Một người từ nghèo khó đến giàu sang, sẽ dễ dàng thích ứng.
Nhưng mà một người từ giàu sang về nghèo khó, sẽ thành điên.
Bà Cố hưởng thụ vinh hoa phú quý đã hơn ba mươi năm, hơn nữa buôn bán lầm ăn ngày càng lớn, tiền bạc càng ngày càng kiếm được nhiều, càng ngày càng ngày lại càng xa xỉ, hiện giờ nếu để mối làm ăn của nhà họ Cố bị chững lại, từ nay về sau bà ta lại càng phải tính toán chi tiết hơn, bà ta tuyệt đối không thể chịu nổi.
Bà Cố dùng lực mà ngón tay nắm chặt cốc nước, thật lâu sau bà ta mới ưỡn thẳng lưng, nhìn đến Cố Ân Ân đang tái xanh mặt: “Ân Ân, con không thể kết hôn với Hàn Thành Trì được rồi.”
Bà Cố nói vô cùng quả quyết.
Không có chút do dự nào, giống như một con cờ không có tác dụng với mình hiện giờ thì liền không chút lưu tình vứt bỏ nó. (Editor: Khinh...)
Hơn nữa, con cờ Hàn Thành Trì này bây giờ còn có khả năng sẽ liên lụy bọn họ.
Cố Ân Ân còn chưa hồi lại từ chấn động bởi tin tức Hàn Thanh Liêm tham ô thì liền nghe thấy mẹ mình nói với mình như vậy, cô choáng váng ngơ ngẩn hơn nửa ngày rồi mới lắc lắc đầu, mở miệng nói: “Không thể được.”
“Ân Ân, Hàn Thanh Liêm phạm vào sai lầm lớn như vậy, khẳng định sẽ chỉ còn đường ૮ɦếƭ thôi.” Bà Cố dừng một chút, còn nói: “Hàn Thành Trì không nhờ có ba mình thì công việc thời gian trước mà ba nó giúp nó chuẩn bị sợ là không còn hi vọng rồi. Mà cho dù nó còn hi vọng thì hiện tại không có người dẫn dắt, nó ũng rất khó để bò lên trên, đối với sinh ý của nhà họ Cố chúng ta thì không có chút trợ lực nào cả.”
“Ân Ân, nhà họ Hàn ngã xuống, khẳng định cổ phiếu của nhà họ Cố chúng ta sẽ xao động, đến lúc đó có thể chúng ta đều sẽ phá sản. Khi đó thì xe biệt thự hay tiền bạc, chúng ta đều không có cái gì cả.”
“Ân Ân, đàn dương cầm của con, buổi biểu diễn dương cầm của con đều sẽ không còn nữa.”
“Ân Ân, mẹ biết mẹ nói như vậy rất không tốt bụng, vô cùng thực tế, nhưng mà mỗi người đều phải sống vì chính mình, mẹ biết có lẽ bây giờ con thích Thành Trì, nhưng mà tình yêu thật sự không thể so với cuộc sống.”
“Các loại tình yêu này chỉ có khi không lo cơm áo gạo tiền mới có thể thoải mái vui vẻ hưởng thụ.”
“Cho nên, Ân Ân, nghe mẹ con nói này, không thể gả cho Hàn Thành Trì."
Vẻ mặt Cố Ân Ân có chút cứng ngắc, cô nghe bà Cố nói mà im lặng một hồi, sau rồi lại kiên quyết lắc đầu, nói: “Con không thể làm như vậy được!”
Vào lúc này Cố Ân Ân thật sự cảm thấy bản thân không thể làm như vậy.
Trong lòng cô còn đang suy nghĩ, cô chính là yêu Hàn Thành Trì, giờ khắc này Hàn Thành Trì xảy ra khó khăn lớn như vậy, cô không thể ăn cháo đá bắt mà từ bỏ Hàn Thành Trì như vậy.
Nhưng mà khi Cố Ân Ân đi Hàn gia, thấy biệt thự Hàn gia đã bị người niêm phong, đồ trong nhà cũng đều lục tục bị người mang đi, có chiếc đàn piano Hàn Thành Trì vừa mua cách đó không lâu để làm quà kết hôn cho cô, còn có rất nhiều đồ sứ cổ quý.
Cố Ân Ân cũng không tìm được Hàn Thành Trì ở biệt thự Hàn gia, cô gọi điện cho Hàn Thành Trì, điện thoại vang lên ước chừng rất lâu, mới có người bắt máy, giọng nói của Hàn Thành Trì nghe có chút thở hổn hển liên tiếp, giống như là phải vận động rất kịch liệt:
“Ân Ân...... Chuyện gì?”
Lúc này, tin tức Hàn Thanh Liêm tham ô nổ ra, giọng nói của Hàn Thành Trì nghe vào vẫn bình tĩnh như vậy, không có gì khác biệt so với lúc trước.
Cố Ân Ân không dám mở miệng hỏi Hàn Thành Trì có khỏe không, cô sợ lại chọc vào vết sẹo của anh, chỉ là hỏi một câu:
“Anh đang ở đâu?”
Hàn Thành trì nói địa chỉ cho Cố Ân Ân.
Cố Ân Ân cầm điện thoại di động xem hướng dẫn nửa ngày, mới tìm được địa điểm mà Hàn Thành Trì nói, là một Tứ Hợp Viện rất cổ xưa, đường vào rất nhỏ, xe không thể chạy vào, Cố Ân Ân chỉ có thể ngừng xe ở ven đường, tự mình đi bộ đi vào.
Cố Ân Ân quanh quẩn một lúc lâu, sửng sốt không tìm được chỗ cụ thể theo lời Hàn Thành Trì. Thời tiết rất nóng, toàn thân cô cũng ra đầy mồ hôi, y phục nhớp nhúa dính vào trên người, đặc biệt không thoải mái, Cố Ân Ân chịu đựng khó chịu, lại gọi cho Hàn Thành Trì. Hàn Thành Trì hỏi chỗ cụ thể của cô, sau đó không đến mười phút, liền xuất hiện ở trước mặt cô.
Áo sơ mi màu trắng của Hàn Thành Trì có chút bẩn, tóc rất loạn, bộ mặt mệt mỏi, nhưng khi nhìn vào đôi mắt của Cố Ân Ân cũng là dịu dàng như nước:
“Ân Ân, em đã đến rồi?”
Cố Ân Ân chưa bao giờ từng thấy Hàn Thành Trì như vậy, anh của ngày trước đều là áo sơ mi giày da như thế, khí vũ hiên ngang. Nhưng mà bây giờ lại nghèo túng như vậy, nếu như không phải anh sinh ra có khuôn mặt xuất chúng, Cố Ân Ân thật sự có chút không cách nào liên hệ Hàn Thành Trì này với Hàn Thành Trì trước kia.
Hàn Thành Trì nhìn Cố Ân Ân sững sờ, trực tiếp đưa tay dắt tay cô, Cố Ân Ân hồi hồn, bĩu môi, cười nói với Hàn Thành Trì:
“Nóng quá đó!”
Hàn Thành Trì thấy trên chóp mũi Cố Ân Ân chảy mồ hôi hột, giơ tay lên, muốn giúp cô lau, nhưng khi nhìn đến bụi đất trên tay mình, cuối cùng anh liền rũ tay xuống, chỉ chỉ một quầy bán đồ lặt vặt cách đó không xa, nói:
“Anh đi mua cho em một bình nước lạnh.”
Hàn Thành Trì bước đến rất nhanh, giống như là sợ chậm một bước, Cố Ân Ân sẽ nóng hư không bằng. Anh chỉ mua một chai nước đá và một bọc khăn giấy, trước tiên rút khăn giấy xoa xoa tay, sau đó lại rút thêm một chiếc, thay Cố Ân Ân lau mồ hôi trên mặt giọt, lúc này mới vặn nắp bình nước lạnh ra, đưa cho Cố Ân Ân uống.
Cố Ân Ân uống hai ngụm nước đá, thật không thể nào hết nóng, cô nhìn thấy Hàn Thành Trì đầu đầy mồ hôi, liền đem nước trong tay đưa cho Hàn Thành Trì:
“Anh có muốn uống không?”
Quả thật Hàn Thành Trì rất khát, thế nhưng anh lại lại lắc đầu một cái, nói:
“Anh không khát, mình em uống thôi.”
Nói xong, anh liền dắt tay Cố Ân Ân, đi về phía căn nhà mới thuê.
Thật ra thì, khi đó, Cố Ân Ân hẳn là không biết, tất cả tiền bạc của Hàn Thành Trì cũng bị niêm phong, bao gồm của mẹ anh.
Mọi chuyện tới quá đột ngột, căn bản là anh không có tới kịp lấy tiền mặt.
Anh và mẹ anh thanh toán cho người làm xong, toàn thân cao thấp cũng chỉ còn lại có 4000 đồng tiền, sau đó mướn một Tứ Hợp Viện cũng chỉ còn lại có 500 đồng tiền.
500 đồng tiền này muốn chống đỡ sinh hoạt phí cuả anh và mẹ anh, cho nên những thứ đã từng rất bình thường như chai nước lạnh không phải là thứ bây giờ anh có thể uống rồi, nhưng mà anh lại đau lòng Cố Ân Ân nên mới mua cho cô một chai. Anh là đàn ông, anh có mặt mũi, cũng nghiêm chỉnh hướng về phía Cố Ân Ân mở miệng nói mình quẫn bách.
Nhà trong miệng Hàn Thành Trì thật ra là một Tứ Hợp Viện cùng người khác mướn chung, Hàn thành trì mướn một gian trong đó, cách đoạn trở thành hai gian phòng, bên ngoài của mình, bên trong là bà Hàn.
Hai phòng đặt một giường lớn, cũng chỉ có thể để một cái bàn. Mùa hè nóng bức, nhưng trong phòng không có máy điều hòa không khí, chỉ có một cái quạt điện rất nhỏ, nhưng bên trong được quét dọn vẫn tính là rất sạch sẽ. Lúc Cố Ân Ân gọi điện thoại cho anh, anh chính là đang làm những công việc quét dọn này.
Bên trong nhà rất nóng, Cố Ân Ân vẫn uống nước lạnh nhưng vẫn không ngừng được cả người đổ mồ hôi, Hàn Thành Trì vẫn tiếp tục dọn dẹp cái bàn, thấy Cố Ân Ân đứng ngồi không yên, cuối cùng định liền ngừng động tác, nói:
“Ân Ân, anh dẫn em ra ngoài đi dạo thôi.”
Cố Ân Ân ước gì là như vậy, lập tức gật đầu, nụ cười xinh đẹp mà nói:
“Tốt, chúng ta đi uống đồ lạnh thôi.”
Nét mặt Hàn thành trì khẽ ¢ươиg ¢ứиg một chút, nhưng vẫn gật đầu, nói:
“Tốt.”
Sau đó liền mang theo Cô Ân Ân đến một quán nước bọn họ thường lui tới.
Ở trong quán nước, Cố Ân Ân gặp một bạn học nữ từng chung lớp học piano mang theo bạn trai của mình từ một chiếc Maserati xuống tới. Thấy Cố Ân Ân, cô kia liền lôi kéo Cố Ân Ân cho cô ta chào hỏi, thuận đường còn cố ý giới thiệu bạn trai của mình, cường điệu bạn trai cô ta là Thiếu Gia của một công ty nào đó mới ra trường.
Người bạn học nữ lia hỏi thăm Hàn Thành Trì đứng cạnh Cố Ân Ân có phải là bạn trai cô không, làm nghề gì?
Cố Ân Ân liếc mắt nhìn Hàn Thành Trì, cuối cùng cười, chỉ trả lời, đó là bạn trai của cô, tên tuổi Hàn Thành Trì cùng nghề nghiệp cái gì cũng bị cô tỉnh lược không đề cập đến.
Vào phòng đồ uống lạnh, Cố Ân Ân theo thói quen cũ, chọn thứ mình thích ăn, ăn xong, Hàn Thành Trì đi tính tiền, trả hóa đơn xong, Hàn Thành Trì đưa Cố Ân Ân trở về nhà.
Hàn Thành Trì không có xe, Cố Ân Ân muốn để Hàn Thành Trì lái xe mình rời đi, Hàn Thành Trì lại lắc đầu một cái, nói mình có thể ngồi xe buýt cùng xe điện ngầm.
Hàn Thành Trì nói chuyện đặc biệt thản nhiên, đáy lòng Cố Ân Ân nghe vào cũng là từng hồi một lộn xộn.
Hàn Thành Trì đứng ở cửa Cố Gia, nhìn Cố Ân Ân vào cửa nhà, mới xoay người tránh ra.
Hàn Thành Trì chưa đi được vài bước, liền nghe được có người đứng ở phía sau kêu tên mình, anh quay đầu, thấy là bà Cố.
Hàn Thành Trì xoay người, cất bước, đi tới trước măt bà Cố, nụ cười dịu dàng, rất lễ phép hô một tiếng:
“Bác Cố.”
Nếu là lúc trước, bà Cố nhìn thấy Hàn Thành Trì, đều sẽ đầy mặt cười, đối tốt với Hàn Thành Trì giống như con trai ruột, nhưng bây giờ, bà ta lại chỉ kéo kéo khóe môi, miễn cưỡng cười cười, sau đó, sẽ mở miệng nói thẳng:
“Ta hi vọng cậu rời khỏi Cố Ân Ân.”
Không khí có chút xấu hổ.
Hàn Thành Trì hoàn toàn ngây ngẩn cả người, anh nhíu nhíu mày, nhìn cái bà Cố thoạt có vẻ được nuôi dạy rất tốt, giống như có chút không thể tin được.
Bà Cố cũng rất giận, định thần rỗi rãnh mở miệng:
“Thành Trì, cậu cũng đừng rất bác quá mức khó khăn, hiện tại Hàn gia ngã, Ân Ân đi cùng với cậu khẳng định không có hay ho. Hơn nữa, Thành Trì, cậu muốn cho Ân Ân, Cố Gia nuôi cậu với mẹ cậu sao? Nếu như cậu thật sự yêu Ân Ân, bây giờ cậu hãy cùng Ân Ân nói chia tay thôi.”
Hàn Thành Trì chưa bao giờ nghĩ đến, bà Cố sẽ lẽ thẳng khí hùng như vậy hướng về phía anh nói anh buông tay Cố Ân Ân.
Đáy lòng của anh rất tức giận, giọng điệu có chút phát run:
“Bác Cố, con kính trọng bác, hiện tại gọi bác là bác, Ân Ân sẽ không cùng chia tay với con, con cũng sẽ không chia tay với cô ấy. Hơn nữa, con càng không cần Ân Ân tới nuôi con.”
Nói xong lời cuối cùng, nọi điệu của Hàn Thành Trì trở nên rất trịnh trọng cùng nghiêm túc:
“Bác có ý gì, con hiểu, nhưng mà, tin tưởng con, con nhất định sẽ khiến Ân Ân được sống cuộc sống tốt.”
Hàn Thành Trì nói xong, liền bà Cố một cái thật sâu, mím mím môi, nhưng không có nói cái gì nữa, xoay người đi.
Bà Cố nhìn bóng lưng Hàn Thành Trì, thần thái giật giật, giống như là đang suy nghĩ cái gì.
.........
Thật ra thì Cố Ân Ân thật sự do dự.
Ở trên thế giới này, có một nhóm rất lớn, mặc kệ là phụ nữ hay là đàn ông, chỉ có thể Đồng Cam lại không thể Cộng Khổ.
Cho nên, Cố Ân Ân do dự, là rất bình thường.
Cô yêu Hàn Thành Trì, nhưng là cô yêu là người có tiền có quyền hăm hở Hàn Thành Trì.
Cô không phân rõ rốt cục cô có cảm giác gì đối với một Hàn Thàn Trì hiện tại nghèo túng đến hai bàn tay trắng.
Nhưng cô lại không tài nào vứt bỏ lương tâm, chia tay với Hàn Thành Trì, cho nên cô vẫn luôn ở đau khổ do dự.
Chỉ là, hoàn hảo có Thịnh Thế tồn tại.
Cố Lan San biết chuyện cha Hàn Thành Trì xảy ra chuyện đã là buổi tối hôm đó rồi.
Cô là từ trong miệng người giúp việc ở nhà mới biết, liền vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho Thịnh Thế.
Thật ra thì Thịnh thế vẫn luôn đang đợi điện thoại của Cố Lan San, cô 1 giây trước gọi tới, 1 giây sau anh hẹn cô ra ngoài, thuận đường còn nói cho Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân.
Bọn họ hẹn tại một quán cà phê trên Thập Lý Thịnh Thế.
Lúc Cố Lan San đến, Hàn Thành Trì cùng Cố Ân Ân vẫn còn chưa đến.
Thịnh Thế thấy Cố Lan San đi vào, liền đứng lên, tự mình kéo một cái ghế bên cạnh mình ra, động tác của anh mới vừa tiến hành một nửa, Cố Lan San đã lập tức nhào tới bên cạnh, bắt lấy cánh tay anh, giọng điệu run rất lợi hại:
“Thịnh Thế, chúng ta nên làm cái gì a!”
Thịnh Thế biết “nên làm cái gì” trong lời cô là chỉ phải làm thế nào để trợ giúp Hàn Thành Trì, anh không phân rõ rốt cuộc nét mặt bây giờ của cô là bởi vì yêu Hàn Thành Trì mới lo lắng như thế, hay thuần túy bởi vì là bằng hữu. Nhưng anh lại không có xâm nhập đi tìm hiểu, chỉ là nhẹ nhàng đem cô kéo vào trong иgự¢ của mình, giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ lưng, giống như là dụ dỗ một đứa bé, nói:
“Sở Sở, đừng sợ...... Anh sẽ nghĩ biện pháp, em đừng quên, Thành Trì cũng là anh em của anh.”
Thịnh Thế thật sự nghĩ biện pháp rồi.
Lúc anh rể lớn gọi điện thoại cho anh, trong đầu anh đã có biện pháp giải quyết.
Cho nên, đợi đến Hàn Thành Trì cùng Cố Ân Ân tới, ngồi vào chỗ của mình, anh liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói:
“Thành Trì, chuyện quan trường bọn họ, tôi cũng không muốn lẫn, cho nên, về chuyện cha anh, tôi chỉ có thể nói tiếng, rất tiếc nuối.”
“Anh rể lớn của tôi xác thực đại biểu Thịnh gia chúng tôi, nhưng mà anh ta chỉ là công bằng làm việc. Hiện tại người khó chịu nhất, thật ra là ông nội tôi,ông đã dìu dắt cha anh đến chức vụ này.”
Hàn Thành Trì cúi đầu nhìn ly trà trước mặt, bên trong giãn ra lá trà, một hồi thật lâu, mới ngẩng đầu lên, nhìn Thịnh Thế, hé nụ cười, nói:
“Nhị Thập, lời cậu nói tôi đều hiểu, phụ thân tôi phạm sai lầm xác thực phải gánh vác trách nhiệm, cho nên, tôi không có trách cậu.” Dừng một chút, Hàn Thành Trì lại mở miệng, nói: “Thay tôi nói một tiếng xin lỗi với ông nội Thịnh, dù sao cũng là cha tôi khiến ông thất vọng.”
“Tốt.” Thịnh Thế thay ông mình thu nhận áy náy của Hàn Thành Trì, “Chỉ là, Thành Trì, hôm nay tôi tới gặp anh, chỉ là lấy thân phận bạn bè đơn thuần mà đến. Tôi đã nói cho ông tôi rồi, về chỗ ngồi mà cha anh đã an bài cho anh, thứ hai anh có thể vào làm, chỗ ngồi không thấp, Phó Cục Trưởng Cục Tư Pháp. Anh yên tâm, chỉ cần có tôi ở tại, tôi khẳng định có thể giúp anh một đường thăng đi lên.”