Đáy lòng cô cũng không buồn phiền như vậy, liền kéo kéo khóe môi, vẫn không nói gì như cũ, chỉ là sắc mặt dịu đi rất nhiều.
Thịnh Thế thời thời khắc khắc đều quan sát biểu tình trên mặt cô, nhận thấy được sắc mặt của cô dịu đi, anh thở phào nhẹ nhõm, cũng bình ổn lại, vẫn cẩn thận như cũ mà dịu giọng cùng cười tít mắt với Cố Lan San: “Sở Sở, em ôm hoa, anh giúp em ăn cơm, em muốn ăn cái gì, ta liền lấy cho em cái đó.”
Thịnh Thế nhận thấy Lan San không có cự tuyệt, khẩn trương bưng bát của cô lên, thả một viên đường, quấy một lúc, ngó lên hầu hạ Cố Lan San.
Cố Lan San không chút thẹn mà ngồi một chỗ, chỉ cần hơi há mồm là được.
Uống xong một bát cháo, Thịnh Thế yêu thương hỏi cô có muốn ăn thêm bát nữa hay không, Cố Lan San vốn không tức giận, lại cảm thấy buông tha cho Thịnh Thế như vậy thì quá mức tiện nghi cho anh, cô liền hừ một tiếng, nói: “Anh muốn em no ૮ɦếƭ sao! Còn muốn muốn vỗ béo em! Anh cảm thấy em có thể ăn như vậy thôi! Thịnh Thế, anh không biết là anh làm như vậy là cực kỳ quá phận sao!”
Thịnh Thế bị mắng, khóe môi lại không nhịn được vểnh lên, đây mới là Sở Sở của anh!
Anh buông bát xuống, rút khăn tay, đưa tới trước mặt Cố Lan San, Cố Lan San hung hăng mà trừng Thịnh Thế một cái, lúc này Thịnh Thế mới vội vàng xoa xoa khóe môi cho Cố Lan San.
Thịnh Thế cảm nhận được, bộ dạng chính mình hiện tại, nếu như bị người trong công ty nhìn thấy, tất nhiên sẽ rớt tròng mắt.
Bọn họ tuyệt đối không tin tưởng, người nắm quyền quyết định sinh sát của biết bao nhân viên, vậy mà lại vô cùng cẩn thận đối đãi với một cô gái nhỏ muốn cố tình gây sự, thật cẩn thận, giống như là Lý Liên Anh*, ân tình mà lại nịnh nọt.
* Lý Liên Anh (sinh ngày 12 tháng 11 năm 1848 - mất ngày 04 tháng 3 năm 1911) là một thái giám trong triều đình nhà Thanh thế kỷ XIX, là người thân cận và tâm phúc của Từ Hy Thái hậu. Ông là Đại tổng quản hay Tổng quản thái giám trong thời kỳ Từ Hi còn đương nhiệm và là nhân vật có thực quyền thậm chí lấn át cả vua và đã làm loạn cả hậu cung nhà Thanh. (Phương: Thật sự là bạn nhỏ không tìm thấy điểm chung nào giữa Lý Liên Anh này với Thịnh Thế cả
Đúng là, đàn ông, không phải đều đã như vậy sao?
Đối mặt với người phụ nữ mà chính mình không thích, anh ta muốn bày ra vẻ cao ngạo, anh ta muốn cô ấy làm cái gì, cô ấy liền phải làm cái đó, làm không tốt một chút, anh ta liền xoay người rời khỏi, không chút thương tiếc nào.
Mà đối mặt với người phụ nữ chính mình yêu, Ⱡồ₦g иgự¢ của anh ta giống như là biển cả bao la, cái gì cũng có thể dung túng, cái gì cũng có thể tiếp thu, hoàn toàn giống như là một người không hề có điểm mấu chốt. Cô ấy nói anh đi hướng đông, anh tuyệt đối không dám đi hướng tây, hướng nam hay hướng bắc, chỉ dám mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, một lòng đi hướng đông!
Cho nên, mặc dù giờ khắc này Thịnh Thế hết sức ân tình, cũng làm việc vui đến quên cả thời gian, hận không thể mãi mãi được hầu hạ Cố Lan San.
Thịnh Thế vội vàng đặt bát đũa trong tay xuống, ánh mắt rõ ràng nhìn Cố Lan San: “Sở Sở, anh còn chưa xong.”
Cố Lan San gật đầu, nở một nụ cười tươi tắn với Thịnh Thế, gật gật đầu, rất áy náy, yên tâm thoải mái nói: “Em biết... Cho nên, anh từ từ ăn, em phải đi làm rồi.”
“Sở Sở, em không thể như vậy...” Thịnh Thế cực kỳ nghiêm túc nhìn Cố Lan San, lại cực kỳ nghiêm túc nghĩ một chút, sửa lại lời nói: “Hiện tại thời gian còn sớm, hẳn là sẽ không bị trễ.”
Trong sắc màu ấm áp của ánh nắng mặt trời, Cố Lan San cười xinh đẹp, khiến Thịnh Thế hoa mắt choáng váng đầu. Anh cảm thấy được chỗ cơm kia không nhất thiết phải ăn mà người phụ nữ trước mặt này mới là thức ăn tốt nhất, liền di chận tiến lên, vươn tay, cầm tay Cố Lan San, nhưng mà ngay trong tích tắc lúc anh vừa mới chạm đến tay, biểu tình sáng rỡ của Cố Lan San nháy mắt trở nên có chút u ám, cô trở tay ôm hoa, hung hăng mà đánh lên người Thịnh Thế.
Thịnh Thế không rõ chân tướng, ủy khuất hô một tiếng: “Sở Sở.”
Thịnh Thế không rõ chân tướng, anh kêu lên một tiếng oan ức, “Sở Sở.”
Cố Lan San ngoảnh mặt làm ngơ, đánh bó hoa vào anh tới tấp. Phấn hoa lẫn mật hoa rơi hết cả ra theo từng cú đánh của cô, dính đầy vào bộ âu phục của Thịnh Thế, khiến áo quần anh có đủ sắc màu.
Cố Lan San cầm bó hoa đánh anh một hồi, cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, cô nắm lấy bó hoa đã bị đập nát đến mức thê thảm rồi phồng má, trợn mắt hung dữ với Thịnh Thế, sau đó dùng chân đạp đạp liên tục rồi xoay người, đi ra ngoài.
Thịnh Thế bị hành động khóc lóc om sòm của Cố Lan San làm cho ngơ ngác. Anh đứng tại chỗ, ngây ngốc một hồi lâu. Đợi đến khi Cố Lan San bước ra ngoài cửa nhà kính, anh mới vội vàng chạy theo, miệng không ngừng gọi, “Sở Sở...”
Nhưng mà, Thịnh Thế còn chưa kịp chạy đến cửa nhà kính, Cố Lan San đã đóng nó lại một cái rầm. Cô dùng lực hơi lớn, tiếng cửa đóng lại bất thình lình phát ra âm thanh đinh tai nhức óc. Bước chân của Thịnh Thế cũng tiến tới nhanh hơn.
Cố Lan San nghe tiếng anh đến gần, cô dừng lại một chút, sau đó cắn răng, khóa cửa nhà kính từ bên ngoài lại.
Cô vừa khóa xong, Thịnh Thế liền dùng tay kéo cửa. Cửa không nhúc nhích. Hai người ngăn cách nhau bởi một lớp thủy tinh. Thịnh Thế nhìn Cố Lan San đang đứng khoanh tay ở bên ngoài, gọi cô, “Sở Sở... Sở Sở... Mở cửa cho anh... Em làm gì vậy?”
Cố Lan San đứng ở bên ngoài nhà kính, không nghe rõ người bên trong đang nói gì. Cô nhìn Thịnh Thế rồi cong môi, cười thật rạng rỡ, khuôn mặt hơi hếch lên, khoát tay một cái, sau đó xoay người đi khỏi. Cứ như vậy, cô bỏ mặc người đàn ông đang bị nhốt trong nhà kính kia, dùng dáng vẻ quyến rũ nhất mà bước đi trên đôi giày cao gót, chiếc eo thon còn lắc lư qua lại, rời khỏi nơi đó.
Thịnh Thế nhìn bóng lưng của Cố Lan San, bất giác cau mày. Anh cố nhớ lại xem mình đã làm gì khiến cô mất vui. Chỉ là suy nghĩ một hồi, anh không nghĩ ra được cái gì cả. Bất thình lình, Thịnh Thế cảm thấy có gì đó bay tới bên mình. Nhìn lại, anh mới phát hiện cả người dính đầy phấn hoa lẫn mật hoa, trên bộ âu phục còn có mấy con bướm đậu. Thịnh Thế dùng tay phủi đám phấn hoa bám đầy trên người, khó khăn lắm mới đuổi được con bướm, nào ngờ mùi hương lan tỏa quá nhanh trong không khí, mấy con bướm khác nghe mùi liền bay tới tấp về phía anh, bu đen bu đỏ.
......
Dáng vẻ rất đẹp trai, có phải hay không à nha?... Mỗi ngày đều ăn chơi trác táng à nha... Cả ngày đều trêu hoa ghẹo nguyệt đó nha... Không những là Ảnh hậu Tô Kiều Kiều trong giới giải trí, thậm chí có nữ MC buổi đấu giá. Được lắm! Tôi sẽ khiến anh xứng với cái danh trêu hoa ghẹo nguyệt một lần... A, phải rồi, không sai... Bây giờ mới chỉ là bướm, hừ hừ... Nếu còn có lần sau, tôi sẽ cho anh nếm mùi của ong mật!
Cố Lan San cảm thấy tâm trạng mình vô cùng tốt. Cô tung hứng chiếc chìa nhà kính trong tay, trở vào trong nhà, xách theo túi và cả chìa khóa, cất tiếng chào dịu dàng và nụ cười nhẹ nhàng với bà quản gia, “Tôi đi làm đây.”
Bà quản gia thấy chỉ có một mình cô thì tò mò hỏi, “Cô San, cậu Thịnh đâu? Đã đi làm rồi sao?”
Cố Lan San nghe bà hỏi vậy thì càng thấy vui hơn, đồng thời nhếch... môi, nghiêng đầu, nhìn bà quản gia rồi nói, “Cậu Thịnh đã làm sai, đang tự kiểm điểm lại mình ấy!”
Cố Lan San nghe bà hỏi vậy thì càng thấy vui hơn, đồng thời nhếch... môi, nghiêng đầu, nhìn bà quản gia rồi nói, “Cậu Thịnh đã làm sai, đang tự kiểm điểm lại mình ấy!”
Bà quản gia nghe vậy liền chấn động, nhìn Cố Lan San bằng ánh mắt nửa tin nửa ngờ.
Trong thế giới của cậu chủ Thịnh, từ trước tới nay, mỗi khi cậu làm gì, nói gì, chẳng một ai dám cãi lại. Bà ở nhà cũ họ Thịnh, nhìn cậu chủ lớn lên từ nhỏ tới giờ. Tính tình cậu chủ kiêu căng ngạo mạn, nhiều lần bị Thủ trưởng Thịnh phạt quỳ trong phòng làm việc cũng không chịu cúi đầu nhận sai, sao bây giờ lại biết tự điểm kiểm bản thân nhỉ?
Bà quản gia cảm thấy chuyện này quá mức thần kỳ, nhịn không được mà tự hỏi, rốt cuộc thì cậu Thịnh đã làm sai chuyện gì?
Bà quản gia chưa kịp hỏi gì, Cố Lan San đã bước ra ngoài cửa, chiếc eo thon lắc lắc đung đưa.
Nắng sớm không quá chói mắt, hơi gió lạnh len lỏi vào người, cảm giác thoải mái vô cùng. Cố Lan San cười tươi như hoa, thong thả bước vào ga ra, mở cửa xe hơi, ném túi xách vào chỗ ghế phụ, sau đó khởi động, lái từ từ ra ngoài, miệng ngân nga câu hát yêu đời.
Bà quản gia đứng ở cổng lớn dẫn thẳng vào ngôi biệt thự để tiễn Cố Lan San.
Cố Lan San lái xe ngang qua bà quản gia thì tốc độ có hơi chậm lại. Cô hạ cửa xe xuống, đưa chìa khóa nhà kính cho bà.
Bà quản gia cầm lấy chìa khóa, nhìn cô bằng ánh mắt có chút khó hiểu.
Cố Lan San nở nụ cười rạng rỡ, đẹp đến mức không có gì sánh nổi. Đối với vẻ mặt sững sờ của bà, cô bình thản nói, “Nửa tiếng sau, bà cầm chìa khóa này qua nhà kính, thả cậu Thịnh ra ngoài!”
Dừng lại một chút, Cố Lan San lại tiếp lời, “Nhớ kỹ, nhất định phải đủ nửa tiếng đó...!”
Hóa ra đây là chìa khóa mở nhà kính trồng hoa!
Hóa ra, không phải cậu Thịnh đang tự kiểm điểm bản thân mà là bị cô San nhốt ở trong nhà kính trong hoa?
Bà quản gia gật đầu, đáp lời Cố Lan San, “Tôi biết rồi, cô chủ.”
Cố Lan San cười khanh khách, kéo cửa xe lên, đạp chân ga, tiếp tục ngân nga câu hát còn bỏ dở, sau đó chạy xe ra khỏi cổng lớn của ngôi biệt thự.
Thật ra, trong lòng cô hiểu rõ, chỉ lần cô vừa rời nhà, bà quản gia nhất định sẽ thả Thịnh Thế ngay lập tức.
Dù sao thì ở trong căn nhà này, tất cả mọi người đều sống nhờ vào tiền bạc của Thịnh Thế, nhất là bà quản gia. Từ nhỏ, bà đã chăm sóc anh, coi anh như con ruột của mình mà nâng nịu, che chở.
Vả lại, cô vốn cũng không muốn nhốt anh quá lâu.
Chẳng qua là cô giận mấy lời của Tô Kiều Kiều hồi xế chiều hôm qua. Tuy cô chán ghét Tô Kiều Kiều, thậm chí ghét lây sang cả Thịnh Thế, nhưng mà... ai bảo Thịnh Thế sinh ra đã có khuôn mặt trêu hoa ghẹo nguyệt và xuất thân đáng gờm như vậy?
Tối qua, lúc anh nghe điện thoại của cô, hình như anh đang ở giữa buổi tiệc, sau đó còn mua cho cô một xâu chuỗi dạng bình nước tương, chắc là anh chưa kịp làm gì cùng Tô Kiều Kiều, cho nên cô mới nhẹ tay một chút, dùng bướm để trừng phạt anh mà không dùng ong mật.
Nếu không, đám ong mật ấy mà được thả vào, Thịnh Thế chỉ còn nước ૮ɦếƭ chắc!
Cố Lan San nhớ tới xâu chuỗi dạng bình nước tương, khóe môi có hơi cong lên. Đúng lúc phía trước đang kẹt xe, cô tiện tay thả vô lăng, cầm lấy xâu chuỗi dạng bình nước tương. Quan sát tỉ mỉ một hồi, sau đó lật xâu chuỗi xuống để xem dưới đáy, cô nhìn thấy hai chữ được khắc trên đó.
Cố Lan San nghĩ tới “nước tương” của mình đang treo trong xe, khóe môi lại cong lên, vừa vặn con đường trước mặt bị kẹt xe, cô liền thả chậm tốc độ, cầm lấy nó, đặt trong lòng bàn tay quan sát tỉ mỉ, ở dưới đáy, thấy khắc hai chữ.
Sở Sở.
Hai chữ, nét 乃út uyển chuyển, rồng bay phượng múa, lại lộ ra mấy phần khí thế hào hùng,
Đây là kiểu chữ Cố Lan San cực kỳ quen thuộc.
Ban đầu lúc Thịnh Thế đi học cùng cô, thường ném giấy đưa tin, Thịnh Thế có một thói quen, trên tờ giấy viết cho cô, đều sẽ viết hai chữ, Sở Sở.
Hai chữ kia, nếu như không phải là ngón tay sờ lên có cảm giác lõm, tiềm thức Cố Lan San sẽ cho là Thịnh Thế đang cầm 乃út viết.
Hắc bảo thạch, nét chữ trắng, trắng đen rõ ràng, làm nổi bật hai chữ “Sở Sở”, rõ ràng còn rất mới.
Cố Lan San nhìn chằm chằm hai chữ kia, sững sờ đến mất hồn, lại nghe được phía sau có tiếng còi xe không ngừng vang lên, Cố Lan San thức tỉnh, thấy con đường phía trước đã thông suốt, cô vội vã đạp chân ga, tiếp tục đi.
Cố Lan San chuyên chú nhìn con đường phía trước, đèn đỏ ngừng, đèn xanh đi, rẽ trái rẽ phải theo đèn hướng dẫn, lái xe rất quy củ, Hắc bảo thạch vẫn treo lủng lẳng ở trước иgự¢ trắng noãn tinh tế của cô, xe xẹt qua con đường, thỉnh thoảng có ánh mặt trời chiếu vào, trên viên đá nạm một vòng kim cương nhỏ phản xạ ra lấm tấm tia sáng chói mắt.
Cố Lan San cảm thấy có sự ấm áp từ trên Hắc bảo thạch chậm rãi truyền vào trong cơ thể cô, sau đó từ từ tan rã ra, khóe môi cô không nhịn được khẽ cười quyến rũ.
Cố Lan San chậm rãi dừng xe ở hầm đậu xe công ty, thuận thế lấy từ trong túi ra điện thoại di động, suy nghĩ một chút, gởi cho Thịnh Thế một tin nhắn cũ: “Anh có khỏe không?”
Lúc này Thịnh Thế mới vừa tắm xong, đang trong phòng thay đồ tìm quần áo sạch sẽ để mặc, nghe điện thoại di động kêu, liền tùy ý quay đầu, thấy là Sở Sở gởi tin nhắn tới, lập tức ngừng động tác, cầm điện thoại di động, mở khóa, thấy Cố Lan San gởi tới ”Anh có khỏe không?”, Thịnh Thế vốn là bị cô không cho giải thích lại không phân tốt xấu nhốt vào trong phòng kính nên uất ức, buồn rầu đều tan thành mây khói, ngón tay thật nhanh động hai cái, nhắn lại: “Em cứ nói đi?”
Cố Lan San khóa cửa xe, nghe được điện thoại di động đang rung, liền mở điện thoại ra, thấy Thịnh Thế nhắn lại ba chữ, suy nghĩ một chút, khóe môi cong lên, nhắn lại: “Có hơi sức gửi tin nhắn lại, xem ra khỏe vô cùng.”
Thịnh Thế một tay buộc đai lưng, một tay nhắn lại tin nhắn cho cô: “Đúng là khỏe vô cùng, thật là nhờ có cô Cố giúp đỡ, để cho anh một lần làm Hương phi nương nương.”
Cố Lan San bước vào thang máy, nhìn đến tin nhắn ngắn này của Thịnh Thế, liền cười một tiếng, sau đó nắm điện thoại di động, còn chưa kịp nhắn lại, tin nhắn của Thịnh Thế lại tới: “Sở Sở, em gặp phải chuyện gì không vui sao?”
Cố Lan San vừa mới đánh vài chữ, từng bước từng bước xóa bỏ, lần nữa nhập lại, sau đó gửi đi: “Vốn là có, chỉ là nhìn ông Thịnh phiên bản Hương phi nương nương, tâm tình tốt rất nhiều.”
Nụ cười Thịnh Thế thật sâu, thắt cravat xong, vừa phân phó người chuẩn bị xe, vừa nhắn lại cho Cố Lan San: “Vậy không biết cô Cố, tâm tình đã tốt lên, có thể giải thích cho anh một chút rốt cuộc vì sao không vui?”
Cố Lan San bước vào phòng làm việc, ngồi xuống ghế, thuận tay mở máy vi tính ra, nhắn lại cho Thịnh Thế: “Anh rất muốn biết?”
Cố Lan San bước vào phòng làm việc, ngồi xuống ghế, thuận tay mở máy vi tính ra, nhắn lại cho Thịnh Thế: “Anh rất muốn biết?”
Thịnh Thế lần này rất nhanh gửi tin nhắn cho cô: “Dĩ nhiên.”
“Anh và Tô Kiều Kiều......” Cố Lan San chỉ đánh năm chữ, ngón tay liền ngừng lại, cô nghiêng đầu, lại suy nghĩ một chút, sau đó xóa bỏ những chữ kia, rồi nhập một câu: “Em không có tâm tình nói, làm sao bây giờ?”
Thịnh Thế thấy mấy chữ này có chút mất mác.
Nhưng mà mất mát thì mất mát, đáy lòng anh còn có chút vui mừng.
Dù sao, Cố Lan San bây giờ và trước kia, đã thay đổi rất nhiều, linh động rất nhiều, anh nghĩ, chỉ cần anh kiên trì bền bỉ, kiên nhẫn chờ đợi, cô sẽ càng lúc càng giống Sở Sở lúc trước.
Thịnh Thế suy nghĩ một chút, liền một tay điều khiển tay lái, một tay gõ mấy chữ: “Không muốn nói, vậy không nên nói.”
Hai mắt Cố Lan San mở lớn, suy nghĩ trong chốc lát, chỉ đáp lại một chữ: “Thật sao?”
Thịnh Thế lần này trả lời cô nhanh hơn, chỉ một chữ: “Ừ.”
Trong nháy mắt Cố Lan San không biết nên nói gì, thuận tay đặt điện thoại di động ở trên bàn, nhìn chằm chằm màn hình máy tính, chuẩn bị công việc, tuy nhiên tâm tư khó có thể an tĩnh, cô cắn cắn ngón tay, lại lấy điện thoại di động, gởi cho Thịnh Thế một tin nhắn: “Chẳng lẽ anh không biết, một phụ nữ mỗi tháng luôn có vài ngày như vậy, sẽ không giải thích được tâm tình không vui sao?”
Thịnh Thế buổi sáng có một cuộc họp, cùng Cố Lan San nhắn tin qua lại, vào lúc anh tới, đã chậm hội nghị mấy phút, Thịnh Thế trực tiếp đi phòng họp, mới vừa bước vào, ngồi xuống, còn chưa kịp mở miệng, điện thoại di động liền vang lên, lấy ra, thấy Cố Lan San nhắn tới như vậy, khóe môi anh hơi cong lên, suy nghĩ một chút, hình như kỳ sinh lý của Cố Lan San đã tới rồi, liền coi thường một phòng tinh anh đang chờ đợi anh họp, kiên nhẫn gửi tin cho Cố Lan San: “Nhớ chú ý giữ ấm.”
Năm chữ đơn giản, lại khiến toàn thân Cố Lan San cảm thấy rất ấm áp, cô cười cười, không có nhắn lại cho Thịnh Thế, trực tiếp bắt đầu công việc, ngược lại không còn mất tập trung.
Chỉ là vào buổi trưa, vì lúc sáng Cố Lan San cho rằng vì muốn kiếm cớ với Thịnh Thế, nhắc tới kỳ sinh lý của mình, mượn đại một lý do làm lá chắn, sau đó “dì cả” có thể là không vui, tuy chưa tới một tháng, nhưng lại tới thăm trước.
Cố Lan San đứng trong toilet, chờ Diệp Tư đưa băng vệ sinh cho mình, liên tục thở dài.
*************
Có lúc mọi chuyện quá thuận buồm xuôi gió, sẽ làm vô số người hâm mộ, cũng tương tự sẽ yếu ớt đến chịu không được lúc sóng gió khó khăn.
Nhất là trong lĩnh vực tình yêu, có người nói, khổ tận cam lai, tình yêu trước ngược sau ngọt, mới là tình yêu hoàn mỹ nhất.
Thật ra thì những lời này là có đạo lý, bởi vì trải qua mất đi, trải qua đau đớn, mới có thể hiều được thay đổi được không dễ, mới hiểu được quý trọng.
Mà tình yêu Hàn Thành Trì cùng Cố Ân Ân, thật ra thì chính là thuộc về phát triển rất thuận buồm xuôi gió..., Cố Ân Ân là ở cùng Hàn Thành Trì từ ngày vừa chào đời, Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân đã định là vợ chồng ngay từ tấm bé.