“Thiếu phu nhân?” A Đan giật mình nhìn Tầm Thiên Hoan đột nhiên đến, ăn mặc giản dị, trên tay xách theo nguyên một gói to, xem ra có vẻ giống với một bà chủ gia đình bình thường.
Tầm Thiên Hoan hỏi: “A Đan, Nhị thiếu gia đâu?”
A Đan trả lời: “Thiếu gia chắc là đang ngủ.”
Tầm Thiên Hoan nghe xong không hề nói gì, chăm chăm đi lên lầu.
A Đan ở sau vội vàng nói: “Thiếu phu nhân, tôi giúp cô cầm đồ trên tay a.”
Tầm Thiên Hoan sững sờ, xem xét gói to trong tay, có chút giật mình, rõ ràng mình bộ dáng bê bối lại đi tới đây, vì vậy đem gói to đưa cho A Đan nói: “Vậy làm phiền, A Đan.”
“Thiếu phu nhân, không cần khách khí, đây là việc tôi phải làm.”
Tầm Thiên Hoan đành nhìn cô ấy cười cười, sau đó xoay người tiếp tục đi lên, Bắc gia - cô hiện tại đã rất quen thuộc, mục đích của cô là đi đến lầu hai phòng ngủ đầu tiên bên trái. Trong lúc nhất thời quên gõ cửa, tay cô đã đẩy cửa phòng.
“Bắc Diệc Uy!”
Tầm Thiên Hoan vừa bước vào phòng đã kêu to, liếc nhìn thấy Bắc Diệc Uy trần trụi nằm trên giường thật to, trong phòng bức màn kéo xuống che kín nên có chút tối, nhưng là thân thể của hắn lại có thể nhìn rất rõ ràng khiến Tầm Thiên Hoan sững sờ. Mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn hắn Tʀầռ tʀʊồռɢ, nhưng cô cũng không thể không có chút mặt đỏ tim đập, vội vã quay mặt đi, quẫn bách đứng chôn chân tại cửa.
Bắc Diệc Uy chậm rãi mở to mắt, ánh mắt thâm sâu, khuôn mặt lạnh lùng, vẻ mặt đạm mạc, chậm rãi xoay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cô, mỉm cười: “Em đã đến rồi.”
Lời nói của hắn dịu dàng làm dịu đi cái cảm giác xấu hổ, cô nhẹ nói: “Tôi tới tìm anh có chút việc.”
Bắc Diệc Uy khẽ nhướn mày, trầm mặc một lát, đột nhiên xoay người một cái, tay duỗi ra cầm lấy áo ngủ để bên cạnh, trong nháy mắt đã đem áo ngủ mặc lên thân hình khiêu gợi, lại một cái xoay người anh tuấn, mỗi một động tác của hắn, mỗi một vẻ mặt, dù cho như vậy lãnh khốc, dù cho có đôi khi thô lỗ, dù cho có nhiều hơn nữa không tốt..... nhưng là như thế hảo xem.
“Nói đi, chuyện gì?”
Tầm Thiên Hoan nhìn chằm chằm vào Bắc Diệc Uy, tâm tình trở nên khẩn trương, không khỏi nắm chặt ngón tay, nói: “Người kia là thuộc hạ của anh?”
Bắc Diệc Uy mới đầu khó hiểu: “Em nói ai?”
Tầm Thiên Hoan hít vào: “Ân Khả?”
Bắc Diệc Uy ngẩn người, nói: “Vì cái gì đột nhiên hỏi hắn, em tìm hắn có việc gì?”
Tầm Thiên Hoan tay xiết chặt, trong đầu điện quang lóe lên!
Quả nhiên!
Như vậy, cái này càng có thể nói rõ, người cô nhìn thấy kia chính là Ân Khả, Tầm Thiên Hoan lại cố lấy dũng khí, nói: “Bắc Diệc Uy, anh nói xem Ân Khả có phải đối với anh trung thành và tận tâm hay không?”
Trung thành, tận tâm......
Bắc Diệc Uy đáy mắt một vòng u sắc, hắn nói: “Ít nhất, hiện tại trừ hắn ra, anh không có thuộc hạ nào có thể tín nhiệm hơn”
Tầm Thiên Hoan tiếp tục hỏi: “Như vậy, anh phân phó làm cái gì, hắn sẽ làm có phải không?”
Bắc Diệc Uy cười: “Anh giao việc nhất định trong phạm vi hắn có thể làm được.”
Vẻ mặt Tầm Thiên Hoan tựa hồ lạnh đi mấy phần: “Như vậy, có phải kể cả việc bắt cóc tôi?”
Bắc Diệc Uy đôi mắt lập tức sắc lạnh, nhìn ra được hắn đến cỡ nào khi*p sợ, sắc mặt lại như cũ không thay đổi, trấn định tự nhiên: “Anh không biết em đang nói cái gì.”
“Tôi không tin!” Tầm Thiên Hoan lạnh lùng hỏi: “Nói, có phải anh là người bắt cóc tôi.”
Bắc Diệc Uy thấp giọng nói: “Hôm nay em tới đây, chính là để hỏi cái này sao?”
“Anh là người bắt cóc tôi phải hay không?!”
Bắc Diệc Uy vẻ mặt sắc bén, gầm lên: “Tầm Thiên Hoan!”
Hắn vì cô mà có thể đánh đổi công ty, địa vị, tiền tài, thanh danh, còn có chính bản thân hắn, hắn không cầu cô phải cảm kích, cũng không cần cô báo đáp, nhưng là hắn lại không hình dung được cô như vậy hiểu lầm hắn!
“Bắc Diệc Uy, tôi trịnh trọng hỏi anh -- lần đó có phải là anh bắt cóc tôi không?”
Bắc Diệc Uy mặt không biểu tình nhìn chằm chằm vào Tầm Thiên Hoan, ánh mắt của hắn càng ngày càng trở nên u ám như bản thân đang rơi vào một cái động không đáy, lòng ẩn ẩn run rẩy, hắn nói: “Không phải tôi.”
Hắn, thật lâu thật lâu nhìn cô, ánh mắt kia, làm cho cô trong khoảnh khắc cảm giác có lỗi vì chính mình hiểu lầm hắn.
Chính ánh mắt này làm cho cô giác ngộ, đúng vậy, cô quá lỗ mãng, quá xúc động, làm sao lại như vậy mạo mạo thất thất chạy tới hỏi hắn? Chỉ dựa vào hình ảnh...... Bóng lưng mà vội phán đoán.
Tầm Thiên Hoan hít vào, nói: “Tốt lắm, tôi cho anh biết, tôi nhất định sẽ tìm ra chứng cớ! Tôi nhất định sẽ tìm ra hung thủ đã bắc cóc tôi!”
Bắc Diệc Uy nhìn chằm chằm vào cô, trầm mặc không nói.
Nhìn cô không chút do dự xoay người một cái, tiêu sái rời đi.
Cô đã đi mất rồi, nhưng trong gian phòng lại ủ dột như cũ.
Khi Tầm Thiên Hoan về đến nhà, Âu Dương Tịch còn chưa trở về, nhìn đồng hồ thì cũng đã đến giờ làm cơm trưa, Âu Dương Tịch có một thói quen, không cần biết rời nhà khi nào nhưng chỉ cần đến giờ cơm hắn đều trở về nhà. Cho nên, cô cũng sẽ đúng giờ chuẩn bị tốt đồ ăn cho hắn, mỗi ngày nhìn hắn ăn món ăn mình thích, trong nội tâm có một loại vui mừng không nói nên lời nhưng......
Trong lúc Tầm Thiên Hoan nấu cơm vẫn có chút suy nghĩ, bởi vậy rất lâu mà vẫn chưa xong, thẳng đến khi Âu Dương Tịch về nhà, cô còn ở trong phòng bếp mang thượng mang hạ.
Âu Dương Tịch lặng yên đi đến trong phòng bếp, vụng trộm từ phía sau lưng, thân thủ ôm lấy eo của cô, nói: “Hôm nay chuẩn bị món ngon gì?”
Tầm Thiên Hoan nhẹ nhàng cười: “Đều là món anh thích ăn.”
“Ha ha, em đối với anh tốt nhất.”
“Hiện tại mới biết được?”
Âu Dương Tịch giải thích: “Không phải a, lâu thật lâu trước kia, ân ~~ có phải là đời trước? Cảm giác kiếp trước, em cũng đã đối với anh tốt như vậy.”
Tầm Thiên Hoan cười khẽ lên tiếng: “Chỉ biết... ba hoa!”
“Ha ha......”
Trên bàn cơm.
Âu Dương Tịch ăn một hồi, nhìn cô, nhịn không được hỏi: “...... Thiên Hoan, làm sao vậy? Nhìn em giống như tâm sự nặng nề, có chuyện gì, nói với anh, anh có thể chia sẻ với em.”
Tầm Thiên Hoan nghe xong lời Âu Dương Tịch nói, để đũa xuống, nhìn hắn hỏi: “Tịch, anh cảm thấy cái người tên Ân Khả kia như thế nào?”
Âu Dương Tịch động tác đột nhiên cứng đờ! Ánh mắt thâm trầm! Ngồi im một lát, sau đó nói: “Không biết.”
“Em hoài nghi......” Tầm Thiên Hoan thở dài, không biết nên nói tiếp hay không.
Âu Dương Tịch đáy lòng có chút khẩn trương, hỏi: “Ân Khả làm sao vậy? Em hoài nghi hắn cái gì?”
“Em hoài nghi......” Tầm Thiên Hoan suy nghĩ: “Em hoài nghi là hắn bắt cóc em! Nhưng em khẳng định hắn không phải chủ mưu, sau lưng của hắn nhất định có người sai khiến!”
Âu Dương Tịch cười: “Làm sao em hoài nghi hắn?”
Tầm Thiên Hoan chăm chú: “Bởi vì em nhìn bóng lưng hắn rất quen thuộc, ngày đó em quan sát rất kĩ người mang mặt nạ nên ấn tượng rất sâu! Sẽ không nhớ sai!”
Âu Dương Tịch gật gật đầu, nhưng lại không phát biểu ý kiến, ánh mắt thật sâu, biểu tình nhàn nhạt, không ai biết hắn suy nghĩ cái gì.
Hắn hỏi: “Vậy em định làm như thế nào?”
“Làm như thế nào?” Tầm Thiên Hoan ngơ ngác: “Em cũng không biết.”
Âu Dương Tịch cẩn thận nhìn chằm chằm cô một hồi, sau đó an ủi cô, cười cười nói: “Thiên Hoan, có một số việc đừng bận tâm nữa, đã là quá khứ rồi. Không nên truy cứu nhiều như vậy.”
Tầm Thiên Hoan cảm thán: “Lúc trước em cũng nghĩ như vậy, nhưng khi biết rõ chuyện này có quan hệ với Bắc Diệc Uy, em phi thường phi thường phẫn nộ, nên em muốn tìm ra chứng cớ. Em muốn điều tra chuyện này rành mạch, nếu không tuyệt đối không bỏ qua!”
Lông mi Âu Dương Tịch che giấu suy nghĩ phức tạp, trên khuôn mặt tuấn mỹ không còn vẻ tiêu sái thường ngày, vẻ mặt một người mà quá mức bình tĩnh thường thường đang che giấu những cảm xúc không muốn người khác biết được......
“Thiên Hoan, cần gì phải làm như vậy?” Âu Dương Tịch tiếp tục khuyên bảo Tầm Thiên Hoan: “Cho dù có quan hệ với Bắc Diệc Uy cũng không kỳ lạ, bởi vì chuyện này vốn chính là do người của Bắc gia làm không phải sao? Được rồi, em không cần quá xúc động, chúng ta cứ tiếp tục cuộc sống ngọt ngào bình lặng, không phải rất tốt sao?”
“Chính là.....” Tầm Thiên Hoan nhíu lông mày: “Chính là em không thể không suy nghĩ, không cách nào khống chế bản thân bỏ qua, những thắc mắc, nghi ngờ cứ quấn lấy em cho đến khi em tìm ra được sự thật mới thôi......”
Sự thật......
Có một số việc, biết được sự thật so với không biết gì sẽ tốt hơn, biết sự thật chỉ càng làm cho sự tình biến thảm hại hơn mà thôi.
Sự thật......
Kẻ chủ mưu bắt cô…… là hắn......
Sự thật chính là như vậy, nếu như có một ngày sự thật này bị bại lộ, thì hắn nên đối mặt với cô như thế nào?
Sự tình đi tới bước này, hắn đã không có đường lui, chỉ có tiếp tục đi theo nó mà thôi!
Âu Dương Tịch đứng lên, đi tới bên cạnh Tầm Thiên Hoan, cúi xuống ôm lấy cô: “Không cần nghĩ nhiều như vậy, cái gì cũng không cần nữa, Thiên Hoan......”
Tầm Thiên Hoan cũng vòng tay ôm lấy Âu Dương Tịch: “Tịch......”
Âu Dương Tịch thanh âm trầm thấp nói: “Thiên Hoan, chúng ta cứ như vậy sống, từng ngày từng ngày vui vẻ, không cần phải truy hỏi đến cùng những chuyện phiền não kia, lại càng không cần suy nghĩ, cầu xin em Thiên Hoan......”
“Nhưng mà em chịu đựng không được......”
“Như vậy, hay chúng ta bỏ hết đi.”
“Bỏ hết?” Tầm Thiên Hoan khó hiểu: “Bỏ hết như thế nào?”
Âu Dương Tịch nhìn Tầm Thiên Hoan, hồi lâu mới nói: “Chúng ta có một đứa con a.”
“Con?” Tầm Thiên Hoan giật mình, nhìn chằm chằm vào Âu Dương Tịch, nói: “Anh nói con?!”
Âu Dương Tịch ôn nhu: “Đúng. Là con, chỉ cần có một đứa con, em sẽ không miên man suy nghĩ.”
Tầm Thiên Hoan kinh ngạc vô cùng, hiển nhiên cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý, sanh con, làm mẹ là một việc vĩ đại vô cùng, nhưng mà cô có thể làm được sao?
Con, giống như là thiên sứ......
“Nhưng cho tới bây giờ em cũng chưa từng nghĩ đến......” Tầm Thiên Hoan nói chi tiết: “Không có nghĩ qua -- sanh con.”
Âu Dương Tịch cười ôn hòa: “Cái gì cũng có lần đầu tiên, đây cũng là một quá trình phải trải qua trong cuộc đời mỗi người, quá trình hạnh phúc, đến lúc đó, người một nhà chúng ta......”
Lời nói Âu Dương Tịch bỗng nhiên dừng lại, tựa hồ nghĩ tới thứ gì, thần sắc ẩn ẩn im lặng......
Người một nhà......
Đương nhiên Tầm Thiên Hoan cũng đã có một gia đình..... Bây giờ cô là người phụ nữ đã kết hôn, mặc dù chỉ trên danh nghĩa nhưng đây chính là gông xiềng của cô. Trên danh nghĩa, cô chính là vợ của Bắc Diệc Hâm, dù cho hắn đã ૮ɦếƭ thì cô vẫn là vợ hắn. Huống hồ, cô còn kế thừa di sản của Bắc Diệc Hâm, như vậy vẫn là người của Bắc gia.
Từ trước đến giờ cô chỉ có một ý nghĩ rất đơn thuần: chỉ cần có thể sống cùng Âu Dương Tịch, cô đã vô cùng thỏa mãn. Chính là lúc nói đến sanh con, nói đến chữ “nhà”, hết thảy vấn đề, hết thảy phiền toái, đều xuất hiện......
Bắc gia, tốt xấu đều xuất phát từ Bắc gia.
Tầm Thiên Hoan hiểu rõ.
Âu Dương Tịch trong lòng càng biết rõ.
Cho nên, Bắc gia phải...... biến mất!
Ánh mắt Âu Dương ôn nhu, cùng với thanh âm dễ nghe, giảm bớt hào khí quẫn bách, hắn nói: “Thiên Hoan, em có thích trẻ con không?”
Câu hỏi của Âu Dương Tịch dẫn Tầm Thiên Hoan vào một hồi suy nghĩ sâu xa, cô lầm bầm lầu bầu: “Con......”
Đứa bé cười tựa như thiên sứ, như vậy hồn nhiên, như vậy đáng yêu......
Nhớ rõ lúc Tân Đồng mới trào đời, khi đó cô tuy nhỏ nhưng lại yêu thích xoa Ϧóþ hai má của hắn, bàn tay nhỏ bé vuốt da thịt trơn mềm hắn, nhìn ngắm tiểu Tân Đồng lúc khóc lúc cười.
Âu Dương Tịch bên tai cô nhẹ giọng hỏi: “Thích không?”
Tầm Thiên Hoan bỗng nhiên cười: “Đương nhiên yêu mến.”
“Tốt lắm, chúng ta hãy sinh một đứa.”
Nhìn bộ dáng tin tưởng của hắn, Tầm Thiên Hoan không khỏi cười nói: “Anh cho rằng sanh con dùng máy móc sinh sao? Nói sinh liền sinh được!”
Âu Dương Tịch vẻ mặt mập mờ nói: “Cho nên, chúng ta phải nỗ lực a.”
Từ ngữ khí đến động tác mập mờ của Âu Dương Tịch đối với Tầm Thiên Hoan đều đã quá quen thuộc, che dấu ngượng ngùng của mình, Tầm Thiên Hoan nói: “Đứng đắn nha, đang ăn cơm.”
Âu Dương Tịch ủy khuất:“Vừa rồi là em không muốn ăn cơm a.”
“Chính là, em hiện tại muốn ăn nha.”
“Vì cái gì?”
Tầm Thiên Hoan suy nghĩ, đột nhiên cười: “Không dưỡng tốt thân thể của mình, sao có thể sanh con?”
Âu Dương Tịch nghe tiếng, buồn cười.
Con, một thiên sứ,......