Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 83

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Thịnh Thế lấy tay che mắt thật lâu, anh mới chậm rãi rút khăn giấy từ một bên ra, xoa xoa mặt nhè nhẹ, cả người an vị trên giường, nhìn cô gái ngủ say trên giường.
Anh nhìn thật lâu, thật lâu, mới nhẹ nhàng cúi đầu, hôn môi của cô một cái, nói: “Sở Sở, anh yêu em.”
Anh lại cúi đầu, hôn một cái vào trán của cô, nói: “Sở Sở, anh xin lỗi.”
Anh cong môi, cười cười, một lần nữa cúi đầu, hôn một cái vào mắt của cô, nói: “Sở Sở, ngủ ngon.”
Lúc này Thịnh Thế mới đứng dậy, đi vào phòng tắm, tắm gội một chút, sau đó lên giường, bế cô vào trong иgự¢, nhắm hai mắt lại.
Thật ra căn bản anh không ngủ được, nhưng anh cứ ôm cô như vậy.
Trong lòng anh nghĩ đến, tiếp theo anh phải làm gì? Vì cô làm gì đây? Phải làm gì để trong lòng cô quên hết những việc khốn nạn anh đã làm với cô để cô không bị ảnh hưởng đây?
Thịnh Thế cũng không biết rốt cuộc mình suy nghĩ bao lâu, mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.
****************
Hôm sau khi Thịnh Thế tỉnh lại, Cố Lan San vẫn còn trong trạng thái ngủ say, anh nhìn mặt trời, hôm nay là thứ bảy, vốn có hẹn với khách hàng đi đánh gôn, nhưng khi nhìn Cố Lan San một chút, anh dứt khoát gửi đi một tin nhắn báo cho thư ký hôm nay hủy bỏ tất cả lịch trình của mình.
Thịnh Thế rón rén vén chăn lên, xuống giường, đi đánh răng rửa mặt, sau đó đi xuống lầu, người giúp việc đã bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, anh đi dạo một vòng phòng bếp, nghĩ tới kỳ kinh nguyệt của Cố Lan San, nên phân phó người làm chút cháo ấm.
Cả quá trình nấu cháo, Thịnh Thế vẫn luôn ở trong phòng bếp, tất cả người giúp việc phòng bếp và đầu bếp đều cẩn thận và áp lực, đặc biệt nghiêm túc làm, anh thỉnh thoảng lên tiếng hỏi thăm đôi lời, những thứ cháo này lúc nào thì nấu lửa nhỏ, lúc nào thì nấu lửa to, bà quản gia là người hiểu Thịnh Thế nhất, chỉ một lát, bà nhìn Thịnh Thế cũng hiểu ý tứ gì, bà lên tiếng: “Ngài Thịnh, ngài muốn học nấu cháo sao? Có thời gian tôi sẽ viết xuống cặn kẽ các bước nấu cháo cho ngài.”
Thịnh Thế bị nói đúng nỗi lòng, cũng không lúng túng nhiều, gật đầu, “Ừ” một tiếng rồi nói: “Tôi đi xem một chút xem Sở Sở đã tỉnh chưa.”
Thịnh Thế rời đi, mọi người trong phòng mới thở dài một hơi, ai nên làm gì thì làm cái đấy.
Thịnh Thế đi dọc theo cầu thang, lên lầu, mới vừa chạm vào cửa phòng ngủ anh đã nghe được tiếng điện thoại di động vang lên, trong lòng anh còn đang suy nghĩ hôm nay đã nói hủy tất cả lịch trình rồi mà, đây là có chuyện gì rồi?
Anh lấy điện thoại di động ra nhìn, là anh rể cả gọi tới, lúc này anh mới vội vàng đi tới thư phòng nghe máy “Anh rể cả?”
“Nhị Thập, anh có chuyện rất quan trọng, trước anh cần nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện cho em.”
“Nhị Thập, anh có chuyện rất quan trọng, trước anh cần nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện cho em.”
Trong điện thoại, giọng nói anh rể cả nghe rất nặng nề, tim Thịnh Thế đột nhiên siết chặt, mơ hồ đoán được, hình như có chuyện trọng đại gì sắp xảy ra.
Thịnh Thế rất bình tĩnh trả lời điện thoại, anh nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, cũng chưa có nói chuyện gì, chỉ lẳng lặng chờ anh rể cả nói trước.
Điện thoại ở một chỗ khác, ước chừng dừng lại khoảng một phút, giọng nói của anh rể cả mới truyền đến, gằn từng câu từng chữ, nói rất rõ ràng, Thịnh thế nghe xong sắc mặt biến đổi càng thêm nghiêm túc, đợi một chút đến lúc anh rể cả nói xong hoàn chỉnh, sau khi nói xong, Thịnh Thế mới mở miệng hỏi: “Thật như vậy sao?”
“Đúng là như vậy.” Anh rể cả dừng một chút, lại nói bổ sung: “Nhị Thập, nếu như không phải là như vậy, anh cũng sẽ không nói trước ngọn nguồn mọi chuyện cho em, anh cho em biết những thứ này là để trong lòng em rõ căn nguyên, lúc chuyện vỡ lở sẽ không đến nỗi không kịp ứng phó, những thứ này em phải giữ bí mật, ngàn vạn lần không được tiết lộ ra ngoài, nhất là Lan San đó, em cũng biết ý của anh chứ, những thứ này tạm thời còn là cơ mật.”
Biểu hiện trên mặt Thịnh Thế không có chấn động gì, chỉ lúc nhắc tới Cố Lan San, ánh mắt anh hơi lóe lên, mới mở miệng nói: “Anh rể cả, anh yên tâm, em sẽ không nói cho cô ấy biết.”
“Vậy là tốt. Hiện tại không có gì rồi, chỗ anh cũng đang rất bận, nếu em không có việc gì thì anh cúp máy đây.”
“Ừ.” Thịnh Thế có vẻ không để ý, vừa mới đáp lại xong lại mở miệng nói: “Đợi chút.”
“Sao vậy? Nhị Thập?”
“Anh bảo chuyện này đại khái bao lâu nữa sẽ bộc phát?”
“Chắc là tuần tới.”
“Ừ.” Tuần tới ……….. Hôm nay là thứ bảy, nói cách khác, không quá bảy ngày rồi, “Không có chuyện gì nữa, cúp máy nhé.”
“Có chuyện gì anh sẽ liên lạc lại.”
“Ừ.”
Sau khi điện thoại tắt, Thịnh Thế đứng ở trong thư phòng, định đi ra, nhưng anh đứng tại chỗ không thể nhúc nhích được, trong mắt quay cuồng cảm xúc phức tạp.
Hồi lâu, Thịnh Thế mới chậm rãi bỏ điện thoại vào túi, xoay người, đi ra khỏi thư phòng.
Lúc anh trở lại phòng ngủ, Cố Lan San vừa mới tỉnh lại, vẫn còn đang nằm trên giường với cặp mắt mờ mịt, bởi vì hôm qua cô uống tới say mèm, cho nên đầu có chút đau, sắc mặt cũng có chút trắng, thấy Thịnh Thế đi vào, Cố Lan San chỉ nhẹ nhàng kéo kéo khóe môi, miễn cưỡng nặn ra nụ cười tươi tắn: “Chào buổi sáng!”
Ánh mắt Thịnh Thế vốn đang hỗn loạn phức tạp trong nháy mắt trạm phải khuôn mặt kia của Cố Lan San, trở nên vụng về và ôn hòa, anh cong cong môi, nói: “Đã tỉnh rồi à?”
“Ừ.” Cố Lan San nhẹ giọng trả lời một câu, giơ tay lên, vuốt vuốt đầu, sau đó ngồi dậy từ trên giường
Thịnh Thế tiện thể lấy cho Cố Lan San cầm một bộ áo ngủ sạch sẽ từ bên cạnh, “Say rượu là rất nhức đầu, mặc quần áo vào, xuống lầu ăn chút cháo, sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.”
Cố Lan San nhận lấy quần áo, nhưng vẫn không thay vào, ngược lại vén chăn lên, nhảy xuống giường, giẫm giẫm chạy vào phòng tắm, ném một câu: “Em muốn tắm trước đã, rất khó chịu.” Sau đó “Phanh” một tiếng, liền đóng cửa phòng tắm lại, sau đó có tiếng nước chảy “Rào rào” truyền đến.
Lúc Cố Lan San tắm rửa sạch sẽ đi ra khỏi phòng tắm, Thịnh Thế đã không còn ở phòng ngủ, cô tùy tiện mặc một bộ váy, đi xuống lầu, Thịnh Thế đã ngồi ở trước bàn ăn chờ cô.
Cố Lan San uống rượu, nên cũng không muốn ăn mấy, chẳng qua là uống một ít cháo, Thịnh Thế cũng không ép cô ăn nhiều một chút, trong quá trình ăn cơm, điện thoại của Thịnh Thế không ngừng vang lên, anh chỉ liếc mắt nhìn tên hiển thị cuộc gọi đến một cái, liền trực tiếp cắt đứt rồi.
Cố Lan San thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, nhìn Thịnh Thế một chút, vừa định hỏi tại sao anh không nghe điện thoại thì điện thoại nhà đã vang lên, bác Quản gia qua nghe, sau đó quay đầu, kêu một câu: “Cô San, có điện thoại tìm cô.”
Cố Lan San hơi kinh ngạc buông cái muỗng trong tay xuống, nhận lấy ống nghe mà bác quản gia đưa tới, đáy lòng cũng đang nói thầm rốt cuộc là ai gọi điện thoại tới, hơn nữa còn gọi vào số nhà riêng, cô chưa bao giờ cho người khác số điện thoại nhà riêng nha.
Bởi vì đầy bụng nghi vấn, cho nên, giọng nói của Cố Lan San có chút nhỏ nhẹ: “Alo, xin chào, xin hỏi là ai vậy ạ?”
“Bà Thịnh sao?”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói trong trẻo mạnh mẽ, Cố Lan San cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nghĩ ra được là ai, liền lên tiếng hỏi thăm: “Xin hỏi, anh là?”
“Tôi là thư ký của anh Thịnh, bây giờ có một chuyện phiền cô giúp.”
Cố Lan San nghe nói như thế, theo bản năng quay đầu, liếc mắt nhìn Thịnh Thế đang ngồi trước bàn ăn, nhìn như khí định thần nhàn ăn sáng, nhưng lỗ tai đã sớm dựng thẳng lên.
Thư ký của anh, không tìm anh, sao lại tới tìm cô chứ? Còn có việc phiền cô giúp? Có thể có chuyện gì đây?
Cố Lan San đè ép nghi vấn trong lòng, vẫn khách khí mở miệng: “Chuyện gì vậy?”
“Chị Thịnh, bây giờ chị có thể bảo anh Thịnh đến công ty một chuyến được không? Hôm nay vốn đã nói sẽ xác định người phát ngôn của Thập Lý Thịnh Thế, nhưng anh Thịnh tạm thời lại quyết định không tới, hiện giờ có rất nhiều người đang chờ ở đây, tôi gọi điện thoại cho anh Thịnh, anh ấy đều không nghe, cho nên mới làm phiền đến chị.” Dừng một chút, giống như thư ký sợ cô không đồng ý, lại bổ sung: “Chị Thịnh, chỉ cần phiền chị mở miệng nói một tiếng với anh Thịnh, chỉ cần chị mở miệng, anh Thịnh nhất định sẽ tới.”
Khi nói ra câu cuối cùng, giọng nói của thư ký đặc biệt tự nhiên, giống thư thật sự vậy.
Nhưng trong lòng Cố Lan San, lại không nhịn được nghi ngờ, tại sao thư ký của Thịnh Thế coi lời nói như vậy như chuyện đương nhiên, giống như Thịnh Thế thật rất nghe lời cô nói vậy, trong tiềm thức cô như muốn mở miệng từ chối, cô rất ít can thiệp vào chuyện riêng ở công ty của Thịnh Thế, tuy nhiên lúc này là chuyện quan trọng, trong đầu thoáng hiện người phát ngôn mới của Thập Lý Thịnh Thế... lúc Tô Kiều Kiều ăn cơm cùng Thịnh Thế hai ngày trước, muốn tranh vị trí người phát ngôn đó?
Ngày đó, trong lòng Tô Kiều Kiều đã có dự tính, giống như người phát ngôn của Thập Lý Thịnh Thế thật sự là vật trong túi của cô ta vậy.
Cố Lan San lại nhìn lướt qua Thịnh Thế, suy nghĩ một chút, nói: “Được, tôi sẽ thử một chút vậy.”
... . .
Cố Lan San đưa điện thoại cho bác quản gia, rút một tờ khăn ướt, lau lau tay, mới cầm muỗng lên, từ từ quấy cháo, sắp xếp từ ngữ trong lòng, cân nhắc nên mở miệng như thế nào.
Thịnh Thế rất tò mò rốt cuộc là ai đã gọi điện thoại cho Cố Lan San, anh rất muốn hỏi, rồi lại không được tự nhiên không biết mở miệng hỏi như thế nào.
Cho nên, cả quá trình từ lúc Cố Lan San húp cháo đến húp xong, Thịnh Thế vẫn không ngừng dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Cố Lan San, nhiều lần ánh mắt của Cố Lan San chạm vào ánh mắt của anh, nhưng Cố Lan San đều nhanh chóng cúi đầu, vốn kiên nhẫn của Thịnh Thế có hạn, cuối cùng vẫn không kềm chế được mở miệng trước: “Sở Sở, là ai gọi điện thoại tới?”
Khi Thịnh Thế nói ra những lời này, dáng vẻ ngồi chỗ đó đặc biệt khí định thần nhàn, cầm đũa gắp chút thức ăn, giống như là trong lúc lơ đảng mở miệng.
Cố Lan San ngẩng đầu lên, nhìn Thịnh Thế, mở miệng: “Là thư ký của anh gọi tới.”
Đầu tiên, Thịnh Thế sửng sốt một chút, sau đó liền hiểu được tất cả, những nhân viên dưới tay anh, bọn đều đầu rất tinh mắt, không giống như cô gái nhỏ ngồi trước mặt này, đang ở trong phúc mà chẳng biết, những nhân viên kia chỉ thấy được một mặt của Cố Lan San, cũng biết Cố Lan San đặc biệt với anh như thế nào, bây giờ bởi vì anh bỏ mặc bọn họ, liền đưa móng vuốt về phía Cố Lan San, mưu tính khiến Cố Lan San thuyết phục anh đến công ty.
Thịnh Thế hừ lạnh một tiếng, giọng nói có chút hung ác, siết chặc đôi đũa nắm trong tay, giống như đó chính là cổ của những nhân viên đó: “Từng người từng người đều bản lĩnh!”
Đã lâu rồi Cố Lan San không nhìn thấy Thịnh Thế tức giận, bây giờ anh bỗng nhiên đen mặt, hù dọa cô đến ngón tay khẽ run rẩy, Thịnh Thế vừa sửng sốt, sau đó trên mặt liền nở một nụ cười, ngữ điệu lại vững vàng vang lên: “Sở Sở, không phải anh hung ác với em!”
“Hôm nay là Chủ nhật, không muốn đi làm thêm giờ.” Một lát sau, Thịnh Thế lại mở miệng: “Thỉnh thoảng, anh cũng muốn ăn bơ làm biếng một lát.”
Cố Lan San uống một hớp cháo, nghĩ một lát mà nói: “Hôm nay thời tiết đúng là không tệ, em mới vừa nhìn nhiệt độ, không phải là vô cùng nóng, vẫn nghe người ta nói, Thập Lý Thịnh Thế của anh làm rất khá, cho nên em muốn đi dạo một vòng, không bằng anh đưa em đi cùng, chờ anh xử lý xong công việc, hãy cùng đi dạo với em.”
Những lời này của Cố Lan San, ngược lại ngoài dự liệu của Thịnh Thế, từ sau khi anh và cô cưới nhau, rất ít khi để anh cùng đi dạo phố, đầu óc anh cảm thấy có chút ngu muội, cho là mình nghe nhầm, âm thầm dùng lực ngắt chiếc đũa, nhận ra được ngón tay có cảm giác đau, lúc này anh mới chậm nửa nhịp ngước mắt lên, nhìn Cố Lan San, nói: “Được.”
Mặt mày Thịnh Thế không ngừng lóe lên, khiến khuôn mặt vống dĩ đã xuất chúng chói mắt lại càng trở nên điên đảo chúng sinh, môi của anh giơ lên không cách nào kiềm chế, nổi bật lên cả người đặc sắc và chói mắt, trước giờ anh vẫn ít nói, bỗng nhiên lại nói nhiều hơn: “Trên Thập Lý Thịnh Thế, mới mở một nhà hàng món ăn Thượng Hải, không phải em vẫn rất thích ăn sao? Mùi vị rất tốt, buổi trưa chúng ta có thể tới đó ăn cơm.”
Dừng một chút, anh cảm thấy giống như là thiếu cái gì đó, lại bổ sung: “Có được không?”
Bây giờ mới chỉ là buổi sáng, hơn nữa lại đang dùng cơm, Cố Lan San không có ham muốn ăn trưa chút nào, cho nên, liền cúi đầu, uống cháo, nói: “Để nói sau đi.”
Thịnh Thế lại cho rằng cô không thích, suy nghĩ một chút, còn nói: “Ở đó có một trăm nhà hàng, món ăn của địa phương nào cũng có, đi đâu cũng được, nếu như còn không thích, còn có món ăn Hồ Nam, món ăn Quảng Đông, món cay Tứ Xuyên, còn có món Tây... .”
“Thịnh Thế.” Cố Lan San buông cái muỗng trong tay xuống, gọi tên của anh, cứng rắn chặc đứt lời nói của Thịnh Thế, cô ngồi thẳng người, ngước mắt lên, liếc mắt nhìn Thịnh Thế, nói: “Khi người ta đang ăn nó, ghét nhất là thảo luận ăn cái gì đó!”
“Được được được, chúng ta không nói, không nói.” Lúc này Thịnh Thế đối với Cố Lan San là ngàn theo trăm thuận, chỉ sợ cô mất hứng cái không chịu đi nữa.
Cố Lan San liếc mắt nhìn Thịnh Thế cảnh xuân đầy mặt thế nào cảm thấy, tâm tình của Thịnh Thế giống như là rất tốt vậy, cô cũng không cảm thấy có chuyện gì xảy ra đáng vui vẻ như vậy mà, cô không nhịn được ngước mắt lên, thấy Thịnh Thế vẫn cứ cười toét miệng, thực không dám giấu giếm, dáng vẻ anh cười lên thật sự rất đẹp, Cố Lan San nhìn cũng có chút quáng mắt, cô nhanh chóng vòng vo con ngươi, nhảy vòng vo tầm mắt, hỏi: “Đáng cười như vậy sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc