Tầm Thiên Hoan lẳng lặng đứng ở phía trước cửa sổ, gian phòng này vị trí rất tốt, liếc nhìn lại, có thể đem hơn phân nửa Bắc gia thu hết vào đáy mắt, Bắc gia, đích xác không hổ là danh môn thế gia, đừng nói cả kiến trúc, chỉ nhìn đám hoa hoa cỏ cỏ này mà nói, đã là quý giá vô cùng! A, ở Bắc gia chưa dưỡng ra được gì, nhưng thực sự mở rộng tầm nhìn không ít.
“Phanh --!!” một tiếng, cửa bị đá bật ra
Môn bị đá mở! Một luồng nộ khí đằng đằng đánh úp lại! Tràn đầy cả phòng ngủ!
Tầm Thiên Hoan bỗng nhiên quay đầu lại --
Chỉ thấy Bắc Diệc Uy lạnh lùng đứng ở cửa ra vào, ánh mắt phẫn nộ bắn thẳng đến Tầm Thiên Hoan, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, sắc mặt tái nhợt, còn có nắm tay hết buông ra rồi lại buộc chặc.
Tầm Thiên Hoan không khỏi cau mày, ngẫm lại bản thân giống như không có làm sai cái gì a? Nhìn vẻ mặt của hắn giống như cô đã Gi*t tổ tông mười tám đời của hắn vậy!
Tầm Thiên Hoan liếc qua, hoàn toàn không để ý tới cơn giận của hắn, tức giận nói:“Hùng hổ như vậy, ai chọc anh à?”
đôi mắt sắc bén của Bắc Diệc Uy lóe lên ánh sáng lạnh, chỉ thấy thân ảnh kia nhoáng một cái, chỉ trong nháy mắt, Bắc Diệc Uy đã đến trước mặt Tầm Thiên Hoan, năm ngón tay xiết ở cổ của cô, trong cơn tức giận, ngón tay có chút run rẩy......
Tầm Thiên Hoan cảm thấy ở trong tích tắc đó, hô hấp gần như bị cắt đứt, tựa hồ sắp từ trong cơ thể của mình biến mất, cô vô ý thức bắt lấy cái tay của Bắc Diệc Uy, dùng sức muốn giật tay của hắn ra, gian nan từ trong cổ họng bật ra mấy chữ:“Thả, tôi, ra......”
Trên cổ trắng nõn, rất nhanh liền xuất hiện mấy dấu ngón tay đỏ ửng, khí lực năm ngón tay ẩn ẩn lúc nhẹ lúc nặng, Bắc Diệc Uy căm tức nhìn Tầm Thiên Hoan:“Cô đáng ૮ɦếƭ! Cô sao lại nhẫn tâm như vậy?!!!”
Cổ của cô bị hắn xiết chặt, ngoại trừ vô cùng khó thở, ngay cả ngũ quan cũng vặn vẹo, nhưng trong đôi mắt kia vẫn ánh lên vẻ không hiểu, rốt cuộc cô đã làm gì để hắn tức giận như vậy?
Bắc Diệc Uy căm tức nhìn Tầm Thiên Hoan, cả giận nói:“Đoạn phim hôm đó cô đã đưa cho ai?!”
Trong ánh mắt Tầm Thiên Hoan lóe lên nghi hoặc,“Tôi, không có......”
Bắc Diệc Uy nghe vậy càng giận không thể nuốt, xiết chặt cổ của cô:“Đáng giận! Đến lúc này còn dám nói dối!!”
Cổ càng ngày càng khó thụ, yết hầu gần như bị gãy lìa, gần như hít thở không thông.
Bắc Diệc Uy trước mắt, làm cho cô cảm thấy lạnh lẽo lan từ long bàn chân đến từng mõi tế bào trong cơ thể, cơn sợ hãi từ trong long càng ngày càng mạnh mẽ.
Tầm Thiên Hoan cô tự nhận hơn hai mươi năm nay tuy không có làm việc thiện, nhưng cũng chưa từng làm chuyện xấu xa gì, vì sao, phải gặp tình cảnh như hôm nay, tánh mạng của cô tràn đầy nguy cơ bị đặt trong tay Bắc Diệc Uy, cô phi thường phi thường sợ hãi, trái tim, ngăn không được run rẩy......
Bắc Diệc Uy kháp Tầm Thiên Hoan cổ, đem cô gắt gao ép lên cửa sổ -- lúc Ân Khả tiến vào, chứng kiến chính là một màn này.
Vừa rồi khi Bắc Diệc Uy nhận được đoạn video đó hắn cũng có mặt tại hiện trường, lúc ấy, hắn tinh tường cảm nhận được cơn phẫn nộ của Bắc Diệc Uy, rất là lo lắng, liền theo đi lên, quả nhiên, Tầm Thiên Hoan gặp nguy hiểm.
Vị trí Tầm Thiên Hoan đứng đối diện cửa ra vào, Ân Khả đến, Tầm Thiên Hoan rất nhanh liền phát hiện, hiện tại cơ hội duy nhất ở tại trên người của hắn, cô nén đau đớn, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn chằm chằm vào Ân Khả, hiện tại chỉ có hắn mới có thể cứu cô......
Ân Khả liếc qua Tầm Thiên Hoan, vẽ mặt đầy suy tính, đi nhanh lên phía trước:“Thiếu gia, ngài bình tĩnh một chút!”
Bắc Diệc Uy ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục kháp cổ của cô!
Phẫn nộ trong lòng của hắn, chỉ có một mình hắn biết rõ......
Ân Khả khuyên bảo hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Bắc Diệc Uy, mắt thấy bộ dáng Tầm Thiên Hoan càng ngày càng thống khổ, Ân Khả hítmột hơi thật sâu, hai tay chế trụ cái tay của Bắc Diệc Uy, dùng sức kéo mạnh ra, liền khuyên nhủ:“Thiếu gia, không thể làm như vậy, phải bình tĩnh giải quyết, nếu cứ như vậy, dạng chỉ càng đem sự tình càng náo càng lớn!”
Bắc Diệc Uy giận dữ hét: “Cậu dựa vào cái gì để quản tôi? Nên làm gì đi làm gì đi!”
Lời nói của Bắc Diệc Uy, làm cho Ân Khả ngẩn người, trên khuôn mặt tuấn tú xuất hiện một tầng bóng tối, một lát sau, mắt sáng như đuốc:“Thực xin lỗi, thiếu gia, hôm nay tôi phải quản!”
Ánh mắt Bắc Diệc Uy giận dữ như nước thủy triều......
Dưới sự trợ giúp của Ân Khả khẽ đảo lăn qua lăn lại, cuối cùng cũng thoát khỏi ma trảo của Bắc Diệc Uy, Tầm Thiên Hoan lảo đảo, té ngã bên giường, vịn thành giường, từng ngụm từng ngụm tìm về hô hấp......
Ân Khả gắt gao giữ chặt Bắc Diệc Uy, liều ૮ɦếƭ cũng không để cho hắn tới gần Tầm Thiên Hoan, làm ầm ĩ hồi lâu, Bắc Diệc Uy đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt lạnh như băng......
Ân Khả thấy được Bắc Diệc Uy tựa hồ trong tích tắc này đã tỉnh táo lại, vì vậy nhẹ nhàng thở ra, kinh ngạc thối lui một bước, đợi Bắc Diệc Uy hạ lệnh.
Chỉ nghe thanh âm không hề có nhiệt độ của Bắc Diệc Uy nói:“Ân Khả, cậu đi xuống lầu.”
Đây là chuyện đã được đoán trước nhưng Ân Khả lại vẫn còn có chút do dự, vừa rồi bộ dáng của Bắc Diệc Uy như là hận đến mức muốn Gi*t Tầm Thiên Hoan, hắn sợ chính mình sau khi rời đi, Bắc Diệc Uy lại......
Bắc Diệc Uy tựa hồ biết rõ hắn đang băn khoăn cái gì, ngữ khí quỷ dị nói:“ Cậu yên tâm, tôi sẽ không Gi*t cô ta.”
Ân Khả nghe nói, cũng không biết nói gì, cuối cùng liếc qua Tầm Thiên Hoan dần dần khôi phục thể lực, lúc này mới lén lút rời khỏi gian phòng.
Trong phòng, lại chỉ còn lại có Bắc Diệc Uy cùng Tầm Thiên Hoan hai người.
Tầm Thiên Hoan ngồi ở bên giường, trải qua một phen điều tức, hô hấp rốt cục dần dần khôi phục vững vàng, hô hấp vững vàng, làm cho Tầm Thiên Hoan đột nhiên phát lên một cổ dũng khí, chỉ cần có hô hấp, chỉ cần còn có tánh mạng, hết thảy, cũng không còn cái gì phải sợ!
Ánh mắt Bắc Diệc Uy lạnh như băng, chậm rãi đi đến trước mặt Tầm Thiên Hoan, sau đó ngồi xổm người xuống cùng Tầm Thiên Hoan đối diện nhau, nhìn chằm chằm vào cô một lát, đột nhiên hai ngón tay xiết ở cằm của cô, nâng mặt cô lên, Tầm Thiên Hoan quật cường nghênh đón ánh mắt của hắn, trên mặt của cô, trong ánh mắt của cô, cũng tìm không được vẻ sợ hãi vừa rồi, giờ phút này, trong mắt của cô, hắn bất quá cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi!
Bắc Diệc Uy cười lạnh:“Muốn đòi tiền như vậy có phải không?”
“Tiền?” Tầm Thiên Hoan ngược lại cười lạnh:“Ai không muốn tiền?Không phải anh cũng thế sao? Liều mạng muốn bảo vệ địa vị của Mình ở tại Bắc gia, nói đến nói đi, còn không phải cũng vì tiền sao?”
Bắc Diệc Uy sửa lời của cô, nói:“Tôi không giống cô, tôi bảo vệ thứ mà tôi xứng đáng có, mà cô, lại không từ thủ đoạn?!”
“Xứng đáng?” Tầm Thiên Hoan thật muốn cười ha ha:“Xứng đáng là anh dùng hai tay của chính mình tìm được sao? Nếu không phải có cha anh, anh sẽ có hôm nay?”
“Đó chuyện của tôi!” Ánh mắt Bắc Diệc Uy hung ác:“Cô muốn tiền cũng được, nhưng tôi ghét nhất người khác uy Hi*p tôi, hơn nữa còn lại dùng thứ đó!”
Tầm Thiên Hoan lập tức nói:“Tôi không có!”
Vật kia rõ ràng cũng chỉ tồn tại trong điện thoại di động của cô, cũng không có ai chạm qua, thậm chí kể cả Tịch và Kiki, hoàn toàn không có khả năng chạy ra ngoài.
Bắc Diệc Uy ngoảnh mặt làm ngơ, kháp càm của cô, nghiến răng nói:“Muốn tiền có phải không? Được ..... Nhưng mà, cô phải lấy bản thân để trao đổi!”
Dùng thân thể trao đổi........
Tầm Thiên Hoan sửng sốt! Lửa giận không ngừng xông lến иgự¢, Có một loại gọi là tự tôn gì đó, hình như bị giẫm đạp!
Tầm Thiên Hoan trừng mắt nhìn Diệc Uy, nói:“Bắc Diệc Uy, anh xem tôi là cái gì? Con điếm sao?”
“Điếm?” Bắc Diệc Uy tự định giá cái từ này, sau đó cười:“Sao lại là điếm? Ai lại sẽ cho một con điếm cái giá cao như vậy?”
Bắc Diệc Uy đưa bàn tay vuốt ve cái cổ trắng ngần của cô, ở đó còn có năm dấu tay rõ ràng, Bắc Diệc Uy gian xảo mím môi, chậm rãi để sát vào, nhẹ nâng cằm cô lên, hôn lên trên cổ của cô.........
Tầm Thiên Hoan cau chặt lông mày, tay vịn nắm chặt thành giường.........
Tầm Thiên Hoan ẩn nhẫn tức giận:“Ai muốn đồng tiền dơ bẩn của anh!”
Giọng Bắc Diệc Uy uy Hi*p:“Là cô, vì muốn phân nửa gia sản Bắc gia, nên cô không từ thủ đoạn, muốn cho tôi mất hết mặt mũi trên khắp thế giới có phải không?”
Tầm Thiên Hoan trừng mắt, cô hoàn toàn không biết nên đáp lại như thế nào:“..........”
Bắc Diệc Uy cười lạnh:“Yên tâm, nếu tôi mất hết mặt mũi, tôi cũng nhất định sẽ kéo cô xuống nước.”
Tầm Thiên Hoan thầm mắng:“Kẻ điên!”
Tay Bắc Diệc Uy trượt xuống, vuốt ve bầu иgự¢ sữa no đủ trước иgự¢, hung hăng xoa nắn :“Kẻ điên, đúng, hôm nay lần đầu tiên trong đời tôi muốn làm kẻ điên.”
Khoái cảm từ bầu иgự¢ sữa tràn đến làm cho Tầm Thiên Hoan không tự giác bật ra thanh âm:“Ưm ~~~~”
૮ɦếƭ tiệt, rõ ràng là khiêu khích cô?! Xem khiêu khích kỹ thuật, hắn chưa hẳn đã hơn cô, hai lần trước không phải là chứng minh tốt nhất sao?
Bắc Diệc Uy cầm bầu иgự¢ sữa, tăng thêm lực lượng trên tay:“ Cô quả nhiên đủ dâm đãng, thân thể mẫn cảm thành như vậy!”
Tầm Thiên Hoan cắn răng không để cho mình bật ra âm thanh, trừng mắt nhìn Bắc Diệc Uy :“Bắc Diệc Uy, tốt nhất anh đừng chọc tôi!”
Bắc Diệc Uy đáp:“Tôi không phải đứa ngốc.”
“Thả tôi ra!!”
Tầm Thiên Hoan giãy dụa thân thể, tư trong иgự¢ Bắc Diệc Uy giãy ra ngoài, quần áo đã xốc xếch vô cùng.... Không còn quản nhiều như vậy nữa, Tầm Thiên Hoan co chân, chuẩn bị chạy.
Thanh âm lạnh như băng của Bắc Diệc Uy hợp thời vang lên từ phía sau:“Bây giờ đang ở Bắc gia, chỗ của tôi, em cho rằng em thoát được sao?”
Tầm Thiên Hoan đột nhiên dừng lại, sợi tóc rối vẫn còn đang tung bay lung tung, dần dần rơi xuống, ánh mắt Tầm Thiên Hoan lại nhìn về phía trước, nhưng lại không có bất luận biểu tình gì........
Trốn? Cô có thể chạy trốn đi đâu? Bắc gia, không phải là cảng tránh gió duy nhất của cô sao?
Bắc Diệc Uy cười:“Nếu em dám trốn, tôi bắt được em ở đâu, sẽ muốn em ở đó, có tin hay không là tùy em.”
Tầm Thiên Hoan một hơi thật sâu, cô tự nhận mình không phải loại con gái e ngại rụt rè gì, nhưng hoan ái ở chỗ tùy tiện nào đó, cô tất nhiên là không dám nghĩ đến, hơn nữa, đâu phải lần nào cũng may mắn như hai lần trước vậy.
Ông trời ạ, Tầm Thiên Hoan cô rốt cục có thể qua được cửa ải này hay là không a?
Cái này tựa hồ chính là cưỡng gian trong truyền thuyết! Cưỡng gian! Tầm Thiên Hoan cô làm sao có thể sẽ bị cưỡng gian!
Lời thề của cô cùng KiKi chính là ――
Thà rằng phụ nữ cưỡng gian đàn ông, cũng quyết không thể để cho đàn ông cưỡng gian mình.
Tầm Thiên Hoan thong thả xoay người, nhìn thẳng vào mắt Bắc Diệc Uy, ánh mắt của cô thanh tịnh, trong nháy mắt, hình như có ánh sáng lập loè, cô chậm rãi đi về hướng Bắc Diệc Uy, :“Được, bây giờ chúng ta bắt đầu đi!”
Cửa đang mở to, bất quá, lúc này, thách những người hầu kia cũng không dám tới nơi này.
Môi Tầm Thiên Hoan khẽ cong, hai ba cái đã cởi sạch y phục của mình, nhẹ nhàng rơi xuống đất, trên người chỉ còn lại áo lót bao lấy bầu иgự¢ sữa tròn trịa mê người của cô, kiều diễm ướƭ áƭ, con mắt thâm thúy của Bắc Diệc Uy híp híp, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào thân thể của cô, vẫn chưa có bất luận động tác cái gì, Tầm Thiên Hoan đem thân thể nghiêng đến, vòng cánh tay trắng như ngọc ôm lấy cổ của hắn, ngón tay trắng nõn, nhẹ nhàng mà lướt qua cổ của hắn, ngay sau đó, cô thoả mãn nghe được hô hấp của hắn lập tức dồn dập, đôi môi xinh càng cười vui vẻ, sau đó, ngón tay nhỏ nhắn tiếp tục lướt qua những điểm nhạy cảm trên thân thể của hắn, khóe mắt mang theo mị hoặc liếc xéo Bắc Diệc Uy, mị nhãn như tơ, ung dung nói:“Em chồng đáng yêu của chị ơi, nhớ kỹ, hôm nay là chị muốn em, mà không phải em muốn chị, hiểu chưa?”
Bắc Diệc Uy bắt lấy bàn tay nhỏ bé nghịch ngợm của cô, cười đùa cợt:“Như thế có gì khác nhau sao?”
Tầm Thiên Hoan không để lại dấu vết rút bàn tay nhỏ bé ra, lặng yên cởi một cúc áo trên thân thể hắn, bàn tay nhỏ bé sờ soạng đi vào, nắm viên tiểu đậu đậu, lực đạo cùng kỹ xảo tuyệt đối số một, nói:“Anh không cần phải biết, anh chỉ cần nhớ kỹ cho tôi là được.”
“Thật không từng gặp qua người phụ nữ như em vậy.”
Bàn tay nhỏ bé của Tầm Thiên Hoan khẽ mân mê xiết lại rồi thả ra, chơi đùa với hai viên tiểu đậu đậu:“ Loại đàn ông giống như anh, thì tôi lại gặp rất nhiều.”
Bắc Diệc Uy mắt nhíu lại:“Là sao?”
Thân thể Tầm Thiên Hoan tựa ở trên người Bắc Diệc Uy, đùi dựa vào nam căn tại hạ thể hắn, trong lúc này, đang dần dần ¢ươиg ¢ứиg.
Tầm Thiên Hoan dùng chân nghịch ngợm cọ xát nam căn thô sáp, dụ dỗ:“Tất cả đều là loại đàn ông dùng cái này để suy nghĩ.” Tuy chỉ mới tiếp xúc qua hai lần, nhưng Tầm Thiên Hoan có thể hết sức chắc chắn từng điểm mẫn cảm trên thân thể của hắn, đối với cô mà nói, đó chính là nhược điểm trí mạng hắn.
Dưới sự cố ý ᴆụng chạm của Tầm Thiên Hoan, nam căn rõ ràng bắt đầu ngóc lên, tựa như một dã thú dần dần thanh tỉnh, đang tìm kiếm chỗ để phát tiết.
Bắc Diệc Uy lạnh lùng cười:“Đối phó với loại phụ nữ như em, thì phải là loại đàn ông như tôi đây, không phải sao?”
Tay Tầm Thiên Hoan cứng đờ, trong ánh mắt thoáng hiện một tia run rẩy, Tầm Thiên Hoan không chút do dự rút bàn tay nhỏ bé ra, trong nội tâm vừa tức vừa đau, cắn môi, mang theo bướng bỉnh xoay người một cái, nhặt lên y phục của mình, chuẩn bị rời đi.......
Bắc Diệc Uy từ phía sau bắt được cánh tay của cô, nói:“Khiêu khích tôi xong nhưng không cho thỏa mãn, em lại muốn đi như vậy sao?”
Tầm Thiên Hoan quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, đè nén lửa giận cùng nội tâm mệt mỏi:“Thả tôi ra, Bắc Diệc Uy! Loại đàn ông giống như anh, càng đến gần, sẽ chỉ làm tôi càng cảm thấy chán ghét!”
Bắc Diệc Uy nhướng mày, lửa giận nổi lên, ngang ngược đem Tầm Thiên Hoan kéo trở về, bá đạo nói:“Tôi không cần em yêu, tôi chỉ muốn thõa mãn! Hôm nay không đoạt được em, tôi thề không bỏ qua.”
Tầm Thiên Hoan sững sờ, nhìn Bắc Diệc Uy trước mắt, nói là một người đàn ông bá đạo, thì nói đúng hơn chính là một cậu bé ngang ngược, đối với thứ không chiếm được, mặc kệ tốt xấu, không đoạt được là không thể, sau đó vừa đến tay, thì sẽ ném qua một bên, vậy đối với cô mà nói là chuyện tốt hay là chuyện xấu?
Trong lúc Tầm Thiên Hoan vẫn còn đang sững sờ, thân hình cao lớn của Bắc Diệc Uy đã cúi xuống theo phần cổ của cô đưa tay giật lấy quần áo cô mới vừa nhặt lên ném ra ngoài........
Tầm Thiên Hoan sững sờ .
Bắc Diệc Uy bế cô lên, đi về phía trước, ném cô lên giường, may mà giường mềm mại, thân thể Tầm Thiên Hoan cũng không có gặp tội gì, còn chưa cho Tầm Thiên Hoan kịp nháy mắt, thân thể Bắc Diệc Uy đã đè lên, mạnh mẽ trên cơ thể cô.
Tầm Thiên Hoan nhắm mắt lại, vốn định, lần này cứ mặc hắn đi, giống như ban nãy cô vừa nghĩ, Bắc Diệc Uy tựa như một đứa trẻ, đối với thứ mà hắn không chiếm được đều liều mạng muốn đoạt cho bằng được, nếu chiếm được, hắn sẽ buông tha cô đúng không?
Nhưng, Bắc Diệc Uy đột nhiên ngừng lại, từ thân thể của cô đứng lên .......
Tầm Thiên Hoan khó hiểu mở to mắt, đã thấy trên tay Bắc Diệc Uy cầm lấy một cái máy quay, đặt ở cái bàn nhỏ bên giường ......
Tầm Thiên Hoan kinh ngạc nhìn ống kính đang quay về hướng mình, lại nhìn về phía Bắc Diệc Uy, cố nén giận dữ nói:“Thì ra anh đã sớm chuẩn bị!?”