Quốc lộ Ngưỡng Đức là đường chủ yếu dẫn đến núi Dương Minh ở Đài Loan, biệt thư nhà họ Chu nằm ở đoạn đường đó, đêm nay nơi này rất náo nhiệt, khách mời đứng đầy ở đại sảnh.
Chủ tịch Chu Thế Nghiêu đã đưa xí nghiệp "quốc tế Thượng Hoa" ra thị trường thế giới đang mở tiệc đãi khách trong khu nhà cao cấp của mình, để mừng tiệc sinh nhật cho hai đứa con gái sinh đôi mới đi du học từ Pháp về.
Chủ nhân ở nơi này là vợ chồng nhà họ Chu, trên người họ mặc một bộ quần áo sang trọng xuất hiện trong đại sảnh, trên tay họ bưng một ly rượu, khuôn mặt tươi cười vui vẻ đi qua chào hỏi mọi người. Lúc này, mọi người đều hướng về phía người quan trọng nhất trong bữa tiệc ngày hôm nay, con gái bé nhỏ của nhà họ Chu - Chu Thiểu Đình, nét mặt cô toả sáng, cô khoác trên người bộ lễ phục màu hồng nhạt được làm bằng vải chiffon do đích thân nhà thiết kể nổi tiếng ở Paris may cho, cô vui vẻ tán gẫu cùng mấy người bạn của mình.
"Thiểu Đình, tại sao không thấy chị của cậu đâu?" Một người bạn trong số đó hỏi.
"Chị tớ ý hả, bởi vì người chị ấy thầm thương trộm nhớ một người nhưng người ấy không tới cho nên tâm tình không tốt, bây giờ chắc chị ấy đang ở trên lầu!" Chu Thiểu Đình cười trả lời.
Con gái đầu của nhà họ Chu - Chu Thiểu Tịnh, khi còn đi du học ở nước ngoài, vô tình gặp được tổng giám đốc tập đoàn "Lôi Đình" - Lôi Ngự Phong. Sau này khi Lôi Ngự Phong về nước thừa kế gia sản của ba để lại, một người luôn luôn ham thích cuộc sống ở nước ngoài như Chu Thiểu Tịnh lại trở về theo, người sáng suốt bao giờ cũng có thể đoán ra được tâm tư hiện tại của đại tiểu thư nhà họ Chu này, đáng tiếc vị tổng giám đốc kia luôn thờ ơ với cô ấy.
"Thiểu Đình, ba cậu đối xử với cậu thật tốt nha, đặc biệt tổ chức một bữa tiệc sinh nhật lớn như vậy cho cậu, thật sự phải khiến người ta hâm mộ đó!" Một cô gái mặc lễ phục màu tím với vẻ mặt hâm mộ nói.
"Đúng đó, Phỉ Phỉ nói đúng, nếu tớ cũng có được một người ba như cậu thì tốt biết mấy." Một cô gái mặc quần áo nữ sinh bình thường chen miệng vào nói.
"A. . ." Chu Thiểu Đình cười không nói, nhưng đáy mắt lại hiện lên vẻ kiêu ngạo đắc ý không che giấu được.
"Amy, không có một người ba giàu có, về sau vẫn có thể lấy một người chồng thật giàu mà." Cô gái có tên Phỉ Phỉ trêu ghẹo nói.
"Liệu con rùa có mắc mưu không?" Nữ sinh có tên Amy cười hì hì nói: "Tớ nói này, gả cho một người giàu có chẳng bằng gả cho một người hoàn mỹ, có thể đem đến cho nhân loại những thành tựu lớn, giống như ba ba của Thiểu Đình ấy, hai người cùng nhau hợp lại thành một giang sơn. . ." Miu.dღđ☆L☆qღđ
"Nói cũng đúng." Chu Thiểu Đình cười cười, quay sang nói chuyện với người bên cạnh.
Bị tỏ ra lạnh nhạt mấy người đều trừng mắt nhìn Amy, ai mà chẳng biết Chu phu nhân bây giờ là vợ hai của ba ba Thiểu Đình, khi mẹ cô mất thì bà ta mới bước vào cửa, như vậy thì làm sao Thiểu Đình có thể thích người phụ nữ này được đây?
Đang ở trong bầu không khí lúng túng khó xử, bỗng nhiên ở cửa có môt người đàn ông trẻ tuổi bước vào làm rời đi tầm mắt của mọi người.
Anh cao to tuấn dật, ánh mắt hời hợt, chiếc mũi cao thẳng đỡ lấy cái gọng kính đang đeo, mơ hồ tản ra hơi thở lạnh lùng. Trên người anh khoác một bộ tây trang hiệu Armani, thắt caravat màu xanh đậm, đi một đôi giày da sáng bóng, cả người toát lên vẻ lạnh nhạt xa cách, lại có vài phần cao nhã.
Người mới đến có năng lực lớn khiến mọi người phải chú ý, giống như tất cả mọi ánh mắt đều đặt trên người anh.
"Anh ta là ai vậy?" Chu Thiểu Đình không di chuyển ánh mắt, nhẹ giọng thì thầm với Phỉ Phỉ.
"Cậu vừa từ nước ngoài trở về nên không biết, đó là Lạc Dịch - Giám đốc điều hành tập đoàn Lôi Đình, anh ta là mẫu người lý tưởng của mọi người đó, anh ta vẫn còn độc thân đấy! Không ngờ ở ngoài đời anh ta còn đẹp hơn ở trên báo!"
"Chính là anh ta sao? Anh ta không chỉ là giám đốc điều hành trẻ tuổi nhất hiện nay, hơn nữa còn là giám đốc điều hành \' tập đoàn Lôi Đình\'. Ngẫm lại xem, tuổi trẻ như vậy lại có thể ngồi vào vị trí này, còn có khuôn mặt đẹp trai, ở trên đời này, loại đàn ông có chất lượng như vậy sắp tuyệt chủng hết rồi ấy!" Nữ sinh bên cạnh cũng không che dấu nổi cảm giác kích động..
"Tớ rất muốn có một mối quan hệ với anh ta !"
"Cậu là đồ háo sắc! Khà khà. . ."
Một đám tiểu thư thì thầm với nhau, xì xào bàn tán, ánh mắt ái mộ không ngừng lưu chuyển trên người đàn ông kia, Chu Thiểu Đình hé miệng cười, đem những lời nói này thu hết vào trong tai.dღđ☆L☆qღđ
"Giám đốc Lạc bớt chút thời gian quý báu để tới chơi, thật sự đã làm vẻ vang mặt mũi cho kẻ nghèo hèn này rồi." Vẻ mặt Chu Thế Nghiêu vui sướng, vội vàng dắt bà xã ra nghênh đón.
Tuy rằng có gửi thi*p mời đến \'Tập đoàn Lôi Đình\', nhưng ông không bao giờ nghĩ Lạc Dịch sẽ đến tham dự bữa tiệc này, tuy rằng Chu Thế Nghiêu cũng là người giàu có, nhưng so với \'Tập đoàn Lôi Đình\' lừng lẫy, muốn có một mối quan hệ, cũng phải có tôn ti trật tự.
"Chu tiên sinh khách khí rồi, hiện tại tổng giám đốc Lôi đang ở nước ngoài, không thể trực tiếp đến chúc mừng, đặc biệt căn dặn tôi mang chút quà mọn đến đây, mong Chu tiên sinh thứ lỗi." Lạc Dịch khách sáo bắt tay đối phương.
"Vừa rồi Thiểu Tịnh mới nhắc tới tổng giám đốc Lôi." Chu phu nhân cười nói: "Hiện tại có thể nhận được quà của tổng giám đốc Lôi, nhất định nó sẽ rất vui, tôi phải đi gọi nó ngay mới được."
Sau khi Chu phu nhân rời đi, lập tức tất các nhân vật có tiếng trong thương trường đi lại chào hỏi Lạc Dịch, mọi người nói chuyện nhao nhao như đi buôn bán.dღđ☆L☆qღđ
"Ba ba, vị này là. . ." Chu Thiểu Đình đi tới, cánh tay khéo léo để trên vai Chu Thế Nghiêu.
"À, ba ba giới thiệu với con, vị này là giám đốc Lạc ." Chu Thế Nghiêu ân cần nói: "Giám đốc Lạc, đây là Thiểu Đình - đứa con gái thứ hai của tôi, vừa mới lưu học từ nước Pháp trở về."
"Tiểu thư Chu, hạnh ngộ. (may mắn được gặp nhau)" Lạc Dịch lễ phép gật gật đầu.
"Ngài khoẻ, Lạc tiên sinh." Chu Thiểu Đình nâng lên nụ cười rực rỡ.
Yến hội tiếp tục, kèm theo những khúc nhạc duyên dáng, mọi người thoải mái chè chén, hưởng thụ thời gian nhàn nhã này.
Vì không muốn nói chuyện phiếm với tiểu thư Chu nên anh lấy lí do đi tiếp chuyện để tránh, Lạc Dịch bưng ly rượu, lễ phép cự tuyệt vị tiểu thư xinh đẹp đang bắt chuyện với mình, đi vào một góc.dღđ☆L☆qღđ
Nơi này khá thanh tĩnh, hơn nữa ở đây cạnh cửa sổ có rèm che làm ẩn đi bóng dáng cao lớn của anh, nếu người khác nhìn vào sẽ thấy anh không hề hợp với đám người đang nhảy múa, ca hát ngoài kia.
Nếu không phải Boss ra lệnh, anh sẽ không tranh thủ thời gian rảnh rỗi này để đi dự party sinh nhật nhàm chán.
"Đi chơi đi! Kiếm lấy mấy cô, kể cả có xảy ra tình một đêm cũng không có gì sai, Giám đốc Lạc của chúng ta đã là người cô đơn lâu lắm rồi, cứ như vậy mãi sẽ tổn hại bản thân đó!"
Trong điện thoại, Lôi Ngự Phong giảng giải đạo lý như một người bạn thân lâu năm, tỉ mỉ quan tâm hoạt động cá nhân của cấp dưới, làm cho người khác không biết nên mừng hay nên lo.dღđ☆L☆qღđ
Kỳ thật cái gọi là xã hội thượng lưu, nói toạc ra, chẳng qua ngoài mặt luôn luôn êm dịu, sau lưng lại luôn bàn luận chuyện thị phi của cuộc đời, bóc hết vết sẹo của người ta ra, cũng giống như hai người đàn ông đứng cách anh không xa đây.dღđ☆L☆qღđ
Ăn mặc đẹp, tóc tai chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, nhìn hai người đàn ông này có phần quen thuộc, không biết nghe được mấy chuyện lung tung lặt vặt ở đâu, chạy tới đây tán gẫu. Theo lời nói thì đề tài chỉ đơn giản xoay quanh chuyện một người nổi tiếng kia bao vợ bé, vị quý phu nhân nọ lén nuôi chó con chứ chẳng có gì mới mẻ.
Hai người nói qua nói lại, nhưng đề tài lại nằm ở trên người bà chủ của ngôi nhà này.
"Tôi nghe nói trước kia Chu phu nhân là một nhân viên trong quán cà phê nào đó, thật hay giả?"
"Xem như ông hỏi đúng người, chuyện này tôi biết rất rõ."
"Đừng thừa nước ᴆục thả câu nữa, mau nói nghe đi."
"Có phải ông cho rằng Chu phu nhân là người vợ độc nhất vô nhị của Chu tiên sinh đúng không?"dღđ☆L☆qღđ
"Đúng, tôi còn nghe nói bà ấy có mệnh vượng phu (Có nghĩa là nếu ai lấy được người phụ nữ này thì người chồng đó công danh thành đạt), sau khi Chu tiên sinh cưới bà ấy, lập tức tiền vào như nước."
"Ừ, không sai, nhưng chắc hẳn ông không biết vị Chu phu nhân này đã từng kết hôn chứ?" dღđ☆L☆qღđ
"Có chuyện đó sao?"
"Chứ sao, nhớ năm đó, thời điểm vị Chu phu nhân này đang còn làm việc ở quán cà phê, đã kết hôn cùng một vị cảnh sát , sau đó sinh một đứa con gái. Đứa con gái mới được mấy tuổi thì lúc đó cũng là lúc Chu phu nhân gặp Chu tiên sinh, hai người chỉ hận không được gặp nhau sớm hơn, không bao lâu Chu phu nhân ly hôn với vị cảnh sát đó, đầu tiên là theo Chu tiên sinh vài năm, sau này vị Chu phu nhân trước kia bị ốm ૮ɦếƭ, lập tức Chu tiên sinh cưới Chu phu nhân bây giờ vào cửa luôn."
"A! Hoá ra tin đồn này là có thật?"
"Chính tai tôi nghe đại tiểu thư nhà họ Chu nói thì có thể là giả sao? Hai vị tiểu thư nhà họ Chu không hề biểu hiện sắc mặt gì trước mặt mẹ kế. Nhưng mà ông xem đi, năm nay Chu phu nhân đã bốn mươi tuổi mà vẫn còn trẻ đẹp như vậy nói gì ngày trước đang còn hấp dẫn mê người, nếu không làm sao Chu tiên sinh lại đồng ý cưới một người đã có con về làm vợ?"
"Ha ha, đàn ông mà, đều vì nhan sắc của đàn bà cả thôi! Đứa con gái của Chu phu nhân thật đáng thương, bây giờ chắc cũng đã là người trưởng thành rồi!
"Ai biết. . ."
Lạc Dịch từ từ uống rượu trong ly, anh đã quá quen với những bữa tiệc thượng lưu thế này, đối với những lời bàn tán sớm đã mắt điếc tai ngơ, ánh mắt uể oải nhìn ra vườn hoa bên ngoài cửa sổ to.
Ngoài sân cây cỏ xanh um tươi tốt, toàn trồng những loại cây cao to, từ xa có thể nhìn thấy những màu sắc rực rỡ của cúc vàng, lam, trắng, những đóa hoa màu tím, còn có tường vi xinh đẹp, tùng sinh dày đặc trèo lên tường.
Anh lặng yên thưởng thức một màn xanh thẳm dạt dào trước mắt, trong phút chốc, một bóng dáng thiếu nữ bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Anh quan sát cô.
Cô bé còn rất trẻ, vóc dáng cao, dáng người thon dài thon thả, mái tóc hơi xoăn được cột cao thành đuôi ngựa, trên người mặc quần áo đơn giản : áo sơ mi màu xanh nhạt và quần jeans, đang cúi đầu đứng ở bên cạnh lùm cây dưới đèn đường.
Nhờ ánh đèn sáng trưng ngoài đường nên Lạc Dịch có thể nhìn thấy rõ nhất cử nhất động của cô bé.
Mặc dù từ đầu đến cuối cô chỉ cúi đầu, không thấy rõ ngũ quan, nhưng chân mang giày liên túc đá hòn đá nhỏ màu sắc rực rỡ trên đường, thoáng cái lại hạ chân xuống, trong động tác mang theo vẻ tức giận và vô cùng sốt ruột, xen vào vẻ vội vàng, bất lực, buồn bã, và không thể nào trút hết ra ngoài.
Ở nơi toàn những người thượng lưu này, lại có dáng vẻ đơn giản kia, cô bé này…là ai?
Bỗng dưng, hé ra đường nét rõ ràng, gương mặt không chút son phấn nhưng cực kỳ xinh đẹp động lòng người lập tức khắc sâu vào trong tầm mắt Lạc Dịch.
Da cô trắng như đánh phấn, gương mặt trái xoan thanh tú; lỗ mũi thẳng có đường nét cứng rắn, hiện lên một tia quật cường; đôi mi thanh tú cong cong lại kết hợp với một đôi mắt to quyến rũ, chiếc cằm tinh xảo...
Chỉ trong nháy mắt, Lạc Dịch cũng không hoàn toàn tập trung vào dung mạo của cô, nhưng cuối cùng vì vẻ đẹp vô cùng chói mắt của cô mà khó có thể dời đi ánh mắt.
"Wow, mau nhìn đi, một cô bé thật xinh đẹp!"
Bên cạnh có hai người đàn ông đang nói chuyện cũng phát hiện ra giai nhân trong sân, kinh ngạc nói với người kia.
"Là ai vậy?"
"Không biết, hình như chưa thấy bao giờ... Ơ, anh nhìn kìa, không phải là phu nhân Chu sao?”
Lạc Dịch yên lặng đánh giá cô bé, nghe lời này, đột nhiên ánh mắt chuyển nhanh, quả nhiên thấy phu nhân Chu xuất hiện trong sân, vén làn váy lên, bước nhanh về phía cô bé.
Anh nhìn thấy hai người nói chuyện với nhau mấy câu, bỗng nhiên cô bé nắm tay phu nhân Chu, giống như cầu xin gì đó, nhưng phu nhân Chu cúi đầu suy nghĩ vài giây sau, kiên quyết lắc đầu, thậm chí không chút do dự hất tay cô bé ra.
Cô bé mím chặt môi, hai mắt to tràn đầy bực tức và căm hận, cô im lặng nhìn phu nhân Chu, sau đó cũng không lên tiếng nữa.
Phu nhân Chu lại nói mấy câu, mở ví trong tay ra, từ bên trong tay lấy ra đồ vật gì đó như giấy đưa cho cô bé, cô bé chắp tay sau lưng không đón lấy, cũng cúi đầu không nhìn bà. Một lát sau, phu nhân Chu không biết làm sao đành thở dài xoay người rời đi.
Một mình cô bé đứng yên tại chỗ rất lâu, ánh mắt của cô nhìn xuống đất, vai gầy khẽ nhún, hai tay gắt gao nắm lại thành quyền.
Lạc Dịch nhíu mày, dường như cô…đang khóc?
Chỉ một khoảnh khắc như vậy, Lạc Dịch rất muốn đi tới, nhưng mà đi tới rồi sau đó thì sao?
Anh không phải là người biết an ủi phụ nữ đang khóc, hơn nữa chưa từng làm quen với người khác giới nào ở những chỗ này, trong từ điển của anh chưa bao giờ có từ ‘mạo hiểm’.
Cứ đứng lặng hồi lâu trước cửa như vậy, Lạc Dịch kinh ngạc nhìn cô bé kia, nhìn cô khổ sở khóc, nhìn cô tùy tiện lau nước mắt trên mặt đi, nhìn cô xoay người thật nhanh rồi chạy mất không quay đầu lại.
Anh nhìn bóng lưng cô rời đi, trong lòng kinh ngạc vì cảm xúc khó giải thích này, anh không nhớ rõ mình từng thương tiếc bất kỳ người phụ nữ xa lạ nào.
Người ngoài cũng biết, trong ‘Lôi Đình’, nắm giữ quyền sinh sát chính là tổng giám đốc tàn khốc, vui buồn thất thường, nhưng người thao túng cũng là anh là kẻ Gi*t người không thấy máu.
Anh được Lôi Ngự Phong dạy dỗ, kể cả chi phí cũng do Lôi Ngự Phong giúp đỡ, quan hệ của bọn họ vừa là thầy vừa là bạn, cũng là anh em. Trong mắt người ngoài, Lôi Ngự Phong là người chỉ huy, anh là người chấp hành, nhưng đôi khi, Lôi Ngự Phong là vua, anh lại là trợ lý phía sau.
Bọn họ hợp lực lại khiến tập đoàn ‘Lôi Đình’ thành tập đoàn mạnh nhất, trong 8 năm ngắn ngủi, không chỉ đứng vững trong giới xây dựng mà còn đặt chân vào giới tài chính, bảo hiểm, khoa học kỹ thuật, sản xuất công nghiệp điện tử, trở thành tập đoàn dẫn đầu.
"Lạc, chúng ta chia nhau mỗi người một nửa của \'Lôi Đình\'." Lôi Ngự Phong chưa bao giờ là một người nói đùa, không nói hai lời chia một nửa cổ phần cho anh.
Anh khước từ, không phải anh mặc cả hay có dụng ý khác, cho tới bây giờ anh cũng chỉ là người làm công ăn lương, dù anh không trở thành người giàu có.
"Lạc, trên trời rơi xuống cậu cũng không cần, đưa phụ nữ tới cửa cậu cũng không cần, cậu là người tu hành sao?" Khi Quan Dạ Kỳ biết được sự tích anh từ chối một vị tiểu thư hào môn, đối với việc anh giữ mình trong sạch và bệnh thích sạch sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Anh cười không đáp, nếu như thích, thì làm gì vị trí nửa giường kia trống không, tình một đêm hay chuyện nổ súng ầm ầm, cho tới bây giờ anh đều không thể lý giải, chỉ có tôn kính mà không thể gần gũi, dù cho bị nói là có bệnh sạch sẽ hay là người tu hành cũng không sao
"Thật sự để những cô gái đó ngóng trông vậy thôi sao? Thật sự là không biết thương hoa tiếc ngọc mà!" Lên giọng tràn đầy hùng hồn, anh ta là thư ký nhưng cũng nhiều chuyện cảm thấy tức giận bất bình thay các nữ đồng nghiệp trong công ty: "Trong công ty lớn này biết bao người đẹp cảm mến cậu xếp hàng dài, không phải cậu cũng không để ý sao?”
Nếu không có khả năng, cũng đừng cho người ta hi vọng, đây là tác phong và nguyên tắc xử sự từ đó đến giờ của anh, sẽ không dễ dàng mà thay đổi.
Nhưng anh vốn không quen biết người con gái trong vườn hoa Chu gia, chỉ nhìn cô từ xa, anh không biết tên, tuổi, không biết cô là hạng người gì, nhưng tận đáy lòng anh lại nổi lên một thứ cảm xúc lạ lùng.
Anh nghĩ, nguyên nhân có lẽ là do anh đã cô đơn quá lâu.
Nơi này là giáo đường kiến trúc Châu Âu gothic, trên nóc có một hình chữ thập màu tối, trong đêm tối lạnh lẽo vô tình nơi này lại như một ngôi sao phát ra ánh sáng lấp lánh yếu ớt nhưng ấm áp.
Tô Hợp đứng ở cửa giáo đường, gió thổi qua nước mắt chưa khô trên mặt, nhớ tới lúc cha mình hấp hối, nước mắt lại không ngừng trào ra.
Cha cô là một viên cảnh sát nhỏ, cả đời mặc đồng phục đeo súng tuần tra trên đường, ba ngày trước gặp phải nhóm ςướק, bất hạnh bị trọng thương, bây giờ còn đang hôn mê bất tỉnh nằm trong phòng cấp cứu ở bệnh viện, mà mẹ cô lại đang ở nơi thượng lưu kia mừng sinh nhật con gái của người khác không chịu đi gặp mặt ông lần cuối.
Trước 10 tuổi, Tô Hợp rất vui vẻ vì cũng từng có một gia đình hạnh phúc, mẹ làm người phục vụ trong một quán cà phê, cùng chồng bà là cảnh sát sau khi hai người kết hôn thì sinh ra cô, mặc dù nhà cô không đến mức giàu có nhưng cũng có thể không cần phải lo chuyện cơm ăn áo mặc. Khi đó, mỗi ngày nghỉ cha mẹ sẽ đưa cô đến khu vui chơi chơi trò chơi, vui vẻ sống qua ngày.
Nhưng năm 10 tuổi ấy, khi cô còn nhỏ đã nhạy cảm nhận ra không khí trong nhà thay đổi, mẹ cô thường xuyên trang điểm lộng lẫy rồi qua lại với một nhóm người nào đó cả ngày lẫn đêm, còn thấy những người đó có bao nhiêu cái túi hàng hiệu đắt tiền, vừa khổ sở vừa không mua được bắt đầu càu nhàu cha cô, cảm thấy ông xã mình không bằng ông xã của một người bạn có bản lĩnh kiếm ra tiền. Cha cô là người đàng hoàng tử tế, với sự oán trách của bà xã chỉ luôn im lặng, cố gắng làm tốt công việc để thăng chức, nhờ vậy có thể kiếm thêm tiền lương phụ trợ trong nhà.
Giấc mơ thăng chức của cha cô còn chưa thực hiện thì đã có một người khác có thể mua cho bà túi hàng hiệu, quần áo, xem bà như châu báu trong lòng, thậm chí bà tình nguyện ℓàм тìин nhân dù đối phương đã có gia đình, bà cũng muốn ly hôn rời khỏi cái gia đình này!
Sau khi mẹ cô đi, hai cha con sống nương tựa vào nhau, thật ra thì Tô Hợp biết cha cô rất khổ sở, cha cô muốn yên lặng nhưng khó có thể tránh những lời bàn ra bàn vô, hơn nữa, còn phải chịu đựng sự giễu cợt, chế nhạo của hàng xóm láng giềng.
"Tô Cảnh Quan, trước đây tôi đến Dương Minh Sơn cúng bái thấy vợ anh, nhìn cách ăn mặc suýt không nhận ra, ngón tay còn đeo nhẫn kim cương, to như trứng bồ câu vậy!”
"Ai, loại phụ nữ vứt bỏ chồng con, tham lam danh vọng, tiền của như vậy, sao ban đầu Tô Cảnh Quan ông lại nhìn nhầm chứ.”
Mỗi lần nghe những lời bàn luận như thế, Tô Hợp cũng có thể cảm giác được sự bất đắc dĩ và thương tâm của cha, cô chỉ có thể cúi đầu, nắm tay cha thật chặt, không nghe không nói, lại đứng ngồi không yên giống như cũ.
Mẹ cô là người tham tiền, hám danh nên vứt bỏ cha con cô sao?
Cô không biết cái gọi là ‘tham tiền, hám danh’ nhưng cô biết cái gọi là ‘vứt bỏ chồng con’, nghĩa là mẹ không cần cha con cô nữa.
Càng lớn, cô càng nhạy cảm và tự ái, chỉ cảm thấy những người khác đang xem thường cô, mỗi khi nghe lời ra tiếng vào, cô sẽ giống như con nhím nhỏ dựng hết gai lên.
"Nhìn đi, đó là con gái của Tô Cảnh Quan!”
"Còn không phải sao, mẹ của cô bé đó bình thường cũng rất xinh đẹp, nếu không sao có thể được người có tiền xem trọng?”
"Vậy cũng đúng, hồng nhan là họa thủy, ha ha, Tô Cảnh Quan cũng thật là yếu đuối, bị cắm cái sừng còn to hơn đầu mình!”
Cô học sinh trung học đeo cặp sách, mặc áo trắng váy đen chợt dừng bước lại, hai mắt như bốc lửa nhìn chằm chằm hai người hàng xóm đang nói nhảm kia, trong miệng lạnh lùng nói từng câu từng chữ:”Các người thối lắm!”
Có lẽ không ngờ tiểu nha đầu kia luôn im lặng đột nhiên lại phản kích, trong lúc nói xấu người khác nhất thời đỏ mặt tía tai, bên cạnh có một thím đi ngang thấy không được, nói:”Các người để dành chút đức đi! Chuyện này nói mãi đã qua nhiều năm, còn chưa xong hả? Tô Cảnh Quan là người tốt, không nên nói người ta như vậy.”
Cô gái nhỏ hơi cảm kích vị thím kia, nhìn hai người kia lạnh lùng nói:”Nếu các người còn dám nói xấu ba tôi, tôi sẽ dùng súng của ba tôi đánh ૮ɦếƭ các người.”
Nghe cô nói như vậy khiến hai người sợ hết hồn, một người vội ho một tiếng, cười hì hì nói:”Cô bé, cơm có thể ăn tùy tiện nhưng không thể nói bậy nha!”
Cô gái không chút sợ hãi mà phản bác:”Loại người như các người sau này ૮ɦếƭ đi xuống địa ngục sẽ bị cắt lưỡi!”
"Xì xì! Đồ con nít!"
Từ ngày đó trở đi, không biết có phải do biết Tô Cảnh Quan tuy hiền lành nhưng có một cô con gái lợi hại không mà lời ra tiếng vào của hàng xóm ngày càng ít đi, nhưng cha cô vẫn buồn bã như trước.
"Là ba vô dụng, không thể cho mẹ con một cuộc sống tốt hơn, Tô Hợp, con không nên trách mẹ con…”
"Cha..." Cô nghe vậy, không ngừng rơi nước mắt.
Làm sao có thể không trách? Làm sao có thể không hận?
Cô hận, cô thật sự rất hận! Giờ này khắc này, bởi vì truy đuổi kẻ ςướק mà cha cô bị trọng thương hôn mê nằm trong bệnh viện.
"Thân nhân cần phải chuẩn bị tinh thần, thương thế bệnh nhân quá nặng, lúc nào cũng có thể…” Bác sĩ lắc đầu bó tay.
"Tô Hợp, mau đến gọi ba con dậy đi.” Các đồng nghiệp của cha cô rơi nước mắt đẩy đến trước giường bệnh.
Cô quỳ sấp ở bên giường bệnh, càng không ngừng gọi ‘Ba, ba’, chợt thấy miệng cha cô cử động, lầm bầm nghe được hai chữ, đó là…tên của mẹ cô.
Cha cô muốn gặp mẹ cô, đây có lẽ là tâm nguyện cuối cùng của ông.
Những năm gần đây, cô rất ít khi gặp lại người mẹ đã trở thành phu nhân nhà giàu, thỉnh thoảng gặp lại cũng cảm thấy không có gì để nói, càng không muốn tới cửa cầu xin bà cái gì, nhưng vì cha cô, cô phải chạy đến nhà họ Chu.
"Mẹ không thể đi.” Mẹ cô mặc một thân trang phục lộng lẫy quả quyết nói với cô:”Nếu như để những nhà báo thấy được không biết sẽ lại viết bậy bạ cái gì đồn ra ngoài, Tô Hợp, con biết rõ mẹ khó khăn thế nào.”
"Ở đây có tờ chi phiếu, trong đó có 100 vạn, trước con cầm dùng đi.”
"Mẹ không thể ở chỗ này quá lâu, bên trong còn có khách phải tiếp, Tô Hợp, con cũng không còn nhỏ nên biết mẹ khó xử thế nào, sẽ không trách mẹ, đúng không?”
Tại sao bà có cảm giác mình sẽ không trách bà? Tô Hợp nghe những lời này xong, vừa muốn khóc, vừa muốn cười.
Gió lạnh lùng thổi qua khiến tóc quất vào mặt cô đau, cô chỉ cần nghĩ đến việc mình không thể làm cho mẹ gặp cha cô lần cuối cùng đã cảm thấy không dám đi gặp cha.
Cô nên làm gì bây giờ? Cô nên đi đâu?
Cho đến đứng ở trước giáo đường này, cuối cùng Tô Hợp cũng biết mình phải làm gì.
Từ từ đi vào bên trong kiến trúc to lớn, cô nhìn thấy dưới nóc thật cao có một hàng ghế ngồi chỉnh tề, mấy nữ tu sĩ, cha xứ và giáo đồ đang làm lễ buổi chiều.
Lòng cô tràn đầy thành kính ngồi xuống hàng ghế dài, hai tay chắp lại, nhìn lên chúa Jesus hiền hậu im lặng cầu nguyện.
Cầu nguyện, trừ cầu nguyện, trừ cầu xin Thượng Đế có thể thương hại người cha đang hấp hối của mình thì cô không còn cách nào khác.