“Con còn tranh đồ chơi với mẹ con nữa, mẹ sẽ không sinh em trai cho con đâu. Đi chọn thứ khác đi.”
“Nhưng...”
“Không nhưng nhị gì hết, lẽ nào Linh Nhi không muốn có em trai ?”
Mặt mũi Linh Nhi ỉu xìu, giọng nói nghẹn lại như muốn khóc. Cha mẹ đều không yêu nó, nó rất buồn. Trong mắt cha chỉ có mẹ thôi, cha trước đây nói yêu nó đều là giả cả, cha đâu có yêu ai ngoài mẹ. Cha đáng ghét lắm.
Phong Hàn Linh thấy đôi mắt của con gái ngấn lệ như vậy, trong lòng có chút đau xót, cánh tay đang khư khư ôm con cánh cụt nhỏ cũng dần buông ra. Đây là con thú nhồi bông cô thích nhất mà... cô không nỡ chia sẻ nó với người khác, tuy nhiên, cô cũng tự cảm thấy bản thân có phần vô lí, liền đưa nó cho Linh Nhi, con bé lại vui vẻ như thường.
“Linh Nhi không ngủ với cha mẹ đâu... mặc kệ hai người đấy...”
Nói rồi, Linh Nhi ôm chú cánh cụt nhỏ rồi lạch bạch chạy về phòng ông bà ngoại. Bây giờ, chỉ có ông ngoại mới là người chiều Linh Nhi nhất, Linh Nhi thích gì ông ngoại cũng chiều, vậy nên lần này con bé nhất quyết đòi ông ngoại giúp mình lấy lại công đạo. Phong tiên sinh quả thực không làm Linh Nhi thất vọng, ông quý đứa cháu gái này như vàng, nghe được chuyện con bé bị cha mẹ bỏ rơi lần nữa, lại thấy hốc mắt của nó đỏ ửng lên vì khóc quá nhiều, ông vô cùng tức giận, đối với Kỳ Hạo Dương càng thêm ngứa mắt.
Anh cưng chiều con gái ông là chuyện tốt, thế nhưng, chiều một cách thái quá như này trái lại càng khiến cô thêm ỷ lại vào anh mà sinh hư. Trước kia, dù có chiều chuộng Phong Hàn Linh tới cỡ nào, Phong tiên sinh cũng không bao giờ bỏ qua toàn bộ đạo lí để một mực bênh vực con. Linh Nhi, cô bé này thật đáng thương mà.
“Không sao, ngày mai chúng ta liền xử lý cha cháu.”
Linh Nhi gật đầu, con bé chui vào trong lòng Phong tiên sinh, ngủ say đến trưa ngày hôm sau mới tỉnh dậy. Được ngủ với ông bà ngoại thật tuyệt vời, rất ấm áp, dễ chịu, không giống như cha mẹ, mỗi người một bên kẹp chặt khiến con bé như muốn nghẹt thở đến nơi rồi. Rõ ràng mọi người đều nói con cái là kết tinh tình yêu của cha mẹ, nhưng theo nó thấy, nó là con ghẻ, là sự cố thì đúng hơn. Số lần cha nằm ngủ suýt đè bẹp nó không ít chút nào.
Nhớ đến lời nói của ông ngoại hôm qua, Linh Nhi nhanh chóng chạy xuống phòng khách, vô cùng mong đợi ông ngoại sẽ xử lý cha như thế nào, kết quả là không thấy bóng dáng của bất kì ai. May mắn thay, có người hầu đem đồ ăn đi qua, Linh Nhi liền biết được cha đang sống dở ૮ɦếƭ dở trong nhà bếp. Tiếng chê bai từ đó vọng lên vô kể.
“Không được, không được, nhiều muối quá... món này lại không bỏ muối rồi... trời, lại còn cho vào lò nướng mà không bật bếp sao ? “
Kỳ Hạo Dương nghe lời chỉ trích từ đầu bếp hàng đầu của nhà hàng sở hữu sao Michelin được Phong tiên sinh mời về mà khuôn mặt điển trai trở nên xám xịt, chỉ hận không thể cắt lưỡi của kẻ lắm mồm nhiều miệng kia đi. Đây mới là lần thứ hai trong đời anh nấu ăn, anh cảm thấy thành quả như này là rất tốt rồi, đâu thể bắt anh chưa học bò đã lo học chạy được. Anh cũng cần phải có thời gian để học tập.
“Chẳng phải cậu nói là trò con nít sao ? Làm đi !”
Kỳ Hạo Dương cố gắng nén cơn giận, anh quay trở lại với bếp núc, nỗ lực trở thành người đàn ông lên được phòng khách, xuống được phòng bếp như mong đợi. Linh Nhi vừa được Phong tiên sinh bón từng thìa cháo cho, vừa được chứng kiến cảnh cha đang khổ sở đến toát mồ hôi vì học nấu ăn. Cha lúc này như một bà nội trợ vậy, rõ ràng là đang mặc âu phục mà còn đeo thêm chiếc tạp dề màu hồng nữa.
“Linh Nhi thích không ?”
Linh Nhi hào hứng trả lời có, Phong tiên sinh véo nhẹ má của bé con một cái. Phong Hàn Linh đợi một kết quả ra hồn của Kỳ Hạo Dương mà trong lòng không khỏi lo lắng, bữa sáng đặt trên bàn đã nguội từ lâu. Cô rất thích những người như cha và anh trai cô, nhưng cô bây giờ không muốn áp đặt nó lên người Kỳ Hạo Dương nữa, anh căn bản là không có thiên phú với việc này. Nếu như có, anh chỉ cần nhìn đầu bếp làm một đến hai lần là hoàn toàn có thể hoàn thiện một món ăn tại nhà hàng cao cấp rồi.
“Cha... hay là đừng bắt anh ấy nữa...”
“Vậy thì hai đứa đừng hòng kết hôn.”
“Cha...”
Phong Hàn Linh kéo lấy tay áo của Phong tiên sinh, cô dùng đôi mắt to tròn sáng lấp lánh cùng giọng nói ngọt ngào đến tan chảy trái tim của mình để nịnh nọt cha.
“Ông ngoại là của Linh Nhi, mẹ về với cha đi, đồ Linh Nhi thải ra, Linh Nhi không thèm dùng lại nữa.”