Lại đến cuối năm, một năm mới cũng sắp tới nữa rồi.
Trong bữa tiệc long trọng cuối năm của tập đoàn Lôi Đình có vài cặp đôi xuất hiện khiến cho tất cả nhân viên trở nên ngây người.
Thật là một màn bất ngờ.
Đầu tiên là vợ chồng boss xuất hiện, phu nhân Nguyễn Y Nông đang có bầu mặc lễ phục màu tím rộng thùng thình, bộ dạng của cô dịu dàng, đôi mắt sáng như sao, hàng mi như cánh bướm, được Lôi Ngự Phong cao to khẩn trương che chở, trong mắt cũng không thèm để ý đến người khác.
Lại tiếp tục xuất hiện một đôi sự thật sự khiến người ta kinh ngạc, trong sảnh vang lên tiếng hút khí.
Bọn họ chăm chú nhìn CEO dắt một cô gái quyến rũ đi vào, cô gái kia 乃úi tóc, mặc một cái váy dài màu đỏ xẻ ở đùi, khiến cho người ta liên tưởng tới ngọn lửa nóng bỏng.
"Ah, đây không phải là. . . . . . Vị người mẫu từng có scandal với boss sao?"
"Cô, cô, từ lúc nào mà cô ấy cũng tóm được CEO lạnh lùng như băng?”
Ồn ào! Vị này được gọi là sát thủ của đàn ông, lực sát thương cũng quá lớn! Hơn nữa, đó là CEO vẫn luôn xa cách với người khác sao? Tại sao lúc nhìn về phía người đẹp lại thâm tình và chân thành đến thế?
Ánh mắt của trợ lý cũng đắc ý, trong lòng suy nghĩ, tôi đã nói rồi, CEO tự mình chọn người đẹp, làm sao có thể buông tay nhường cho người ta?
Mà quản lý trong bộ phận quảng cáo cũng bàn tán, than thở trong lòng, tôi nói không sai mà, thủy chung anh hùng khó qua ải mỹ nhân!
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối cặp đôi này đi tới vị trí của Lôi Ngự Phong và phu nhân, bốn người trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
Thế giới này, thật sự có những chuyện kỳ lạ khó giải thích!
Quan hệ này, thật là vô cùng phức tạp!
Không bao lâu, lực chú ý của các nhân viên chuyển sang tặng phẩm phong phú, khiến người ta thèm nhỏ dãi, không chỉ có thức ăn ngon mà còn là bao lì xì.
Một nhóm người rối rít đến mời rượu, bạn bè cũ gặp nhau, Tô Hợp Hoan và trợ lý cũng khó tránh khỏi kéo tay nhau bàn tán chuyện công ty.
Lúc này mấy người nhân viên vì muốn mọi người giải trí, mà đội tóc giả, mặc quần cụt đóng vai vũ công, tiếng cười lớn và sự trầm trồ khen ngợi đẩy không khí lên cao.
"Muốn con gái hay con trai?" Tô Hợp Hoan sờ sờ bụng Nguyễn Y Nông ngày càng nhô cao.
"Đều như nhau, Ngự Phong nói thích hết." Nguyễn Y Nông dịu dàng nói.
"Vậy hay là sinh con gái đi, ngộ nhỡ sinh đứa nhỏ giống Lôi Ngự Phong thì cũng khiến chị mệt mỏi rồi." Tô Hợp Hoan chướng mắt người đàn ông cố chấp, vẫn là ông xã mình được hơn, yêu cô như vậy hơn nữa chưa bao giờ ép buộc cô.
"Thật ra thì Ngự Phong rất tốt với chị." Nguyễn Y Nông ngượng ngùng đỏ mặt bênh vực thay ông xã.
"Y Nông, chị không cần sợ anh ấy." Mặc dù biết Lôi Ngự Phong yêu Nguyễn Y Nông, nhưng Tô Hợp Hoan biết rõ hành vi Lôi Ngự Phong điên cuồng thế nào, vô cùng đồng tình với vị phu nhân bị anh cố chấp nhét vào vây cánh.
"Chị không sợ anh ấy, chỉ là . . . . ." Gương mặt Nguyễn Y Nông dịu dàng có mấy phần lo lắng, há hốc mồm, muốn nói lại thôi.
"Chỉ là cái gì?"
"Chỉ là không quen cuộc sống như thế. . . . . . Anh ấy có tiền, chị cảm thấy chị không xứng với anh ấy."
"Vậy thì xài hết tiền của anh ta."
"Này, cô không cần bắt nạt bà xã của tôi." Lôi Ngự Phong không biết từ nơi nào xuất hiện, bưng một ly nước chanh đưa cho Nguyễn Y Nông, cảnh cáo nói: "Tính khí bà xã tôi rất tốt, không có một nửa lợi hại như cô."
"Biết, tránh ra đi..., phụ nữ chúng tôi nói chuyện không cần đàn ông xen vào." Tô Hợp Hoan phất tay một cái.
"Không cần học thói xấu của cô ấy." Lôi Ngự Phong cắn lỗ tai dặn dò bà xã bảo bối, "Cô gái này là yêu tinh, ђàภђ ђạ CEO Lạc một trận, không cho phép em cũng như vậy!"
Nguyễn Y Nông cười không nói, đưa tay đẩy anh ra, "Đã qua rồi, CEO Lạc đang nhìn bên này."
Lôi Ngự Phong không cam tâm tình nguyện mà đi, hai cô gái nắm tay ra bên ngoài từ từ tản bộ, tiếp tục nói vấn đề vừa rồi.
“Chị đừng nghĩ như vậy, Y Nông." Tô Hợp Hoan khuyên bảo: "Thật ra thì em cũng vậy, trước kia cứ lo lắng mình sẽ không xứng với anh ấy, như thế nào cũng muốn rời xa, nhưng như vậy thật sự rất khó chịu, em không thể tưởng tượng cuộc sống không có anh."
"Người bên ngoài luôn là nói chị. . . . . ." Nguyễn Y Nông thương tâm nói.
"Nói cái gì?"
"Nói cuộc sống lúc trước của chị."
"Người nào không có quá khứ? Kể cả scandal của em và boss!"
Hiện tại cô đã làm con dâu của nhà họ Lạc, tuần trước hai người đi đăng ký kết hôn, làm vợ chồng hợp pháp. Bây giờ cuộc sống của cô rất thoải mái, kể từ khi Chu Thiểu Đình từ chức ra nước ngoài, bên phía Edie lại nhờ Amanda thuyết phục cô, thỉnh thoảng cũng sẽ bận rộn chụp hình, không làm việc thì chạy tới nhà chồng ở một ngày, mỗi ngày cười không ngừng, mẹ chồng cô thân thiết với cô như mẹ ruột, khiến cả Lạc Dịch cũng không nhịn được mà ghen tị.
Nguyễn Y Nông nghe vậy cười một cái, nói: "Chị rất ghét những ký giả kia, nói chị vì tiền mà hao tâm tổn trí gả cho anh ấy."
"Vậy chị có không?"
"Dĩ nhiên không! Chị yêu anh ấy."
"Vậy là được rồi, Lôi Ngự Phong rất yêu chị."
"Em hiểu rất rõ, em cũng rất ghét những ký giả kia, cả ngày viết linh tinh."
Đột nhiên, không biết từ nơi nào xuất hiện một người đàn ông thấp, mặt mũi tràn đầy tươi cười mà chạy tới trước mặt họ, tự giới thiệu mình: "Phu nhân, tôi là ký giả của Thủy Quả nhật báo, có thể phỏng vấn cô một chút không?"
Thật đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới rồi!
Sắc mặt Nguyễn Y Nông lập tức thay đổi, Tô Hợp Hoan thấy thế ngăn ở phía trước cô, tức giận nói: "Không ai muốn nhận phỏng vấn, mời đi khỏi đây.”
"Cô Tô. . . . . . A, không, bây giờ là phu nhân của CEO Lạc, nhớ ngày đó lúc cô làm người mẫu tôi đã tha cho cô một con đường sống, không đăng những tin tức tiêu cực của cô, thế nào, bây giờ làm phu nhân CEO cũng khác rồi?" Vị phóng viên kia lên tiếng châm chọc, ông xã của hai cô gái này không dễ chọc, chọc đến chỉ có con đường ૮ɦếƭ! Ông ta can đảm ẩn mình trong bữa tiệc, mãi mới chờ đến lúc hai người ra ngoài, mới dám chạy đến lấy tin tức.
"Ông muốn đăng cứ đăng, tùy ông đăng, không cần tha cho tôi một mạng." Tô Hợp Hoan tức giận nói.
"Ha ha, hai vị có ông xã làm chỗ dựa, quả nhiên giọng điệu nói chuyện cũng khác! Nhớ năm đó, hai vị cũng lăn lộn vất vả, cũng như chúng tôi, kiếm miếng cơm ăn thôi! Chỉ là hai vị phu nhân muốn gương mặt có gương mặt, muốn dáng người có dáng người, muốn mánh khoé, cũng có mánh khoé, bây giờ thì phất lên làm Phượng Hoàng rồi !" Ký giả cười quái gở nói: "Chuyện trước kia của hai vị, chứng cớ đều ở trong tay tôi, chọc giận tôi, sợ lúc đó hai vị phu nhân phải thiệt thòi rồi!”
"Mấy người muốn đăng thế nào thì đăng đi, không cần ở đây hù dọa người ta." Lúc này, một người con gái xinh đẹp mặc đầm dạ dội màu vàng kim, da thịt trắng như tuyết, xuất hiện sau lưng ký giả.
"Cô là?" Ký giả sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, cảm thấy này người đẹp khá quen.
"Chồng tôi là Cận Cức, nếu như sau này không muốn nhận được thư của luật sư, vậy khuyên ông làm người nên độ lượng chút." Cô gái này xinh đẹp đến mức đoạt hồn phách của người khác, một cái nhăn mày một nụ cười cũng khiến người ta khó rời mắt, tiếp tục nói rõ ràng: "Về phần những điều ông vừa nói, căn cứ vào quy định luật pháp, cố ý tung những điều không có thật làm hại đời tư danh dự của người khác, mặc kệ là chủ động hoặc bị động là tội phỉ báng, một khi tố tụng, đều là vụ án hình sự, ngoài ra còn phải bồi thường dân sự. . . . . ."
Ký giả vừa mới vừa nghe đại danh Cận Cức, cũng đã mềm nhũn ba phần, đại luật sư lá bài chủ chốt, tướng quân bất bại của tòa án, có ăn gan hùm cũng không dám trêu chọc! Sau lại nghe vị phu nhân này nói ra tội phỉ báng, bảy phần còn lại cũng lập tức biến mất.
"Nếu như ông còn cảm thấy liệu không đủ, tôi có thể nhắc lại một chút cho ông." Mặc Khải Tuyền – phu nhân của Cận Cức cười khanh khách nói: "Ông còn có thể viết phu nhân của luật sư Cận trước đây làm nhân viên ở quán bar, như vậy có đủ chưa?"
Chuyện như vậy, đánh ૮ɦếƭ ông ta cũng không dám viết! Thôi, vẫn là tranh thủ thời gian rút lui thôi.
"Xin lỗi các vị, quấy rầy, quấy rầy!" Ký giả sợ hãi ôm đầu trốn chui như chuột, như một làn khói biến mất không thấy gì nữa. l^q*d:
Nguyễn Y Nông thấy thế cũng nhịn không được bật cười, sự lo lắng trên trán đã bị quét sạch, cô thân thiết kéo tay Mặc Khải Tuyền: "Khải Tuyền, sao bây giờ em mới đến?"
"Hết cách rồi, Tiểu Kha quấn em không thả nhất định cùng đi theo, dây dưa, lề mề cũng muộn."
"Tiểu Kha cũng tới sao?" Tô Hợp Hoan thích nhất tiểu soái ca nhà họ Cận, vừa nghe nói thằng bé cũng tới, muốn lập tức trở về bữa tiệc tìm.
"Thích trẻ con như vậy thì nhanh chóng sinh một đứa đi, có con cũng đủ khiến em bận rộn rồi." Tô Hợp Hoan đỏ mặt cười.
"Về sau gặp ký giả gì đó, cứ đối phó với bọn họ như vậy, Y Nông, không cần sợ bọn họ."
"Ừ, chị biết rồi."
Ba người vừa nói vừa trở về bữa tiệc, còn chưa đi mấy bước, ba người đàn ông vội vàng tìm tới rồi.
"Em đi đâu vậy? Anh tìm mãi!" Lôi Ngự Phong lo lắng hỏi Nguyễn Y Nông.
"Có đói bụng không? Đi ăn chút gì nha." Cận Cức tiến lên nắm tay Mặc Khải Tuyền.
"Không có sao chứ? Có chán không? Qua một lát nữa là có thể về." Lạc Dịch ôm eo Tô Hợp Hoan.
Ba người nhìn sau lưng bọn họ, đột nhiên tất cả đồng thanh hỏi: "Tiểu Kha đâu?"
"Yên tâm, bác sĩ Quan đang chơi với nó."
Quan Dạ Kỳ cô đơn không có người đẹp bên cạnh, kết quả chỉ có thể ngồi chăm trẻ con.
Bầu trời đêm khuya, pháo hoa rực rỡ ở cuối chân trời, ánh sáng lung linh, đốt sáng bầu trời đen nhánh. {d*d$l&q*d}
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Y Nông tựa vào trong иgự¢ Lôi Ngự Phong nhìn pháo hoa; Quan Dạ Kỳ không biết ở đâu lấy được một cây pháo hoa nhỏ, lấp lánh như sao, dẫn Tiểu Kha vào vườn hoa chơi rất vui vẻ.
"Tiểu Kha, xem có được hay không? Có muốn không? Ha ha. . . . . . Đuổi theo chú đi!"
"Con. . . . . . Muốn. . . . . . Muốn!" Tiểu Kha hưng phấn nhảy lên, đưa bàn tay nhỏ bé mập mạp đuổi theo chú không chịu đưa cho nó.
"Tiểu Kha thật đáng yêu nhỉ!" Hai mắt Tô Hợp Hoan sáng lên nhìn chằm chằm vào tiểu soái ca nhà họ Cận, thế nào cũng không dời mắt đi được.
"Muốn làm mẹ?" Lạc Dịch tiến tới bên tai cô nói: "Buổi tối ông xã không thể làm gì khác hơn là cố gắng hơn nữa, hả?"
"Đừng bảo là. . . . . ." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Hợp Hoan đỏ bừng, anh còn tính toán ђàภђ ђạ cô trên giường thế nào đây?
"Tiểu yêu tinh, bây giờ trở về được rồi."
"Hừ, anh còn nói!"
Trên bậc thang, Cận Cức ôm vai bà xã, hứng thú nhìn chăm chú vào đôi vợ chồng mới cưới đang từ từ chạy xa, tuy nói tên Quan Dạ Kỳ kia không có nghiêm chỉnh, nhưng đôi khi anh ta lại nói đúng, quả nhiên người nào đó lấy việc công làm việc tư.
Nhưng chuyện này không đáng nhắc tới, bởi vì anh ta tìm thấy tình yêu.
Tình yêu! Là nguyên nhân tốt đẹp nhất, nó sẽ khiến người nóng nảy trở nên dịu dàng, cũng sẽ khiến cho người lạnh lùng trở nên nhiệt tình, khi bạn gặp nó, nhất định phải vững vàng giữ chặt lấy nó, dứt khoát không được để nó dễ dàng chạy mất.
《 Toàn văn hoàn 》
Xem thêm
list ngôn tình sắc hay