Hôm nay cô về nhà một mình, vì Niên Thường có cuộc họp với bộ phận chế tác. Anh không muốn cô ngồi chờ đợi mình nên đã bảo tài xế riêng đến đón cô về nhà trước để nghỉ ngơi.
Đang ở trong bếp phụ dì Vân nấu ăn, chợt cô nghe thấy tiếng chuông cửa. Dì Mai bước ra bên ngoài mở cổng, một lát sau đã nghe thấy giọng nữ lạ lẫm kèm theo tiếng dì Mai văng vẳng ở khu vực phòng khách:
- Cô à, cô không thể tùy tiện vào đây được. Cậu chủ không có ở nhà, hơn nữa cũng không có căn dặn sẽ đón tiếp cô. Mong cô thông cảm mà về...
Dì Mai chưa nói dứt câu. Người phụ nữ mặc chiếc đầm ôm sát body màu đen, trên người đeo trang sức đắt tiền, dáng vẻ mảnh mai trông rất ra dáng con nhà cao sang. Cô ta còn kéo theo tận hai chiếc vali to tướng.
Cô ta quát lớn:
- Bà già kia, bà có biết tôi là ai không hả? Dám dùng thái độ xấc xược đó để cư xử với tôi à? Mau nhắn với anh Niên Thường rằng Lưu Đình đã đến nhà anh ấy, bảo anh ấy mau về gặp tôi. . 𝖭ha𝓷h 𝗆à khô𝓷g có quả𝓷g cáo, chờ gì 𝐭ì𝗆 𝓷gay ﹏ T𝘙Ù𝑴 T𝘙UYỆ𝖭.𝑽𝓷 ﹏
Một người làm khác thấy dì Mai rơi vào tình cảnh khó xử liền bước đến:
- Cô à, chúng tôi hoàn toàn không nghe cậu chủ căn dặn gì về sự xuất hiện của cô. Mong cô thông cảm mà đừng làm khó người làm bọn tôi. Có gì thì cô hãy quay lại khi cậu chủ có ở nhà được không?
Cô ta hằn giọng, tuy bề ngoài đẹp đẽ nhưng thái độ lại rất vô lễ:
- Các ngươi dám ăn nói với tôi kiểu đó! Chán sống hết rồi à?
Nhận thấy sự ồn ào, Tuệ Sam từ phía trong bước ra, cô cất lời:
- Có chuyện gì sao dì Mai, chị Lệ?
Dì Mai và chị Lệ quay sang nhìn cô, kể từ khi cô về villa sống, nhờ tính cách hiền lành, ôn hoà nhỏ nhẹ nên mọi người rất yêu quý cô. Cô đối với họ không hề ra dáng chủ cả mà ức Hi*p chèn ép, dù họ đều biết anh rất cưng chiều cô.
Nhìn thấy nữ chủ nhân đoan trang hiền dịu của họ, chị Lệ liền mỉm cười, sau đó giọng nói nghiêm túc "mách" với cô:
- Cô Tuệ Sam, cô xem, đột nhiên cô gái này đi xăm xăm vào nhà khi dì Mai vừa mở cổng. Còn nằng nặc đòi gặp cậu chủ nữa. Nhưng chúng tôi không biết cô ấy là ai cả.
Vừa nhìn thấy cô, cô ta liền cau mày, vênh mặt nói lớn:
- Ai đây? Cô là osin à? Lũ các người đang muốn hùa nhau chọc tức tôi sao?
Cô nhỏ nhẹ, thái độ lịch sự:
- Cô à, cho hỏi cô là...
Ả ta "hứ" một tiếng rồi cất lời chảnh chọe:
- Nói cho các người biết, tôi là tiểu thư Lưu Đình của Nhạc gia, và cũng chính là vị hôn thê của anh Niên Thường. Biết khôn thì đừng làm phật ý tôi.
Cô vừa nghe thấy lời khẳng định đầy tự tin của Lưu Đình thì không khỏi ngạc nhiên. Bởi lẽ anh chưa từng nói với cô về chuyện này.
Trong lòng Tuệ Sam dâng lên cảm giác vừa khó hiểu lại khó chịu. Nếu anh thật sự đã có vị hôn thê thì tại sao lại muốn cô trở thành tình nhân của anh, khiến cô vô tình trở thành người thứ ba? Không lẽ anh đã phản bội cô ấy? Anh là người đàn ông tệ bạc như vậy sao?
Vừa lúc tiếng chuông ngoài cổng vang lên, là anh đã về. Dì Mai vội chạy ra mở cổng.
Xe của anh lăn bánh vào sân nhà. Niên Thường vừa bước xuống xe đã nghe dì Mai nói đến sự xuất hiện của cô gái tên Lưu Đình kia, cô ta còn nhận là vị hôn thê của anh.
Niên Thường đi nhanh vào trong. Vừa nhìn thấy anh, hai mắt ả Lưu Đình đã sáng rỡ:
- Niên Thường, anh về rồi. Em chờ anh từ nãy đến giờ. Mấy người làm của nhà quá đáng lắm, bọn họ...
Dù biết Lưu Đình đang sờ sờ đứng đó nhưng ánh mắt của anh chỉ hướng về một người.
Lưu Đình sựng câu nói khi thấy anh bước thẳng về phía cô, mỉm cười dịu dàng với người con gái anh yêu:
- Anh về rồi, hôm nay cuộc họp có nhiều vấn đề cần giải quyết nên anh về hơi trễ.
Lúc này Tuệ Sam không thể cười nổi khi có quá nhiều hoài nghi bủa vây lấy tâm trí cô về mối quan hệ giữa anh và Lưu Đình.
Cô ta nhìn thấy sự khác lạ trông cử chỉ và lời nói của anh dành cho cô thì liền cất lời:
- Niên Thường, cô ta là ai vậy? Chẳng phải chỉ là một con ở thôi sao? Anh vì nó mà đang làm lơ em à!?
Anh nhìn Lưu Đình, ánh mắt sắc lạnh, hằn giọng khiến cô ta hoảng sợ:
- Cô nên cẩn trọng lời nói. Nơi này không đón tiếp cô, mau đi đi.
Thái độ gây gắt của anh dành cho cô ta khiến không chủ Lưu Đình mà cả cô cũng rất bất ngờ. Tại sao anh lại lạnh lùng, vô tâm với vị hôn thê của mình đến vậy?
Lưu Đình tức tối, anh hoàn toàn không để tâm đến cô ta dù một chút, thậm chí còn rất ghét bỏ.
- Em là vị hôn thê của anh, anh quên điều này rồi à? Vừa về nước em đã vội đến nhà tìm anh, sao anh có thể đối với em như vậy? Chỉ gì một kẻ thấp hèn như cô ta?
Anh có thể nhịn nhục sự quá quắc không biết thân phận của cô ta, nhưng tuyệt đối không làm ngơ nếu cô ta buông lời xúc phạm Tuệ Sam.
- Cô nên cẩn trọng khi dùng lời nói. Mau ra khỏi đây, nếu không đừng trách tôi.
Anh nắm tay cô:
- Mình đi thôi em.
Cô ngẩn người bước theo anh, bỏ lại Lưu Đình tức tối đứng phía sau. Tuệ Sam không hiểu chuyện gì đang xảy ra, càng không thể hiểu mối quan hệ giữa anh và cô ta.