thấy rất không dễ chịu, cực kì đau lòng.
Nhưng mà hắn còn rất nhiều chuyện phải làm.
Vĩnh Thành đế không thích vào triều, cho nên buổi chầu triều nhỏ đã sớm bỏ đi, chỉ có buổi chầu triều lớn vẫn tiến hành như thường, hôm nay vừa vặn không có buổi chầu triều lớn, Tần Dục xuất môn là vừa kịp.
Vào cung, Tần Dục liền đi Nội các nơi các đại thần xử lý chính vụ.
Vài vị đại thần đối với Tần Dục đều không xa lạ gì, thấy Tần Dục tiến vào, đều lần lượt hành lễ, Tần Dục nhận lễ, nhân tiện nói: "Chư vị đại nhân, mấy ngày gần đây có chính vụ gì không?"
Vài người cầm ra rất nhiều tầu chương đưa cho Tần Dục, cũng không vội vàng, mà Tần Dục cũng bình tĩnh thong dong, chậm rãi cầm lên xem.
Từ rất nhỏ Tần Dục đã bắt đầu tiếp xúc chính sự, đến tuổi này, khả năng xử lý chính vụ đã vượt qua Vĩnh Thành đế, hiện tại hơn mười năm kinh nghiệm, làm những chuyện như vậy càng thêm thuận tay.
Tô thủ phụ nhìn Tần Dục như vậy, âm thầm thở dài một hơi, nếu Tần Dục không có chuyện ngoài ý muốn, vẫn được mấy vị đại thần kia coi là hi vọng của Đông Cung thì thật tốt biết bao.
Tần Dục vẫn chưa cảm giác được vị thủ phụ kia đang tiếc nuối, chỉ là may mắn Nội Các đại thần này không có ai có thể độc tài đại quyền...Nếu có quyền thần như vậy tồn tại, vị Vương gia tàn phế như hắn không có khả năng có cơ hội xuất hiện ở đây.
Nói đến chuyện này, hắn còn muốn cảm ơn Vĩnh Thành đế...Vĩnh Thành đế người này vô cùng chán ghét quyền thần.
Khi Tiên đế còn tại vị, vị thủ phụ Hứa Tích Nho nắm trong tay quyền uy to lớn, có thế nói là lấy thúng úp voi, khi đó Vĩnh Thành đế vẫn là Thái Tử, cho nên bị Hứa Tích Nho chỉ bảo, nghe nói không đáng kể, liền muốn chần chừ phòng bị.
Sau khi Vĩnh Thành đế đăng cơ, đối với Hứa Tích Nho còn có chút e ngại, còn có lúc rất kính yêu Hứa Tích Nho, cho nên quyền thế của hắn cũng ngày một lớn, nhưng mà cuối cùng hắn vẫn bị Vĩnh Thành đế phế đi, sau đó Vĩnh Thành đế liên tiếp đổi bốn thủ phụ, cuối cùng mới chỉ định vị hàn môn sinh [1] Tô Thăng Minh làm thủ phụ.
[1]: Thư sinh nghèo
Tô Thăng Minh xuất thân hàn môn, ở trong triều không có căn cơ gì, làm người điệu thấp rất am hiểu việc tránh hung tìm cát[2], sẽ không đối nghịch với Vĩnh Thành đế, từ đó Vĩnh Thành đế không lên triều, cũng không có người chỉ trích.
[2]: tương tự như tránh xấu tìm tốt.
Hứa Tích Nho không phải là người lương thiện, sinh hoạt của hắn xa hoa lãng phí lại cực kỳ bao che khuyết điểm, đệ tử trong tộc cùng môn sinh có nhiều người phạm tội trái luật, còn người hầu có ác ý đem người đắc tội ђàภђ ђạ, chuyện này kéo đến Kinh thành, cho nên mới có thể bị Vĩnh Thành đế phế đi, khi hắn rơi đài, trên dưới cả triều trừ những người của hắn thì tất cả đều vui mừng khôn xiết.
Nhưng khi có hắn, thì Đại Tần tốt xấu coi như an ổn, không có hắn, Đại Tần một năm này không bằng một năm trước.
Cả ngày Tần Dục bận rộn, cũng không thể xem xong tấu chương, mắt thấy trời đã tối, liền chuẩn bị trở về, bây giờ hắn tất nhiên sẽ không còn đem tất cả tinh lực hao tổn trên chính sự nữa.
Xe ngựa rất xóc nảy, nhưng so với việc hắn ngồi trên xe lăn thì còn tốt hơn nhiều, Tần Dục ngồi không bao lâu đã về tới Đoan Vương phủ.
Cửa hông Vương phủ mở ra, được bọn thị vệ nầng xuống xe ngựa, Tần Dục vừa nhấc mắt đã nhìn thấy Lục Di Ninh ngồi ở bên cửa uống cháo, nhìn thấy hắn, hốc mắt của Lục Di Ninh liền đỏ lên.
Từ đáy lòng của Tần Dục không hề có nguyên do mà dâng lên một cảm giác muốn xin lỗi.
***
Tần Dục: *xoa tay* về với vợ nào. Rì lắc thôi. Vợ ơi! Anh về nè. (≖ᴗ≖✿)(*)
(*)Xin lỗi độc giả, đây là phần editor vui quá nên chế thêm thôi, nếu thích thì bảo editor chế thêm cho mấy chế, cho tui thấy vụ này vui lắm 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay