Cô đồng ý với lời của mẹ Lạc, phải chăm sóc Lạc Dịch cẩn thận, không muốn anh thật sự ngã bệnh.
Mấy ngày nay anh cũng đủ mệt mỏi rồi, Lôi Ngự Phong và bà xã bảo bối đến đảo ở nhà họ Lôi dưỡng thương, những chuyện lớn nhỏ trong tập đoàn Lôi Đình đều đè hết lên người anh, bộ dạng gánh trọng trách nặng nề, chỉ sợ là người thường không thể hiểu.
Mỗi ngày liên tục mở hội nghị, thương thảo, đàm phán, xã giao, thậm chí còn đi công tác, loại công việc cường độ cao này, người làm bằng sắt cũng không thể nào chịu nổi nhỉ?
Ở khu nhà cao cấp Thiên Mẫu, cô gái xinh đẹp có thân hình thon thả, một thân đơn giản áo sơ mi trắng quần jean giày Cavans nhẹ nhàng khoan khoái, đang nhảy xuống từ xe đạp màu xanh.
Cô khóa kỹ xe, xốc túi bảo vệ môi trường ở trước mặt lên, đi vào trong.
"Cô Tô, lại mua nhiều đồ như vậy!" Bác bảo vệ đã quá quen thuộc với cô, biết cô gái này là bạn gái ở tầng 16 của Lạc tổng, mỗi lần thấy cô cũng sẽ nhiệt tình chào hỏi.
Trong chung cư có người nói vị tiểu thư này là người mẫu mới nổi tiếng, bình thường bác bảo vệ không có thời gian chú ý chuyện linh tinh trong giới giải trí, trong lòng có hơi không tin tưởng. Thử hỏi, có người nổi tiếng nào sẽ ăn mặc còn giản dị hơn người thường, cũng không thèm trang điểm, còn thỉnh thoảng mang dép chạy đến vứt rác hả?
Hơn nữa cô gái này không chỉ có dáng người đẹp mà tính tình cũng rất tốt, Lạc tổng ở đây ba năm, chưa từng thấy anh nói chuyện với ai, nhưng mỗi lần anh nhìn thấy cô Tô cũng sẽ nở nụ cười, chào hỏi, hiển nhiên sau này tính tình Lạc tổng tốt hơn nhiều.
Tô Hợp Hoan nói chuyện mấy câu với bác bảo vệ rồi đi vào thang máy ấn chọn tầng mười sáu.
Ba ngày trước, Lạc Dịch đột nhiên gọi điện thoại cho cô, muốn cô tới đây. Mẹ Lạc cho là hai người muốn cùng nhau đến thế giới ngọt ngào của hai người, vui mừng hớn hở làm rất nhiều thức ăn để trong hộp, để cho cô xách tới.
Nhà này là Lạc Dịch mua mấy năm trước, diện tích 70 mét vuông, trang trí đơn giản thoải mái, bình thường anh ở đây một mình, nhưng kể từ lúc Tô Hợp Hoan ở nhà họ Lạc, nơi này cũng vắng vẻ. Cô cầm chìa khóa Lạc Dịch đặc biệt làm cho cô, trong nhà tối đen như mực, mở cửa phòng ngủ, lại phát hiện anh nhắm mắt lại nằm ở trên giường, vừa sờ trán, nóng đến dọa người, dùng nhiệt kế đo, 39 độ.
Bệnh tới như núi sập, thể lực người đàn ông có tràn đầy cường tráng thế nào đi nữa khi phát bệnh, cũng sẽ như đứa bé dễ dàng khiến người phụ nữ bộc lộ bản tính làm mẹ.
Suốt cả đêm, cô không ngủ không nghỉ canh giữ ở bên giường, thỉnh thoảng cho anh ăn rồi uống nước ấm, cầm túi chườm nước đá đặt lên trán, giúp anh thay quần áo ướt đẫm mồ hôi, cho đến lúc trời sáng, nhìn anh hạ sốt, thiêm thi*p ngủ, mới yên tâm.
Bởi vì buồn ngủ, cho nên vô tình nằm ngủ thi*p đi ở mép giường, khi tỉnh lại, cô phát hiện mình nằm ở trên giường, nằm gối lên cánh tay của anh, còn người bị bệnh đang nháy mắt nhìn cô, đuôi lông mày của anh đều là sự dịu dàng.
"Thấy đỡ hơn không?" Ngón tay nhỏ nhắn vuốt ve gương mặt gầy gò, hai má cũng lõm vào một chút, cô không khỏi đau lòng hỏi: "Có muốn gì không? Ăn cháo được không?"
"Suỵt. . . . . ." Anh đưa ngón trỏ đến giữa môi cô, chậm rãi lại gần cô, giọng nói chầm chậm truyền ra: "Anh chỉ muốn hôn em."
Há mồm ngậm cánh môi mềm mại, nhẹ nhàng ʍúŧ, cô thuận theo mở miệng ra, đầu lưỡi lập tức tiến vào, dây dưa, cuốn quít, ngăn chặn, ʍúŧ lấy chất lỏng trong suốt trong cái miệng nhỏ thơm tho của cô.
Còn có điều gì có thể hạnh phúc hơn so với một đôi tình nhân đang nhìn nhau thâm tình không? Dĩ nhiên không có.
Sau khi Lạc Dịch khỏe lại thì tập thể dục, vừa hết sốt, người rất nhanh sảng khoái tinh thần, anh xin nghỉ mấy ngày ở công ty, mặc dù đang nghỉ ngơi ở nhà, nhưng điện thoại, fax, E-Mail, chất đống như bông tuyết bay trên trời, thế nào cô cũng không cho anh mệt mỏi, đến ngày thứ hai, thư ký Kha ôm một đống văn kiện chạy từ công ty tới, nhìn thấy cô, thiếu chút nữa đã rớt con ngươi ra ngoài.
Giơ túi mua hàng lên rồi vào cửa, Tô Hợp Hoan thay dép trong nhà, còn chưa xoay người, đã bị cánh tay ôm lấy từ phía sau.
"Đã tỉnh rồi hả ? Uống thuốc rồi sao?" Cô cười nghiêng đầu, nhanh chóng bị một người hôn.
"Ăn." Vành tai và tóc mai chạm vào nhau một hồi, Lạc Dịch đặt cằm ở trên vai cô, nhíu nhíu mày: "Rất đắng."
"Thật ngoan ngoãn." Cô cười khẽ, CEO Lạc cái gì cũng không sợ lại sợ uống thuốc, mỗi lần cô phải dụ dỗ hồi lâu mới chịu uống.
"Có thưởng không?"
"Gọt đào cho anh ăn được không?"
"Không được." Lạc Dịch nhíu mày, "Đào làm sao có thể khiến người ta ăn vào rồi khỏe mạnh?"
Ý nghĩa trong lời nói khiến cô đỏ mắt. Mấy ngày nay anh bệnh, bọn họ mặc dù cùng chung giường gối, nhưng cô vẫn từ chối sự ham muốn của anh, hôm nay đã là cực hạn của anh.
Anh khát khao cô, khát khao mỗi một tấc đường cong lồi lõm, khát khao hang sâu ấm áp chặt chẽ của cô, hơn nữa yêu thích cảm giác mất hồn hợp làm một với cô.
Thân thể của cô so với quả đào còn ướƭ áƭ hấp dẫn hơn, nhất là giữa hai cái đùi đẹp thon dài, nơi tư mật nữ tính mềm mại của cô! Cũng là nơi khiến người đàn ông điên cuồng đắm chìm, anh nhớ chỉ cần dùng tay nhẹ nhàng sờ nắn, sẽ chảy ra chất lỏng cuồn cuộn, đầy đủ chất ngọt.
"Cho anh, Hợp Hoan, hả?" Anh lập tức dao động Dụς ∀ọηg, hai cánh tay ôm chặt lấy cô không buông tay.
"Không được. . . . . ." Cô lắc đầu, bắt được bàn tay không an phận chui vào trong áo sơ mi.
"Tại sao? Hợp Hoan, mấy ngày nay anh không ôm em, em cũng muốn, phải không?" Anh thấp giọng nói bên tai, hơi thở như lửa nóng phun bên tai nhạy cảm, vừa nhột lại mê người, cô không nhịn được rụt cổ lại.
"Bây giờ còn là ban ngày. . . . . ."
"Đây không phải là lý do."
"Anh vẫn chưa hoàn toàn khỏe lại. . . . . . Ừ. . . . . ." Cô như con rối bị rút sạch sức lực, mềm mại tựa vào trên người anh, cảm giác ngón tay dọc theo vòng eo mảnh khảnh lên trên hoạt động qua lại ở bầu иgự¢.
"Anh đã khỏe rồi, nếu không chứng minh cho em xem?"
"Lạc. . . . . ." Tô Hợp Hoan sợ hãi gọi, bị anh ôm ngang lên đi vào trong phòng ngủ.
Rèm cửa sổ trắng nửa chặn nửa che, sáng ngời.
Anh đặt cô ở trên giường, quyến luyến hôn môi cô, bàn tay cũng nhanh chóng ૮ởเ φµầɳ áo của hai người ra, đến khi hai cỗ thân thể xinh đẹp, thon dài trần trụi quấn lấy nhau.
"Đợi chút." Tô Hợp Hoan bị hôn đến không thở được, vội vàng kêu dừng, đưa tay nhỏ bé ra chống đỡ ở trên Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, gương mặt thẹn thùng, "Lần này, để cho em. . . . . ."
Lạc Dịch nhíu mày, ngọn lửa trong mắt bùng lên.
Lần đầu tiên bọn họ đến với nhau, bề ngoài hấp dẫn xinh đẹp của cô gái nhỏ, một khi đến trên giường, khó tránh khỏi ngượng ngùng lạnh nhạt, dụ dỗ tư thế nào cũng không chịu làm, hôm nay lại đặc biệt chủ động yêu cầu, có lẽ lo lắng cho sức khỏe của anh.
"Bảo bối muốn làm gì?" Toàn thân anh tràn đầy kích tình tình yêu, không hề chớp mắt đắm chìm vào thân thể mềm mại trắng như tuyết.
"Anh nằm xuống. . . . . ." Giọng cô nhẹ nhàng như nước, bởi vì khẩn trương còn mang theo sự run rẩy, cô chưa từng to gan như vậy, hơn nữa thấy nơi nam tính kia càng sưng to thì càng thẹn thùng.
"Tuân lệnh!" Anh cười, nằm ngửa ở trên giường.
Cô ngồi xổm lên, ngón tay nhỏ nhắn xoa nhẹ gương mặt lạnh lùng mà cô yêu say đắm, đến chóp mũi, tới môi mỏng thì cô tiến lên trước nhẹ nhàng hôn xuống. Anh lập tức nhiệt tình há mồm, đưa lưỡi quấn quít với cô, chia sẻ nước bọt và hơi thở cùng cô.
Nụ hôn nóng bỏng, nhiều như mưa rơi dần dần rơi xuống, từ cái cằm đẹp mắt, đến bả vai rộng rãi, cái eo đều đặn, bụng rắn chắc, đây thật sự là một người đàn ông ưa nhìn, mà người này lại yêu cô !
"Tiểu yêu tinh. . . . . ." Lạc Dịch thấy Tô Hợp Hoan Tʀầռ tʀʊồռɢ, da thịt như ngọc ngồi trên thắt lưng mình thì không nhịn được cúi đầu ՐêՈ Րỉ: "Ưm. . . . . ."
"Sau đó. . . . . . Phải làm như thế nào?" Cô gái nháy mắt, vô tội hỏi.
"Ăn anh từ từ vào, từ từ đi. . . . . ." Người đàn ông dạy.
"A. . . . . . Anh thật to . . . . ."
"Là em quá chặt, ngoan. . . . . . Buông lỏng."
"Ừ. . . . . . Đi vào. . . . . . Thật to. . . . . ."
"Tới, thử động." Anh đặt tay lên ௱ôЛƓ, nhẹ nhàng giúp cô chuẩn bị.
Cô phát ra tiếng ‘ưm’ dễ nghe, cúi người, chuyển động vòng eo, cánh hoa giữa hai chân phun ra nuốt vào nơi sưng to của anh. Thoáng chốc, khoái cảm cùng lúc tràn đầy hai người, anh đưa tay dựa theo tiết tấu cầm lấy bầu иgự¢ không ngừng nảy lên, chống tay lên, tham lam nhét vào trong miệng dùng sức ʍúŧ.
"A. . . . . ." Không bao lâu, khoái cảm vô tận như đợt sóng không ngừng đánh úp cô, Tô Hợp Hoan thét chói tai thành tiếng run rẩy nằm ở trên иgự¢ anh, không ngừng thở gấp.
"Tiểu yêu tinh, như vậy thì không được?" Cười chúm chím giọng nói thấp như say rượu, anh lật người đè cô dưới thân thể, "Anh còn chưa bắt đầu, làm sao em có thể bỏ lại anh?"
"Ưm. . . . . ." Cô chưa kịp nói chuyện, đã bị anh hung hăng hôn lên môi.
Phía dưới, bữa tiệc lớn mới chính thức bắt đầu. . . . . .
Bạn đang đọc truyện tại website
Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Lúc trở lại ‘ Edie ’ thì Betty khen cô càng ngày càng đẹp ra.
Bởi vì cô vẫn chưa phải là người mẫu chính thức của Edie, nên trước mắt Tô Hợp Hoan có hai lựa chọn, hoặc là ký hợp đồng dài hạn với công ty hay là tìm công ty khác.
Thầm nghĩ trong lòng, cô không bỏ được ‘ Edie ’, dù ban đầu huấn luyện Amanda đưa cô đến, hay là nhi*p ảnh gia Roger, hoặc là bạn tốt của cô Betty, đều nhờ Edie mà cô quen biết bọn họ, đây là phần thứ nhất của công việc, cũng bởi vì công việc này mới để cho cô gặp lại Lạc Dịch.
Nhưng, có người cũng hy vọng cô không ở lại.
Trước khi tổng giám đốc nghỉ việc đã từng lập danh sách những người mẫu có triển vọng, Tô Hợp Hoan cũng nằm trong đó, ai ngờ Tổng giám đốc nghỉ việc rồi thì Chu Thiểu Đình thăng chức thành phó tổng giám đốc công ty, nắm quyền lớn, bỏ tất cả những hiệp ước đã ký trước đây, trong mười hai người mẫu mới, ký với 6 người, không có tên ‘ Tô Hợp Hoan ’ trong đó.
"Tại sao không ký hợp đồng với Do¬ra? Bây giờ cô ấy là người nổi tiếng nhất! Tôi rất xem trọng cô ấy." Mấy vị cấp cao trong công ty không hiểu quyết định của phó tổng.
"Các vị, bây giờ bên ngoài đều nói người mẫu của chúng ta rất lung tung, danh tiếng rất kém cỏi, nguyên nhân chủ yếu có con sâu làm rầu nồi canh, người mẫu có điều kiện không tệ, đáng tiếc không giữ mình trong sạch, scandal liên tục, nhân phẩm thật sự là quá kém. Người như vậy, tôi thà bỏ đi, cũng sẽ không ký với loại người không đứng đắn như vậy." Chu Thiểu Đình nói năng hùng hồn, hào hùng lẫm liệt.
Không thể ở lại Edie được nữa, cô đi qua hành lang dài, đến thang máy, sau lưng bỗng nhiên có người gọi cô.
"Cô Tô, xin chờ một chút."
Cô ngẩn ra, xoay người, ánh mắt lạnh nhạt: "Phó tổng gọi tôi có chuyện gì?"
"Tôi có chuyện muốn nói."
"Tôi lại không có gì để nói với cô."
Vẻ mặt Chu Thiểu Đình cứng đờ, vẻ mặt nhanh chóng vênh váo hung hăng, "Có một số việc, tôi cảm thấy nên nói rõ thì tốt hơn, thật sự cô và Lạc tổng qua lại sao?”
"Đúng thì thế nào?" Tô Hợp Hoan thản nhiên nhìn cô, "Đây là chuyện giữa tôi và anh ấy, có quan hệ gì đến cô không?"
"Không nên quá hả hê." Chu Thiểu Đình lộ ra một nụ cười lạnh, "Có vài thứ, tôi muốn cô xem qua."
Cô ta xoay người trực tiếp đi vào phòng làm việc của mình, Tô Hợp Hoan suy nghĩ một chút, cũng đi theo vào.
Chu Thiểu Đình lấy ra một bìa thư thật dày, ném ‘bộp’ ở trên bàn làm việc.
Tô Hợp Hoan cầm lên, bên trong là một xấp hình, cô xem hai ảnh liền bỏ lại, nhìn thẳng đối phương hỏi: "Rốt cuộc cô muốn thế nào?"
"Những hình này chụp cô và Lôi Ngự Phong đi với nhau, cũng có cùng Lạc Dịch đi chung với nhau, tôi muốn truyền thông không chỉ hứng thú với thân thế của cô mà còn tò mò cuộc tình tay ba của cô và tập đoàn ‘ Lôi Đình’." Chu Thiểu Đình ác độc nói: "Có thể cô không biết? Vợ của Lôi Ngự Phong vì bị lời đồn đãi của người ngoài mà sinh non, Lôi Ngự Phong mới đưa cô ấy đến Mỹ. Cô không phải là Nguyễn Y nông, CEO Lạc cũng không phải là Lôi Ngự Phong, cô cảm thấy với sức ép của dư luận có bao nhiêu phần thắng? Cô cho rằng tình cảm của cô sẽ vững chắc?"
"Mục đích cô làm như vậy, chỉ vì muốn buộc tôi và anh ấy chia tay." Tô Hợp Hoan nhìn người phụ nữ vì tình yêu mà điên cuồng, "Cô thật đáng thương, cô cho rằng như vậy anh ấy sẽ ở cùng một chỗ với cô sao?"
"Cái này cô không cần lo lắng!" Chu Thiểu Đình bị đâm trúng nỗi đau, cô ta cắn răng nghiến lợi nói: "Nếu như cô đủ thông minh, thì nhanh chóng từ bỏ đi, nếu như cô muốn tiếp tục, cũng được, tôi thề, chỉ cần tôi còn ở đây một ngày, nhất định sẽ ép cô không trở mình được. Dĩ nhiên, cô cũng có thể thử một chút, xem cuối cùng anh ấy sẽ ngại vì áp lực ở bên ngoài chia tay với cô, hay lựa chọn cô mà bỏ qua tương lai tươi sáng. . . . . ."
Không, hai việc này đều để lại kết quả mà cô không muốn, cách một làm cô ૮ɦếƭ tâm, nhưng cách sau cũng sẽ làm cô tan nát cõi lòng.
Tô Hợp Hoan lạnh lùng nhìn cô ta, cũng không quay đầu lại rời đi, dần dần, bước chân của cô càng lúc càng nhanh, cuối cùng chạy trốn.
Đã là tháng mười một rồi, cuối thu lá đã chuyển vàng, xơ xác khô héo rơi xuống. Cô thở hổn hển dừng bước lại, mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo, cô ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm nhánh cây trụi lủi, hồi lâu, mới đưa hai tay đặt vào trong túi vuông của áo khoác, từ từ đi dọc theo đường phố.
"Tin tin. . . . . ."
Xe thể thao hoa sen màu xanh dừng sau lưng cô ấn còi, cô xoay người, làn váy dài bay như cánh hoa, người đàn ông anh tuấn trong xe nhìn cô cười rực rỡ như ánh sáng đẹp nhất vào thu.
Lên xe, cô ngơ ngác nhìn anh chằm chằm, hỏi: "Sao anh tới đây?"
"Nhớ em nên tới."
Khóe mắt cô đột nhiên ướƭ áƭ, giả bộ vô tình quay mặt qua, nhìn phong cảnh ngoài cửa xe bỗng nhiên xẹt qua, "Hôm nay không bận sao?"
"Cũng may, boss đã hoàn toàn hồi phục quay về công ty rồi."
Mấy ngày trước, bọn họ cùng đi đến đảo nhà họ Lôi, chữa cháy một phen, rốt cuộc hai vợ chồng hòa hảo như lúc đầu.
Mặc dù Lôi Ngự Phong nọ quá xấu xa, nhưng cô cũng nhân cơ hội tố cáo tội trạng anh ta trước mặt phu nhân, nhưng sâu trong nội tâm thật ra Tô Hợp Hoan hâm mộ vị phu nhân xinh đẹp, dịu dàng kia. Lôi Ngự Phong yêu phu nhân của mình sâu sắc, có thể vì cô, thành kẻ thù với truyền thông, vì cô mà mở dù, làm mọi cách che chở cho cô.
Bên môi Tô Hợp Hoan hiện lên nếp nhăn khi cười. Lạc Dịch không phải Lôi Ngự Phong, cô cũng không phải là Nguyễn Y nông, cô không biết tương lai sẽ như thế nào.
"Hợp Hoan, thế nào?" Lạc Dịch lái xe, nghi ngờ hỏi: "Có phải vừa rồi anh nói em không thích?"
"Mới vừa rồi. . . . . . Nói cái gì?" Cô lo lắng, "Em không nghe rõ."
"Tối hôm qua không phải quá mệt mỏi, nên không có tinh thần." Anh mượn đèn đỏ, thật nhanh lại gần hôn cô một cái, "Tối hôm nay sẽ tha cho em ngủ sớm chút, hử?”
Cô đỏ mặt mỉm cười, dịu dàng nhìn anh.
"Lôi Ngự Phong tốt bụng cho anh nghỉ ngơi mấy ngày, cùng đi du lịch được không?" Anh quan tâm hỏi: "Anh sắp xếp thời gian với em, về công việc. . . . . ."
"Không có công tác." Cô đột nhiên cứng rắn cắt đứt lời của anh, "Em không có đi làm."
Lạc Dịch nhanh trí, ánh mắt khẽ chuyển động, ngoài mặt lại như sóng nước không gợn, "Có người làm khó dễ với em sao?"
"Không có." Cô lắc đầu: "Là em chán ghét."
"Hả?"
"Em là người có mới nới cũ, có lẽ đột nhiên có một ngày sẽ chán nản chuyện nào đó, một chỗ nào đó, người nào đó. . . . . ."
Trong xe một hồi yên lặng, anh thuần thục rẽ tay lái, lái ra khỏi làn xe, từ từ ngừng bên lề đường.
"Nơi này không thể đậu xe!" Tô Hợp Hoan kinh ngạc nhìn quanh ngoài cửa xe, lo lắng nhìn xem có cảnh sát tới đây ghi giấy phạt không.
"Hợp Hoan?" Anh gọi tên của cô.
Cô cứng đờ, từ từ quay mặt sang, đối với đôi mắt anh, phút chốc giật mình.
Trong đôi mắt của anh có sự khi*p sợ, anh cầm tay cô đặt trên đùi, nắm thật chặt trong lòng bàn tay, cúi đầu hỏi cô: "Cũng sẽ đột nhiên chán nản anh sao?"
Cô không nói nên lời.
"Hợp Hoan, em nên nhớ, anh là của em, không nên tùy tiện bỏ rơi anh, biết không?"
Thoáng chốc, lệ rơi đầy gương mặt cô