“Không có.” Cố Lan San lắc đầu rũ mắt xuống, nhìn mặt dây chuyền hình chai nước tương trong tay, càng khẳng định suy nghĩ trong đầu, một lát sau cô giơ dây chuyền bạch kim lên lắc lư mặt dây chuyền, mở miệng hỏi Thịnh Thế: “Cái này không phải là đá quý đen thiên nhiên hình thỏ mà anh đấu giá trong bữa tiệc tự thiện không lâu trước đây đấy chứ?”
Thịnh Thế ngẩn người.
Sao Sở Sở lại biết anh đấu giá được viên đá quý đen thiên nhiên hình thỏ?
Anh từng làm chuyện gì, cho tới bây giờ cô cũng không thèm quan tâm mà.
Thịnh Thế nhìn điệu bộ của Cố Lan San đáy mắt xuất hiện vẻ vui mừng nhàn nhạt, cả người lười biếng uể oải tùy tiện nằm trên giường, giọng điệu xa xôi dây dưa kéo dài “Ừ” một tiếng, coi như là khẳng định.
Cố Lan San nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn tay Thịnh Thế khoác lên trán che bớt ánh đèn, cảm xúc trong đáy mắt chợt hỗn loạn.
Thật sự đúng như cô đoán, quả thực đó là đá quý đen thiên nhiên hình thỏ.
Anh ra giá cao gấp năm lần người thứ hai đưa ra giá, hào phóng xuống tay giành được đá quý đen thiên nhiên hình thỏ.
Tối nay lúc cô xem TV, nghe thấy trong đó người chủ trì nói sở dĩ đá quý đen này có giá rất cao là vì nó có hình thỏ tự nhiên, so với do sức người chạm trổ giai đoạn cuối càng tự nhiên hơn, nhất định chính là một vật phẩm có thật không thể tưởng tượng nổi.
Cho nên bây giờ anh tùy tiện mang đá quý đen thiên nhiên hình thỏ có giá trị liên thành này chế tác thành hình chai nước tương, vậy giá trị liên thành từ đây trở thành phế thải rồi!
Đáy lòng Cố Lan San xuất hiện nhiều cảm xúc, có khi*p sợ, có tiếc nuối, có không biết nói gì, thậm chí còn có xúc động rất muốn mắng Thịnh Thế, rõ là đồ phá sản mà!
Nhưng đến cuối cùng cô cảm giác rõ rệt nhất trong đáy lòng mình là vương vấn một niềm vui sướng nhàn nhạt, giống như thủy triều lúc mới bắt đầu dâng lên, từng chút từng chút trở nên dữ dội hơn, cuối cùng lan tràn đầy lòng cô.
Rốt cuộc cũng chỉ là phụ nữ, cũng có lòng hư vinh bẩm sinh, còn Thịnh Thế đưa ra ý tưởng “Nước tương” mới này, muốn giá cả có giá cả, muốn hi sinh có hi sinh, muốn cưng chiều có cưng chiều, không thể nghi ngờ là vô cùng thoải mãn lòng hư vinh vốn không phải nhỏ của Cố Lan San.
Nhất thời cô cảm thấy toàn thân ấm áp, là cảm giác rất thoải mái rất hài lòng không cách nào hình dung được. Đồng thời nó cũng khiến cảm giác khó chịu buồn bực trong lòng cả đêm không giải thích được tan thành mây khói.
Cô gái hơi cong môi cười nhàn nhạt, giống như hoa lê trắng nõn nở rộ khiến đáy mắt Thịnh Thế mê đắm.
Nhất thời người đàn ông cảm thấy cả người vui vẻ, anh không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào cô gái rất lâu, trong phút chốc hiểu rõ Chu U Vương đốt lửa gọi chư hầu (Vì say mê Bao Tự, U vương muốn phế bỏ Thân hậu và thế tử Nghi Cữu để lập Bao Tự và Bá Phục.
Bao Tự rất ít khi cười. U vương tìm mọi cách để làm Bao Tự cười nhưng đều không thành. Quanh đất nhà Chu cai trị vốn xây nhiều tháp dầu để khi có giặc kéo đến thì đốt các cột lửa báo hiệu cho chư hầu đến cứu. Theo lời Quắc công Thạch Phủ, Chu U vương sai đốt lửa cho chư hầu mang quân đến để cho Bao Tự cười. U vương làm theo.
Quân chư hầu mấy nước lân cận trông thấy các cột lửa cháy, ngỡ là có giặc bèn hớt hải mang quân đến cứu. Đến kinh thành, thấy mọi người vẫn đi lại bình thường, không có giặc giã gì cả. Các chư hầu ngơ ngác nhìn nhau. Bao Tự ở trên đài trông thấy bật tiếng cười lớn. U vương vô cùng hoan hỉ vì làm được cho Bao Tự cười. Xong U vương lệnh cho các trấn chư hầu rút quân về vì không có giặc.
Từ lần Bao Tự cười, U vương rất mừng, lại sai đốt lửa phong đài lần nữa và các chư hầu lại bị lừa. Từ đó các chư hầu mất lòng tin vào thiên tử nhà Chu), chỉ vì để giai nhân khuynh thành cười một tiếng. Đường Huyền Tông một mình cưỡi ngựa hồng để phi tần cười mà không ai biết đó là cây vải. Ngô Tam Quế khóc lóc thảm thiết ba quân đều mặc đồ trắng giận đỏ cả mặt vì hồng nhan, rốt cuộc là người như thế nào ôm ấp tình cảm trong lòng.
Người đời sau nói Chu U Vương mê muội không đạo đức, Đường Huyền Tông mê mệt nữ sắc, Ngô Tam Quế điều binh làm phản, không đánh giá tốt.
Nhưng trong tích tắc này Thịnh Thế cảm thấy nếu anh là Chu U Vương, Sở Sở cô ấy là Bao Tự đốt lửa làm trò khiến cô cười một tiếng, mê muội không đạo đức thì cũng có sao đâu?
Nhưng nếu anh là Đường Huyền Tông? Sở Sở thích ăn vải, hao phí sức người cả nước chuyển tới một cây vải tươi tốt để có thể khiến cô cười một tiếng, mê mệt nữ sắc thì cũng có sao đâu?
Nhưng nếu anh là Ngô Tam Quế, ha hả… Anh nghĩ anh cũng sẽ làm thế, vì cô Gi*t hết thiên hạ.
Phản bội thiên hạ cũng không đánh mất cô.
Anh không phải là kẻ thiện nam tín nữ gì, càng không có đại nghĩa quốc dân, đáy lòng anh chỉ có một Sở Sở anh yêu.
Anh không làm được, được thiên hạ lại mất đi người chính trực bên cạnh, mình hi sinh anh có thể làm, nhưng vì cô anh bằng lòng dốc hết tất cả.
Thà phụ cả người trong thiên hạ cũng không thể phụ cô.
Thịnh Thế nhìn cô gái ngủ dưới ánh đèn mờ ảo vẻ mặt càng bình yên dịu dàng, tầm mắt anh cũng thay đổi trở nên thâm tình như nước. Anh mở mắt nhìn gò má xinh đẹp của cô hơi cong môi, lặng lẽ nở nụ cười, giọng rất nhỏ lẩm bẩm: “Thật đúng là một người khuynh quốc khuynh thành (Nghiêng nước nghiêng thành) hồng nhan họa thủy….. Nhưng nghiêng thì nghiêng nước và thành tên Thịnh Thế là được rồi… Đừng đi gieo họa cho những người khác…. Chậc chậc chậc chậc…. Thật sự rất muốn bắt em giam trong nhà, không để bất kỳ kẻ nào nhìn tháy vẻ đẹp của em… Em nói đi, sao anh lại thích em như vậy chứ? Em nói xem, em cũng chẳng tốt có phải không? Sở Sở? Diệp Sở Sở? Sở Nhị? Ha hả….”
Tất cả lực chú ý của Cố Lan San đều đặt lên mặt dây chuyền hình chai nước tương mà làm cô thỏa mãn lòng hư vinh, khiến cô mặt mày hớn hở, bây giờ nghe Thịnh Thế nằm bên cạnh trong miệng lẩm bẩm không dứt cô liền nghiêng đầu vẻ mặt tươi cười nhìn về phía Thịnh Thế, đáy mắt còn mang theo vẻ vui sướng chói mắt: “Thịnh Thế, anh nói cái gì?”
Thịnh Thế chậm rãi đưa tay từ trên đầu mình xuống, ngược sáng nhìn Cố Lan San một lát giơ tay lên rồi đưa tay kéo cô vào trong иgự¢ mình, sau đó lật người đè cô xuống phía dưới, đầu chôn vào xương quai xanh khẽ gặm hai cái, mập mờ không rõ nói: “…. Tôi nói… Cô hài lòng về nước tương chứ?”
Cố Lan San bị anh đè dưới người hơi căng thẳng, cô vươn tay nắm vạt áo anh, cảm thụ những nụ hôn nhẹ của anh mềm mại và thoải mái “Ừm” một tiếng, giọng còn chưa biến mất Cố Lan San đã bị Thịnh Thế chặn môi hôn nồng nàn liên tục, hôn rất sâu.
Cố Lan San cảm thấy đầu óc mình thiếu dưỡng khí, tay nắm vạt áo của anh hơi dùng sức, giống như mèo ૮ɦếƭ chìm khi tới khúc cuối lại tìm được điểm chống đỡ.
Thịnh Thế còn chưa kịp tắm tình yêu lớn lại đang ở trước mặt nên tất nhiên không để ý tới nhiều như vậy, động tác gấp gáp cởi bỏ quần áo của mình vén quần ngủ cô lên vội vội vàng vàng tiến vào trong cơ thể cô.
Sau khi tiến vào trong cơ thể cô anh mới bắt đầu cởi bỏ quần áo của hai người xuống hết.
Trong tích tắc da thịt anh và cô dán sát vào nhau anh giống như bị kích thích, hung hăng run rẩy rồi cúi thấp người ôm chặt cô vào lòng mãnh liệt muốn cô, sau đó bên tai nghe thấy tiếng cô thở dốc tinh tế, lực đạo của anh càng thêm mạnh bạo vô cùng.
Ánh mắt Thịnh Thế vẫn luôn nhìn cô gái phía dưới, hai tròng mắt anh đen nhánh thâm thúy, bên trong sáng rực rỡ.
Chỉ có lúc anh nhìn Cố Lan San ánh mắt mới có thể sáng rực như vậy, không làm người ta cảm thấy sợ hãi và có cảm giác bị đè ép.
Giống như trong biển người mênh ௱ôЛƓ, gặp được thứ đẹp đẽ nhất mới sáng ngời như vậy.
Khi ánh mắt Thịnh Thế đặc biệt sáng ngời như vậy, Cố Lan San đạt tới cao triều, sau khi cả một đêm mất ngủ cuối cùng trong cơn mệt mỏi ngủ say sưa.
****************
Ngày hôm sau Cố Lan San tỉnh dậy sớm hơn Thịnh Thế.
Lúc cô làm việc, bất kể đêm trước ngủ muộn thế nào thì hôm sau vẫn sẽ dậy từ rất sớm.
Mặc dù rất buồn ngủ, Cố Lan San vẫn từ trên giường lưu luyến không buông bò dậy đi vào phòng tắm tắm rửa.
Người mềm mại trong иgự¢ Thịnh Thế biến mất không thấy, anh cau mày lật người nặng nề ngủ tiếp.
Cố Lan San tắm xong đi ra ngoài, nghĩ tới tối nay phải đi nhà họ Hàn tham dự sinh nhật của Hàn Thành Trì liền chọn một bộ quần áo dài dịu dàng, phối hợp với một đôi giày cao gót tám phân, đầu tóc vén lên lộ cổ trắng noãn xinh đẹp.
Lúc cô đi giày cao gót bước ra từ phòng thay đồ, thuận tiện lấy cho Thịnh Thế bộ quần áo ném lên giường, liếc mắt nhìn thời gian nghĩ Thịnh Thế còn có thể ngủ thêm một lát nữa nên không đánh thức anh dậy, tự nhặt quần áo của mình và Thịnh Thế ở trên mặt đất trên ghế salon đi xuống lầu.
Lúc Cố Lan San xuống lầu thoáng loáng có thể ngửi thấy trong đống quần áo mình ôm kia có mùi hương quen thuộc và gay mũi truyền tới.
Cô rút từng chiếc quần áo ra, cúi đầu dùng sức hít hà.
Bà quản gia thấy Cố Lan San ôm quần áo bẩn đi xuống vội lại đón: “Cô San, những thứ này bảo tôi làm là được rồi.”
Cố Lan San ngẩng đầu lên cười với bà quản gia, thuận miệng đáp: “Không sao, tiện tay mà thôi.”
Nói xong lại giơ áo khoác của Thịnh Thế lên ngửi một cái, ừm…. Cũng giống như mùi thơm lúc nãy cô ngửi thấy, cô liền đưa quần áo kia của anh cho bà quản gia, chỉ giơ áo khoác Thịnh Thế lên ngửi từ trong ra ngoài như con chó nhỏ.
Bà quản gia không nhịn được lên tiếng hỏi dò: “Cô San, cô đang ngửi cái gì?”
Cố Lan San đặt lỗ mũi ở bên ngoài tay phải áo khoác âu phục, rốt cuộc tìm được nguồn gốc mùi hương, cô lặng lẽ ngửi lại hai lần mùi nước hoa gay mũi rất rõ rệt.
Cô nhíu mày một cái tiếp tục ngửi thêm hai lần, sau đó nhớ lại lúc xế chiều chạm mặt Tô Kiều Kiều, chính là mùi nước hoa này.
Khó trách cô cứ cảm thấy mùi hương này rất quen thuộc.
Trong lòng Cố Lan San đang rất tốt lập tức chuyển thành âm u, cô nhét áo khoác Thịnh Thế vào trong tay bà quản gia, lắc đầu một cái, sắc mặt bình tĩnh nói: “Không có gì.” Sau đó lại nhanh chóng chuyển sang nói chuyện khác: “Bữa sáng chuẩn bị xong chưa? Hôm nay thời tiết thoạt nhìn rất đẹp, vào phòng kính trong hậu viện ăn đi.”
“Vâng, cô San.”
Cố Lan San đảo tròng mắt đen nhánh, sau đó nói thêm: “Cũng mang luôn cả bữa sáng của anh Thịnh vào trong phòng kính luôn.”
“Đã biết, cô San.”
Cố Lan San cong môi với bà quản gia sau đó đạp giày cao gót đi ra khỏi phòng.
Bà quản gia nhìn theo bóng lưng của Cố Lan San, cảm thấy nụ cười vừa rồi của cô San có chút kỳ quái, đẹp thì đẹp nhưng hình như ẩn giấu chút không vui mà bà chưa từng chứng kiến.
………
Thịnh Thế đi giày Tây từ trên lầu xuống, thấy trong phòng ăn trống không, chau mày hỏi: “Sở Sở đâu?”
Thịnh Thế thay âu phục xong liền xuống lầu, thấy trong nhà ăn trống không, lập tức nhíu mi, hỏi: “Sở Sở đâu?”
Bà quản gia lập tức trả lời: “Cô San nói, thời tiết ngày hôm nay rất tố, muốn đi ăn bữa sáng ở trong phòng thủy tinh ở sân sau, cho nên cô San liền tới đó ăn sáng rồi.”
Thịnh Thế một bên chỉnh lại cà- vạt, một bên gật gật đầu, xoay người định đi về phía sân sau, lại nghe được bà quản gia ở đằng sau gọi anh: “Ngài Thịnh.”
Thịnh Thế không có quay đầu, bước chân lại ngừng lại.
“Cô San giống như có phần không vui.”
Thịnh Thế đưa lưng về phía bà quản gia mà nhíu nhíu mày, Sở Sở không vui? Tại sao lại không vui...
Bước chân của anh đi tới nhà kính ở sân sau càng trở nên nhanh hơn.
Nhà kính khá lạnh, có trồng một số loài hoa chịu được lạnh, bên trong đã có một bộ bàn thủy tinh cùng một chiếc giường, lúc cuối hạ đầu thu, trời cao quang đãng, ban đêm có thể nằm trong nhà kính ngắm sao.
Thịnh Thế đẩy cửa nhà kính ra, liền thấy bên trong có rất nhiều bươm bướm bay tới bay lui, những con bươm bướm này cũng không phải là do anh cố ý nuôi dưỡng, mà là do những cây hoa hấp dẫn tới, khi mùa đông trời lạnh, theo hương hoa mà bay vào nhà kính, có vài con lại bay ra ngoài, có con không, tiếp tục sinh sôi nảy nở, trái lại có rất nhiều bươm buớm, lâu ngày, người hầu quản lý sân sau nhân tiện cố ý nhốt lại những con bươm buớm này.
Bộ dạng Cố Lan San giống như là đã ăn xong bữa sáng, liền ngồi ngắm những cây hoa được trồng bên trong nhà kính một lượt, sau đó ngẫu nhiên dùng mũi ngửi một cái, sau đó từ bẻ một hai bó hoa từ trong đó.
Bà quản gia nói Sở Sở không vui... Nhưng hiện tại anh thấy, cô trái lại rất có bộ dáng rất vui vẻ nha...
Đáy lòng Thịnh Thế nghĩ nghĩ, đồng thời di chuyển bước chân, đi lên phía trước, tinh thần sảng khoái chào hỏi một tiếng với Cố Lan San: “Sở Sở, sớm!”
Đầu Cố Lan San cũng không có quay lại một lần, chỉ chuyên tâm chọn hoa.
Thịnh Thế nhìn chằm chằm bóng dáng Cố Lan San, nhìn một hồi, giống như thật sự là có một chút không vui...
Anh trầm tư một chút, cũng không tiếp tục suy nghĩ rằng tới cùng là tại sao mà cô không vui, liền mở miệng, tiếp tục biết rõ còn cố hỏi mà cười đến gần: “Sở Sở, hái hoa sao?”
Bây giờ Cố Lan San trái lại tức giận hừ một tiếng, vẫn làm như không thấy Thịnh Thế như cũ.
Thịnh Thế giơ tay lên, sờ sờ cái mũi, một đầu mờ mịt đi theo sau người phụ nữ nhỏ đang giận dỗi không rõ lí do này, nhìn cô thỉnh thoảng thấy một đóa hoa, cầm kéo, bộ dáng xinh đẹp cúi người xuống cắt. Có ánh mặt trời từ bên ngoài nhà kính chiếu vào, ánh sáng màu sắc ấm ám chiếu trên thân thể cô, làm nổi bật lên hình ảnh cả người giống như một sự tồn tại không chân thực. Thịnh Thế nhíu mày, khóe môi nhất thời lại giương lên... Nếu mỗi buổi sáng đều có thể nhìn được hình ảnh xinh đẹp mỹ lệ như vậy, hắn có thể đoán được cả đời này tuyệt đối là cực kỳ thỏa mãn cùng vừa lòng.
Đợi cho đến khi Cố Lan San rốt cục cũng đã hái hoa một vòng nhà kính, lúc này cô mới đứng lên, trong tay ôm một bó hoa to.
Thịnh Thế liếc mắt nhìn bữa sáng trên bàn cơm một cái, thấy cháo trong bát còn lại một chút, liền đối cười nói với Cố Lan San: “Lại ăn thêm một chút?”
Một bó hoa ta đã che mất nửa gương mặt Cố Lan San, có vài phần mỹ cảm của cảnh tượng người đẹp đứng giữa vườn hoa, cô nghe được lời nói của Thịnh Thế, mặt mày giãn ra, cười ngọt ngào, thoải mái chấp nhận: “Được!”
Thịnh Thế nhìn cô tươi cười, cảm thấy một hồi hoa mắt chóng mặt, vốn còn đang lo lắng cô thật sự tiếp tục tức giận, lập tức tích cực kéo ghế dựa ra cho Cố Lan San, cười tít mắt với cô, nói: “Nhanh ngồi xuống.”
Cố Lan San cũng không nhìn Thịnh Thế một cái, hơi nâng cằm lên, ôm một bó hoa tươi thật to, đi tới trước mặt Thịnh Thế, sau đó tao nhã ung dung ngồi xuống.
Sau khi Thịnh thế nhìn Cố Lan San ngồi xong, mới đi vòng qua, đứng ở trước mặt cô, giơ tay lên: “Sở Sở, đưa hoa cho anh, anh để qua một bên, em ăn cơm trước.”
Cố Lan San dựa vào ghế thủy tinh, lúc này mới nâng mắt, không nhanh không chậm nhìn thoáng qua Thịnh Thế. Thịnh Thế thấy Cố Lan San đang nhìn chính mình, khóe môi lại nhẹ nhàng nhếch lên một cái, giơ tay lên trước, muốn tiếp nhận hoa trong tay Cố Lan San.
Cố Lan San nhíu nhíu mày, khóe môi hơi hơi mấp máy, động tác của Thịnh Thế liền lập tức dừng lại ở giữa không trung, anh vẫn biết chuyện cô mím môi là có ý không vui. Bộ dáng này của cô đã từng bày ra trước mặt anh không biết, hiện tại giống như tái hiện lại khung cảnh hôm qua, cả đầu Thịnh Thế đều đang nghĩ cách để cô gái nhỏ này vui vẻ lên, tiện lập tức nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng như gốm sứ, giọng điệu lại là nhỏ nhẹ yêu thương: “Sở Sở, anh không tức giận.”
Cũng như trước đây, khi Cố Lan San không vui sẽ rất khó hầu hạ.
Bất luận là cô sai hay không, cô luôn luôn mạnh mẽ hung hăng mà liếc Thịnh Thế một cái, sau đó liền thần kỳ nhíu mày, sức mạnh tràn đầy nói với Thịnh Thế, không chút lưu tình nào: “Nhị Thập, con mắt kia của anh nhìn thấy em không vui rồi hả?”
Một tiếng “Nhị Thập” kêu Thịnh Thế khiến anh như mở cờ trong bụng, toàn thân vui vẻ thoải mái.
Giờ này khắc này, Cố Lan San nói cái gì liền là cái đó, dù cho cô chỉ vào mặt trời bên ngoài nói là ánh trăng, Thịnh Thế cũng sẽ gật đầu, không chút do dự nói, em nói là gì cũng được!
Cho nên, Thịnh Thế cười tít mắt nhìn Cố Lan San, theo của ý của cô, không hề do dự mắng chính mình: “Đúng đúng đúng, là anh không có mắt, em không có không vui, em đặc biệt vui vẻ.”
Cố Lan San hừ một tiếng, quay đầu, không nhìn Thịnh Thế.
Thịnh Thế tuyệt không ghét bỏ, chính mình cố chấp nhiệt tình với Cố Lan San vẫn luôn lạnh nhật, vẫn nói liên hồi: “Sở Sở, em ôm hoa, em muốn ôm bao lâu liền ôm bấy lâu, nhưng mà, nếu em ôm mỏi rồi thì có thể lên tiếng nói cho anh biết, anh ôm giúp em. Nếu em không thích anh ôm, anh gọi người hầu ôm cho em, cánh tay em quan trọng hơn.”
Trước kia, nếu Cố Lan San không vui, tính tình của Thịnh Thế cho tới bây giờ đều rất tốt mà dỗ dành cô như vậy. Kỳ thật thì Thịnh Thế nói không nhiều lắm, đúng là lại cứ ở lúc cô tức giận, không biết như thế nào, liền thao thao bất tuyệt, bộ dáng kia như là sợ cô thật sự chọc tức chính mình, còn gấp hơn so với cô.
Kỳ lạ là, mỗi lúc Cố Lan San nghe Thịnh Thế không ngừng nói một chuỗi dài, vốn còn đang phiền muộn vì ngửi được mùi nước hoa trên áo anh vào buổi sáng đã bắt đầu tiêu tán rồi.
Giống như là cô bị đặt trong bóng tối, đưa tay không thấy được năm ngón, rất không dễ dàng thấy được một nguồn sáng, cô đi về hướng nguồn sáng, càng chạy càng phát ra hiện xung quanh sáng ngời, đến chỗ sau cùng, bong tối hoàn toàn biến mất.