Thần bí Edit: Julia
Từ khi Tử Nhiên từ Mĩ về, liền cảm giác Nhược Hiên có chút là lạ, cũng không phải kỳ quái, hoặc là nói là thần bí mới đúng, cụ thể tình huống như sau:
Lúc Tử Nhiên ở nhà thì không thấy Nhược Hiên, nghĩ anh đang ở phòng vẽ, lại phát hiện thời gian anh ở trong phòng vẽ ngày càng nhiều hơn
“Nhược Hiên, anh đang làm gì vậy?” Tử Nhiên muốn vào trong nhưng thấy cửa bị khoá trái, chuyện này chưa từng xảy ra nha.
[ Tử Nhiên, em tìm anh à? Đói bụng sao? Anh đi nấu cớm cho em ] Nhược Hiên mở cửa, chỉ lộ ra đầu nhỏ, thừa dịp Tửu Nhiên không chú ý liền đóng cửa phòng lại, ôm Tử Nhiên đến phòng khách.
Tử Nhiên tan tầm về, nhìn thấy Nhược Hiên đang bận rộn trong bếp.
“Nhược Hiên, hồi trưa em gọi anh, sao không bắt máy, lúc đó anh không ở nhà sao?” Bình thường Nhược Hiên thường mua đồ đều là buổi chiều, mà giữa trưa đều sẽ ở nhà, hôm nay cô nổi hứng gọi điện thoại về nhà, nhưng không thấy ai bắt máy ?
[ Anh đi gặp một người bạn, em đói bụng chưa? Cơm đã làm xong, chúng ta đi ăn cơm đi] Nói xong, Nhược Hiên bắt đầu bưng đồ ăn lên, Tử Nhiên cũng ngượng ngùng , đứng dậy giúp đỡ.
Tử Nhiên vốn muốn hỏi là người bạn nào , bởi vì cô chưa bao giờ nhìn thấy bạn anh, nhưng lại bị Nhược Hiên đánh lạc hướng, cũng ngượng miệng hỏi , chờ ăn xong hỏi lại vậy.
……
Ăn xong cơm chiều, hai người ôm nhau nằm trên giường.
“Nhược Hiên, em chưa gặp bạn của anh, hôm nào rãnh mời bạn anh đến đây chơi được không?”
[ Chỉ là người bạn bình thường mới quen thôi ]
“Nga, vậy hồi trưa anh đi gặp người ta à.” Vừa mới quen đã hẹn ra ngoài, cái này đối với Nhược Hiên mà nói thực không bình thường nga.
[ Có chút chuyện muốn nói thôi ] Ánh mắt Nhược Hiên có chút khác thường, có điều Tử Nhiên đang suy nghĩ nên không chú ý đến sự khát thường của Nhược Hiên .
Nhược Hiên thấy Tử Nhiên còn muốn hỏi cái gì đó, sợ lộ sơ hở, vội hôn môi cô chặn cô hỏi.
Hôn chẳng phải kết thúc, mà là bắt đầu, dần dần tiếng thở dốc quanh quẩn ở trong phòng ngủ.
Càng ngày càng không đúng, hành vi của Nhược Hiên càng kỳ quái, Tử Nhiên có thể khẳng định, Nhược Hiên nhất định đang gạt cô chuyện gì đó, nhưng lại không muốn nói cho cô biết, tại sao có thể như vậy?
Có điều Tử Nhiên hoài nghi là hoài nghi, nhưng cô tin Nhược Hiên, cô nghĩ Nhược Hiên hẳn là đang làm gì đó có liên quan đến cô, gạt cô là muốn cho cô kinh hỉ mà thôi, nhưng tư vị bị gạt không dễ chịu mấy, đặc biệt, vì để phối hợp với Nhược Hiên , cô còn cố ý làm bộ như không có phát hiện, thực sự mệt mỏi quá, chỉ cần anh cao hứng là được
Hôm nay, Tử Nhiên cảm giác Nhược Hiên đang rất vui, có lẽ chân tướng sắp sáng tỏ, ây da mấy ngày nay kiềm nén tò mò không thôi, nhất là muốn khắc chế sự quan tâm của mình, thật khó quá, nhưng thấy anh cao hứng như vậy, cô biết đều đáng giá, nhưng mà bây giờ cô muốn hét to nói cho Nhược Hiên nghe.
“Hiên, tối nay anh rãnh không?” Không thể trách cô hỏi như vậy, mấy ngày nay Hiên đều vẽ tranh đến khuya, có đôi khi lúc cô đang ngủ mới về phòng
[ Có, việc của anh cũng xong rồi ] Hô, cuối cùng cũng làm xong, nhiều ngày bận rộn, làm anh khẩn trương muốn ૮ɦếƭ, anh sợ Tử Nhiên đột nhiên nhìn thấy món quà anh tặng bất ngờ cho cô.
“Nói như vậy, hôm nay anh theo em đi dự tiệc đi.” Cô không muốn đi tí nào, nhưng ba mẹ đã lên tiếng, nói cô mà không đi sẽ đến tìm cô, hơn nữa muốn làm phiền cô mỗi ngày, trời ạ, không bằng cô ૮ɦếƭ còn hơn, cho nên, cô chỉ có thể đồng ý mà thôi, dù sao cũng phải nể mặt ba mẹ chứ, hơn nữa, ha ha, cô sẽ làm bọn họ chấn động.
[ Tiệc gì? Anh còn chưa chuẩn bị tốt, em cũng biết là anh đối với chuyện này không hiểu nhiều mà ] Anh rất muốn cùng Tử Nhiên đi ra ngoài, nhưng những bữa tiệc như thế không thích hợp với anh, anh sẽ không nói, có nhiều người không hiểu người, anh sẽ lại gây phiền toái cho cô mất.
“Hiên, nếu anh không đi, em sẽ bị sói lớn ăn mất đấy, đây là bữa tiệc xem mặt, đặc biệt tổ chức, anh thật sự để em đi một mình.” Cô cũng không nói dối, trên danh nghĩa là tiệc trao đổi, nhưng chắc lão cha nhúng tay không ít vào, lập tức có thể biến thành tiệc xem mắt, nhất là lão ba đặc biệt kêu cô đi, cô mà nhìn rõ ý đồ của ông mới là lạ.
[ Xem mắt? Em muốn đi xem mắt?] Sao cô lại đến tiệc xem mắt? Tại sao có thể như vậy.
“Là ba em, ông không biết em có bạn trai, luôn lo lắng việc lập gia đình của em, vốn dự định giới thiệu hai người gặp nhau, nhưng chưa kịp làm ông ấy đã mở ra tiệc này, còn không cho phép từ chối, cho nên, em quyết định tương kế tựu kế, mang anh theo, để mọi người biết anh về sau cũng tránh không ít phiền toái, còn có giảm nhiệt tình của cha, anh sẽ đi chứ?”
[ Này không tốt lắm] Anh rất lo nếu để cô đi một mình, nhưng mà anh cứ vậy mà đi cùng với Tử Nhiên , tựa hồ không tốt lắm, lỡ đâu cha mẹ cô không thích anh.
“Có cái gì không tốt, anh là bạn trai em, theo em đi dự tiệc cũng bình thường thôi ? Hay là anh không muốn cho mọi người biết mối quan hệ của chúng ta?” Nếu anh không đi, sao chơi vui nữa?
[ Vậy được rồi ] Anh là bạn trai cô, đi cũng là bình thường, hơn nữa anh còn phải bảo vệ bạn gái thoát khỏi móng vuốt của sắc lang.
“Hiên, anh tốt nhất, em yêu anh.” Nói xong chính là một nụ hôn ngọt ngào.
Chìm đắm trong nụ hôn với mỹ nhân, Nhược Hiên không có nhìn thấy ánh sáng xẹt qua trong mắt Tử Nhiên .