Nước trong phòng tắm vẫn còn đang chảy ào ào, tràn đầy mặt đất, nhưng màu của nước lại là màu đỏ.
Mà Cố Lan San, người anh vẫn luôn lo lắng xảy ra chuyện gì dĩ nhiên là cũng nằm trong vũng máu.
Quần áo màu trắng của cô cũng nhuốm đỏ.
Sao lại là màu đỏ đây?
Thịnh Thế như ngu ngốc đứng ở đó, uổng cho sự cơ trí thông minh của mình, nhưng giờ phút này trong đầu anh căn bản chính là không có cách nào chuyển động.
Ánh mắt của anh rõ ràng là nhìn chằm chằm vào Cố Lan San nằm trong vũng máu, thật lâu, tròng mắt anh mới khẽ nhúc nhích, thấy sắc mặt Cố Lan San tái nhợt như trong suốt, ngày trước sắc môi cô phấn hồng, lúc này giống như tờ giấy trắng vậy, hai tay cô vô lực rũ xuống, đầu nghiêng một bên dựa vào vách kính phòng tắm vòi hoa sen.
Thịnh Thế nhìn mặt cô, từ từ dời tầm mắt xuống, sau đó thấy một tay cô đặt trong vũng máu, nhưng lại cầm một lưỡi dao mỏng.
Đây rốt cuộc là cảnh tượng gì?
Ai có thể nói cho anh biết, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thịnh Thế cảm thấy nhìn cảnh này rất quen mắt, lúc học cao trung anh và Cố Lan San đã xem phim truyền hình vô vị, hình như có diễn qua, gọi là gì…….. Cắt cổ tay tự sát………. Đúng, là cắt cổ tay tự sát………..Tự sát?
Tự sát?!
Cố Lan San tự sát?
Giống như một tiếng sét hung hăng đánh vào lòng anh.
Lúc này đột nhiên anh hoàn hồn, sau đó giơ chân lên, đi một bước vào vũng máu, nhưng bước chân của anh rất lảo đảo, không cẩn thận làm cả người bị trượt ngã, may là anh tay mắt lanh lẹ mới đỡ được vào một bên vách kính, miễn cưỡng ổn định thân thể.
Ánh mắt của anh vẫn dừng trên người Cố Lan San như cũ, anh từ từ chen vào trong phòng tắm, nước bên trong rất lạnh, anh lạnh đến run rẩy, anh thấy rõ cổ tay trái của Cố Lan San đặt trong nước lạnh lẽo, có một vết cắt màu máu thật sâu.
Thịnh Thế cảm thấy Cố Lan San cách mình gần như vậy, anh cúi người là có thể bế cô vào trong lòng.
Thế nhưng anh lại không có cách nào nhúc nhích.
Anh chỉ nhìn thấy Cố Lan San không còn sức sống, mắt nhắm thật chặt, thế nhưng anh không thể cong người xuống được.
Bà quản gia nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ước chừng hơn nửa ngày mới run rẩy hoàn hồn, nghiêng đầu sang chỗ khác, hướng về phía người hầu bên ngoài đang đứng, giọng nói run rẩy phân phó nói: “Nhanh, mau gọi bác sĩ.”
Người giúp việc thấy bên trong nhà toàn máu đỏ, căn bản không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ý thức một chút vội xông ra ngoài.
Bà quản gia suy nghĩ một chút, vội chạy đi ra ngoài, bà phải tìm băng gạc, tìm thuốc cầm máu, trước khi bác sĩ đến phải cầm máu……..
Trong phòng tắm bỗng chốc không còn người, Thịnh Thế nhìn Cố Lan San, anh nghĩ, cô sẽ không ૮ɦếƭ chứ…..
Cái nghĩ này từ từ hình thành ở trong lòng anh, Cố Lan San ૮ɦếƭ?
Cố Lan San ૮ɦếƭ?
Cố Lan San ૮ɦếƭ?
Đôi mắt Thịnh Thế nhẹ nhàng nhúc nhích, Cố Lan San đã ૮ɦếƭ rồi, làm sao có thể! Đùa gì thế, anh không cho phép, tại sao cô có thể cứ như vậy mà ૮ɦếƭ được?
Thịnh Thế nghĩ tới đây, lại đột nhiên cúi người xuống, lập tức ôm lấy người Cố Lan San, thân thể của cô nhỏ mềm như một một cục bông, không có chút hơi sức nào, xiêu vẹo dựa vào trong иgự¢ anh, môi anh lẳng lặng mím vào, không biết từ khi nào khóe mắt của anh đã toàn nước mắt.
“Sở Sở? Sở Sở?” Thịnh Thế mất rất nhiều công sức mới cứng rắn nặn ra hai tiếng gọi tên của cô, giọng nói nghe rất hốt hoảng luống cuống, vậy mà cô vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Tay Thịnh Thế bắt đầu run lên, đôi môi run rẩy dữ dội hơn, anh há miệng muốn gọi tên cô, nhưng lại không làm thế nào có thể phát ra được âm thanh, cuối cùng chỉ có thể thả tay đang ôm người cô ra, đưa tay tới иgự¢ cô sờ soạn.
Anh muốn sờ một cái xem cô có còn nhịp tim hay không.
Nhưng lúc tay của anh sắp chạm vào tim Cố Lan San, thế nhưng lại không có dũng khí để tay lên.
Nếu như cô không còn nhịp tim, nếu như cô đã ૮ɦếƭ, anh phải làm gì?
Tay Thịnh Thế run một cách lợi hại, anh không có cốt khí rút tay về, muốn ôm Cố Lan San đứng dậy, nhưng anh lại phát hiện căn bản mình không có lấy một chút hơi sức.
Toàn thân anh đều là giả.
Bà quản gia cầm băng gạc và thuốc cầm máu đi vào, thuận thế giơ tay lên tắt tất cả nước lạnh ở trên vẫn còn chảy, cầm khăn lông khô xoa xao chỗ cổ tay bị thương của Cố Lan San, sau đó đổ thuốc lên.
Thịnh Thế nhận lấy băng gạc từ trong tay bà quản gia, tay anh run rẩy bắt đầu quấn băng gạc cho cô, nhưng có quấn thế nào cũng không nổi, thuốc trên máu của cô cũng không ngừng chảy, vẫn tràn ra ngoài như cũ, tách thuốc ra.
“Ngài Thịnh, cái này làm sao bây giờ, mất máu quá nhiều sẽ ૮ɦếƭ.” Bà quản gia gấp đến mức bó tay.
Đúng vậy, làm thế nào, Cố Lan San ૮ɦếƭ rồi thì phải làm thế nào?
Thịnh Thế cũng không biết phải làm thế nào, anh chỉ giơ tay lên, vội vàng đè cổ tay bị thương đang chảy máu của Cố Lan San, sau đó dùng lực ấn, muốn ngăn cản máu chảy ra.
Thế nhưng anh lại phát hiện, căn bản là không làm được chuyện gì, máu của cô dính lấy tay anh.
“Bác sĩ, bác sĩ! Tìm bác sĩ!” Ánh mắt Thịnh Thế đỏ lên như máu chảy ra ở cổ tay Cố Lan San vậy, khàn giọng đến xé phổi kêu một tiếng.
Thịnh Thế miễn cưỡng bế Cố Lan San lên, anh không cảm thấy cô có chút nhiệt độ nào, bước chân anh đi lảo đảo, anh đặt cô nằm trên giường, vẫn xiết chặt cổ tay cô như cũ, vẻ mặt muốn bao nhiêu suy sụp thì có bấy nhiêu.
Giống như người vẫn không gì không làm được, là vua làm mưa làm gió trên thương trường trong nháy mắt đã biến mất hoàn toàn.
...
...
Một lúc sau bác sĩ gia đình vội vàng chạy tới giúp Cố Lan San cầm máu sau đó nhanh chóng mang ra xe cứu thương.
Lúc ở trên xe cứu thương đo huyết áp cho cô lại thấp đến đáng sợ.
Trên xe cứu thương, Thịnh Thế vẫn luôn ôm Cố Lan San vào trong иgự¢, anh không biết những bác sĩ vây quanh anh rốt cuộc là đang làm gì, vừa ghim kim vừa kiểm tra cho Cố Lan San, anh chỉ muốn biết Cố Lan San còn sống hay ૮ɦếƭ, anh ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, hỏi: “Cô ấy đã ૮ɦếƭ chưa?”
“Bước đầu khó nói.” Bác sĩ gia đình có quen biết với Thịnh Thế mở miệng trả lời: “Phải đợi đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện, nếu như cô ấy không bị thương động mạch chủ, chỉ cắt đến tĩnh mạch mà mất máu quá nhiều thì có lẽ còn có hi vọng sống nhưng nếu cắt đến động mạch chủ......”
Lúc Thịnh Thế nghe đến đó ánh mắt lập tức trở nên khủng hoảng, anh hiểu ý trong lời nói của bác sĩ nhưng chính anh muốn không hiểu, anh vẫn muốn mở miệng hỏi: “Nếu như cắt đến động mạch chủ thì như thế nào?”
“Về mặt y học mà nói, trường hợp cắt đến động mạch chủ mà máu chảy không ngừng thì mới có khả năng mất máu mà ૮ɦếƭ, nếu như theo tốc độ máu chảy nhanh nhất thì ít nhất cũng phải một tiếng mới có thể ૮ɦếƭ.” Bác sĩ cảm thấy Thịnh Thế lúc này cực kỳ kinh khủng nên câu trả lời của ông vô cùng uyển chuyển: “Cho nên có lẽ cô San còn có hi vọng.”
Cái gì mà gọi là có lẽ còn có hi vọng?
Giọng nói Thịnh Thế lập tức trở nên hung dữ: “Tôi hỏi ông, cô ấy có thể còn sống hay không?”
Bác sĩ lại ngậm miệng không dám lên tiếng.
Thịnh Thế nhìn Cố Lan San bị anh ôm vào trong иgự¢, hơi thở yếu ớt giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ dừng lại, rốt cuộc anh lấy hết dũng khí giơ tay lên sờ иgự¢ cô, sờ soạng một lúc mới cảm thấy được nhịp đập, không biết là do ảo giác của anh hay trái tim cô thật đang đập.
Bỗng dưng trong lòng anh dâng một cảm giác sợ hãi và hốt hoảng không nói nên lời, nhìn bác sĩ, mở miệng thúc ép: “Nói cho tôi biết, cô ấy có thể sống.”
Lời nói của anh vừa khẳng định vừa kiên quyết.
Bác sĩ bị dọa sợ tới mức không dám lên tiếng nói chuyện.
Cũng may lúc này xe cứu thương đã tới bệnh viện quân khu mới làm dịu được bầu không khí.
Đến bệnh viện, đoàn người lập tức thử máu cho Cố Lan San, vừa cho người đi kho máu lấy máu vừa đưa cô vào phòng cấp cứu.
Thịnh Thế vẫn theo sát bên, lúc tiến vào phòng cấp cứu, anh bị chặn ở bên ngoài, anh giống như một con sư tử bị chọc giận, quát: “Tốt nhất các người có thể cứu sống cô ấy, nếu cô ấy ૮ɦếƭ tôi lập tức phá hủy nơi này!”
Hạ Phồn Hoa và Quý Lưu Niên nhận được tin tức của Thịnh Thế vội vàng chạy tới, hai người hợp lực ôm lấy anh, không cho anh xông vào phòng cấp cứu, mỗi khi thấy bác sĩ lại quát lên.
Phòng cấp cứu bị vây bởi ba tầng nhưng cả tầng lầu đều có thể nghe được tiếng rống giận đinh tai nhức óc của anh.
Lúc y tá bưng huyết tương đi qua Thịnh Thế đều cố ý cách thật xa, ép sát vào tường, nhìn cũng không dám nhìn Thịnh Thế, nhanh chóng đi vào, giống như Thịnh Thế là sói bất cứ lúc nào cũng có thể ăn thịt người.
Tất cả chuẩn bị xong, người cuối cùng đi vào phòng cấp cứu chính là viện trưởng bệnh viện quân khu, là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, khoác một chiếc áo trắng dài, mặt không có bất kỳ cảm xúc gì đang đi tới.
Quý Lưu Niên biết người phụ nữ này là viện trưởng nên cười chào hỏi: “Viện trưởng Tôn, viện trưởng vẫn khỏe chứ.”
Mặt viện trưởng Tôn vẫn lạnh như băng, chỉ gật đầu nói một câu “Vẫn tốt” với Quý Lưu Niên rồi đi vào bên trong.
Vốn Thịnh Thế đã an tĩnh được một chút bất chợt lại giậm chân giận dữ, xông lên kéo cổ áo của viện trưởng Tôn, quát: “Sao bà vẫn còn khoan thai chậm rãi như vậy, mau đi vào cứu người cho tôi! Tôi trịnh trọng nói cho bà biết, nếu Cố Lan San có chuyện gì thì tôi nhất định sẽ chôn toàn bộ các người theo!”
Quý Lưu Niên vội vàng ôm lấy hông của Thịnh Thế, Hạ Phồn Hoa thì dùng sức đẩy tay Thịnh Thế ra, sau đó cười nói với viện trưởng Tôn: “Viện trưởng Tôn, thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
Viện trưởng Tôn biết Thịnh Thế, biết anh là thái tử gia nhà họ Thịnh, lqđ cũng nghe nói cô gái cắt cổ tay tự sát chưa rõ sống ૮ɦếƭ bên trong là vợ của cậu ta.
Thấy Thịnh Thế nổi giận la hét, bà lại vô cùng bình tĩnh, không hề sợ hãi, nhàn nhã giơ tay chỉnh lại quần áo của mình rồi liếc nhìn Thịnh Thế, giọng điệu bình thản: “Người hại cô ấy tự sát không phải là tôi.”
Thịnh Thế nghe vậy giùng giằng muốn xông lên, bộ dạng kia như muốn bẻ gãy cổ viện trưởng Tôn.
”Bắt đầu từ bây giờ tôi mà còn nghe thấy cậu hét thì cậu có tin tôi sẽ cho cậu một mũi thuốc lập tức yên tĩnh hay không!”
Viện trưởng Tôn nhìn cũng không thèm nhìn bộ dạng khoa tay múa chân của Thịnh Thế, dứt khoát bỏ lại một câu rồi đi thẳng vào phòng cấp cứu, còn thuận tay khép cửa lại.
Không biết có phải lời nói của viện trưởng Tôn có tác dụng hay không mà Thịnh Thế thật sự trở nên yên tĩnh.
Anh thở hổn hển, chậm rãi cúi thấp đầu, sau đó nhìn thấy trên tay trên quần áo mình đều là vết máu đã khô, cả người lập tức vô lực xụi lơ, lúc này Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa mới buông cánh tay kiềm chế Thịnh Thế ra, Thịnh Thế cứ nhìn tay mình rồi từ từ ngồi xổm xuống đất.
Thời gian như dòng nước từng chút từng chút trôi qua, Thịnh Thế vẫn duy trì tư thế bất động như vậy.
Cũng không biết qua bao lâu, cửa chính phòng cấp cứu bị người từ giữa nặng nề đẩy ra.
”Người bệnh mất máu quá nhiều, trong kho máu đã không còn máu dự trữ, xin hỏi có người nào ở đây có kiểu máu AB?”
Y tá đứng ở cửa ra vào, phòng bị nhìn Thịnh Thế, thận trọng mở miệng hỏi thăm.
Thịnh Thế lập tức đứng lên, đưa ra cánh tay, nói: “Hãy lấy máu của tôi.”
”Thật xin lỗi, ngài Thịnh, nhóm máu của ngài là nhóm máu A, bệnh viện chúng tôi có lưu trữ.” Y tá giải thích.
Nhưng Thịnh Thế hoàn toàn không nghe vào, tiếp tục la hét: “Tôi nói, để cho cô lấy máu của tôi,cô liền lấy đi, cô không nghe lời tôi nói sao!”
Vừa nói, cả người Thịnh Thế hướng về phía y tá đang đứng đi tới, kéo tay áo, đưa tới trước mặt của y tá, cầm lên ống tiêm trong khay, lung tung nhét vào trong tay y tá.
Y tá bị sợ lập tức buông lỏng tay, lui về phía sau một bước, Thịnh Thế lại kéo cô ta đến trước mặt của mình, thấy cô ta không làm gì, liền nhìn qua khay phẫu thuật trên tay cô, lấy dao phẫu thuật, đâm lên cổ tay mình.
”Nhị Thập!” Quý Lưu Niên thấy cảnh tượng này, vội vàng hô một tiếng tên của anh, xông lên trước, nắm tay Thịnh Thế.
Hạ Phồn Hoa cũng nhào tới, ôm thật chặt một cái cánh tay khác của Thịnh Thế, liều mạng ngồixuống, dùng sức nói: “Nhị Thập, cậu bình tĩnh một chút, tôi gọi điện thoại ngay bây giờ, gọi người từ bệnh viện khác đem máu tới đây!”
Thịnh Thế hiện tại chỉ lo lắng cho sự sống ૮ɦếƭ của Cố Lan San, đem máu từ bệnh viện khác đến đây thì cô sẽ tiếp tục mất máu, khi trở lại cô có thể sẽ ૮ɦếƭ hay không, anh giống như không nghe được những lời Hạ Phồn Hoa nói, vẫn liều mạng giãy dụa.
Anh cũng không biết khí lực từ đâu lớn như vậy, Hạ Phồn Hoa cùng Quý Lưu Niên hai người kiềm chế anh, cũng bị anh ᴆụng trái phải ngã.
Thịnh Thế không bị ai giữ lại, tiếp tục cầm dao, phía đâm lên cánh tay mình, vậy mà khi lưỡi dao mới vừa tiếp xúc với da thịt, cả người anh đột nhiên mất hết sức lực, ngã trên mặt đất.
Sau lưng anh, viện trưởng Tôn thở dài vừa đi ra từ phòng cấp cứu, trên tay còn cầm một cây kim, mở miệng nói: “Thật là rắc rối, bây giờ thì yên tĩnh hơn nhiều.”
Viện trưởng Tôn cũng không thèm nhìn Thịnh Thế đang nằm dưới đất, trực tiếp đem ống tiêm ném vào trong thùng rác, hướng về phía y tá nói: “Chồng tôi vừa vặn hôm nay ở trong bệnh viện làm kiểm tra, ông ấy và cô Cố có nhóm máu giống nhau, cô theo tôi đi lấy máu của ông ấy.”
Thấy cả người Thịnh Thế cản đường của bà, bà giơ chân lên, đá đá cả người Thịnh Thế, sau đó đi thẳng tới, thuận đường để lại cho Quý Lưu Niên cùng Hạ Phồn Hoa một câu: “Đưa cậu ta đến phòng nghỉ đi.”