Thịnh Thế nghe có chút buồn cười nhưng không từ chối, anh gật đầu lái xe về hướng Hải Hậu.
Thịnh Thế dừng xe bên ngoài sau đó ôm túi bia lớn mà Cố Lan San mua dắt tay cô đi vào phố Yên Đại Tà.
Hôm nay không phải là chủ nhật Hậu Hải cũng không nhiều người, mặc dù đêm đã khuya nhưng dọc đường đi tới quán rượu Hải Hậu vẫn có thể nghe thấy rất nhiều thể loại tiếng ca hát, mỗi một quán rượu đều truyền tới tiếng hát không giống nhau nhưng thế mà hát lại rất có cảm tình.
Cố Lan San vừa đi vừa bình luận với Thịnh Thế quán nào hát tương đối hay.
Hai người đi tới chỗ bán vé chèo thuyền của Hải Hậu, Thịnh Thế mua vé dắt tay Cố Lan San lên thuyền.
Thuyền chạy bằng điện, Thịnh Thế lái đến trung tâm Hải Hậu có vẻ vô cùng yên tĩnh, xa xa nhìn lại có rất nhiều ánh đèn đủ mọi màu sắc chiếu trên mặt nước, thoạt nhìn rất đẹp.
Thịnh Thế tắt công tắc thuyền để thuyền tự trôi trên mặt nước.
Cố Lan San mở túi, lấy hai lon bia từ bên trong ra, ném cho Thịnh Thế một lon, mở cho mình một lon, sau đó giơ về phía Thịnh Thế, nói: “Heers!”
Tiếp theo ngẩng đầu ừng ực uống vào.
Tửu lượng Thịnh Thế rất tốt, thời gian học trung học cơ sở đã bắt đầu uống rượu trắng, bia đối với anh mà nói giống như uống nước lã không ảnh hưởng gì lớn, lúc anh nhìn thấy cô uống hơn phân nửa mới uống theo.
Cố Lan San thật sự rất muốn uống một ngụm hết cả một lon bia, nhưng lúc uống đến đoạn cuối thì càng lúc càng khó nuốt xuống. Thịnh Thế uống muộn hơn cô nhưng đã uống xong, cô mới miễn cưỡng uống cạn. Bia chảy từ khóe miệng xuống rất nhiều, cô ngẩng đầu thấy bên miệng Thịnh Thế sạch sẽ liền giơ tay lên vẻ xin lỗi tùy tiện lau qua. Cô liếc mắt nhìn Thịnh Thế cười ngây ngốc, còn nấc lên một cái chọc trong nháy mắt Thịnh Thế khẽ cười mềm mại một tiếng.
Mặc dù uống bia nhưng đâu thể chỉ uống bia, cứ luôn muốn nói chuyện phiếm.
Trong bữa tiệc sinh nhật của Hàn Thành Trì Cố Lan San đã uống mấy ly rượu vang, bây giờ lại uống tiếp hai lon bia thật có chút lờ mờ ngà ngà say. Cô nhìn Thịnh Thế ngồi trước mặt mình cảm thấy bất kể là đường nét khuôn mặt làn môi, mũi hay gò má đều dễ nhìn như vậy. Tỉ mỉ ngắm nhìn ngũ quan đều đặc sắc như thế, cô nhìn anh trong chốc lát lại nấc lên một cái, cầm lon bia quơ quơ trước mặt anh, vẻ mặt cười rạng rỡ giọng nói mang theo vài phần oán giận: “Nhị Thập… Anh làm gì mà lớn lên đẹp trai như vậy!”
Thịnh Thế buồn cười nhìn cô, ngẩng đầu uống tiếp một hớp bia nói: “Không còn cách nào, gene di truyền.”
“Cắt.” Cố Lan San khịt mũi coi thường sự thành thật của Thịnh Thế hăng hái quay đầu, một lát sau cô lại quay đầu tiến tới trước mặt Thịnh Thế cười ngây ngốc, hơi mang theo vài phần men say nói: “Nhị Thập anh thành thật khai báo đi, dựa vào khuôn mặt này của anh đã lừa gạt bao nhiêu cô gái rồi hả?”
Cô gọi một tiếng “Nhị Thập” Thịnh Thế cảm thấy thời gian như đảo ngược về trước, nhanh chóng chạy tới thời niên thiếu từng là thời gian đẹp nhất trên đời thì vẻ mặt anh hiện lên vẻ dịu dàng cưng chiều vô hạn, nghe thấy lời cô nói như vậy nhẹ nhàng cười, cười đến toét miệng nói: “Sở Sở, tôi chưa bao giờ lừa gạt các cô ấy.”
Lời anh nói là thật, anh chưa bao giờ lừa gạt bất kỳ phụ nữ nào, cho tới bây giờ đều là những phụ nữ kia chủ động ôm ấp yêu thương anh, anh cảm thấy nhìn thuận mắt thì lui tới, chán thì chia tay.
Cố Lan San uống hớp bia xong quệt miệng, rất chăm chú nhìn Thịnh Thế lắc đầu nói: “Nhị Thập, anh gạt tôi… Tôi từng gặp anh chọc khóc con gái người ta.”
Thịnh Thế giơ tay lên vuốt mái tóc dài của cô nói: “Sở Sở, cô không biết có bao nhiêu cô gái ước tôi chọc các cô ấy khóc sao? Tôi cũng không cho các cô ấy cơ hội này.”
“Nhị Thập, anh thật đúng là tự yêu mình quá đó!” Cố Lan San chép miệng đầy ý tứ khinh bỉ, dừng một chút cô mở to mắt nhìn Thịnh Thế, lòng hiếu kỳ lại nổi lên: “Nhị Thập, tổng cộng anh kết giao với bao nhiêu người bạn gái?”
Thịnh Thế nhíu mày thì thầm nói: “Hỏi cái này làm gì?”
“Không làm gì, tôi chỉ tò mò thôi! Tùy tiện hỏi một chút!” Cố Lan San không thể nào tiếp tục uống bia được nữa, uống đến lúc này đã có phần say mèm rồi. Gò má hồng hào, bóng ánh đèn màu rực rỡ về đêm phía quán rượu xa xa trong đôi mắt cô đặc biệt say lòng người: “Tôi nhớ rõ lúc vừa vào trung học cơ sở thì thấy anh ngày ngày đổi bạn gái, khi đó có một đàn chị nói với tôi, bạn gái với anh thời gian dài nhất cũng không quá hai tuần lễ.”
Cố Lan San nói tới chỗ này, cười ngây ngô dán mặt qua hỏi: “Nhị Thập, một lần yêu đương dài nhất của anh là bao lâu?”
Thịnh Thế buồn cười nói: “Cũng là chuyện đã qua ai còn nhớ rõ chứ!”
“Mới là lạ đó!” Cố Lan San bĩu môi, đối mặt với Thịnh Thế không trả lời có vẻ không vừa ý, nhỏ giọng thầm mắng một câu: “Nhị Thập hẹp hòi!”
Thịnh Thế bị bộ dạng đáng yêu như vậy của cô chọc khẽ cười một tiếng, híp mắt giồng như đang rất nghiêm túc suy nghĩ, một lát sau nói: “Không nhớ rõ ràng lắm, chắc cũng gần giống như đàn chị của cô nói, có thể chưa tới hai tuần lễ đâu!”
“Thật là quá bạc tình!” Cố Lan San chống cằm uống một ngụm bia nhìn Thịnh Thế, giống như có hứng thú lải nhải phát biểu ý kiến của mình, lại hỏi: “Na Na là người bạn gái lâu nhất, dáng dấp có xinh đẹp không?”
Thịnh Thế hiếm khi nghiêm túc suy nghĩ, nghĩ hồi lâu trong đầu óc anh thật sự không hiện lên nổi bóng dáng người kia, cuối cùng lắc đầu nói: “Thật sự không nhớ rõ nữa!”
Cố Lan San không tin nhìn Thịnh Thế một cái.
Thịnh Thế uống một ngụm rượu lại thành thật trả lời, nhưng lúc này đáp khiến người nghe cảm thấy anh quá tự yêu mình: “Mặc dù không nhớ ra hình dạng cụ thể cô ta thế nào nhưng tôi cảm thấy dáng dấp cô ta chắc cũng không tệ lắm… Bạn gái tôi, hình như chẳng có dáng dấp xấu, người kết giao đều là mỹ nữ hàng đầu.”
Cố Lan San làm ra vẻ muốn nôn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng nhìn Thịnh Thế, vẻ mặt cảm thán nói: “Nhị Thập, tôi thật đúng là cảm thấy thương tâm đau lòng thay mấy người bạn gái kia của anh, anh thậm chí ngay cả bộ dạng lớn lên của người ta ra sao cũng không nhớ rõ!”
Nói tới đây Cố Lan San hất cằm liếc mắt nhìn Thịnh Thế hỏi: ‘Vậy anh còn nhớ rõ người yêu mối tình đầu không? Mọi người đều nói mối tình đầu sẽ khắc sâu vào trong trí nhớ!”
“Tình yêu đầu ư?” Thịnh Thế thật sự có chút không phân biệt rõ ràng lắm, bạn gái mối tình đầu rốt cuộc có tính là người yêu mối tình đầu không nữa. Nếu như nói chân chân chính chính yêu thì anh cảm thấy Cố Lan San mới đúng là mối tình đầu, nhưng anh hiểu được cô hỏi không phải là cô mà là thời gian khi anh còn tuổi trẻ khinh cuồng không biết yêu, lăng nhăng làm loạn cô gái kia, anh híp mắt suy nghĩ một chút trả lời: “Là người con gái.”
“Phốc.” Cố Lan San lập tức phun bia mình uống ra ngoài, cô cũng học bộ dáng của anh híp mắt hung hăng nhìn chằm chằm Thịnh Thế nói: “Nhị Thập, chẳng lẽ anh từng kết giao với bạn trai sao?”
Thịnh Thế cười: “Điều này thì không có… Khi đó tôi đang mê Tiểu Long Nữ, hơn nữa một thân áo trắng tóc đen cho nên liền thích ૮ɦếƭ đi được, ngày hôm sau vừa vặn gặp một cô gái ở trong trường mặc một chiếc quần màu trắng tóc dài đen nhánh rũ xuống cảm giác đặc biết giống Tiểu Long Nũ. Dáng dấp nhìn cũng được, mắt to lông mi dài, chớp chớp như một con 乃úp bê cho nên liền viết một bức thư tình cho cô ta.”
“Thư tình? Anh còn viết thư tình? Thật là khó có thể tưởng tượng được anh mà lại làm chuyện này!” Cô Lan San cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cho tới bây giờ cô rất ít hỏi tình sử của Thịnh Thế, cứ cảm thấy chuyện viết thư tình này sẽ không xảy ra trên người Thịnh Thế mới đúng.
Thịnh Thế nói: “Đúng vậy đó, nhưng đừng quên tôi cũng trải qua tuổi trẻ như vậy.”
Cố Lan San mở to mắt nhìn Thịnh Thế, lại càng tò mò tiếp tục chất vấn nói: “Vậy trên thư tình anh viết có nội dung gì vậy? Anh đưa cho cô bé kia như thế nào? Có đỏ mặt hay không? Có hồi hộp hay không?”
Thịnh Thế bị Cố Lan San hỏi những vấn đề này, hỏi tới mức có chút dở khóc dở cười, anh lắc đầu nói: “Không có. Lúc ấy chính là thời gian tự học buổi tối, tôi và Hoa Tử còn có Lưu Niên đứng trước cửa phòng học chặn cô ta lại, đưa cho cô ta một tờ giấy phía trên có viết số điện thoại của tôi, sau đó nói với cô ta, bạn xem rồi làm đi.”
“Đây mà cũng gọi là thư tình á!” Cố Lan San thất vọng lắc đầu, cô còn tưởng từ trong miệng Thịnh Thế nghe được câu chuyện phong hoa tuyết nguyệt dài dằng dặc nào đó, thì ra chỉ là dãy số điện thoại mười một số!
“Sau đó cứ như vậy anh liền theo đuổi được cô ta?”
“Ừ.” Thịnh Thế làm như đương nhiên gật đầu một cái: “Đúng vậy, tôi còn chưa về tới nhà cô ta đã nhắn tin tới, ‘xung phong nhận việc’ nói cho tôi biết tên, tuổi, sở thích của cô ta, ừ…. Hình như còn rất nhiều nữa, quá khứ nhiều năm như vậy ai còn nhớ rõ chứ, một khoảng thời gian dài rồi.”
“Cô gái này thật không biết rụt rè!” Cố Lan San cảm thấy đặc biệt không có tinh thần, không biết là vì phụ nữ trong thế giới đánh đâu thắng đó không gì cản nổi của Thịnh Thế, hay là vì những người phụ nữ kia không biết cái gì gọi là muốn từ chối lại ra vẻ mời chào?
Thịnh Thế nhíu mày bật cười, rồi lại nghe thấy Cố Lan San tò mò giống như một em bé, tiếp tục hỏi anh: “Vậy Nhị Thập, sau đó tại sao bọn anh lại chia tay?”
“Để tôi nói cho cô biết, ngày hôm sau tôi xem Đông Phương Bất Bại phiên bản Lâm Thanh Hà, cảm thấy Đông Phương Bất Bại quyết đoán hơn Tiểu Long Nữ, cho nên… Liền muốn tìm một Đông Phương Bất Bại.” Thịnh Thế nhớ tới những ý tưởng trong đầu của tuổi trẻ khinh cuồng không nhịn được nở nụ cười.
Cố Lan San nghe xong cũng cười khanh khách, cả mặt mũi vì nụ cười này trở nên có sức sống xinh đẹp hơn, Thịnh Thế nhìn vô cùng say mê. Ánh mắt anh chuyển vòng mấy lần nghĩ đến rất nhiều năm trước lúc anh gặp Cố Lan San trong quán rượu. Cô đã lớn lên trở thành một cô gái duyên dáng yêu kiều, mặc váy màu đỏ tóc màu đen buộc thành đuôi ngựa cầm một chiếc túi đập về phía một người đàn ông cao lớn hơn cô, bộ dạng thờ ơ không sợ sệt.
Khi đó trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, anh chưa từng thấy có người nào mặc váy màu đỏ mà lại xinh đẹp không làm người ta cảm thấy rối loạn chói mắt như vậy.
Đã nhiều năm như thế, hình ảnh rực rỡ đó của Cố Lan San vẫn khắc sâu trong đáy lòng anh.
Rồi sau đó anh vốn không gặp được cô gái như Đông Phương Bất Bại trong thực tế.
Sau nữa anh không theo đuổi, tìm bạn gái đơn giản chỉ là tìm thú vui, hoàn toàn quên mất xúc động với Đông Phương Bất Bại.
Thậm chí khi anh gặp Cố Lan San cũng không liên hệ cô với Đông Phương Bất Bại.
Nhưng vào giờ phút này cùng cô nhắc tới chuyện cũ, trong nháy mắt ngược lại anh cảm thấy thật ra thì bộ dạng thần khí nữ vương này của Cố Lan San, thật sự có mấy phần giống Duy Ngã Độc Tôn Đông Phương Giáo chủ.
Cố Lan San hỏi: “Vậy sau này anh tìm Đông Phương Bất Bại làm bạn gái sao?”
Ánh mắt Thịnh Thế nhìn chằm chằm Cố Lan San, hồi lâu sau mới nói ngắn gọn: “Không có.”
Nhưng, anh lại cưới một Đông Phương Bất Bại làm vợ.
Cố Lan San nghiêng đầu cười, giống như đang cười anh cũng giống như đang xem kịch vui: “Thì ra trên thế giới này, còn có người Nhị Thập không tìm được.”
Đối với lời nói ẩn giấu sự châm chọc của Cố Lan San, Thịnh Thế tuyệt đối không buồn bực.
Cố Lan San cầm lon bia trong tay uống cạn, sau đó hai tay chống cằm nhìn Thịnh Thế, nói: “Nhị Thập, thật ra thì tôi biết thời gian anh kết giao bạn gái ngắn nhất là bao lâu.”
“Làm sao cô biết?” Thịnh Thế nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cố Lan San, mặt mày cô cong như một bức vẽ, anh nhìn trái tim đập rộn lên: “Hoa Tử nói với cô? Hay là Lưu Niên nói với cô?”
“Đều không đúng!” Cố Lan San lắc đầu vẻ mặt đắc ý nói: “Là lúc anh Thành Trì nói với chị tôi, tôi lén nghe thấy!”
Thịnh Thế cười: “Xem ra những chuyện khốn kiếp của tôi, tất cả mọi người xem như giải trí để nói!”
“Nhị Thập, tôi vẫn rất tò mò, tại sao anh kết giao người kia mới chỉ một giờ liền chia tay?” Cố Lan San nháy mắt hỏi.
Thịnh Thế suy nghĩ một chút, nhớ tới chuyện hoang đường lúc mình còn trẻ cười nhẹ nói: “Một giờ trước tôi và cô ta xác nhận quan hệ bạn trai bạn gái, một giờ sau khi tôi quen cô ta, lúc cô ta xuống lầu mặc chiếc váy màu tôi ghét nhất, tôi cảm thấy rất khó coi nên liền xoay người lên xe rời đi.”
“Nhị Thập, anh đúng là bạc tình bạc nghĩa!” Cố Lan San nghe xong nở nụ cười, cô lúc này say thật sự có chút không phân biệt rõ đông tây nam bắc, cũng không phân biệt rõ đây là thời gian nào. Một hồi thì cảm thấy bây giờ hình như mình và Nhị Thập đang ở quá khứ, một hồi thì lại mơ hồ biết đây là hiện tại, cô vừa chống cằm vừa nhìn Thịnh Thế, nói: “Sớm muộn gì cũng có một ngày anh sẽ gặp người phụ nữ, giúp những người phụ nữ từng bị anh bắt nạt báo thù!”
“Đã gặp được.” Thịnh Thế nghĩ không muốn trả lời đã gặp được, rốt cuộc anh cũng hiểu, đã từng vui sướng giễu cợt lời của anh ta, Nhị Thập, bây giờ cậu ăn chơi đàng điếm đi, cho là mình rất phóng khoáng. Đợi đến có một ngày sớm muộn gì cũng có một người phụ nữ ngược cậu đến ૮ɦếƭ đi sống lại, để cho cậu nếm thử cái gì gọi là tư vị bị ngược!
“Gặp được, là ai vậy?” Cố Lan San uống một ngụm bia, cảm thấy phong cảnh trước mặt có chút mơ hồ, đầu cô hơi nghiêng qua dò hỏi.
Thịnh Thế nhìn ra cô uống nhiều rồi cười không đáp, dời đề tài: “Cô uống nhiều quá.”
“Tôi mới không có!” Người uống nhiều cũng không nói mình uống nhiều quá, Cố Lan San quệt miệng lắc đầu, bộ dạng thể hiện mình không uống nhiều, cầm bia rót một mạch: “Không tin anh đặt câu hỏi cho tôi đi, cái gì tôi cũng nhớ!”
“Thật sao?” Thịnh Thế nghĩ rất ít khi cô buông thả càn quấy như thế này trước mặt anh, cuối cùng tuân theo ý tứ của cô cười híp mắt nói: “Vậy còn cô? Người yêu mối tình đầu, có hay không?”