“Cô cũng từng mất đi đứa bé, muốn giữ cũng không giữ được, có lẽ cô có thể cảm nhận được rõ nhất Cố Ân Ân hiện giờ có bao nhiêu đau thương đi.”
Mắt Cố Lan San lập tức giống như tro tàn ảm đạm không có ánh sáng.
Thịnh Thế nhìn cô gái trước mặt, cả người cô không hề tức giận, nghĩ đến cô nói mình yêu Hàn Thành Trì bởi vì Hàn Thành Trì đã cứu cô một mạng, miệng anh mở to muốn đem chân tướng chuyện kia bật thốt ra, châm chọc cô thật sự đã yêu sai người, nhưng cô vẫn còn ngồi đấy mặt trắng bạch như một sinh mệnh nhỏ bé vô tội, những lời đến bên khóe môi nhưng Thịnh Thế vẫn có chút không đành, sau đó quay đầu lại, hướng về phía người giúp việc nói: “Chuẩn bị xe, tôi muốn đi ra ngoài.”
Căn bản người giúp việc không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì để thành cục diện như thế này, so với “Một lần kia” chỉ có nghiêm trọng hơn chứ không kém, sau khi Thịnh Thế nói ra thì họ vẫn còn đang đứng ngốc tại chỗ.
Thịnh Thế thấy từng người đều không có động tĩnh gì, lại lên tiếng, quát to: “Tôi nói tôi muốn đi ra ngoài, chuẩn bị xe! Từng người các người đều không có lỗ tai sao?”
Người giúp việc bị sợ đến nỗi trong nháy mắt đồng loạt hồi hồn, từng người đều vội vã xoay người mạnh mẽ lao ra ngoài.
Thịnh Thế nhìn lướt qua Cố Lan San trên mặt đất, mặt không chút thay đổi nhặt điện thoại ở giữa đống hoang tàn lên, không để lại câu nào đã rời đi.
*****************
Bà quản gia chân trước vừa tiễn Thịnh Thế rời đi, chân sau đã trở lại phòng ngủ trên tầng, còn dẫn theo một đám người giúp việc đi quét dọn phòng.
Bà quản gia đỡ Cố Lan San dậy, “Cô San, tại sao ngài lại cãi nhau cùng ông Thịnh vậy, tính khí ông Thịnh vốn không được tốt, theo ngài ấy một chút thì sẽ không có chuyện gì.”
Cố Lan San liếc mắt nhìn bà quản gia, cắt đứt ý tốt của bà nói: “Tôi không sao, mọi người ra ngoài trước đi. Tôi có chút mệt mỏi, chờ tôi ngủ dậy hãy dọn dẹp sau.”
Bà quản gia gật đầu một cái, sau đó dẫn đám người giúp việc đi ra ngoài.
Cố Lan San ngây ngẩn hồi lâu, sau đó ánh mắt mới hoảng hốt đi tới trước máy tính, đứng trước máy tính giằng co một lát cô mới đứng lên cầm điện thoại di động, gởi một tin nhắn ra ngoài, rồi đem điện thoại đặt ở trên bàn, cả người giống như không có hồn tiêu sái bước vào phòng tắm.
Cô trở tay, khóa cửa phòng tắm từ bên trong lại.
Cô đi đến trước bồn rửa mặt, kinh ngạc khi nhìn thấy mình trong gương, sau đó cô cũng không rõ rốt cuộc mình có cảm xúc gì, quay cuồng trong lòng cô từ từ dâng lên.
Thật lâu sau, ánh mắt của cô mới chậm rãi dời xuống, liếc về lưỡi dao để ở một bên, là lưỡi dao cạo râu của Thịnh Thế vứt bỏ, cô nhìn chằm chằm lưỡi dao kia thật lâu, sau đó vươn tay, cầm lưỡi dao vào trong lòng bàn tay, ánh mắt cô lại nhìn chằm chằm lưỡi dao không chớp một cái, sau đó xoay người, đi về phía buồng tắm vòi hoa sen.
Ánh mắt cô lại nhìn chằm chằm lưỡi dao không chớp một cái, sau đó xoay người, đi về phía buồng tắm vòi hoa sen.
Cố Lan San mở vòi hoa sen ra, chọn nước lạnh, cô không ૮ởเ φµầɳ áo, nước từ trên phun xuống, quần áo cô nhanh chóng dính vào trên người, có chút lạnh, nhưng cô giống như không cảm thấy, cặp mắt xinh đẹp trong veo, thần thái kinh ngạc nhìn lưỡi dao nằm ở trong tay mình.
Bàn tay của cô vẫn còn chảy máu, là lúc Thịnh Thế mới hất cô ra, cô ngã trên mặt đất bị mảnh vụn của đồ sứ đâm thủng.
Máu đỏ gặp nước lạnh nhanh chóng bị pha loãng, dần dần trở nên nhợt nhạt.
Màu đỏ như vậy khiến trong mắt Cố Lan San hiện lên sự hưng phấn, cả trái tim cô đều theo đó mà đập nhanh hơn.
Cô chỉ muốn cầm lưỡi dao này hướng về phía cổ tay mình, hung hăng cắt xuống, sau đó những thứ hỗn loạn dây dưa giữa trần thế này từ nay về sau sẽ không còn liên quan tới cô nữa.
Hơn hai năm trước kia, lúc em trai cô mang cô chạy trốn, vụ tai nạn xe kia phải nên phủ xuống người cô, khi đó cô nên ૮ɦếƭ rồi.
Đã muộn mất hai năm, cho tới bây giờ…..Em trai cô đã tỉnh lại, cô mới vừa chở một xe tiền cho nó, còn phân phó người đưa nó về quê ở Hàng Châu, cũng coi như những gì cô thiếu mẹ đẻ và cha dượng đã trả sạch sẽ.
Cô thiếu Cố Ân Ân, thiếu Hàn Thành Trì, thiếu Thịnh Thế…… Khoản nợ ân tình này có dùng tính mạng để trả thì cô cũng không trả nổi.
Có lúc, cuộc sống là như thế, một bước sai, tất cả đều sai, vạn kiếp bất phục, thì không có cách nào quay đầu lại.
Phí công cô cực kỳ hối hận, nhưng vẫn không có kế sách nào.
Ban đầu lúc Hàn Thành Trì hôn cô, phản ứng đầu tiên là đẩy anh ra.
Đầu cô trong nháy mắt đó là trống rỗng.
Cô đối mặt với người đàn ông mình yêu suốt tám năm hoàn toàn là ngẩn ngơ.
Cô rõ ràng đã có để mình không yêu anh, nhưng vẫn vì cảm xúc liên lụy.
Cô rõ ràng lúc mình gả cho Thịnh Thế, đã muốn làm một người vợ tốt của anh, tuân theo quy củ, nhưng cuối cùng lại thất bại thảm hại.
Cô rõ ràng không biết rốt cuộc Hàn Thành Trì bị làm sao, trong lúc bất chợt lại hôn cô, vô tội nhất là bị mọi người bắt được một màn như vậy, tuy nhiên cô lại không có biện pháp mở miệng giải thích với Thịnh Thế.
Cũng không nói cô yêu Hàn Thành Trì, dù cô không yêu Hàn Thành Trì, chỉ bằng việc người trong lòng Cố Ân Ân là Hàn Thành Trì thì cô cũng không thể thẳng thắn mở miệng nói với Thịnh Thế, nói Hàn Thành Trì cưỡng hôn cô.
Huống chi, cô bây giờ đang bị Cố Ân Ân cản trở trước mặt Hàn Thành Trì công bố mình lúc trẻ thầm mến anh, cô gặp mặt Hàn Thành Trì chỉ có lúng túng, tận lực muốn cách xa anh càng xa càng tốt.
Những lúc gặp mặt anh sẽ luôn tồn tại suy nghĩ lung tung trong đầu, sẽ biến thành vì kính trọng mà không thể gần gũi.
Lúc cô còn trẻ, đã từng mơ một giấc mơ, trong mơ Hàn Thành Trì nắm tay cô, hôn qua gò má cô, nhịp tim của cô như nai con, mặt đỏ như trời chiều.
Vậy mà, lúc ở trong nhà họ Cố, khi Hàn Thành Trì hôn cô, trong đầu cô nghĩ rằng đó là nằm mơ, cô cũng cho là đó là một giấc mơ, nhưng cô cảm thấy rõ ràng, lần đó và trong mơ không giống nhau.
Nhịp tim của cô không như nai con, cũng không đỏ mặt như trời chiều, chỉ có sững sờ, trong đầu trống không.
Thậm chí cho tới hiện tại, cô nhắm mắt lại, cũng hoàn toàn không nhớ được khi Hàn Thành Trì hôn cô có cảm giác gì, ngược lại, cô lại có chút cảm thấy có chút kỳ cục và không thoải mái.
Nhưng, cô lại không biết được, rốt cuộc vì sao lại kì cục và không thoải mái như vậy?
Là bởi vì Hàn Thành Trì hôn cô sao?
Ánh mắt Cố Lan San hơi lóe lên, nhẹ nhàng nghiêng đầu.
Lòng của cô, cô có thể phân biệt rõ ràng.
Ở đêm Hàn Thành Trì cùng Cố Ân Ân đính hôn, cô đã từng mạo hiểm hỏi đùa Hàn Thành Trì, anh ta yêu chị của cô bao nhiêu, cũng để dập tắt đi những tình cảm không thể nói ra của mình.
Từ đó về sau, trong lòng của cô, chỉ còn một đoạn hồi ức thời trẻ, khi Hàn Thành Trì mang đến cho cô ấm áp và những điều tốt đẹp.
Lúc Cố Ân Ân yêu cầu Hàn Thành Trì nói với cô lời cự tuyệt, bày tỏ anh ta đối với Cố Ân Ân là thực lòng, mà anh ta cũng định nói với cô như vậy, lúc ấy nếu như không phải là Thịnh Thế phá cửa xông vào, sợ là anh ta thật sự đã nói.
Một đêm kia, cô vì mình chạy trốn mà may mắn, vì Thịnh Thế chạy tới kịp thời mà cảm kích, hoàn toàn không có phân biệt cảm nhận trong lòng mình.
Nhưng sau, cô nghĩ cẩn thận, trong lòng của cô có chút mất mác, cũng không phải khó chịu như vậy.
Nhất là khi, Hàn Thành Trì hôn cô, cô ngây ngốc, run sợ, nhưng khi đã qua trong lòng của cô là khổ sở khó chịu.
Cô biết Hàn Thành Trì, là thật lòng thật dạ yêu Cố Ân Ân!
Anh ta ấm áp ôn nhu như ngọc, thiện lương hiền hòa, anh ta đối với tất cả mọi người đều tốt, anh ta không hay giận, anh ta nói chuyện với người khác khẽ mỉm cười, khiến người ta cảm thấy anh ta không khó gần, kiêu ngạo, nhưng mọi tình cảm ôn nhu sâu đậm nhất, anh ta chỉ dành riêng cho Cố Ân Ân.
Vào mùa đông anh ta sẽ đưa Cố Ân Ân đi ăn cơm, mang theo bên người một cái bao tay cùng cái mũ.
Anh ta sẽ cùng Cố Ân Ân đi bộ, trải qua nhiều con đường, sẽ ôm Cố n n vào trong иgự¢, tránh cho Cố Ân Ân bị người khác va phải.
Vào mùa xuân ở Bắc Kinh khi gặp bão cát lớn, anh ta sẽ mua sẵn một lọ kem, khi Cố Ân Ân giặt xong, sẽ tỉ mỉ lau tay thay cô.
Những gì anh ta làm đều là những việc nhỏ nhặt mà người ta không để ý, tuy nhiên lại có thể làm cảm động đến lòng người
Khi cô đi cùng anh ta và Cố Ân Ân, đã thấy rất nhiều chuyện nhỏ nhặt như vậy, bị những hành động đó của Hàn Thành Trì hấp dẫn.
Cô nghĩ, đàn ông tốt nhất trên thế giới, sẽ giống như Hàn Thành Trì.
Không cần nhiều lời nói ngọt ngào, không lời hứa hẹn, nhưng có thể vì người đó làm việc lớn việc nhỏ.
Cô chính là bởi vì anh ta như vậy, chung tình, mới có thể bị anh hấp dẫn, không cách nào tự kềm chế mà đắm chìm.
Cô rất hâm mộ Cố Ân Ân.
Cô chưa bao giờ muốn phá hỏng Cố Ân Ân.
Cô cảm thấy Cố Ân Ân có thể gả cho Hàn Thành Trì, một người đàn ông như vậy thật tốt.
Cô cảm thấy dù cho cả thế giới hủy diệt, tình yêu của Hàn Thành Trì đối với Cố Ân Ân cũng sẽ không hủy diệt.
Nhưng tại sao, cố tình khi cô nhận định rằng “Dù cho cả thế giới hủy diệt, tình yêu của anh ta cũng sẽ không hủy diệt”, lại bất ngờ hôn cô?
Trời mới biết, sau khi cô bị anh hôn, về đến nhà, tỉnh táo lại, lo lắng rằng, trong lòng anh ta liệu có khó chịu?
Sự thủy chung của Hàn Thành Trì, tại sao có thể phản bội Cố Ân Ân?
Cô cảm thấy trong lòng cô, người đàn ông tốt đẹp bao nhiêu năm qua, cứ ngỡ chỉ có trong mơ, trong nháy mắt đã sụp đổ.
Giống như khi Thịnh Thế một tay đập xuống đất một vật trang trí, hoàn toàn tan vỡ.
Anh ta tại sao hôn cô, là yêu, là ưa thích, hay còn cái khác, đều không quan trọng, quan trọng là, Hàn Thành Trì trong mộng của cô, làm sao lại biến thành bộ dạng thế này?
Rõ ràng cô yêu anh ta, rõ ràng anh ta hôn là cô, rõ ràng anh là vị hôn phu của Cố Ân Ân, cô nên vui mừng, Cố Ân Ân nên khổ sở, nhưng cô lại cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Giống như Hàn Thành Trì là bạn trai của cô, phản bội cô, khiến cô khổ sở.
Cô từng yêu Hàn Thành Trì, nhưng trừ Cố Ân Ân, anh ta sẽ không bao giờ hôn người con gái nào khác, anh rõ ràng đã không còn là Hàn Thành Trì mà cô yêu.
Cô từng yêu Hàn Thành Trì, nhưng từ lúc nào đã không còn, Hàn Thành Trì hôm nay đã trở nên giống như những người đàn ông khác.
Cô từng yêu Hàn Thành Trì, thì ra từ trước đến nay, cũng chỉ là trong trí nhớ của cô.
Tất cả mọi người chỉ thấy cô cùng Hàn Thành Trì hôn môi, chỉ trích cô, nhưng bọn họ không biết, trong lòng cô, có bao nhiêu khổ sở, giống như tính ngưỡng của chính mình trong nháy mắt tan vỡ.
Tất cả mọi người chỉ là thấy cô cùng Hàn Thành Trì hôn môi, chỉ trích cô, nhưng bọn họ không biết, trong lòng của cô, có bao nhiêu khổ sở, giống như tính ngưỡng của mình trong nháy mắt tan vỡ.
Thậm chí cô còn có chút hận Hàn Thành Trì......
Nhưng, cũng không có nghĩa là cô sẽ thản nhiên đối diện với Thịnh Thế, nói là Hàn Thành Trì hôn cô.
Bây giờ Hàn Thành Trì, gia đình lung lạc, mà Thịnh Thế lại cao cao tại thượng, nếu như biết rõ Hàn Thành Trì làm ra chuyện làm hỏng tôn nghiêm của anh, sợ là Thịnh Thế có biện pháp, khiến Hàn Thành Trì sống không bằng ૮ɦếƭ.
Cô dù có ghét Hàn Thành Trì thế nào đi nữa, thì cô cũng không thể bỏ mặt tính mạng của anh ta không màng đến, cô cũng không thể đẩy anh vào chỗ ૮ɦếƭ.
Huống chi, chuyện này vốn là cô cũng có trách nhiệm.
Nếu như không phải cô yêu Hàn Thành Trì, nếu như khi anh hôn cô, cô giữ vững một chút xíu lý trí, một chút xíu lời nói thanh tỉnh, như vậy, cũng sẽ không có những chuyện này xảy ra.
Cô giống như đang gặp phải một cơn ác mộng.
Hơn hai năm trước, vì không muốn bị người ta biến thành hàng hóa, cô hại em trai cô trở thành người thực vật.
Hơn hai năm sau, cô khiến nhà họ Thịnh mất mặt, cô còn khiến Thịnh Thế phát giận lớn như vậy.
Sợ là, bắt đầu từ bây giờ, Thịnh Thế không thể tiếp tục tha thứ cho cô.
Rõ ràng gần đây cuộc sống của cô và anh rất tốt...... Cô cảm thấy tốt, cô hình như có thể dần dần để xuống đi qua những thứ trước kia, khi cô và anh âи áι, không còn là cảm thấy đau khổ, thậm chí cô còn có một ý nghĩ, muốn cứ như vậy trôi qua.
Cô là thật sự có ý nghĩ này.
Nhưng bây giờ, thật là làm không được nữa rồi......
Mặc dù Thịnh Thế có thể tha thứ cô, cô có thể đối mặt với mọi người nhà họ Thịnh sao?
Mẹ Thịnh lúc đầu, nếu như không phải vì anh, nếu như không phải Thịnh Thế muốn kết hôn với cô, người nhà họ Thịnh làm sao có thể đối với cô tốt như vậy?
Bố của Thịnh Thế vẫn luôn rất tôn trọng cô, người uôn nghiêm khắc, nhìn con cái với cặp mắt nghiêm nghị, yêu cầu rất cao, nhưng chỉ cần một ánh mắt cả cô,muốn làm gì thì ông cũng đồng ý.
Cố tình, cô lại để cho bọn họ thất vọng.
Chuyện tình đến mức này, sợ là không thể tiếp tục rồi...... Không cách nào thay đổi, cô còn gián tiếp hại ૮ɦếƭ đứa bé của Cố Ân Ân.
Sinh mạng vô tội đó, tất cả mọi người còn không biết sự hiện hữu của nó, nó cũng đã bị cô hại ૮ɦếƭ rồi.
Cố Lan San càng nghĩ, càng thấy được cả người khó chịu.
Nét mặt của cô cũng hỗn loạn.
Tất cả, đều là của cô lỗi, nếu như cô không xuất hiện trong thế giới của bọn họ, những điều này sẽ không xảy ra.
Đúng vậy, cô rõ ràng thì không phải là người trong thế giới của bọn họ, là do mẹ cô bán cô vào.