Ki Ki tắt điện thoại, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng, thân thể thoáng run rẩy, xoay người, Âu Dương Tịch ở phía sau gọi cô lại: “Em thật sự định đi?”
Ki Ki quay đầu lại nhìn hắn: “Nếu là giữa em và Thiên Hoan, anh hẳn là sẽ chọn Thiên Hoan không phải sao?”
Âu Dương Tịch ánh mắt càng sâu: “Hiện tại trong cục diện này, việc anh lựa chọn ai không phải là vấn đề.”
Ki Ki cúi đầu xuống, ánh mắt có chút đau thương: “Chính là, em cũng không muốn nghĩ đến anh lựa chọn ai, hơn nữa, em không muốn Thiên Hoan bởi vì em mà gặp bất trắc gì......”
Âu Dương Tịch nhìn cô nói: “Tốt lắm, anh đi cùng em.”
Ki Ki nhìn nhìn anh, không nói gì thêm, xoay người đi ra ngoài.
Âu Dương Tịch đang chuẩn bị theo sau, ánh mắt lóe lên, xoay người đi vào trong phòng, tìm ra một khẩu súng giấu kín từ lâu, sau đó nhét vào trong túi áo......
“Phanh!!” một tiếng, hai cánh cửa sắt đã hoen gỉ được mở ra, cả kho hàng âm u bừng sáng lên, Tầm Thiên Hoan giật mình ngẩng đầu, Ki Ki cùng Âu Dương Tịch bất ngờ đứng ở đó, trong ánh sáng trắng xoá.
Đến đây! Họ thật sự đến đây!
Tầm Thiên Hoan cô thật là người may mắn nhất trên thế giới, có người yêu thương cô, có người cho cô cưng chiều, lúc nguy hiểm nhất còn có người liều lĩnh chạy tới cứu cô......
Chính là, họ vì cái gì mà ngây ngốc chạy tới? Không biết rất nguy hiểm sao?
Đường Khải Long quay mặt về phía hai người vừa mới đến, nói: “Các ngươi thật đồng lòng, tất cả đều đến đây.”
Âu Dương Tịch ánh mắt vừa nhìn thấy Tầm Thiên Hoan đang cố giãy giụa vì bị trói, lớn tiếng hỏi: “Thiên Hoan, em không sao chứ?!”
Tầm Thiên Hoan muốn nói chuyện lại nói không được, chỉ có mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Âu Dương Tịch, dùng sức lắc đầu.
Âu Dương Tịch trong nội tâm điên cuồng giận dữ.
Ki Ki dứt khoát bước lên trước, ngữ khí lạnh như băng: “Đường Khải Long, người mà anh muốn là tôi, tôi hiện tại đã đến đây, anh có thể thả cô ấy chưa?!”
Đường Khải Long chậm rãi đứng dậy, nhàn nhã đi đến trước mặt Ki Ki, giơ tay lên nâng cằm của cô, nói: “Đúng vậy, người mà anh muốn là em, khi nào em muốn anh lập tức thả cô ta.”
Ki Ki chăm chú nhìn Đường Khải Long nói: “Tôi muốn anh hiện tại lập tức thả cô ấy!”
Đường Khải Long lắc đầu: “Hiện tại thì không được, tại em còn chưa trở thành người phụ nữ của anh trước nên anh là tuyệt đối sẽ không thả cô ta!”
Âu Dương Tịch tiến lên một bước, cả giận nói: “Đường Khải Long, anh đừng quá kiêu ngạo! Trên thế giới này, không phải anh muốn làm gì thì làm!”
Đường Khải Long ánh mắt hướng Âu Dương Tịch đáp: “Tôi đây hôm nay chính là muốn làm gì thì làm! Anh có thể cản tôi sao?”
Âu Dương Tịch ánh mắt hung ác, tay hướng đến khẩu súng trong người, nhưng lại tại trong tích tắc, tay của hắn nắm chặt lại.
Đáng ૮ɦếƭ!
Hắn làm sao có thể như thế xúc động? Còn chưa tới vạn bất đắc dĩ, nếu hắn lấy súng ra, chuyện chẳng phải trở nên càng hỏng bét? Thì không có bất kì đường nào để lui...... Âu Dương Tịch lặng yên thả tay xuống, trừng mắt nhìn Đường Khải Long.
Ki Ki ánh mắt dời khỏi Đường Khải Long, hướng đến trên người Âu Dương Tịch, thanh âm lạnh lùng: “Nếu như tôi nói không?”
Đường Khải Long cười cười, nói: “Em có thể nói không, bất quá, anh cho em biết, sau này, mấy người các em cũng đừng mơ tưởng có một ngày yên bình, còn có người phụ nữ ૮ɦếƭ tiệt kia, lần trước cô ta làm hỏng việc của anh, anh còn chưa cùng cô ta tính sổ. Em nếu làm người phụ nữ của anh, anh sẽ nể mặt em mà cho cô ta một con đường sống, nếu không, anh đây chắc chắn bắt cô ta trả lại gấp mười! Tác phong của Đường Khải Long anh, em không phải không biết rõ? Huống hồ, dù cho em hiện tại không đáp ứng, thì về sau anh vẫn sẽ có biện pháp làm cho em trở thành người phụ nữ của Đường Khải Long anh!”
Ki Ki tim đập mạnh và loạn nhịp, cô làm sao có thể không biết tác phong của hắn? Hắn là có thể bởi vì cô một câu nói khi say rượu, liền đem quán bar người khác kinh doanh mấy năm đập tan, hắn nếu là không hung ác, có thể nào lên làm Long Bang lão đại? Hắn nếu là không hung ác, làm sao có thể tại vị trí lão đại ngồi mấy năm? Có thể nói là Gi*t người cũng chỉ trong nháy mắt, hắn muốn đối phó Thiên Hoan, so với Ϧóþ ૮ɦếƭ một con kiến còn dễ dàng!
Ki Ki lại càng do dự......
Không, Ki Ki làm sao có thể người phụ nữ của lão đại xã hội đen?! Không được, Tầm Thiên Hoan dùng sức lắc đầu, trong miệng không ngừng phát ra thanh âm “Ô… ô”, cô muốn ngăn cản Ki Ki! Chính là, dù cho bao nhiêu nước mắt chảy ra, cô nhưng vẫn nói không ra lời......
Âu Dương Tịch ngón tay thon dài nắm càng chặt, Ⱡồ₦g иgự¢ như muốn nổ tung. Ánh mắt tràn ngập tức giận, nhưng vẫn một mực tự nói với mình: phải nhẫn!
Lúc này Ki Ki trên mặt không biểu tình, trả lời: “Anh không nên như vậy bức tôi?”
Đường Khải Long sờ lên má phấn của Ki Ki, nói: “Anh tại sao lại cần phải bức em chứ? Chỉ vì em một mực không nghĩ đến anh nên anh bất đắc dĩ phải sử dụng chút ít thủ đoạn.”
Ki Ki lạnh lùng nhìn hắn: “Anh là muốn tôi trở thành tình nhân của anh sao?”
Tay Đường Khải Long từ sau đầu cô, dần dần trượt đến dưới cổ, nắm ở bờ vai của cô, nói: “Nếu như không ngại, em có thể làm phu nhân của anh!”
Ki Ki lạnh lùng cười: “Tôi cũng không có phúc phận đó! Tình nhân nhé? Được, tôi coi như ℓàм тìин nhân của anh!”
Ki Ki lạnh lùng cười: “Tôi cũng không có phúc phận đó! Tình nhân nhé? Được, tôi sẽ ℓàм тìин nhân của anh!”
Tầm Thiên Hoan khi*p sợ mở to hai mắt, liều mạng giãy dụa: “Ngô......”
Ki Ki làm sao có thể đáp hắn! Đều do cô, nếu không vì cô, Ki Ki làm sao có thể bị ép đáp ứng hắn?
Âu Dương Tịch cũng thập phần kinh ngạc, lớn tiếng nói: “Ki Ki, em không cần như vậy khuất phục hắn!”
Ki Ki đầu ngón tay có chút run rẩy, nhẹ hít vào, lông mi chớp chớp, khóe môi rốt cục cố gắng trả lời, cô nói: “Tịch, anh đừng kích động, đối với em đây cũng có thể là chuyện tốt.”
Âu Dương Tịch gắt gao cắn răng, kích động, làm sao anh không kích động được chứ?
Âu Dương Tịch từng bước một tới gần Đường Khải Long, ngữ khí uy nghiêm: “Đường Khải Long, dùng loại thủ đoạn này chiếm được Ki Ki, không cảm thấy trơ trẽn sao? Anh rốt cục có phải là đàn ông không?!”
Đường Khải Long cười to: “Tôi - Đường Khải Long đã muốn làm cái gì thì làm cái đó, đây mới có thể coi là đàn ông thực thụ! Tiểu bạch kiểm, chuyện này khuyên anh cũng đừng can thiệp!”
Âu Dương Tịch sắc mặt trầm xuống, đáy lòng lửa giận hừng hực, ૮ɦếƭ tiệt!
Thanh âm của Âu Dương Tịch lạnh như băng nói: “Rất tốt, Đường Khải Long, cho anh biết, hôm nay anh đã thành công chọc giận tôi!”
Đem Ki Ki kéo đến một bên, Đường Khải Long ánh mắt nhìn thẳng Âu Dương Tịch nói: “Ơ, khẩu khí cũng không nhỏ, chọc giận anh thì như thế nào?”
Đang nói chuyện, Đường Khải Long rút ra con dao sáng loáng, tiến sát đến khuôn mặt tuấn mỹ đằng đằng sát khí của Âu Dương Tịch, Âu Dương Tịch nhanh chóng lấy ra súng ngắn trên người, chỉ vào sau gáy Đường Khải Long, mắt không chớp, tỉnh táo không thể tưởng tượng nổi, động tác nhanh đến làm cho người ta gần như thấy không rõ là khẩu súng từ đâu mà ra.
Ngay sau đó, thuộc hạ của Đường Khải Long cũng hoả tốc móc súng lục ra, đồng loạt nhắm ngay Âu Dương Tịch, chờ động thủ!
Không khí trong kho hàng bỗng chốc trở nên căng thẳng!
Ki Ki cùng Tầm Thiên Hoan hai mặt nhìn nhau.
Âu Dương Tịch lại có súng?!
Có mấy thủ hạ Đường Khải Long cầm súng từng bước một tới gần Đường Khải Long cùng Âu Dương Tịch......
Âu Dương Tịch lạnh lùng nói: “Không được tới gần! Nếu không ta bắn ૮ɦếƭ hắn!”
Thuộc hạ của Đường Khải Long lập tức dừng lại, ánh mắt gắt gao nhìn Âu Dương Tịch, không dám tiến lên nữa.
Âu Dương Tịch lại nhìn về phía Đường Khải Long nói: “Đường Khải Long, thử xem dao của ngươi hay là súng của ta nhanh hơn?!”
Đường Khải Long dù sao cũng từng trải qua kinh nghiệm sinh tử quyết đấu, vẻ giật mình thoáng hiện lúc đầu cũng hoàn toàn biến mất, nhìn Âu Dương Tịch không chút sợ hãi, nói: “Tiểu tử, xem ra ngươi không đơn giản, cả súng cũng có? ở đâu mà ngươi có?”
Âu Dương Tịch lạnh lùng: “Cái này ngươi không cần biết. Ít nói nhảm, nhanh thả Thiên Hoan! Nếu không thì súng đạn không có mắt!”
Đường Khải Long cười bỏ mặc: “Ngươi không dám.”
“Vậy ngươi có muốn thử một chút hay không?” Âu Dương Tịch động tác nhanh nhẹn lên đạn súng ngắn!
Trong không gian tràn ngập nguy hiểm!
Ki Ki cùng Tầm Thiên Hoan cũng kinh ngạc mà trợn mắt há hốc miệng, như thế nào cũng không có nghĩ đến Âu Dương Tịch còn có bộ mặt này!
Đường Khải Long đáy mắt hiện lên tia quỷ dị, sau một lúc lâu, hắn phất phất tay, hai gã thuộc hạ canh giữ Tầm Thiên Hoan lập tức khom người cởi mở dây trói trên người Tầm Thiên Hoan, Âu Dương Tịch thỉnh thoảng liếc về Tầm Thiên Hoan, tay súng chỉ vào Đường Khải Long cũng không hề buông lỏng, chỉ cần Đường Khải Long có động tĩnh, liền lập tức kịp phản ứng!
Không khí khẩn trương đến gần như hít thở không thông, ánh mắt mọi người đều tập trung đến họng súng......
Tầm Thiên Hoan được cởi dây, nhưng vì bị trói quá lâu nên chân tay đều không còn sức, vừa mới đứng lên thân thể lại ngã xuống, Ki Ki thấy thế tranh thủ thời gian chạy lên nâng dậy: “Thiên Hoan, cậu không sao chớ?”
Tầm Thiên Hoan lắc đầu, hơi thở gấp gáp: “Mình không sao”, sau đó, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Âu Dương Tịch nói: “Tịch, anh ngàn vạn lần không thể nổ súng, loại người này không đáng!”
Âu Dương Tịch nhìn Tầm Thiên Hoan, không nhiều lời, đơn giản nói: “Ki Ki, mau dẫn cô ấy đi!”
Ki Ki gật đầu, sau đó vịn Tầm Thiên Hoan chuẩn bị rời đi, mấy tên thủ hạ liền tiến tới vây quanh hai người......
Âu Dương Tịch dùng họng súng chỉ vào Đường Khải Long: “Nếu ai dám động đến hai người họ dù chỉ nửa sợi tóc, ta sẽ cho các ngươi nhặt xác lão đại!”
Những người kia quả nhiên không dám tiến đến ngăn trở bọn họ, nhưng mà bọn họ đứng tại chỗ bất động cũng khiến Ki Ki cùng Tầm Thiên Hoan không thể đi ra ngoài......
Âu Dương Tịch tiếp tục nói: “Đường Khải Long, vì một người phụ nữ mà mất tánh mạng của mình, không ai dám nghĩ đến nha? Ta đếm tới ba, ngươi không lập tức mệnh lệnh thủ hạ của ngươi thả bọn họ đi......” Âu Dương Tịch một tay cầm lấy súng dí tại sau gáy của hắn, tay kia cũng không ngừng tăng thêm khí lực Ϧóþ lấy cổ Đường Khải Long khiến hắn cũng bắt đầu vặn vẹo!
Trên trán, ẩn ẩn có vài giọt mồ hôi chảy xuống......
Nhìn thấy mồ hôi, Âu Dương Tịch cười lạnh: “Ta còn tưởng rằng Đường Khải Long ngươi thật đúng là không sợ trời không sợ đất.”
Trên thái dương của Đường Khải Long gân xanh nổi càng rõ, bị Âu Dương Tịch Ϧóþ cổ đến thanh âm không phát ra được, rốt cục giơ tay hướng thuộc hạ mà quơ quơ, những kẻ kia nhận được lão đại mệnh lệnh không thể không thối lui......
Nhờ đó mà Ki Ki vịn Tầm Thiên Hoan đi về phía trước nhưng vẫn có chút băn khoăn cùng e sợ......
Mắt thấy hai người phụ nữ dần dần đi về hướng cửa lớn, Âu Dương Tịch cũng không có buông lỏng nửa phần cảnh giác, ngược lại càng tăng thêm lực đạo trên tay......
Khi vừa thấy Ki Ki cùng Tầm Thiên Hoan đi tới cửa --- Âu Dương Tịch khóe mắt chợt liếc thấy một kẻ mặc hắc y tay cầm súng, lên đạn, nhắm ngay sau lưng Tầm Thiên Hoan --
Âu Dương Tịch trong nội tâm kinh hãi, hoả tốc đem súng chuyển hướng tới tay hắc y nhân kia, nhanh chóng cài cò súng --
“Phanh!” một tiếng!
Viên đạn ghim vào tay phải của hắn, ai ngờ, hắc y nhân kia không buông bỏ, tiếp tục liều mạng giữ lại cò súng, tuy nhiên vị trí không chuẩn, nhắm thẳng Tầm Thiên Hoan mà bắn......
“A --”
Tầm Thiên Hoan bị đau kêu sợ hãi, ngay sau đó, thân thể không còn chống đỡ được, cứ như vậy té xuống, may mà Ki Ki kịp thời đỡ cô, nhưng là cô cả người đều xụi lơ xuống......
Ki Ki khi*p sợ kêu lớn: “Thiên Hoan, Thiên Hoan, cậu không sao chớ?! Đừng làm mình sợ!!”
Tầm Thiên Hoan cau chặt lông mày, sắc mặt trắng bệch, trên chân đau đớn làm ý thức của cô càng ngày càng xa vời, ánh mắt càng ngày càng mơ hồ, sau đó ngất đi......
Nhưng mà, bên này Đường Khải Long thừa dịp Âu Dương Tịch dời súng bắn hắc y nhân, phản ứng nhanh nhẹn, hai tay dùng sức đẩy, thoát khỏi kiềm chế còn hung hăng trở bàn tay đánh trúng иgự¢ Âu Dương Tịch, sau đó lại dùng chân quét ngang thật mạnh, đá bay súng ngắn trong tay Âu Dương Tịch. Âu Dương Tịch né tránh lộn vài vòng trên đất, ngay khi thân thể đứng thẳng liền thấy thuộc hạ của Đường Khải Long trên tay cầm súng xông tới, Âu Dương Tịch che đau đớn иgự¢, súng cũng đã rơi trên mặt đất...... không có cơ hội tiếp tục phản kích!
Ki Ki chân tay luống cuống, Tầm Thiên Hoan đã ngất đi trong vòng tay, mà Âu Dương Tịch cũng bị bắt.
Chỉ thấy Đường Khải Long khoái trá cười: “Tiểu tử, muốn đấu với ta, ngươi còn quá kém!”