Cho nên, Cố Lan San bĩu môi, đem tư liệu của Tô Kiều Kiều đặt sang một bên, tiếp tục liếc nhìn những ảnh còn lại.
Hạ Phồn Hoa cầm ảnh của Tô Kiều Kiều lên, nói: “Thật ra thì lật tới lật lui tôi vẫn thấy cô này làm hình tượng là tốt nhất, hơn nữa đã làm đại sứ hình tượng của Thập Lý Thịnh Thế hơn hai năm rồi, e rằng lần này cô ta sẽ vẫn đảm đương.”
“Thật sao?” Cố Lan San tùy tiền lật đi lật lại sấp ảnh, sau đó rút ra một tấm, quay đầu nhìn về phía Hạ Phồng Hoa nói: “Tôi cảm thấy cô ta không được nữa đâu, ngược lại người này tương đối có hi vọng.”
Hạ Phồn Hoa nhìn lướt qua tấm ảnh Cố Lan San vừa rút ra, sau đó cười: “Lan San, cô đừng nói giỡn, cô này tuyệt đối không thể được, là một minh tinh mới, hiện tại không có danh tiếng gì, tại sao có thể đem ảnh trà trộn vào một trong những tấm ảnh tại đây, không cần nghĩ cũng biết nhất định là dùng quan hệ.”
“Nhưng dung mạo của cô ấy rất đẹp nha!” Cố Lan San nói thật, cô lựa chọn nữ minh tinh này vì cô ta có diện mạo rất xuất chúng, rất ổn so với Tô Kiều Kiều.
“Cái chúng ta cần chính là sự nổi tiếng và sức cuốn hút, đẹp mắt là cái rắm gì! Người đại diện, người đại diện là chúng ta kiếm tiền từ minh tinh, chúng ta dùng danh tiếng của họ, cô gái này là minh tinh nhưng một chút danh tiếng cũng không có, tôi khẳng định sẽ không được chọn.” Hạ Phồn Hoa đặc biệt khẳng định nói.
“Không phải người đại diện là Đại sứ hình tượng sao, đại sứ hình tượng nhất định phải đẹp mắt!” Cố Lan San tức giận phản bác, “Tô Kiều Kiều cũng là đại sứ hình tượng được hai năm rồi, thẩm mĩ của tất cả mọi người đều đã mệt mỏi rồi!”
“Nhưng cô đừng quên, tháng trước ca khúc mới nhất của Tô Kiều Kiều bán được rất nhiều, danh tiếng đang lên rừng rực, bao nhiêu quảng cáo mấy chục triệu xin cô ta chụp ảnh cô ta đều không nhận!”
“Vậy thì sao?” Cố Lan San nghe Hạ Phồn Hoa thổi phồng Tô Kiều Kiều như vậy, thì một tầng lửa trong lòng cô bốc lên, “Tôi chính là cảm thấy Tô Kiều Kiều không được chọn, tôi chính là cảm thấy nữ minh tinh này có thể được chọn!”
“Chớ có nói đùa, Lan San, cô có tin hay không thì tùy cô, lần này chín mươi phần trăm Tô Kiều Kiều có khả năng trúng tuyển.”
“Không thể nào!” Cố Lan San khinh thường quay đầu đi, dù có thế nào cô đều không để cho Tô Kiều Kiều làm đại sứ hình tượng của Thập Lý Thịnh Thế, nhất thời quay đầu lại, nhìn chằm chằm Hạ Phồn Hoa, hỏi: “Anh dám cùng tôi đánh cuộc một lần không?”
“Đánh cuộc thì đánh cuộc!” Hạ Phồn Hoa suy nghĩ một chút, Thịnh Thế cưng chiều Cố Lan San nhưng cũng không thể cầm Thập Lý Thịnh Thế ra cười đùa được, cái người này từ trước đến giờ đều công tư phân minh, cho nên anh không sợ chút nào mở miệng, “Nếu như là Tô Kiều Kiều, tôi bảo cô làm gì, cô phải làm cái đấy, nếu như chọn minh tinh cô chọn này, cô muốn tôi làm cái gì tôi sẽ làm cái đó, nếu như là người khác thì coi như là hòa, như thế nào?”
“Được!” Cố Lan San không chần chờ chút nào đã cũng Hạ Phồn Hoa định ra kết cục.
“Lan San, cô nhất định sẽ thua.” Hạ Phồn Hoa giống như đã đoán trước được kết quả vậy, đắc ý cười “Bất quá, việc quyết định đại sứ hình tượng là vào thứ hai tuần sau, biết đâu trong ba ngày còn lại cô có thể làm Nhị Thập đổi từ Tô Kiều Kiều thành người khác nhưng việc đổi thành cô minh tinh này là tuyệt đối không thể.”
“Hừ!” Cố Lan San trừng mắt liếc Hạ Phồn Hoa nhưng trong lòng lại đang cân nhắc xem cô nên làm thế nào thì Thịnh Thế mới đổi thành người khác?
. . . . . . . . . .
Cách đó không xa, mặc dù Thịnh Thế vẫn chuyên chú xử lý công việc nhưng tầm mắt và lỗ tai thỉnh thoảng vẫn chú ý chỗ của Cố Lan San. Lúc anh nghe thấy Hạ Phồn Hoa và Cố Lan San đánh cuộc, tay đang ký tên khẽ dừng một chút, sau đó tự nhiên ký xong mới ngẩng đầu lên, mắt khẽ liếc nhìn khóe miệng của cô gái nhỏ vì cãi nhau với Hạ Phồn Hoa mà hơi vểnh lên.
Thịnh Thế nhíu mày liếc mắt nhìn Cố Lan San mặt mày ủ ê nhìn chằm chằm người trong hình, lqđ sau đó anh làm như không có chuyện gì, quay đầu, tiếp tục làm việc.
Hơn mười phút sau Thịnh Thế đã làm xong việc.
Mọi người ai cũng đã có chỗ ngồi dàng riêng cho cương vị của mình.
Cố Lan San không hiểu biết nhiều về hội nghị cấp cao của công ty lớn nên không nhịn được mà cảm thấy hứng thú, vì vậy không quan tâm bản thân nghe hiểu hay không mà dựng lỗ tai lên chuẩn bị nghe.
“Về người được chọn làm đại sứ hình tượng lần này của Thập Lý Thịnh Thế, tôi đã có sự lựa chọn.” Thịnh Thế dừng một chút, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, từng khuôn mặt của các minh tinh hiện thoáng qua.
Vẻ mặt Hạ Phồn Hoa mong đợi nhìn Thịnh Thế, còn thuận tiện cho Cố Lan San một ánh mắt thắng lợi.
Ngón tay Cố Lan San khẽ nắm lại.
Sẽ thật sự là Tô Kiều Kiều sao?
Trong đầu cô hiện lên xì căng đan giữa Tô Kiều Kiều và Thịnh Thế, còn có lời Tô Kiều Kiều đã nói, đáy lòng có chút trống rỗng, có phải sẽ giống như Tô Kiều Kiều đã nói, Thịnh Thế và cô, thật. . . . . .
“Là cô này.”
Giọng nói Thịnh Thế truyền đến lần nữa.
Tất cả mọi người nhìn về phía màn hình lớn của phòng họp, sau đó ai cũng kinh ngạc.
Miệng Hạ Phồn Hoa mở thật to, hoàn toàn có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Hai mắt Cố Lan San mở thật to, không thể nào. . . . . . Lại bị cô đoán trúng. . . . . . Quả nhiên là cô minh tinh mà cô đã chọn?
Lòng mỗi người mỗi khác nhưng lúc này lại có chung một suy nghĩ, đại boss lại chọn một cô minh tinh bình thường không có danh tiếng để làm đại sứ hình tượng? Có phải đã lầm rồi hay không?
Hơn một phút trôi qua, Thịnh Thế lại mở miệng nói: “Xác định chính là cô này, để nhân viên phụ trách việc này liên hệ với công ty đại diện của cô ấy, chuẩn bị ký kết hợp đồng, tôi muốn thấy vào thứ hai.
“Nhưng. . . . . .” Có người mở miệng phản đối: “Cô ấy không phải là nữ minh tinh nổi tiếng, chọn cô ấy có phải quá mạo hiểm hay không?”
“Chúng ta muốn chọn đại sứ hình tượng nên phải chú trọng vào hình tượng, mà dáng người cô ấy rất đẹp, hình tượng cũng rất tốt, hoàn toàn thỏa mãn các yêu cầu.”
Cố Lan San nghe Thịnh Thế nói ra những lời này, càng thêm khi*p sợ, này, này, này rõ ràng là lời cô mới nói với Hạ Phồn Hoa!
Chẳng lẽ anh đã nghe thấy hết?
Này cũng đại biểu anh đã biết việc cô và Hạ Phồn Hoa đánh cuộc rồi?
Anh cố ý làm như vậy sao?
Vì để cho cô thắng sao?
Nhưng tại sao anh lại làm như vậy?
Vô số vấn đề quét qua đầu óc trống rỗng của Cố Lan San, cô không biết xoay chuyển ra sao nhưng trong lòng cô lại có một suy đoán từ từ hiện lên.
Suy đoán này bắt đầu lúc Thịnh Thế uống say ôm cô nói, chỉ là cô vẫn không dám xác nhận.
Sau đó từ từ bị cô ném ra sau đầu.
Nhưng suy đoán đó bây giờ lại sống lại.
Thịnh Thế. . . . . . Anh, anh sẽ không phải là. . . . . . Cho tới bây giờ anh vẫn luôn thích cô sao?
Cố Lan San bị chính suy nghĩ của mình hù sợ.
Lần gây gổ dữ dội đó, anh tát một cái không chút lưu tình, khi anh nói anh yêu cô thì cô nói cái gì chính là cái đó, khi anh không thương cô thì cô chỉ là cái rắm. . . . . .
Từ đó về sau anh đối với cô chỉ còn châm chọc khiêu khích. . . . . .
Nhưng không biết vì sao gần đây anh lại cùng cô sống những ngày hạnh phúc.
Điều này cũng không thể đại biểu cho việc anh còn yêu cô!
Lòng Cố Lan San rối thành một nùi, lqđ cô sững sờ nhìn Thịnh Thế, bị chính suy nghĩ của mình làm cho choáng váng quên mất phải làm sao.
Trong lòng Thịnh Thế cũng có nghi hoặc.
Giống như việc sao Cố Lan San lại tâm huyết dâng trào mà đánh cuộc với Hạ Phồn Hoa?
Lại giống như việc cô vẫn luôn thờ ơ với những việc của anh, sao bây giờ lại có tâm tình quan tâm tới việc ai sẽ là đại sứ hình tượng?
Hình như cô không giống trước đây, có chút để ý với anh và chuyện của anh.
Điều này đại biểu cái gì, đại biểu cho việc cô chú ý tới anh sao?
Thật ra thì trên phương diện công việc anh giống như những gì Hạ Phồn Hoa đã nói, công tư rõ ràng, sẽ không cho phép có bất kỳ sai lầm nào xảy ra, từ trước đến giờ đều là phải đạt được lợi ích cao nhất.
Cho nên đại sứ hình tượng lần này của Thập Lý Thịnh Thế, nói là sẽ lựa chọn mới nhưng dự định vẫn sẽ chọn Tô Kiều Kiều.
Bởi vì danh tiếng của cô ta khá cao, sự nghiệp hiện tại lại như mặt trời ban trưa.
Thật sự là người đáng được lựa chọn nhất.
Nhưng. . . . . .
Giữa sự nghiệp, nguyên tắc, và Cố Lan San, anh không do dự lựa chọn Cố Lan San.
Không vì cái gì khác, chỉ là không thích nhìn cô mân mê miệng, chỉ là muốn khiến cô vui mừng.
Chỉ cần trong mắt cô có anh, dù không phải là yêu, chỉ cần cô có thể đối với chuyện của anh, biểu hiện một chút để ý như vậy, anh nguyện ý vì cô mà bỏ ra bất cứ giá nào. . . . . .
Cho nên, mặc dù là Đại sứ hình tượng cho Thập lý Thịnh Thế, bị cô làm thành tiền đánh cuộc, vậy cũng không sao cả!
Chỉ cần cô vui vẻ là được.
Mà khổ nhất lại là Hạ Phồn Hoa, anh ta cảm thấy nhất định là mình nghe nhầm, anh ta chớp mắt nhiều lần, còn dùng tay bấm mình đến mấy lần, mới bất đắc dĩ thừa nhận, Thịnh Thế, thật sự đem người đại diện cho Đại sứ hình tượng do Cố Lan San quyết định.
Anh ta đã đánh giá thấp, Thịnh Thế khi gặp Cố Lan San là đã chạm vào ranh giới cuối cùng.
Không đúng, anh vẫn cho là Cố Lan San nắm được điểm yếu gì đó của Thịnh Thế, nhưng bây giờ, anh chợt phát hiện, Thịnh Thế khi ở cùng Cố Lan San hoàn toàn không có nguyên tắc .
Quả thực khi Cố Lan San thích gì, muốn làm cái gì, Thịnh Thế đều không nháy mắt mà thuận theo!
Đây không gọi yêu, đây rõ ràng là nuông chiều quá mức!
Hơn nữa, rõ ràng Thứ hai mới có thể quyết định hợp đồng, anh lại muốn Thứ hai có kết quả, anh biết rõ anh ta cùng Cố Lan San đánh cuộc, dù thật sự để cho anh ta thua, cũng nên để cho anh hai ngày nữa rồi thua, hoặc là ngày mai thua cũng được, tội gì trước mấy phút anh ta vừa cùng Cố Lan San đánh cuộc, sau mấy phút liền xử tử anh!
Một cái công ty lớn như vậy, xa hoa như vậy, một Đại sứ hình tượng Thập lý Thịnh Thế người người chú ý, cứ như vậy bị Cố Lan San nhất thời cao hứng đánh bạc, làm cho hỗn loạn!
Có lầm hay không vậy!
Người khác thì lừa bịp cha mình, mà Thịnh Thế, rõ ràng là đang hãm hại anh em!
Trong đầu Hạ Phồn Hoa, chứ hãm hại anh em vừa mới hiện lên, Thịnh Thế thật sự đến, “Hoa tử, cậu thua.”
Thịnh Thế vừa nói, Cố Lan San lập tức hồi hồn, ép những suy nghĩ phức tạp trong đầu xuống, quay đầu, hả hê nhìn Hạ Phồn Hoa, sau đó nhíu mày, tỏ vẻ nói: “Hoa tử, anh thua! Ừ. . . . . . Tôi nên để cho anh làm chút gì chứ nhỉ?”
Cố Lan San nghiêng đầu, bắt đầu suy nghĩ.
Hạ Phồn Hoa cảm giác mình cả đời này không có gì khổ hơn giờ phút này, “Lần này không tính, các người rõ ràng có giở trò! Lừa bịp, không công bằng, hai người khi dễ tôi!”
Thịnh Thế nghe nói vậy, ngược lại thong thả ung dung đưa ánh mắt nhìn từ trên mặt Cố Lan San, dời đến trên mặt Hạ Phồn Hoa, ánh mắt cũng từ dịu dàng như nước, biến thành dù bận vẫn ung dung bàng quan, chậm rãi cười cười, nói: “Hoa tử, có chơi có chịu, cậu định cho tất cả mọi người biết đường đường quan Ngoại Giao sau khi thua cuộc, tức giận nên ăn vạ, cậu có thể thử một chút.”
Đây là uy Hi*p. . . . . . Hạ Phồn Hoa tức sôi ruột, rồi lại không nói ra được.
Một phòng đang họp, lúc này mới bất giác hiểu được, thì ra là đại BOSS bọn họ bởi vì bà chủ đánh cuộc cho nên gây khó dễ cho nữ minh tinh này.
Cái này gọi là cái gì?
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân?
Mọi người đang suy nghĩ, vẻ mặt Cố Lan San đang mặt ủ mày ê, trong nháy mắt trở nên mà phát sáng lên, “À, tôi biết muốn Hoa tử làm gì rồi!”
Sau đó, Cố Lan San quay đầu, không coi ai ra gì giơ tay lên, đếm có bao nhiêu người trong phòng, sau đó hướng về phía Hạ Phồn Hoa cười khanh khách mở miệng: “Hoa tử, anh đi siêu thị lầu dưới, mua 18 ly cà phê đi lên.”
Nói xong, còn hướng về phía một phòng nhân viên mở miệng nói: “Mọi người sau khi tan họp, quan Ngoại Giao sẽ là chân chạy mua cà phê cho mọi người, mọi người phải uống xong rồi mới về.”
Sắc mặt Hạ Phồn Hoa trong nháy mắt tái xanh.
Cố Lan San nhìn thấy, lại cố làm như không nhìn thấy, trong lòng thầm nghĩ, ai cho anh vừa rồi thổi phồng Tô Kiều Kiều như vậy? Trên quần áo Thịnh Thế dính nước hoa của cô, cô để cho anh “chơi” với bươm bướm, chơi anh ta như vậy vẫn là nhẹ rồi đấy!
Cố Lan San thấy Hạ Phồn Hoa chậm chạp không nhúc nhích, vẫn như cũ cười mập mờ nói: “Hoa tử, anh nhanh lên một chút! Tất cả mọi người đang chờ!”
“Cô. . . . . .” Hạ Phồn Hoa mới vừa mở miệng một cái, nói một chữ, liền có một giọng nói nhẹ nhàng cắt ngang: “Có chơi có chịu, cậu nhất định muốn cho tất cả mọi người đều biết đường đường quan Ngoại Giao thua cuộc sau, tức giận mà ăn vạ, cậu có thể thử. . . . . .”
“Được được được!” Hạ Phồn Hoa đứng lên: “Nhị Thập, cậu câm miệng cho tôi, tôi đi, được chưa!”
Nói xong, Hạ Phồn Hoa dưới con mắt của mọi người, mặt đen lại, ra cửa mua cà phê.
. . . . . . . . . . .
Lúc Hạ Phồn Hoa bao lớn bao nhỏ giơ lên 18 ly cà phê đi lên, sắc mặt vô cùng đen, thư ký muốn cười nhưng lại không dám cười từ trong tay anh nhận lấy, gởi một ly, tự nhiên đưa cho Thịnh Thế đầu tiên.
Thịnh Thế cầm hai cái, tự mở ra một ly, sảng khoái uống một hớp, đặc biệt nói: “Quan Ngoại Giao mua cà phê, quả nhiên khi uống cảm giác cũng không giống như thường.”
Hạ Phồn Hoa cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Thịnh Thế, lúc này mới nhìn thấy chỗ ngồi Cố Lan San trống không, thuận miệng hỏi: “Tiểu ma nữ kia đây?”
Danh hiệu Tiểu Ma Nữ này là khi học cao trung, Cố Lan San hoành hành ngang ngược, Hạ Phồn Hoa lấy tước hiệu này cho cô, Cố Lan San cùng Thịnh Thế sau khi cưới, tính tình thay đổi hẳn, danh hiệu này cũng không có nhắc đến, nhưng hôm nay, cứ như vậy lại xuất hiện.