"Được được... đưa cháu đi gặp mẹ, được chứ ? Không khóc nữa, bảo bối không được khóc."
Linh Nhi lại nhoẻn miệng cười rồi bám chặt lấy cổ Phong Hạo Thiên, đôi mắt nhắm nghiền, coi bộ là đang rất buồn ngủ. Kỳ Hạo Dương vui mừng không ngớt, anh như vớt được chiếc phao cứu sinh cuối cùng, quả nhiên nuôi con bé này không tốn cơm tốn gạo vô ích. Tuy nhiên, ngay khi anh vừa mới bước được một bước thì đã bị vệ sĩ cản lại. Phong Hạo Thiên sau khi bước qua cánh cổng, anh liền quay người lại, thẳng thừng nói với Kỳ Hạo Dương.
"Chúng tôi có thể nhận Linh Nhi, nhưng tuyệt đối không nhận cậu. "
"Anh..."
"Muốn đứng đây thì cứ tự nhiên."
Phong Hạo Thiên bế Linh Nhi vào trong nhà, Phong tiên sinh ban đầu rõ ràng thể hiện khó chịu ra mặt, nói rằng Phong Hạo Thiên đối với con bé quá dễ dãi, nhưng khi nhìn Linh Nhi giống cô con gái bảo bối của mình nhiều đến vậy, ông ít nhiều cũng không kiềm được nỗi lòng mình. Dù gì đứa nhỏ này cũng mang trong mình một nửa dòng máu của Phong Hàn Linh, quan hệ huyết thống sao có thể cắt đứt chứ.
"Ông ngoại... ông ngoại..."
Linh Nhi bò lên người Phong tiên sinh, đôi mắt hổ phách to tròn lóng lánh ngước nhìn ông. Con bé càng ngày càng giống Phong Hàn Linh, từ khuôn mặt đến tính cách đều không sai vào đâu được. Cái giọng nói nũng nịu này, như muốn làm tan chảy trái tim đối phương vậy.
"Ông ngoại... Linh Nhi muốn gặp mẹ..."
Phong tiên sinh vẫn còn đang mải hưởng thụ cảm giác như được bồng bế Phong Hàn Linh khi cô còn là bé con, cho nên không hề nghĩ đến những lần ông đã tự thề với bản thân rằng vĩnh viễn sẽ không nhận cháu, nhận con rể. Không biết là phúc đức bao đời mới đổi lại được đứa cháu gái đáng yêu đến vậy nữa. Linh Nhi được ông ngoại ôm vào lòng, con bé cảm thấy rất ấm áp, cũng quên mất điều mình đang muốn là gì, làn mi cong nhanh chóng khép xuống, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.
"Cha, không phải cha thề sống thề ૮ɦếƭ không nhận con bé sao ?"
"Mặc kệ. Đừng nói nữa, cho con bé ngủ."
Phong tiên sinh trước kia không được tiếp xúc với Linh Nhi lần nào, cho nên mới khẳng định con bé khi lớn lên nhất định sẽ giống Kỳ Hạo Dương. Vạn lần không ngờ tới, Kỳ Hạo Dương cũng biết cách nuôi dạy con, vậy nên Linh Nhi mới trở thành một cô bé dễ thương như này, ông sao có thể không nhận được chứ. Bây giờ ông chỉ hận không thể giành quyền nuôi con về phía Phong Hàn Linh.
Biết rằng Linh Nhi muốn ngủ với mẹ, Phong tiên sinh liền nhẹ nhàng bế con bé lên phòng Phong Hàn Linh, cố gắng không gây ra tiếng động khiến con bé thức giấc. Hiện tại là hơn mười giờ tối, cả căn phòng đã tối đen như mực. Phong Hàn Linh đã ngủ từ rất sớm, cô nằm trên giường, tay vẫn đang ôm con gấu bông nhỏ. Đặt Linh Nhi nằm bên cạnh mẹ, Phong tiên sinh hôn nhẹ lên trán con gái mình rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Không lâu sau, Linh Nhi tỉnh dậy giữa đêm, con bé ngáp ngắn ngáp dài, lấy tay dụi mắt rồi nhìn đồng hồ để trên tủ. Đã gần một giờ sáng rồi. Bây giờ con bé mới ý thức rằng mình đã được bế qua phòng mẹ ngủ. Quay sang nhìn mẹ vẫn đang ôm con thú nhồi bông mà không ôm mình, con bé không vui, rất ghen tức với con gấu nhỏ kia, liền kéo nó ra rồi ném xuống sàn.
"Hừ, không cho ngươi tranh mẹ với ta."
Phong Hàn Linh vẫn ngủ rất sâu, cô không hề thức giấc, Linh Nhi liền chui vào vòng tay mẹ. Như này mới đúng. Mẹ phải ôm nó ngủ, không được ôm ai khác, nếu cha dám tranh giành với nó thì nó sẽ bắt ông ngoại đá ra cha ra ngoài.
Sáng hôm sau, Linh Nhi đã thức giấc trong khi Phong Hàn Linh còn đang ngủ say. Con bé nghĩ là ông ngoại sẽ không nhẫn tâm đến nỗi để cha mình đợi cả đêm ngoài cổng, liền lạch bạch chạy tới kiểm tra từng phòng cho khách. Kết quả đều là trống không.
"Linh Nhi tiểu thư muốn tìm gì sao ?"
"Cha. Cháu muốn cha."
Người giúp việc rất nhanh liền hiểu ra, cô ấy đưa Linh Nhi tới cổng lớn. Con bé ngơ ngác nhìn Kỳ Hạo Dương vẫn đang quỳ gối trước đó, chắc hẳn anh đã quỳ từ khi nó được Phong Hạo Thiên đưa vào nhà rồi. Bây giờ nghĩ lại, con bé vẫn giận anh, nguyên do là anh đã bắt nó leo cây trước cổng hai tiếng liền. Thấy con gái yêu rốt cục cũng đến cứu mình, Kỳ Hạo Dương vừa định bảo Linh Nhi cho người mở cổng thì con bé đã ngắt lời.
"Cha cứ quỳ đi, con không cho cha vào đâu. Mẹ là của con."