Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 98

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Tất cả đều giống như diễn biến phim truyền hình vậy, sau khi tính khí anh nổi điên lên cơn động kinh, cậu ta lại nói cho anh biết chân tướng sự việc.
Thịnh Thế nghĩ đi nghĩ lại, thở một hơi thật dài, phòng làm việc rõ ràng rất lớn, thế nhưng anh lại cảm thấy khó chịu.
Anh đứng lên, đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ càng thêm đỏ, giống như là máu vậy.
Thật ra tính khí của anh vẫn có thể khống chế được, nhưng lúc đối mặt với Cố Lan San, anh lại luôn bất chợt trở nên không giống mình, anh nhớ anh tức giận rất lớn, đem những thứ trong phòng có thể đập đều đập vỡ, cái đó có phải rất hung dữ có thể hù cô sợ hãi hay không? Anh còn nhớ rõ trước khi mình đi, còn hướng về phía cô nói, Cố Ân Ân sảy thai, Hàn Thành Trì không sống được, bây giờ cô có thể đang núp vào một góc trong phòng mà len lén khóc hay không?
Nghĩ trong chốc lát, anh móc điện thoại di động ra.
Anh phải hỏi xem người phụ nữ kia thế nào.
Lúc đầu anh chọn số di động của cô, nhưng lại nghĩ nghĩ, nên đổi thành số điện thoại nhà, bà quản gia nghe, anh muốn hỏi cô, tuy nhiên lại thấy mất hết mặt mũi đành hỏi vòng vo: “Trong nhà có ổn không?”
Bà quản gia nghĩ, trong nhà có thể có chuyện gì?
Ngài nổi giận một trận rồi ra ngoài, cô San đang nghỉ ngơi, rất tốt.
Vì vậy, bà quản gia trả lời: “Rất tốt.”
“Ừ.” Căn bản Thịnh Thế muốn hỏi không phải cái này, anh nghĩ tới chính là tâm tình hiện giờ của Cố Lan San có phải rất không tốt không, thế nhưng anh lại cảm thấy mình vừa mới tức giận như vậy, bây giờ gọi ngay điện thoại trở lại, hình như có điểm quái dị, nên anh hắng giọng nói một câu: “Không có việc gì.”
Sau đó cũng không đợi bà quản gia nói chuyện đã tắt điện thoại.
Bà quản gia cảm thấy cuộc điện thoại này của Thịnh Thế không thể giải thích được, bà nhìn thời gian, đã sắp chạng vạng tối, nên chuẩn bị bữa tối rồi, sau đó gọi cô San dậy ăn cơm.
Sau khi Thịnh Thế cúp điện thoại, vẫn cảm thấy trong lòng có chút không thông, anh nhìn lướt qua số điện thoại di động của Cố Lan San, cuối cùng cầm lấy chìa khóa xe, lái ô tô về nhà.
Bà quản gia thấy Thịnh Thế mới gọi điện thoại về nửa giờ trước, bà hơi ngạc nhiên, bà còn tưởng tối nay Thịnh Thế không trở lại, dù sao trước anh và cô San cãi nhau đều không về nhà.
“Ngài Thịnh, Ngài đã trở lại.”
Thịnh Thế lạnh nhạt nghiêm mặt, không thấy bóng dáng Cố Lan San trong phòng khách nên hỏi: “Cô ấy đâu?”
Bà quản gia biết Thịnh Thế hỏi người nào nên đáp: “Cô San đang ngủ.”
Lúc này Thịnh Thế mới yên tâm, gật đầu một cái rồi lên lầu.
Cửa phòng ngủ không khóa, bên trong vẫn là một đống hỗn độn như cũ, anh cau mày thật chặt, đi vào, thấy trên giường không có ai, anh đi tới ban công và phòng thay đồ cũng không có người, trong lòng anh bỗng dưng căng thẳng, định đi hỏi người giúp việc xem Cố Lan San đâu, lại nghe được tiếng nước chảy truyền ra từ phòng rửa tay.
Cửa phòng ngủ không khóa, bên trong vẫn hỗn độn như cũ, anh chau mày lại, đi vào, lại thấy giường lớn không có ai, anh đi tới ban công và phòng thay đồ cũng không có người, trong lòng anh bỗng dưng căng thẳng, định đi hỏi người giúp việc, Cố Lan San ở đâu, liền nghe trong phòng rửa tay truyền ra tiếng nước chảy.
Thịnh Thế nghe được tiếng nước chảy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thì ra là Cố Lan San đang tắm.
Suýt nữa anh cho là cô thừa dịp người giúp việc trong nhà không chú ý, lén chạy ra ngoài.
Trái tim Thịnh Thế lơ lửng, rốt cuộc để xuống, anh liền giơ tay lên, đẩy cửa phòng tắm, nhưng lại bị khóa trái, Thịnh Thế suy nghĩ một chút, liền đi ra phòng ngủ, trực tiếp đứng ở lầu hai trên hành lang, chống tay vịn bằng gỗ đỏ, hướng về phía người giúp việc ở lầu dưới kêu to: “Mấy người lên đây, quét dọn phòng ngủ một chút.”
Bà quản gia vội vàng phái bốn người lên lầu, Thịnh Thế đứng ở khu vực duy nhất hoàn hảo không hao tổn trên ban công, nhìn bốn người giúp việc quét dọn vệ sinh.
Thịnh Thế đứng ở trên ban công, nhìn ngoài cửa sổ nhìn bầu trời đỏ nhức mắt, trong lòng nghĩ, sau khi Cố Lan San tắm xong ra ngoài, anh nên nói gì với cô?
Hiện tại người phụ nữ kia sợ là đã hận ૮ɦếƭ anh, gần đây tính khí anh ở trước mặt cô rõ ràng thu lại vô cùng tốt, nhưng mà...... Thịnh Thế nghĩ tới đây, nhìn người giúp việc đổi ga giường vỏ chăn và bà quản gia mở miệng, hỏi một câu: “Sau khi tôi đi ra ngoài, trong nhà vẫn ổn chứ?”
Anh phải nghĩ biện pháp biết trước tâm tình Cố Lan San tồi tệ đến mức nào, để anh có thể ứng phó.
Bà quản gia cảm thấy ngài Thịnh thật sự là cực kì kỳ quái, trước đây không lâu không phải đã gọi điện thoại về hỏi một lần sao, làm sao bây giờ lại hỏi, bà quản gia trong lòng hồ nghi, nhưng vẫn trả lời: “Ngài Thịnh, trong nhà rất tốt.”
Nói xong, bà quản gia trong lòng còn yên lặng bổ sung thêm một câu, chỉ cần ngài Thịnh không phát giận, trong nhà càng không chuyện gì.
Thịnh Thế cảm thấy ý tứ trong lời nói của mình dường như quá cao thâm, giống như bà quản gia không hiểu, anh liền ho khan một cái, tính toán đổi thành tương đối trực tiếp, đồng thời giọng điệu cũng có chút lúng túng: “Tôi chỉ......”
Ba chữ “Cố Lan San” trong miệng Thịnh Thế còn chưa nói ra, bất chợt nghe được một người giúp việc nhỏ giọng hét lên một câu: “Máu!”
“Máu gì?” Bà quản gia giọng điệu hơi trách cứ người hầu kia.
Người giúp việc trước mặt sắc không được tốt lắm, cầm trong tay một mảnh gốm sứ, chỉ vào trên mặt thảm nói: “Bà xem, nơi này đều là máu.”
Bà quản gia buông việc trong tay xuống, đi tới, liếc mắt một cái, vẻ mặt cũng biến sắc trở nên nặng nề: “Thật là có máu, tại sao lại có máu ở đây!”
“Thật là có máu, tại sao lại có máu ở đây!”
Bà quản gia xoay người, nhìn về phía Thịnh Thế: “Ngài Thịnh, ngài bị thương sao?”
Sẽ không phải là vừa rồi tức giận, đập bể nhiều đồ đạc như vậy rồi làm mình bị thương chứ?
Thịnh Thế khẽ nhăn mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm mảnh gốm sứ trong tay người hầu, chậm rãi đi tới.
Anh không có bị thương, máu này sẽ là...... Cố Lan San?
Thịnh Thế thấy trên nệm vết máu loang lổ, mặt mày trở nên âm u, anh nhớ khi anh đang cực kỳ tức giận, đem cô từ giường quần áo không ngay ngắn đẩy xuống, chẳng lẽ chính là lúc đó, làm cô bị thương?
Trên đất chảy nhiều máu như vậy, mảnh gốm sứ này nhìn qua hình như đâm vào rất sâu......
Cô bị thương rất nghiêm trọng?
“Không phải ngài Thịnh, đó chính là cô San.” Bà quản gia sắc mặt hơi đổi một cái: “Thoạt nhìn hình như đâm vào vết thương rất sâu, cô San bị thương còn đi tắm, sẽ bị nhiễm trùng......”
Bà quản gia giọng nói còn chưa hết, sắc mặt Thịnh Thế liền âm trầm quay đầu, đi tới phòng tắm, anh đẩy cửa, đẩy không được, nghĩ đến cô khóa cửa, liền giơ tay lên, gõ một cái, không có ai trả lời, trừ tiếng nước chảy.
Thịnh Thế cảm thấy không thoải mái, anh lại giơ tay lên, gõ cửa, còn gọi tên của cô: “Sở Sở.”
Vậy mà, vẫn không có ai trả lời anh.
Thịnh Thế gõ cửa, sức lực lớn hơn vài phần.
Cô sẽ không có chuyện gì...... Có thể xảy ra chuyện gì, chắc là nghe được giọng nói của anh,nhưng không chịu để ýđến anh.
Thịnh Thế mím mím môi, hướng về phía bà quản gia nói: “Bà gõ cửa thử xem.”
Bà quản gia không dám nói hai lời đi tới trước cửa, giơ tay lên, gõ ba cái, giọng điệu rất gần gũi: “Cô San, cô tắm xong rồi sao? Tắm xong thì ra đây đi, lầu dưới đã chuẩn bị xong bữa ăn tối, có thể ăn cơm.”
Vẫn giống như lúc trước, chỉ có tiếng nước chảy, không có giọng nói mất hứng của cô, cũng không có mới vừa sợ khẩn trương giọng nói.
“Cô San......” Bà quản gia lại gõ ba cái.
Trong lòng Thịnh Thế thấp thỏm, anh cảm giác có chútphiền não, toàn thân không bị thương tích gì, nhưng lại cảm thấy như có vô số kim châm lên người mình, chi chít, chắng chịt, tính khí có chút không kìm nén, hướng về phía cửa, mở miệng, giọng điệu có chút nghiêm túc: “Sở Sở, mở cửa, em mà không mở cửa, anh sẽ tức giận.”
Trả lời anh vẫn là một mảnh yên lặng.
Sắc mặt Thịnh Thế đặc biệt khó coi, cô đây là đang cùng anh giận dỗi sao?
Là cô không giải thích cho anh, về chút tính toán trong lòng này của cô anh vẫn hiểu được.
Không phải là sợ anh biết Hàn Thành Trì cường hôn cô rồi anh tức giận làm Hàn Thành Trì bị thương sao!
Nhưng anh cũng đã tức giận, cô không có gì sai, anh còn trừng phạt cô, biết bây giờ trong lòng cô đang uất ức, từ trước đến giờ anh luôn sĩ diện, chưa bao giờ nói xin lỗi với người khác, hiện tại cũng không nói ra, mặt cứng ngắc, gõ gõ cửa, sau đó giọng nói có chút trúc trắc nói: “Sở Sở, tôi không tức giận, tôi biết là tôi hiểu lầm cô, cô mở cửa ra để tôi xem thử cô bị thương ở chỗ nào trước, có nghiêm trọng hay không được không.”
Tiếp tục đợi thêm một lát, vẫn không có người để ý tới, mặc dù Thịnh Thế vẫn luôn sĩ diện, nhất là trong phòng này còn có người giúp việc, nhưng vẫn dừng một lát, rồi nói ra hết lời mình muốn nói, mặc dù giọng nói gượng gạo, trong lời nói của anh vẫn mang theo khí thế vương giả như trước, nhưng mọi người vẫn đều có thể nghe được ảo não cùng áy náy từ trong miệng của anh: “Sở Sở, tôi cũng giống như bao người đàn ông khác, tính tình tôi không được tốt, nếu cô giải thích rõ ràng cho tôi biết, tôi có thể nổi nóng với cô sao? Tôi không phải là người không phân rõ phải trái, về sau, chúng ta có chuyện gì, cô cứ trực tiếp nói ra với tôi, tôi cam đoan tôi sẽ không nổi giận.”
“Sở Sở, những thứ này sau này chúng ta từ từ nói, cô mở cửa ra trước được không.”
Bà quản gia ở bên cạnh biết đây đã là nhượng bộ lớn nhất của Thịnh Thế, bà đã nhìn Hỗn Thế Ma Vương này từ nhỏ đến lớn, thật sự chưa từng nhân nhượng một người nào như vậy, đứng ở ngoài cửa nói xin lỗi với người khác, hiện tại cậu Thịnh đã chịu lui đường, nếu cô San còn không mau xuống bậc thang, sợ rằng lát nữa cậu Thịnh sẽ tức giận, vì thế bà quản gia vội vàng lên tiếng giảng hòa nói: “Đúng vậy, cô San, cô đi ra trước xem miệng vết thương để xử lý chậm dễ lưu lại sẹo.”
Cố Lan San ở trong phòng tắm, vẫn không có phát ra chút tiếng động nào.
Thịnh Thế thật sự giống như bà quản gia suy đoán vậy, sắc mặt có chút không được tốt lắm, anh đã thừa nhận anh sai lầm rồi, phải biết rằng, một ngày nay, anh ở nhà cũ của nhà họ Thịnh quỳ cả đêm, vừa sáng sớm trước khi thủ trưởng Thịnh ra cửa, cũng không thèm nhìn anh một cái, chỉ ném lại một câu, nhanh làm rõ ràng chuyện này cho tôi!
Ý rõ ràng, chính là buộc anh ly hôn với cô.
Khi đó, trong lòng anh đã có chút không thuận, nếu không phải là anh về đến nhà, cô không quan tâm anh đi nhà cũ gặp chuyện gì, vừa mở miệng liền hỏi anh sự sống còn của Hàn Thành Trì, chỉ cần nói với anh một câu xin lỗi, anh có thể phát cáu lớn như vậy sao?
Hiện tại anh đã lui bước, cô thế nào mà còn làm ra dáng vẻ đó?
Bà quản gia thấy sắc mặt của cậu Thịnh trở nên có chút âm tình bất định, cũng may bà thông minh, nhanh chóng mở miệng, chuyển đề tài: “Cậu Thịnh, có thể cô San té xỉu ở bên trong hay không.”
Lời này của bà quản gia thật là đúng lúc, lập tức liền chỉ ra cho Thịnh Thế.
Đúng vậy, từ lúc anh vào nhà đến bây giờ, cũng đã nữa tiếng rồi, cô còn chưa tắm xong, chẳng lẽ thật sự ngất ở bên trong rồi?
Tuy rằng nét mặt của Thịnh Thế vẫn đanh lại, nhưng trong lòng rõ ràng đã bắt đầu lo lắng, anh nhìn về phía sau lui một bước, sau đó giơ chân lên, đạp mạnh về phía cửa một cái.
Cửa vẫn không nhúc nhích.
Nhưng do lực lớn nên Thịnh Thế bị bắn ngược lui liên tục về phía sau hai bước.
Cửa phát ra tiếng vang rất lớn, nếu Cố Lan San không có té xỉu, nghe được âm thanh này, hẳn là cô sẽ giật mình hô lên..... Làm sao mà không có một tiếng động nào, trừ tiếng nước chảy vẫn là tiếng nước chảy, không hiểu sao Thịnh Thế cảm thấy có chút hoảng loạn, loại hoảng hốt không nói rõ được vào lúc xế chiều ở phòng họp lại hiện lên, anh giơ chân lên, đạp mạnh về phía cửa: “Sở Sở, Sở Sở!”
Tiếng kêu của Thịnh Thế vừa to vừa rõ làm cho tất cả người giúp việc ở dưới lầu đều kinh hãi chạy lên, thấy Thịnh Thế đạp cửa, tất cả mọi người đều không biết có chuyện gì xảy ra, ngay cả bà quản gia cũng qua một hồi thật lâu, mới nhanh chân chạy xuống lầu, đi lấy chìa khóa phòng.
“Cậu Thịnh, bà quản gia đi lấy chìa khóa phòng rồi, cậu đừng đạp nữa.”
Có người giúp việc gan lớn lên tiếng nhắc nhở.
Đôi mắt của Thịnh Thế đều đã đỏ như máu, anh lại giơ chân lên, đạp mạnh một cái.
“Chìa khóa đến rồi ————” bà quản gia giơ một chùm chìa khóa lớn lên, xông vào.
Thịnh Thế hoàn toàn không để ý tới, vẫn cứ đạp, sau đó cửa thật sự bị anh đá văng ra.
Cửa bắn ngược lên trên vách tường phía sau, đập mạnh một phát, vừa khép lại, vẫn còn lung la lung lay đong đưa không ngừng.
Thịnh Thế giơ tay lên đẩy mạnh cửa ra, bước nhanh vào trong phòng tắm.
Sau đó cả người anh liền cứng ngắc ngay tại chỗ, không nhúc nhích một chút nào.
Bà quản gia đi theo chân Thịnh Thế đi tới, bà nhìn thấy cậu Thịnh bỗng nhiên đứng lại bất động, liền lên tiếng hỏi một câu: “Làm sao vậy?”
Vừa dứt lời, vẻ mặt bà quản gia hiện đầy kinh ngạc, ngay sau đó, từng chút từng chút một biến thành khủng hoảng, hai mắt mở thật to, một chữ cũng không nói ra được.
Lúc Thịnh Thế nghe được giọng nói của bà quản gia, hơi lấylại được chút tinh thần, sau đó anh khẽ chớp mắt, gắng sức nhìn cảnh tượng ở trước mặt, phát hiện giống như cảnh anh mới vừa nhìn thấy như đúc, anh cảm thấy máu toàn thân anh trong nháy mắt bị chảy ngược rồi.
Màu đỏ.
Cả phòng tắm đều là màu đỏ.
Giống như mặt trời chiều lúc anh ngồi họp ở trong phòng hội nghị nhìn thấy ngoài cửa sổ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc