Nhìn qua trên bàn các loại mỹ vị món ngon, Tầm Thiên Hoan rất buồn nôn, nhíu nhíu mày nói: “Tôi không muốn ăn, về phòng trước.”
Bắc Diệc Uy nhìn cô: “Nhiều ít ăn một chút a, không ăn nhiễm bệnh, mà em hiện tại còn bị thương.”
Tầm Thiên Hoan thở dài: “Thương thế của tôi không việc gì.” Liếc nhìn Tầm Tân Đồng ung dung bên cạnh, Tầm Thiên Hoan rất là bất đắc dĩ.
Bắc Diệc Uy không nói thêm gì nữa, vẻ mặt \'Không ăn thì thôi\', sau đó tự bắt đầu ăn.
Tầm Thiên Hoan nói: “Vậy tôi hiện tại trước trở về phòng.”
Tầm Thiên Hoan dưới sự trợ giúp của người hầu, quay về gian phòng của mình, ngồi ở xe lăn, kinh ngạc nhìn qua ngoài cửa sổ, nhìn xem sắc trời càng lúc càng tối, tâm cũng càng ngày càng nặng nề......
Không biết sau bao lâu, cho đến khi cửa phòng mở ra, Tầm Thiên Hoan quay đầu lại, nhìn thấy Tầm Tân Đồng đang bưng bát cơm đi tới, nói: “Em làm cái gì vậy?”
Tầm Tân Đồng cười: “Em biết chị thích ăn cháo trứng muối, chị vừa rồi không ăn cơm, hiện tại cũng đói a, em đem cháo thổi nguội rồi, chị nhất định phải ăn!”
Tầm Thiên Hoan nhìn hắn: “Cháo trứng muối?”
“Đúng vậy, em giúp chị ăn.”
Nói xong, Tầm Tân Đồng đã đi đến trước mặt Tầm Thiên Hoan, dời đến một cái ghế, tại trước mặt của cô ngồi xuống, dùng muỗng nhỏ múc đầy cháo chuẩn bị đút cho cô, Tầm Thiên Hoan nhanh chóng rụt đầu, tay giữ lấy cái bát, nói: “Đừng đừng, chị sẽ tự ăn.”
Tầm Tân Đồng có tí thất vọng, nói: “Được rồi.” Sau đó đem bát cháo đưa cho Tầm Thiên Hoan.
Tầm Thiên Hoan cảm thấy một mùi thơm quen thuộc xộc vào mũi, cảm giác chân hảo, bình thường ở Bắc gia, sơn trân hải vị có rất nhiều, nhưng là cô vẫn hoài niệm thịt kho tàu mẹ làm, còn có bữa sáng gia đình, thức ăn có lẽ không thể so với sơn trân hải vị nhưng hương vị lại chưa hẳn kém.
Tầm Thiên Hoan nhẹ nhàng mà nhấp một hớp, tinh tế nhấm nháp, nhắm mắt lại, sau đó mở to mắt không khỏi cười: “Cháo ngon thật.”
Thấy Tầm Thiên Hoan vui vẻ, Tầm Tân Đồng cũng vui mừng, mặt mày hớn hở, nói: “Vậy sau này em sẽ tự tay làm mỗi ngày cho chị.”
Tầm Thiên Hoan vội vã ngăn cản: “Không cần, cái này thực ra là lâu rồi không được ăn nên cảm thấy hương vị đặc biệt, ăn nhiều sẽ mất cảm giác, hiểu chưa?”
Tầm Tân Đồng đứng lên, ung dung đi vòng ra phía sau Tầm Thiên Hoan, sau đó nghiêng hạ thân dựa sát vào Tầm Thiên Hoan, thấp giọng nói: “Nếu là chưa bao giờ nếm qua?”
Tầm Thiên Hoan nhìn chằm chằm vào cháo trong chén, nói: “ Phải nhìn cho rõ, không phải là cái gì cũng có thể ăn.”
Tầm Tân Đồng ánh mắt sâu: “Phải không?”
Tầm Thiên Hoan nuốt một ngụm cháo, nói: “Em có thể rời xa chị một chút không? Chị muốn ăn cháo, em đang cản trở chị đấy.”
Tầm Tân Đồng cười cười, không nói, chậm rãi dời đi, lại chuyển tới trước mặt của cô, Tầm Thiên Hoan vô ý thức lùi về phía sau, nhíu mày nói: “Em muốn làm cái gì?”
Tầm Tân Đồng mỉm cười, môi đột nhiên hạ xuống miệng Tầm Thiên Hoan, nhẹ nhàng liếm rồi dời khỏi, làm cho Tầm Thiên Hoan khi*p sợ.
Chỉ nghe Tầm Tân Đồng nói: “Bên miệng của chị có cháo.”
Tầm Thiên Hoan không sao mở miệng, Tầm Tân Đồng cười nói: “Em liếm sạch sẽ.”
Tầm Thiên Hoan không vui nhíu mày: “Em sao lại thay đổi đến chán ghét như vậy? Cháo trên môi người khác cũng ăn?”
Tầm Tân Đồng ôn nhu nhìn Tầm Thiên Hoan nói: “ Còn phải xem là ai? Người khác, khẳng định chán ghét đến cực điểm, nhưng là chị, nếu như có thể, em sẽ liếm cả đời.”
Tầm Thiên Hoan trong miệng đang ngậm cháo, nghe vậy, “Phốc......” một tiếng, lập tức toàn bộ phun ra, thẳng vào mặt Tầm Tân Đồng, cháo loang lổ trên khuôn mặt tuấn tú.
Tầm Thiên Hoan thấy thế, sửng sốt, sau đó nói: “Chị không phải cố ý.”
Chỉ thấy Tầm Tân Đồng thoáng cau mày, vẻ mặt cứng ngắc, hắn là không dám động, vừa động cháo nhất định sẽ rơi xuống......
Tầm Thiên Hoan cuống quít buông bát cháo, chính mình đẩy xe lăn đến ngăn tủ trước tìm khăn mặt, sau đó tới chỗ Tầm Tân Đồng, nhẹ nhàng lau đi những vệt cháo trên khuôn mặt tuấn tú...
Tầm Tân Đồng chăm chú nhìn cô, trong ánh mắt thoáng hiện một đạo hào quang......
Người hầu cầm tới một chậu nước, Tầm Tân Đồng sớm được Tầm Thiên Hoan lau sạch sẽ mặt, vô cùng hài lòng, một lần nữa đối mặt Tầm Thiên Hoan, nói: “Thiên Hoan, em nói chính là cả đời, không phải một lần duy nhất toàn bộ liếm hết a.”
Tầm Thiên Hoan mặt trắng không còn chút máu: “Đừng nói giỡn, thật sự là càng ngày càng kỳ cục!”
Tầm Tân Đồng nhìn cô, nói: “Chỉ cần không đẩy em ra khỏi cuộc sống của chị, chị nói cái gì em đều nghe.”
Tầm Thiên Hoan bất đắc dĩ chăm chú nhìn hắn: “Em là em trai của chị, trong cuộc sống của chị làm sao có thể thiếu được em.”
Tầm Tân Đồng mỉm cười: “Như vậy, chị đồng ý?”
Tầm Thiên Hoan cảnh giác: “Em có ý gì?”
“Em không đi nước ngoài du học.”
Nếu như chân không có bị thương chắc là Tầm Thiên Hoan đã nhảy dựng lên, nói: “Không được!”
“Thiên Hoan......”
Tầm Thiên Hoan kích động: “Chị là chị của em, em hẳn là phải nghe lời chị!”
Tầm Tân Đồng nhắm lại mắt, vội nói: “Hảo hảo hảo, em nghe là được chứ gì? Đừng nóng giận!”
Tầm Thiên Hoan hít thở dài: “Nói đến du học, em hẳn là cũng mau đi?”
Tầm Tân Đồng nói: “Chị bị thương, em sao có thể bỏ đi du học?”
Tầm Thiên Hoan nói: “Không cần phải lấy cái này làm cớ......”
Tầm Tân Đồng cắt đứt lời của cô: “Hôm nay đừng nói chuyện này được không?”
Tầm Thiên Hoan ảo não thở dài: “Không nói, chị muốn đi ngủ!”
Tầm Thiên Hoan chính mình đẩy xe lăn đến bên giường, chân phải chạm đất, hai tay chống trên giường, đang chuẩn bị vén lên chiếc chăn trên đệm, trèo lên giường.....
Tầm Tân Đồng từ phía sau ôm lấy cô, đơn giản ôm lấy, sau đó đem cô cẩn thận đặt ở giữa giường, đắp chăn đến cổ của cô......
Tầm Thiên Hoan nhìn hắn nói: “Em có thể ra khỏi....”
Tầm Tân Đồng không để ý tới: “Em hát đồng dao ? Khi còn bé, lúc em ngủ, chị thường hát cho em nghe.”
Tầm Thiên Hoan quả quyết: “Không cần!”
Tầm Tân Đồng vẫn là không đem lời của cô để vào tai, ấm áp vui vẻ, nhẹ nhàng mà hát......
Trong phòng ngủ, tiếng ca ôn nhu dễ nghe vang lên......
Tầm Thiên Hoan không thích thú, dứt khoát chùm chăn kín đầu, nhắm mắt làm ngơ, chính là tiếng ca lại như cũ lọt vào tai, dù cho bịt lấy lỗ tai, cũng đoạn tuyệt không được tiếng ca......
Đồng dao một lần lại một lần vang lên, thanh âm rất êm tai, cũng thản nhiên dễ nghe......
Tầm Thiên Hoan trốn ở trong chăn, cũng không nửa phần buồn ngủ, trợn tròn mắt, một lần lại một lần nghe đồng dao, vẻ mặt kinh ngạc......
Không biết hát bao nhiêu lần, Tầm Tân Đồng nhìn thật lâu cũng không thấy có nhúc nhích, đoán rằng là cô đang ngủ, nhỏ giọng xác nhận: “Chị? Chị à? Đang ngủ sao?”
Cảm giác trên chăn có động tĩnh, Tầm Thiên Hoan bỗng nhiên nhắm mắt lại.
Tầm Tân Đồng nhẹ nhàng mà tiến gần đến khuôn mặt cô, dừng ở mặt mũi của cô, nhìn thật lâu mà quên cả nháy mắt......
Nghiêng hạ thân nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt cô, nhưng sợ làm cô tỉnh giấc, hắn chỉ lưu luyến tại trên môi trên má, như chuồn chuồn lướt nước điểm thoáng cái hôn.
Tầm Thiên Hoan chăm chú cắn răng, lông mi thật dài, ẩn ẩn rung động......
Tầm Tân Đồng nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, thuận tiện đóng cửa phòng, quay người lại, đã thấy Bắc Diệc Uy đi về hướng bên này.
Bắc Diệc Uy lạnh lùng nói: “Em đến phòng này làm gì?”
Tầm Tân Đồng cười khẽ: “Có cái gì có thể làm? Tôi đưa cháo cho chị tôi.”
Ánh mắt Bắc Diệc Uy xem xét hắn trong tay cầm chén, tựa hồ hiểu được, nói: “Cô ấy ăn cháo?”
Tầm Tân Đồng nhướn nhướn mày: “Chị của tôi gần đây yêu thích tôi làm cháo trứng muối, nếu là tôi làm chị ấy làm sao có thể không ăn?”
Bắc Diệc Uy nói thẳng: “Cháo cũng đã ăn, cậu có thể đi.”
Tầm Tân Đồng hừ nhẹ một tiếng, sau đó xoay người rời đi, Bắc Diệc Uy nhìn thoáng qua thân ảnh của hắn, mở ra cửa phòng, nhẹ nhàng đi vào, Tầm Tân Đồng lúc này quay lại nhìn thấy cửa phòng bị Bắc Diệc Uy đóng, trong nội tâm không biết nổi lên tư vị gì......
Nếu có một ngày, tại trong phòng của cô ấy, chỉ xuất hiện một người đàn ông là hắn, như vậy hắn còn không phải người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới sao?
Nhưng là bây giờ hắn làm không được, như thế nào cũng làm không được, vấn đề rất rõ ràng, trong người của hắn và cô chảy cùng một dòng máu......
Bắc Diệc Uy nhẹ nhàng đóng cửa phòng, trong phòng đèn tắt, ánh trăng mơ hồ theo cửa sổ trong suốt xuyên vào phòng ngủ tăng thêm cảm giác ௱ôЛƓ lung mà mập mờ......
Bắc Diệc Uy kiềm chế cho bước chân nhẹ nhàng tiến về phía bên giường, nhìn âu yếm người nằm trên giường nhắm mắt lại, hô hấp lại tựa có điểm không đều, khi nặng khi nhẹ......
Bắc Diệc Uy cúi người nhẹ nhàng ở trên trán cô hôn, sau đó liên tiếp theo cái trán hôn đến mắt, lại từ mắt hôn đến chóp mũi, môi......
Tầm Thiên Hoan âm thầm cắn răng, đáng ૮ɦếƭ, vừa mới mừng rỡ hắn chỉ là hôn vài cái rồi rời đi, như thế nào không đến năm phút đồng hồ lại chạy đến? Nhẫn, nhịn nữa......
Bắc Diệc Uy càng không ngừng hôn da thịt của cô, tay phải rơi xuống cái hông của cô, nhẹ nhàng kéo ra, đại chưởng thuận lợi trượt đến, tiếp xúc giác da thịt của cô......
Tầm Thiên Hoan lập tức kinh hãi, vội vã di động cơ thể, hy vọng có thể đem cái tay kia trật ra khỏi cơ thể, nói: “Tân Đồng. Đừng mà!!”
Bắc Diệc Uy nhíu mày: “Em vừa rồi gọi anh là gì?”
Tầm Tân Đồng? Sớm biết là cô vẫn còn tỉnh táo, bất quá hắn tuyệt đối không nghĩ tới cô rõ ràng nghĩ hắn là em trai của cô? Như vậy, cô cho rằng hắn là em trai của cô mà để hắn tùy ý hắn ᴆụng chạm người cô? Tùy ý em trai của mình ᴆụng chạm chính mình ư?
Tầm Thiên Hoan động tác cứng đờ, kinh ngạc: “Là anh?”
Bắc Diệc Uy tà ác nhếch môi, đại thủ tiếp tục tại trên người của cô di động, ý vị thâm trường nói: “Trong cái nhà này không phải anh còn có ai? Ngoại trừ anh, còn có ai dám ᴆụng em?”
Tầm Thiên Hoan không trả lời hắn, khinh thường nói: “Khuya hôm nay anh muốn ở trong phòng của tôi sao?“
Bắc Diệc Uy hôn đến bờ tai của cô: “Không được sao?”
“Đương nhiên không được” Tầm Thiên Hoan nhanh nhảu đáp: “Tôi hôm nay bị thương, không thể làm......”
Bắc Diệc Uy cắn tai của cô nói: “Đêm nay, anh phải ngủ cùng em, bằng không em trai của em có cơ hội sinh nghi, chúng ta chính là vợ chồng mới cưới, sao có thể phân phòng ngủ?”
Tầm Thiên Hoan trầm mặc, Bắc Diệc Uy nói xác thực hữu lý, như vậy, khuya hôm nay là tránh không được ngủ chung một phòng, nhưng mà, ngủ chung phòng lại tránh không được......
Bắc Diệc Uy hai tay lặng yên dời lên, bắt lấy nơi đẫy đà của cô, nói: “Đã ngủ chung phòng, muốn anh nhìn mà không ᴆụng đến em, cái này so với Gi*t anh càng khổ sở hơn, em biết không?”
Tầm Thiên Hoan không chịu được nữa: “Chẳng lẽ đàn ông các anh trong đầu cũng chỉ nghĩ những việc này sao?”
Bắc Diệc Uy ʍúŧ gặm vành tai của cô, nhẹ tay xoa nắn иgự¢ cô, cả giận: “Em không biết thân thể của em làm cho người mê muội đến cỡ nào sao?”
Trước иgự¢ truyền đến khoái cảm gần như làm cô choáng váng, cô nhíu chặt lông mày nói: “Bất kể như thế nào, hôm nay là không được, chân của tôi bị thương, anh sẽ không thể vì vậy mà nhịn một chút sao?”
Thân thể Bắc Diệc Uy đè lên trên người của cô, đem lớp chăn ngăn cách hai người xốc lên ném đi, hôn xuống, thô âm thanh nói: “Nhưng, anh nhịn không được!”
Tầm Thiên Hoan hai tay cố gắng chống đỡ bộ иgự¢ của hắn nói: “Anh nếu nhịn không được, thì đi tìm những người phụ nữ khác, các cô ấy so với tôi càng có thể thỏa mãn anh!”
Bắc Diệc Uy lông mày khóa căng, trong đêm tối hiện lên tia u ám, đáy lòng nói không nên lời là loại cảm giác bực bội gì, hắn đột nhiên hôn đến càng điên cuồng, trên tay độ mạnh yếu cũng tăng thêm, “Em rõ ràng muốn giao anh cho những người phụ nữ khác, em ước gì anh ngay lập tức đi tìm những người phụ nữ khác có phải không?”
Tầm Thiên Hoan cắn môi. Đáy lòng cứng rắn nói: “Đúng vậy”
Bắc Diệc Uy chợt cười lạnh: “Anh không muốn người phụ nữ khác, anh muốn em.”
Bắc Diệc Uy cởi bỏ áo ngủ của cô, nhẹ nhàng đem chính chân bị thương nâng lên, nhanh chóng rút ra áo ngủ, sau đó lại đem chân nhẹ nhàng buông xuống, động tác thật là ôn nhu, không có làm đau chân của cô, đợi áo ngủ thật to trên người của hắn cũng được cởi ra, trên người của cô chỉ còn lại có nội y cùng ҨЦầЛ ŁóŤ......
“Em yên tâm, đêm nay anh chắc chắn sẽ rất ôn nhu.”
Bắc Diệc Uy gấp gáp hôn dần xuống dưới, hôn trên иgự¢ mềm mại, hai tay chen đến sau lưng của cô kéo ra khóa áo иgự¢, nội y quăng ra, ภђũ ђ๏ค xinh đẹp bày biện ra trước mặt, Bắc Diệc Uy một tay nắm bắt bên phải tiểu đậu đậu, trong miệng ngậm lấy bên trái tiểu đậu đậu, đồng thời tiến công, một cổ dòng điện kích thích khiến cô thân thể càng lúc càng nóng!!!
Tầm Thiên Hoan không khỏi yêu kiều: “A......”
Trong thân thể làm như có một ngọn lửa nhanh chóng dấy lên, khô nóng đến cực điểm!
Bắc Diệc Uy một tay vươn hướng khu vực tam giác bí ẩn, trong lúc này đã ướt một mảng lớn, cách vật liệu may mặc xoa hoa tâm, hắn ác ý hỏi: “Có phải rất muốn không?”
Tầm Thiên Hoan cắn môi, vượt qua chính mình hồi lâu, cuối cùng chịu không được dục hỏa, nói hừng hực: “Muốn...... Tôi muốn......”
Bắc Diệc Uy mỉm cười nói: “Rất tốt.”
Bắc Diệc Uy theo trên người của cô ngồi thẳng lên, chuyển đến một bên, cởi xuống ҨЦầЛ ŁóŤ của cô, nhẹ nhàng dời xuống đến đầu gối mới dừng lại, sau đó đem chân không có bị thương co lên ૮ởเ φµầɳ lót, lại đem chân cô thật to mở ra, lúc này mới tiến tới đưa nam căn bành trướng của chính mình nhắm ngay ɦσα ɦµყệƭ đi vào......
“Ưm a......”
Mặc dù đã dục hỏa đốt người nhưng trở ngại cô bị thương chân, hắn không dám làm cho động tác thái quá mức kịch liệt...... Hắn chậm rãi đưa vào, đi lên chỗ sâu nhất sau vội nhanh chóng rút ra, sau đó lại lần đưa vào......
Trong phòng ngủ lay động vang lên người đàn ông gầm nhẹ còn có người phụ nữ yêu kiều âm thanh......
Lần lượt cao trào đem hai người mang lên thiên đường sung sướng......