Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi - Chương 28

Tác giả: Hồng Phi Nhan

Thì ra anh thật sự muốn tôi ૮ɦếƭ!

Ở lúc ý thức mơ hồ không rõ ràng, Mặc Tiểu Tịch cảm giác được có mấy người đi tới bên cạnh cô.
"Đừng sợ, tôi là bác sĩ, từ từ hít sâu vào, dùng sức, dùng sức nữa." Nữ bác sĩ phụ khoa ngồi xổm xuống bên cạnh bụi cỏ chỉ dẫn cô sinh em bé, ngoài ra bên cạnh còn có một người đang đứng, cô ta nhìn Mặc Tiểu Tịch nằm trên mặt đất, lo lắng đi qua đi lại.
Mặc Tiểu Tịch không thấy rõ mặt của bọn họ, cô không biết những người này là ai, nhưng chỉ cần có thể cứu con của cô, bất luận thế nào cũng không quan trọng, cô nghe theo lời bác sĩ nói, dùng hết sức lực toàn thân, móng tay cấm sâu vào trong đất, lúc nhấc đầu ngón tay lên, máu tươi đã chảy ròng ròng.
"Tôi...không được rồi, không được rồi, cô hãy cứu đứa bé, cứu đứa bé." Mặc Tiểu Tịch không còn hơi sức nữa, cô đã rất cố gắng.
Người phụ nữ đứng bên cạnh bác sĩ nhìn thấy cảnh này thì vội vàng nói vài câu vào bên tai bác sĩ.
"Chuyện này không được, làm không xong cô ấy sẽ ૮ɦếƭ." Bác sĩ phụ khoa liên tục lắc đầu.
"Cho cô thêm 50 vạn, làm đi."
“Chuyện này…”
"100 vạn, làm ngay lập tức, nếu đứa bé ૮ɦếƭ, một đồng cô cũng không lấy được."
Mặc Tiểu Tịch dường như nghe được lời đối thoại của bọn họ, yếu ớt giơ tay lên: "Làm ơn...nhất định phải cứu đứa bé, cầu xin các người, cầu xin các người." Nước mắt từ trong hốc mắt của cô chảy xuống không ngừng, dù lúc này cô phải ૮ɦếƭ ngay lập tức, chỉ cần đứa bé có thể sống, cô cũng bằng lòng.
Có lẽ là bị tiền bạc thúc đẩy, có lẽ là bị nước mắt của Mặc Tiểu Tịch làm cảm động, bác sĩ phụ khoa lấy cây kéo từ trong hòm phẫu thuật bên cạnh ra, đưa vào giữa hai chân cô.
"A..."
Thịt bị cắt đau đớn làm cho Mặc Tiểu Tịch khổ sở đến ૮ɦếƭ đi sống lại, cả người run rẩy giống như cái giần.
Đứa bé vừa lấy từ trong cơ thể cô ra thì lập tức được bỏ vào hộp dưỡng khí bên cạnh, người phụ nữ đứng bên cạnh bác sĩ lập tức ôm đứa bé trở lại xe.
"Con của tôi." Mặc Tiểu Tịch có thể cảm giác được đứa bé đã rời khỏi cơ thể của cô, nôn nóng muốn nhìn thấy nó.
Bác sĩ phụ khoa nhìn thấy chất lỏng màu đỏ tươi tuôn ra như suối thì vô cùng sợ hãi: "Tiểu thư, cô bị băng huyết, chăm sóc cho bản thân mình trước đi..."
"Đứa bé, đứa bé..."
Mặc dù không đành lòng nhưng bác sĩ phụ khoa vẫn dựa theo lời của người thuê trước đó, tàn nhẫn nói: "Đứa bé đã ૮ɦếƭ rồi."
Mặc Tiểu Tịch đột nhiên mở to mắt, giống như người điên muốn ngồi dậy khỏi mặt đất: "Không thể nào, không thể nào, nó vẫn rất khỏe mạnh, cô gạt tôi, trả nó lại cho tôi."
Ở phía xa, một chiếc xe thể thao màu đen đang chạy tới.
Bác sĩ thầm nghĩ, có người tới thì tốt: "Tiểu thư, hãy nghe tôi nói, con của cô đã ૮ɦếƭ, cô đừng tìm nữa, sẽ có người đến cứu cô nhanh thôi." Nói xong thì lên chiếc xe trước đó ngồi tới đây, vội vã rời đi.
"Đừng đi, trả đứa bé lại cho tôi." Mặc Tiểu Tịch khóc nức nở, điên cuồng hét lớn, cô bò trên mặt đất, kéo theo một đường máu.
Chiếc xe thể thao màu đen dừng lại bên cạnh bụi cỏ, một bóng người cao lớn bước xuống khỏi xe, đi tới bên cạnh cô, mặt đất hỗn loạn làm anh phải hít sâu vào một hơi, tim của anh giống như bị siết chặt, anh thật sự rất muốn chạy trốn.
Anh đi chậm lại, bước tới trước mặt cô.
Mặc Tiểu Tịch bắt được một ống quần thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tập Bác Niên giống như nắm được một cọng rơm cứu mạng: "Đứa bé...mau...giúp tôi tìm đứa bé về...sẽ không ૮ɦếƭ, sẽ không ૮ɦếƭ."
Tập Bác Niên nắm chặt tay, nhìn xung quanh một vòng, làm gì có đứa bé nào???
"Cô đưa đứa bé đi đâu rồi hả?" Anh chất vấn cô.
"Nó sẽ không ૮ɦếƭ...giúp tôi tìm trở về." Đầu óc của Mặc Tiểu Tịch trở nên rối loạn, nỗi bi thương làm cho cô có chút mờ mịt.
Tập Bác Niên ngửa mặt, hít sâu vào một hơi...
Cúi đầu, máu lan ra tới đáy giày của anh, anh ngửi thấy mùi quen thuộc, nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc.
Đêm đó máu của Vân Noãn cũng tràn ra như vậy, từ từ chảy qua đáy giày anh, anh không thể cứu con bé, bởi vì con bé đã ૮ɦếƭ.
"Cứ như vậy đi ૮ɦếƭ đi." Anh nhìn cô, nhẹ nhàng mở miệng, giống như bọn họ kết thúc vào lúc này là tốt nhất.
Sự điên cuồng của Mặc Tiểu Tịch trong phút chốc đã lặng xuống, con của cô mất đi, người đàn ông cô yêu lại muốn cô đi ૮ɦếƭ.
Buông ống quần của anh ra, cô nằm đó, lấy lại phong độ ngửa mặt lên nhìn anh: "Anh thật sự muốn tôi ૮ɦếƭ, tốt lắm, tốt lắm..."
Cô nhắm mắt lại, đầu óc bắt đầu mơ hồ, nhớ lại chuyện rất lâu trước đó đã mờ nhạt trong ký ức của cô.
Mùa hè năm ấy, hoa sơn chi nở rộ, cô còn rất nhỏ, ngồi dưới tàng cây ngửi mùi hoa, Thiên Dã cũng còn nhỏ, cô chạy vội nên ᴆụng vào một người.
Hình ảnh trong đầu giống như từng trận sóng tràn ra, cô nhìn thấy một đôi mắt, một đôi mắt khiến cho cô rung động, còn mênh ௱ôЛƓ, sáng tỏ, và sâu thẳm hơn cả bầu trời.
Tập Bác Niên lẳng lặng cúi đầu nhìn cô, nước mắt đột nhiên chảy xuống, anh vẫn không phát hiện ra, cho đến khi bị gió thổi khô.
Anh xoay người nhanh chóng trở lại xe, co người dựa vào trên vô-lăng.
Yên tĩnh.
Yên tĩnh như ૮ɦếƭ.
Trong không khí, đột nhiên truyền đến tiếng nghẹn ngào đau khổ, bi thương giống như mất đi cả thế giới.
Là tiếng của ai, tim của Tập Bác Niên đập rất nhanh, anh chưa từng khóc, chưa từng nghe thấy tiếng khóc của mình, tiếng khóc này rất lạ, rất đáng sợ, tưởng chừng như phát ra từ dưới mặt đất.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, người phụ nữ nằm trên bãi cỏ kia tựa như đã ૮ɦếƭ rất lâu.
Nếu có một ngày, anh nhớ tới cô, chỉ có thể đến nghĩa trang nhìn cô.
Nếu có một ngày, anh hận cô, chỉ có thể mắng không khí.
Nếu có một ngày, anh muốn nghe cô nói một câu, em yêu anh...
Anh hoảng sợ đến đứng tim, điên cuồng lao xuống xe, ôm lấy cô từ dưới bãi cỏ lên rồi đi thẳng đến bệnh viện.
Chiếc xe hơi màu đen ở phía xa cũng đi theo phía sau anh, anh không muốn cô ૮ɦếƭ, không muốn cô rời khỏi thế giới của mình, giờ phút này, anh không thể không thừa nhận với lòng, anh yêu cô.
Trong bệnh viện.
Tập Bác Niên ngồi ở ngoài phòng cấp cứu, điện thoại di động trong túi vang lên trong đêm khuya có chút chói tai.
Anh hơi mệt mỏi, nhưng vẫn nhấc điện thoại: "Alô..., Ai vậy?"
"Tiên sinh, tôi là tiểu Vân, tiểu thư nhà chúng tôi đã sinh rồi."
Rốt cuộc là ai sinh ra đứa bé?
"Đúng vậy, sinh một bé trai, rất đáng yêu, buổi sáng ngài đi HongKong thì tiểu thư cảm thấy không thoải mái, nhưng nghĩ tới ngày dự sinh chưa đến nên tới bệnh viện xem một chút, không ngờ ăn xong cơm tối đột nhiên cảm thấy đau bụng, tôi gấp quá đã quên gọi điện cho ngài, lúc này mẹ tròn con vuông tôi mới nhớ tới và gọi điện thoại cho ngài."
"Ừ! Tôi biết rồi, bệnh viện nào, để lát nữa tôi qua." Mặc dù trong lòng của Tập Bác Niên hơi nghi ngờ, nhưng trong giọng nói không lộ ra chút nào.
"Ở bệnh viện nhâи áι bảo vệ sức khỏe của mẹ và bé."
"Được, biết rồi."
Tập Bác Niên cúp điện thoại, rơi vào trong suy tư, Mặc Tiểu Tịch thật sự đã sinh đứa bé, nhưng đứa bé đâu? Ninh Ngữ Yên cũng đúng lúc tối nay sinh em bé, trong này rốt cuộc có bí mật gì.
Một lúc sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ tháo khẩu trang xuống: "Sau khi truyền máu, hiện tại đã giữ được tính mạng, nhưng cơ thể vẫn rất yếu, ra viện rồi cần phải bồi dưỡng cho thật tốt."
"Làm phiền ông rồi." Tập Bác Niên lạnh nhạt nói.
Mặc Tiểu Tịch được đưa vào phòng bệnh, hơi thở vô cùng vững vàng, vẻ mặt yên ả, nếu không phải vì иgự¢ còn lên xuống yếu ớt, anh sẽ nghĩ cô đã ૮ɦếƭ!
Ngồi bên mép giường của cô một lúc, Ninh Ngữ Yên liên tục gọi điện thoại tới, hỏi anh bao giờ đến, anh không thể làm gì khác hơn, chỉ có thể rời đi trước!
Thiên Dã từ nhà họ Tập chạy đến nhà họ Nguỵ, sau khi biết cô mang thai mà bọn họ vẫn còn mặc kệ sống ૮ɦếƭ của cô thì vung tay đánh Nguỵ Thu Hàn một đấm, sau đó nhà họ Nguỵ báo cảnh sát, bỏ lỡ gần hai giờ anh mới dọc theo ngã ba đi ra của nhà họ Nguỵ mà tìm kiếm, cuối cùng trên con đường thứ hai, ánh đèn chiếu xuống phát hiện có vết máu, anh xuống xe men theo vết máu tìm kiếm, phát hiện trên bãi cỏ phía trước nhìn còn đáng sợ hơn.
Anh đồng thời phát hiện một chiếc điện thoại màu trắng, đây là của anh cho tiểu Tịch, nói vậy, cô thật sự đã tới.
Nhưng điện thoại ngâm trong máu quá lâu có thể đã vô tác dụng, Thiên Dã đứng lên, sốt ruột đến sắp phát điên: "Mặc Tiểu Tịch, rốt cuộc em ở đâu?"
Bệnh viện nhâи áι bảo vệ sức khỏe của mẹ và bé.
Ninh Ngữ Yên nằm trên giường, mặc quần áo bệnh nhân, bảo bảo nằm trên giường nhỏ bên cạnh, lông mi của thằng bé rất dài, tay nắm thành quả đấm nhỏ, miệng nhỏ nhắn hồng hồng, bộ dạng vô cùng đáng yêu.
Trong phòng bệnh, lúc này chỉ có cô ta và đứa bé.
Nhìn đứa bé này, trong lòng cô ta vừa căm hận vừa vui vẻ, hận chính là đứa bé do ả tiện nhân Mặc Tiểu Tịch kia sinh ra, vui vẻ chính là rốt cuộc cô ta cũng có thể đánh Mặc Tiểu Tịch vào địa ngục, hơn nữa cũng không cần phải lo lắng đứa bé này uy Hi*p đến địa vị của cô ta, bởi vì từ giờ trở đi, đứa bé này là do cô ta sinh, không thuộc về Mặc Tiểu Tịch.
Cửa phòng bệnh mở ra, tiểu Vân nhẹ nhàng báo cáo với cô ta: "Tiểu thư, không thấy Mặc Tiểu Tịch đâu nữa."
"Trên người đã thành ra như vậy còn có thể đi đâu." Sắc mặt của Ninh Ngữ Yên tối xuống, vô cùng căng thẳng.
"Tôi vừa vội vàng ôm đứa bé trở về, nghe bác sĩ nói, lúc cô ta bỏ đi, nhìn thấy một chiếc xe chạy tới, có thể là người qua đường đã cứu đi."
Ninh Ngữ Yên nhẹ nhàng thở ra: "Thì ra là thế, mặc kệ cô ta đi, dù sao từ lúc đứa bé sinh ra cô ta cũng không nhìn thấy, không cần lo lắng, cho dù cô ta đến, cũng không chứng minh được gì."
"Đúng vậy! Tiểu thư, cô không cần lo lắng, lát nữa tiên sinh sẽ đến đây."
Tiểu Vân vừa nói xong thì Tập Bác Niên đến, anh liếc mắt đã nhìn thấy đứa bé đáng yêu đang nằm trên giường nhỏ.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh đã rất thích đứa bé này, ở đáy lòng xuất hiện một cảm giác rất lạ, vô cùng mềm mại.
Tập Bác Niên cẩn thận ôm lấy đứa bé, đáy mắt hiện lên tình thương của một người cha, anh hôn lên mặt nó, làn da non nớt giống như đậu hủ, hòa tan vào trong trái tim anh: "Thằng bé rất đáng yêu."
"Đúng vậy! Em cũng thấy thế." Ninh Ngữ Yên nở nụ cười dịu dàng, cảm thấy căm hận và tức giận nhưng không thể không nhịn xuống và cảm giác này về sau đã đi theo cùng cô ta rất nhiều năm.
"Nhìn sắc mặt của em cũng không tệ, nghe nói phụ nữ sinh xong đều vô cùng khó coi, trái lại em vẫn rất có sức sống." Tập Bác Niên ôm đứa bé ngồi xuống, thờ ơ cười nói.
Ninh Ngữ Yên sờ vào mặt mình: "Có lẽ vì lúc em mang thai đã ăn uống tốt hơn."
"Có lẽ vậy!" Tập Bác Niên phụ họa, làm bộ dịu dàng quan sát mặt và cả người từ trên xuống dưới của cô ta, phát hiện, vô cùng sạch sẽ!
Nhớ lại Mặc Tiểu Tịch, sinh đứa bé thật sự muốn nửa cái mạng của cô, bên này thì quá dễ dàng.
Ninh Ngữ Yên cũng cảm giác được ánh mắt dò xét của anh, động tác ở tay có chút thiếu tự nhiên, vén tóc vào sau tai.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Tập Bác Niên lập tức gọi thuộc hạ đến, anh ngầm phái vài người đi theo Mặc Tiểu Tịch, hỏi bọn họ lúc Mặc Tiểu Tịch sinh đứa bé đã xảy ra chuyện gì, từ lúc anh xuống máy bay đến giờ vẫn chưa hỏi chuyện này.
"Tiên sinh, tôi muốn báo cáo với ngài một chút, tìm một chỗ nói chuyện được không?" Thuộc hạ của Tập Bác Niên nhìn về phía phòng bệnh, kính cẩn nói.
"Được!" Tập Bác Niên hiểu phản ứng này của anh ta chắc chắn có điều bí mật gì đó rất quan trọng, anh đi về phía khu nghỉ ngơi của người thân ở phía trước, thuộc hạ cũng đi theo sau lưng anh.
"Nói đi, xảy ra chuyện gì? Đứa bé của Mặc Tiểu Tịch đâu rồi?"
"Tiên sinh, sau khi Mặc tiểu thư sinh đứa bé ra đã bị tiểu Vân bên cạnh Ninh tiểu thư ôm đi, tôi không biết có phải là chủ ý của tiên sinh và Ninh tiểu thư hay không, cho nên không ngăn cản." Thuộc hạ thành thật trả lời.
Ánh mắt của Tập Bác Niên tối xuống, thì ra là Ninh Ngữ Yên làm, bụng dạ người phụ nữ này thật nham hiểm, cô ta sợ đứa bé của Mặc Tiểu Tịch uy Hi*p đến địa vị của cô ta cho nên ôm đứa bé đi, sau đó Gi*t ૮ɦếƭ sao?
Đầu óc của anh đột nhiên choáng váng.
"Mau đi điều tra xem tiểu Vân ôm đứa bé đi đâu, lập tức đi ngay." Tập Bác Niên gầm nhẹ, trong lòng cuồn cuộn lên một ngọn lửa.
"Vâng!" Thuộc hạ nhanh chóng rời đi.
Sáng ngày thứ hai, vẫn không có tin tức của đứa bé.
Nếu Tập Bác Niên không bị ép tới đường cùng thì anh sẽ không vạch mặt Ninh Ngữ Yên, nhưng đó là con của anh, vừa sinh ra đã bị người ta hại ૮ɦếƭ, sao anh có thể bình tĩnh.
Lúc anh đang muốn ngải bài với Ninh Ngữ Yên, ép cô ta nói ra chỗ của đứa bé thì thuộc hạ gọi đến nói phát hiện một chuyện quan trọng.
Tìm một đêm không có kết quả, mấy người họ không biết nên báo cáo với Tập Bác Niên thế nào cho tốt, không ngờ nhìn thấy bác sĩ phụ khoa trên hành lang khiến cho lòng của bọn họ sáng lên!
Bởi vì người này giống như người bác sĩ hôm qua đã đỡ đẻ cho Mặc Tiểu Tịch, chắc chắn cô ta biết đứa bé ở đâu.
"Bác sĩ, đứa bé của người phụ nữ có thai trên bãi cỏ hôm qua đâu?" Tập Bác Niên nhẫn nại hỏi.
"Tiên sinh, tôi không biết ngài đang nói gì, hôm qua tôi được nghỉ, cả ngày đều ở nhà." Bác sĩ ra vẻ bình tĩnh nói.
"Ninh Ngữ Yên cho cô bao nhiêu tiền làm chuyện này, tôi cho cô gấp mười lần." Tập Bác Niên không muốn quanh co với cô ta.
Bác sĩ do dự: "Tôi...tôi thật sự không biết." Vì tiền mà đã làm chuyện thiếu đạo đức như vậy, trong lòng cô ta không khỏi chột dạ và bất an.
"Cô có tin tôi đến cục cảnh sát tố giác không, cô bắt cóc trẻ em, nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm, quậy lớn chuyện thật sự không có lợi đối với cô, cô nên suy nghĩ lại đi." Tập Bác Niên lạnh lùng uy Hi*p.
Cô biến mất!

"Được rồi! Tôi nói cho ngài biết, nhưng ngài không thể nói là tôi nói với ngài, Ninh tiểu thư...cô ấy...thực ra không có mang thai, sau khi đứa bé ra đời thì ôm đến cho cô ấy, vì phối hợp với thời gian sinh đứa bé nên cô ấy đã vào phòng sinh, đứa bé đang ở trong phòng bệnh của cô ấy."
Tập Bác Niên vô cùng ngạc nhiên!
Thì ra là thế! Thảo nào lại mang thai cùng lúc với Mặc Tiểu Tịch, thảo nào lại sinh đứa bé chung một thời gian, anh đã từng nghĩ, sao có chuyện kỳ quái như vậy được.
Đây thật sự là cách dùng một hòn đá ném hai con chim tốt nhất!
Vô cùng phù hợp với tính cách độc ác của cô ta, sau khi ςướק đi đứa bé của Mặc Tiểu Tịch thì mặc kệ cô ૮ɦếƭ ở đó, nếu không phải anh cũng ngầm phái người đi theo Mặc Tiểu Tịch, phỏng chừng lúc này cô đã ૮ɦếƭ.
Phụ nữ thật đáng sợ! Nhưng nghĩ tới đứa bé chưa ૮ɦếƭ, anh vẫn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Anh đứng dậy rời đi, nữ bác sĩ bị doạ đến xụi lơ trên mặt đất!
Vất vả cả buổi tối, Tập Bác Niên mới nhớ tới Mặc Tiểu Tịch, không biết cô tỉnh dậy chưa, anh có nên đi nói cho cô biết đứa bé chưa ૮ɦếƭ không? Anh có nên giữ cô lại không?
Sau khi suy nghĩ, vẫn quyết định đi xem trước, anh lái xe đến bệnh viện của cô.
Không ngờ, đẩy cửa phòng bệnh ra trên giường đã trống không!
Tim của anh lập tức bị treo lơ lửng giữa không trung, điên cuồng xông đến bàn của y tá, hét lớn: "Bệnh nhân ở phòng 3302 đâu? Cô ấy đi đâu rồi?"
Y tá bị hù doạ, đi theo đến phòng bệnh: "Ơ, buổi sáng tôi tới kiểm tra cô ấy vẫn còn ở đây, sao lại không thấy đâu nữa?"
"Cô nói gì?" Máu trên mặt của Tập Bác Niên rút đi, trái tim rơi xuống mặt đất, cô đã đi, một người yếu ớt như vậy, sao cô có thể đi được.
Hẳn là cô sẽ không đi xa, sẽ không đi xa, Tập Bác Niên chạy nhanh ra khỏi phòng, trong đầu vô cùng hỗn loạn, nhớ đến sắc mặt trắng bệch của cô, lòng anh đau như cắt!
"Tiên sinh, tiên sinh..." Y tá ở phía sau gọi to, thế nhưng anh lại không nghe thấy tiếng của bất kỳ ai.
Từ đó về sau, Mặc Tiểu Tịch cứ như vậy mà biến mất, không biết cô đi đâu, không biết sống ở góc nào trên thế giới, hay đã ૮ɦếƭ.
Tập Bác Niên lái xe một ngày một đêm tìm cả thành phố, râu ria đầy mặt, tinh thần sa sút giống như kẻ lang thang, cô rời khỏi thế giới của anh, đây là cách trả thù anh tốt nhất.
Đến ngày thứ ba không ăn không uống cuối cùng anh cũng đổ bệnh, quật ngã anh không phải là cơ thể mà là linh hồn!
Nhà họ Tập.
"Tiên sinh, cơ thể ngài có tốt lên chút nào không? Hôm nay Ninh tiểu thư xuất viện, cô ấy rất lo lắng cho ngài." Người giúp việc đứng cạnh giường, nhẹ giọng nói.
"Cô ấy trở về?" Tập Bác Niên ngồi dậy, phủ thêm áo ngủ.
Tiếng xe hơi dừng lại dưới lầu, người giúp việc cười nói: "Chắc là đã về."
Một lúc sau, Ninh Ngữ Yên ôm đứa bé lên lầu: "Niên, nghe nói anh bị bệnh, cả buổi tối em cũng ngủ không được, anh có khá hơn chưa?"
Tập Bác Niên không trả lời, trong lòng vô cùng chán ghét cô ta, muốn làm bộ cũng khó, anh nhìn thấy đứa bé trong иgự¢ cô ta, trong lòng đột nhiên mềm nhũn, đây là món quà tuyệt vời nhất cô để lại cho anh.
"Đưa thằng bé cho tôi! Tôi muốn ôm nó một chút." Anh lạnh nhạt nói.
Ninh Ngữ Yên cảm nhận được Tập Bác Niên lạnh nhạt hơn với cô ta rất nhiều, chẳng lẽ bởi vì anh bị bệnh nên tâm trạng không tốt sao?
Cô ta ôm thằng bé đi qua, đưa đến tay anh, Tập Bác Niên ôm nó, thằng bé trong lòng cũng tỉnh ngủ, giương đôi mắt to trắng đen rõ ràng ngây thơ nhìn Tập Bác Niên.
Đôi tay còn rất nhỏ siết thành một quả đấm, miệng phát ra tiếng ư ư, đột nhiên nở nụ cười với anh.
Tập Bác Niên cảm thấy giống như được ánh mặt trời làm lễ rửa tội, trong khoảnh khắc đó, anh biết, anh sẽ dùng hết sức để yêu thương và bảo vệ đứa bé này.
Ninh Ngữ Yên ngồi xuống bên cạnh, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt thằng bé: "Con của chúng ta thật đẹp, anh nói có phải không?"
Tim của Tập Bác Niên lạnh đi, nhưng vẫn còn lý trí, nếu vạch trần sự thật, cương ầm ĩ lên, cô ta nhất định sẽ nghĩ cách diệt trừ đứa bé này, anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ nó, nếu anh giả vờ không biết chuyện ác của cô ta, có lẽ cô ta còn đối xử tử tế.
Mặc Tiểu Tịch đã đi, anh biết, nếu có thể, cả đời này cô cũng không muốn trở về đây.
"Đúng vậy, thằng bé rất đẹp, giống mẹ của nó." Tập Bác Niên cười khẽ, trước mắt dường như lại hiện ra khuôn mặt diễm lệ kia.
Ninh Ngữ Yên tưởng đang nói cô ta, vui vẻ giương khóe môi.
Ba năm sau.
Trong một căn nhà trọ cũ nát 40 mét vuông, có một chiếc giường gỗ, một thùng mì ăn liền, còn có một cái bếp gas, trong phòng không có cả một chiếc xô pha hay một chiếc ghế cũng không có.
Ánh mặt trời từ trên cao chiếu xuống, có một cô gái đang ngủ trong phòng.
9h tối, cô rời giường rửa mặt, ăn mì gói, sau đó ra khỏi cửa, mái tóc dài không còn sáng bóng bị buộc lên vô cùng rối loạn, chiếc áo khoác màu xám tro dường như đã mặc gần một tháng, đôi mắt cô trống rỗng vô hồn, lại đi một mình trên con đường dơ bẩn, hai bên đều là rác, còn có chất thải của động vật, mùi hôi dày đặc trong không khí khiến cho người ta buồn nôn, nhưng cô không cau mày lấy một lần.
Cô đi qua hai con phố, đến một quán chuyên bán đồ ăn khuya, bên trong đã có người chuẩn bị, xung quanh không hề thiếu sòng bạc và những tên côn đồ lêu lổng cả ngày không có gì làm, mỗi đêm, ở đây đều chật ních người.
Có vài người phụ nữ trang điểm lộng lẫy ngồi bên cạnh soi gương thoa phấn giá rẻ, bọn họ là phục vụ ở đây.
Mặc Tiểu Tịch giống như một âm hồn, đi tới nhà bếp hỗ trợ, cô chưa bao giờ đến đại sảnh, chỉ ở đằng sau làm việc lặt vặt, đợi sáng sớm tan cuộc thì quét dọn nơi này sạch sẽ.
Cô muốn ngủ dưới ánh mặt trời, để đêm tối ầm ĩ chiếm hết toàn bộ suy nghĩ của cô, từ lúc mất đi đứa bé, cô không còn cười nữa, cũng không có khóc, điều đáng buồn chính là cô vẫn vô cùng tỉnh táo, ngay cả sức lực nổi điên cũng không có.
Chỉ có thể làm việc trong vô tri vô giác, nhìn người khác cười, nhìn người khác khóc, còn mình giống như đà điểu núp trong thế giới của bản thân.
10h tối, liên tục có người đến, nói chuyện tục tằn, sờ soạn nữ phục vụ, tướng ăn thô lỗ, đủ thứ loại người.
Mặc Tiểu Tịch cầm mâm đồ ăn đặt trước cửa sổ, ở trong đây có thể nhìn thấy mọi thứ bên ngoài.
Đến rạng sáng nơi này vẫn vô cùng ồn ào, bọn đàn ông uống rượu rồi sau đó kéo người phụ nữ bên cạnh qua một bên giở trò hèn hạ.
"Anh Huy tới, nghe nói đêm nay anh ta thắng không ít, nếu phục vụ tốt, nói không chừng sẽ cho không ít tiền, cô muốn thử một chút không, đừng để con đàn bà Linh Linh kia chiếm được lợi." Nữ phục vụ tên Trần Lam ghé vào cửa sổ, nói quang quác với Mặc Tiểu Tịch.
Vẻ mặt của Mặc Tiểu Tịch không thay đổi, nhưng có chút phản ứng, nữ phục vụ nuốt hạt dưa, bất mãn liếc cô một cái: "Nếu tôi có khuôn mặt xinh đẹp như cô thì đã sớm tự mình đi."
Trần Lam nói xong, đột nhiên ôm bụng: "Ôi chao, bụng tôi đau quá, tôi phải đi vệ sinh, Tiểu Tịch, cô giúp tôi bưng một lần đi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc