“Người phụ nữ con cưới sẽ do con chịu trách nhiệm!”
“Con không thể ly hôn.”
“Việc hôm nay giữa cô ấy và Hàn Thành Trì, coi như là báo ứng cho những thủ đoạn mờ ám lúc trước của con.”
Đây là cái gì?
Cố Lan San hôn môi Hàn Thành Trì... Xem lại lúc Thịnh Thế bức bách cô, cái gì mà gọi là báo ứng chứ, chuyện này là vì cớ gì!
Ông nội giận đến mức không nói được câu nào. Ông nhìn Thịnh Thế, giơ gậy lên định đánh. Thịnh Thế nhìn cây gậy của ông nội sắp giáng vào người mình cũng không có ý né tránh, anh suy nghĩ rồi “phịch” một tiếng, quỳ xuống, “Ông nội, ông đừng giận mà. Ông đánh con đi, đánh con rồi, xin ông đừng bắt con phải ly hôn với Sở Sở!”
Cây gậy của ông nội anh dừng lại giữa không trung. Nghe anh nói vậy, ông nội đành hậm hực mà thu gậy về, hừ một tiếng, nhìn Thịnh Thế rồi quay sang Thủ trưởng Thịnh, nổi giận rồi quát ầm một câu, “Con trai của anh thì anh tự đi mà dạy, tự đi mà quản! Tốt nhất cho tôi một câu trả lời vừa lòng!”
Nói xong, ông không thèm nhìn Thịnh Thế lần nữa, cứ thế mà bước lên lầu.
Mọi người nhìn ông rồi lại nhìn ba Thịnh Thế, trong lòng tự hiểu mà đồng thời đứng dậy, rời khỏi phòng.
Việc này kỳ thực cũng làm không ổn.
Thịnh Thế sống ૮ɦếƭ không chịu ly hôn, bọn họ cũng không thể ép Thịnh Thế ly hôn với Cố Lan San.
Thủ trưởng Thịnh không biết có nên tin vào những gì con mình vừa nói hay không, tạm thời không biết phải dạy dỗ anh thế nào. Ông đành hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy, dẫn theo người của mình trở về phòng riêng. Thịnh Thế đi theo phía sau, đáy lòng ngược lại vô cùng bình thản. Dù sao thì việc này đã gây ầm ĩ rồi, trong lòng anh cũng đang cố kìm nén lửa giận, nhưng nghĩ lại việc anh và Lan San là vợ chồng, cùng hội cùng thuyền, anh liền chậm rãi đi về sân nhà mình. Thủ trưởng Thịnh chỉ tay vào gốc cây hòe, không nói hai lời đã quát lên, “Quỳ xuống!”
Thịnh Thế không ra vẻ giễu cợt hay cãi cọ lại Thủ trưởng Thịnh như mấy lần nước, anh ngoan ngoãn quỳ xuống.
Muốn phạt thì cứ phạt đi!
Nhà họ Thịnh dù sao cũng là danh môn vọng tộc, dĩ nhiên không chịu nổi chuyện như vậy, mọi người kìm nén lửa giận cũng là điều tất yếu. Lửa bay tới người anh, ít ra còn đỡ hơn nếu nó rơi xuống người Cố Lan San.
Nếu là trước kia, bà Thịnh nhất định sẽ khóc rống lên với Thủ trưởng Thịnh, nhưng hôm nay bà lại không nói gì cả, ngoan ngoãn vào phòng cùng với ông.
Cả cái sân lớn như vậy chỉ còn lại một mình Thịnh Thế ngồi quỳ ở đó.
Ngay sau đó, anh liền cảm thấy hơi thở không thông. Thời gian gần đây, quan hệ giữa anh và Cố Lan San rất tốt kia mà, tại sao cô lại đột nhiên cắm sừng anh như vậy?
...
Đêm hôm đó, Cố Lan San không chợp mắt được. Trong đầu cô chỉ toàn hình ảnh lúc Hàn Thành Trì bị ᴆụng xe, máu chảy lênh láng, trông rất ghê sợ. Nghĩ đến đó, tim cô càng đập thình thịch, xen lẫn cảm giác đau đớn.
Người giúp việc lên lầu, khuyên cô xuống nhà dùng bữa, cô không để ý. Mặc cho bà quản gia bưng đồ ăn đến tận nơi, cô cũng chẳng buồn động đũa.
Cô đang ở lì trong phòng, đầu óc không nghĩ ra cách nào thì Thịnh Thế trở về.
Bà quản gia thấy Thịnh Thế thì giống như thấy ân nhân cứu mạng đã tới. Bà ta chạy đến bên anh, kêu lên, “Cậu Thịnh, cậu về rồi. Từ chiều qua tới giờ, cô San không chịu ăn uống gì cả, cũng không chịu ngủ một giấc.”
Mặc dù đang ở trên lầu hai, ngồi trong phòng khóa kín cửa, Cố Lan San vẫn nghe rõ âm thanh dưới nhà.
Nhưng mà cô lại không nghe thấy tiếng Thịnh Thế nói chuyện. Một lúc lâu sau, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Cố Lan San vốn đang ngồi trên ghế sofa, vừa nghe tiếng động liền bật dậy, ngẩng đầu. Thấy Thịnh Thế đã đứng ở cửa, cô lập tức hỏi anh, “Thịnh Thế, bây giờ anh Thành Trì sao rồi?”
Hàn Thành Trì bị ᴆụng xe, cô lại tận mắt chứng kiến. Lúc đó, cô còn đang ở trong xe, vốn định mở cửa rồi chạy đến chỗ anh ta nhưng Thịnh Thế đã khóa cửa xe lại, không để cô có một cơ hội nào, sau đó phóng xe rời khỏi đó rất nhanh.
Nhìn qua kính chiếu hậu, cô thấy một chiếc Ferrari ngừng lại, người trong xe chạy tới chỗ Hàn Thành Trì. Những chuyện sau đó cô đều không biết, nhưng dù gì đó cũng là một mạng người, cô cảm thấy bất an trong lòng.
Sự tình vốn đã rối rắm, không thể để nó tiếp tục xấu đi nữa. Cô nhất định phải biết Hàn Thành Trì sống ૮ɦếƭ thế nào. Nếu Hàn Thành Trì không qua khỏi, tất cả đều sẽ trở thành tội nghiệt của Cố Lan San, mọi thứ càng lúc càng không thể cứu vãn.
Thịnh Thế vừa nghe cô hỏi, sắc mặt vốn đã khó coi nay càng thêm thâm trầm. Anh cười lạnh hai tiếng, không trả lời câu hỏi của cô, “Nghe người ta nói cả đêm cô không ngủ. Cô chờ đó mà giải thích với tôi. Chờ tôi tắm rửa xong xuôi, tôi sẽ từ từ nghe cô giải thích.”
Thịnh Thế nói xong liền tháo cà vạt, ném mạnh nó sang một bên, sau đó dùng lực thật mạnh để cởi bung nút áo, dường như anh đang xả ra hết nỗi bất mãn của mình.
Không biết có phải là đã không ăn không uống một ngày hay là do cảm giác nặng nề vì có một tính mạng đang đè nặng trên lưng, Cố Lan San thấy bước đi của Thịnh Thế có chút bất ổn. Cô bắt vội lấy tay anh, ngăn anh bước vào phòng tắm, nói bằng giọng van nài, “Thịnh Thế, tôi xin anh, anh nói cho tôi biết tình hình anh ấy có được hay không?”
Sau khi đưa cô về biệt thự nhà mình, Thịnh Thế đã bị ông nội gọi về nhà cũ.
Vậy mà cô lại ở một mình trong phòng, đầu óc chỉ biết lo cho an nguy của Hàn Thành Trì.
Cô đã mắc phải tội lớn, bây giờ sự sống ૮ɦếƭ của Hàn Thành Trì còn chưa rõ, nhưng cô vẫn còn là vợ của Thịnh Thế, không thể hành động thiếu suy nghĩ như việc chạy đến thăm Hàn Thành Trì.
Vả lại, cô cũng chẳng biết anh ta đã được người ta cứu hay chưa, mà nếu được cứu rồi, anh ta đang ở bệnh viện nào?
Cô không biết cái gì cả, dù có chạy ào ra ngoài cũng vô ích.
Cố Lan San đành phải gọi cho đồng nghiệp ở tòa soạn SH, báo cho họ biết vụ tai nạn này. Chỉ cần đồng nghiệp cô tới hiện trường thu thập tin tức rồi họ sẽ gọi cô ngay. Đáng tiếc, họ nói rằng hiện trường đã được thu dọn sạch sẽ, không còn tìm được dấu vết gì.
Vì vậy, điều duy nhất cô có thể làm là không ngừng lướt xem tin tức, tìm kiếm từ những vụ tai nạn tương tự mà báo đài đưa tin.
Nhưng mà bây giờ đã hơn 24 tiếng đồng hồ, Cố Lan San vẫn không thấy một chút tin tức nào cả.
Đầu óc cô càng thêm dằn vặt, giày vò, đáy lòng càng thấp thỏm lo âu. Điều duy nhất cô hy vọng chính là khi Thịnh Thế trở về, anh sẽ giúp cô tìm hiểu xem Hàn Thành Trì còn sống hay đã ૮ɦếƭ.
Nhưng mà lúc này, Thịnh Thế không muốn nghe Cố Lan San nhắc đến Hàn Thành Trì một chút nào cả. Anh nhìn cánh tay cô đang níu lấy mình, ánh mắt quét qua đó hai lần rồi hung hăng đẩy cô ra, trực tiếp bước thẳng vào phòng tắm, khóa trái cửa lại.
Cố Lan San chỉ biết đứng ngoài cửa phòng tắm, lo lắng suông lẫn lực bất tòng tâm.
Thịnh Thế biết cô lo cho sự sống ૮ɦếƭ của Hàn Thành Trì, nhất định là cô đang chờ mình với vẻ bất an, nhưng anh cứ cố ý lề mề ở trong nhà tắm hơn một tiếng đồng hồ.
Cố Lan San đứng hoài ngoài cửa. Thấy Thịnh Thế bước ra, cô vội vàng nhìn anh với ánh mắt rất nghiêm túc, nhưng cô lại không nói câu nào. Thịnh Thế nhìn lại cô, cố tình làm ra vẻ kinh ngạc để chặn lại những lời mà anh không muốn nghe từ cô, “Ôi, Sở Sở à, sao cô lại đứng ngoài này chờ tôi vậy? Sốt ruột giải thích đến thế cơ à? Đi nào, chúng ta qua ghế sofa ngồi rồi từ từ giải thích.
Dáng vẻ tao nhã của Thịnh Thế lướt qua người Cố Lan San. Anh bước tới ghế sofa. Đi được hai bước thì phát hiện cô không nhúc nhích, anh quay đầu lại, cười như không cười rồi nói, “Không muốn ngồi xuống giải thích à? Tốt, vậy thì cô đứng đó giải thích đi.”
“Tôi...” Cố Lan San vừa mở miệng, ánh mắt Thịnh Thế liền trở nên ngoan độc, giọng nói cũng sắc bén hơn hẳn, “Sở Sở, cô biết không? Dù cho đó là Hàn Thành Trì lúc trước hay là Hàn Thành Trì bây giờ, tôi muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ anh ta đều là chuyện dễ dàng.”
“Bây giờ tôi rất mất hứng. Cho nên, nếu cô hỏi tôi về thứ tôi không muốn nghe, tôi khuyên cô tốt nhất cứ im miệng lại.”
Anh gọi cô là Sở Sở, giọng nói vẫn êm tai như mọi ngày, nghe qua chẳng khác gì thì thầm, tình ý triền miên, nhưng trong từng câu từng chữ lại ẩn giấu sự cảnh cáo, mang theo sát khí hướng về phía Cố Lan San.
Cố Lan San siết chặt tay thành nắm đấm, khóe môi hơi giật giật, đành phải nuốt hết những gì định nói vào bụng.
Cô hiểu tính tình của Thịnh Thế.
Nếu cô nóng vội mà trêu vào anh, tất cả mọi người đều sẽ không có kết quả tốt.
Thịnh Thế dừng một hồi mới mở miệng, lời nói bình tĩnh hơn trước, thần thái vững vàng, “Sở Sở, cô mở đi, vì sao cô lại hôn Hàn Thành Trì?”
Anh chờ cô giải thích.
Cố Lan San tái mặt, đứng như trời trồng. Anh bảo cô giải thích, cô biết phải giải thích với anh thế nào đây... Cô quả thật đã hôn Hàn Thành Trì, cô không biết phải nói gì cả. Lúc đó, cô cũng chẳng hiểu vì sao mọi thứ lại trở thành như vậy, Hàn Thành Trì đột ngột lao đến cưỡng hôn cô... Cô nói thế, liệu anh có tin cô không? Nếu anh tin cô, anh sẽ tha thứ cho Hàn Thành Trì chứ? Như vậy thì không phải Hàn Thành Trì sẽ lâm vào cảnh họa vô đơn chí à? Huống hồ, cô là vợ Thịnh Thế, lẽ ra lúc Hàn Thành Trì nhào tới hôn cô, cô phải đẩy anh ta khỏi người mình... Cô sai rồi. Vả lại, nếu bản thân cô đã sai thì cần gì phải đổ hết trách nhiệm lên vai người khác?
Cô khiến Thịnh Thế và người nhà phải mất mặt. Khi Vương Giai Di châm chọc, anh thậm chí còn bảo vệ cô. Cô vốn đã áy náy rồi, không tìm ra được lý do nào để biện hộ cho mình nữa.
Khắp căn phòng cực kỳ yên tĩnh.
Thịnh Thế lẳng lặng nhìn Cố Lan San, đợi cô trả lời.
Cố Lan San nắm chặt bàn tay, trong đầu xẹt qua vô số ý nghĩ. Một hồi sau, cô mới ngước mắt lên, ánh mắt đầy vẻ u ám. Cô nhìn anh, chớp chớp đôi con ngươi rồi lại rũ mắt xuống, cả người giống như không còn sức lực. Cố Lan San cúi đầu, giọng nói run rẩy cất lên, “Thật xin lỗi.”
“Thật xin lỗi………… Tôi chỉ có thể nói xin lỗi……… Hi vọng anh đừng tức giận……. Tôi…….”
Cố Lan San cảm thấy, tất cả lời nói hiện tại của mình đều có vẻ như là cứng nhắc.
Trăm ngàn lời nói cũng không có cách nào đều coi cô như làm sai chuyện, cố ý che dấu.
“Thật sự xin lỗi………”
“Đủ rồi!” Người đàn ông vẫn an tĩnh, trong lúc này bất chợt giống như chú sư tử giận dữ, anh giơ tay lên, cầm lấy một bên bàn, hung hăng ném về phía Cố Lan San đứng, mang theo tiếng gió lớn, nặng nề quang đến trước mặt cô: “Mẹ nó cái tôi muốn nghe không phải là xin lỗi!”
Thật xin lỗi………. Thật xin lỗi………. Trời mới biết, anh sợ nghe nhất chính là ba chữ này.
Gặp chuyện như vậy, ba chữ “Thật xin lỗi” này là lời nói trí mạng tàn nhẫn nhất.
Quả thực là dập tắt tất cả sự mong mỏi và hy vọng của anh, làm thế giới của anh sụp đổ ầm ầm, tan thành mây khói.
Thịnh Thế thở hổn hển, đi thẳng tới trước mặt Cố Lan San, giơ tay lên, nắm lấy bả vai cô, hầm hừ từng chữ một: “Tôi muốn giải thích, giải thích, cô có hiểu hay không! Cô nói cho tôi biết, cô chưa hôn cậu ấy, cô nói cho tôi biết, cô chưa từng!”
Thịnh Thế nắm bả vai của cô, bắt đầu dùng sức lắc, Cố Lan San cảm thấy trái tim mình như bị anh lắc ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢, rất khó chịu, sắc mặt cô trở nên tái nhợt, cô nghe thấy tiếng anh bên tai mình, giọng nói khàn khàn đang cố gắng gào: Cô nói, cậu ấy không có hôn cô, căn bản cậu ta không có hôn cô, mấy người kia đều là vu tội cho cô…….. Cô hãy chỉ vào mặt tôi và nói, Thịnh Thế, tôi không hôn Hàn Thành Trì, đều là do bọn họ khi dễ tôi đi!”
Cố Lan San chưa từng thấy Thịnh Thế điên cuồng như vậy, cô bị sợ đến mức không nói được nửa câu.
Thịnh Thế dùng sức rất lớn để nắm bả vai cô, giống như muốn Ϧóþ nát xương vai cô vậy: “Mẹ nó tôi để cho cô nói, sao cô không nói gì cả vậy hả! Cô nói, cô nói, cô nói đi………….”
Trong lúc bất chợt Cố Lan San lập tức rơi nước mắt, môi cô như cánh hoa run rẩy nhìn Thịnh Thế, nói: “Thịnh Thế, anh đừng như vậy.”
Những lời cô nói giống như đốt một quả bom, chọc cho anh bất chợt buông tay, thả cô ra, sau đó xoay người, cầm một đống đồ trang trí lộng lẫy, hung hăng đập xuống mặt đất, anh tựa hồ cảm giác như chưa đủ, trực tiếp giơ chân lên, hướng về phía chiếc tủ nặng nề đạp một cái, đồ trang trí xung quanh rơi lả tả, phần lớn đều là đồ bằng ngọc, bằng sứ, rơi đầy trên mặt đất, vỡ nát.
Anh nhìn dưới đất bừa bãi, cứ như vậy cười ha ha, “Tôi đừng như vậy ư, vậy tôi nên như thế nào…… mẹ nó cô cắm sừng tôi, cô còn muốn tôi như thế nào nữa?”