Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 79

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Vẻ mặt Cố Lan San vốn rất rực rỡ nghe thấy câu này dần trở nên có chút đau thương, vì ánh sáng hơi tối phần đau thương này rất ௱ôЛƓ lung, rất mờ ảo, tay cô cầm lon bia hơi dùng sức, khớp xương trắng bệch.
Không khí giữa hai người mới vừa nãy vì nói chuyện phiếm về lịch sử yêu đương có chút hoang đường của khi Thịnh Thế còn trẻ trở nên vui vẻ, trong nháy mắt lại đông cứng lại.
Cô gái đau lòng, quá mức rõ ràng.
Thịnh Thế cảm thấy hoàn toàn kết thúc, anh nhìn cô giật khóe môi nhưng không lên tiếng.
Qua một lúc, rốt cuộc không biết bao lâu, Cố Lan San mới hạ mí mắt giọng điệu nhẹ nhàng nhưng khiến người ta không hiểu vì sao có chút đau lòng, cô nói: “Tôi có….”
Thịnh Thế vẫn im lặng như cũ, lại một lúc nữa Cố Lan San mới ngẩng đầu lên ừng ực uống một ngụm to bia, cô uống gấp gáp nên bia từ bên khóe miệng chảy xuống dưới rơi tí tách xuống đầu gối cô. Cô nhắm mắt lại cố ép từng ngụm từng ngụm xuống dưới bụng, mới chậm rãi nói: “Thật ra thì… Tôi cũng từng có mối tình đầu.”
Nói xong câu đó liền mở mắt nhìn chằm chằm vào mắt Thịnh Thế, con ngươi cô hồn nhiên tới cực điểm, tuy nhiên lờ mờ thoáng hiện hơi nước giống như nước mắt.
Thịnh Thế nghĩ rằng cô muốn khóc đáy lòng vừa kéo vừa đau, nhưng một giây tiếp theo cô vẫn cong môi cười có chút đau thương: “Nhưng lại không thể gọi là mối tình đầu.”
Thịnh Thế giật mình trong giây lát, ngay sau đó lấy lại tinh thần chăm chú nhìn khuôn mặt cô, biết rõ còn hỏi: “Tại sao?”
Có thể do Cố Lan San uống rượu, ý thức không rõ ràng và dè dặt như thường ngày, trở nên có chút yếu ớt, những bí mất giấu tận trong đáy lòng và tình yêu say đắm ở sâu trong bóng đêm không tự chủ được cứ thế từng câu từng chữ từ giữa răng môi tuôn ra ngoài: “Bởi vì tôi vẫn luôn thầm mến anh ấy.”
Thần thái cô càng cô đơn hơn, ánh mắt rũ thấp xuống hung hăng mở tiếp một lon bia, uống một hớp nói: “Anh ấy có người mình yêu, anh ấy rất yêu cô ấy.”
Thịnh Thế không nói gì chỉ chăm chú nhìn Cố Lan San, chờ Cố Lan San tự mình nói tiếp.
“Tôi yêu anh ấy rất nhiều năm, hơn nữa thời gian tôi yêu anh ấy tôi cũng biết anh ấy sẽ không yêu tôi.” Cố Lan San dừng lại một lát nói tiếp: “Cả đời này anh ấy sẽ không thuộc về tôi, nhưng tôi không khống chế được chính mình.”
Anh yêu cô nhưng cô lại trước mặt anh nói cô yêu một người khác bao nhiêu, mặc dù anh biết cô uống quá nhiều rượu mới nói như thế, nhưng anh vẫn cảm thấy rượu trong bụng mình vừa uống giống như trở thành giấm chua, đang cuồn cuộn chảy.
Anh cũng hung hăng uống một ngụm bia, cố gắng đè nén tâm tình để cho mình thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào mắt cô hỏi một câu tượng trưng mà mình vẫn luôn biết đáp án: “Là Hàn Thành Trì sao?”
“Làm sao anh biết?” Cố Lan San hơi kinh ngạc, cũng may cô uống say không trốn tránh theo bản năng, ngược lại càng muốn tiết hết tâm sự của mình ra ngoài. Câu hỏi này của Thịnh Thế giống như một chiếc chìa khóa mở ra, khiến cô gật đầu một cái không chút do dự thừa nhận: “Đúng vậy, là Hàn Thành Trì, đáng tiếc anh ấy là anh rể tôi, thuộc về Ân Ân.”
Thịnh Thế biết cô yêu Hàn Thành Trì, trước đây có một lần anh và cô cãi nhau cũng từng hét lên cô yêu chính là Hàn Thành Trì, yêu cả đời. Bây giờ cô lại thừa nhận như vậy anh cảm thấy đáy lòng có chút khổ sở, anh biết cô uống rất nhiều, cũng chỉ có lúc cô say anh mới có thể hỏi câu hỏi mà đáy lòng mình vẫn luôn muốn biết câu trả lời, anh mở miệng thử hỏi: “Hàn Thành Trì có gì tốt mà cô yêu anh ta như vậy?”
Cố Lan San chưa bao giờ chia sẻ bí mật nhỏ của mình với người khác, cho tới bây giờ cô cố gắng che giấu điều bí mật này, che giấu đến mức trong giấc mộng đêm khuya vắng người mơ thấy Hàn Thành Trì cô cũng không dám gọi anh ta ra tiếng. Cô sợ người ta biết, có lẽ tám năm cô vẫn luôn cảnh giác phòng bị, thần kinh buộc đến căng chặt. Cho tới giờ phút này cô thật sự mệt mỏi muốn tìm một người kể lể một chút, cô cảm thấy có lẽ mình nói ra sẽ còn dễ chịu hơn một chút. Cô suy nghĩ một lát nhất thời không biết nên bắt đầu nói từ đâu, cuối cùng liền lựa chọn nói thẳng vào trọng điểm, cô nói: “Có thể là do anh ấy đã cứu tôi một mạng.”
Thịnh Thế nghe được đáp án này hơi giật mình, Hàn Thành Trì từng cứu mạng Cố Lan San, sao anh không biết, cũng không nghe người ta nhắc qua?
Theo bản năng anh liền bật thốt lên hỏi ngược lại: “Chuyện khi nào?”
“Đó là chuyện lúc tôi học lớp mười.” Vẻ mặt Cố Lan San trở nên có chút mờ ảo, giống như đang nhớ lại chuyện cũ, bên khóe miệng hiện lên nụ cười nhàn nhạt yếu ớt, giọng rất lạnh nhạt lại mang theo vẻ hạnh phúc và khoe khoang: “Đêm hôm đó tôi tan học đi về nhà thì gặp mấy người chặn tôi lại trên đường.”
“Anh biết không, lúc ấy tôi rất bội phục chính tôi, tuổi rất nhỏ cũng rất bình tĩnh, trước tình huống nguy cấp mà còn gọi điện thoại cầu cứu chị.”
“Tôi chỉ kịp nói địa chỉ chỗ tôi đang đứng thì điện thoại đã bị những người đó ςướק mất, sau đó mấy người kia kéo tôi từ trên xe xuống.”
Cố Lan San nhắc lại chuyện xưa còn thoáng loáng như đang trải qua chuyện đêm hôm đó, cảm thấy rất sợ hãi.
“Lúc ấy rất sợ, những người đó động tay động chân với tôi, cho tới bây giờ chưa từng bị người ta động chạm tới, trong lòng hoang mang rối loạn, tôi cầm sách ném về phía bọn họ, cuối cùng bọn họ nhiều người quá tôi hoàn toàn không ngăn lại được bị người ta khống chế, sau đó những tên kia liền bắt đầu xé rách quần áo của tôi, lúc ấy tôi vô cùng tuyệt vọng.”
“Nhị Thập, anh biết không? Cả đời này tôi từng tuyệt vọng ba lần, lần đầu tiên là lúc mẹ bán tôi đi, lần thứ hai chính là đêm kia, tuyệt vọng thuộc loại bản năng, tôi cảm thấy có lẽ tôi ૮ɦếƭ chắc rồi, tôi cũng sợ quá khóc… Sau đó lúc thời khắc quan trọng nhất thì anh Thành Trì tới…”
“Đã qua nhiều năm như vậy tôi còn có thể nhớ rõ cảnh tượng đêm hôm ấy, anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng giống như là đạp mây đi tới, tới kịp thời như vậy, tới đúng lúc như vậy, chặn người lại.” lê$Quý*Đôn
Thịnh Thế vốn hoàn toàn không biết Hàn Thành Trì cứu Cố Lan San lúc nào, đợi đến khi cô nói tới thời gian thì anh lập tức hiểu rõ là lần đó.
Đáy lòng anh mơ hồ hiện lên dự cảm, anh không dám nghĩ tới, thậm chí anh thoáng hiện vẻ khẩn trương hỏi cô: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó… Sau đó những người này có người cầm dao găm, lúc tôi rất vất vả tránh được muốn báo cảnh sát, có thể người kia vì sợ thẹn quá hóa giận lấy dao găm ra đâm về phía tôi.”
Ban đêm yên tĩnh giọng Cố Lan San mang theo chút mùi vị dây dưa triền miên hoài niệm, giống như đang chia sẻ câu chuyện xưa mà mình gặp trong thời gian đẹp nhất của cuộc đời: “Lúc ấy tôi hoàn toàn không biết có người muốn Gi*t tôi đâu, tôi còn đang ngây ngốc gọi điện thoại sau đó tôi nghe thấy một tiếng cẩn thận, nagy sau đó cả người tôi liền bị người ta ôm vào trong иgự¢, tiếp nữa tôi nghe thấy….”
Nhịp tim Cố Lan San ngừng đập trong nháy mắt, cô hơi nghẹn không nói lên lời, mắt cô thoáng hiện ánh sáng rực rỡ, uống một ngụm rượu tiếp tục nói: “Nhị Thập… Anh biết âm thanh dao đâm vào máu thịt không?”
“Lúc ấy tôi nghe thấy loại âm thanh đó, rõ ràng rất nhỏ nhưng từng ấy năm tới nay, ban đêm lúc ngủ say không hiểu vì sao bên tai vẫn luôn hiện lên âm thanh ấy. Mỗi lần tôi nghe thấy giống như lại gặp phải cảnh tượng đêm đó, sau khi tỉnh dậy sẽ nghĩ tới anh Thành Trì.”
Tay Thịnh Thế cầm lon bia đặc biệt dùng sức, lon bia anh cầm cũng hơi biến dạng.
Giọng của anh có chút run rẩy, giống như hết sức đè nén gì đó: “Cô cho rằng Hàn Thành Trì cứu cô?”
“Đúng vậy!” Cố Lan San không chút do dự gật đầu trả lời.
Cô uống say chỉ lo kể chuyện cũ của mình hoàn toàn không nghe thấy trong lời nói của Thịnh Thế rốt cuộc có cái gì đó không ổn, cô cứ thế nói tiếp: “Là anh Thành Trì đã cứu tôi một mạng, tôi nghe thấy mùi tanh máu đổ, tôi thấy được chữ cái màu đen trên áo sơ mi trắng của anh ấy.”
Sắc mặt Cố Lan San có phần tái nhợt, “Sau đó tôi té xỉu, chờ đến khi tôi… tỉnh lại thì anh Thành Trì đang ở trong bệnh viện, tôi chạy đi thăm anh ấy tôi thấy trên áo sơ mi trắng đều là máu, trên cổ áo anh ấy cũng có chữ cái màu đen kia. Sau đó rốt cuộc tôi biết được tất cả những chuyện xảy ra đêm hôm đó đều không phải là mơ, mà là thực tế!”
“Nhị Thập, anh biết lúc đó tôi cảm thấy sao không? Tôi đặc biệt cảm động, sau khi mẹ tôi không cần tôi tôi luôn không có cảm giác an toàn, tôi cảm thấy mẹ tôi không thích tôi thì làm sao người trên toàn thế này lại yêu tôi cho được?”
“Nhưng tôi không nghĩ tới vẫn có người bằng lòng sống ૮ɦếƭ, vì cứu tôi bảo vệ tôi mà mặc kệ tính mạng mình.”
“Tôi thật sự vô cùng cảm động…” Thời gian trôi qua, lúc Cố Lan San thật lòng mang chuyện tình khắc sâu nhất trong đáy lòng mình, dùng thái độ lạnh nhạt nhất kể cho người khác nghe cô mới phát hiện, thì ra cảm giác cảm động trong đáy lòng vẫn khắc cốt ghi tâm rõ ràng như thế, “Hơn nữa tôi cảm thấy rất ấm áp. Có lẽ chính là vì vậy sau này tôi mới cố chấp yêu anh ấy như vậy, cho dù anh ấy không thương tôi tý nào, đáy mắt không tồn tại bóng dáng tôi, tôi vẫn không oán không hối hận nguyện ý giao phó tuổi thanh xuân của mình cho anh ấy, người yêu của tôi.”
Chuyện xảy ra đêm đó Thịnh Thế hiểu rõ trái tim mình, hiểu mình thật lòng yêu Cố Lan San, là đêm anh cảm thấy có ý nghĩa nhất của cả đời mình.
Nhưng bây giờ nghe Cố Lan San kể anh cảm thấy vô cùng châm chọc, vô cùng buồn cười.
Anh chưa bao giờ biết thì ra cuộc sống lại có màn kịch tính như thế.
Giống như diễn trên TV, sai sót ngẫu nhiên.
Vào lúc này anh nghĩ tới một câu nói mê tín, yêu là phải thiên thời địa lợi, còn anh đây? Anh và Cố Lan San thiên thời địa lợi không có, thậm chí nhân hòa… Cũng bị ông trời đoạt nốt!
Anh vẫn nghĩ mãi không hiểu tại sao Cố Lan San lại yêu Hàn Thành Trì mà không yêu anh.
Anh vẫn cảm thấy mình còn trẻ, đối xử với cô tốt như vậy, là một người bình thường sẽ cảm động động lòng.
Thì ra cô cho rằng mạng của cô là do Hàn Thành Trì cứu, khó trách, khó trách, mạng cô…. Anh đối xử với cô rất tốt nhưng sao lại bằng cái mạng mà Hàn Thành Trì cho cô đây?
Anh đối với cô tốt, nhưng làm sao so được với Hàn Thành Trì đã cứu cô một mạng?
Khó trách, vì cứu cô, tránh cho cô một dao, anh trải qua sống ૮ɦếƭ trong bệnh viện đến hơn một tháng. Đến lúc xuất viện, trở lại trường học, nhìn thấy cô ngồi trong lớp học rất bình yên, không có vẻ gì là cao hứng cả. Cô không có phản ứng nào đặc biệt với anh, chỉ hỏi một câu, Nhị Thập, anh đi học rồi đó à?
Lúc ấy, anh cực kỳ kiêu ngạo, cho rằng cô biết hết mọi chuyện, cảm thấy nếu như mình nói ra miệng việc mình đã cứu cô thì quá mức dọa người, không đủ khí khái của bậc anh hùng.
Hóa ra, ngay từ đầu anh đã sai rồi!
Cô vốn dĩ không biết anh là anh hùng cứu mỹ nhân!
Anh dùng cả sinh mệnh để trả giá, rốt cuộc lại không công gán lên người Hàn Thành Trì!
Thịnh Thế thật sự không biết mình nên khóc hay nên cười, đúng hơn nên là đang cố nén giận đi. Ông trời quả là cố ý, cố ý khiến anh khó xử đây mà!
Đây là báo ứng, có phải không... Báo ứng cho việc anh hái hoa ngắt cỏ*, phong lưu miệt mài!
*Ý nói có một khoảng thời gian, Thịnh Thế thay bạn gái như thay áo
Anh cố gắng đè nén cảm xúc mãnh liệt tận đáy lòng, hỏi, “Bởi vì anh ta cứu em một mạng, sau đó em yêu anh ta?”
“Không phải.” Cố Lan San lại lắc đầu, “Đã từng có một quãng thời gian, em tưởng mình yêu anh Thành Trì là vì chuyện lúc xưa. Nhưng càng về sau, em phát hiện, đó không phải là tình yêu, chỉ là cảm động mà thôi.”
“Thành thật mà nói, em yêu Hàn Thành Trì từ sau khi lên cấp ba.”
“Nhưng mà em chú ý tới anh ấy cũng là vì chuyện kia. Chỉ cần có mặt anh ấy, em liền nhịn không được mà nhìn anh ấy. Anh ấy đối với chị của em tốt như vậy, em đều nhìn thấy rất rõ, lại càng thêm hâm mộ anh ấy, hâm mộ chị mình có thể gặp được một người đàn ông tuyệt vời như thế, dịu dàng, lương thiện, hiểu lễ nghĩa, biết tôn trọng người khác. Em còn vui hơn vì người em thương mến lại yêu chị của em nhất trên đời.”
Thịnh Thế vừa nghe đã hiểu ý của cô.
Tình yêu của cô đối với Hàn Thành Trì cũng giống như tình yêu của anh đối với cô vậy. Chỉ là trải qua thời gian dài, rất nhiều chuyện đổi thay theo năm tháng, lúc đầu là để mắt đến, kế tiếp trở thành chú ý, cuối cùng thành thích thật sự.
Nhưng mà thứ tình cảm này, cô thật sự đã đặt nhầm người rồi.
Tình yêu mà cô dành trọn cho Hàn Thành Trì vốn dĩ thuộc về Thịnh Thế!
Cố Lan San nói xong một hơi dài, bia cũng đã uống cạn. Cảm thấy tâm trạng của mình tốt hơn rất nhiều, cô nghiêng đầu nhìn Thịnh Thế, nở một nụ cười rồi nó, “Nhị Thập, chúng ta lên bờ đi, em muốn đi toilet.”
Thịnh Thế không đáp lại, anh chỉ yên lặng xoay người, mở cửa thuyền ra, từ từ nắm lấy tay lái, lái về phía bờ biển. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào ngọn đèn bên cạnh Cố Lan San, đáy lòng cảm thấy vướng mắc.
Anh có nên nói cho cô biết hay không? Đêm hôm đó, người thật sự cứu cô chính là anh, là Thịnh Thế... chứ không phải là Hàn Thành Trì...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc