Cô vẫn luôn nhẫn nhịn.
Nhưng nhịn đến bây giờ, cô cảm thấy cô có chút không thể nhịn được nữa rồi!
Cô nghĩ, cô mà nhịn nữa, cô sẽ phát điên!
Cố Ân Ân giơ tay quăng mạnh ly trà gừng đang cầm trong tay xuống đất, loảng xoảng một tiếng bén nhọn vô cùng, ly trà làm bằng sứ, sứ dễ vỡ, trong nháy mắt từng mảnh từng mảnh phân tán đầy đất.
Hàn Thành Trì bị động tác thình lình xảy ra của Cố Ân Ân làm cho ngẩn ra, anh cảm thấy có chút không hiểu ra sao nhìn Cố Ân Ân, nhướng mày: “Ân Ân...... Em đang làm gì vậy?”
Nụ cười ấm áp nhu hòa vẫn luôn miễn cưỡng treo trên mặt của Cố Ân Ân lập tức biến mất, ánh mắt của cô trở nên có chút âm lãnh, cánh môi mím chặc, thẳng tắp nhìn chằm chằm Hàn Thành Trì, giọng nói cũng không giống như trước kia dịu dàng nhỏ nhẹ mà có chút trở nên bén nhọn, “Hàn Thành Trì, rốt cuộc ai mới là bạn gái của anh!”
Hàn Thành Trì cảm thấy câu hỏi này của Cố Ân Ân có chút không biết nên khóc hay cười.
Nhưng anh rất hiểu Cố Ân Ân, tính tình Cố Ân Ân luôn luôn mềm mại, nên rất ít khi nổi giận lớn như vậy.
Chắc là mình làm chuyện gì, chọc cho cô không vui rồi.
Cho nên Hàn Thành Trì không hề vì Cố Ân Ân vừa nổi cáu mà có một chút tức giận nào, ngược lại tốt tính nhoẻn miệng cười với Cố Ân Ân, “Anh không có bạn gái nha, anh chỉ có một vị hôn thê, vị hôn thê này không phải đang đứng ở trước mặt của anh sao? Họ Cố tên Ân Ân, qua hai ngày nữa vị hôn thê đó biến thành lão bà rồi.”
Sắc mặt của Cố Ân Ân cũng không có chuyển biến tốt nửa phần, giọng nói vẫn bén nhọn như trước: “Thì ra anh còn biết Cố Ân Ân tôi là vị hôn thê của anh, tôi còn tưởng rằng anh quên mất rồi!”
Hàn Thành Trì nhìn Cố Ân Ân có chút bất đắc dĩ cười cười, giọng nói không có bất kỳ không vui nào, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn Cố Ân Ân, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Ân Ân...... Hai ngày nay tính tình của em có hơi kỳ quái nha, cũng không phải là kỳ sinh lý, có phải em gặp chuyện gì không vui không? Hay là bởi vì gần đến ngày cưới của chúng ta, em cảm thấy có chút căng thẳng?”
Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì xác thực là chưa từng cãi nhau, nhưng Cố Ân Ân cũng không phải là chưa từng cáu kỉnh, lúc đến kỳ sinh lý của phụ nữ, chắc chắn sẽ có vài ngày dễ cáu kỉnh như vậy.
Từ trước đến giờ Hàn Thành Trì luôn nhân nhượng Cố Ân Ân, lại thêm kỳ sinh lý của cô luôn là lý do mỗi khi cô có một chút nóng nảy, lúc đó Hàn Thành Trì vẫn tốt tính mà nói đùa với cô như vậy, làm cho Cố Ân Ân không thể phát ra được một chút bực dọc nào, đến cuối cùng, còn có thể nhào vào trong lòng Hàn Thành Trì.
Nhưng hôm nay, tâm tình của Cố Ân Ân hoàn toàn không có bất kỳ chuyển biến tốt đẹp nào, ngược lại nhìn thấy bộ dạng này của Hàn Thành Trì, cảm thấy tức giận ở trong lòng càng ngày càng mạnh hơn, hơi thở ra đã trở nên nóng hừng hực.
Cô nhìn lại ánh mắt của Hàn Thành Trì, gằng từng chữ nói: “Tôi gặp chuyện gì không vui, Hàn Thành Trì, anh không biết sao?”
“Em gặp chuyện gì không vui, Hàn Thành Trì, anh không biết sao?”
“Trong lòng anh xác định bạn gái anh là Cố Ân Ân mà không phải là Cố Lan San sao?”
Hàn Thành Trì căn bản không hiểu đến cùng vì sao Cố Ân Ân lại lôi Cố Lan San vào, anh miễn cưỡng cười khổ, chỉ có thể nhẹ nhàng cười hai tiếng, điềm đạm nhã nhặn hướng về Cố Ân Ân mở miệng: “Ân Ân, rốt cuộc em đang nói hưu nói vượn những gì vậy! Lan San đã kết hôn với Nhị Thập, em cũng không phải không biết.”
Hàn Thành Trì càng nói càng cảm thấy ý nghĩ trong đầu Cố Ân Ân càng kỳ quái, anh không nhịn được giơ tay lên, sờ sờ đầu Cố Ân Ân: “Có phải em không thoải mái, hay là sốt rồi? Sao trong đầu lại có cái ý tưởng kỳ quái này, anh làm sao có thể cùng Lan san có cái gì được………..”
Cô không thể tưởng tượng được, rốt cuộc Hàn Thành Trì sao lại nói những lời thong dong bình tĩnh như thế!
Anh và Cố Lan San có chuyện, tất cả trong lòng mọi người đều biết rõ, anh giả bộ cái gì chứ!
“Hàn Thành Trì, anh cảm thấy như vậy rất thú vị sao?” Giọng điệu của Cố Ân Ân đều là lạnh lùng, cô chưa bao giờ biết rằng một con người dịu dàng hào phóng như mình vậy mà cũng có một mặt bén nhọn và cay nghiệt như vậy.
Cô nghĩ, tình yêu thật sự là một thứ rất kỳ lạ, nó có thể làm một người trở nên tốt đẹp, rồi lại có thể đem người đó trở nên thật xấu xí.
Cô nghĩ, mình vào giờ phút này nhất định rất là xấu xí.
Thậm chí cô còn có thể từ trong lòng mình nhìn đến diện mạo đáng ghét của mình, cô giống như nhân vật nữ diễn những thứ khi bắt gặp chồng mình lạc lối giống trên tivi, hoàn toàn mất đi lý trí, cô không lựa lời nói với Hàn Thành Trì: “Hàn Thành Trì, anh giả bộ đủ chưa, rốt cuộc anh muốn gạt em tới khi nào, anh cho rằng em cái gì cũng không biết có phải hay không? Thật ra thì cái gì em cũng biết, trong lòng của anh có Cố Lan San, hơn nữa cô ấy còn chiếm hơn phân lượng, có phải vượt xa em hay không?”
“Ân Ân, em biết em đang ở đây nói những gì không? Trong lòng anh có người nào trong lòng em so với ai khác phải biết rõ hơn chứ?” Hàn Thành Trì cảm thấy lời này của Cố Ân Ân càng nói càng vô nghĩa, tính tình của anh vẫn duy trì rất tốt như cũ, nhưng giọng điệu lại mang theo mấy phần nghiêm túc và rõ ràng: “Huống chi, Lan San là em của em, hơn nữa cho tới nay, người em thương yêu nhất cũng chính là cô ấy, em mới vừa nói những lời này mà để cô ấy nghe được, cô ấy sẽ đau lòng em có biết hay không?”
“Lời của em nói sẽ làm cô ấy đau lòng?” Cố Ân Ân cảm thấy giống như mình nghe được chuyện cười, cô cười nhạt hai tiếng, mới mở miệng nói: “Vậy cô ấy thì sao? Cô ấy có nghĩ tới những hành động, việc làm của cô ấy không phụ lòng em không? Em thương yêu cô ấy, đúng, cho tới nay, chuyện em làm sai nhất chính là thương yêu cô ấy, em thương yêu cô ấy mà cô ấy có thương yêu em dù chỉ một chút sao?”
“Còn anh, bây giờ lại sợ em nói sẽ làm cô ấy đau lòng, có phải em làm cô ấy đau lòng thì anh cũng sẽ đau lòng theo không!”
“Còn anh, bây giờ lại sợ em nói sẽ làm cô ấy đau lòng, có phải em làm cô ấy đau lòng thì anh cũng sẽ đau lòng theo không!”
“Vậy anh có quan tâm đến trái tim của em, anh có nghĩ tới hay không, cái người này sao lại che chở cho Cố Lan San, đau lòng cho Cố Lan San, em cũng sẽ đau lòng theo chứ!”
Câu cuối cùng Cố Ân Ân nói, tưởng chừng như có thể hét lên.
Cô chưa bao giờ nói chuyện lớn tiếng, đối với cô đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, cho dù đem hết toàn lực hét lên, thì giọng nói cũng không lớn lắm, nhưng sắc mặt cô đã hơi đỏ, cô thở dốc cũng trở nên có chút gấp gáp.
Đối với người đàn ông mà nói, nếu họ yêu một người phụ nữ, người phụ nữ kia làm cái gì họ đều có thể bao dung, nuông chiều, nhưng chỉ có một chuyện họ sẽ để bụng.
Chính là người mình yêu không tin họ.
Hàn Thành Trì đối với Cố Ân Ân thật sự là không thẹn với lương tâm.
Chung quanh anh có rất nhiều nam nam nữ nữ tác phong cởi mở vây quang, anh tự nhận thấy đối với những người phụ nữ khác mình đã làm rất tốt, tiếp xúc cũng rất ít.
Cho dù là Cố Lan San, sở dĩ anh đối tốt với cô ấy cũng là vì Cố Ân Ân.
Nhưng bây giờ, Cố Ân Ân đứng ở trước mặt anh chỉ trích anh và Cố Lan San có cái gì.
Làm Hàn Thành Trì dở khóc dở cười, hiện tại diễn biến thành không vui và khó chịu.
Đúng, rất là khó chịu.
Cố Ân Ân không tin tưởng anh, làm cho anh có cảm giác mình và cô ấy cũng nhau đi trên một con đường lại có thể buồn cười như thế.
Anh vẫn cho là tình yêu của bọn họ thật sự kiên cố, không thể phá hủy được, là lưỡng tình tương duyệt, là môn đăng hộ đối, kiên trinh không đổi, thế nhưng bây giờ anh lại cảm thấy những thứ này chỉ là do anh nghĩ như vậy.
Chẳng biết vì sao Cố Ân Ân cứ như vậy lại hoài nghi anh.
Hơn nữa, từ đầu đến cuối anh căn bản cũng không rõ chân tướng.
Dù vậy, Hàn Thành Trì cũng không muốn cãi vã với Cố Ân Ân, anh biết con người lúc đang tức giận sẽ dễ mất đi lí trí, lời nói ra sẽ làm tổn thương người nhất.
Giống như Cố Ân Ân bây giờ.
Cô có thể không kiêng nể gì làm tổn thương đến anh, nhưng anh cũng không muốn làm tổn thương cô.
Hàn Thành Trì cố gắng duy trì tỉnh táo và bình tĩnh, anh nhìn chằm chằm vào mắt Cố Ân Ân, một lúc sau mới chuyên chú mở miệng nói: “Ân Ân, anh không muốn gây gổ với em, anh không biết rốt cuộc vì sao em lại suy nghĩ kỳ quái và hoang đường như vậy, từ đầu đến cuối cho tới bây giờ anh chỉ yêu có một mình em thôi.”
“Anh không yêu Lan San, lúc đó anh và Lan San là thuần khiết trong sáng, anh đối tốt với cô ấy cũng bởi vì em thương yêu cô ấy, anh yêu ai yêu cả đường đi, coi cô ấy như em gái mà chăm sóc.”
“Nếu em cảm thấy không thích………… Như vậy, từ giờ về sau anh sẽ duy trì thật tốt khoảng cách với cô ấy!”
“Nhưng, anh hi vọng những lời ngày hôm nay, từ nay về sau em không được nói lại, cũng không được nghi ngờ lung tung, Lan San và vợ của Nhị Thập, là mợ cả nhà họ Thịnh, em lại mồm miệng không cẩn thận nói ra, thương tổn không dứt là mặt mũi nhà họ Hàn, mặt mũi nhà họ Cố, còn cả mặt mũi nhà họ Thịnh nữa!”
“Không được, như vậy Cố Lan San sẽ khó có thể ở lại làm dâu nhà họ Thịnh! Huống chi quan hệ giữa mấy người chúng ta rất tốt, cần gì phải làm lớn chuyện khiến ngừơi ta cừơi chê?”
“Hơn nữa, Cố Lan San thích Nhị Thập, không phải anh!”
Từng lời của Hàn Thành Trì đều như châu ngọc, thành khẩn và nghiêm túc.
Nhưng đối với một ngừơi phụ nữ đã nghi ngờ ngừơi mình yêu phản bội mình thì dù bạn có nói gì đều vô dụng.
Ngừơi ta thừơng nói nếu yêu nhau thật lòng thì phải tin tưởng lẫn nhau.
Nếu không đủ tin tưởng thì không đủ yêu nhau.
Nhưng trên thế giới này có mấy ngừơi có thể làm đựơc hai điều trên?
Tình yêu là gì, tình yêu là không lý trí, nếu như bình tĩnh dùng lý trí để suy xét thì đó còn có thể gọi là tình yêu sao?
Tình yêu là tốt đẹp, là khi bạn gặp ngừơi đó, lêqyđôn?! khi hai người cùng nhau nếm trải tình yêu, là ngọt ngào, là sung sướng, là hạnh phúc.
Nhưng khi đột nhiên có ngừơi xuất hiện giữa hai ngừơi thì tình yêu sẽ biến thành xấu xí, suy đoán, hoài nghi, không tin tưởng.
Tình yêu càng sạch sẽ thuần khiết thì càng không chấp nhận có một hạt cát, càng yêu một người thì càng vì ngừơi đó mà suy nghĩ lung tung.
Huống chi tình yêu của Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì quá thuận buồm xuôi gió, mà bây giờ chuyện đã bày ra trước mặt cô, chuyện trùng hợp cứ liên tiếp xảy ra, lại còn thêm chứng cứ, khiến cô không thể tự lừa mình dối ngừơi, không thể không tin đây là thật.
Cho nên cô không nghe lọt tai những lời khuyên của Hàn Thành Trì, cô chỉ cảm thấy Hàn Thành Trì thiên vị Cố Lan San, cô nghe Hàn Thành Trì nói như vậy liền tức giận tìm kiếm quanh phòng, sau đó nắm lấy ly rựơu vang trên bàn hung hăng nện xuống đất.
“Loảng xỏang”, ly rựơu vang rơi xuống bể tan tành.
Giọng nói Cố Ân Ân trở nên khàn khàn, cô run rẩy chỉ vào Hàn Thành Trì, trong mắt tràn đầy nước mắt, cô há miệng, cánh môi run rẩy, một lúc sau mới nói đựơc một câu rõ ràng: “Hàn Thành Trì, đừng nói những đạo lý lớn lao đó cho tôi nghe, không cần nói với tôi gì mà mặt mũi nhà họ Hàn, nhà họ Cố, lqđ nhà họ Thịnh, cũng đừng nói đến chuyện ngừơi khác cười chúng ta, anh và Cố Lan San có thể làm ra đựơc những chuyện này thì anh cảm thấy anh còn sợ người ta chê cười sao?”
“Anh nói cái gì? Anh nói, anh không biết Cố Lan San thích anh?” Cố Ân Ân giống như nghe được chuyện cười, khẽ cười lạnh: “Hàn Thành Trì, anh thật sự có thể diễn trò, anh nói thử xem anh diễn tốt như vậy, sao không đi làm diễn viên đi?”
Hàn Thành Trì nhíu mày, cảm thấy Cố Ân Ân bây giờ đang nổi nóng, anh có nói gì cô cũng không nghe lọt tai, mọi người còn đang chờ bọn họ xuống dứơi lầu để bắt đầu tiệc sinh nhật, nếu anh và cô cứ tiếp tục như vậy thì cuối cùng có lẽ sẽ ầm ĩ thật sự, anh hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói: “Ân Ân, lqđ. được rồi, hiện tại chúng ta chấm dứt ở đây đi, có chuyện gì đợi tiệc sinh nhật của chúng ta kết thúc rồi nói, em hãy tỉnh táo một chút, anh thật sự không muốn cãi nhau với em.”
Hàn Thành Trì nói xong lập tức xoay người đi ra cửa, lúc anh kéo cửa thì khẽ giật mình, một lúc sau, anh mới khẽ nói một câu với ngừơi con gái còn đang sững sờ luống cuống ngòai cửa: “Lan San......”
Lúc Cố Lan San tắm mới nhớ buổi chiều nguyệt sự của cô tới.
Trong phòng tắm, phòng ngủ của Hàn Thành Trì không có băng vệ sinh.
Cô vội vọt vào tắm rồi lấy một chút giấy vệ sinh dùng đỡ, sau đó vội vàng chạy đến phòng khách tìm Cố Ân Ân, để nhờ chị ấy tìm một miếng cho cô.
Ai ngờ vừa đến cửa đã nghe thấy bên trong có tiếng thủy tinh rơi bể.
Trong đầu Cố Lan San cho là không cẩn thận nên làm bể đồ, cô lo lắng Cố Ân Ân nên lập tức giơ tay đẩy cửa.
Cửa không khóa, cô khẽ dùng sức, cửa đã bị đẩy ra một khe hẹp.
Cô còn chưa kịp đẩy cửa lớn hơn một chút, đã nghe thấy giọng nói của Cố Ân Ân từ bên trong truyền ra.
Giọng nói của chị ấy hoàn toàn khác với giọng nói nhỏ nhẹ trong trí nhớ của cô.
Thậm chí có chút mất khống chế, ẩn nhẫn.
Từng câu từng chữ như kim châm đâm vào lòng cô.
“Hàn Thành Trì, đừng nói những đạo lý lớn lao đó cho tôi nghe, không cần nói với tôi gì mà mặt mũi nhà họ Hàn, nhà họ Cố, nhà họ Thịnh, cũng đừng nói đến chuyện ngừơi khác cười chúng ta, lqđôn anh và Cố Lan San có thể làm ra đựơc những chuyện này thì anh cảm thấy anh còn sợ người ta chê cười sao?”
“Anh nói cái gì? Anh nói, anh không biết Cố Lan San thích anh?”
“Hàn Thành Trì, anh thật sự có thể diễn trò, anh nói thử xem anh diễn tốt như vậy, sao không đi làm diễn viên đi?”
Cố Lan San cảm thấy đầu và Ⱡồ₦g иgự¢ cô gần như nổ tung.
Cô ngơ ngác đứng ở cửa, cánh tay đẩy cửa cũng không còn chút hơi sức.
Trong đầu cô lặp đi lặp lại lời nói của Cố Ân Ân, anh không biết Cố Lan San thích anh...... Anh không phải biết Cố Lan San thích anh......
Cố Ân Ân, chị của cô...... Làm sao chị ấy lại biết cô thích Hàn Thành Trì?
Từ trứơc tới nay cô đều che giấu rất tốt.
Từ một năm lúc học cấp ba cô phát hiện mình có cảm giác với Hàn Thành Trì, lúc đầu cô không thể khống chế, không thể che giấu nên chỉ có thể tránh né, sau đó từ từ cải biến, đến cuối cùng có thể biểu hiện tự nhiên một giọt nứơc cũng không lọt ở trước mặt bọn họ, cho đến bây giờ cô đều làm rất tốt.
Thậm chí sau khi cô kết hôn, bọn họ ra nước ngoài, bây giờ trở về gặp lại, cô lại càng thêm cẩn thận.
Nhưng...... Nhưng sao Cố Ân Ân lại biết?
Cố Lan San đứng đó không nhúc nhích, cô ngây ngốc không biết phải làm gì cho đến khi Hàn Thành Trì nói với Cố Ân Ân xong rồi kéo cửa đi ra ngòai, vừa vặn ᴆụng mặt cô.