Độc Sủng Ngốc Hậu - Chương 06

Tác giả: Quyết Tuyệt

Gặp Chiêu Dương
Triệu Nam không có ở trong Đoan Vương phủ, một lát sau mới vội vàng từ bên ngoài đuổi tới, mà lúc nghe được Tần Dục hỏi chuyện của Chiêu Dương công chúa, trên mặt hắn liền lộ ra chút khó chịu.
Nhìn thấy biểu tình của Triệu Nam, Tần Dục biết Chiêu Dương hơn phân nửa trôi qua đã không được tốt.
Triệu Nam là người Triệu gia, bởi vì lúc trước Triệu Hoàng Hậu giúp đỡ hắn một phen, đối với hắn(TD) và Triệu Hoàng Hậu rất trung thành tận tâm, mà cũng chính đời trước vì cứu hắn(TD) mà ૮ɦếƭ, hiện tại Chiêu Dương sống không được tốt, khẳng định hắn(TN) cũng rất phẫn nộ.
"Vương gia, tên Hoắc Thọ kia khinh người quá đáng!" Triệu Nam có chút nghiến răng nghiến lợi.
Gia phong của Hoắc gia rất tốt, Hoắc Đại lão gia là một người được người người ca tụng, hai lão gia là Tam lão gia và Tứ lão gia cũng đều có tiền đồ, ở Kinh Thành Hoắc Thọ có danh đại tài tử, bởi vậy cho nên lúc ban đầu đối với hôn sự của Chiêu Dương, Tần Dục rất vừa lòng thậm chí còn cảm thấy Chiêu Dương đã gặp được hạnh phúc.
Nhưng đến cuối cùng thì so với những gì hắn nghĩ lại không hề giống nhau.
"Ngươi nói nghe một chút." Tần Dục nói.
"Vương gia, Hoắc Thọ kia ở bên ngoài dưỡng ngoại thất, thậm chí ngoại thất kia đã có hài tử rồi!" Triệu Nam nói.
"Cái gì?" Nháy mắt sắc mặt của Tần Dục âm trầm xuống. Triều đại này Phò mã không thể nạp thi*p, nhưng thông phòng thì vẫn có thể có, nếu như Công chúa không thể sinh được thì sẽ ôm hài tử của thông phòng dưỡng dưới gối.
Đối với tính tình của Chiêu Dương, thì tuyệt đối không có khả năng ngăn cản Hoắc Thọ tìm thông phòng, nghe nói đời trước nha hoàn bên người Chiêu Dương thông đồng một chỗ với Hoắc Thọ, nàng cũng không nói gì, đã như vậy rồi mà Hoắc Thọ còn muốn dưỡng ngoại thất?
"Mấy ngày nay Hoắc Thọ kia còn ngày ngày nghỉ ở chỗ thông phòng nữa đấy." Triệu Nam lại nói, lập tức đem sự tình đã điều tra rõ nói ra.
Trên tay Tần Dục có chút nhân thủ, nhưng hắn chưa bao giờ dùng những người đó đi thăm dò quan viên khác, cho nên chuyện này vừa lúc bắt đầu Triệu Nam làm cũng có chút không thuận tay cho lắm.
Nhưng đến cùng hắn vẫn tìm người theo dõi Hoắc Thọ.
Hoắc Thọ vẫn chưa xuất sĩ, mỗi ngày đều cùng với một ít thư sinh ngâm thơ đối hoặc tham gia các loại thi hội, còn không có ngày lại đi dạo các thanh lâu vài vòng, mà những thứ đó không tính là gì cả, thật không ngờ buổi tối hắn không trở về Hoắc gia mà lại đi đến một biệt viện thuộc sở hữu của Hoắc gia.
Vừa bắt đầu, Triệu Nam còn cho rằng hắn cảm thấy đường về Hoắc gia quá xa cho nên mới lười trở về, lại không nghĩ đến phát hiện biểu cô nương ở bên trong biệt viện, còn là biểu cô nương mang bụng to nữa chứ.
Hoắc Thọ không trở về Hoắc gia, cũng không đi phủ Công chúa sát ngay Hoắc gia, ngược lại cả ngày cùng "Biểu cô nương" ở chung một chỗ, còn làm cho người ta có thai....Đây căn bản là không để Công chúa trong mắt.
Triệu Nam rất tức giận, Tần Dục càng tức giận hơn, nắm lấy lan can của xe lăn: "Triệu Nam, người đi đem Hoắc Thọ..." Thù mới hận cũ chồng chất, hắn sẽ đem cái tên gia hỏa Hoắc Thọ này băm vằm nhiều mảnh.
"A!" Lời của Tần Dục còn chưa dứt, Lục Di Ninh chơi hạt châu ở bên cạnh đột nhiên lại kêu lên.
"Sao vậy?" Tần Dục lập tức nhìn về phía Lục Di Ninh, e sợ nàng xảy ra chuyện gì.
"Ô ô..." Lục Di Ninh cũng không nói, dùng ngón tay chỉ cái mũi của mình.
"Lại đây cho ta xem." Tần Dục nói.
Tần Dục là người tốt nhất đối với Lục Di Ninh, nàng đối với Tần Dục có một loại cảm giác ỷ lại vô cùng kỳ lạ, nghe thấy Tần Dục nói chuyện, nàng lập tức đến bên người Tần Dục, sau đó ngẩng đầu để cho Tần Dục xem mũi nàng.
Tần Dục thấy cái gì đó trắng trắng hay đúng hơn là một viên trân châu ở trong lỗ mũi nàng...thời điểm hắn và Chiêu Dương còn nhỏ, Triệu Hoàng Hậu không cho bọn họ chơi hạt châu, sợ có gì ngoài ý muốn, trước kia hắn cảm thấy Triệu Hoàng Hậu quá cẩn thận rồi, hoàn toàn không cảm thấy chơi hạt châu có gì mà ngoài ý muốn cả, kết quả...⊙︿⊙
Làm thế nào mà Lục Di Ninh có thể đem hạt châu nhét vào mũi được vậy?
Quả nhiên nuôi dạy hài tử cũng cần phải xem xét kỹ, hạt châu này cũng không phải là đồ chơi mà hài tử nên chơi.
"Hạt châu không thể để vào trong lỗ mũi được, nàng không biết sao?" Chân mày Tần Dục cau lại, có chút bất đắc dĩ.
Rõ ràng là Lục Di Ninh cũng biết là không đúng, có chút lấy lòng nhìn về Tần Dục, ngược lại khiến cho Tần Dục đều không vui sau đó giáo huấn nàng(ಥ﹏ಥ), nàng khẳng định không phải cố ý mà.
"Đến đây, miệng hít vào một hơi dùng mũi phun ra." Tần Dục làm mẫu một chút dùng mũi phun phì phì ra.
Lục Di Ninh học theo Tần Dục, nhưng hạt châu vẫn còn ở bên trong mũi ಥ_ಥ.
Trân châu tròn xoe, bị nhét vào mũi thì căn bản không thể lấy ra được, Tần Dục không dám động loạn sợ làm cho hạt châu càng đi vào sâu bên trong, chỉ có thể gọi người đi tìm Hồ đại phu.
Thọ Hỉ đi gọi người, Lục Di Ninh ngốc ngốc ngồi ở bên cạnh vẫn không nhúc nhích...Tần Dục quay đầu, thì thấy Triệu Nam có chút kinh ngạc nhìn mình.
Bị Lục Di Ninh ngắt lời như vậy cũng không phải chuyện xấu gì, ít nhất Tần Dục đã bình tĩnh trở lại. Hiện tại hắn đi tìm Hoắc Thọ gây phiền toái thì không thích hợp, hơn nữa nếu như Chiêu Dương không chịu thì hắn tính gây sức ép đến thế nào với Hoắc Thọ đều vô dụng...
"Triệu Nam, ngươi tiếp tục để người nhìn chằm chằm Hoắc Thọ và còn có những người khác của Hoắc gia, những chuyện khác tạm thời không cần làm." Tần Dục nói: "Ngươi đi xuống đi, thuận tiện gọi Triệu quản gia đến đây."
"Vâng, Vương gia." Triệu Nam đáp một tiếng rồi đi xuống, lúc sắp đi nhịn không được nhìn Lục Di Ninh một cái...Lúc trước hắn còn nghĩ rằng Vương gia sẽ không đối tốt với Vương phi, không nghĩ tới Vương gia rất săn sóc cho Vương phi.
Triệu quản gia đến cùng lúc với Hồ đại phu.
Thời điểm Hồ đại phu đến, chỉ cho rằng Vương gia muốn hắn chẩn bệnh lại cho Vương phi, không nghĩ tới sau khi đến thì biết được trong lỗ mũi của Vương phi có một hạt châu, này...
"Vương gia, lúc ta ở nông thôn làm nghề y, cũng từng gặp qua người bệnh như vậy, chỉ cần tự mình hắt xì một cái thì sẽ khiến cho đồ vật đi ra, còn không thì dùng đồ vật khác kẹp ra ngoài, nhưng trân châu rất trơn, động thủ sợ không được tốt."
"Không được tốt hay không thì cũng phải khiến cho nó ra ngoài." Tần Dục nói: "Ngươi đến thử xem."
"Vương gia, nam nữ thụ thụ bất thân, không bằng gọi tiện nội(*vợ của Hồ đại phu) đến?" Hồ đại phu dò hỏi. Bảo hắn bắt mạch cho Vương phi thì được nhưng ôm đầu của Vương phi để lấy đồ trong mũi thì...này không được tốt cho lắm.
Lúc đầu Tần Dục không nghĩ tới vấn đề này, nhưng Hồ đại phu lại nói không sai, hắn liền lập tức sai người gọi thê tử Hồ đại phu tới.
Thê tử Hồ đại phu họ Vương, tuổi so với Hồ đại phu cũng không hơn kém bao nhiêu, nàng ta không đến một mình mà còn có thêm gã sai vặt ở phía sau. Trên đường đến đây nàng ta đã nghe qua tình huống của Lục Di Ninh, sau khi đến thì nhân tiện nói: "Vương gia, ta chỉ có thể thử xem thôi."
"Thử xem đi." Tần Dục nói. Hắn không thể để hạt châu kia cứ ở trong mũi của Lục Di Ninh được, nếu nàng không cẩn thận hít vào thì sẽ xảy ra chuyện làm sao đây?
Nghe Tần Dục nói, Hồ phu nhân lập tức đi về phía Lục Di Ninh, muốn thử nhìn xem tình huống của Lục Di Ninh, lại không nghĩ đến nàng ta vừa mới tới gần vài bước, Lục Di Ninh liền trốn nhanh né tránh đến phía sau Tần Dục, chỉ lộ ra nửa cái đầu, đôi mắt đen liếc liếc đầy đề phòng từ trên vai Tần Dục cẩn thận nhìn Hồ phu nhân.
Lục Di Ninh không thích Hồ đại phu, cũng không thích Hồ phu nhân, trên người bọn họ đều có mùi thuốc, mà nàng sợ nhất là mấy thứ dược đó.
"Đừng sợ, nàng ta có thể giúp nàng lấy hạt châu từ trong mũi ra." Tần Dục ôm lấy Lục Di Ninh, để cho nàng ngồi ở trên người mình.
Lục Di Ninh được Tần Dục ôm thì không động đậy, nhưng khi Hồ phu nhân tới gần thì nàng lại đem đầu chôn trong иgự¢ của Tần Dục.
Hồ phu nhân nhìn ra là Lục Di Ninh bài xích mình, ngừng tay: "Vương gia, không bằng người đến thử trước xem sao, ở đây có một lọ thuốc bột, người để cho Vương phi ngửi thử."
Tần Dục tiếp nhận thuốc bột của Hồ phu nhâ, sau đó liền đưa tới trước mặt Lục Di Ninh.
Chuyện này đối với hắn chỉ là làm chút chuyện vặt, không nghĩ tới sắc mặt của Lục Di Ninh đột nhiên biến sắc trở nên trắng bệch, thậm chí hoảng sợ nhìn Tần Dục ゞ◎Д◎ヾ.
Đây là làm sao? Tần Dục có chút khó hiểu, nhưng vẫn đưa lọ thuốc để dưới mũi Lục Di Ninh.
Cả người Lục Di Ninh run bần bật, bộ dáng phi thường sợ hãi, lại không có né tránh, sau đó... "Hắt xì! Hắt xì!" Nàng liên tiếp hắt hơi không ngừng, cùng lúc đó hạt châu ở trong lỗ mũi cùng rớt ra ngoài.
Hồ phu nhân thấy thế, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: "May mắn...Cuối cùng không cần dùng kẹp."
Tần Dục nghe vậy, trên mặt cũng lộ ra tươi cười, trực tiếp đem cái bình còn dư lại đưa cho Hồ phu nhân, lại vỗ nhẹ lưng Lục Di Ninh: "Được rồi, không sao...không sao."
Mũi Lục Di Ninh bị mùi huân hương khiến cho hắt xì không nói được gì, nước mắt không tự giác lại chảy xuống, chẳng qua vấn đề nhỏ này đối với nàng mà nói căn bản không là gì.
Lúc thấy Tần Dục đem lọ thuốc đưa lại cho nữ nhân kia, sau khi hạt châu trong mũi rớt ra, nàng liền biết Tần Dục không phải muốn ép nàng uống thuốc mà là muốn giúp nàng, kích động kêu một tiếng, Lục Di Ninh ôm lấy Tần Dục rồi liền hôn một cái ở trên mặt hắn.
Tần Dục bị nàng hôn một cái như vậy, nhất thời cứng cả người lại, hắn lớn như vậy rồi cũng chưa từng bị nữ nhân hôn qua như này.
Qua một hồi lâu Tần Dục mới bình thường lại, cũng không suy nghĩ nhiều...Hiện tại Lục Di Ninh giống như hài tử vậy, hài tử thân cận cha mẹ như vậy khẳng định là không có tâm tư khác, hắn cũng không nên có ý niệm gì với việc này.
Bị Lục Di Ninh lăn lộn một phen như vâỵ, tâm tình của Tần Dục đã bình tĩnh hơn chút, cũng càng bình tĩnh để suy nghĩ chuyện tình của Chiêu Dương Công chúa: "Triệu quản gia, ngày mai người đi phủ Công chúa tìm Chiêu Dương, bảo nàng ấy đến bồi tẩu tử của nàng."
Phủ Công chúa của Vinh Dương trưởng Công chúa đầy hoa Mẫu Đơn, là phủ đệ đẹp nhất ở Kinh Thành, hàng năm thời điểm nàng ta ở phủ Công chúa tổ chức Mẫu Đơn yến, không biết có bao nhiêu người ở trong kinh hâm mộ với nàng ta không thôi.
Nhưng mà, phủ Công chúa của Chiêu Dương Công chúa lại xưng là rách nát nhất.
Chiêu Dương Công chúa Tần Lạc là nữ nhi duy nhất của Triệu Hoàng Hậu, theo lý là phải được sủng mà kiêu ngạo ương ngạnh là chuyện bình thường, nhưng cố tình nàng ngay cả kiêu căng tùy hứng một chút cũng không có, cả người như cục bột, có thể tùy ý cho người nắn véo.
Trượng phu không coi trọng nàng, cha mẹ chồng không để nàng trong mắt, ngay cả hạ nhân cũng khinh thường nàng...Đương nhiên phủ Công chúa của nàng sẽ không có khả năng được trang hoàng tinh xảo xinh đẹp.
Triệu quản gia từ cửa đi vào, nhìn thấy chút thực vật trân quý đã héo rũ, trên đường còn rất nhiều lá khô chưa dọn dẹp, chuyện như vậy ở Đoan Vương phủ tuyệt đối sẽ không thể phát sinh, hạ nhân phủ Công chúa lại theo thói quen, bọn họ không chỉ tụm năm tụm bảy cùng một chỗ nói chuyện mà còn tùy ý đánh giá chính mình (Triệu quản gia)...Gương mặt đầy nếp nhăn của Triệu quản gia không khỏi lạnh mấy phần.
Đi được một hồi, Triệu quản gia liền nhìn thấy một nữ tử mập mạp mặc y phục thường đeo bạc trắng mang theo người đi ra đón, không phải Chiêu Dương Công chúa thì là ai?
"Triệu quản gia, là Hoàng huynh bảo ngươi đến?" Chiêu Dương Công chúa có chút kinh hỉ nhìn Triệu quản gia. Sau khi nàng thành thân thì không thể tùy ý vào cung, cũng không nói chuyện với người Hoắc gia, cho nên chỉ cần là Hoàng huynh cho người mang cho nàng một dĩa hoa quả thôi thì nàng cũng có thể vui vẻ thật lâu rồi.
"Lão nô gặp qua Chiêu Dương Công chúa. Đoan Vương sai lão nô tới thỉnh Công chúa đi Đoan Vương phủ vài ngày, giúp đỡ chăm sóc Vương phi một chút." Triệu quản gia nói.
"Này..." Chiêu Dương Công chúa theo bản năng nhìn về phía ma ma bên người.
Ma ma bên người Chiêu Dương Công chúa lập tức nói: "Triệu quản gia, Công chúa vẫn nên ở tại phủ Công chúa..."
Thời điểm Triệu quản gia ở trước mặt Chiêu Dương Công chúa thì phi thường cung kính, hành đại lễ, nhưng sau khi ma ma này mở miệng, hắn lại không chút lưu tình bắt đầu răn dạy: "Lão nô là hỏi Công chúa, khi nào thì đến lượt ngươi nói chuyện?"
Hắn răn dạy ma ma kia xong, quay qua nói với Chiêu Dương công chúa: "Công chúa, Vương gia đang ở trong phủ chờ Công chúa, không bằng Công chúa cứ đi với lão nô qua kia trước, những thứ cần dùng chờ chút cho người tới lấy rồi đưa qua."
Chiêu Dương Công chúa cùng với Triệu quản gia cũng không quen thuộc, nhưng đã gặp qua vài lần, biết lão quản gia này từng hầu hạ mẫu hậu mình, lại được Hoàng huynh cực kỳ coi trọng.
Trước đây Hoàng huynh chỉ biết tặng đồ cho nàng, lần này lại bảo nàng đi Đoan Vương phủ, sợ là đã có chuyện gì...Này, có liên quan tới vị Hoàng tẩu kia của mình? Chẳng lẽ Hoàng tẩu mình xảy ra chuyện gì?
Chiêu Dương Công chúa vô cùng nghi hoặc, nhưng xưa nay nàng không hề cự tuyệt người, lại quả thât rất muốn gặp Hoàng huynh mình, cho nên không từ chối, trực tiếp ngồi lên xe ngựa Đoan Vương phủ.
Xe ngựa một đường hướng về Đoan Vương phủ mà đi, Chiêu Dương Công chúa muốn nhìn cảnh tượng ở ngoài xe ngựa một chút, nhưng đến cùng không dám vén rèm lên, nàng muốn hỏi Triệu quản gia một chút về tình hình gần đây của ca ca, nhưng không dám mở miệng nói chuyện.
Triệu quản gia đã từng này tuổi rồi, sớm đã tu luyện thành tinh, nhìn bộ dạng này của Chiêu Dương Công chúa, còn cái gì mà không rõ chứ?
Mấy năm nay tâm tư của Hoàng Hậu toàn ở trên người Đoan Vương, Đoan Vương vì muốn đứng vững gót chân ở trong triều cũng không rảnh đi quản chuyện khác, đúng là đã xem nhẹ Chiêu Dương Công chúa, làm cho một vị Công chúa tốt trở nên thành bộ dáng đặc biệt không phóng khoáng.
Xe ngựa đến Đoan vương phủ, Chiêu Dương Công chúa được Triệu quản gia dẫn đến chỗ Tần Dục ở.
Khi Vĩnh Thành đế ban Đoan Vương phủ cho Tần Dục, đối với Tần Dục còn có chút áy náy tình cảm, cho nên có thể nói Đoan Vương phủ xa hoa lộng lẫy, khắp nói đều là cảnh trí xinh đẹp, nhưng Chiêu Dương Công chúa không dám nhìn loạn bốn phía để xem.
"Ngẩng đầu lên!" Tần Dục chờ hồi lâu mới đợi được muội muội của mình đến, cố tình còn nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn của nàng, lập tức có chút không vui nói.
Chiêu Dương đột nhiên nghe được Tần Dục nói, bị kinh ngạc, nàng ngẩng đầu lên thì thấy huynh trưởng của mình đang ngồi dưới tàn cây cách đó không xa, bên người còn có thị vệ và hạ nhân đứng bên cạnh.
"Hoàng...Hoàng huynh." Sắc mặt Tần Dục không quá dễ nhìn, khiến cho Chiêu Dương có chút không yên tâm, càng thêm có vẻ nơm nớp lo sợ.
Trước khi gả thì muội muội hắn có chút hướng nội, cũng sẽ không có ở trước mặt mình mà lộ ra bộ dáng kinh hãi như vậy, khi đó nàng, còn gầy một chút, Tần Dục có chút tiếc hận rèn không thành thép nhưng áy náy vẫn là nhiều hơn.
Áy náy vì bản thân đã xem nhẹ muội muội của mình.
Tính cách này của Chiêu Dương, nhất định phải sửa! Tần Dục nhắm mắt lại, cách hai giây mới mở mắt ra lần nữa, sau đó ánh mắt nhìn lên người ma ma cùng với nha hoàn bên người Chiểu Dương.
Đời trước Chiêu Dương xảy ra chuyện qua đời, bên người nàng chỉ có một tiểu nha hoàn chạy tới thông tri cho hắn, người khác...Vài nha hoàn ma ma kia, một ít người bị Tần Diệu thu mua, một ít có qua lại với Hoắc gia, còn có người trực tiếp trèo lên giường phò mã Hoắc Thọ.
"Trừ nha hoàn mang hoa màu hồng nhạt kia, những người khác bên người Công chúa, đều kéo xuống giam lại cho ta." Tần Dục đột nhiên nói.
Tuy Tần Dục đột nhiên ra mệnh lệnh này nhưng người Đoan Vương phủ đều có thói quen nghe theo hắn, lập tức nghe lệnh trực tiếp đi lên lôi đám người ma ma nha hoàn ra.
Mới đầu vài ma ma và nha hoàn kia không phản ứng gì nhưng phản ứng sau đó lại là sôi nổi bắt đầu cầu tình: "Công chúa, Công chúa cứu mạng."
"Vương gia tha mạng..."
Đột nhiên Tần Dục trở mặt, ngay cả Chiêu Dương cũng ngốc theo: "Hoàng...Hoàng huynh..." Nàng muốn cầu tình, nhưng nhìn thấy Tần Dục lạnh mặt, lời cầu tình làm sao cũng không nói ra được, thậm chí không thể tránh né mà run bần bật.
"Lại ầm ĩ, trước hết đánh hai mươi bản tử rồi giam lại." Tần Dục lại nói.
Một ma ma đang nắm lấy chân Chiêu Dương cầu tình, đột nhiên nghe nói như thế, lời chưa kịp nói cùng tiếng khóc tất cả đều bị nghẹn ở trong cổ họng, lại không dám nói thêm cái gì, cũng giống như những người khác vậy.
Những người đó rất nhanh đã bị kéo xuống, lúc này Tần Dục mới nhìn về phía Chiêu Dương: "Nghe nói đã lâu rồi Hoắc Thọ không đến chỗ muội?"
Chiêu Dương sửng sốt, lại có chút dại ra nhìn Tần Dục.
"Sao muội không nói!" Tần Dục xúc động chỉ muốn ném chén trà trên tay ra, nhưng nhìn thấy bộ dáng chịu đủ kinh hách của Chiêu Dương nên đành nhịn xuống.
Quả thật hắn và mẫu hậu đã xem nhẹ Chiêu Dương, nhưng nếu như Chiêu Dương đem chuyện của mình nói cho bọn họ thì bọn họ tuyệt đối sẽ không ngồi yên không để ý tới. Đời trước, tại sao Chiêu Dương lại không nói?
Liếc mắt nhìn Chiêu Dương một cái thật sâu, Tần Dục nói với Triệu quản gia: "Triệu quản gia, ngươi mang Chiêu Dương Công chúa đi rửa mặt một chút, sau đó lại mang muội ấy đến gặp ta."
Vừa rồi mấy hạ nhân kia lá gan cũng lớn thật đấy, dám tùy ý lôi kéo xiêm y của Chiêu Dương, làm quần áo con bé đều loạn.
Tần Dục chờ Chiêu Dương đi, hít sâu mấy hơi, mới khiến tâm tình bình phục chút, sau đó liền cảm thấy trên mặt nóng lên...Không hề nghi ngờ, Lục Di Ninh lại hôn hắn.
Lục Di Ninh mặc quần áo của hắn đứng ở bên cạnh xe lăn nhìn hắn với một đôi mắt lấp lánh.
"Chúng ta đi ăn cơm?" Tần Dục hỏi, nhìn Lục Di Ninh có chút ngây thơ, lại làm một động tác ăn.
Ánh mắt Lục Di Ninh vốn đang lóe sáng, nhất thời càng sáng hơn (๑✧∀✧๑)cúi lưng xuống liền hôn Tần Dục một chút.
Ký ức trước đây khi nàng bị giam lại đều đã mơ hồ, chỉ nhớ vài hình ảnh, trong đó bao gồm có người hôn nàng, nàng lại đi hôn người khác...Vốn dĩ nàng có chút không hiểu ý tứ của động tác này, nhưng sau khi hôn Tần Dục một chút, đột nhiên nàng thích được làm như vậy.
Nàng thích hôn Tần Dục, nàng thích chạm chạm vào Tần Dục, cũng thích Tần Dục chạm vào mình.
Thời điểm Tần Dục đút cháo cho Lục Di Ninh, Chiêu Dương đã xử lý bản thân xong đến đây.
Nàng vẫn như trước vẫn là bộ dạng chấn kinh kia, hoàn toàn không dám nhìn thẳng Tần Dục, nếu là bộ dáng mỹ nhân làm vẻ ta đây khẳng định sẽ khiến cho người khác yêu thương, nhưng nàng thân thể cường tráng hơi béo mà làm thì chỉ khiến người khác không thích mà thôi.
Tần Dục thờ dài một hơi: "Ngồi đi, chúng ta cùng ăn bữa cơm."
Chiêu Dương bay nhanh tới ngồi xuống, mắt cẩn thận dò xét nhìn Tần Dục, theo sau trong mắt chợt lóe kinh ngạc.
Từ sau khi hoàng huynh nàng xảy ra chuyện, cả người liền trở nên lạnh lùng, nhưng hiện tại nàng thấy gì đây? Nàng lại nhìn đến một thiếu nữ mặc nam trang đang được hoàng huynh mình đút cháo.
Chiêu Dương chớp mắt, có chút hoài nghi bản thân nhìn lầm, đúng lúc này nàng thấy thiếu nữ kia ăn một ngụm cháo đột nhiên nhìn về phía nàng, lộ ra biểu tình hung ác.
Nếu biểu tình này đặt ở trên người Tần Dục, thì có khả năng sẽ khiến nàng bị dọa nhảy dựng, lo lắng cho mình có phải làm sai chỗ nào chọc hoàng huynh không vui hay không, nhưng thiếu nữ này...
Thiếu nữ này gầy trơ cả xương, thật sự khiến nàng không sợ mà ngược lại khiến nàng thoải mái một chút.
Chiêu Dương nơm nớp lo sợ ngồi trước mặt Tần Dục, cũng không dám động đũa gắp đồ ăn, mặc dù nàng rất mong nhớ ca ca Tần Dục này nhưng vẫn không dám thân cận cùng với hắn, mà hành động trước đó của hắn lại càng dọa đến nàng rồi.
Chỉ vừa mới gặp mặt thôi mà Tần Dục đã đem tất cả ma ma nha hoàn bên người nàng giam lại....Chẳng lẽ nàng làm sai chuyện gì ư?
Có điều mấy ngày nay nàng vẫn luôn an an phận phận, vẫn chưa gặp phải sự tình gì...Đột nhiên Chiêu Dương nghĩ đến câu nói mà Tần Dục hỏi nàng lúc nãy --- "Nghe nói Hoắc Thọ đã thật lâu không đi đến chỗ muội?"
Hoành huynh tức giận bởi vì nguyên nhân Hoắc Thọ đã lâu không có đến chỗ nàng? Chiêu Dương càng nghĩ càng cảm giác hẳn chính là chuyện này rồi. Mẫu hậu đem nàng gả cho Hoắc gia, chỉ sợ là muốn mượn sức Hoắc gia, nhưng nàng rất vô dụng, Hoắc Thọ một chút cũng không thích nàng...
Nàng vừa ngu ngốc lại khó coi, một chút cũng không giúp được gì cho Hoành huynh và mẫu hậu mà còn cản trở...Chiêu Dương lại trộm nhìn thoáng qua Tần Dục, hận không thể co lại mà trốn mới tốt.
Lúc Tần Dục mới gặp Chiêu Dương thì rất kích động, hơn nữa lại hận ma ma nha hoàn bên người Chiêu Dương, mới nhân cơ hội nhanh gọn lẹ dứt khoát (*) mà bắt tất cả đám người kia giam lại, giờ trước mắt đã không còn những người chướng mắt kia nữa, cả người hắn liền trở nên ôn hòa hơn.
(*) Nguyên văn: dao sắt chặt đay rối: chỉ hành động mạnh mẽ quyết đoán sắc bén để giải quyết rắc rối/mớ bòng bong/một việc gì đó.
Nhẹ thở dài một hơi, Tần Dục dùng đũa gắp đồ ăn cho muội muội của mình: "Ăn đi."
Chiêu Dương thụ sủng nhược kinh[1] nhìn Tần Dục. Hoàng huynh nàng từ nhỏ đã luôn một mình cho nên nàng và Hoàng huynh cũng trở nên không cách nào quen thuộc với nhau, trước đây ăn cơm cùng nhau, Hoàng huynh cũng chưa bao giờ gắp đồ ăn cho nàng cả.
[1]: 受宠若惊- được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Quả thật trước đây Tần Dục chưa bao giờ gắp đồ ăn cho Chiêu Dương, ở trong cung cũng không cần hắn phải gắp đồ ăn, cho dù ăn đến món gì ngon muốn cho mẫu hậu và muội muội nếm thử, hắn cũng chỉ phân phó người hầu hạ bên cạnh một tiếng, nếu không phải mấy ngày này đút cho Lục Di Ninh ăn đã thành thói quen, hắn cũng sẽ không làm như vậy.
Bộ dạng thụ sủng nhược kinh của Chiêu Dương khiến cho trong lòng Tần Dục chua xót: "Muội sống không tốt, vì sao không nói tiếng nào?"
"Hoàng huynh, muội rất tốt." Chiêu Dương không chút nghĩ ngơi liền nói, tuy rằng Hoắc Thọ không đến nhìn nàng, người Hoắc gia cũng không thích nàng, nhưng nàng vẫn có thể sống tốt ngày qua ngày, cũng không nghĩ Hoàng huynh sẽ lo lắng: "Hoàng huynh, là muội vô dụng, xin lỗi."
"Chiêu Dương, muội là em gái ruột của ta, không cần phải nói xin lỗi với ta." Tần Dục nói. Hắn cũng nhìn ra, muội muội của mình đã bị dạy làm cho suy nghĩ lệch lạc,. Còn về phần nguyên nhân...đương nhiên không khỏi liên quan đến mấy ma ma bên người nàng.
Ở triều đại này, Hoàng tử từ khi còn rất nhỏ đã phải rời mẫu thân để tiếp thụ giáo dục, còn về phần dạy dỗ Công chúa cũng thường do ma ma chuyên môn phụ trách, ma ma bên người Chiêu Dương là Tiêu Quý phi thu mua, tuy không dám làm tổn hại thân thể Chiêu Dương nhưng lại có rất nhiều biện pháp khác dạy dỗ Tiêu Dương sai hướng.
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Chiêu Dương đã thành ra như thế, hắn muốn nàng thay đổi ngay lập tức thì tất nhiên không có khả nàng, cho nên Tần Dục chỉ có thể từ từ: "Chiêu Dương, dù muội đã xuất giá nhưng có Hoàng huynh và mẫu hậu làm hậu thuẫn cho muội. Nếu Hoắc Thọ đối với muội không tốt, Hoàng huynh biết được sẽ thu thập hắn."
Tần Dục vừa nói vừa một bên quan sát thần sắc Chiêu Dương. Hiện tại hắn không lo lắng gì khác, chỉ lo lắng Chiêu Dương đối với Hoắc Thọ rễ tình đâm sâu...Nếu Chiêu Dương không có cảm tình đối với Hoắc Thọ thì sự tình sẽ dễ làm hơn nhiều, hắn cũng có thể không hề cố kỵ với Hoắc gia mà ra tay, nhưng nếu Chiêu Dương yêu thích tên Hoắc Thọ kia...
Hoắc Thọ người này tuy rằng phẩm hạnh không tốt, nhưng tướng mạo đoan chính tài hoa phong nhã, quả thật là loại mà nữ nhân ưa thích.
Chiêu Dương sửng sốt. Hoắc Thọ đối với nàng không tốt sao? Này dĩ nhiên không hề nghi ngờ gì rồi.
Lúc trước khi nàng chưa gả, nghe người ta nói trượng phu của mình là đại tài tử nổi danh ở Kinh Thành, lại nghe nói Hoắc Thọ viết thơ cho mình, nàng không khỏi cảm thấy ngọt ngào, đối với Hoắc Thọ cũng có rất nhiều ảo tưởng, nhưng đêm tân hôn, ánh mắt ghét bỏ của Hoắc Thọ đã khiến nàng thanh tỉnh hoàn toàn.
Trong một năm này, tuy rằng Hoắc Thọ trốn tránh nàng, nhưng bọn họ cũng gặp qua nhiều lần, mới đầu còn tốt, vẻ mặt Hoắc Thọ vẫn có thể duy trì được, nhưng gần đây Hoắc Thọ càng ngày lại càng quá phận, ba lần bảy lượt mở miệng vũ nhục nàng...
Chỉ là... nói này nói nọ sẽ khiến cho Hoàng huynh lo lắng, hơn nữa quả thật là nàng không tốt, vừa ngu vừa mập không được người yêu thích...Chiêu Dương chớp mắt, thấp giọng nói: "Hoàng huynh, Hoắc Thọ đối xử với muội rất tốt."
Nhất thời Tần Dục bực mình vô cùng, đúng lúc này đột nhiên Lục Di Ninh ôm lấy Tần Dục, sau đó hướng về phía Chiêu Dương nhe răng trợn mắt, biểu tình hung ác.
Lúc trước khi Lục Di Ninh làm vẻ mặt này, Tần Dục rất khó hiểu, hiện tại thấy Lục Di Ninh làm như vậy, hắn lại có một chút nghi hoặc, có lẽ nào hài tử thấy mình tức giận nên mới đối với Chiêu Dương lộ ra bộ dáng như vậy?
Sờ sờ đầu Lục Di Ninh, Tần Dục gắp một miếng rau xanh trên bàn đút vào miệng nàng.
Cuối cùng hài tử này cũng không khiến mình nuôi không công.
Từ trong cổ họng của Lục Di Ninh phát ra âm thanh "ô ô ô" sung sướng, lại một lần nữa lộ ra biểu tình ngóng trông nhìn Tần Dục, muốn được đút ăn thêm nữa.
"Hiện tại thân thể nàng không tốt, không được ăn nhiều." Tần Dục trấn an nói, đổi đũa cũng gắp cho Chiêu Dương một miếng rau xanh, bỏ vào bát Chiêu Dương: "Ăn đi, sau đó thì cứ ở lại trong phủ."
Chiêu Dương nhìn thấy động thái của Tần Dục cùng với Lục Di Ninh thì hâm mộ không thôi, rồi thấy Tần Dục gắp cho mình đồ ăn lại vô cùng cảm động, cuối cùng dũng khí nổi lên hỏi: "Hoàng huynh, ma ma cùng nha hoàn của ta..."
"Chờ chút mang muội đi xem." Tần Dục nói.
Mặt béo của Chiêu Dương biểu lộ một nụ cười nhợt nhạt, nàng phát hiện Tần Dục không hề đáng sợ như nàng vẫn nghĩ vậy, lúc này mới dám cầm đũa ăn cơm, ăn cũng cảm thấy ngon hơn.
"Ăn com xong thì đi nghỉ ngơi một chút trước, rồi chờ ta trở lại mang muội đi xem mấy hạ nhân của muội." Tần Dục lại nói. Chờ Chiêu Dương nghỉ ngơi tốt, những kẻ đó hẳn đã nhận tội...
Chiêu Dương gật gật đầu, tuy rằng vô cùng nghi hoặc nhưng lại nghe lời đi theo Triệu quản gia nghỉ ngơi.
Tần Dục nhìn Chiêu Dương rời đi, đột nhiên lại cảm thấy thời gian gấp gáp.
Hắn trùng sinh đã được vài ngày, trong mấy ngày này cũng đã làm rất nhiều chuyện, hắn đem tất cả mọi chuyện đã từng xảy ra trước khi mình trùng sinh ghi lại, cũng bày ra một kế hoạch cho mình.
Cách chuyện nước mất nhà tan chỉ còn có mười năm, thời gian của hắn cũng đã thay đổi...
"Thọ Hỉ." Tần Dục đột nhiên kêu một tiếng.
"Vương gia." Thọ Hỉ đáp một tiếng.
"Ngươi đi tìm một tiên sinh dạy học về đây, để cho thái giám trong phủ đều học biết chữ." Tần Dục nói, hắn kết giao với rất nhiều quan viên, trên tay nhân thủ lại vô cùng ít, lúc này muốn bồi dưỡng nhân thủ còn không có cách nào tìm người, không bằng cứ lấy thái giám trong phủ góp đủ số.
Sau khi biết chữ, những tên đó nếu không làm thái giám được thì làm chân chạy vặt giúp hắn, nghe ngóng xử lý sản nghiệp bên ngoài cũng tốt.
"Vâng." Lúc Thọ Hỉ thưa một tiếng có chút kinh hỉ, thái giám bọn họ phần lớn đều không biết chữ, hắn biết chữ cũng không nhiều, nếu có thể học...
"Còn có, đem Trang Tử ở Thành Nam kia thu dọn lại đi, thu lưu cô nhi, nói với bên ngoài là ta vì mẫu hậu cầu phúc." Tần Dục lại nói.
"Vâng." Thọ Hỉ lại thưa.
Đối với hành động thu lưu cô nhi, Thọ Hỉ vẫn chưa nghĩ nhiều, nhưng Tần Dục lại biết, hắn đây là vì mình mà bồi dưỡng nhân thủ.
Mấy năm này hắn sẽ ở Kinh Thành, nhưng mấy năm sau, nhất định hắn sẽ rời đi...Thu lưu cô nhi lúc này tuy rằng không hữu dụng, nhưng nuôi dạy trong hai năm, thì có thể dùng một chút, còn lại dù cho hai năm sau không thể thì mười năm sau vẫn dùng được.
Nhưng mà chỉ nuôi chút cô nhi đến cùng vẫn vô dụng, tốt nhất vẫn có thể tìm một ít người đọc sách, còn có...thanh niên trẻ khỏe.
Chỉ là những người này không được quá sơ sài, vẫn phải bàn bạc kỹ hơn mới được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc