"Làm sao tôi có thể để con anh ૮ɦếƭ dễ dàng chứ ? Tôi muốn dày vò nó như dày vò anh..."
"Nhưng con không có tội. Linh Linh, đừng làm vậy được không ? Em muốn làm gì cũng được... đưa em về nhà cũng được, Linh Linh, không phải em muốn trở về nhà họ Phong sao ? Chỉ cần em không tổn thương con."
Kỳ Hạo Dương ra sức níu kéo lại một chút tình yêu thương của cô, nhưng Phong Hàn Linh tuyệt nhiên không muốn trao nó cho đứa bé trong bụng mình. Kỳ Hạo Dương anh đã gây ra quá nhiều lỗi lầm, dù anh có làm gì đi chăng nữa thì cũng không bù đắp được lại cho cô. Tám năm thanh xuân của cô, cứ thế mà mất đi. Trước kia, anh đối với cô tuyệt tình đến cỡ nào, hiện giờ, cô cũng sẽ như thế mà đối đãi với cha con anh.
Ngày hôm sau, sau khi bữa trưa kết thúc, Phong Hàn Linh cảm thấy chóng mặt vô cùng, hai mắt hoa lại, đầu đau như 乃úa bổ. Cô hiểu, hiện giờ cô phải được cung cấp thêm máu để nuôi dưỡng con ác quỷ khát máu đang lớn dần trong bụng mình. Ngày ngày phải nhìn mũi kim sắc nhọn đâm vào da thịt mình, Phong Hàn Linh đau đến phát khóc, dần nảy sinh bóng ma tâm lý đối với chuyện này. Cô rất sợ, luôn tìm cách trốn tránh.
"Đã xong rồi, thiếu phu nhân, cô có thể yên tâm rồi."
Phong Hàn Linh đứng dậy, mệt mỏi bước vào trong phòng tắm. Nhìn hình ảnh mình trong gương, cô mới biết được bản thân đã tiều tụy đi cỡ nào, người khác mang thai thì tăng lên cả chục kí, nhưng cô thì lại có dấu hiệu sút cân. Cũng phải thôi, cô tổn thương đứa bé, cũng chính là tổn thương bản thân cô, cô gây ra tội nghiệt lớn thế này, không chỉ không xứng đáng làm mẹ, mà có lẽ làm người cũng không xứng.
Trên thế gian này, biết bao người khao khát có được một đứa con, nhưng cô... chỉ riêng mình Phong Hàn Linh cô, rõ ràng nhận được thiên chức làm mẹ cao cả đến vậy, cô vẫn sẵn sàng vứt bỏ con vì tương lai của mình.
Phong Hàn Linh quay người đi, ngồi xuống trước bồn cầu, ngón tay thon dài của cô chọc thẳng vào trong cổ họng, ngay lập tức chất dịch trong dạ dày trào ra, cô nôn toàn bộ những thứ mình đã ăn ra ngoài, cho đến khi cảm thấy trong bụng hoàn toàn trống rỗng, cô mới ngừng móc họng lại.
Gương mặt trở nên tái mét, cả người như bị rút cạn toàn bộ sức lực, nhưng việc cần làm vẫn chưa hoàn thiện, Phong Hàn Linh gồng mình đi đến trước tủ thuốc, cô lấy ra một cây kéo nhỏ, bắt đầu run rẩy đặt lên cổ tay. Cô phải làm vậy, máu chính là thứ duy nhất đứa bé hấp thụ từ cô. Phong Hàn Linh cắn chặt môi dưới lại, cô nén đau đớn, rạch một đường dài trên cổ tay, chất lỏng màu đỏ dần chảy xuống.
"Thiếu phu nhân đâu rồi ?"
"Thiếu gia, cô ấy đang trong phòng tắm, đã hơn mười phút rồi vẫn chưa ra."
Kỳ Hạo Dương lúc này trong lòng lại có cảm giác bất an, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi máu thoang thoảng đâu đây, sợ rằng Phong Hàn Linh lại vì chuyện tối qua mà suy nghĩ lung tung, anh lấy chìa khoá mở chốt phòng tắm ra. Cô nằm trong vũng máu, chất lỏng màu đỏ từ cổ tay vẫn chảy không ngừng, lan rộng trên nền đá.
Trái tim Kỳ Hạo Dương như nhảy vọt khỏi Ⱡồ₦g иgự¢, anh ngay lập tức bế cô ra khỏi nhà tắm.Ca cấp cứu diễn ra không quá lâu, cũng may là Phong Hàn Linh lần này cắt không trúng động mạch, lại được cấp cứu kịp thời nên tính mạng của cô và đứa bé đều được bảo toàn. Nhìn Phong Hàn Linh gầy đến nỗi dường như chỉ còn da bọc xương, Kỳ Hạo Dương thực sự hối hận tại sao không chuyển hóa cô thành huyết tộc sớm hơn, nếu không, cơ thể cô cũng sẽ không bị tàn phá như này. Mang thai một đứa con của huyết tộc là việc quá nguy hiểm đối với con người.
Phong Hàn Linh vừa tỉnh lại, thân thể vô cùng yếu ớt, nhận định rằng người ở bên cạnh mình lúc này chỉ có thể là Kỳ Hạo Dương, cô khó khăn lắm mới nói được một câu. "Con ૮ɦếƭ chưa ?"
"Thiếu phu nhân, tôi khuyên cô nên rút lại suy nghĩ đó càng sớm càng tốt, țử çɥñğ của cô đã rất yếu rồi, nếu phá thêm lần nữa có thể sau này sẽ vĩnh viễn không thể có con."
Đây như là một lời phán tử với Phong Hàn Linh, cả người cô run rẩy. Cô cũng muốn làm mẹ mà, nhưng đứa con mà cô yêu thương phải là của người cô yêu, không phải là của Kỳ Hạo Dương.
"Cô suy nghĩ kĩ đi, nếu cô vẫn kiên quyết không muốn giữ thì tôi không ngại làm trái lệnh Kỳ thiếu mà giúp cô phá đâu."
"Không ! Tôi giữ... tôi giữ... chẳng phải chỉ là... sinh một đứa thôi sao..."