Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 70

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Vương Giai Di vui mừng hớn hở nhận điện thoại di động, hào hứng bừng đăng hình lên weibo.
Cô ta cũng hoàn toàn quên mất trong điện thoại di động của mình còn tồn tại ba tấm hình này, toàn bộ lực chú ý đều đặt vào “Hôm nay là sinh nhật của ông xã chị họ thân yêu, chúc anh ấy sinh nhật vui vẻ, chúc chị họ và anh rể họ bách niên hảo hợp! Hoa hồng hoa hồng khuôn mặt tươi cười khuôn mặt tươi cười” đang biên soạn lên weibo, cho nên cũng không chú ý sắc mặt Cố Ân Ân đang ngồi bên cạnh có chút căng thẳng.
...........
Cố Ân Ân ngồi trên ghế sa lon, cảm tâm trạng của mình một ngày một đêm thật vất vả lắm mới đỡ hơn một chút, lại bắt đầu hỏng bét.
Chính xác mà nói, là rất châm chọc.
Cô cảm thấy không có chuyện nào châm học hơn chuyện này, Vương Giai Di đã biết chuyện của Cố Lan San và Hàn Thành Trì từ rất sớm, mẹ ruột cô cũng biết, nhưng không có một người nào nói cho cô biết, chỉ có một mình cô ở trong tình huống lúng túng khó chịu như vậy.
Tuy rằng cô đã sớm có chuẩn bị tinh thần, nhưng khi cô năm lần bảy lượt nhìn trúng chân tướng của sự việc, vẫn bị chân tướng đó đánh cho trợn mắt hốc mồm.
Mấy lần trước, Cố Ân Ân còn có thể suy nghĩ lung tung, thế nhưng đến lúc này, ngay cả nghĩ cô cũng không dám nghĩ.
Cô chỉ là cảm thấy đáy lòng mình truyền đến cơn đau thấu tim kéo dài mãi không dứt.
............
Sáu giờ ba mươi kết thúc bữa tiệc do ông nội do ông nội dẫn đi, sau khi từ trong tiệm cơm đi ra, Thịnh Thế mới thấy thời tiết tồi tệ hơn lúc đến, cùng ăn cơm còn có chiến hữu cũ của ông nội, Thịnh Thế dặn dò tài xế đưa hai người về nhà cũ họ Thịnh, lúc này anh mới vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi cho Cố Lan San, nhưng điện thoại của cô lại tắt máy, Thịnh Thế gọi liên tiếp ba cuộc, nhưng trước sau vẫn như thế, anh liền gọi điện thoại về nhà, hỏi người giúp việc, Cố Lan San có gọi điện thoại kêu tài xế hay không, nhưng lại được báo cho biết cô San vẫn không gọi điện thoại về.
Thịnh Thế suy nghĩ một chút, sợ rằng hiện giờ Cố Lan San đang trên đường đến nhà họ Hàn, hoặc là đã đi đến nhà họ Hàn rồi, liền gọi một cuộc đến nhà họ Hàn, được cho biết cô hai nhà họ Cố vẫn chưa tới như cũ.
Thời tiết tồi tệ muốn ૮ɦếƭ, Thịnh Thế có chút không yên lòng, liền bảo tài xế đưa chìa khóa xe cho mình, vòng qua khúc quanh, đi tới dưới lầu công ty Cố Lan San, sau đó lái dọc theo hướng đến nhà họ Hàn.
Lực chú ý của Thịnh Thế đều đặt lên xe Cố Lan San, khi sắp đến gần nhà họ Hàn, anh cũng không nhìn thấy bóng xe của Cố Lan San, nhưng lại nhận được điện thoại của nhà họ Hàn gọi tới, anh nghe, là giọng nói của Cố Lan San: “Thịnh Thế hả?”
Lòng Thịnh Thế vẫn luôn lo lắng, lúc này mới định bình tĩnh lại “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Cố Lan San cầm điện thoại di động, liều mạng trên những hạt mưa rơi tí tách, hoàn toàn không trả lời đơn giản giống như vừa rồi Hàn Thành Trì hỏi thăm cô “Tại sao Nhị Thập không ở cùng cô?”, mà là giải thích từng chữ rõ ràng với Thịnh Thế, vừa oán trách: “Giờ tan việc, rõ ràng em thấy thời tiết vẫn còn rất tốt, cho là sẽ không mưa, nên tự mình lái xe đến nhà họ Hàn, nhưng ai biết mới đi được nửa đường, thời tiết rất đáng ghét trút xuống trận mưa to......”
Thịnh Thế vừa lái xe, vừa nghe Cố Lan San thao thao bất tuyệt trong điện thoại, thậm chí anh cũng có thể nghĩ ra được sau khi nói đến đây, vẻ mặt Cố Lan San sẽ như thế nào, nhất định là hai mắt oán hận, miệng thì vểnh lên.
Trước đây, hình thức chung ᴆụng của cô và anh đã như thế, ở trước mặt người khác, cô giả bộ hào phóng, giả hiểu chuyện, ở trước mặt anh, luôn lộ ra một mặt xảo quyệt, tùy hứng và tức giận không giấu giếm chút nào.
Mặt mày của Thịnh Thế vì tưởng tượng của chính mình mà trở nên mềm mại, khóe môi hơi nhếch lên, không lên tiếng ngắt lời cô.
Cố Lan San cầm điện thoại, không có dáng vẻ đoan chính của mợ cả nhà họ Thịnh chút nào, ánh mắt liếc liếc, cắn răng nghiến lợi không coi ai ra gì tiếp tục oán trách với Thịnh Thế: “Thịnh Thế, nói cho anh biết, em cảm thấy hôm nay em đặc biệt xui xẻo, ông trời tuyệt đối là cố ý ức Hi*p em, trút mưa lớn như vậy, khiến đường cái khó đi muốn ૮ɦếƭ còn chưa tính, kết quả, hại em tạm thời không nhìn thấy rõ ràng, nên tông vào đuôi xe......”
Thịnh Thế vốn dĩ đang nghiêm túc nghe Cố Lan San la lớn, trên mặt vẫn treo nụ cười ôn hòa, không nói câu nào lái xe, nhưng khi nghe đến tông vào đuôi xe, nóng nảy cắt đứt lời của cô: “Em không sao chứ?”
“Em không sao nha.” Cố Lan San rất nhanh trả lời vấn đề của anh, tiếp tục huyên thuyên phát tiết tức giận bất bình của mình: “Tông vào đuôi xe còn chưa tính, đầu xe hỏng, bị cảnh sát giao thông kéo đi, d.đ"l;q;d làm hại em dầm mưa cả buổi, Thịnh Thế, anh có biết không, cái này cũng không phải bi kịch nhất, bi kịch nhất chính là điện thoại di động của em bị ngâm nước, nên hỏng rồi....... Anh nói xem hôm nay không phải đặc biệt xui xẻo sao?”
Cố Lan San kể xong một đống chuyện, cảm thấy đáy lòng hơi dễ chịu hơn, sau đó mới lên tiếng thật thấp uyển chuyển hỏi một câu: “Bây giờ anh đang ở đâu?”
“Đang ở trên đường.” Thịnh Thế trả lời một câu, tiếp đó lại rất nghiêm chỉnh nói với Cố Lan San, giọng điệu lâng lâng: “Kinh nghiệm vừa rồi vô cùng đặc sắc, đừng để trong lòng...... Chẳng qua là ông trời thấy cuộc sống của em quá nhàm chán, nên trêu đùa em chút mà thôi.”
Cố Lan San nghe nói như thế, liền bật cười khúc khích, cô nghĩ, trên thế giới này, an ủi người ta mà có thể nói đặc biệt như vậy, sợ rằng cũng chỉ có một mình Thịnh Thế mà thôi.
Cô chứa đựng nụ cười, chậm rãi nói một tiếng gặp lại với người trong điện thoại, sau đó liền cúp máy.
..............
Hàn Thành Trì lái xe vào đại viện nhà họ Thịnh, lập tức có người giúp việc cầm dù đi ra cửa đón anh rồi.
Chỉ là một người giúp việc đi ra, cầm hai cái ô, mở cửa xe, mới phát hiện, cô hai nhà họ Cố cũng ngồi ở trong xe.
Người giúp việc vốn định xoay người đi vào trong nhà lấy thêm một cây dù nữa, nhưng Hàn Thành Trì nhìn quần áo của người giúp việc một chút, mưa lớn gió lớn, tuy rằng che ô nhưng quần áo vẫn bị ướt, liền khoát tay áo, trực tiếp bước xuống khỏi xe, bước chân vội vã chạy vào trong nhà.
Cố Ân Ân ngồi trên ghế sa lon, thấy toàn thân Hàn Thành Trì ướt đẫm đi vào trong nhà, tuy rằng nhìn thấy những tấm hình trên điện thoại di động của Vương Giai Di khiến lòng cô có chút hỗn loạn, nhưng theo bản năng vẫn mở miệng, hỏi một câu: “Không phải có người giúp việc đi đón anh rồi à? Sao cả người vẫn ướt nhẹp vậy?”
Hàn Thành Trì thấy Cố Ân Ân, đáy mắt dịu dàng thoáng hiện vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, khóe môi anh hơi nhếch lên, còn chưa lên tiếng, Cố Lan San đã đi theo bước vào trong nhà, lúc này Hàn Thành Trì mới chỉ chỉ Cố Lan San đang đưa ô cho người giúp việc, đơn giản trả lời: “Cho Lan San dùng.”
“Cô Ân Ân, là do tôi cầm thiếu ô, không cô hai nhà họ Cố cũng ở trên xe.” Người giúp việc đi đón Hàn Thành Trì hơi áy náy trả lời.
Cố Ân Ân ngẩn ra, trong đầu nhanh chóng nhạy cảm thoáng hiện lên một vấn đề, tại sao Cố Lan San lại ở trên xe Hàn Thành Trì?
Chỉ là, Cố Ân Ân khắc chế rất tốt, chỉ là ánh mắt trở nên chút lạnh, ưu nhã và thong dong gật đầu với người giúp việc một cái, sau đó quay đầu, nâng nâng môi, nhìn về phía Cố Lan San nói: “San San, mới vừa rồi Nhị Thập gọi điện thoại tới tìm em đấy.”
Cố Lan San lập tức nghĩ đến điện thoại của mình bị hư, gọi Cố Ân Ân một tiếng “Chị”, liền vội vã xoay người, đi tới chỗ điện thoại của nhà họ Hàn trả lời cho Thịnh Thế.
Cố Ân Ân nhìn dáng vẻ Cố Lan San khoác áo khoác của Hàn Thành Trì, khuôn mặt tươi cười chạy đi, đáy lòng cũng không phải không hề gợn sóng như trên mặt.
Hàn Thành Trì không nhìn ra Cố Ân Ân có gì không ổn, đi tới trước mặt cô, giữa mặt mày cũng nhộn nhạo thoải mái nở nụ cười: “Ân Ân...... Vì sao tới cũng không nói cho anh biết một tiếng?”
Tuy rằng bữa tiệc sinh nhật của Hàn Thành Trì còn chưa chính thức bắt đầu, nhưng trong phòng khách nhà họ Hàn đã tới không ít người quen thuộc với nhà họ Hàn, trong lòng Cố Ân Ân mạnh mẽ nghĩ tới, nếu như nói trước nói cho anh tôi muốn tới, tôi còn có thể nhìn thấy cảnh tượng đặc sắc của anh và Cố Lan San đội mưa trở về sao? Nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười yếu ớt, mặt mày bình tĩnh nói: “Không phải muốn cho anh một bất ngờ sao?”
Hàn Thành Trì nghe xong lời này, cười cực kỳ vui vẻ, vươn tay, nắm lấy bàn tay của Cố Ân Ân vào tay mình.
Bà Hàn ngồi một bên, nhìn trên người đứa con nhà mình nhỏ nước tí tách, liền lên tiếng thúc giục: “Thành Trì, mau lên lầu thay quần áo sạch sẽ, tránh để bị cảm.”
“Dạ con biết rồi.” Trong miệng Hàn Thành Trì đồng ý lời nói của bà Hàn nhưng ánh mắt vẫn cứ dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Cố Ân Ân, trong tròng mắt anh tuấn lóe lên ánh sáng, không có ý muốn nhúc nhích tí nào.
Cố Ân Ân nhẹ nhàng nhíu lông mày, lông mi cong ✓út, cười tươi như hoa, giọng nói dịu dàng: “Đi thôi, em cùng anh lên lầu thay quần áo.”
Hàn Thành Trì lập tức giản lông mày lôi kéo tay Cố Ân Ân, đi về phía cầu thang.
Cố Lan San mới vừa cúp điện thoại trong tay, Hàn Thành Trì liền dắt Cố Ân Ân từ đi xẹt qua bên cạnh mình.
Hàn Thành Trì hơi nghiêng mắt, thấy Cố Lan San khoác áo khoác của mình, toàn thân cũng đang nhỏ nước tí tách, có thể là bởi vì có chút lạnh, thân thể của cô hơi run rẩy, liền dừng bước chân: “Lan San, đi, cùng lên lầu thay quần áo.”
Cố Ân Ân thờ ơ lạnh nhạt đi theo Hàn Thành Trì cũng dừng bước chân lại, chỉ là nhếch nhếch khóe môi: “Đúng vậy, San San, ở chỗ Thành Trì có quần áo của chị, em nên thay quần áo khác đi, tránh bị cảm.”
Quần áo ướt nhẹp mặc trên người, quả thật rất không thoải mái, Cố Lan San cũng không có ý định từ chối, cũng không nhận thấy có bất kỳ khác thường gì gật đầu, thản nhiên nhìn thẳng vào Cố Ân Ân, cười híp mắt nói: “Dạ.”
..........
Ba người đi vào phòng ngủ của Hàn Thành Trì.
Vừa vào phòng ngủ, Cố Ân Ân liền vào trong phòng tắm, lấy một cái khăn lông sạch sẽ đưa cho Hàn Thành Trì.
Hàn Thành Trì lại sang tay tự nhiên đưa cho Cố Lan San đang đứng một bên, nhìn về phía Cố Ân Ân, nói: “Ân Ân, em hãy đi tìm cho Lan San một bộ quần áo mặc trước đi.”
Cố Ân Ân nhìn lướt qua khăn lông Cố Lan San đang cầm trong tay, không nói bất cứ điều gì trực tiếp đi tới trước tủ treo quần áo.
“Cám ơn.” Cố Lan San nâng khăn lông trong tay lên, nở nụ cười với Hàn Thành Trì.
Hàn Thành Trì khẽ mỉm cười: “Tôi đi mở chút nước tắm, tắm ngăm nước nóng, không dễ bị cảm.”
Nói xong, Hàn Thành Trì liền xoay người vào phòng tắm.
Cố Ân Ân đưa lưng về phía hai người, khi nói những lời này đều nghe rõ ràng, ánh mắt của cô trầm một cái, liền không biến sắc kéo tủ treo quần áo ra, lấy ra một cái vát và đồ lót mình chưa từng mặc.
Hàn Thành Trì thừa dịp lúc mở nước nóng cho đầy bồn, cầm một cái khăn lông vừa lau tóc, vừa thò đầu ra, nhìn về phía Cố Ân Ân mở miệng cười nói: “Ân Ân, lấy đồ giúp anh.”
“Vâng.” Cố Ân Ân thuận thế qua bên cạnh tỉ mỉ chọn lựa quần áo cho Hàn Thành Trì.
Khi Cố Ân Ân ôm hai bộ quần áo đi tới, Hàn Thành Trì đã mở xong nước nóng, đi ra, nhìn về phía Cố Lan San chỉ chỉ phòng tắm: “Lan San, em đi vào tắm đi, nếu không lát nữa lại bị cảm.”
Cố Ân Ân đưa quần áo mình đã tìm cho Cố Lan San, miễn cưỡng nở một nụ cười, “San San, nhanh đi tắm đi. Bên trong có sữa tắm và dầu gội chị vẫn hay dùng, tùy tiện dùng là được.”
Cố Lan San nhận lấy quần áo, gật đầu, nói một tiếng “Cám ơn”, liền xoay người, vào phòng tắm, thuận đường khóa ngược cửa lại.
Cố Ân Ân ôm quần áo của Hàn Thành Trì, đứng tại chỗ, vẫn nhìn chằm chằm vào phòng tắm đã đóng cửa.
Hàn Thành Trì mắc mưa, mặc dù không nhiều, nhưng vẫn có chút khó chịu, liền dắt tay Cố Ân Ân, có chút không kịp chờ đợi nói: “Nhanh vào phòng khách tắm với anh đi, cả người khó chịu muốn ૮ɦếƭ!”
Cố Ân Ân rất muốn hất tay của Hàn Thành Trì ra, nhưng cô vẫn đè nén đáy lòng lăn lộn, mặc cho Hàn Thành Trì dắt mình đi ra ngoài, vào phòng khách, Hàn Thành Trì liền dứt khoát ϲởí áօ sơ mi ướt nhẹp trên người mình xuống, thuận thế hôn gò má Cố Ân Ân một cái, anh hôn có chút triền miên, chậm rãi dao động dọc theo hình dáng gò má của cô, lúc sắp đến gần cánh môi của Cố Ân Ân, Cố Ân Ân đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng đẩy Hàn Thành Trì một cái.
Hàn Thành Trì khẽ nhíu nhíu mày, một đôi đen nhánh mắt, nhìn chằm chằm vào mắt Cố Ân Ân, lóe lên nghi vấn.
Cố Ân Ân biết mình mới vừa phản ứng quá mức kịch liệt, hôm nay là sinh nhật của Hàn Thành Trì, có chuyện gì chờ đến khi hết sinh nhật của anh rồi hãy nói, huống chi, lầu dưới còn có một nhà người, Cố Ân Ân bình tĩnh, liền dịu dàng nụ cười, âm điệu mềm nhũn nói: “Em đi mở nước cho anh tắm.”
Hàn Thành Trì nghe nói như thế, mặt mày giãn ra, tiếp tục hôn tóc Cố Ân Ân một cái, Cố Ân Ân gắng gượng chờ Hàn Thành Trì hôn xong, mới xoay người đi vào trong phòng tắm.
Cố Ân Ân xả đầy nước, Hàn Thành Trì liền đi tắm.
Cố Ân Ân cầm quần áo dơ Hàn Thành Trì cởi ra để lại, thuận thế sai người nấu một ly trà gừng, rồi bưng lên.
Hàn Thành Trì chỉ tắm rửa qua loa, lúc Cố Ân Ân đi lên, anh đã mặc quần áo chỉnh tề, đang soi gương thắt caravat.
Cố Ân Ân đặt trà gừng ở trên bàn, chân trần ngồi gác trên ghế, Hàn Thành Trì lập tức ăn ý đi tới trước mặt cô, giao công việc thắt caravat cho Cố Ân Ân.
Đôi mắt của Cố Ân Ân nhìn chằm chằm caravat, động tác rất nhuần nhuyễn, hai ba cái liền thắt xong, rồi cầm một cái kẹp cravate kẹp ở phía trên, thuận thế giúp Hàn Thành Trì chỉnh sửa áo vét âu phục lại một chút.
Hàn Thành Trì đợi đến khi Cố Ân Ân sửa sang tất cả xong, cười vô cùng vui vẻ ôm cô từ trên ghế xuống, còn thuận thế hôn một cái lên gò má Cố Ân Ân, nói: “Ân Ân, qua một thời gian nữa, anh có thể gọi em là lão bà rồi.”
Vừa nói, Hàn Thành Trì vừa ôm chặt Cố Ân Ân thêm một chút.
Cố Ân Ân nhéo eo Hàn Thành Trì một cái, hơi đẩy anh ra, Hàn Thành Trì cười lại kéo cô vào trong иgự¢, dùng cái trán cụng lên trán Cố Ân Ân, nhìn vào mắt cô, nhìn thật lâu, một lát mới vươn tay sờ sờ tóc Cố Ân Ân, nghiêm túc hỏi: “Ân Ân...... Ngày hôm qua có phải anh có chỗ nào chọc giận em rồi không?”
“Đây là kiểu tóc mới em vừa làm, anh đừng làm rối loạn của em!” Cố Ân Ân vội vàng né đầu ra, nắm lấy tay Hàn Thành Trì.
Cô biết mình cùng Hàn Thành Trì sớm muộn gì cũng cần phải nói chuyện nghiêm túc với nhau.
Nhưng ngày hôm nay, cô thật sự không muốn nói.
Cho nên Cố Ân Ân liền cười bưng trà gừng ở bên cạnh lên, dời đề tài: “Thành Trì, anh mắc mưa, uống chút trà gừng cho ấm, tránh bị cảm.”
Thật ra Hàn Thành Trì chỉ dính mưa một chút xíu, không đáng ngại, anh nhìn ly trà gừng này, nghĩ cũng không nghĩ nhiều, cũng rất tự nhiên nói một câu: “Anh không có dễ bệnh như vậy, một cơn mưa nhỏ, không có chuyện gì.”
Dừng một chút, Hàn Thành Trì lại bổ sung một câu: “Ân Ân, em bưng trà gừng này cho Lan San đi, em ấy mắc mưa cả nửa ngày, sau khi lên xe anh, vẫn nhảy mũi, nhìn bộ dạng hình như là bị cảm rồi.”
Từ lúc Cố Ân Ân nhìn thấy ba tấm hình trong di động của Vương Giai Di, đến lúc nhìn thấy Hàn Thành Trì và Cố Lan San cùng về nhà với nhau, rồi đến khi Hàn Thành Trì kêu Cố Lan San lên lầu tắm rửa thay quần áo, cả một loạt quá trình, cô đã luôn dốc hết toàn lực áp chế tính tình của mình rồi.
Bởi vì hôm nay là sinh nhật của Hàn Thành Trì, cô không muốn ở trước mặt nhiều người như thế mà làm ầm ĩ quá mức.
Cô cố làm cho mình làm ra vẻ giống như không có chuyện gì, coi như chuyện gì cũng đều không biết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc