Hai năm sau.
Tập đoàn Lôi Đình nằm ở trung tâm hoàng kim trong tòa cao ốc tầng 41 phòng Tổng giám đốc.
"Cảm giác tân hôn thế nào?" Lạc Dịch ngồi trên ghế salon bằng da thật sát cửa sổ, thanh thản nhàn nhã uống nước trà vừa pha.
"Không có gì tốt hơn.” Trên gương mặt cứng nhắc của tổng giám đốc Lôi vẫn còn vẻ rạng rỡ sau tuần trăng mật ngồi ở bàn làm việc duyệt văn kiện, có thể lấy được ý trung nhân trong lòng, tâm trạng vui vẻ không 乃út mực nào tả được.
"Vậy thì tốt, tôi nghe nói cô Chu vừa nghe tin Boss kết hôn đã lập tức ngất xỉu.”
"Cô Chu nào?" Lôi Ngự Phong ngẩng đầu lên, buồn bực hỏi.
"Con gái của chủ tịch Thượng Hoa quốc tế."
"A, người phụ nữ kiêu căng háo sắc…Chu Thiểu Tịnh?” Lôi Ngự Phong chợt hiểu ra.
"Nếu như cô Chu nghe được Boss nhận xét cô ta như vậy nhất định sẽ ngất xỉu lần nữa.” Lạc Dịch nhàn nhạt nói.
"Mặc kệ cô ta ngất xỉu hay ngất xỉu mấy lần! Không phải chuyện của tôi, đúng rồi, không nhắc tôi cũng suýt quên mất, tôi trở lại đã nghe nói em gái của Chu Thiểu Tịnh – Chu Thiểu Đình, tổng giám đốc mới của công ty người mẫu Edie rất có ý với cậu, có chuyện này không?”
"Nghe ai nói?" Lạc Dịch nhướng mày hỏi ngược lại.
"Chuyện này sao…Hì hì, nói thế nào nhỉ? Tôi nghe người ta nói cô hai nhà họ Chu cũng giống như chị gái, rất đáng yêu, cũng có tài, không biết Lạc Dịch cậu có hứng thú tiến một bước không?”
Lạc Dịch biểu lộ vẻ mặt không muốn trả lời, cũng nói:”Bác sĩ Quan còn có thời gian đi để ý những chuyện hết sức nhàm chán này, xem ra bệnh viện của anh ta cũng quá rảnh rỗi đến sắp phá sản rồi.”
"Tôi sẽ chuyển lời của cậu cho anh ta.” Lôi Ngự Phong vuốt cằm, tò mò hỏi:”Nói thật, bối cảnh của cậu không tệ, sao lại không có bạn gái? Người trẻ tuổi không nên đòi hỏi quá nhiều!”
"Boss, xin hỏi anh có bằng lòng kết hôn với người phụ nữ khác ngoài phu nhân không?"
"Dĩ nhiên không muốn!" Đối với vấn đề này, Lôi Ngự Phong nhanh chóng bật lại: "Ngoại trừ bà xã của tôi, những người phụ nữ khác tôi đều không cần."
"Tại sao?"
"Bởi vì tôi chỉ thích bà xã của tôi."
"Ừ, đây cũng là đáp án của thuộc hạ."
"Cái gì!" Lôi Ngự Phong lập tức trợn mắt nhìn anh:”Cậu sẽ không yêu bà xã của tôi chứ!”
Cho dù người đàn ông sáng suốt, tài hoa thế nào khi gặp tình yêu cũng sẽ trở nên ngốc nghếch, ví dụ như tổng giám đốc Lôi. Đột nhiên Lạc Dịch nhớ tới hành động điên cuồng của Lôi Ngự Phong với luật sư Cận Cức gần đây do nói năng bất cẩn.
"Thuộc hạ không dám." Anh rất thức thời, hơi cung kính nói: "Boss và phu nhân là một đôi trời đất tạo nên, không người nào có thể chia rẽ hai vị."
"Lời này tôi thích." Lôi Ngự Phong hài lòng gật đầu biểu lộ sự thoải mái,”Chẳng lẽ cậu cũng muốn giống tôi, chỉ tìm một người mình rất yêu cho nên mới không muốn tiếp cận?”
Lạc Dịch cười cười, cũng không trả lời vấn đề của anh.
"Không nên quá kén chọn, nhất định duyên phận sẽ đến, có lẽ cả đời chỉ gặp một lần, sau này không có cơ hội gặp lại, như tôi và bà xã của tôi, phải mất rất nhiều năm mới có thể gặp nhau, cơ hội luôn đến rất nhanh, muốn nắm bắt cũng còn phải nhờ vận mệnh.” Tổng giám đốc Lôi hết sức xúc động, trong giọng nói đều là không dễ gì may mắn tìm được nhân duyên.
"Không có chuyện gì thì tôi ra ngoài trước, lát nữa còn có một hội nghị thường kỳ.” Lạc Dich không có ý định tiếp tục nghe tổng giám đốc tiếp tục ca ngợi, cầm văn kiện trên bàn đứng lên đi ra ngoài.
"Ai, đợi chút." Lôi Ngự Phong lại nhớ tới một chuyện, hỏi tới: "Đúng rồi, tôi còn nghe nói ‘Cổ thị’ ra giá gấp ba tiền lương hiện nay của cậu phải không?”
"Ừ, đúng là có chuyện này." Lạc Dịch đột nhiên rất muốn ‘bệnh viện Nhân Ái’ để xem bác sĩ Quan Dạ Kỳ có thật sự rảnh rỗi làm chuyện vô ích không.
"Gấp ba. . . . . . Cổ Hách Tuyền cũng dám ra giá cả như vậy.”
"Boss cảm thấy thuộc hạ không đáng giá vậy sao?" Mặc dù anh cự tuyệt việc Lôi Ngự Phong tặng một nửa cổ phần cho mình nhưng ở Lôi Đình, tiền lương của anh cộng thêm tiền hoa hồng đã cao ngất trời, Cổ Hách Tuyền còn có thể ra giá gấp ba con số bây giờ cũng có thể là con số cực kỳ lớn.
"NO, tôi chỉ cảm thấy Cổ Hách Tuyền kia quá xem thường người khác. Giọng nói Lôi Ngự Phong lạnh nhạt:”Anh ta cảm thấy Lôi Ngự Phong tôi không trả nổi số tiền lương gấp ba sao? Vẫn cảm thấy vị giám đốc trí dũng song toàn Lạc Dịch của chúng ta chỉ đáng giá này thôi sao?”
"Vậy Boss tính sao?”
"Lần sau lúc đi đánh golf tôi sẽ tìm cơ hội nói với Cổ Hách Tuyền, anh ta có tặng cả cao ốc ‘Cổ thị’ cũng không đáng giá với cậu.”
"Boss."
"Thế nào?"
"Phu nhân có từng nói ngài nói chuyện rất buồn nôn không?"
"Có sao? Để tối về tôi sẽ hỏi cô ấy…Không bằng tôi gọi ngay bây giờ hỏi một chút cũng được.”
Nghe tổng giám đốc vừa gọi điện thoại vừa phát ra tiếng cười, sau khi Lạc Dịch ra khỏi phòng tiện tay đóng cửa lại, tránh để hù dọa các nữ nhân viên đang làm việc cho rằng tổng giám đốc đại nhân đang động dục.
Anh đi vào thang máy, tiếp theo đi tới bên ngoài phòng làm việc của mình, nữ nhân viên đang đánh văn kiện thấy anh lập tức báo cáo:”Lạc Dịch, mới vừa rồi có cô Chu gọi điện đến đây, xin ngài gọi điện trả lời cho cô ấy.”
"Biết rồi, cám ơn."
Lạc Dịch đi vào phòng làm việc, đóng cửa lại, cũng không vội vã gọi điện thoại, mà bước đi thong thả đến trước cửa sổ.
Thời tiết thay đổi rất nhanh, mới vừa rồi còn đẹp trời bất ngờ không biết từ đâu lại có đám mây đen bay đến, những hạt mưa nhỏ rơi xuống.
Duyên phận, gặp, vận mệnh…Những điều này có thể vẽ ra một bức tranh, cũng có thể kể lại thành một câu chuyện xưa.
Lời nói của tổng giám đốc đại nhân đúng là khiến cho lòng anh hơi xúc động, hai năm rồi, mỗi khi anh rảnh rỗi, trong lúc lơ đãng, luôn sẽ nhớ tới vườn hoa có rất nhiều cây, cả cây tường vi bò lên tường, còn có cô gái yên lặng khóc thút thít dưới đèn đường.
Anh không đến gần cô, không có nói chuyện với cô, thậm chí ngay cả việc cô là ai anh cũng không biết, lại không quên được cô.
Có lẽ bởi vì không quên được, anh không từ chối lời mời của cô hai nhà họ Chu, anh lại đến biệt thự nhà họ Chu mấy lần, hy vọng có thể gặp lại cô gái kia nhưng mà không như mong muốn, cô không còn xuất hiện ở đó.
Mặc dù anh chưa từng quen ai nhưng cũng không phải chưa từng sinh ra cảm giác với phái nữ, nhưng không phải cảm giác đặc biệt như vậy.
Này, có thể xem như vừa thấy đã yêu sao?
Lạc Dịch là một người thực tế, chưa bao giờ tin tưởng vào loại tình cảm mờ mịt, khó có thể nắm chặt này, dù là thơ hay sách cũng tùy tiện xem xong. Nhưng mà ngày đó, anh thấy cô, sau đó bặt đi tin tức của cô, cuối cùng, anh phát hiện mình đã yêu!
◎◎◎
Nửa năm sau.
Hai bên đường lá xanh nhạt đã dần chuyển thành xanh đậm, thỉnh thoảng có giọt nước rơi xuống, thành phố phồn hoa này có hơi lạnh lẽo, mùa hè ngập ngừng đến ngay sau đó.
Công ty người mẫu Edie là một trong những công ty người mẫu hàng đầu, lại ở khu vực sầm uất nhất, cũng là khu thời thượng nhất Đài Bắc, là trung tâm tràn đầy diễm lệ, thu hút và sáng chói.
Đi vào bên trong công ty người mẫu Edie, không cần phải bàn đến phong thái của nhân viên mà còn là những người mẫu muốn nổi tiếng, mỗi việc nhỏ không đáng kể cũng biểu thị sự lộng lẫy trên sân khấu lấp lánh như ánh sao.
Chừng mười mấy người mẫu mới, mồ hôi ướt đẫm mới từ sân huấn luyện lầu sáu mệt mỏi đi tới phòng tắm.
Mỗi ngày đều phải huấn luyện vận động, yêu cầu của người huấn luyện rất nghiêm khắc, để cho những người mẫu tương lai này chịu không ít đau khổ.
Lúc này ở khu nghỉ ngơi tầng cuối, có hai người phụ nữ đang bình phẩm từ đầu đến chân những người mẫu mới.
"Cảm thấy thế nào? Lần này tổng cộng có mấy trăm người đăng ký tham gia, bộ phận của công ty chọn được mười mấy người, cũng coi như cực kỳ xuất sắc?” Huấn luyện người mẫu Edie – Amanda nói với bạn tốt, giới thiệu chút tình hình với người sắp đảm nhiệm chức vị tổng giám đốc – Chu Thiểu Đình:”Những người mới này dù là chiều cao hay vóc người tỉ lệ đều tương đối đạt tiêu chuẩn, điều kiện rất tốt!”
"Vậy trong lòng cậu có đặc biệt xem trọng người nào chưa?” Chu Thiểu Đình măc một thân y phục chuyên nghiệp màu vàng nhạt, cười hỏi:”Chắc chắn là có, nếu không sẽ không phấn khởi như thế.”
"Một mình tớ cũng chưa chính xác, mới phải nhờ cậu – tổng giám đốc tương lai tới giúp một tay.” Amanda cười nói:”Tớ ở tàu điện ngầm thấy cô bé kia, đến từ phía Đông, vóc người, khí chất, chiều cao cũng khá, nếu như có thêm thời gian huấn luyện, tớ đảm bảo tuyệt đối sẽ còn hơn cả người mẫu hàng đầu trong nước hiện nay.”
“Ôi chao, có cần khoa trương như vậy không.”
"Cậu không tin lời tớ thì có thời gian sẽ giới thiệu Dora cho cậu biết, hôm nay cô ấy được sắp xếp cho Roger chụp bộ hình trang phục hoa hồng mân côi mới…Ai, cậu không biết ngày đó tớ vẫn muốn giới thiệu mình cho cô ấy, sợ cô ấy cảm thấy tớ là người xấu, không thể làm gì khác hơn là đi theo cô ấy, sau lại nhìn thấy cô ấy bảng quảng cáo tuyển người mẫu mới chụp ảnh của công ty chúng ta trên tường ở ven đường mới đi tới hỏi cô ấy có hứng thú làm công việc người mẫu không.”
"Có thể khiến cho vị huấn luyện viên nổi tiếng này tự mình thăm dò như vậy cũng trất tốt, tớ tin tưởng ánh mắt của cậu.” Chu Thiểu Đình nhìn đồng hồ, mặt lộ vẻ khó xử:”Tớ phải đi rồi, tuần sau đã bắt đầu đi làm, có rảnh rỗi thì dẫn tớ đi xem học trò mà cậu đắc ý.”
"Như vậy đã vội vã đi rồi sao, cũng không đi ăn trưa với tớ, có phải hẹn bạn trai không?” Amanda cười hì hì hỏi:”Vội vã nghiêm túc như vậy, có phải vị giám đốc Lạc Dịch của tập đoàn Lôi Đình không?”
"Không có, bây giờ còn chưa phải.” Chu Thiểu Đình nghe nhắc tới người đàn ông trong lòng, trên mặt không nhịn được cười ngọt ngào.
"Sớm muộn cũng sẽ như vậy, ai có thể qua được sự thu hút của cô Chu?” Amanda vẫn không buông tha nói:”Cậu thật sự không tiện vào đến xem buổi chụp hình? Hôm nay vừa lúc có chụp ngoại cảnh ở chỗ triển lãm kia.”
"Không xem được, tớ thật sự phải đi.” Nhớ tới lúc hẹn ăn trưa, Chu Thiểu Đình gấp gáp không thể chờ cầm túi lên đứng lên tạm biệt.
Amanda tiễn Chu Thiểu Đình đi rồi gọi điện thoại cho người chụp hình Roger, hỏi dò biểu hiện của người mới thế nào.
Tên tiếng Trung của cô gái kia là Tô Hợp Hoan, 23 tuổi, trình độ học vấn : tốt nghiệp cao học, chiều cao 1m74, nặng 49kg, số đo 3 vòng : 35D – 23 – 34.
Vóc người rất hoàn mỹ, gương mặt cũng rất đẹp, khí chất lại càng tốt, Amanda càng nghĩ càng giác mình đã nhặt được bảo bối, phải biết, có thể tự tay huấn luyện được một người mẫu đẳng cấp quốc tế là ước mơ của cô!
Bên trái chỗ triển lãm có một chỗ ngồi kiến trúc Baroque, tạo hình tuyệt đẹp, mặt ngoài điều khắc tráng lệ, sắc thái mãnh liệt, cùng với không gian hình bầu dục xen kẽ khúc cong, ở giữa có hồ nước, điêu khắc, có chuông đồ hồ bằng đá, vừa đúng trang phục và kiến trúc có thể hội tụ tràn đầy phong cách Châu Âu cổ đại xa hoa.
Buổi chụp hình kéo dài tới trưa khiến cho Roger rất hài lòng, lúc nghỉ ngơi, anh cầm điện thoại đi tới chỗ yên tĩnh hàn huyên mấy câu với Amanda, cũng bày tỏ tán thưởng đề cử cô, cúp điện thoại liền thấy người mới đang ngẩn người tựa vào cây cột bên cạnh bậc thang.
"Dora?"
Sau đó cuộc sống ở trường học của cô mới bắt đầu tốt lên, Gi*t gà dọa khỉ, những người nhìn cô không vừa mắt cũng cảm thấy sợ hãi, cũng biết Tô Hợp Hoan không phải người dễ ăn Hi*p.
Trên thế gian sẽ không ai bảo vệ cô, cho nên cô muốn tự mình bảo vệ cho mình.
Cô không tin tình yêu.
Tình yêu chỉ là chuyện thêu gấm thêu hoa, giúp đỡ một người.
Cô cũng không thể nào tin được tình thân.
Sau khi cha cô ૮ɦếƭ, cô không còn người thân nào nữa, về phần tình mẫu tử, có thể bằng kim cương và khu nhà thượng lưu sao?
Cuộc sống này! Có lúc thật sự khiến cho cô hận đến nghiến răng, rồi lại không thể làm gì.
◎◎◎
Sau khi kết thúc công việc, Tô Hợp Hoan đi tới một hộp đêm.
Nơi này là hộp đêm của người nước ngoài mở, nổi tiếng với diện tích 1000m, trang trí rất xa hoa, sàn nhà sẽ biến hóa khác nhau theo âm nhạc.
Hộp đêm là nơi để say rượu tốt nhất, nơi đây có sàn nhảy, ánh đèn chập chờn, tiếng nhạc xập xình, còn có những cô gái hấp dẫn đến chơi.
Bình thường Tô Hợp Hoan chưa bao giờ đến hộp đêm, nhưng hôm nay gặp chuyện buồn bực, dọc đường đi dạo cảm thấy không muốn trở lại nhà trọ một mình.
Ngồi ở trong một tiệm thức ăn nhanh bên lề đường, cô ăn một phần hamburger và nghe nhạc, cách cửa sổ thủy tinh nhìn ra con đường treo đèn nê – ông sôi nổi, đời sống về đêm đặc sắc sắp bắt đầu.
Cô quyết định đi uống hai ly.
Trong hộp đêm ầm ĩ tiếng người, cô vừa đi vào, vẻ ngoài và khí chất xuất chúng lập tức hấp dẫn một đám người tụ tập bên người cô, muốn cùng cô nói chuyện, uống rượu, khiêu vũ…Dĩ nhiên, còn có chuyện khác.
"Em ơi, mời em uống một ly đó!"
"Em ơi, em thật xinh đẹp! Có thể làm bạn không?"
"Em gái xinh đẹp, có thể nói cho anh biết số điện thoại của em không?"
Thì ra là ở chỗ này, cô mới có thể được hoan nghênh.
Cười ha ha, Tô Hợp Hoan ngồi ở trước quầy bar trò chuyện một vài câu với những người nhiệt tình, vừa uống rượu vừa khẽ chuyển động cơ thể theo tiết tấu bài hát, mái tóc dài hơi xoăn ở bên hông mang vẻ hấp dẫn, mềm mại câu hồn.
Không trò chơi, không khiêu vũ, không liếc mắt đưa tình, cô chẳng qua chỉ là ai mời cũng không cự tuyệt mà uống rượu, đến nửa đêm cô đã say chuếnh choáng.
Vẻ mặt xinh đẹp vùi sâu vào trong khuỷu tay, trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, khiến cho Tô Hợp Hoan uống say rất muốn hét to lên.
Càng về đêm càng đẹp, nam nữ độc thân xa hoa trụy lạc có thể tìm kiếm con mồi để xua tan nỗi cô đơn. Không biết bắt đầu từ lúc nào mà cô nhận ra bên cạnh mình có một người đàn ông thủy chung vẫn ngồi đó.
Anh không có nói chuyện với cô, nhìn như đang tự thưởng thức rượu nhưng thật ra thì có nhiệm vụ ngăn cản những người đến gần cô.
Tô Hợp Hoan không có ngẩng đầu quan sát bộ dạng đối phương, hơi nghiêng tay, giống như con mèo hé đôi mắt xinh đẹp mờ mịt nheo lại nhìn, đập vào mắt cô chính là bộ đồ hàng hiệu được đặt may tinh xảo, âu phục đơn giản GIVENCHY, người đàn ông này thoạt nhìn như người thuộc về tầng lớp xã hội thượng lưu, nhưng sao anh lại mặc như vậy đến hộp đêm?
Trên thực tế cô đã rất say, rượu theo cổ họng trượt vào trong dạ dày, nhức nhối nóng bừng thiêu đốt dạ dày, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.
Cô nhắm mắt lại, đứng dậy cầm túi lên lảo đảo đi vào trong toilet, sau khi ói hồi lâu thì vô lực đi ra, dựa theo tường, nửa khom người, khó chịu nhíu mày thở dốc.
Cho đến khi có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, dường như muốn cho cô thoải mái chút. Toàn thân Tô Hợp Hoan cứng đờ, lại thấy bộ đồ màu xám tro GIVENCHY quen quen kia, phát hiện ý vị không rõ ràng trong động tác của đối phương, không biết là thương tiếc hay là mập mờ, cho nên cô cũng không phản kháng.
Tối nay, dù có phóng túng một chút, dù sao. . . . . . Cũng sẽ không có ai quan tâm.
Bọn họ đi ra ngoài, có vài lần cô lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống, nhưng bên cạnh có một bàn tay chắc chắn đỡ được cô, không để cho cô bị tổn thương.
Người đàn ông im lặng ít lời, động tác lại dịu dàng mà săn sóc.
Nếu như xảy ra tình một đêm, đối với người không có kinh nghiệm như cô mà nói có phải là chuyện tốt không?
Ở chỗ này uống rượu đỏ, đèn xanh gặp nhau còn có cử chỉ ẩn ẩn hiện hiện như vậy, dù không nói ra nhưng cũng có mùi mập mờ, còn do dự gì chứ? Dù sao cũng không có ai để ý.
Cô cười khanh khách, trong tiếng cười tràn đầy cam chịu, cho đến khi không đứng vững được nữa cô dựa vào trong иgự¢ rộng rãi ấm áp.
"Dẫn em đi." Cánh tay trắng như tuyết ôm cổ người đàn ông, cô mệt mỏi dựa vào trong иgự¢ của anh, lầm bầm nói.