Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 82

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Quả thật Cố Lan San không nghi ngờ gì gật đầu, cô cười tít mắt, rót chén nước, đưa cho anh.
Anh nhận lấy nước, chỉ uống hai ngụm đã cảm thấy không khí hít thở trong phòng làm anh thấy ngột ngạt, bất chợt anh đem chén nước nặng nề đặt ở một bên bàn, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của cô, Cố Lan San đang uống sữa………, nhìn thấy phản ứng kịch liệt như vậy của anh, cô không nhịn được nghi ngờ hỏi: “Nhị Thập, anh làm sao vậy?”
Anh lắc đầu một cái, đứng lên: “Anh xuống lầu nhìn xem mẹ đánh xong chưa, anh về nhà trước.”
“Vậy cũng tốt nhất!” Cố Lan San nghiêng đầu, suy nghĩ một chút còn nói: “Nhị Thập, mấy ngày nữa là sinh nhật Vương Giai Di, anh cùng em đi chọn cho cô ta một món quà sinh nhật nhé?”
“Được.” Thật ra căn bản Thịnh Thế không biết cô nói cái gì, chỉ gật đầu lung tung một cái, đồng ý, sau đó nhìn như không có gì lạ đi ra khỏi căn phòng của cô, thật ra chỉ có một mình trong lòng anh rõ, anh đang chạy trối ૮ɦếƭ.
Thịnh Thế cũng không đi nhìn mẹ Thịnh, mà một mình trống rỗng đi xe đến quảng trường “Thập Lý Thịnh Thế”, nơi này còn chưa chính thức khai trương, anh tới một người cũng không có, hoàn toàn yên tĩnh, khắp nơi đều là nhà cao tầng mới xây, xem ra khí thế cũng hào hùng, anh ngừng xe lại ở đầu đường, một mình đi, hai bên con đường chỉ có vài chiếc đèn mờ ảo, anh đi thẳng đến quảng trường, ánh đèn mới sáng rõ.
Có tượng tiên nữ đứng bên trong cầu nguyện, cắm đầy hoa hồng đỏ, tất cả nước đều phun thành dòng ra ngoài, bởi vì thiết bị ánh sáng nên dòng nước hiện lên nhiều màu sắc khác nhau.
Phía sau đó là dòng thác nước chảy róc rách, đèn đằng sau thác nước sáng bập bùng mấy chữ, không ngừng thay nhau hiện lên.
Sở Sở, I LOVE U.
Anh ngồi ở bên đài phun nước, nhìn mấy chữ kia, không ngừng thoáng hiện, cả người anh từ từ chán nản.
Anh thấy mình không được tự nhiên, anh có nhiều bạn gái như vậy nhưng anh đều không có nói được một câu ngọt ngào nào, những cô gái đó hỏi anh, anh Thịnh em có xinh đẹp không, anh chỉ giả dối lừa gạt không nói một câu, từ trước đến giờ chỉ cười giễu cợt nói, em có thấy ghê tởm hay không?
Cho nên, anh càng ngông cuồng hướng về những người phụ nữ kia nói anh yêu em, mãi mãi đến biển cạn đá mòn.
Nhưng, thế nhưng anh muốn nói với Sở Sở, nhưng anh lại cảm thấy làm những thứ như vậy giống như kiểu cách, anh có chút ngượng ngùng không muốn Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa đến giúp đỡ, vì vậy mà tất cả nơi này đều một mình anh chuẩn bị, cầu nguyện bên hoa hồng chính là bản thân anh cắm vào một đóa hoa hồng, dòng chữ ánh đèn đằng sau thác nước đều là do anh tự mình thiết kế.
Thậm chí, ngay cả lời thổ lộ anh muốn nói với cô, anh đều suy nghĩ luyện tập thật lâu, anh hướng về phía gương, luyện tập không biết bao nhiêu lần mới để cho mình không đỏ mặt, sẽ không bởi vì không được tự nhiên mà nói không nên lời.
Thậm chí, những lời tỏ tình này, anh đều đã nghĩ rất kĩ, anh không muốn dùng lại những lời nói đã lạc hậu kia, hơn nữa với tính tình của anh, cũng không nói được những lời như vậy, anh chỉ suy nghĩ trong đầu một chút, đã cảm thấy toàn thân run lên, cho nên anh vắt hết đầu óc nghĩ, ước chừng suy nghĩ hơn nửa tháng, mới nghĩ ra được câu: dùng tất cả những điều tốt nhất của Thịnh Thế, đổi cả đời được bên cạnh Lan San.
Tất cả mọi thứ, anh đều đã tỉ mỉ chuẩn bị.
Nhưng tất cả chuẩn bị tỉ mỉ như vậy, còn chưa kịp phát huy tác dụng, toàn bộ đã bị phá hủy.
Trong lòng của cô, có một người, đó là người anh em của anh, Hàn Thành Trì.
Một đêm kia, một mình anh ở tại quảng trường đó, ngây người thật lâu, thật lâu, lâu đến khi mặt trời mọc lên từ hướng Đông, anh mới từ từ đứng lên, trở về nhà.
Anh tỏ tình, còn chưa bắt đầu, đã kết thúc.
Lúc đó, xác thực là muốn giữ mặt mũi, anh biết cô thích người khác, sợ khi anh thổ lộ, sẽ bị cô từ chối.
Cho nên, vài ngày sau là sinh nhật Vương Giai Di, anh thuận nước đẩy thuyền đem cô biến thành người phụ nữ của mình.
Anh đã dùng cách không làm tổn hại đến tôn nghiêm, mặt mũi của mình, lại có cách để có thể lấy được cô.
Anh vẫn cảm thấy cách đó của mình vô cùng tốt, nhưng tối hôm nay, lúc nhìn thấy cô ở trên đường khó đau lòng như vậy, anh mới bất chợt phát hiện, thì ra khi đó, anh bảo vệ mặt mũi mình, nhưng lại làm thương tổn đến tôn nghiêm của cô.
Anh không biết khi mình làm việc đó, đã tạo thành tổn thương trong lòng cô.
Anh chỉ vì cô không yêu anh, cô yêu Hàn Thành Trì, cho nên sau khi kết hôn, cô lạnh nhạt mới đối với anh, anh còn cho là mình đã hy sinh rất nhiều, yêu cô rất nhiều, cô yêu Hàn Thành Trì, không sao, chỉ cần cô và anh ở cùng nhau cả đời, sau đó đối tốt với cô, nhưng mà, đến cuối cùng anh mới phát hiện, anh vẫn luôn giả vờ hào phóng, thật ra anh không hào phóng như vậy, chỉ cần là chuyện liên quan đến Sở Sở, anh lúc nào cũng hẹp hòi, nhỏ mọn, cuối cùng còn nổi giận, thậm chí anh cảm thấy lúc gây gổ với cô, cô không thể nói lý, cô làm chuyện như vậy, còn nói năng hùng hồn, những câu có lý, khi đó, anh cảm thấy mình rất là uất ức, là Cố Lan San sai, chỉ có anh có thể chê cười cô, ai bảo cô là vợ của anh, không cho người khác có quyền đó!
Cho đến bây giờ, anh mới phát hiện, thật ra thì người luôn có khúc mắc trong lòng, là anh.
Trong đầu anh, liên tục lặp lại những lời nói của Cố Lan San, anh như thấy được dáng vẻ cô bé đang đứng khóc thầm ở bên kia ven đường, có vẻ nhỏ gầy, đáng thương như vậy.
Anh biết rằng anh là kẻ khốn, trong mắt không để ý đến bất cứ ai, người khác ᴆụng đến mình, thì sẽ trả lại gấp bội, anh vẫn cảm thấy mình đối với Cố Lan San là tốt nhất, nhưng anh không thể ngờ, thật ra thì anh đối với Cố Lan San là tệ nhất!
Những gì cô trải qua không giống với bọn họ, bọn họ là thiên chi kiêu tử*, mà cô..... Chẳng qua là một đứa con nuôi, nhìn như là thiên chi kiều nữ*, thật ra, vẫn tồn tại khoảng cách rất xa.
*Thiên chi kiêu tử: con cưng của trời.
*Thiên chi kiều nữ: con gái cưng của trời.
Trong lòng Thịnh thế, có vô vàn cảm xúc dâng lên, ảo não, hối hận, đau lòng, giống như thủy triều, dồn die,n; dập dâng lên trong tim anh, cuối cùng, anh cảm thấy giống như mất hết sức lực, cõng Cố Lan San trên lưng dừng lại.
Tim của anh, giống như bị hung hăng xé rách, vô cùng đau đớn.
Anh nghĩ, đầu óc anh lúc đó tại sao lại có thể nghĩ ra chuyện như vậy, anh nên theo đuổi cô, dù bị cô từ chối, mất đi mặt mũi thì tính là gì, anh tại sao có thể lựa chọn những âm mưu thủ đoạn dùng trên thường trường mà đối phó với cô?
Đêm hôm đó anh khổ sở khi biết Cố Lan San thích Hàn Thành Trì đêm, nhưng lại không nghĩ đến cô, anh chỉ nghỉ đến bản thân mình, làm theo ý mình, lại quên mất cô.
Anh nghĩ, cuộc sống hôn nhân trong hai năm qua, cô có cảm giác như thế nào?
Cô không điên, không ngốc, có thể bình tĩnh làm vợ của anh, trong lòng của cô, hàng ngày, hàng đêm rốt cuộc nghĩ cái gì?
Cô nhỏ gầy, đáng thương như vậy, mẹ của cô không cần cô, cô không biết ba cô là ai, cô lại còn vì một em trai cùng mẹ khác cha mà ở bên cạnh anh cầu cạnh kiếm tiền, cô làm sao có thể chịu đựng được?
Hơn hai năm qua, tám chín trăm ngày, cô làm sao mà chịu đựng nổi?
Thịnh Thế nghĩ, nỗi đau mà mình chịu lúc trước, chẳng là gì cả, bây giờ mới gọi là đau đến tê tâm liệt phế.
Lời của cô..., ở bên tai anh, lại vang lên, cô yêu Hàn Thành Trì, yêu cả đời!
Bước chân của anh hơi lảo đảo, đúng vậy, khó trách cô một lòng một dạ yêu Hàn Thành Trì...... Ở trong tâm trí của cô, trừ Hàn Thành Trì đã từng cho cô một chút ấm áp, mà người đã cho cô ấm áp đó, cũng từng bước từng bước cách xa cô.
Thịnh Thế cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, anh nghĩ, anh thật đau, anh nghĩ, ban đầu khi cô bị anh đối xử như vậy,chắc là cũng rất đau!
Khó trách cô lại trở nên lạnh lùng như vậy, giống như vô tâm, cô khẳng định muốn trở nên vô tâm, cô cũng sẽ không bị người khác bỏ rơi, không khó vượt qua, sẽ không bị người ta lợi dụng khi dễ.
Trong lúc này Thịnh Thế đặc biệt nhớ đến quá khứ, anh và cô đã từng tốt đẹp, đều bị anh tự tay đánh vỡ!
Nhưng mà, cuộc sống chính là như vậy, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ, làm ra một chuyện khiến mọi chuyện đảo lộn, từ đó về sau, sẽ tạo ra một đường rẽ khác trong cuộc đời.
...........
“Ngài Thịnh, ngài có khỏe không?”
Thịnh Thế nghe được có người đang nói chuyện với mình, anh mới mờ mịt ngước mắt, thấy tài xế đứng ở trước mặt của mình, anh mới phục hồi tinh thần, anh lắc đầu một cái, sau lại gật đầu một cái, cuối cùng biến thành chau mày.
Tài xế chưa từng thấy qua ngài Thịnh như vậy, giống như bị điều gì đánh ngã, đặc biệt chán chường.
Anh ta thận trọng mở miệng: “Ngài Thịnh, hay là tôi đưa ngài và cô San về nhà? Bây giờ sắc trời đã không còn sớm.”
Thịnh Thế không nói gì, chỉ gật đầu một cái, sau đó liền cõng Cố Lan San đi về chỗ đỗ xe.
Tài xế vội vàng đi trước hai bước, mở cửa xe ra, Thịnh Thế thận trọng đem Cố Lan San đặt vào trong xe, cô say rượu, ngủ rất ngon, cũng không tỉnh.
Thịnh Thế cũng đi theo khom lưng ngồi xuống, sau đó đem cô ôm vào ở trong иgự¢ của mình, đầu của cô nhẹ nhàng tựa vào иgự¢ của anh, trên lông mi còn ướt, anh nhìn thấy mà đau lòng, anh giơ tay lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô, sau đó từ đáy lòng, lặng lẽ nói: Sở Sở, thật xin lỗi.
Sở Sở, thật xin lỗi...... Thật sự xin lỗi...... Anh...Anh chỉ là rất yêu em, anh chỉ là muốn ở cùng với em, anh...... Thịnh Thế phát hiện, bao nhiêu lời nói trong lòng, đều không thể sánh bằng cảm giác tội lỗi của anh, anh làm sai, chính là làm sai, anh thật không có một chút tư cách biện giải cho mình, anh giơ tay lên, nhẹ nhàng lau mặt một cái, nghĩ thầm, anh thật chính là một tên khốn kiếp, đáng đời hôm nay cô không thương anh...... cô không thương anh, đúng!
Đáng đời, Thịnh Thế!
Thịnh Thế, đáng đời ngươi!
Trong lòng anh liên tục mắng mình đáng đời, mới dần cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Xe nhẹ nhàng chuyển động trên con đường lớn, rất nhanh đã về đến nhà.
Thịnh Thế thận trọng ôm Cố Lan San từ bên trong ra, ôm cô lên lầu, lúc thay quần áo cho cô, phát hiện trên váy cô có rất nhiều vết máu, anh sợ ngây người, xé ҨЦầЛ ŁóŤ của cô, mới biết kinh nguyệt của cô tới, anh giúp cô thay ҨЦầЛ ŁóŤ mới, chuẩn bị băng vệ sinh, giúp cô mặc quần áo vào, cô nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy hình như có người ở giúp mình mặc quần áo, nghe lời thuận theo.
Anh mang quần áo dơ vứt trong phòng tắm, ra ngoài muốn gọi cô đi đánh răng, lại thấy cô đã quấn lấy chăn, ngủ thi*p đi.
Anh nhìn cô ngủ rất say sưa, không đành lòng đánh thức cô, cuối cùng chỉ là giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô một chút, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô, nhìn chăm chú thật lâu, anh mới nhẹ nhàng mở miệng, nói: “Sở Sở, có việc này, anh không định nói cho em biết, nhưng không nói thì anh không vui.”
“Cho nên, anh biết rõ bây giờ em không nghe được, anh mới nói cho em nghe.”
“Sở Sở...... Ban đầu người cứu em, không phải Hàn Thành Trì, là anh, đêm đó năm người anh họ của anh được phân đến Cục Công An trực, buổi chiều trực đầu tiên, anh trốn không có đến, liền chạy tới chỗ của cậu ta, sau đó nhận được điện thoại của Cố Ân Ân, biết là em gặp nguy hiểm, anh liền chạy tới.”
“Em biết lúc anh thấy những người đó gây khó dễ cho em, trong lòng anh rất tức giận không?”
“Anh hận không thể đem bọn họ rút gân lột da!”
“Sau đó, cũng đêm đó, anh thay em đỡ một dao.”
“Sở Sở...... Người thay em đỡ một dao kia, không phải Hàn Thành Trì, không phải Thịnh Thế, là Nhị Thập.”
“Là người mà trước kia em thích nhất, Nhị Thập.”
“Sở Sở, thật ra thì, tối nay, ý của em là, Nhị Thập có tư cách yêu em, đúng không?”
“Thịnh Thế khốn kiếp như vậy, không có tư cách yêu em rồi...... Vậy anh khiến Nhị Thập trở lại, em nói có được không?”
Thịnh Thế nói xong, trong lúc bất chợt mắt nóng lên, có một giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống, rơi vào bờ môi cô.
Cô ngủ rất an ổn, giọt kia nước mắt, theo khóe môi cô, len vào trong bờ môi của cô.
Cô chỉ là nhẹ nhàng chép chép miệng, liền lại tiếp tục quấn lấy chăn ngủ.
Thịnh Thế hơi nghiêng đầu, giơ tay lên, che mắt lại.
Anh không khóc thành tiếng, bả vai lại run run.
Đúng vậy, anh không có ý định nói cho Cố Lan San, ban đầu đã nói người cứu cô là Hàn Thành Trì, tại anh không tới thích nói chuyện tốt mà mình làm, để cho người khác cảm kích, thế nhưng lần này, anh đã không có ý định nói, nhưng anh làm nhiều như vậy chuyện tốt lại không bù được chuyện sai lầm anh đã làm, anh yêu cô, anh thật sự rất yêu cô, cho nên anh không muốn ích kỷ như vậy nữa.
Trong lòng của cô, mẹ của cô đã bị phá hủy, Nhị Thập cũng bị phá hủy, Cố Ân Ân tối nay có bộ dáng này, cô tất nhiên cũng rất đau lòng, duy chỉ có Hàn Thành Trì, anh không thể để cho hình tượng Hàn Thành Trì trong lòng cô bị phá hủy!
Cô cho là Hàn Thành Trì cứu cô, thì cứ để cho cô cho là như vậy, ít nhất sẽ làm cô cảm thấy được quan tâm, vậy là tốt rồi.
Mà chuyện anh cứu cô, cứ hoàn toàn che giấu, coi như là bí mật của một mình anh.
Con người, luôn vì những chuyện sai lầm mình đã làm mà phải trả giá thật lớn. Mà anh vì cô hy sinh nhiều như vậy, cuối cùng vẫn không thể bù đắp lại những chuyện đã qua.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc