Bắc Diệc Uy mặt không biểu tình đi ra ngoài phòng bệnh, trên hành lang đi vài bước, bước chân dừng lại, lưng tựa tại trên vách tường, đầu ngửa ra sau, trong hành lang người bệnh cùng bác sĩ hộ sĩ tới tới lui lui...... Nhưng là, hắn vẫn cảm thấy cô tịch, thâm tâm cô đơn, lạnh giá như băng thấu xương......
Rất lâu sau đó......
Hắn chậm rãi lấy điện thoại cầm tay ra, liên tiếp nhấn số, tuy là lần đầu tiên gọi cho số này nhưng hắn lại phi thường quen thuộc, đơn giản là, cùng hắn có quan hệ......
"Uy?"
Một lát sau, Bắc Diệc Uy mới mở miệng: “Tôi là Bắc Diệc Uy.”
Bên kia dừng một hồi, Âu Dương Tịch đột nhiên cười: “Cái này thật đúng là kỳ lạ quý hiếm, anh sao lại có thể gọi điện thoại cho tôi! Nói đi chuyện gì?”
Ánh mắt Bắc Diệc Uy trống rỗng, hắn nói: “Cô ấy muốn gặp anh.”
“......”
Bắc Diệc Uy ngữ khí lạnh như băng: “Tầm Thiên Hoan muốn gặp anh lập tức, ngay lập tức!”
“Vậy cô ấy vì cái gì không tự mình điện thoại với tôi?”
“Cô ấy bị bệnh.”
Âu Dương Tịch ra vẻ giật mình: “Tại sao bệnh?”
Bắc Diệc Uy lạnh nhạt: “Nói ra rất dài dòng, nhưng là anh bây giờ có thể đến liền không? Cô ấy..... tâm tình có chút không ổn định......”
“Cái gì?”
Cất điện thoại vào, ánh mắt Bắc Diệc Uy cũng giống như sâu trong đáy lòng hắn, chỉ có tịch mịch cùng cô đơn, thân hình thon dài to lớn, còn có khuôn mặt tuấn dật khôn cùng hiển thị rõ chán nản......
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua......
Quẩn quanh trong không khí bên hắn một vòng phiền muộn.......
Cái này hết thảy, tính cái gì? Bắc Diệc Uy, ngươi có biết hay không ngươi có bao nhiêu vô dụng? Liền tự mình người yêu đều bảo vệ không được, thậm chí còn bởi vậy mất đi tất cả, kết quả là, chỉ chừa cho mình một phần hoảng sợ cô độc...... Càng buồn cười chính là, còn nghĩ đưa người đàn ông khác đến bên cạnh của cô ấy...... Cái này tính cái gì?
Hành lang thật dài, ngọn đèn yếu ớt chiếu lên sàn nhà, một người đàn ông tuấn mỹ mặc áo khoác vàng nhạt xuất hiện, một đôi giày trắng nhẹ nhàng mà dượm bước trên sàn nhà, làm như vô thanh vô tức ánh mắt của hắn nhìn thẳng phía trước, chậm rãi đi tới......
Bắc Diệc Uy phát giác được có người hướng mình đi tới, chậm rãi mở to mắt, đôi mắt tĩnh lặng như màn đêm, có chút quay đầu chú thị hành lang, cách đó không xa Âu Dương Tịch đi tới cùng với một khuôn mặt lãnh đạm không hề có biểu cảm gì vì tất cả tình cảm của hắn đều giấu kín dưới chỗ sâu nhất đáy lòng.
Hai nam nhân mỗi người một vẻ tuấn mĩ khiến cho không gian xung quanh trong nháy mắt đột nhiên như sáng lên, sáng đến chói cả mắt, dường như ánh sáng là tỏa ra từ người bọn họ.
Âu Dương Tịch nhìn chằm chằm vào Bắc Diệc Uy: “Cô ấy ở đâu?”
“Ở trong phòng bệnh giữa này.......” Bắc Diệc Uy ngữ khí có chút kỳ dị lạnh nhạt, nói: “Mấy ngày nay, cô ấy sợ hãi, tâm tình rất không ổn định."
Âu Dương Tịch liếc Bắc Diệc Uy, nói: “Tôi biết.”
Sau đó đi qua Bắc Diệc Uy, đứng ở trước cửa bệnh thành tâm thành ý, nhẹ nhàng mà đẩy cửa vào, chậm rãi đi đến bên cạnh giường bệnh, trên giường bệnh Tầm Thiên Hoan giờ phút này chăm chú nhắm mắt lại, hai bàn tay nhỏ bé căng thẳng nắm chặt chăn, hô hấp đều đều. Âu Dương Tịch vươn tay nhẹ nhàng đặt lên trên trán của cô, thân nhiệt cô nóng bừng khiến trong nội tâm hắn lập tức cảm thấy vô cùng chua xót, khó chịu đến cực điểm, cau mày, nhìn chăm chú vào Tầm Thiên Hoan, cô ấy thành ra tình trạng như vậy lại là do một tay hắn bày ra......
Hắn yêu cô, muốn mang đến cho cô hạnh phúc, nhưng hôm nay lại hại cô nằm ở trên giường bệnh, bỗng chốc hắn cảm thấy vô cùng hận bản thân mình, trong nội tâm có một thanh âm hỏi chính mình: nên buông tay sao?
Chính là, nếu như buông tay bây giờ thì cô hôm nay nằm ở trên giường bệnh đã hoài phí công sức sao?
Thiên Hoan, anh yêu em, nhưng lại vô tình thương tổn em, cái này so với anh tự Gi*t chính mình còn khó chịu hơn......
Tầm Thiên Hoan bỗng nhiên mở to mắt, chú thị Âu Dương Tịch, lập tức nét mặt tươi cười như hoa, hai mắt như trăng lưỡi liềm cong cong, đôi mắt trong suốt như nước: “Tịch, anh rốt cuộc đã tới!”
Nhìn cô vô lực mà vẫn cười sâu như vậy, đáy lòng hắn trùng xuống, hắn tại bên giường ngồi xuống, ôn nhu nhìn cô: “Em đã khỏe chưa?”
Tầm Thiên Hoan cố gắng từ trên giường ngồi dậy, sau đó liều lĩnh duỗi ra hai tay, ôm lấy Âu Dương Tịch, nói: “ Chỉ cần có Tịch, có Tịch bên cạnh là tốt rồi......"
Âu Dương Tịch ánh mắt run lên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lưng cô, thấp giọng: “Thiên Hoan......”
Tầm Thiên Hoan điều chỉnh tốt tư thế, càng ôm chặt lấy Âu Dương Tịch, chỉ có như vậy, cô mới có thể cảm thấy càng thêm thư thái, có càng lớn cảm giác an toàn......
Tầm Thiên Hoan nhắm mắt lại, thanh âm nhẹ nhàng: “Tịch, đừng rời khỏi em...... Vĩnh viễn cũng không rời bỏ em, được không?"
Âu Dương Tịch kinh ngạc hồi lâu, cuối cùng nói ra: “...... Sẽ không, anh vĩnh viễn cũng sẽ không......”
Vẻ mặt Tầm Thiên Hoan thoạt nhìn yên lặng, nhẹ nhàng mà trong thanh âm lại tràn đầy hoảng loạn nói: “Em rất sợ hãi, giữa căn phòng nho nhỏ hảo dọa người...... Em một người rất sợ hãi...... Vì vậy trong lòng em không ngừng gọi tên anh, Tịch, Tịch...... Em nghĩ nhanh lên nhìn thấy anh, muốn gặp anh phát điên...... Tịch, chỉ có anh mới có thể thiệt tình che chở em, sẽ không để cho em sợ hãi, đúng hay không?"
Âu Dương Tịch thật sâu hít vào không khí, cánh tay đột nhiên tăng thêm lực đạo, chăm chú ôm lấy cô, ngón tay thật sâu luồn vào trong sợi tóc cô, tâm tình bất an cực độ khiến cho hắn gần như thống khổ......
Hắn nỉ non tên của cô: “Thiên Hoan......”
Bên ngoài gian phòng, Bắc Diệc Uy lẳng lặng đứng sững ở bên tường. Rất lâu sau đó, hắn mới chậm rãi chuyển thân, mặt hướng một màn trong phòng, trơ mắt nhìn, cô như thế ỷ lại người đàn ông khác, cô tựa hồ yêu người đàn ông kia và đã yêu đến không có thuốc chữa...... Điều này khiến cho hắn mỗi một lần hô hấp tựa hồ cũng đau nhức, hít thở trở nên không thông, trái tim hắn thống khổ......
Vì cái gì, cô đối người đàn ông kia tín nhiệm, không thể phân một nửa cho hắn, mặc kệ muốn thế nào, hắn đều cố gắng, đều đem hết toàn lực, có thể...... Ít nhất nên cho hắn một cơ hội......
Tầm Thiên Hoan tựa ở trong иgự¢ Âu Dương Tịch, chăm chú ôm hắn, nhẹ nói: “Tịch, anh là người duy nhất em tín nhiệm, vĩnh viễn cũng không được rời khỏi em, vĩnh viễn cũng không được gạt em......"
Bắc Diệc Uy kiên định âm thanh dứt khoát nói: “Tôi không cho phép!”
Tầm Thiên Hoan khí lực thoáng khôi phục, cố vén chăn lên từ trên giường đứng lên, lạnh nhạt nói: “Tôi cũng không cần sự đồng ý của anh.”
Bắc Diệc Uy lông mày giờ phút này nhíu chặt, nghĩ ngăn cản cô, cô lại muốn trốn tránh hắn, hắn tiếp tục nói: “Nhưng là, em hiện tại thật sự không thể rời đi bệnh viện, ít nhất phải ở trong bệnh viện vài ngày, cho dù có đi em cũng nên chờ cơ thể bình phục đã chứ, em sao lại tự mình gây khó dễ thân thể?”
“Ở bệnh viện…” Tầm Thiên Hoan quay đầu lại nhìn về phía Bắc Diệc Uy, nói: “Tôi một ngày cũng không muốn.”
Vừa xuống giường không lâu, đầu cảm thấy một hồi choáng váng, hai chân có chút như nhũn ra, thân thể run lên, sau một khắc không thể chịu được, Tầm Thiên Hoan lại lần nữa ngồi trở lại trên ghế, xung quanh mờ ảo, sắc mặt trắng bệch, trên trán mồ hôi ứa ra......
Bước chân Bắc Diệc Uy vô ý thức tiến lên, không hề ngừng lại, hắn nhìn cô, nói: “Em xem em hiện tại đứng cũng không vững, còn như thế nào xuất viện?”
Tầm Thiên Hoan phù phiếm cười, nói: “Như thế cũng không cần anh quan tâm, đã có Tịch ở đây."
Ánh mắt Bắc Diệc Uy tối sầm lại, cô tịch: “Tầm Thiên Hoan, em cần phải như vầy sao?"
Tầm Thiên Hoan nhìn hắn, nói: “Bắc Diệc Uy, mấy ngày nay tôi sẽ không trở lại Bắc gia, tôi không muốn trở lại Bắc gia, mấy ngày nữa tôi nghĩ tôi sẽ cố gắng xử lý, hẳn là có thể hoàn toàn cắt đứt quan hệ giữa tôi và Bắc gia các người..”
Bắc Diệc Uy âm thầm nắm chặt hai nắm tay, đầu ngón tay đâm vào trong lòng bàn tay gần như có thể đâm đến chảy máu. Hắn - Bắc Diệc Uy cho tới hôm nay mới biết được, thì ra trong lòng đau đớn so với trên thân thể đau đớn còn khó chịu đến ngàn vạn lần, là thống khổ vô hạn......
Quan hệ......
Đúng vậy, hắn và cô trong lúc đó, bây giờ còn có cái gì quan hệ?
Bắc Diệc Uy a Bắc Diệc Uy, ngươi cũng sẽ có một ngày như vậy, vì một người phụ nữ mà trở nên như vậy vô dụng, hắn thậm chí không thể nói bất luận một câu gì, đơn giản là hắn không có bất luận lập trường gì, hắn thật hận, thật hận tự mình không thể làm được gì, vô lực, vô dụng!
Như là có một bàn tay quỷ dữ từ tầng địa ngục hắc ám nhất vươn đến, điên cuồng Ϧóþ nát trái tim hắn, khiến cho tim hắn rỉ máu không ngừng......
Chính là, muôn vàn đau đớn, tất cả đau đớn đều che dấu ở đằng sau tuấn dung bình tĩnh kia......
Kỳ thật, cô cùng hắn trong lúc đó, rõ ràng chính là hai đường thẳng song song, sai lầm thời gian, sai lầm địa điểm gặp, hơn nữa đã xảy ra quan hệ sai lầm, cả kia ૮ɦếƭ tiệt cảm giác đều là sai lầm, hết thảy hết thảy đều là sai lầm, sai lầm, tất cả đều là sai lầm!!!
Sai sai sai, tất cả đều là sai...... Như vậy, hắn rốt cuộc sai ở chỗ kia?
Cũng bởi vì bỏ qua tất cả, hắn đã yêu cô, có phải đó là sai lầm nhất cuộc đời hắn?
Hiện tại, một câu đơn giản trong lời cô nói cùng hắn sẽ đem quan hệ của hai người phủ nhận không còn một mảnh, thân thể và tâm của cô đều tự do, nhưng mà lại đưa hắn đẩy xuống địa ngục!
Tất cả oán cùng hận cùng bất đắc dĩ hợp với đau đớn một thoáng được giấu xuống tận đáy lòng, vẻ mặt hắn bình tĩnh có chút không thể tưởng tượng nổi, thanh âm lãnh đạm: “Em hiện tại mong ước lập tức rời khỏi anh, lập tức cùng với anh phủ nhận toàn bộ quan hệ phải không?”
Tầm Thiên Hoan không chút nghĩ ngợi, nhanh nhảu trả lời: “Đúng, tôi hiện tại ước gì lập tức rời khỏi anh, lập tức rời khỏi Bắc gia, tôi hận Bắc gia, tôi triệt triệt để để chán ghét Bắc gia, chán ghét nhà giàu có, bởi vì ân oán các người, tôi lại thành quân cờ vô tội nhất, thật xin lỗi, bề ngoài cuộc sống hoa lệ giàu có loại này, tôi - Tầm Thiên Hoan hưởng thụ không được, tôi người bình thường, tôi chỉ muốn cùng người yêu của mình sống yên lành!"
Tuy lúc trước cô cũng biết trong nhà giàu có không có thời gian bình yên, nhưng là trải qua sự việc lần này, cô mới rành mạch xác định rồi: cuộc sống nhà giàu có, cô - Tầm Thiên Hoan là đấu không lại.
Cô chỉ cần một phần cuộc sống yên tĩnh, tựa như từ trước đồng dạng, cùng Ki Ki cùng Tịch sống một chỗ, đây không thể nghi ngờ là một đoạn thời gian hạnh phúc nhất trong đời, nhưng mà Ki Ki đã rời đi, tự mình kết hôn, không biết cô ấy bây giờ cuộc sống ra sao? Ki Ki đã ly khai cuộc sống của cô, cô vô lực vãn hồi Ki Ki, cô hiện tại cố gắng lớn nhất cùng Tịch ở cùng một chỗ, Tịch đã từng nói sẽ không vứt bỏ cô......
“Tất nhiên em cũng đươc xem là nhà giàu có, như vậy em chắc cũng biết rõ nhà giàu có không phải nói vào là vào, nói ra liền ra.”
Bắc Diệc Uy nhìn chằm chằm vào Tầm Thiên Hoan, chăm chú đến mức giống như ý đồ xem thấu lòng của cô, nhưng mà lại không thể......
Tầm Thiên Hoan sững sờ, nhưng lòng của cô đã quyết, mặc kệ con đường phía trước có bao nhiêu gian nan, bọn họ vẫn kiên trì vượt qua dù cho hội bị thương, cô cũng sẽ không lùi bước, bởi vì, cô biết dù xảy ra chuyện gì đi nữa Tịch đều cùng tại bên cạnh của cô, chỉ cần như vậy cũng đã đủ rồi!
Tầm Thiên Hoan ánh mắt đạm mạc: “Mặc kệ anh xử lý như thế nào, dù sao, tôi không muốn cùng Bắc gia có bất kỳ quan hệ, Tầm Thiên Hoan là Tầm Thiên Hoan, Bắc gia là Bắc gia, vốn dĩ không thể gộp chung!”
“Tầm Thiên Hoan, em dựa vào cái gì nói những lời này.” Bắc Diệc Uy lông mày nhướn lên, tức giận nhịn không được tuôn trào qua lời nói: “Em đã là người phụ nữ của anh, em cho rằng giữa chúng ta quan hệ có thể coi như không có sao?”
Tầm Thiên Hoan nhìn hắn, cười lạnh: “Bắc Diệc Uy, biểu tình này thật không giống anh a."
“Cái gì?”
“Bắc Diệc Uy, anh chạm qua người phụ nữ, hẳn là không ít a?” Tầm Thiên Hoan nhìn hắn: “Như vậy, anh đều cùng các cô ấy cũng đều là vĩnh viễn liên lụy không rõ sao?"
Bắc Diệc Uy lập tức lớn tiếng nói: “Căn bản bất đồng!!”
Tầm Thiên Hoan nói: “Như thế nào bất đồng? Cũng như tôi và anh trong lúc đó không có bất luận tình cảm gì, không phải sao?”
Bắc Diệc Uy cả kinh: “Không......”
Tầm Thiên Hoan ngắt lời hắn: “Mặc kệ giữa chúng ta phát sinh qua chuyện gì, đều đã là quá khứ, điều duy nhất không thay đổi chính là: tôi không thương anh...... Tôi chỉ yêu có Tịch......"
Bắc Diệc Uy ngạc nhiên......
Rốt cục nói ra, cô rốt cục nói ra cô chính thức yêu hắn......
Chính là, hắn không có dự liệu mình lại đau đớn đến thế.
Đó là bởi vì, hắn không còn cảm nhận được bất luận cảm giác gì, tại trong khoảng khắc, hắn chính thức luân lạc tới hai bàn tay trắng, không còn giá trị con người, địa vị, còn có tự mình tâm, hô hấp, tri giác, tất cả tất cả, hắn toàn bộ cũng không có......
Mới từ toilet ra tới Âu Dương Tịch xuyên qua hành lang, đúng tại lúc này đi tới cửa, nghe được lời nói rành mạch của Tầm Thiên Hoan, khắc ở đáy lòng hắn......
Trong nội tâm như một mảnh hải bông vải loại mềm mại, trên mặt Âu Dương Tịch không giấu được vẻ tươi cười, cố gắng đem biểu cảm của mình chôn vào đáy lòng, môi khẽ nhếch, từ tốn đi vào gian phòng......
Tầm Thiên Hoan trông thấy Âu Dương Tịch từ cửa ra vào đi đến, rất vui vẻ, nói: “Tịch, anh rốt cục đã trở lại, em quyết định không ở trong bệnh viện, chúng ta cùng nhau về nhà ở!"
Âu Dương Tịch nghe tiếng sững sờ, nhìn cô, vẻ mặt có chút do dự, nói: “Thiên Hoan, em hiện tại...... Muốn xuất viện sao?”
Tầm Thiên Hoan không do dự gật đầu, nói: “Hiện tại lập tức muốn ra, em về nhà nấu cơm cho anh! Anh không phải thích ăn nhất đồ ăn em làm sao? Từ nay về sau, mỗi ngày em đều làm cho anh!”
Âu Dương Tịch: “Thiên Hoan, chuyện sau này, sau này hãy nói a, hiện tại em hẳn là dưỡng tốt thân thể mình nha."
“Em không cần phải nằm viện!” Tầm Thiên Hoan có chút tính trẻ con, nói: “Em chán ghét hương vị trong bệnh viện, em muốn về nhà, Tịch dẫn em về nhà a!"
Nhà, đương nhiên là trước kia hắn luôn muốn được ở cùng cô một nhà!
Trên khuôn mặt tuấn mỹ Âu Dương Tịch, hàm chứa ôn nhu cười, nói: “Thiên Hoan, em không được tùy hứng...... Ngoan ngoãn nghe lời, ở bệnh viện vài ngày là tốt rồi......"
Vài ngày...... Vài ngày thật sự sẽ đủ sao?
Hắn hiện tại liền tự mình đều chăm sóc không tốt, thỉnh thoảng lại phát bệnh, mới vừa nói phải đi toilet, kì thực là phát bệnh nhịn không được, lảo đảo đến trong toilet, bụm lấy иgự¢, liều mạng nhịn đau, uống một liều thuốc giảm đau, tạm thời không còn đau nhức nhưng chính là không có ai biết rõ khi nào thì, hắn sẽ lại tái phát bệnh......
“Em lại không có bệnh gì nặng, cả ngày ở trong bệnh viện sẽ chỉ làm em càng thêm bực bội mà thôi, trong nhà thật tốt, tâm có thể hảo hảo yên tĩnh, em khôi phục chẳng phải nhanh hơn sao?" Tầm Thiên Hoan nói đạo lý rõ ràng.
Âu Dương Tịch kiên trì: “Không được.”
Tầm Thiên Hoan cảm thấy có chút khó hiểu: “Rốt cuộc vì cái gì?”
Âu Dương Tịch âm thầm hít sâu, sau đó nhìn chằm chằm vào Tầm Thiên Hoan: “Bởi vì gần đây anh bề bộn nhiều việc, không có thời gian chăm sóc em.”
Tầm Thiên Hoan ngạc nhiên.