“Được, các người đã không thừa nhận, tôi cũng có chứng cứ, bây giờ tôi sẽ đi lấy chứng cớ ngay cho hai người!”
Cố Ân Ân nói xong cũng không quay đầu lại, giẫm giày cao gót trợn mắt đi ra ngoài.
Cô đi thẳng tới phòng ngủ của Hàn Thành Trì, kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, lấy hộp đựng caravat kia ra, một tay cầm lên, lại giẫm giày cao gót mạnh mẽ vang dội từ trong phòng ngủ đi thẳng vào phòng khách.
………………..
Thịnh Thế vừa tới đại viên nhà họ Hàn, mưa đã tạnh, sắc trời hơi u ám, nhưng vẫn mơ hồ có thể nhìn thấy một vệt sáng nơi chân trời.
Lúc này, người nhà họ Thịnh cũng tới không ít, bởi vì gần đây anh ít khi trở lại nhà cũ, cho nên lúc Thịnh Thế đi vào, từng người phụ nữ nhà họ Thịnh đều lôi kéo anh nói đôi lời.
Thịnh Thế rạng rỡ đứng ở đó, trên mặt như đang nghe người khác nói, nhưng ánh mắt anh lại ở trong phòng khách lớn nhà họ Hàn, mắt anh nhìn xung quanh.
Thịnh Thế nhìn một chút cũng không có thấy Cố Lan San, vừa định mở miệng hỏi chị cả Thịnh Hoan thì nghe thấy mẹ Thịnh cười hỏi: “Nhị Thập à, sao con lại tới một mình? San San đâu rồi, đã lâu mẹ không gặp, thật nhớ nha!”
Thịnh Thế nghe nói như thế, chẳng nói đúng sai chỉ cười ha ha hai tiếng, đặc biệt khinh bỉ nói với mẹ Thịnh: “Mẹ, con nghĩ là mẹ chỉ muốn lấy tiền chơi thắng mạt chược từ trong túi Sở Sở thôi.”
Mẹ Thịnh bị Thịnh Thế nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận trừng mắt liếc con trai của mình, quệt mồm, hừ một tiếng, quay đầu, cùng bác cả Thịnh Thế nói chuyện, trực tiếp coi thường Thịnh Thế.
Thịnh Hoan đã quen với tính trẻ con của mẹ mình nên chỉ cười khanh khách nhìn về phía Thịnh Thế chỉ chỉ lên trên lầu nói: “Lúc chị vừa mới tới có nghe thấy bà Hàn nói, Lan San bị mắc mưa, được Thành Trì và Ân Ân gọi lên lầu tắm rồi thay quần áo. Em đợi lát nữa cô ấy sẽ xuống thôi.”
Lông mày Thịnh Thế giãn ra, mắt cười vui vẻ gật đầu một cái.
Nụ cười của anh cực kỳ rực rỡ, gương mặt anh vốn đa lóa mắt, giờ lại càng chói mắt hơn.
Bà Hàn đang ngồi một bên, không nhìn được trêu ghẹo nói: “Nhị Thập, xem ra tâm tình rất tốt nha, có phải là lại đàm phán thành công vụ buôn bán lớn nào không.”
Nhà họ Cố là nhà buôn bán, bà Cố đi theo ông Cố nên cũng nghe được ít nhiều chút tin tức về Thịnh Thế, nên lập tức nói tiếp: “Cũng không phải là………… Gần đây Nhị Thập đúng là kiếm lời không ít, hôm trước nhà họ Cố nhìn trúng một hợp đồng, còn chưa kịp ký, thì đã bị Nhị Thập ký mất rồi.”
Thịnh Thế nghe xong lời này, cười càng thêm khoa trương, anh cười đến mức anh mắt của mọi người toàn phòng đều rơi trên mặt anh, anh ngước mắt lên, liếc nhìn bà cố, khẽ nhếch miệng, hơi ngạc nhiên nhướng mày, mở miệng nói: “Gần đây tôi làm ăn không ra sao cả, chỉ tùy tiện ký mấy cái hợp đồng nhỏ thôi, chút tiền đó tôi nhìn cũng không thuận mắt. Sớm biết bà Cố có hứng thú, gọi điện tới đây, tôi tặng cho bà là được rồi.”
Từ trước đến giờ, miệng lưỡi Thịnh Thế luôn ngoan độc, trong lời nói của bà Cố chứa đầy ghen tuông, mà anh cũng không điếc.
Lời anh nói vừa rồi, đã quét sạch mặt mũi của bà Cố rất đơn giản.
Chính xác là bởi vì bà Cố bị Thịnh Thế lấy mất một mối làm ăn, mới nửa đùa mà nói ra.
Nhưng ai biết, vụ làm ăn mà nhà họ Cố rất muốn lấy được này, vào trong miệng Thịnh Thế, chỉ là một tờ hợp đồng nhỏ bé bình thường.
Rõ ràng là Thịnh Thế đang tỏ vẻ xem thường hợp đồng mà bà Cố nhìn trúng.
Từ trước tới nay, Thịnh Thế luôn là người ti tiện như vậy, nếu như người khác càng ước ao ghen tị với mình, anh sẽ cố tình để cho người đó càng ước ao ghen tị hơn.
Trong lòng tức giận khó chịu, nhưng lại không có chỗ để xả giận.
Lời kia của Thịnh Thế, vừa nói ra, không khí bên trong nhà liền hơi gượng gạo.
Thịnh Hoan lại ngược lại, giơ tay lên, đánh vai Thịnh Thế một cái, cười với bà Cố, nói: “Bà Cố, Nhị Thập nói chuyện không có chừng mực, bà đừng để ý, em ấy cũng không có ý này.”
Sắc mặt bà Cố cũng không phải rất tốt, cười cười: “Tôi nào dám so đo với Nhị Thập...... Về sau việc làm ăn của nhà họ Cố ở thủ đô có thể ký mấy hợp đồng nhỏ bé mà Nhị Thập không nhìn vào mắt hay không, còn phải xem Nhị Thập có nhường hay không đấy!”
Bên trong nhà lại yên tĩnh thêm lần nữa.
Rõ ràng bà Cố muốn trả đũa Thịnh Thế!
Mọi người rối rít nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Thịnh Thế.
Ngược lại, trên mặt Thịnh Thế vẫn luôn giữ dáng vẻ lạnh nhạt, khóe miệng vẫn ẩn chứa nụ cười như cũ, chỉ là đáy mắt hơi âm trầm.
Bà Cố là người như thế nào, anh cũng quá rõ ràng, dựa dẫm vào người có quyền thế, với những người tốt hơn mình thì ghen ghét.
Nếu không phải trước đây anh cưới Cố Lan San, không biết Cố Lan San sẽ bị bà Cố bán cho ai nữa!
Ý cười bên miệng Thịnh Thế, hơi trở nên lạnh lùng, từ đầu đến cuối không có ý muốn nói chuyện, bộ dáng kia giống như là căn bản không nghe được lời nói của bà Cố.
Không khí dần dần trở nên dịu lại.
Ngay lúc tất cả mọi người bắt đầu mồm năm miệng mười tán gẫu chuyện khác, đột nhiên Thịnh Thế mở miệng khiến trời long đất nở: “Bà Cố, bà yên tâm, nếu như đến lúc nhà họ Cố tuyên bố không làm ăn được nữa, cần Nhị Thập tôi cho bà một hai tờ hợp đồng không quan trọng, bà cứ mở miệng, nhất định tôi sẽ cho.”
Khóe môi Thịnh Thế cong cong, liếc mắt nhìn khuôn mặt khó coi của bà Cố một cái, rất hài lòng ưỡn thẳng người, thu lại đáy mắt tàn khốc, khôi phục lại thần thái rạng rỡ lúc mới tới, giọng nói rất muốn đánh đòn mở miệng: “Nếu như bà Cố xấu hổ, có thể đi tìm Sở Sở......”
“Khụ khụ!” đột nhiên Thịnh Hoan ho khan hai tiếng, cắt đứt thịnh thế lời nói: “Nhìn xem, nói hưu nói vượn gì đấy!”
Thịnh Thế cười ha ha hai tiếng, cũng không tiếp tục nói gì nữa, trực tiếp đạp bước, lên gác chuẩn bị đi tìm Cố Lan San.
Thịnh Thế vừa bước lên hành lang tầng hai, liền thấy trong tay Cố Ân  cầm một cái hộp, mở một căn phòng, vội vàng xông thẳng vào.
Cố Ân Ân đi gấp gấp, căn bản không chú ý tới Thịnh Thế đứng sau lưng.
Thịnh Thế đứng trong hành lang tầng hai, ánh mắt hơi lóe lóe, mới theo tới.
..........
Cố Ân Ân đập “Bốp” cái hộp cà vạt lên bàn trà, sau đó mở hộp, rút tờ thiệp chúc mừng từ bên trong ra, vứt mạnh lên bàn, giơ ngón tay chỉ vào chiếc cà vạt ở bên trong, ánh mắt cô thẳng tắp nhìn chằm chằm Hàn Thành Trì, nhàn nhạt mở miệng: “Thành Trì, San San, hai người giải thích cho tôi đi, rốt cuộc cái cà vạt này là sao? Trên đó viết, yêu anh, em Cố, em Cố......”
Cố Ân Ân nói đến đây, liền nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt hung dữ nhìn Cố Lan San: “Là Cố Lan San cô sao?”
Hàn Thành Trì liếc mắt nhìn cái cà vạt bị Nhị Thập làm hỏng, nhíu nhíu mày, hỏi ngược lại: “Ân Ân, cái cà vạt này không phải em đưa sao?”
Cố Lan San thấy cái cà vạt kia, toàn thân giống như bị điện giật, con ngươi đen nhánh mở thật to, cái cà vạt này sao lại giống như đúc cái cô mua cho Thịnh Thế?
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Rõ ràng cô chỉ mua một cái cà vạt......
Dừng một chút, die,nd,anl;eq.uyd/on Cố Lan San giương mắt nhìn Hàn Thành Trì, lại nhìn Cố Ân Ân, mở miệng nói: “Cái cà vạt này không phải em mua.”
“Hàn Thành Trì, anh nói thật buồn cười, nếu dây cà vạt này là tôi đưa, tôi còn lấy nó ra làm chứng cớ sao? Cố Lan San, dây cà vạt này không phải cô mua sao? Cô dám nói cô không mua dây cà vạt này? Hay là, Hàn Thành Trì, anh nói cho tôi biết, em Cố yêu anh, không phải Cố Ân Ân, không phải Cố Lan San, đó lại là ai? Tôi không nhớ bên cạnh anh, còn có những em Cố khác!”
Cố Ân Ân nghĩ, chứng cớ đã bày ra đây, sao các người vẫn mạnh miệng!
Hàn Thành Trì nghe đến đó, rốt cuộc đã hiểu tại sao Cố Ân Ân tức giận như vậy rồi.
Thì ra là do cái dây cà vạt này mang tới phiền toái.
Anh nhìn chiếc cà vạt, nhíu nhíu mày, thật sự anh cho rằng dây cà vạt này là Cố Ân Ân đưa, ồn ào cả buổi, thì ra không phải Cố Ân Ân đưa, vậy là ai đưa?
Anh nhìn Cố Ân Ân, cực kỳ nghiêm túc nói: “Ân Ân, anh cho rằng dây cà vạt này là em đưa, giống như anh cho rằng, em Cố yêu anh, chính là một mình em.”
Cố Ân Ân cười lạnh, bộ dáng nghiễm nhiên không tin.
Trong đáy mắt xinh đẹp của Hàn Thành Trì, tỏ ra đầy nghiêm túc, anh nói tiếp với Cố Ân Ân: “Ân Ân, nếu như anh lừa em, sẽ bị sét đánh, ૮ɦếƭ không tử tế.”
“Ân Ân, nếu như anh lừa em, sẽ bị sét đánh, ૮ɦếƭ không tử tế.”
Cố Ân Ân cảm thấy lời nói này cực kỳ buồn cười, toàn thân cô không nhịn được run rẩy, ánh mắt chua xót từng hồi, cô cảm thấy tức giận, còn có khổ sở.
Hàn Thành Trì cho rằng cà vạt này là cô đưa.
Cố Lan San nói cái cà vạt này không phải cô ấy đưa.
Nhưng cô rõ ràng thấy được trong di động Vương Giai Di, hình Cố Lan San mua cái cà vạt này.
Cố Ân Ân càng tức giận, càng không lựa lời mà nói: “Hàn Thành Trì, về phần anh thì sao! Anh thích Cố Lan San, anh chỉ thích cô ta, cô ta không phải là đã đưa cho anh một cái cà vạt sao? Anh cần gì phải thề độc? Bị sét đánh, ૮ɦếƭ không tử tế...... Ha ha...... Anh thật sự là độc ác!”
Cố Lan San nhìn cái cà vạt, cũng hoàn toàn điên rồi, cô hoàn toàn không hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cô vội vàng nhìn Cố n n, mở miệng, giải thích: “Chị...... Chị đừng nói như vậy, em đúng là đã mua một cái cà vạt như vậy, nhưng mà em không có đưa cho anh Thành Trì.”
Cố Ân Ân sắc mặt có chút tái nhợt, cô quay đầu, hướng về phía Cố Lan San cười cười, giọng nói nghe có chút nhẹ nhõm, nhưng bên trong lại thoáng run rẩy, tức giận nói: “Đã như vậy, vậy em nói cho chị biết, cái cà vạt này làm sao lại ở đây?”
Đúng vậy, cái cà vạt này làm sao lại ở đây?
Cố Lan San không đáp được. Nếu như không phải hôm nay, cô nhìn thấy cái cà vạt, cô hoàn toàn cũng không biết Hàn Thành Trì cũng có một cái giống cái cô đã mua cho Thịnh Thế.
Hàn Thành Trì dường như đáp không được. Cà vạt không phải Cố Ân Ân đưa, sẽ là ai đưa, thật chẳng lẽ chính là Cố Lan San sao? Mục đích của cô ấy là cái gì?
Tất cả mọi người cảm giác mình uất ức.
Nhưng ba người, nói đều là lời nói thật, ai có thể nói cho bọn họ biết, cái cà vạt sao lại ở đây?
Không khí bên trong nhà lâm vào trầm mặc.
Không biết qua bao lâu, cảm xúc của Cố Ân Ân mới ổn định lại, giọng điệu của cô rất lạnh nhạt: “Các người đều không thừa nhận cái cà vạt này, vậy tôi cũng không còn cách nào khác...... Hàn Thành Trì, không phải anh thừa nhận anh yêu Cố Lan San sao, tôi cũng không có cách nào. Nhưng mà...... Cố Lan San.......” Cố n n quay đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Cố Lan San, nói gằn từng chữ: “Em yêu Hàn Thành Trì, em không phủ nhận điều này chứ?”
“Nếu không, em cũng sẽ không nhớ khi Hàn Thành Trì uống cà phê thì cho thêm một muỗng sữa hai muỗng đường, sẽ không nhớ Hàn Thành Trì ăn tôm thì bị dị ứng, thích ăn cơm trắng......”
“Tên của anh, tâm sự của em, anh là tòa thành trì duy nhất của em. Mà em, sẽ mãi là ngọn đèn dầu thắp sáng trong tòa thành trì đó sao?”
Theo lời nói của Cố Ân Ân, sắc mặt Cố Lan San dần dần tái nhợt.
Cố Lan San ý thức được ánh mắt của Hàn Thành Trì, cô không tự chủ được mím môi thật chặt.
Những lời này, vào tám năm trước cô đã viết...... Khi đó cô ôm ấp tình cảm này, không thể thổ lộ, nên lén ghi ra, cô nhớ sau đó cô đã đốt hết, thế nhưng những điều này, làm sao Cố Ân Ân biết được?
Cố Ân Ân nói tiếp: “Thật là lời nói đẹp, một tòa thành trì, ánh đèn leo lắt...... Nghe thật đúng là xứng đôi, có đúng hay không?”
Cố Lan San chậm rãi cúi đầu, cô cảm thấy cả đời này, chưa bao giờ lúng túng, khẩn trương, hốt hoảng như bây giờ.
Cô thầm mến anh, vậy mà bị Cố Ân Ân thẳng thừng nói ra.
Hàn Thành Trì đứng ở bên cạnh cô.
Cô chưa bao giờ dám nói ra lời thầm mến đó......
Cả người Cố Lan San, nhẹ nhàng run rẩy.
Hàn Thành Trì nghe những lời này, đáy mắt hiện vẻ kinh ngạc, ánh mắt anh nhìn Cố Lan San có chút khó tin.
Anh không biết, Cố Lan San thích anh...... Cho tới bây giờ, anh chỉ coi cô như em gái, đối tốt với cô...... Nhưng......
Trong đầu Hàn Thành Trì hỗn loạn một mảnh.
Cố Ân Ân ngồi ở đó, nhìn chằm chằm Cố Lan San, cô ấy cúi thấp đầu, rơi vào đáy mắt cô chính là mái tóc dài đen nhánh bị ướt một nửa, giọng nói Cố Ân Ân thật thấp: “San San, em sớm đã thích Thành Trì...... Em thích anh ấy như vậy...... Em nói đi lúc em, chị và Hàn Thành Trì đi chung với nhau, trong lòng em rốt cuộc cảm thấy như thế nào? Hay là nói...... Thành Trì, anh cũng rất đã sớm biết San San thích anh từ rất sớm, hai người đang ở cùng nhau, có đúng không? Thật ra thì cái cà vạt này...... Thật là em ấy đưa...... Chỉ là các người không muốn thừa nhận......”
“Cái cà vạt này, anh thật sự không biết là ai đưa.” Hàn Thành Trì ấp úng mở miệng, “Ân Ân, anh thật không biết......”
Hàn Thành Trì nói đến đây thì dừng lại, anh không nói được, anh không biết Lan San thích anh......
“Ân Ân, anh cam đoan với em, anh và Lan San hoàn toàn trong sạch, không có bất kỳ chuyện gì xảy ra, cái cà vạt này, chúng ta đừng truy cứu nữa, bất kể là ai đưa, em cũng phải tin tưởng anh, trong lòng anh chỉ có một mình em, Ân Ân...... Còn......” Hàn Thành Trì dừng lại một chút: “Còn chuyện em vừa nói, về sau cũng đừng nói ra, Nhị Thập là anh em của anh......”
Nếu để cho Nhị Thập biết, Lan San thích anh, anh phải đối mặt Nhị Thập như thế nào?
“Anh muốn em tin tưởng anh, cũng không phải là không thể......” Cố Ân Ân trầm mặc một hồi, mới mở miệng nói: “Hiện tại, anh ở trước mặt em, nói với San San, anh không yêu em ấy, người anh yêu là em, để cho em ấy ૮ɦếƭ tâm đi!”