Cố Ân Ân vẫn khóc, cô cho rằng nước mắt của mình đã chảy khô, trong lúc bất chợt thấy Hàn Thành Trì gọi điện thoại tới, ngay lập tức, nước mắt của cô lập tức hoặc như vỡ đê, ào ào chảy ra. Tay cô chỉ run rẩy nghe điện thoại, giọng điệu rất kích động: “Thành Trì?”
“Ừ.” Trong điện thoại, Hàn Thành Trì nói rất ít, chỉ trả lời một câu. Đúng là giọng nói của anh, trái tim lơ lửng của Cố Ân Ân lúc này mới trở về trong bụng. Cô lập tức khóc thành tiếng, Hàn Thành Trì ở đầu điện thoại bên kia, từ đầu đến cuối không nói. Một lát sau, Cố Ân Ân mới ngừng khóc, đáy lòng vốn đầy lo lắng, trong nháy mắt biến thành tức giận không thể ức chế: “Thành Trì, làm sao anh có thể như vậy! Anh biết không biết anh khiến em sợ muốn ૮ɦếƭ không! Sao anh không nói tiếng nào, nói đi là đi, cái gì cũng không nói cho em biết, còn tắt máy, anh có biết em lo lắng nhiều như thế nào không? Thành Trì, một ngày một đêm em đều ở đây tìm anh, anh biết hay không biết? Thành Trì......” Cố Ân Ân trách móc xong, lại tự nhiên khóc, vào giờ phút này, cô nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, có cảm giác như tìm được đường sống trong chỗ ૮ɦếƭ.
Hàn Thành Trì vẫn không lên tiếng, chỉ là lẳng lặng nghe Cố Ân Ân mắng, mãi cho đến khi Cố Ân Ân mắng đủ rồi, cuối cùng chỉ còn lại tiếng khóc, anh mới nhàn nhạt mở miệng: “Ân Ân, anh vào nhà hàng lần trước em hẹn Lan San vào, em lại tới đây đi.”
.........
Mấy người Thịnh Thế, Cố Lan San, Cố Ân Ân và Hạ Phồn Hoa cùng đi.
Lúc bọn họ đến, Hàn Thành Trì đã ngồi ở quán trà chờ bọn họ.
Cố Ân Ân là người đầu tiên vọt vào trong phòng, cô đẩy cửa ra, thấy Hàn Thành Trì vẫn mặc áo sơ mi trắng, quần Tây ngày hôm qua. Thoạt nhìn áo sơ mi trắng hơi nhăn nhưng vẫn rất sạch sẽ, tóc của anh hơi rối, nhưng mặt rất sạch sẽ, toàn thân vẫn dịu dàng an tĩnh trước sau như một. Nghe thấy tiếng cửa đẩy ra, anh liền quay đầu, lúc thấy Cố Ân Ân, anh nhìn lên, chậm rãi cười cười, sau đó lên tiếng: “Ân Ân, em đã đến rồi.”
Anh vừa dứt lời, liền thấy Thịnh Thế, Cố Lan San và Hạ Phồn Hoa sau lưng Cố Ân Ân, vẻ mặt anh cũng không biến đổi nhiều, tiếp tục mở miệng cười: “Nhị Thập, Hoa Tử, Lan San, mọi người cũng ở đây à!”
Giọng điệu anh rất ổn định, nghiễm nhiên cũng không phải nghiêm trọng như lời Cố Ân Ân nói.
Trái tim Hạ Phồn Hoa lơ lửng đã đặt xuống, đi vào trong phòng đã được bao, ngồi xuống, rót cho mình một ly trà, một hơi uống cạn: “Thành Trì, cậu biết không, tôi sắp bị Ân Ân nhà các cậu, cô ấy kéo tôi cả đêm, nhất định nói rằng cậu xảy ra chuyện!”
Cố Ân Ân ngồi bên cạnh Hàn Thành Trì, nghe được Hạ Phồn Hoa nói lời này, liếc mắt nhìn Hạ Phồn Hoa một cái, liền quay đầu, nhìn chằm chằm Hàn Thành Trì.
Hàn Thành Trì liếc mắt nhìn Cố Ân Ân, giơ tay lên, giữ cô ở trong иgự¢ của mình, hướng về phía Hạ Phồn Hoa mở miệng khách khí nói: “Hoa tử, thật xin lỗi, tôi thay Ân Ân xin lỗi cậu.”
“Không sao. Chỉ là chút chuyện nhỏ.” Hạ Phồn Hoa khoát tay áo, duỗi lưng một cái: “Bây giờ nhìn cậu mạnh khỏe ngồi ở chỗ này, tôi liền yên tâm, tôi một đêm không ngủ, phải về nhà ngủ bù, sáng còn phải đi làm, cho nên không tiếp tục ở đây cùng mọi người được, đi trước.”
Hạ Phồn Hoa vừa nói, vừa đứng lên, thuận đường cùng mọi người chào tạm biệt, liền rời đi.
Thịnh Thế ngồi đối diện Hàn Thành Trì, đôi mắt vẫn luôn đang trông chừng Hàn Thành Trì, anh cảm thấy Hàn Thành Trì thật sự bình tĩnh, anh cảm thấy anh ta hình như không biết gì.
Công việc của anh rất bận, thường có lúc thức đêm, ít ngủ, cho nên cả đêm không ngủ, cũng không cảm thấy quá khó chịu, nhưng vẫn còn có chút lo lắng Cố Lan San ở bên cạnh, cho nên khi Hạ Phồn Hoa đi, anh cũng mở miệng, hỏi một câu: “Thành Trì, cậu không sao chứ?”
Hàn Thành Trì nghe được giọng nói Thịnh Thế, liền chuyển ánh mắt từ mặt Cố n n, sang trên mặt Thịnh Thế, nhìn ánh mắt của Thịnh Thế, lặng yên trong chốc lát, mới nói: “Tôi rất khỏe, cám ơn cậu, Nhị Thập.”
Thịnh Thế nhìn chằm chằm ánh mắt của Hàn Thành Trì một hồi, gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi, tôi cùng Sở Sở đi trước, hai người chắc còn có rất nhiều lời muốn nói, không quấy rầy.”
“Được.” Thái độ Hàn Thành Trì ôn hòa, còn mỉm cười cùng Thịnh Thế và Cố Lan San, “Vậy tôi không tiễn mọi người, trên đường chậm một chút.”
“Ừ.” Thịnh Thế gật đầu một cái, không có nói nữa khác, chỉ là lôi kéo Cố Lan San đứng lên, nói một tiếng gặp lại, rời đi.
***********
Cố Lan San thật sự rất mệt, cô đi theo Thịnh Thế, vừa lên xe, cả người liền xụi lơ ở chỗ cạnh tài xế, lười biếng nhắm hai mắt lại.
Lúc này là buổi trưa, xe ngừng thật lâu, nhiệt độ bên trong có chút cao, Thịnh Thế đem máy điều hòa không khí điều chỉnh, qua chừng năm phút đồng hồ, bên trong xe mới lạnh, Thịnh Thế thuần thục lái xe, lên đường, liếc mắt, thấy Cố Lan San đã ngủ rồi, anh liền tăng nhiệt độ lên một chút, suy nghĩ một chút, ngừng xe, từ sau chỗ tài xế ngồi lấy ra một thảm mỏng, khoác lên trên người Cố Lan San.
Về đến nhà, Cố Lan San đang ngủ mê mẩn hơi tỉnh dậy, cô trợn tròn mắt, nhìn chung quanh một lát, mới thì thầm một tiếng: “Đến nhà rồi à?” Sau đó liền nhắm mắt lại đi mở cửa xe, mở ra nửa ngày, cũng không có sờ tới, Thịnh Thế thấy bộ dáng cô như vậy, không nhịn được cong môi lên, khẽ cười hai tiếng, sau đó khóa xe, xuống xe trước, đi vòng qua ghế lái phụ bên kia, mở cửa xe, thận trọng bế cô ra ngoài.
“Ngài Thịnh, cô San.”
Thịnh Thế vừa mới bước vào trong nhà, quản gia liền ra đón, Thịnh Thế ôm Cố Lan San gật đầu một cái, rồi lên lầu.
Anh đem Cố Lan San thận trọng đặt ở trên giường, Cố Lan San lại mở mắt, muốn bò dậy, Thịnh Thế thấy cô ngủ thành bộ dáng này, liền cười thay cô đắp chăn, nói: “Em ngủ đi, có chuyện gì tỉnh ngủ lại nói.”
Cố Lan San hơi lắc đầu, lại bò dậy, xuống giường, bởi vì mắt không mở ra được, suýt nữa ngã xuống giường, thật may là Thịnh Thế nhanh tay, ôm lấy eo của cô, dẫn cô trở về trên giường.
“Em muốn làm gì? Anh giúp em làm!” Thịnh Thế vừa kiềm chế suy nghĩ tiếp tục muốn bò dậy của cô, vừa khiển trách.
Tuy nói là khiển trách, nhưng trong giọng nói hùng hổ, lại ẩn giấu bao la, bát ngát cưng chiều.
“Em muốn đổi......” Cố Lan San theo bản năng bật thốt lên một nửa lời nói, liền ngậm miệng, cô cắn cắn môi dưới, rốt cuộc mở mắt ra, nhưng vẫn còn xấu hổ, mặt hồng hồng.
Thịnh Thế chính là yêu bộ dạng dễ dàng e lệ này của cô, đáng yêu lại mê người, anh hận không được hôn cô hai cái, anh giơ tay lên, vuốt ve tóc của cô, “Đổi cái gì?”
Anh vừa hỏi tới đây, liền ngừng lại, biết cô phải đổi cái gì, anh liền nén cười nói: “Em chờ một chút, anh đổi cho em.”
Cố Lan San giùng giằng muốn ngồi dậy, Thịnh Thế từ một bên tủ đầu giường, mở ra một bọc băng vệ sinh, rút ra một cái, đem cô lại túm trở về giường, vừa nói vừa chủ động cởi váy cô xuống: “Tránh cái gì tránh, tối hôm qua cũng không phải là anh giúp em đổi sao?”
Mặt Cố Lan San trở nên đỏ hơn, cô cắn môi dưới, mở ánh mắt buồn ngủ chèm nhèm, nhìn chằm chằm Thịnh Thế.
Chỉ tiếc ánh mắt của cô như vậy, hoàn toàn không có chút nào lực sát thương, Thịnh Thế không chỉ không cảm thấy sợ, còn cảm thấy đặc biệt mê người, anh nhanh chóng đổi cho cô một băng vệ sinh sạch sẽ, thay cô sửa sang lại quần áo, sau đó liền lật người, đè lên người của cô, làm cho mình đặc biệt nhớ làm một chuyện, ngăn chặn miệng của cô.
Cố Lan San xấu hổ muốn ૮ɦếƭ, bị anh hôn như vậy, chỉ cảm thấy đầu lưỡi trơn mượt của anh ở trong miệng của cô vòng tới vòng lui, có cảm giác tê liệt truyền khắp toàn thân, chọc cho cô lập tức không có hơi sức, ý thức lại thanh tỉnh.
Cô bị anh hôn đến mức có chút không thở được, nhịn không được rầm rì một tiếng, ấp úng giơ tay lên đẩy bờ vai của anh.
Cô không còn hơi sức, sức lực của cô rơi vào trên người của anh giống như mèo gãi, ngưa ngứa, tê tê, rất say mê, dẫn đến tế bào toàn thân anh bắt đầu kích động, chận môi của cô lại, hôn đến càng ngày càng sâu, cô bị anh hôn đến mức không chịu nổi, bắt đầu rầm rì giống như là khóc, tiếng rầm rì làm cho anh dở khóc dở cười buông cô ra, mặt cô hồng hồng giương cái miệng nhỏ nhắn không ngừng thở ra lên, môi cô bị anh hôn qua, vừa non mềm vừa hồng, còn có sóng nước mênh ௱ôЛƓ, anh nhìn ánh mắt càng ngày càng sâu, tay của anh trượt từ eo của cô lên lên xuống xuống, cúi đầu, lại chặn lại môi của cô, sau đó còn dùng sức hôn mạnh hơn lúc nãy gấp đôi.
Tay của anh cũng không còn thành thật kéo mở quần áo của cô ra, ngón tay ở trên da thịt của cô, chơi đùa lên lên xuống xuống.
Nếu là bình thường, nhất định cô sẽ bị anh trêu chọc cho đỏ mặt thân mềm, nhưng bây giờ, kinh nguyệt cô tới, cảm giác có chút chậm lại, cho nên Thịnh Thế ham muốn ngang dọc lên xuống như vậy, đến cuối cùng, người khổ cũng là bản thân anh.
Anh làm bước dạo đầu đầy đủ, sau đó đột nhiên nghĩ đến kinh nguyệt của cô tới, nửa người dưới của anh vừa trướng vừa đau, nhưng không còn cách nào khác.
Anh rất không thoải mái, nằm ở trên người của cô, gặm cắn hôn lên da thịt cái cổ mềm mại của cô, kêu rên từng hồi.
Cơn buồn ngủ của Cố Lan San dần dần dâng lên, đầu hơi cọ cọ, liền nghiêng đầu ngủ thi*p đi, Thịnh Thế bị nghẹn khó chịu, lật người, nằm ở bên cạnh cô, sau đó cởi bỏ quần áo của mình, nhìn thứ gì đó của mình thoáng cái bật ra, dựng lên thẳng tắp, anh nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Cố Lan San, nghĩ tới nếu mình không giải quyết, sợ rằng không ngủ được, vì thế cũng không còn cách nào khác đành làm chuyện bản thân mình đã rất nhiều năm rồi chưa có làm qua – dùng chính tay mình.
Khi một người đàn ông chưa từng một lần trải qua chuyện đó, dùng tay thật sự có một chút xíu kích tình cùng kích thích, nhưng khi anh ta cùng phụ nữ đã làm vô số lần, hơn nữa khi có người yêu sâu đậm, lúc dùng tay mình giải quyết, thật sự là làm thế nào cũng cảm thấy chưa tẫn hứng, Thịnh Thế chuyển động từ trên xuống dưới hơn nửa ngày, làm thế nào cũng không đạt tới kích thích, làm thế nào cũng không phóng thích ra được, Dụς ∀ọηg tích tụ càng ngày càng nhiều, anh bị nghẹn càng khó chịu, nghiêng đầu nhìn mặt Cố Lan San, hình như nhìn như vậy có một chút cảm giác, nhưng vẫn cảm thấy chưa tẫn hứng, liền châu đầu lại hôn lên cánh môi của cô, tiếp tục động tác trên tay của mình.
Sức lực Thịnh Thế hôn Cố Lan San hơi lớn, làm cho cô vốn cũng không có ngủ say lập tức thức tỉnh.
Cố Lan San mở mắt, liền nhìn thấy một màn làm cho cô vừa kích thích vừa rung động như vậy.
Thịnh Thế nắm nơi đó của anh, chuyển động lên lên xuống xuống.
Đầu tiên Cố Lan San sửng sốt một giây, tiếp đó liền lên tiếng thét chói tai, sau đó lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, xoay người muốn chạy.
Vốn Thịnh Thế hôn Cố Lan San để tìm một chút cảm giác, mắt thấy sắp tới cao triều rồi, lại bị phản ứng kích động như thế của Cố Lan San dọa sợ đến mức lập tức lui về, anh buồn bực rên lên một tiếng, sau đó trừng mắt nhìn người phụ nữ đầu sỏ gây nên muốn chạy trốn, sắc mặt trở nên có chút đen xuống, trong lòng thầm nghĩ, bản thân mình thì nghẹn không ra được, có thể về sau sẽ làm cho mất tính dục hay không, ngay tức khắc, anh lập tức ngồi dậy, vươn tay túm lấy cổ chân của Cố Lan San, kéo cô trở về trong иgự¢ của mình.
Cố Lan San vừa thét lên một tiếng, còn chưa có thét xong, cô liền cảm thấy trong lòng bàn tay của mình bị nhét vào một vật thô thô cứng rắn, theo bản năng cô cúi đầu nhìn xuống, liền thấy hình ảnh có cấp bậc hạn chế như vậy, cả người cô càng lúc càng hỗn độn, cô lại theo bản năng muốn buông lỏng tay ra thét chói tai, nhưng tay của cô lại bị Thịnh Thế nắm chặt, đặt trên phân thân của anh, làn môi cũng bị anh hung hăng ngăn chận.
Tiếng thét chói tai của cô bị chìm vào trong miệng của anh, tay của anh nắm tay của cô chuyển động lên lên xuống xuống trên phân thân của anh, cô cảm thấy trong lòng bàn tay mình nóng giống như bắt lửa, động tác chuyển động tay cô của anh càng lúc càng nhanh, cổ tay của cô có chút mỏi, nhiều lần ngừng lại, rồi lại bị anh nắm lấy tiếp tục chuyển động, cổ tay cô đau không có chỗ phát tiết, nên chỉ có thể đạp chân, anh đè thân thể của cô lại, cầm lấy tay cô, động tác mạnh hơn, trong miệng còn lẩm bẩm những lời nói làm cho người ta đỏ mặt tim đập: “Sở Sở, ngoan, nắm chặt một chút nữa nào, xong ngay đây...... Ngoan...... Ân Ân....... Tốt lắm, tốt lắm....... Hô.......”
Cùng với một tiếng kêu rên thành tiếng thật dài của anh, cô cảm thấy có chất lỏng cực nóng phun vào lòng bàn tay của mình, иgự¢ của mình.
Sức lực anh nắm lấy tay của cô dần dần buông lỏng, cổ tay làm xong chuyện của cô mềm nhũn thõng xuống, nhắm mắt lại, hít thở, rõ ràng là cô không có làm, nhưng cô lại có cảm giác mặt đỏ tim đập hơn lúc mình làm.
Tiếng hít thở của anh ở bên tai của cô, từ dồn dập đến thong thả, sau đó cô nghe thấy anh ngồi dậy, móc khăn giấy ra, lau sạch thân thể của cô, rồi sau đó, cô cảm thấy mình rơi vào trong một vòng tay ấm áp, hoàn toàn lọt vào bóng tối.