Cô vẫn còn thút thít, quất vào lòng anh từng nhát từng nhát nặng nề đầy đau thương.
Thịnh Thế chỉ nhìn, không nói gì, cũng không có hành động nào, qua thật lâu anh mới giơ tay lên, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, xao xao nước mắt của cô.
Cô không nhúc nhích, mặc cho anh lau nước mắt trên mặt mình, một hồi lâu sau cô mới chậm rãi mở mặt ra, mắt cô đen nhánh, bởi vì khóc nên nhìn rất sáng và thật xinh đẹp.
Cô nhìn anh, thấy rất rõ bóng gương mặt anh trong mắt cô, tuy nhiên nó không có tiêu cự, tầm mắt rất mờ mịt.
Đôi mắt đẹp của Thịnh Thế vằn từng tia máu, ánh mắt anh nhìn khuôn mặt Cố Lan San thật lâu, giống như có ngàn lời muốn nói, nhưng cánh môi hoàn mỹ chỉ giật giật, chậm rãi thở dài một cái, anh giơ tay lên, sờ sờ tóc cô, móc điện thoại di động ra, gọi cho tài xế một cú điện thoại, nói địa chỉ chỗ mình đang đứng.
Thịnh Thế mới nói được một nửa địa chỉ, Cố Lan San giống như người mất hỗn xoay người, dọc theo con đường lớn, cô đi bộ rất chậm, Thịnh Thế sợ cô mất hồn lạc phách như vậy sẽ không cẩn thận bị ngã, nên anh vừa nói chuyện điện thoại vừa đi theo phía sau cô.
Tài xế rất nhanh đã lái xe tới đón bọn họ, hắn dừng xe ở ven đường, đẩy cửa xe ra, xuống xe, giọng nói cũng kính: “Ngài Thịnh, cô San, mời lên xe.”
Vậy mà Cố Lan San như không nghe thấy lời tài xế nói. Cô chẳng có mục đích gì đi về phía trước đi dọc theo con đường.
Tài xế nhìn thấy cảnh này có chút không hiểu lên tiếng: “Ngài Thịnh, cô San, tôi tới đón hai người rồi.”
Nói xong tài xế còn mở cửa xe ra.
Cố Lan San vẫn không quay đầu lại mà đi về phía trước như cũ.
“Cô San……” Tài xế nhiều lần mở miệng gọi tên Cố Lan San, Thịnh Thế nghiêng đầu, hướng về phía hắn khoát tay ý bảo hắn đừng nói chuyện, rồi đi từng bước nhỏ, đi từ từ phía sau Cố Lan San.
Đầu óc tài xế mơ hồ đứng tại chỗ, hắn nghĩ mãi không thông rốt cuộc đây là tình trạng như thế nào, tuy nhiên hắn cũng không có can đảm tiến lên hỏi thăm, chỉ lên xe, lái xe với tốc độ chậm nhất đi theo Thịnh Thế và Cố Lan San cách một khoảng không xa.
Gió đêm đìu hiu, màn đêm thật sâu, không có ánh sao chỉ có ánh đèn đường, một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đi đằng sau người phụ nữ với hai má ửng đỏ, phía sau họ có một chiếc xe sang trọng màu đen, trên con đường tích mịch, có xe chạy qua lại, thấy hình ảnh như vậy họ đều không nhịn được hai mắt kinh ngạc mà chú ý đến.
Cố Lan San đã rất say, cô mang giày cao gót đi trên con đường nhưng lại như không có cảm giác đau đớn và mệt mỏi, cô càng đi càng thêm sức lực, đến cuối cùng còn hừ lạnh rồi hát, vừa hừ vừa cười, cô cười cười, trong mắt lại tràn đầy nước.
Thịnh Thế đi theo phía sau cô, nghe thấy một loạt lời cô hát, khuôn mặt anh hiện lên vẻ đau khổ, trong lúc bất chợt tiếng hát ngừng lại, kèm theo một tiếng gọi nhỏ, Thịnh Thế lo lắng gọi một tiếng: “Sở Sở!” Rồi anh vội vàng vươn tay ôm người phụ nữ gần trong gang tấc này.
Sắc mặt Cố Lan San nhợt nhạt, cánh môi đều run rẩy, Thịnh Thế nắm bả vai cô, ổn định lại người cô, “Cô có khỏe không?”
Nước mắt vì đau đớn của Cố Lan San nhanh chóng rơi xuống, cô vừa vì mất hồn mà không cảm thấy chân mình bị trẹo.
Thịnh Thế nhìn nét mặt kia của cô cũng đoán được tình huống chắc rất nghiêm trọng, anh đặt tay cô lên vai mình, nhỏ giọng dặn dò: “Cô vịn vào tôi.” Sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt cô, vươn tay ra nắm lấy cổ chân mảnh khảnh bị trật khớp của cô, chỉ hơi đỏ một chút, xem ra cũng không quá nghiêm trọng.
Thịnh Thế thở phào nhẹ nhõm một chút, anh tùy tiện tháo giày cao gót của cô, ròi tháo nốt giày bên chân còn lại, sau đó xoay người, đứng ở trước mặt cô: “Lên đi, tôi cõng cô.”
Cố Lan San đã say đến thất điên bát đảo, ý thức là một đống mơ hồ, cô nhìn bóng dáng người trước mặt, đều thất loạn không rõ, nhưng cô loáng thoáng biết đây là Thịnh Thế, ánh mắt của cô dưới ánh đèn đầy lộn xộn, trở nên có chút mơ màng, một hồi lâu cô không nói tiếng nào mới nằm lên lưng anh.
Vóc người Thịnh Thế rất đẹp, thon dài mạnh mẽ, nhưng vẫn không làm người ta cảm thấy hùng dũng, nhưng lúc Cố Lan San say rượu ௱ôЛƓ lung nằm trên lưng anh lại thấy lưng của anh thật rộng lớn.
Thịnh Thế dùng hai ngón tay cầm giầy cao gót của cô rồi kéo ௱ôЛƓ của cô, đứng lên.
Tài xế trong xe đi theo phía sau họ thấy cảnh tượng như vậy thì ngừng xe, mở cửa xe, vội vã đi tới trước mặt Thịnh Thế: “Ngài Thịnh, cô San có nghiêm trọng không? Có cần kêu bác sĩ hay không ạ?”
Thịnh Thế lắc đầu một cái: “Không có gì nghiêm trọng cả.”
“Vậy lên xe thôi ạ.” Tài xế liếc mắt nhìn Cố Lan San sau lưng Thịnh Thế, đề nghị.
Dưới ánh đèn, vóc dáng người đàn ông thanh tĩnh, có vẻ mơ hồ đôi chút, anh gương mắt nhìn xe một chút, rồi lại nhìn con đường phía trước một lần, cuối cùng không nói gì mà xoay người, đi theo hướng Cố Lan San vừa đi, dọc theo đường cái, cõng cô, lại đi tiếp một đường.
Cố lan San cũng không nặng, Thịnh Thế cõng cô đi rất xa, cũng không có chút cảm giác cố sức nào.
Cô nằm ở trên lưng anh, lúc mới đầu vì uống rượu nên có chút không thoải mái mà nói thầm hai tiếng, về sau đầu cô mềm nhũn tựa vào cổ cô rất nhẹ, phun vào cổ anh, chọc cho thân thể anh cứng đờ, bước chân anh ngừng lại một chút, sau đó lại cõng cô đi.
Tài xế lái xe, vừa đi vừa nghỉ theo sau anh.
Tài xế lái xe, vừa đi vừa dừng phía sau anh.
Thịnh Thế bước từng bước ổn định, vững vàng, cố gắng không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô gái đang nằm trên lưng, anh nhìn con đường phía trước, không nhịn được nhớ lại, nhiều năm trước, anh cũng thường cõng cô như vậy.
Khi đó, Sở Sở rất vụng về, mang một đôi giày cao gót hơn mười mấy cm, nhưng lại không có sự nhẫn nại, không dieenddanleequyddoon đi được bao nhiêu, liền mệt mỏi, nói chân bị đau, sau đó liền kéo tay áo của anh, vô cùng ngang ngược nói: “Nhị Thập, em mệt, anh ngồi xổm xuống, cõng em!”
Lúc cô nói câu nói này, giọng đều trầm xuống, ý khẳng định, là ra lệnh, giống như anh cõng cô là chuyện hoàn toàn đương nhiên.
Hơn nữa cô chưa bao giờ để ý đến ánh mắt của người khác, cho dù là ở đâu, cô đều sẽ yêu cầu anh cõng cô, khi anh đang ở trong cửa hàng tổng hợp, còn cõng cô đi dạo phố, lúc ấy “Thập lý Thịnh Thế” mới vừa thành lập, còn chưa có tiếng tăm lớn như bây giờ, cửa hàng tổng hợp kia sản nghiệp tốt nhất của anh lúc đó, Cố Lan San không biết, nhưng tất cả nhân viên cửa hàng đều biết anh, anh cứ như vậy cõng cô, đi dạo từng cửa hàng từ quần áo đến giầy, sau đó mua một đống lớn bao lớn bao nhỏ, anh dùng tay cầm đồ của cô, còn phải cõng cô.
Anh đi đến đâu, đều thấy ánh mắt kinh ngạc của tất cả nhân viên.
Sao có thể không kinh ngạc, d/[email protected]/don anh ở trước mặt bọn họ, lúc nào cũng là dáng vẻ thần thánh, không thể chạm đến! Đương nhiên cũng có lúc, cô còn có thể xấu hơn, thật ra không mệt, chính là không muốn đi đường, sẽ bắt anh cõng, cô nằm ở trên lưng anh, cười vô cùng vui vẻ, sau đó lẩm bẩm: “Nhị Thập, anh nhanh lên một chút, anh thật là chậm, Nhị Thập...... Anh có phải là ốc sên không vậy...... A, không đúng, Nhị Thập, anh là lừa con...... Nhị Thập, Nhị Thập, anh cõng em sang bên kia, em muốn mua kẹo hồ lô ăn.”
Anh cũng không rõ, từ nhỏ đều là người khác làm theo ý của anh, không ngờ sẽ có một ngày, sẽ vì một cô gái bé bỏng mà vô cùng nghe lời, ở trước mặt cô, dù có hạ thấp bản thân cũng đồng ý.
Anh cho rằng, anh vì Cố Lan San hạ thấp bản thân đến không thể thấp hơn.
Nhưng không nghĩ tới, trời sinh trong lòng anh luôn có cảm giác bản thân mình ưu việt, nếu là bình thường anh đều sẽ bảo vệ tôn nghiêm cùng mặt mũi của mình.
Lúc trước anh từng nghĩ thổ lộ Thichtruyen với Cố Lan San, khi đó anh sắp tốt nghiệp đại học, anh nghĩ muốn cô làm bạn gái anh, còn đặc biệt ở giữa quảng trường “Thập lý Thịnh Thế”, đem bức tranh cô vẽ khi còn học cao trung, biến mơ ước đó trở thành hiện thực.
Anh đã hoàn thành mọi thứ chỉ trong một đêm, dự định thổ lộ với cô.
Anh nghĩ sẽ mang đến cho cô một niềm vui bất ngờ, cho nên không nói trước mà đến nhà họ Cố, lúc ấy Hàn Thành Trì cùng Cố Ân Ân đã ra nước ngoài du học, ông Cố hàng năm vì công việc, thường đi công tác, bay tới bay lui, trong nhà chỉ có bà Cố cùng Cố Lan San, biệt thự to lớn, di3ndanl3quyd0n có vẻ vắng vẻ, cho nên bà Cố thường sẽ gọi thêm nhiều người tụ tập tại nhà chơi mạt chược,có thể thấy được quan hệ hữu nghị giữa những người phụ nữ.
Mẹ anh cũng thường đến nhà họ Cố.
Đêm đó, khi Thịnh Thế đến đón Cố Lan San, nhà họ Cố cực kỳ náo nhiệt, mở ra ba bàn mạt chược, gặp anh, tất cả mọi người cười khanh khách lộ ra một vẻ lấy lòng chào hỏi, anh lắc chìa khóa xe, mặt mỉm cười, liền lên lầu.
Anh vẫn thường vào phòng ngủ của Cố Lan San, cho nên ngựa quen đường cũ, hơn nữa anh cũng có chìa khóa, mặc dù cô khóa cửa, anh cũng có thể mở ra, cho nên, lần này cũng như thường ngày, anh không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào, nhưng trong phòng ngủ không có bóng dáng của cô, trong phòng tắm thì có tiếng nước chảy, Thịnh Thế đoán, có lẽ cô đang tắm ở trong phòng tắm, nên anh kiên nhẫn chờ cô ở trong phòng ngủ của cô.
Trên bàn sách, máy vi tính đang mở, anh ngồi vào ghế, nắm con chuột, nhìn xem cô đang làm gì ở trên mạng. truyện của
Sau đó, anh nhìn thấy hình ảnh làm anh thấy sấm sét giữa trời quang.
Thật ra thì không phải hình ảnh, là nhật ký hàng ngày của cô, anh biết xem nhật kí của người khác là không đúng, nhưng đó là nhật ký mà Cố Lan San viết, đối với anh có sự hấp dẫn vô cùng, anh nghĩ nhìn nhật ký của cô một chút, xem có sự xuất hiện của anh hay không, trong lòng, cô đối với anh như thế nào, cho nên, giữa Sở Sở và đạo đức, anh chọn Sở Sở, tay không nghe sai khiến liền nhanh chóng xem websites của cô.
Cảm giác của anh lúc đó là gì? Giống như là bị một cột sét lớn, từ phía trên thẳng tắp đánh xuống, đem anh đánh cho trong khét ngoài sống.
Đời này Thịnh Thế đều khó mà quên được, anh nhìn thấy trong nhật ký của cô viết, cô vô cùng yêu Hàn Thành Trì, suy nghĩ, để tâm nhiều đến tâm trạng của Hàn Thành Trì.
Kinh ngạc, khó tin, không thể tưởng tượng nổi, còn có cực kỳ ghen tức.
Anh chỉ là [email protected]#[email protected] nhìn một hai trang, nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng, anh nhanh chóng thu hồi cảm xúc, rời khỏi máy tính, sau đó không có hình tượng nằm trên giường của cô.
Trong lòng anh không biết có tư vị gì còn chưa kịp bình phục thì cô đã ra, Cố Lan San đã mặc áo ngủ dễ thương, tóc ướt, từ trong phòng tắm bước ra.
Lúc đầu Cố Lan San không thấy Thịnh Thế nằm ở trên giường mình, mà ánh mắt của Thịnh Thế vẫn đặt ở trên người Cố Lan San.
Từ trên người cô anh nhìn thấy được bóng dáng của Hàn Thành Trì.
Cố Lan San đi tới tấm gương lớn trong phòng ngủ, cô cầm máy sấy tóc ngồi sấy tóc, cô đang sấy thì thấy trên giường có một người đang nằm, cô sợ hãi tay khẽ run rẩy, máy sấy tóc trong tay rơi xuống đất, máy sấy bị hỏng, cô nhíu nhíu mày, xoay người, hùng hổ đi tới bên giường, chống nạnh nhìn Thịnh Thế nằm trên giường vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô, không phân rõ phải trái mà mở miệng gào: “Nhị Thập, anh có biết đây là phòng của con gái hay không, làm sao anh có thể không nói tiếng nào đã xông vào, anh làm em sợ muốn ૮ɦếƭ, anh có biết không! Anh là tên khốn khi*p!”
Cô giống như bộ dáng ngày thường, đùng đùng gào lên rất lớn, làm cho ánh mắt của Thịnh Thế nằm trên giường cùng có bao nhiêu dị thường.
Cố Lan San mắng anh đôi câu, rồi giơ tay lên hung hăng lôi anh đang nằm trên giường dậy.
Thịnh Thế không giống như lúc trước, dựa vào giường của cô bất động sống ૮ɦếƭ không dậy, mà lại dựa theo sức kéo của cô thật sự ngồi dậy.
Cố Lan San chỉ chỉ vào máy sấy tóc bị hỏng trên đất, quyệt miệng, nói: “Anh hại em làm rơi máy sấy tóc, chủ nhật này anh phải theo em đi dạo phố,mua cái mới cho em!”
Ánh đèn trong phòng ngủ của cô cũng không sáng rõ, nhưng lúc này Thịnh Thế lại cảm thấy Cố Lan San rất chói mắt, trong đầu anh nghĩ tới, cô coi anh là cái gì.
Lúc này nhất thời tay cô vẫn còn nắm tay của anh, thời điểm trước kia, khi cô chủ động cầm tay anh thì trời mới biết trong lòng anh có bao nhiêu kích động, rất vui mừng, thế nhưng lần này, lần này anh lại cảm thấy tay cô như là kim châm, hung hăng ghim vào tay mình, làm anh vội vàng không kịp chuẩn bị nên lập tức rút tay của mình từ trong lòng bàn tay cô ra.
Anh hình như ý thức được hành động quá khích của mình, lè lưỡi, hơi liếm đôi môi khô khốc, sau đó cười thoáng qua như không khác thường ngày, hướng về phía cô gật đầu, dùng một giọng nói như trao đổi: “Được!”
Cô nghe anh nói một tiếng được này thì mặt mày lập tức hớn hở xoay người, chạy đến trước máy vi tính, tắt máy tính, thuận miệng hỏi: “Nhị Thập, muộn vậy anh tìm em làm gì vậy?”
Anh tới đón cô đến quảng trường Thập Lý Thịnh Thế, hướng về phía cô thổ lộ, thế nhưng anh lại không nói ra được, từ trước đến giờ đầu óc anh đều hoạt động rất nhanh: “Anh tới đón mẹ anh về nhà.”
Quả thật Cố Lan San không nghi ngờ gì gật đầu, cô cười tít mắt, rót chén nước, đưa cho anh.