Nữ giúp việc không dám nói tiếng nào, lập tức rời khỏi.
Ngay sau đó bà Cố ngẩng cằm nói với Cố Lan San: “Quần áo đều ướt hết rồi, mẹ đi gọi người tìm quần áo của Ân Ân cho con thay ra trước.”
Cố Lan San nhìn váy của cô bị ướt một mảng lớn, quần áo mùa hè lại rất mỏng, đồ lót bên trong cũng bị lộ ra nên không từ chối mà gật đầu đứng lên, đi theo bà Cố lên lầu đổi quần áo.
Bà Cố đưa cho Cố Lan San bộ quần áo mà Cố Ân Ân hay mặc, để cô vào phòng Cố Ân Ân thay đồ.
Cố Lan San đổi quần áo rất nhanh, lúc cô đi xuống lầu, trong phòng khách không có một người giúp việc, cũng không thấy bà Cố, chỉ có một mình Hàn Thành Trì ngồi đó.
Cố Lan San biết là tâm lý cô có vấn đề, không biết là bởi vì có tật giật mình hay là bởi vì lời nói cô thầm mến anh bị Cố Ân Ân nói trước mặt anh, nói chung là mặc dù chuyện lần đó đã bị Thịnh Thế che giấu nhưng trong lòng cô vẫn không được tự nhiên, cảm thấy cần tránh Hàn Thành Trì, cho nên từ lúc đó cô luôn cố ý né tránh Hàn Thành Trì.
Hiện tại thấy trong phòng khách chỉ có một mình Hàn Thành Trì, Cố Lan San theo bản năng muốn lên lầu nhưng Hàn Thành Trì lại sớm phát hiện cô, cười với cô: “Lan San.”
Cố Lan San muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục đi xuống, sau đó vẫn như cũ tìm một chỗ xa Hàn Thành Trì mà ngồi xuống, cười đáp lại nhưng không có lên tiếng.
Ly trà Bà Cố đưa cho Hàn Thành Trì đã bị anh uống hết nhưng anh lại cảm thấy vẫn còn khát nước, anh còn muốn uống lqđ nhưng trong phòng không có người giúp việc nên hé miệng liếm liếm môi, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Cố Lan San.
Hàn Thành Trì cảm thấy chiếc váy Cố Lan San đang mặc trên người rất quen thuộc, là váy mà Cố Ân Ân thường hay mặc.
Dáng người của Cố Lan San và Cố Ân Ân không khác nhau lắm, cho nên lúc một người mặc chiếc váy này thì bóng dáng vài phần tương tự.
Trong phòng khách nhà họ Cố, mặc dù là ban ngày nhưng vẫn mở đèn thủy tinh treo giữa nhà, ánh đèn sáng làm tầm mắt Hàn Thành Trì trở nên mơ hồ.
Cố Lan San thấy Hàn Thành Trì đang nhìn mình, cả người càng thêm lo lắng bất an, cô cũng ý thức được trong phòng không có người nói chuyện, không khí cực kỳ lúng túng nên khó khăn mở miệng muốn tìm chuyện để giàm bớt: “Cái đó...... Sao chị em còn chưa tới?”
Hàn Thành Trì cũng không rõ lắm bây giờ mình như thế nào, đầu óc của anh mới vừa rồi còn tỉnh táo, nhưng bây giờ lại trở nên rất mơ hồ, cả người chóng mặt, đến cuối cùng, chỉ có thể loáng thoáng phân biệt ra được, trước mặt mình, cái váy đó rất quen thuộc, là Cố Ân Ân.
Không biết có phải hay không trong đầu anh nghĩ tới Cố Ân Ân, anh dần dần xem Cố Lan San thành Cố Ân Ân.
Hàn Thành Trì dùng sức lqd mở lớn hai mắt, phát hiện cô gái trước mặt mình, đúng là Cố Ân Ân.
Cố Lan San nói vài lời cùng Hàn Thành Trì, nhưng Hàn Thành Trì không có trả lời, mắt vẫn như cũ đặt ở trên người cô, hơn nữa cực kỳ thâm thúy, nhìn đến mức cô cảm thấy có chút không thoải mái, cô cắn cắn môi dưới, con ngươi dời đi chỗ khác, sau đó ngượng ngùng cười cười, rồi hướng Hàn Thành Trì nói một câu: “Em gọi điện thoại gọi điện cho chị, hỏi chị ấy một chút tới nơi nào......”
Cố Lan San nói xong, liền lấy điện thoại di động ra, cô còn chưa kịp mở khóa điện thoại di động, Hàn Thành Trì lại đột nhiên đứng lên, hướng cô đi tới, sau đó theo lại sát chỗ cô ngồi, thậm chí còn giơ tay lên, đem cô kéo vào trong иgự¢.
Cố Lan San bị Hàn Thành Trì bất ngờ làm vậy thì kinh ngạc, ngón tay khẽ run rẩy, điện thoại di động liền rơi trên mặt đất, cô quay đầu, con mắt mở thật to, hô một tiếng: “Anh Thành Trì......”
Lời của cô vừa nói ra, Hàn Thành Trì lại đột nhiên giữa tay sau ót cô, khẽ cúi đầu, ngăn chặn môi của cô bằng môi mình.
Hàn Thành Trì cũng không biết mình rốt cuộc thế nào, chẳng qua là cảm thấy trong lòng có Dụς ∀ọηg dâng lên không thể nói được, rất muốn tìm hiểu.
Anh yêu Cố Ân Ân, anh vẫn luôn có cảm giác đối với Cố Ân Ân, có lẽ là loại cảm giác này đột nhiên xuất hiện thôi.
“Cố Ân Ân” vào giờ phút này lại ngồi ở trước mặt anh, bên trong nhà không có ai, anh đương nhiên sẽ theo như bình thường mà làm.
Bị Hàn Thành Trì xem thành”Cố Ân Ân”, Cố Lan San lại thật sự sợ choáng váng.
Vào lúc Hàn Thành Trì ôm cô vào иgự¢, đã sợ đến choáng váng, hiện tại anh lại hôn môi cô, Cố Lan San lần này là triệt để ngây ngốc, đầu óc của cô trống rỗng, cả người giống như là mất hồn, ngây ngốc cứng ngắc ở trong иgự¢ Hàn Thành Trì, mặc cho môi lưỡi của anh cuốn vào trong miệng của cô, ánh mắt của cô mở thật to, hoàn toàn liền không biết rõ vào giờ phút này rốt cuộc là như thế nào, từ chối làm sao.
Hàn Thành Trì vào lúc hôn lên môi “Cố Ân Ân”, toàn thân trong không hiểu sao dâng lên Dụς ∀ọηg giống như thủy triều, cuồn cuộn không ngừng.
Anh hung hăng đặt “Cố Ân Ân” ở trên ghế sa lon, động tác hôn cô càng lúc càng điên cuồng.
Thậm chí tay của anh, đã xé rách quần áo “Cố Ân Ân“.
Mà Cố Lan San thật ra thường ngày luôn thông minh, làm việc rất mạnh bạo, hoành hành ngang ngược, nhưng cô dù sao chỉ là một cô gái, lại yêu Hàn Thành Trì, dù sao Hàn Thành Trì ở trong lòng cô, luôn ấm áp và tốt đẹp, cho nên, hiện tại Hàn Thành Trì hôn như vậy cô, giống như là giấc mộng khi còn trẻ của cô.
Trong giấc mộng của cô, Hàn Thành Trì chưa bao giờ hôn cô, nhưng bây giờ Hàn Thành Trì hôn cô, cô lại càng cảm thấy đây thật sự là một giấc mộng.
Khi ngón tay Hàn Thành Trì, mới vừa kéo khóa quần áo, cửa lại bị người đẩy ra, có mấy tiếng bước chân đi vào, sau đó liền kèm theo một giọng nói the thé, truyền đến: “Các người đang làm gì vậy?”
Giọng nói kia là của bà Cố.
Rất vang dội.
Giống như là một đạo sấm sét, hung hăng bổ về phía màng nhĩ Cố Lan San, cô lúc này mới bất chợt thức tỉnh, sau đó cảm thấy mình đầu lưỡi đang bị người hung hăng hút, bởi vì dùng sức, có chút đau, cô lập tức nhận thấy được đây không phải là một giấc mộng, sau đó trong đầu lại nhớ đến một màn Hàn Thành Trì ôm lấy cô hôn cô như thế nào, cô lúc này giống như bị điện giật giơ tay lên, hung hăng đẩy Hàn Thành Trì.
Hàn Thành Trì, anh bị sao vậy? Điên rồi sao? Vì sao trong lúc bất chợt vô duyên lại cưỡng hôn cô?
Cố Lan San sức lực lớn hơn nữa, cũng không bằng sức lực Hàn Thành Trì, cô cuối cùng chỉ có thể hung hăng cắn đầu lưỡi Hàn Thành Trì một cái, Hàn Thành Trì giống như bị đau thức tỉnh, ánh mắt của anh rất mờ mịt, nhìn một chút người Cố Lan San, chẳng qua vẫn cảm thấy là “Cố Ân Ân”, anh giơ tay lên, hơi cọ xát môi của mình, còn chưa kịp phản ứng, cả người liền bị Cố Lan San đẩy ra.
Cố Lan San nhanh chóng đứng lên, quần áo, tóc tai của cô đều rất xốc xếch, cô hướng một bên xa xa, lui hai bước.
Hàn Thành Trì nhìn thấy”Cố Ân Ân” đứng lên, lúc này mới nhìn theo, sau đó liền nhìn đến những người đang đứng bên ngoài cửa phòng, trong đó có cả Cố Ân Ân.
Hàn Thành Trì đầu tiên là liếc mắt nhìn Cố Ân Ân chân chân chính chính, lại quay đầu liếc mắt nhìn người mới vừa rồi bị anh xem thành “Cố Ân Ân”, Cố Lan San, trong mắt anh tràn đầy ngạc nhiên, anh xoa lông mày, hơi nhíu lên, trong đầu không thể tin.
Bước vào có rất nhiều người.
Trừ bà Cố, Cố Ân Ân, còn có mẹ Thịnh cùng Thịnh Thế, bác gái cả cùng với Vương Giai Di, bà Vương.
Tất cả mọi người bị cảnh tượng chính mình mới vừa thấy, chấn động đến không thể suy nghĩ.
Cố Lan San…. Vợ Thịnh Thế, và Hàn Thành Trì…. Chồng chưa cưới của Cố Ân Ân…. Cho nên mới vừa lúc nãy hai người chồng lên nhau trên sofa, hơn nữa quần áo hai người cũng không chỉnh tề, thậm chí nhìn lướt qua môi Cố Lan San còn hơi sưng đỏ…
Hình ảnh rõ ràng như vậy, mọi người liếc mắt một cái thì trong lòng hiểu hết.
Cố Lan San không nghĩ tới mẹ Thịnh và bác gái cả Thịnh Thế cũng ở đây, sắc mặt cô tái nhợt không có chút khí huyết, đứng im đó không nhúc nhích, thậm chí hô hấp cũng không dám, tay nắm thành quyền nhẹ nhàng run rẩy.
Bà Cố nhìn như rất khi*p sợ, nhưng trên thực tế thì…. không khi*p sợ lắm.
Bà ta ‘dù bận vẫn ung dung’ đứng đó, chuẩn bị vở kịch hay tiếp theo.
Phải biết rằng bà ta cẩn thận sắp xếp tất cả mất bao nhiêu công sức, dùng danh nghĩa Cố Ân Ân lừa Cố Lan San và Hàn Thành Trì tới, lại nghĩ cách cho Cố Ân Ân ra khỏi nhà hẹn Vương Giai Di và mẹ kế cô ta tới, sau đó lại gọi cho mẹ Thịnh Thế và bác Thịnh Thế hẹn thời gian chơi mạt chược.
Nhất định phải gọi cho Vương Gia Di.
Có cô ta ở đây vở kịch hay này mới có thể diễn tốt được.
Vương Giai Di ghét nhất là Cố Lan San, Vương Gia Di còn biết Cố Lan San thích Hàn Thành Trì, lúc này là cơ hội trời cho để Vương Giai Di châm biếm gây khó dễ cho Cố Lan San, sao bà ta có thể buông tha thời cơ quý báu như thế này được.
Về phần Hàn Thành Trì tất nhiên bà ta có chút động tay động chân, hạ chút thuốc gây ảo giác và xuân dược vào, lượng thuốc rất ít nên mấy giờ sau thân thể tự đào thải, đến bệnh viện cũng không kiểm tra ra được bất cứ vấn đề gì, nhưng lại đủ để anh ta xem Cố Lan San thành Cố Ân Ân, sau đó mới có màn kịch hay như thế này.
Dĩ nhiên, quần áo Cố Lan San bị giúp việc làm hư cũng do một tay bà ta sắp xếp, không đổi quần áo Cố Ân Ân thường mặc thì sao có thể làm thuốc gây ảo giác trong cơ thể Hàn Thành Trì phát huy hết tác dụng?
Lấy lại bình tĩnh đầu tiên chính là Cố Ân Ân, hình như sắc mặt cô ta rất yếu ớt, cho dù gần đây cô ta đang do dự tương lai của mình và Hàn Thành Trì, nhưng thấy một màn trước mặt như này cô ta thật sự bị đả kích mạnh mẽ.
Cô ta giẫm lên giày cao gót nện bước chậm rãi đi tới trước mặt Hàn Thành Trì, ánh mắt đỏ au nhìn chằm chằm Hàn Thành Trì, bộ mặt cứng ngắc đáng sợ. Hình như cô ta muốn nói gì đó nhưng miệng mấp máy hồi lâu lại giơ tay lên hung hăng vung một cái tát lên mặt Hàn Thành Trì, sau đó mắng một câu: “Hàn Thành Trì, anh quá vô liêm sỉ!”
Sau đó rơi nước mắt xoay người chạy ra khỏi phòng.
Hàn Thành Trì bị một cái tát mạnh mẽ vung tới hình như anh ta tỉnh táo lại chút ít, thấy Cố Ân Ân tông cửa xông ra anh ta liếc mắt nhìn Cố Lan San và những người khác, dừng một chút cuối cùng vẫn chạy theo ra ngoài.
Bên trong nhà tiếp tục cảnh yên ắng.
Lúc này hình như mẹ Thịnh đã lấy lại tinh thần, bà ta liếc mắt nhìn Cố Lan San, ánh mắt không tốt lấy điện thoại di động ra gọi thẳng tới cho Thịnh Thế, bà ta nói rất đơn giản chỉ một câu: “Bây giờ con tới nhà họ Cố gấp! Chuyện gì? Con đừng hỏi mẹ, chờ con đến rồi hãy hỏi bà xã mà ૮ɦếƭ sống con nhất định cưới về ấy!”
Bà xã ૮ɦếƭ sống nhất định phải cưới về…. Mấy chữ này như một cây 乃úa hung hăng nện vào đầu Cố Lan San, cô cố dùng sức mấp máy môi trong đầu lại mê man hoàn toàn không biết tại sao lại xảy ra một màn như vừa rồi.
Đáy lòng bà Cố vui sướng nhưng trên mặt lại giả vờ lộ ra bộ dáng không có biểu tình gì, chỉ vào ghế salon nói: “Mọi người ngồi xuống trước đã, có chuyện giờ chờ Nhị Thập tới rồi hãy nói.”
Thật ra thì bà ta vốn không nghĩ sẽ để cho nhà họ Thịnh thấy một màn như vậy.
Nhưng nghĩ tới nhà họ Hàn sụp đổ như thế là nhờ nhà họ Thịnh ban tặng.
Đám hỏi của Cố Lan San bà ta dùng làm công cụ mua bán lại bị Thịnh Thế xuất hiện giữa chừng quấy rối.
Kế hoạch của bà ta vốn rất tốt đều bị nhà họ Thịnh hủy diệt.
Còn nhà họ Thịnh vẫn phát triển hưng thịnh như cũ, đi tới chỗ nào cũng có người hâm mộ nịnh nọt.
Bà ta cảm thấy rất không cam lòng.
Bà ta chính là muốn nhà họ Thịnh cũng tối tăm nhục nhã, cũng muốn khiến nhà họ Thịnh mỗi ngày vui vẻ tới lúc gặp chuyện không may!
Nếu nhà họ Hàn không sống khá được, tiếp theo nhà họ Cố cũng không sống tốt được thì nhà họ Thịnh bọn họ cũng đừng mơ tưởng yên bình như thế!
Còn bà ta vừa vặn không muốn để cho Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì ở cùng một chỗ, tự bà ta hiểu con gái mình, bây giờ Cố Ân Ân đang do dự, nó thiếu cớ để nói chia tay với Hàn Thành Trì. Cho nên bà ta liền tạo ra cái cớ cho con gái mình như vậy, để Cố Ân Ân có thể hợp lý hợp lẽ nói chia tay với Hàn Thành Trì. Đồng thời cũng có thể thấy chuyện đáng cười nhạo của nhà họ Thịnh, một công đôi việc thực sự rất thú vị!
Quả nhiên bà Cố khiến mẹ Thịnh và bác cả Thịnh Thế bị đả kích nghiêm trọng, Thịnh Thế là ai, là cháu trai ruột rà nhà họ Thịnh, là con trời mọi người nâng trong lòng bàn tay. Bây giờ Cố Lan San đã làm Thịnh Thế, nhưng lại cùng người đàn ông khác làm ra chuyện như vậy, thật sự là khiến mẹ Thịnh và bác cả Thịnh Thế có chút không ngẩng mặt lên được.
Bà Vương cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng từ trước tới nay bà ta ít lắm chuyện nên lựa chọn im lặng.
Vương Giai Di thì ngược lại, sau khi ngồi xuống từ từ lấy lại tinh thần, nghĩ tới mình vừa chứng kiến một màn kia cảm thấy vô cùng tức giận.
Nhưng bên trong phòng từ đầu tới cuối không có người mở miệng nói chuyện.
Im lặng như trước.
Qua một lúc lâu Cố Lan San mới lấy lại bình tĩnh, cô hơi nghiêng người quay đầu sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, mở miệng gọi mẹ Thịnh và bác cả Thịnh Thế một tiếng: “Mẹ, bác cả.”