Ôi trời !!! Càng ngày càng yêu Bắc Diệc Uy ૮ɦếƭ đi được, anh ấy yêu càng ngày càng đậm mà còn chung thủy nữa chứ, Âu Dương Tịch không so được rồi!!!!
Tầm Thiên Hoan sửng sốt.
Một khắc này, cô cho rằng lỗ tai nghe lầm? Lần đầu tiên, Tịch nói với cô lời nói như thế, thật sự, thật sự đau quá, đau nhức đến đáy lòng.
Cô liều mạng ở trong nội tâm tự mình nói hắn làm như vậy có nguyên nhân. Có lẽ, hắn thật sự thật sự phi thường bề bộn nhiều việc, bận đến cả chăm sóc bản thân, thời gian ăn cơm cũng không có, cho nên, hắn căn bản là không thể chú ý đến cô, hắn là vì cô suy nghĩ, sợ cô một người trong nhà tịch mịch, nhất định là như vậy......
Cô cực lực an ủi chính mình, chính là, có thể thuyết phục mình sao?
Bắc Diệc Uy lúc này nói: “Nói như vậy, cũng không cần anh quan tâm, tôi một người có thể đủ chăm sóc cô ấy!”
Âu Dương Tịch quay đầu nhìn chằm chằm vào Bắc Diệc Uy, nói: “Anh có tư cách gì chăm sóc cô ấy?”
Không đợi Bắc Diệc Uy trả lời, Âu Dương Tịch tiếp tục nói: “Đừng quên, hiện tại khắp cả nước mọi người biết rằng Bắc Diệc Hâm đã ૮ɦếƭ rồi, từ nay về sau, anh chính là Bắc Diệc Uy, không phải là Bắc Diệc Hâm."
Tầm Thiên Hoan nghe tiếng cả kinh, hỏi: “Tịch, anh đang nói cái gì?”
Âu Dương Tịch chú thị Tầm Thiên Hoan, mỉm cười, tay nhẹ đặt ở trên vai của cô, nói: “Thiên Hoan, em đã được tự do.”
Tầm Thiên Hoan sững sờ nhìn chằm chằm vào Âu Dương Tịch: “.......”
Âu Dương Tịch nói: “Hiện tại mọi người trên thế giới chính thức biết Bắc Diệc Hâm đã ૮ɦếƭ rồi, Bắc Diệc Uy chính là Bắc Diệc Uy, không còn là Bắc Diệc Hâm.”
Tầm Thiên Hoan rất là khó hiểu, đem ánh mắt nhìn qua Bắc Diệc Uy: “Tại sao phải đột nhiên công khai?”
Bắc Diệc Uy cao cao đứng ở giữa phòng bệnh, nhẹ nhàng quay đầu dời đi chỗ khác, nhắm mắt lại, không lên tiếng.
Âu Dương Tịch nói: “Thiên Hoan, đây không phải trọng điểm!”
Tầm Thiên Hoan nhíu mày suy ngẫm, sau đó nói: “Không đúng, tôi cuối cùng cảm thấy không đúng...... Bắc Diệc Uy nói cho tôi biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Bắc Diệc Uy mở to mắt, nhìn chằm chằm vào phía trước, nói: “Hiện tại cái này không quan trọng."
Tầm Thiên Hoan kiên trì: “Nói cho tôi biết!”
Bắc Diệc Uy trầm mặc.
Tầm Thiên Hoan đoán mò: “Không phải bởi vì tôi chứ? Tôi bị bác cả của anh bắt cóc, sau đó......”
Tuy không rõ chính giữa rốt cuộc có bao nhiêu gút mắc, Tầm Thiên Hoan lại cảm thụ cảm giác ẩn ẩn chính là do việc của mình gây nên......
Bắc Diệc Uy ngẩn người, sau đó cười nhạt một tiếng.
Tầm Thiên Hoan kinh ngạc mở to hai mắt: “Vậy anh hiện tại không phải là cái gì cũng không có chứ?”
“Những thứ đó vốn không thuộc về anh.”
Thân phận, địa vị tiền tài, tất cả tất cả, cũng không thuộc về hắn, cho dù hắn cố gắng làm tốt thế nào, cuối cùng nhất, hắn chẳng qua cũng chỉ là một vật thay thế.
Tầm Thiên Hoan tâm tình thoáng cái chìm xuống, tuy cô bị bắt cóc là vì Bắc gia, nhưng là cũng bởi vì cô, Bắc Diệc Uy mất đi mọi thứ, loại cảm giác này hảo là thất lạc.......
Tầm Thiên Hoan nhìn chằm chằm vào Bắc Diệc Uy, chậm rãi cúi đầu xuống, sau đó nói: “Thực xin lỗi......”
Bắc Diệc Uy bỗng nhiên cười: “Nha đầu ngốc, anh có nói chuyện này liên quan tới em sao?”
Âu Dương Tịch cùng Tầm Thiên Hoan đều ngẩn người.
Bắc Diệc Uy nói tiếp: “Nha đầu ngốc, cái này lại không phải do chuyện của em, em nói “thực xin lỗi” gì chứ? Em cho rằng, anh sẽ vì em mà buông tha cho tài sản hùng hậu bắc thị như vậy?”
Tầm Thiên Hoan sững sờ nói: “Không phải sao?”
Bắc Diệc Uy trên môi cười: “Không phải, căn bản không liên quan chuyện của em.”
Âu Dương Tịch nhìn Bắc Diệc Uy, suy nghĩ bỗng nhiên sâu xa! Đoán không ra tâm tư đối phương.
Hắn rõ ràng không thừa nhận tự mình làm? A, cái này tính cái gì?
Tầm Thiên Hoan hỏi: “Tôi là như thế nào được cứu ra? Tịch, là anh sao?”
Âu Dương Tịch đôi mắt u ám, trên mặt hiện ra nhàn nhạt bi thương, hắn nói: “Thiên Hoan, thực xin lỗi, lúc ấy...... Anh không biết......”
Tầm Thiên Hoan ẩn ẩn có chút thất vọng, cúi đầu, trong nội tâm liền tự than tiếc cho chính mình, cô một lần nữa nằm lại trên giường, đắp kín mền......
“Tôi hay là ở trong bệnh viện lâu vài ngày a.”
Tin Bắc Diệc Hâm ૮ɦếƭ vừa truyền ra bên ngoài, cô hiện tại nếu đi theo Âu Dương Tịch về nhà, nói như thế nào nghĩ như thế nào cũng không phù hợp.
Âu Dương Tịch cùng Bắc Diệc Uy hai người trầm mặc.
Tầm Thiên Hoan nằm ở trên giường, nhìn hướng Bắc Diệc Uy, nói: “Công khai tin Bắc Diệc Hâm ૮ɦếƭ, tôi có cần làm cái gì không?”
Bắc Diệc Uy nhìn cô mỉm cười: “Không cần, em chỉ cần hảo hảo dưỡng tốt thân thể, những thứ khác không cần phải bận tâm, hết thảy có anh lo liệu.”
“Uhm”
Trong phòng bệnh, đột nhiên một hồi chuông điện thoại di động vang lên, là điện thoại của Bắc Diệc Uy.
Bắc Diệc Uy có chút xấu hổ, đi tới cửa nhận nghe điện thoại: “Tôi nghe......”
“Bắc tiên sinh, bất hảo, xảy ra chuyện lớn!”
“Đại sự?” Bắc Diệc Uy trấn định: “Hảo, đừng nóng vội, tôi lập tức về công ty!”
Bắc Diệc Uy dập máy điện thoại, đi đến, nhìn Tầm Thiên Hoan, còn chưa nói cái gì, Tầm Thiên Hoan đã nhịn không được hỏi: “Làm sao vậy?”
Bắc Diệc Uy trả lời: “Công ty có việc, anh phải trở về giải quyết.”
“A.” Tầm Thiên Hoan cái hiểu cái không gật đầu, nói: “Vậy anh mau đi đi.”
Bắc Diệc Uy nhìn thoáng qua Âu Dương Tịch một bên nhàn tản, sau đó gật đầu nói: “Anh đi đây, hảo hảo chăm sóc bản thân.”
Bắc Diệc Uy đưa mắt nhìn hạ hai người, chạy ra phòng bệnh.
Âu Dương Tịch nhìn thật lâu cửa ra vào, ánh mắt phức tạp, tâm tư càng chìm đắm suy nghĩ.
Bắc thị đã xảy ra chuyện......
Thì đại biểu kế hoạch của bọn họ...... chậm rãi thành công!
Trong phòng chỉ còn lại có Tầm Thiên Hoan cùng Âu Dương Tịch, Âu Dương Tịch ánh mắt chú thị ngoài cửa, thật lâu thật lâu cũng không lên tiếng, tựa hồ nghĩ đến cái gì phi thường nhập thần, Tầm Thiên Hoan nghiêng đầu, nhìn hắn một lát, sau đó nói: “Tịch, anh vừa mới không phải nói bề bộn nhiều việc sao? Anh cũng nên đi đi, em một mình tại trong bệnh viện có thể chăm sóc bản thân, hơn nữa em cũng không phải bệnh nặng lắm.”
Tầm Thiên Hoan đang nói chuyện, Âu Dương Tịch đã xoay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cô, nói: “Không được, anh quyết định ở lại đây cùng em một lúc đã.”
Nếu hắn để cho cô một mình ở trong phòng bệnh này, mà bản thân nằm ở một phòng khác trong cùng bệnh viện, cả ngày chờ đợi lo lắng, chi bằng hắn hảo hảo ở cùng cô.
Tầm Thiên Hoan nói: “Tịch, anh không cần phải vì em......” mà chậm trễ công việc.
Kế tiếp mấy chữ, đã bị Tịch đột nhiên hôn xuống nuốt vào, hắn nhẹ nhàng mà cắn môi của cô, đem lưỡi dần dần dần dần xâm nhập......
Sau đó, hắn nói với cô: “Thiên Hoan, em mới là quan trọng nhất.”
Vài cái chữ đơn giản, như dương quang ấm áp chảy vào trái tim, hết thảy đều biến tốt đẹp như vậy.
“Nhưng là, anh như vậy, em sẽ bất an.”
“A” Âu Dương Tịch cười: “Có cái gì bất an? Anh làm cái gì, còn không là vì chúng ta từ nay về sau suy nghĩ, nếu là không để mắt đến em ở phía sau, anh có lẽ hận chính mình cả đời!”
Tầm Thiên Hoan cấp cấp nói: “Ai nha, anh đừng nói nhanh như vậy, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh cũng không được tự ђàภђ ђạ bản thân mình, biết không? Tịch?”
Mặc kệ phát sinh chuyện gì, cho dù ngày nào đó hết thảy chân tướng rõ ràng, Tầm Thiên Hoan trong lòng vẫn là đối với hắn nói như vậy, dù cho cô thủy chung không cách nào giải thích.
Âu Dương Tịch vuốt sợi tóc trước trán của cô, nói: “Anh sẽ cố gắng làm được điểm ấy!”
Tầm Thiên Hoan mỉm cười.
“Anh đi đây, anh sẽ làm việc mấy tiếng thôi.”
“Em sẽ chờ.”
Kỳ thật, mặc kệ đợi bao lâu, chỉ cần trong lòng của hắn có cô, chỉ cần hắn sẽ đến, cô sẽ một mực chờ một mực đợi......
Âu Dương Tịch hôn cô rồi rời đi.
Âu Dương Tịch sau khi rời đi, Tầm Thiên Hoan từ trên giường bệnh ngồi dậy, bán tựa ở đầu giường, lẳng lặng chờ...... Thời gian, từng giây từng phút trôi qua......
...... Âu Dương Tịch mới ra bệnh viện, thì điện thoại liền rung lên, đối phương là Ân Khả.
“Cậu hiện tại thân thể thế nào?”
“Không có phát bệnh, rất tốt, không cần lo lắng.” Âu Dương Tịch nhanh chóng nhập chính đề, nói: “Tình huống bây giờ thế nào?”
Ân Khả trả lời: “Mình tại trong văn phòng Bắc Diệc Uy, trong hòm sắt tìm được phần tài liệu đối với chúng ta thật sự rất có lợi, hơn nữa mình trước kia âm thầm chuẩn bị, hiện tại có một bộ phận cổ đông dựa vào bên chúng ta, tin tưởng không bao lâu cả Bắc thị đều thu vào trong túi của chúng ta!”
Âu Dương Tịch mặt không đổi sắc: “Không cần phải cao hứng quá sớm, bảo trì trạng thái bình thường, hơn nữa cậu cố gắng dụ luôn những cổ đông chưa dựa vào bên chúng ta đi! Lần này, chúng ta chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại!”
“Đã biết, mình sẽ an bài người đi làm!”
“Ân, hiện tại đúng là nội bộ Bắc thị tập đoàn đang rối tung, chúng ta tốt nhất ra tay, nhất định phải một mực bắt lấy cơ hội này! Bằng không, chúng ta sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ!”
“A, điều này mình đã biết, Tịch, cậu chừng nào thì trở nên dài dòng như vậy? Mình biết rõ hiện tại thời kì phi thường, sẽ không phớt lờ, cứ yên tâm!” Ân Khả nói: “Cậu hiện tại chuẩn bị đi đâu? Trở lại bệnh viện sao?”
Âu Dương Tịch nói: “Mình nào có tâm tư trở lại bệnh viện, hiện tại không có việc gì, mình phải về công ty một chuyến!”
“Chuyện của công ty,” Ân Khả nói: “Cậu cứ yên tâm giao cho chúng tôi, không cần phải quá quan tâm!”
“Mình đương nhiên tin tưởng mọi người,” Âu Dương Tịch cười, nói: “Nhưng là, mình muốn đến nhìn xem một lượt, xem còn có việc gì cần thì xử lý sạch, sau đó trở về cùng Thiên Hoan, cô ấy một mình ở trong bệnh viện khiến mình lo lắng.”
“Đừng chỉ lo cho cô ấy” Ân Khả nhắc nhở: “Cậu cũng phải chú ý đến bản thân đi, không được để chuyển biến xấu hơn nữa được không?!”
“Hiện tại dài dòng chẳng phải là cậu sao?”
Ân Khả thanh âm đột nhiên quýnh lên, nói: “Bắc Diệc Uy đến đây, mình hiện tại không thể dài dòng, có việc liên lạc!”
Ân Khả vội vàng ngắt điện thoại, Âu Dương Tịch cũng sau đó cúp máy, nắm tay lái nhanh chóng chạy tới "Thiên Hoan”
Quả nhiên, không đến mấy giờ, Âu Dương Tịch đã quay lại bệnh viện, lúc này Tầm Thiên Hoan y nguyên ngồi ở trên giường bệnh, trông thấy Âu Dương Tịch đến, phiết môi cười, hỏi: “Công việc xử lý xong rồi?”
Âu Dương Tịch ϲởí áօ khoác, quăng xuống bên cạnh, đi đến ngăn tủ bên cạnh giường bệnh, rót một chén nước giải khát, sủng nịch nhìn Tầm Thiên Hoan, nói: “Hiện tại có thể ở cùng em, nói đi, em muốn làm gì?"
Tầm Thiên Hoan nói: “Em xem em hiện tại ngồi ở trên giường bệnh, còn có thể làm cái gì a? Bất quá, chỉ cần có Tịch cùng em, em cũng rất vui vẻ."
Âu Dương Tịch thói quen sờ sờ đầu của cô, nói: “Thật là một nha đầu ngốc dễ dàng thỏa mãn!”
Tầm Thiên Hoan nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Biết rõ em dễ dàng thỏa mãn, như vậy, từ nay về sau những yêu cầu đơn giản cũng phải làm em thỏa mãn, biết không?"
Âu Dương Tịch trịnh trọng gật đầu, nói: “Tuân mệnh!”
Tầm Thiên Hoan nhất thời nổi hứng, tiếp tục nói: “Còn có chính là, từ nay về sau không cho phép nói những lời khiến em đau khổ, anh biết anh nói không có thời gian ở bên em đã khiến em có bao nhiêu khổ sở không? Tịch thật là xấu ૮ɦếƭ!”
Âu Dương Tịch giơ hai tay, bày ra tự mình thành khẩn, nói: “Hảo, anh sai rồi, thật sự sai rồi, từ nay về sau cũng không dám nữa!”