Kiều Lệ không rơi nước mắt, nhưng Giang Tuấn vẫn thấy được lệ đổ trong lòng cô.
Nỗi đau của cô tựa như đang lơ lửng trong không khí rồi xộc thẳng vào tim anh, khiến nó nhói lên và chảy máu.
Anh biết người cô nhắc tới là ai, ở Nam Châu này cô chỉ còn Lâm Tư Mỹ là người có thể dựa dẫm.
Anh làm sao vậy? Rõ ràng anh đâu muốn đối xử với cô như thế, lúc ở Diệp gia anh đã luôn dõi theo cô, nghe những lời bọn họ xúc phạm cô liền ngay lập tức muốn đòi lại công bằng cho cô mà chẳng cần suy nghĩ.
Nhưng khi chỉ còn riêng hai người, anh lại vô duyên vô cớ mạt sát cô giống như cách mà bọn họ đã làm.
Anh luôn không biết mọi ánh nhìn, cử chỉ của cô khi dành cho anh cái nào là thật, cái nào là giả, nhưng lúc này anh biết, sự thất vọng và đau khổ đó chẳng phải là vờ.
Giang Tuấn thả chân xuống giường, quần áo trên người cũng đã lột sạch từ lâu.
Vươn bàn tay ra kéo Kiều Lệ ôm vào lòng, cô vùng vẫy, anh siết chặt, gục đầu vào иgự¢ mềm mặc cho cô dùng hết sức đánh mắng.
- Đừng khóc nữa, tôi đền cho cô.
Như nghe được một câu chuyện cười không vui, Kiều Lệ nghiêng đầu cong môi một cách đầy gượng gạo.
Cô có thể diễn, có thể khiến anh ta thương hại trong mọi hoàn cảnh, nhưng lúc này lớp mặt nạ kia đã trôi đi đâu rồi.
Hạ ánh nhìn xuống chóp đầu của Giang Tuấn, Kiều Lệ cất lên những thanh âm giễu cợt não nề và chân thật.
- Đền! Anh lấy gì đền cho tôi? Chiếc áo ấy không được mua bằng rất nhiều tiền, nhưng cả trăm vạn tấm lòng của chị ấy đã đặt vào nó vì sợ tôi gả đi sẽ bị coi thường là rách nát, những thứ đó anh không bao giờ đền được.
Khóc! Anh có nhìn thấy sao? Nước mắt của tôi tuy chẳng đáng tiền, nhưng sẽ không bao giờ rơi vì những thứ rẻ mạt giống nhân cách của anh.
Cô kéo cầm của Giang Tuấn nâng lên, nhìn vào mắt anh, không cố tìm dáng hình của Trương Hạ, chỉ đơn giản là một cái nhìn, lúc này lời thốt ra… mới là giả.
- Giang Tuấn, đã có lúc tôi nghĩ anh không giống như bọn họ, anh sẽ không bỏ mặc khi tôi bị bỏng, sẽ trị tội những kẻ làm tôi đau, hay như lúc nãy kéo tôi phía sau để cho tôi một tấm khiên vững chãi, điều mà trước giờ chẳng ai làm vì tôi.
Nhưng tôi đã lầm, là tôi ảo tưởng, tôi hy vọng quá cao, sau mơ ước xa vời kia… hiện thực tàn nhẫn quá.
Lời Kiều Lệ vang vang không nhanh không chậm, thế nên chui vào tim Giang Tuấn là những nhịp đập khẽ khàng mà âm ỉ nhói.
Anh ôm khuôn mặt cô trong lòng bàn tay, vết son môi còn nguyên chưa bị đả động tới.
Vuốt nhẹ dấu vết đỏ trên mặt rồi lên đuôi mắt, có chút hối hận thoáng lên trong đôi đồng tử đen lay láy, anh chẳng giấu đi, để yên cho cô thấy, nhẹ nhàng cất lên hai chữ đầy chân thành.
- Xin lỗi.
Giang Tuấn đã nhiều lần tự hỏi, nếu không phải là yêu thì anh đối với Trương Kiều Lệ là gì? Biết rằng 24 giờ cô ở cạnh anh chưa đầy nửa giờ là thành thật, vậy mà anh vẫn lưu luyến cả những cái giả dối cô mang theo bên mình.
Giờ nhìn thấy cô đau, anh cũng âu sầu, là gì vậy? Bao lâu sẽ có câu trả lời?
Gian phòng chìm trong tĩnh lặng, vệt cảm xúc chồng nối lên nhau không rõ ràng.
Kiều Lệ không ngờ một kẻ cao ngạo như Giang Tuấn lại có thể nói ra hai từ "xin lỗi", hình như cô lại thắng thêm một ván nữa rồi.
Đêm buông xuống đã lâu, sương bắt đầu giăng trên từng kẻ lá, cái lạnh giày nát không gian, xâu xé lòng người thêm nhiều ảo não.
Giang Tuấn ôm Kiều Lệ hồi lâu không buông, cô cũng thôi làm loạn.
Được một lúc anh bế cô thẳng vào phòng tắm, đặt cô trên bệ cửa sổ nằm sát phía dưới, rồi mở vòi pha nước ấm.
Kiều Lệ nhíu mày, sự ghét bỏ hiện rõ trên mặt.
- Anh vẫn còn tâm trạng nghĩ tới chuyện này sao?
Bồn tắm đã đầy nước, Giang Tuấn trần như nhộng đứng trước mặt Kiều Lệ, cô xoay đi, anh nhẹ cười kéo cằm cô quay lại, hơi khom người chỉ vào ɠιữα đùι của cô.
- Nhìn xem, có cần rửa không?
Theo cái chỉ tay của Giang Tuấn, Kiều Lệ cúi đầu nhìn những dấu vết của lần đầu dính đầy hai bên đùi, mặt cô nóng lên, hồng không ra hồng, đỏ chẳng ra đỏ.
Lần đầu tiên bị lấy đi chỉ chưa đầy hai giây, lúc này cô mới kịp hỏi bản thân mình có cảm thấy mất mát không?
Không!
Có thứ gì mà cô chưa từng mất, chỉ là một loại cảm xúc thôi mà, rồi sẽ qua nhanh thôi.
Giang Tuấn không biết Kiều Lệ nghĩ gì mà hồi lâu không ngẩng mặt, anh không muốn làm cô kích động, nhưng cả hai cứ như thế này có lẽ đến sáng còn chưa được về giường.
Anh cúi người giúp cô cởi váy, cô không phản kháng, anh cẩn thận treo chiếc áo len lên cao, bế cô thả vào bồn tắm, anh cũng vào cùng rồi kéo cô ngồi giữa hai chân mình.
Từ vị trí này xuyên qua cửa kính, có thể nhìn thấy một góc thành phố vẫn sáng rực đèn.
Nam Châu hoa lệ đã sang xuân, lòng Giang Tuấn đối với Kiều Lệ cũng đã sang trang...
Phả hơi thở ấm áp không báo trước vào vành tai Kiều Lệ, Giang Tuấn ngậm lấy một góc cắn nhè nhẹ, tay vân vê đầu иgự¢ hồng se chầm chậm.
Kiều Lệ giật mình quay đầu, hất tay anh ra.
- Anh đang làm gì vậy?
- Làm chuyện vợ chồng, bất quá tam, đã hai lần không thành rồi, em muốn tôi nhịn để xuất gia sao?
Em? Kiều Lệ quay đầu lại nhìn, sự thay đổi đột ngột này làm cô không kịp thích ứng, anh cũng không ngại để cô vạch trần, thẳng thắn thừa nhận:
- Không nghe lầm đâu, cũng đừng thắc mắc.
Anh không để Kiều Lệ kịp hỏi thêm câu nào nhanh nhẹn phủ lấy môi cô, rồi sau đó chầm chậm nhẹ nhàng day dưa.
Anh nhiệt tình, cô lại như một bức tượng, khám phá mới mẻ này anh chính là người giữ bản đồ và cũng là người tiên phong làm chủ hành trình.
Dưới làn nước ấm, bàn tay Giang Tuấn từ từ đưa xuống, tay trái giữ иgự¢, tay phải tìm đến nơi xa hơn rồi đưa vào nơi sâu nhất của thiếu nữ, liên tục ra vào.
Dẫu không thoải mái nhưng đang trên đà chiến thắng Kiều Lệ không thể cố chấp càn quấy bỏ qua cơ hội vàng này.
Để nuôi hy vọng lật đổ nhà họ Giang, cô phải lấy lòng đại thiếu gia trước, anh ta xóa bỏ nghi ngờ thì cô mới có cơ hội để mơ cao hơn.
Ngón tay Giang Tuấn vẫn di chuyển không ngừng, kéo đầu Kiều Lệ ngả lên vai mình, hôn vào cổ cô, giọng khàn đặc hỏi nhỏ:
- Đau không?
Kiều Lệ không trả lời, mắt hoàn toàn nhắm chặt, làm chuyện vợ chồng cùng một người mình căm ghét sẽ có cảm giác gì? Nhục nhã, không cam lòng nhưng vẫn phải nhẫn nhịn chịu đựng.
Cô đi qua những năm tháng đầu đời chẳng nhớ rõ bao nhiêu lần đói khát, trầy trật đến năm lên tám thì linh hồn đã chôn cùng thân xác của anh trai.
Nhiều năm sau nữa là một kẻ không nhà, bị sỉ nhục, bị ức Hi*p đối với cô đã thành thông lệ.
Khi đã chẳng còn xem bản thân mình đang tồn tại, thì làm gì biết cảm giác đau đớn là gì.
Kiều Lệ ủ rũ cắn môi không ՐêՈ Րỉ, Giang Tuấn cũng không ép cô, anh bế cô rời khỏi bồn tắm, với tay lấy khăn phủ lên người cô rồi trở về giường.
Cạy cánh môi đang cắn chặt bằng chiếc lưỡi mềm, quỳ dưới chân cô vuốt ve chầm chậm.
Lần này anh không còn тһô Ьạᴏ nữa, nhưng cũng không quá dịu dàng.
Cũng giống như anh đổi cách xưng hô để làm dịu đi sự phẫn uất trong cô, ôm cô vào lòng để anh thôi không trống vắng, nhưng ánh mắt dành cho cô trước sau vẫn là sự nghi ngờ như lần đầu gặp mặt..