Độc Sủng Ngốc Hậu - Chương 05

Tác giả: Quyết Tuyệt

Người thử dược
Vì hôm qua lăn lộn đến hơn nửa đêm, ngày hôm sau Tần Dục thức dậy hơi muộn. Khi hắn vừa tỉnh lại liền nhìn thấy thê tử mới cưới đầu bù tóc rối đang ngồi ở bên cạnh giường nhìn mình chằm chằm không chớp mắt.
"Có phải đói bụng rồi không?" Tần Dục cười hỏi. Hắn cũng không trông cậy thê tử mình sẽ trả lời, mà quả thật Lục Di Ninh cũng không trả lời, chỉ dùng ánh mắt mong chờ nhìn hắn.
Nhìn ánh mắt của nàng, Tần Dục lại không khỏi giật mình. Bây giờ hắn đã hiểu, vì sao những người làm cha làm mẹ đều vô thức chiều chuộng con cái của họ như vậy.... Nếu Lục Di Ninh cũng dùng bộ dáng này cầu xin hắn cái gì, chắc chắn hắn cũng sẽ không nỡ lòng cự tuyệt.
Đưa tay rung chuông ở đầu giường, Tần Dục gọi người tiến vào hầu hạ mình và Lục Di Ninh rửa mặt thay quần áo, lại cho người bưng cháo lên.
Thọ Hỉ cũng dẫn theo người nối gót đi vào, hai thái giám giúp Tần Dục mặc quần áo, hai phụ nhân hôm qua đi giúp Lục Di Ninh rửa mặt chải đầu.
Tần Dục mới vừa mặc xong áo ngoài, bên cạnh lại bất ngờ truyền đến tiếng đồ sứ vỡ vụn. Hắn quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Lục Di Ninh đang trốn vào góc giường lớn, còn ném cái gối sứ vào hai phụ nhân nọ...... Nhưng vì tay nàng không có sức lực, nên gối sứ không trúng hai phụ nhân kia, mà rơi trên mặt đất vỡ thành nhiều mảnh.
Hai phụ nhân đứng bên cạnh, bị hành động của Lục Di Ninh làm cho hoảng sợ, lại lo lắng Tần Dục trách các nàng làm việc không chu đáo, nên lập tức cùng nhau quỳ xuống trước mặt Tần Dục: "Vương gia thứ tội."
"Các ngươi đi ra ngoài trước đi." Tần Dục nói, bộ dáng hiện tại của Lục Di Ninh hắn rất quen thuộc. Đời trước, Vương phi của hắn chính là cái dạng này, chỉ cho hắn và Thọ Hỉ đưa thức ăn tới, nhưng nàng cũng không có ác ý với người khác, chỉ là không cho bọn họ tới gần nàng mà thôi.
Nhưng rõ ràng hôm qua nàng không có cự tuyệt hai phụ nhân này giúp nàng rửa mặt mà...... Trong lòng Tần Dục dâng lên nỗi nghi hoặc, đột nhiên lại nghĩ tới tới một chuyện, đó là hôm qua thân thể của Lục Di Ninh cực kỳ suy yếu, ngay cả đứng còn không vững.
Lúc ấy nàng không có cự tuyệt hai phụ nhân kia, hay nói đúng hơn là không có sức lực để cự tuyệt.
"Di Ninh, lại đây." Tần Dục gọi Lục Di Ninh.
Ánh mắt Lục Di Ninh nhìn hắn vẫn thân thiết như cũ, nhưng ngay sau đó lại đề phòng mà liếc mắt nhìn Thọ Hỉ bên cạnh Tần Dục một cái.
Hiện giờ thời tiết không quá lạnh, sau khi Tần Dục mặc một cái áo ngoài vào thì cũng không cần phải mặc thêm xiêm y nữa, cho nên hắn liền bảo Thọ Hỉ tránh ra, sau đó vươn tay với Lục Di Ninh: "Di Ninh, lại đây."
Lục Di Ninh cúi đầu nhìn tay mình một lúc, cuối cùng nàng đặt tay mình vào tay Tần Dục.
Nàng còn chưa kịp chải đầu, chỉ mặc một cái trung y, rất khó coi...... Tần Dục liền sai Thọ Hỉ lấy quần áo lại, muốn đích thân mặc vào cho nàng.
Nhưng mà...... Xiêm y của nữ tử quá mức rườm rà, Tần Dục không thể đứng lên, còn Lục Di Ninh lại ngây ngốc, vì vậy qua một hồi lâu, hắn cũng không thể giúp Lục Di Ninh mặc xong quần áo, nhưng nếu để hai phụ nhân kia vào hỗ trợ, Lục Di Ninh lại không cho người ta tới gần......
"Lấy một cái xiêm y của ta lại đây." Tần Dục buông váy trên tay xuống, nói với Thọ Hỉ.
Thường phục của Tần Dục đa số đều có màu xanh lá, tuy rằng chất liệu rất tốt nhưng kiểu dáng đơn giản, cho dù có mặc cho người khác cũng sẽ không phạm húy. Hắn mặc quần áo của mình cho Lục Di Ninh, cuối cùng cũng chuẩn bị xong xuôi cho nàng.
Trên mặt Lục Di Ninh không có biểu cảm gì, có vẻ hơi ngốc, nhưng sau khi nhìn quần áo của mình, hai mắt nàng càng sáng hơn, rõ ràng là nàng đang rất vui vẻ.
Thấy nàng như vậy, Tần Dục không khỏi có loại cảm giác thành tựu, cuối cùng lại buộc cho Lục Di Ninh một kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản.
Khi hắn buộc tóc cho Lục Di Ninh, nàng ngồi xổm bên cạnh xe lăn của hắn không nhúc nhích, mặc dù bị hắn xoã tóc ra cũng không nhíu mày, chờ hắn làm xong, nàng hất hất tóc, một đôi mắt liên tục chớp chớp, dường như rất vui vẻ.
Đương nhiên, điều khiến nàng vui mừng nhất là lúc được ăn.
Sáng sớm, phòng bếp cũng đã nấu cháo xong. Cháo là dùng nước hầm gà để nấu, bỏ thêm cải trắng cắt thành sợi mỏng, nước canh còn nóng, rất thích hợp để Lục Di Ninh ăn.
Vừa thấy thức ăn, Lục Di Ninh liền nhào tới, ngay cả cái muỗng cũng không cầm. Tần Dục bưng cháo lên, từ từ đút cho nàng ăn giống tối hôm qua......
Hắn chỉ đút cho Lục Di Ninh ăn hai lần, cũng đã vô tình quen với hành động này, nhìn Lục Di Ninh ăn ngon lành, tâm trạng của hắn cũng tốt hơn.
Đút Lục Di Ninh ăn xong, thấy nàng vẫn không cho người khác đến gần mà tiếp tục quấn lấy hắn, Tần Dục liền gọi Thọ Hỉ đem công văn mà hắn cần xử lý tới, từ từ phê duyệt.
Đã qua nhiều năm, có nhiều chuyện và nhiều người hắn đều không còn nhớ rõ nữa. Nhưng mấy ngày nay làm quen lại, nên rất nhanh hắn đã thành thạo. Hiện tại xem như hắn đã bốn mươi tuổi, tất nhiên sẽ xuất sắc hơn khi hắn hai mươi. Thậm chí bởi vì có khả năng tiên tri, hắn càng rõ ràng hơn mình phải làm cái gì và nên làm như thế nào.
Tốc độ xử lý sự vụ (*) của Tần Dục rất nhanh, cũng rất chuyên tâm, trong lúc đang làm việc, hắn định nghỉ giải lao một chút. Khi quay qua mới phát hiện, thê tử của hắn vẫn nhìn hắn chằm chằm từ nãy đến giờ, nhưng nàng rất yên tĩnh, không hề quấy rầy đến hắn.
(*) Việc quản lý hành chính.
"Đói bụng không?" Tần Dục cười hỏi, hiện tại Lục Di Ninh cần phải dưỡng lại dạ dày, một lần ăn cũng không thể ăn quá nhiều, nhưng chia ra ăn nhiều lần trong ngày thì không sao.
Lục Di Ninh đưa ánh mắt mờ mịt qua nhìn hắn.
Tần Dục gọi Thọ Hỉ đem một chén cháo tới, từ từ đút cho Lục Di Ninh.
Vốn dĩ ngày thứ hai sau đại hôn, theo lý thì hắn phải dẫn thê tử mới cưới tiến cung thỉnh an, nhưng trong khoảng thời gian này hắn không muốn những người trong cung làm hắn mất hứng, nên sai người vào cung bẩm báo một tiếng, nói là thân thể hắn không khoẻ, không thể vào cung.
Vĩnh Thành Đế vốn không có hứng thú đi quản mấy chuyện này, tất nhiên sẽ đồng ý, mà trong lòng Triệu Hoàng hậu không muốn nhìn thấy Lục Di Ninh, nên cũng đồng ý, thế cho nên mấy ngày này Tần Dục rất nhàn rỗi.
Xử lý xong sự vụ, lại ăn điểm tâm mà Thọ Hỉ chuẩn bị. Đã không còn chuyện gì để làm, Tần Dục dẫn theo Lục Di Ninh lên giường nghỉ trưa.
Tối hôm qua cả người nàng đều mệt mỏi, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Nhưng hôm nay tinh thần nàng đã đỡ hơn một chút, nên nàng không muốn ngủ nhanh như vậy. Nàng ôm chăn nhìn tới nhìn lui, hai mắt mở to tròn xoe, qua nửa canh giờ sau rốt cuộc nàng mới đi vào giấc ngủ. Chờ khi nàng ngủ rồi, Tần Dục cũng vừa lúc đi vào mộng đẹp.
Thời điểm Tần Dục mới vừa trọng sinh, hắn gặp không ít ác mộng, nhưng mấy ngày nay đã khá hơn nhiều. Chỉ là hôm nay, hắn lại mơ thấy ác mộng đó.
Hắn chắn trước người phụ hoàng và những đệ đệ để bảo vệ, chờ sau khi đã diệt trừ hết đám thích khách, bất ngờ phía sau có một lực đẩy mạnh mẽ truyền đến, làm hắn không đứng vững được mà ngã tới phía trước...... Trước khi ngã xuống từ xe ngựa, hắn nhìn thoáng qua phía sau, đúng lúc thấy gương mặt non nớt của Tần Diệu sâu kín che giấu vẻ khoái trá.
Nặng nề mà ngã trên mặt đất, toàn thân hắn giống như bình sứ vỡ tan. Đúng lúc này, một con ngựa bị kinh ngạc, dẫm lên chân hắn một cái.
Đột nhiên Tần Dục bừng tỉnh, liền phát hiện trên người mình nặng hơn bình thường, giống như bị thứ gì đó đè lên. Hắn hít sâu một hơi, mới phát hiện người đè lên иgự¢ mình là Lục Di Ninh.
Đứa nhỏ này lại lăn qua đè lên иgự¢ mình...... Tần Dục bật cười, vừa định ôm Lục Di Ninh đặt xuống khỏi người liền phát hiện thần sắc trên mặt Lục Di Ninh bất thường.
Vẻ mặt nàng thống khổ, ôm lấy hắn thật chặt rồi phát ra tiếng "Ô ô", giống như đang rất đau đớn...... Nàng lại bị bệnh sao?
(*) Chú ý: chương này nữ chính nhớ lại thời điểm trước khi xuyên không, sau khi xuyên không vào phủ trưởng công chúa và sau khi Tần Dục trọng sinh, nàng gặp lại Tần Dục. Các bạn đọc nên chú ý để không bị lẫn lộn nha.
Beta: Tui còn lộn nữa là... (ಥ_ʖಥ)
----------------------------
Gió thu xào xạc, thổi đám lá cây vàng úa rơi xuống phủ đầy mặt đất.
Một nam tử lưng gù, trên mặt đầy vết sẹo, tay bưng chén thuốc từ từ đi đến một gian nhà.
Cửa phòng mở ra, mùi hôi từ trong phòng truyền ra ngoài. Hắn nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.
Mà nằm ở giữa nhà.... có lẽ là một người.
Nói "có lẽ là một người", cũng là có nguyên nhân. Thật sự thì người này cả người này nhỏ nhắn đen nhẻm, tựa hồ như trên làn da có kết một lớp sẹo thật dày, thoạt nhìn không giống người mà giống một con yêu quái hơn.
Sau khi nam tử vào cửa, người đang nằm liền cử động. Nàng từ từ bò đến chỗ nam tử, ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt không còn rõ ngũ quan. Trên khuôn mặt ấy là một đôi mắt trắng đến đáng sợ kì dị: trắng vì không có đồng tử.
Nam tử ném cho nàng một cái màn thầu, nàng đưa tay ra bắt lấy, ăn ngấu nghiến. Ngay sau đó, nam tử đưa chén dược đến bên miệng nàng.
Nàng một hơi uống hết.
" Cạc cạc cạc "
Nam tử phát ra tiếng cười khó nghe như tiếng vịt kêu, híp mắt nhìn chăm chú người trên mặt đất; mà người nọ đột nhiên run rẩy kịch liệt, phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ thống khổ, đau đến mức muốn điên cuồng lăn lộn trên mặt đất, nhưng lại không còn sức để lăn lộn nữa.
Nàng run rẩy thật lâu, ngũ quan chảy máu, cuối cùng lại im lìm không một tiếng động.
Mà tên nam tử gù nãy giờ vẫn đứng nhìn kia, bất ngờ đưa chân dẫm lên người nàng một phát, rất nhanh liền rời đi. Cho đến khi ra cửa hắn còn quay đầu lại nhìn thoáng qua nàng, giống như là nhìn một thứ rác rưởi.
Không lâu sau đó, gian nhà bị hắn châm lửa, cháy.
Lá khô bị gió cuốn tấp vào ngọn lửa, biến thành những đốm lửa, phiêu phiêu mà rơi xuống. Rất nhanh, gian nhà đã bị ngọn lửa nuốt trọn, cuối cùng chỉ còn một đống tro tàn.
Chờ khi ngọn lửa hoàn toàn tắt hẳn, cả gian nhà và người trong đó cũng đều biến thành bụi đất, biến mất không còn một mảnh.
(*) Đây là mơ thấy lúc trước khi xuyên qua.
-----
Trong lúc Lục Di Ninh ngủ mớ phát ra tiếng nức nở thống khổ khiến Tần Dục vội vàng ngồi dậy, muốn đưa tay lên rung chuông, nhưng không nghĩ hắn vừa động thì Lục Di Ninh lại bất ngờ mở mắt.
Đã qua buổi trưa lâu rồi, vậy mà từ cửa sổ vẫn còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời lộ ra, chiếu rọi vào mắt Lục Di Ninh, khiến cho ánh mắt nàng phảng phất hiện lên hai đốm lửa.
"Có phải nàng có chỗ nào không thoải mái không? Ta đi gọi người." Tần Dục nói, định gỡ cánh tay của Lục Di Ninh đang ôm mình. Đúng lúc này, Lục Di Ninh đột nhiên chui vào trong lòng hắn, đôi tay càng ôm chặt hắn hơn. Cùng lúc đó, thân thể của nàng từ từ thả lỏng, thần sắc thống khổ trên mặt cũng nhạt dần rồi biến mất.
"Vương gia?" Thọ Hỉ canh giữ ở gian ngoài nghe được động tĩnh, thấp giọng gọi một tiếng.
"Không có việc gì." Tần Dục trả lời. Hiện tại nhìn Lục Di Ninh đã không sao nữa, nhưng vừa rồi nàng...... Hẳn là gặp ác mộng nên mới như vậy sao?
Cũng không biết nàng mơ thấy chuyện gì mà lại thống khổ đến thế...... Tần Dục vuốt ve dọc theo lưng Lục Di Ninh, nhẹ giọng vỗ về: "Không sao, không sao nữa rồi."
Lục Di Ninh nhìn chằm chằm Tần Dục một lúc rồi lại vùi đầu vào lòng hắn, phát ra thanh âm "Ê ê a a".
Thanh âm này... Hắn cũng không biết nàng đang muốn nói gì...... Tần Dục có chút buồn cười, tiếp tục vuốt ve lưng nàng, sau lại đổi thành nghe tiếng tim đập của hai người.
Tần Dục đã lớn như vậy, nhưng chưa từng ngủ cùng với người khác. Trước kia, cũng có người gác đêm ngủ gần giường hắn, khi đó hắn cảm thấy không thoải mái. Nhưng hiện tại ngủ chung với Lục Di Ninh, hắn lại không cảm thấy bài xích chút nào.
Không chỉ thế, lúc vỗ vỗ cho nàng ngủ, hắn thậm chí còn mơ mơ màng màng ngủ thêm một lần.
Chờ Tần Dục ngủ rồi, Lục Di Ninh trong иgự¢ hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó ngơ ngẩn nhìn về phía hắn.
Vừa rồi, nàng cho rằng mình lại trở về nơi đó, sẽ tiếp tục bị nhốt lại. Nhưng may mắn là không có!
Nàng cũng không biết chuyện rốt cuộc là như thế nào, chỉ cảm thấy giống như trước kia, ăn một cái màn thầu trước, sau đó ngoan ngoãn mà uống một chén thuốc, nhưng lúc sau đã không giống nữa. Lần này tỉnh lại, nàng đã ở một nơi hoàn toàn xa, thậm chí còn thay đổi một thân thể khác.
Tay chân nàng vốn đều bị người kia đánh gãy, bụng còn bị hắn cắt đứt. Trên người nàng, mọi nơi mọi chỗ đều chịu đau đớn tột cùng..... Nhưng cái thân thể mới này, mọi thứ đều vô cùng tốt, ngày cả một tia đau đơn nhỏ xíu xiu xũng không có.
Chỉ có điều..... Đói bụng quá đói bụng quá đói bụng quá QAQ!!!
(*) Lúc này là đang nhớ lại lúc vừa mới xuyên qua và bị bỏ đói ở phủ Công chúa nhé.
Nàng đói không chịu nổi, xung quanh lại không có thức ăn, lại nhìn mấy dấu răng trên tay mình, hẳn do mình tự cắn. Bây giờ cả đôi tay đều máu thịt be bét rồi.
Tuy có chút đau, nhưng nàng cũng không quá bận tâm đến nó, nàng chẳng quản cánh tay mình, nàng chỉ muốn có cái gì đó để ăn thôi.
Ngay từ đầu, nàng đã không dám rời khỏi gian nhà kia. Mặc dù trước đó nàng cũng không dưới một lần có ý đồ chạy trốn hay phản kháng, nhưng mỗi lần đều bị thất bại, mà sau mỗi lần giãy giụa thất bại đó nàng còn phải chịu ăn nhiều đau khổ hơn trước đó, khiến dần dần nàng cũng thôi không chạy nữa. Chỉ cần người nọ cho nàng ăn, nàng sẽ ngoan ngoãn uống thuốc.
Nhưng mà, nàng thật sự đói lắm rồi, đói đến chịu không nổi, bụng từ kêu réo liên hồi nay đã đã muốn ૮ɦếƭ lặng.
Vậy là rốt cuộc, nàng từ cửa sổ chạy ra ngoài. Trước tiên, nàng nhổ một chút cỏ ra ăn, sau đó lại đi tới một nơi thật xinh đẹp, thấy được một vài người cũng thật xinh đẹp, đương nhiên, quan trọng nhất chính là nàng thấy được đồ ăn! Rất nhiều rất nhiều nha, lại thơm ngào ngạt, chắc chắn đều là mỹ vị!
Nàng lấy đồ ăn, ăn rất no, tuy rằng sau khi ăn no sẽ bị đánh một trận, nhưng cũng không đau. Đáng tiếc, lúc sau nàng lại bị nhốt, ăn cũng được cho rất ít rất ít.
Mà thời điểm nàng lần nữa muốn chạy trốn ra ngoài, liền phát hiện tất cả các cửa sổ đều bị đóng đinh lại. Nàng không có sức lực, chỉ có thể chịu cảnh bị nhốt giam.
Nhưng lần này tỉnh lại, nàng gặp được người trước mắt, rồi nàng lại có thể được ăn rất nhiều thứ! Mà sau khi ăn xong không lâu nàng đều đem mấy thứ vừa ăn nôn ra hết, người này nói sẽ tiếp tục cho nàng ăn!
(*) Đoạn trên này là sau khi bị cho uống thuốc ngủ để gả đi, sau đó tỉnh dậy và thấy Tần Dục, cũng tức là hiện tại là thời điểm sau khi Tần Dục trọng sinh rồi á.
Lục Di Ninh nhìn Tần Dục, trong lòng ngọt ngào như mật.
Trong trí nhớ mơ hồ của nàng, cũng từng có người ôm nàng, cho nàng mặc quần áo, đút nàng ăn cơm, nhưng sau đó mọi thứ lại biến mất, thay vào đó là màu đỏ của máu đan xen với ánh lửa, ký ức của nàng đều trở nên mơ hồ. Nàng bị người ta xách đi, đem nhốt trong một căn phòng, thường thường sẽ phải ăn đủ loại dược, rồi bị người ta rạch ra từng vết từng vết thương trên da thịt.
Lúc đầu, nàng còn nhớ rất nhiều chuyện, người kia cũng sẽ nói chuyện với nàng, mắng cha mẹ nàng. Nhưng sau này, khi tất cả những ký ức đó đã trở nên mơ hồ, nàng chẳng còn gì để nói, người nọ cũng không nói chuyện với nàng nữa.
Cuối cùng một ngày nọ, thần trí nàng trở nên mơ hồ ngây ngốc, đã không biết mình đang làm gì hay đang ở đâu, chỉ cần biết có thể không đói bụng hay không đau như vậy nữa là nàng đã thỏa mãn......
Thế nhưng không ngờ, nàng lại bất ngờ thay đổi chỗ ở, hơn nữa còn gặp được một người cho nàng ăn không lo mặc không nghĩ!
Tuy những lời người này nói nàng có chút nghe không hiểu lắm, nhưng nàng lại rất thích nghe người này nói chuyện với mình...
... Nếu sau này hắn không cho nàng uống thuốc nữa thì càng tốt!
Nằm ở bên cạnh Tần Dục, Lục Di Ninh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Vốn dĩ Tần Dục chỉ muốn nghỉ ngơi nửa canh giờ, nhưng lần này không gặp ác mộng nên hắn ngủ cả một buổi trưa, đến khi thức dậy thân thể có chút tê nhức.
Tần Dục duỗi tay xoa Ϧóþ cái eo vừa cứng vừa mỏi, đang muốn chống mình ngồi dậy thì Lục Di Ninh bên cạnh liền ân cần tiến lên, học theo bạn nãy giúp hắn xoa xoa phần eo, động tác giống nhau như đúc.
Dù đây cũng chỉ là xoa ấn bình thường, nhưng Tần Dục lại vô cùng vui mừng nhìn về phía Lục Di Ninh.
Hắn chỉ mới làm có một lần, mà Lục Di Ninh đã học theo rất nhanh, điều này cũng chứng minh thật nàng cũng không phải đặc biệt ngốc...... Nếu được dạy dỗ tốt, cho dù nàng không thể giống như những người bình thường thì nàng ít nhất cũng có thể tự chăm sóc bản thân.
Tâm trạng Tần Dục rất tốt, buổi tối sau khi ăn một chén cháo thì lấy muỗng đút cho Lục Di Ninh ăn cơm, đồng thời đưa cho Lục Di Ninh một cái cái muỗng khác.
Cầm cái muỗng trong tay, hai mắt Lục Di Ninh trông mong nhìn hắn. Tần Dục vốn đang nghĩ phải dạy nàng một lần, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt này của nàng bèn bất tri bất giác đút nàng ăn hết cháo trên tay.
Đút cháo cho thê tử xong, Tần Dục gọi người mang đến một ít hạt châu cho nàng tự mình chơi đùa, sau đó hắn lại gọi Triệu Nam tới.
Trước đó Tần Dục có phái Triệu Nam đi tra chuyện của Lục Di Ninh, sau khi tra chuyện của Lục Di Ninh xong rồi, hắn lại phái Triệu Nam đi tra một người khác, người đó là phu quân của Chiêu Dương công chúa – Hoắc Thọ.
Chiêu Dương công chúa là muội muội ruột của Tần Dục, nàng tên chỉ một chữ "Nhạc" (Tần Nhạc), năm nay chỉ mới tròn mười tám tuổi. Mà một năm trước, Vĩnh Thành Đế đã chỉ hôn, gả nàng cho Hoắc Thọ – tài tử nổi danh ở kinh thành.
Hoắc Thọ là con trai độc nhất của tứ phòng Hoắc gia. Mà Hoắc gia lão thái thái thích nhất là tứ phòng, nên tất nhiên rất coi trọng đứa con trai độc nhất của tứ phòng này. Từ nhỏ Hoắc Thọ nhận hết mọi sủng ái, tuy rằng phụ thân hắn – Hoắc tứ lão gia cũng không phải người có công danh tài cán gì cho cam, nhưng trong đám người trẻ ở Hoắc gia, Hoắc Thọ hắn là người được yêu thích nhất.
Chờ sau khi hắn nổi danh với tài làm thơ tuyệt hảo, ở Hoắc gia càng nổi bật hơn nữa.
Đúng lúc này, hắn được Vĩnh Thành Đế tứ hôn, có cơ hội thành thân với công chúa.
Mới ban đầu, Hoắc Thọ đối với mối hôn sự này cực kỳ vừa lòng, Đại Tần cũng không cấm Phò mã làm quan, cưới công chúa với hắn mà nói chỉ có tốt mà không có xấu, cho nên ngay từ đầu hắn vô cùng chờ mong mối hôn sự này, thậm chí còn thường xuyên làm thơ gửi cho Chiêu Dương công chúa.
Nhưng đến ngày đại hỉ, hắn thấy được ngoại hình "bụ bẫm" của Chiêu Dương công chúa......
Cụ thể chuyện là như thế nào thì Tần Dục cũng không rõ ràng, nhưng hắn biết, đời trước sau khi Chiêu Dương thành thân thì cuộc sống không được tốt.
Hoắc Thọ không muốn ở cùng phòng với nàng, còn ở Hoắc gia, những người khác đều xem nàng như không tồn tại đã đành, sau này khi Tần Dục hắn thất thế, Hoắc gia vì lấy lòng Tần Diệu mà ra tay hạ độc với Chiêu Dương.
Lần này sống lại, tất nhiên Tần Dục sẽ không để chuyện này được phép xảy ra một lần nữa, cho nên hắn đã sớm phái Triệu Nam đi điều tra chuyện của Hoắc gia.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc