Đánh rơi dây chuyền"Tiểu thư, ý của cô là cô đã có biện pháp phải không?" Đôi mắt của nữ giúp việc sáng lên.
"Nếu tôi cũng mang thai, cô nói xem phần thắng có lớn hơn cô ta không?" Ninh Ngữ Yên cười hỏi.
"Mang thai?" Nữ giúp việc giật mình hô nhỏ: "Nhưng tiểu thư làm sao để mang thai, không phải cô muốn giả vờ mang thai chứ, nếu chuyện này giấu không xong, đến lúc sự tình bại lộ, ngược lại càng trở nên khó thu xếp hơn."
"Đương nhiên tôi biết chuyện này, nhưng việc gì Ninh Ngữ Yên tôi đã muốn làm, tôi nhất định sẽ không để lại sơ hở, chỉ cần ở lúc sinh động tay động chân một chút, mang đứa bé của con tiện nhân kia ςướק thành của mình, đến lúc đó, cô ta sẽ hoàn toàn xong đời." Ninh Ngữ Yên tao nhã nở nụ cười, nhưng lại vô cùng đáng sợ.
Nữ giúp việc bên cạnh vẫn không đoán được giả vờ mang thai mà không để lại sơ hở tiến hành như thế nào, nhưng dựa vào sự lanh trí của tiểu thư, nhất định kế hoạch sẽ vô cùng hoàn mỹ.
Sau khi Mặc Tiểu Tịch tỉnh táo lại, bắt đầu lặng lẽ triển khai điều tra, nơi có thể tìm ra manh mối, vẫn là phòng của Tập Vân Noãn, cô nhất định có giữ lại vật kỷ niệm gì đó của người đàn ông cô yêu sâu đậm khi còn sống, nói không chừng có thể tìm thấy nhật ký, hay hình ảnh.
Ban ngày, Mặc Tiểu Tịch đứng trước cửa sổ nhìn xe của Tập Bác Niên lái ra ngoài, lúc 10h Ninh Ngữ Yên cũng xách túi ra cửa, cô lén lút ra khỏi phòng, lúc này ở hành lang vô cùng im ắng, không có một bóng người, mấy ngày nay cô phát hiện, người giúp việc sẽ dọn dẹp vệ sinh trước 9h30\',lên lầu quét dọn từng phòng, cho nên lúc này, bọn họ sẽ không trở lên đây.
Cô lùi vào phòng của Tập Vân Noãn, khung hình lần trước bị cô làm vỡ đã thay cái mới, xem ra Tập Bác Niên thật sự rất thương cô em gái này, sau khi người đã ૮ɦếƭ vẫn luôn dọn dẹp phòng cô mỗi ngày.
Trước tiên nên xuống tay từ đâu mới tốt đây, cô đi tới cạnh bàn học màu trắng gần cửa sổ, nếu là nhật ký hình, hẳn là để ở đây, cô nhẹ nhàng kéo ngăn kéo trên cùng ra, bên trong có rất nhiều đồ đạc lộn xộn, Mặc Tiểu Tịch cẩn thận lật xem, không phát hiện vật gì có ích, sau đó cô lại kéo ngăn kéo thứ hai, thứ ba, xem hết các ngăn kéo cũng không phát hiện thư từ gì có liên quan đến đàn ông, cũng không tìm thấy nhật ký, album hình cũng không có.
Ngẫm lại thì không thể nào, một cô gái không viết nhật ký cũng thôi đi, sao ngay cả album hình cũng không có, nhất định là đặt ở chỗ khác, cô lại nhìn quanh phòng một vòng,thấy ánh mặt trời chiếu xuống, dưới khăn trải giường bằng ren có một điểm sáng nhỏ.
Cô đứng dậy khỏi bàn học, đi tới cạnh giường, vén khăn trải giường màu hồng nhạt lên, cô ấn xuống điểm sáng nhỏ màu trắng, \'ba\' một tiếng, từ bên trong bật ra một ngăn kéo nhỏ, một chỗ bí mật thế này, nếu không nhờ phản xạ của ánh mặt trời, thật sự rất khó phát hiện.
Bên trong này, có lẽ có bí mật cô muốn tìm!
Tim của cô đột nhiên đập bình bịch, kéo ngăn kéo ra, bên trong chỉ đơn giản để hai ba món đồ, một quyển giống như sách, một cái máy ghi âm, còn có một sợi dây chuyền có mặt màu đỏ.
Tầm mắt của Mặc Tiểu Tịch bị mặt sợi dây chuyền này hấp dẫn, toàn thân là hình trái hồ lô bằng bạch ngọc,cô nhớ lại sợi dây chuyền cô đã đánh rơi, hình dáng giống nhau như đúc, đồ trang sức hồ lô bạch ngọc này, không phải là độc nhất vô nhị trên thế giới, nhưng trên mặt sợi dây chuyền của cô có ký hiệu, cô run rẩy lấy từ trong ngăn kéo ra, cuộn đến phần cuối, phía trên khắc một đóa hoa, làm cho cô ngừng hô hấp.
Trời ạ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, sợi dây chuyền cô đã đánh rơi 10 mấy năm, tại sao lại xuất hiện trong ngăn kéo của Tập Vân Noãn, bởi vì thời gian quá lâu, cô chỉ nhớ mơ hồ, lúc rơi mất là ở mùa hoa sơn chi nở rộ, cô ᴆụng vào một anh trai xinh đẹp, anh có đôi mắt rất sáng, nhưng cô không nhớ rõ mặt của anh.
Lúc cô cố gắng hồi tưởng lại thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, dọa cô sợ đến mức chưa kịp đóng ngăn kéo đã trốn vào phòng vệ sinh.
Người vào phòng là aiMặc Tiểu Tịch dán lỗi tai trên cửa, cô nghe thấy tiếng động, có người mở cửa vào phòng, từ tiếng bước chân nghe ra, hẳn là một người phụ nữ, bởi vì có tiếng của giầy cao gót, người thường mang giày cao gót ở trong nhà này, chỉ có Ninh Ngữ Yên, người giúp việc đều mang giày thấp bằng da.
Tiếng bước chân vang lên trong phòng rồi dừng lại một lúc, sau đó lại vang lên lần nữa, tiếng mở cửa vang lên, người kia đi ra ngoài.
Nán lại trong nhà vệ sinh một hồi Mặc Tiểu Tịch mới đi ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn lại hai món đồ kia, phát hiện chỉ còn lại một, máy ghi âm không thấy đâu nữa, chỉ còn lại cuốn album hình, nhất định là người vừa rồi cầm đi, bên trong máy ghi âm nhất định là có bí mật.
Mặc Tiểu Tịch đóng ngăn kéo, lập tức ra khỏi phòng, nếu trong máy ghi âm đó có sự thật cô muốn biết, cô nhất định phải giành lại, nhưng nếu là Ninh Ngữ Yên, sao cô ta cũng có hứng thú với chuyện này, theo lý mà nói, chuyện này không có liên quan đến cô ta!
sự việc càng ngày càng phức tạp!
cô đi đến phòng ngủ của Tập Bác Niên, cô chưa bao giờ đi vào bên trong, gõ cửa cũng không có ai trả lời, chẳng lẽ xuống lầu rồi sao? Sau đó cô chạy xuống lầu nhìn thấy trong phòng ngoại trừ Ninh Ngữ Yên, còn có một người phụ nữ khác, cô để ý thấy giày cao gót của cô ta cũng rất cao.
Ninh Ngữ Yên nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch thì mỉm cười “Mặc tiểu thư, sao hôm nay lại không dưỡng thai cho tốt, xuống đay làm gì vậy?”
Mặc Tiểu Tịch ngẩn người, lập tức phản ứng lại “Ồ!Ở trong phòng rất ngột ngạt, cho nên xuống đây một lát”.
“Vậy sao!”. Ninh Ngữ Yên tỏ ra ngạc nhiên, chỉ vào người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh “Đây là em họ của tôi, Thích Tân Nhã, con bé và Vân Noãn là bạn tốt, hôm nay đặc biệt đến thăm tôi.”
Mặc Tiểu Tịch sửng sốt, em họ của Ninh Ngữ Yên là bạn của Tập Vân Noãn, cô vốn chắc chắn người vào phòng vừa rồi là Ninh Ngữ Yên, nhưng bây giờ cô lại không giám khẳng định.
Bọn họ đều mang giày cao gót, rốt cuộc người vào phòng vừa rồi là ai?
“Mày chính là con tiện nhân câu dẫn anh rể của tao sao?”Thích Tân Nhã đứng lên, không nói tiếng nào, xông về phía Mặc Tiểu Tịch.
“Mau dừng tay lại , Tiểu Nhã”. Ninh Ngữ Yên vội vàng bước lên ngăn cản cô ta.
Mặc Tiểu Tịch cũng theo bản năng giơ tay lên ngăn cản, Ninh Ngữ Yên ở bên cạnh khuyên nhủ “Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, Tiểu Nhã”.
“Chị họ, chị tránh ra đi, chị chịu uất ức như vậy, nếu cậu em mà biết sẽ không tha thức cho Tập Bác Niên và con hồ ly tinh này đâu!”. Thích Tân Nhã dùng sức kéo lấy tóc của Mặc Tiểu Tịch, mà Ninh Ngữ Yên lại kéo tay cô ta ra, không cho cô ta đánh người.
Trong lúc ba người xô đẩy nhau, không biết Ninh Ngữ Yên bị ai đẩy ngã xuống đất, lúc đầu ᴆụng vào trên khung cửa, máu lập tức chảy ra, cô sờ soạn lên trán, thấy bàn tay dính máu, lập túc hét to “A…”
Thích Tân Nhã buông Mặc Tiểu Tịch ra, nhìn thấy Ninh Ngữ Yên chảy máu vô cùng hoảng hốt “Chị họ…chị họ, chị không sao chứ, mau gọi bác sĩ, mau gọi Tập Bác Niên trở về, mau lên”. cô ta quát lớn về phía người giúp việc đang sợ đến ngây người bên cạnh.
Mặc Tiểu Tịch cảm thấy mờ mịt với những chuyện bất ngờ xảy ra này, đến khi Thích Tân Nhã xông đến chỗ của Ninh Ngữ Yên, mới hoàn toàn hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trong nhà vô cùng rối loạn, gọi điện thoại, đỡ Ninh Ngữ Yên về phòng.
một lát sau bác sĩ đến trước, vội vàng chạy lên lầu, sau đó Tập Bác Niên cũng trở về, hỏi người giúp việc đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch đứng ở một bên, bước qua, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới người cô một chút, nhẹ giọng hỏi “Em không sao chứ?”
Mặc Tiểu Tịch giật mình, giống như ăn phải quả táo vừa ngọt, vừa chua lại vừa chát, cô tránh né ánh mắt của anh, nghiêng người đi “Tôi không sao, anh nhanh đi hỏi thăm cô ta đi, hình như bị thương không nhẹ.”
Ninh Ngữ Yên cũng mang thai!Tập Bác Niên nghiêm mặt “không có gì thì tốt, nếu làm tổn thương đến con của tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho em”. Bộ dạng lạnh nhạt của cô làm cho anh không thể nói lên những lời tốt đẹp.
Mặc Tiểu Tịch cong khóe môi giễu cợt, người không biết, còn tưởng rằng anh rất quan tâm đến đứa bé trong bụng cô, kỳ thực anh chỉ sợ xáo trộn kế hoạch của anh mà thôi, người đàn ông này, cô đã không còn ôm bất kỳ ảo tưởng nào nữa, nhưng có lúc vẫn cảm động bởi những biểu hiện tình hư giả ý của anh.
Tập Bác Niên lập tức xoay người đi lên lầu, Mặc Tiểu Tịch im lặng đứng ở phòng khách một lúc, đột nhiên cảm thấy rối loạn, không biết tiếp theo nên làm gì, một cảm giác cô đơn, xa lạ, sợ hãi mạnh mẽ kéo đến, cô nghĩ cô tạm thời nên trốn vào trong phòng.
cô đi lên lầu, nhìn thấy tay của Tập Bác Niên đặt trên cánh cửa, nhưng không đi ra, cô lặng lẽ đi ngang qua phía sau anh, lúc cô đang muốn vào phòng, cửa cách vách mở ra, bác sĩ Từ bên trong đi ra ngoài.
“cô ấy thế nào rồi?” Tập Bác Niên lạnh nhạt hỏi.
“Tiên sinh, điều này… Ninh tiểu thư đã mang thai”. Bác sĩ chần chừ một lúc mới thốt ra khỏi miệng.
“Cái gì?” Giọng nói của Tập Bác Niên đột nhiên cao lên, nói thật, trong lòng anh bây giờ ngoại trừ ngạc nhiên, không có một chút vui mừng, anh theo bản năng nhìn về phía Mặc Tiểu Tịch đang đứng ngây người ở cửa phòng, đôi môi mỏng mấp máy, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Mặc Tiểu Tịch giống như khúc gỗ đờ đẫn đi về phía trước, đóng cửa phòng, Ninh Ngữ Yên cũng mang thai!
Tin tức này so với dự liệu còn chấn động hơn, trong lòng cô vô cùng chua xót, con của cô nhất định sẽ trở thành con riêng bị người ta chửi rủa, mà con của bọn họ sẽ được hạnh phúc vây quanh, cho dù trước đó vẫn tự nói với mình, không sao, một mình cô cũng có thể, nhưng lúc phải đối mặt, làm sao có thể không có gì.
Chẳng biết từ lúc nào nước mắt đã rơi đầy hai má cô, cô rất ghét nước mắt, nhưng gần đây lại không ngừng tuôn rơi.
Tập Bác Niên ở ngoài trước nói chuyện với bác sĩ mấy câu, lúc đi vào phòng, nhìn thấy trán của Ninh Ngữ Yên quấn băng gạc, yếu ớt nằm trên giường, Thích Tân Nhã đứng bên cạnh, thấy anh đi vào, áy náy cúi đầu “Anh rể, đều là em không tốt, là em quá thô lỗ, mới làm hại chị họ bị thương, em không biết chị ấy có em bé, xem này con hồ ly kia…”
“Tiểu Nhã, đừng nói nữa” Ninh Ngữ Yên lên tiếng ngăn cản.
Tập Bác Niên cười giả dối nói “không sao, tính tình cởi mở của Tân Nhã vẫn không thay đổi, sau này ở cùng chị họ của em nhiều một chút.”
“Vâng, vâng” Thích Tân Nhã mỉm cười, sự tao nhã và lịch sự của anh ngược lại làm cho cô cảm thấy xấu hổ, trước đó suy nghĩ nên mắng anh thế nào cho tốt, nhưng bây giờ gặp được anh lại không nói nên lời.
“Niên, Mặc Tiểu Tịch không sao chứ, hay là nhân tiện để bác sĩ đi xem một chút, nếu động đến thai khí, anh phải trách em rồi”. Ninh Ngữ Yên tự trách nói, trong lời nói lộ ra chút thất vọng và buồn bã.
Tập Bác Niên cười nhạt nói “không cần xem, cô ấy rất tốt, trái lại em, mang thai cũng không biết, em thông minh như vậy, nên sớm phát hiện ra mới đúng, em muốn anh trở thành tội nhân thiên cổ sao?”
“Trong đầu em gần đây rất buồn phiền, cho nên không để ý. Niên, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ vì anh mà sinh một đứa con khỏe mạnh” Ninh Ngữ Yên dịu dàng nhìn anh, lẳng lặng mỉm cười.
“Anh rất mong đợi!” Tập Bác Niên nở nụ cười tương tự.
Sau khi Ninh Ngữ Yên mang thai, từ trên xuống dưới đều vô cùng cẩn thận, cộng thêm việc cô ta nôn nghén dữ dội, ăn gì nôn nấy, Tập Bác Niên cũng dành thêm thời gian đến bầu bạn với cô ta, Mặc Tiểu Tịch ở trong nhà giống như không khí, không phát ra tiếng động, cũng không xuất hiện trong tầm mắt của người khác, ngay cả cửa cũng không ra, người giúp việc đưa cơm đến thì ăn, bình thường luôn yên lặng ngồi trên sân thượng hoặc nằm ở trên giường.