"Nhóc con mau đi tìm vợ khác đi, lúc nào cũng ở đây tranh vợ với ta làm gì".
Gương mặt người nào đó đã đen như đít nồi, trực tiếp xách lấy cả người Bôn Bôn rồi đem đi ra ngoài.
Mặc Dung nghe thấy hắn nói vậy, liền không khỏi nhíu mày, ơ hay...
Đệch!
Hắn đang suy nghĩ cái quái gì vậy? Nào có ai nói chuyện với con trai mình thế không?
Lắm lúc cô còn tưởng Bôn Bôn là con ghẻ của hắn đấy...Con bà nó, thật muốn ra ngoài đập ૮ɦếƭ cái tên đần kia một phát.
Nghĩ nghĩ cô liền thấy không ổn, phát này phải ra ngoài dạy lại cả chồng lẫn con.
Nhất định phải triệt tiêu đi cái tư tưởng không đáng có này.
Lúc cô vừa ra đến ngoài cửa, đã thấy Tử Bạch Ngôn gương mặt hừng hực chống tay trừng mắt nhìn Bôn Bôn.
"Con mau dọn ra ngoài ở đi, lần sau đừng có ở đây quấn lấy vợ của lão tử nữa".
"Ba không có nhân tính, rõ ràng đó là mẹ của con".
Mặc Dung vừa ra khỏi phòng đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng hai cha con đang cãi nhau, một lớn một nhỏ cứ cãi qua cãi lại ầm ĩ, cmn! Lại nữa rồi, thật đau hết cả đầu.
Cô nhìn hắn xong rồi lại nhìn Bôn Bôn, y như rằng trong nhà đang nuôi hai đứa trẻ vậy. Cô khẽ lắc đầu ngao ngán, thật hết cách nói nổi.
Cuối cùng Mặc Dung cũng mềm lòng, đi đến kéo con trai vào lòng còn để mặc người đàn ông nào đó đang cau có.
Hắn nhìn cô cứ thế ôm Bôn Bôn vào lòng, gương mặt bỗng chốc xám xịt, nghiến răng nghiến lợi.
"Em chọn hắn ta".
Cô đang muốn mở miệng, nhưng còn chưa kịp nói gì người đàn ông nào đó đã trực tiếp hậm hực bước qua cô đi thẳng vào trong phòng thay đồ.
Năm phút sau, chỉ thấy hắn kéo một vali hành lý ra ngoài.
Mặc Dung đứng ở một bên không khỏi ngơ ngác nhìn hắn khó hiểu hỏi.
"Anh định đi đâu đấy?"
"Bỏ nhà ra đi, em đã chọn hắn ta rồi, tôi ở lại đây còn có ý nghĩa gì nữa".