Pub, một nơi tràn ngập tình cảm mãnh liệt và rơi rụng, trong sàn nhảy người nào cũng còn trẻ, thân hình giãy dụa dưới ánh đèn lộn xộn. Trong đó có KiKi đang mặc trang phục màu hồng, thân thể cô như một con rắn giãy dụa, diêm dúa lẳng lơ, ánh mắt câu hồn, cặp môi đỏ mọng mê người, cơ hồ hấp dẫn tất cả ánh mắt đàn ông ở đây…….
Nhưng không có một ai dám đến bắt chuyện với cô, bởi vị bên cạnh cô có một nam tử tuyệt mỹ và khêu gợi hơn tất cả đàn ông ở đây, nghiêng nước nghiên thành, hai người phối hợp ăn ý, thân thể sống động ăn ý, làm mọi người không khỏi tán thưởng, cũng không thể ghen ghét…..
Tầm Thiên Hoan liếc qua hai bằng hữu trên sàn nhảy, không khỏi nhếch môi lên, cô hiện tại cũng không dám cùng KiKi và Âu Dương Tịch đứng một chỗ, hai người kia quả thật chính là cực phẩm nha!
Cô tự biết rõ, cùng hai người này đứng chung một chỗ chỉ phá hỏng cảnh đẹp, thay bằng ngoan ngoãn ngồi đây, trong không gian ồn ào náo động này, chính mình đắm chìm xua tan rất nhiều phiền não…..
“Tiểu thư, một mình cô đơn ngồi ở đây sao, để tôi tới ngồi cùng cô nha?” Một giọng nói ngọt xớt đột nhiên vang lên sau lưng Tầm Thiên Hoan.
Tầm Thiên Hoan thái dương giật một cái, trên mặt tràn ngập biểu tình bất đắc dĩ, nhẹ cười, chậm rãi quay đầu về phía người đàn ông kia, đột nhiên làm một cái mặt quỷ!
Người đàn ông kia vừa thấy dung nhan Tầm Thiên Hoan, lập tức bước lui về phía sau…….
Tầm Thiên Hoan chán ghét nhìn hắn: “Cút!”
Hắn ta mang theo vẻ mặt uể oải cùng thất vọng rời đi, trong miệng còn lẩm bẩm: Bóng lưng xinh đẹp như vậy, mặt lại như vậy.
Tiếng cười của KiKi vang lên bên cạnh Tầm Thiên Hoan, Tầm Thiên Hoan lườm cô, không nói cũng biết cô cười cái gì!
“Thiên Hoan, cậu có cần nhăn mặt dọa nam nhân thối kia sao? Ha ha, thật lợi hại!”
Tầm Thiên Hoan lạnh lùng nói: “Không thèm nói với cậu.”
Cả ngày chỉ biết giễu cợt cô!
“Được, không nói nữa, đi khiêu vũ thôi!
KiKi kéo tay Tầm Thiên Hoan, chuẩn bị kéo cô đi, Tầm Thiên Hoan đơn giản không muốn đi: “KiKi, cậu tạm tha cho mình đi, mình ngồi đây là được rồi, muốn nhảy các cậu tự nhảy đi.”
KiKi không cam chịu, mấp máy môi nói: “Ai da, cậu đừng lần nào cũng làm mất hứng được không? Cứ ngồi một chỗ không bằng về nhà ngủ đi! Nhìn xem, đến rượu cũng không động đến, thực không chịu được cậu!”
Tầm Thiên Hoan thấp giọng nói: “Cậu không phải hiểu mình nhất sao?”
“Mình hiểu cậu sao? Sao mình lại không biết? Nhưng trong ấn tượng của mình Tầm Thiên Hoan chính là người gan lớn, có thể đuổi người khác đi, nhưng lại ngay cả một chén rượu cũng không dám uống?” KiKi tùy tiện khiêu khích.
“Rượu? Ai nói mình không dám uống?” Tầm Thiên Hoan nhìn qua chén rượu mạnh không biết tên là gì, bưng lên uống một hơi cạn sạch, tốc độ nhanh đến ngay cả hương vị của rượu cũng không biết. Nhưng vừa vào bụng, toàn thân khô nóng, tựa hồ tràn đầy sinh lực không được phát ra, trong cơ thể cơ hồ có vô số bàn tay nhỏ bé điều khiển khiến thân thể không thể không vặn vẹo…..
KiKi xem thay đổi nhanh chóng của Tầm Thiên Hoan, không khỏi hỏi: “Thiên Hoan, cậu không sao chứ?”
Cô gần đây không uống rượu, lần này lại uống nguyên một cốc! Có cá tính! Nhưng xem ra, chiêu khích tướng đã phát huy tác dụng.
Tầm Thiên Hoan nhìn KiKi, đột nhiên cười, vung tay lên: “Không việc gì!”
“Thật chứ?”
Tầm Thiên Hoan liếc qua KiKi, nói: “Không thèm nghe cậu nói nữa. Khiêu vũ đi, mình muốn khiêu vũ……..”
Thân thể Tầm Thiên Hoan dưới tác dụng của rượu có chút nghiêng ngả, vừa thấy ánh đèn lung tung, lại thấy một phen vũ mị……..
Bước vài bước đến chính giữa sân nhảy, Tầm Thiên Hoan cảm giác âm nhạc dồn dập lộn xộn, kìm lòng không được đưa hay tay lên vậy loạn xạ, eo thon nhỏ, giãy dụa bừa bãi, trong nháy mắt, cô trở thành tiêu điểm của sàn nhảy……… Mấy nam tử tầm hai mươi tuổi, đầu nhuộm đủ loại màu, chậm rãi di chuyển đến gần Tầm Thiên Hoan, thân hình nhún nhảy, chập chờn sáng tối, tiến sát lại gần……. Nhưng Tầm Thiên Hoan lại hoàn toàn không phát hiện ra…. Thân thể phối hợp chuyển động……..
Một thân hình kiện mỹ, khêu gợi lướt qua mấy nam tử trẻ tuổi, một tay ôm eo Tầm Thiên Hoan, hướng về mọi người làm như tuyên bố cô thuộc về hắn…..
Đột nhiên bị người khác ôm eo làm cho Tầm Thiên Hoan rất không thoải mái, nhướn mày, chỉ nói: “Bỏ tay của ngươi ra.”
Âu Dương Tịch cho rằng Tầm Thiên Hoan nhận lầm người, nói: “Thiên Hoan, là anh.”
Tầm Thiên Hoan đang hăng say, Âu Dương Tịch ôm eo cô, chỉ càng làm cô không có cách nào vặn vẹo bừa bãi, rất không kiên nhẫn nói: “Em biết, anh bỏ ra đi, em muốn khiêu vũ.”
Nói xong, Tầm Thiên Hoan lách người khỏi Âu Dương Tịch, tiếp tục lắc lư thân thể….
Âu Dương Tịch không cam lòng, đang chuẩn bị tiến lên thuyết phục cô rời sàn nhày, mấy người trẻ tuổi kia thấy thế, có hai người nhanh chóng tiến lên giữ chặt Âu Dương Tịch nói: “Huynh đệ, mỹ nữ đã không thích anh tiếp cận cô ấy, anh cần gì phải quấy rầy?”
Âu Dương Tịch lạnh lùng nhìn hai người kia, trên môi vẽ ra một đường cong lo lắng…..
Chỉ thấy hai người khác định xông tới đưa Tầm Thiên Hoan khiêu vũ, một trước một sau Tầm Thiên Hoan lắc lư thân thể… Tầm Thiên Hoan đối với hai người này cũng không quan tâm, chính là hai người kia càng uốn éo càng gần….
Âu Dương Tịch ánh mắt nhíu lại, đáy mắt thâm sâu, đang muốn tiến lên…. Đột nhiên, KiKi ở bên cạnh giữ chặt hắn, nhìn hắn nháy nháy mắt, bảo hắn đừng quá khích. Cô uốn éo thân hình phong tình khêu gợi của mình, dần dần thay chỗ Tầm Thiên Hoan, đem cô đẩy sang một bên, chính mình đối phó với hai người trẻ tuổi này. Về phương diện này KiKi chính là cao thủ, thông minh xinh đẹp như cô thừa sức đối phó với hai người này…..
Tầm Thiên Hoan chính mình bị thay đổi còn không biết, cũng chỉ cố lắc lư thân thể của mình, càng uốn éo càng điên cuồng…..
Không biết bao lâu sau.
KiKi đã thoát khỏi mấy người kia, mà Tầm Thiên Hoan thì vẫn tiếp tục lắc lư thân thể…
Trong cái náo nhiệt ồn áo náo động trong Pub, có năm người lặng lẽ đi vào, đi đầu là một nhất danh khốc khốc nam tử, đeo kính râm, đi theo đằng sau dường như là bốn bảo tiêu, quét mắt nhìn mấy người trên sàn, rất nhanh cố định trên người Tầm Thiên Hoan.
Nam tử đi đầu nhìn bảo tiêu sau lưng một cái, hai gã bảo tiêu liền đi đến sàn nhảy, ánh mắt nhìn chính xác Tầm Thiên Hoan…..
Âu Dương Tịch và KiKi rất nhanh phát hiện có điều bất thường, Âu Dương Tịch đang muốn ngăn cản, chính KiKi lại cản hắn lại, muốn hắn chờ xem cuối cùng là ai. Vì vậy, mắt thấy hai người kia chăm chăm nhìn Tầm Thiên Hoan trên sàn nhảy đi tới….
Tầm Thiên Hoan cố gắng dùng sức muốn thoát khỏi bọn họ, nhưng chỉ làm cho bọn họ cứng rắn hơn với mình, Tầm Thiên Hoan tức giận nói: “Này, các người là ai? Mau buông ra!”
Hai người kia không nói lời nào, cứng ngắc đem cô đi tới phía tên khốc khốc nam tử kia, mãi cho đến trước mặt hắn mới dừng lại.
Tầm Thiên Hoan dù cho hơi có men say, cũng tuyệt đối có thể xác định, chính là – “Bắc Khả Uy!”
Bắc Khả Uy lạnh lùng nhếch môi, nhìn cô một cái, sau đó, lại ra hiệu cho hai người mang Tầm Thiên Hoan nháy mắt đi về phía cửa họ vừa đi đến…….
Âu Dương Tịch cả kinh, đang chuẩn bị xông lên cứu Tầm Thiên Hoan, nhưng mà KiKi nắm chặt lấy hắn không buông, nói: “Tịch, anh hiện tại đi thì làm được gì? Không cần phải lỗ mãng được không? Đó là việc nhà người ta, anh đi bị đánh cũng vô dụng.”
Âu Dương Tịch lo lắng: “Chính hắn đơn giản là muốn bắt Tầm Thiên Hoan đi. Hắn dựa vào cái gì mà làm như vậy?”
KiKi thở dài nói: “Ai, anh cứ yên tâm là được rồi, Thiên Hoan dù nói thế nào cũng là chị dâu của Bắc Khả Uy, không có chuyện gì đâu, em cá với anh! Huống chi, anh bây giờ xông lên đoạt cô ấy là với thân phận gì? Tình nhân? Tình bạn? Bằng hữu?”
Âu Dương Tịch sững sờ…..
-----
Ra khỏi Pub, bọn họ liền đem Tầm Thiên Hoan nhanh chóng nhét vào một chiếc Lincoln xa hoa.
Lên xe xong, hai gã đó vẫn ngồi y nguyên hai bên giữ chặt tay Tầm Thiên Hoan, mà Bắc Khả Uy thì đeo kính râm, ngồi đối diện cô, kẹp lấy chân, đạm mạc lãnh khốc như một pho tượng điêu khắc.
Tầm Thiên Hoan phụng phịu, mất hứng gườm gườm nhìn Bắc Khả Uy, tức giận nói: “Này, người này còn có….nhân quyền hay không? Tùy tùy tiện tiện liền bắt tôi, tôi cho anh biết, tôi có thể đi kiện anh, kiện anh xâm phạm nhân quyền!”
Ách, hẳn là có một cái luật như vậy chứ?.....
Bắc Khả Uy giọng lãnh đạm vang lên: “Vợ của tôi, ở bên ngoài chơi đã chưa? Cô không nghĩ tới về nhà sao?”
“Tôi hiện tại sống rất tốt, sao tôi phải trở về?”
Bắc Khả Uy buồn bã nói: “Bây giờ cô không muốn về cũng phải về.”
“Dựa vào cái gì? Tôi mạn phép không quay về. Được, ngày đó gọi điện thoại tôi bảo không quay về, anh hôm nay dùng chiêu này với tôi đúng không?”
Bắc Khả Uy lạnh lùng nhếch môi: “Vậy cô có biện pháp nào tốt hơn sao? Nếu cô nghe lời một chút, tôi đã không phải làm như vậy.”
Tầm Thiên Hoan vùng vẫy không được, thở phì phì trừng mắt nhìn Bắc Khả Uy hét lớn: “Không quay về, tôi sẽ không trở về, tôi muốn xuống xe!”
Bắc Khả Uy hừ một tiếng, mắt điếc tai ngơ, những người khác cũng như thế.
Tầm Thiên Hoan tức giận nhìn Bắc Khả Uy, trong đầu tương kế tựu kế: “Tôi say xe, nếu không cho tôi xuống, tôi sẽ nôn ra xe.”
Ba giây sau, trước mặt Tầm Thiên Hoan xuất hiện một cái bể cá thủy tinh, người bảo tiêu cầm bể thủy tinh rất tập trung nói: “Thiếu phu nhân, muốn nôn xin cứ nôn vào đây.”
Tầm Thiên Hoan bị chọc giận иgự¢ phập phồng, lại qua một lúc, cô không hề giữ ý lớn tiếng nói: “Tôi muốn đi tiểu.’
Hai người bảo tiêu biểu lộ nghiêm túc cũng không khỏi cười khẽ…..
Bắc Khả Uy vẫn bất động thanh sắc, hắn nói: “Cô cũng có thể giải quyết trên xe, tôi sẽ không chú ý, mang xe đi rửa là được.”
“Anh không ngại nhưng tôi ngại! Tôi muốn xuống xe…..buồn tiểu…..”
“Mười phút nữa là có thể, cố gắng nhịn đi, chẳng lẽ cô muốn giải quyết trên đường cái?”
Bắc Khả Uy dứt khoát đem ánh mắt rời ra ngoài cửa sổ xe, không để ý tới cô…..
Tầm Thiên Hoan nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn……
Đáng ૮ɦếƭ, hiện tại cứ như vậy bắt cô trở về sao?
Sự thật chứng minh, đúng là như vậy. Tầm Thiên Hoan cô vận mệnh thật đáng buồn nha……
Rõ ràng chỉ là em chồng thôi, có thể hết lần này tới lần khác không đếm xỉa đến thân thể cô, đến tâm hồn cô…..