Anh giữ chặt di động nói với cô gái trong điện thoại: “Sở Sở, cô hi vọng tôi về nhà sao?”
“Mới không thèm đấy!” Cố Lan San theo bản năng liền mở miệng phủ nhận.
Ngược lại Thịnh Thế cầm điện thoại trầm thấp cười một tiếng, Cố Lan San nghe thấy tiếng cười của anh khuôn mặt tươi cười không tự chủ đỏ lên, cô tùy tiện cắn môi không nói thêm gì nữa, Thịnh Thế kiên nhẫn đứng trên hành lang chờ đợi.
Cố Lan San liếc nhìn chiếc giường rộng rãi trống trải, lại nhìn đồ trang trí xa hoa, phòng ngủ giống như chiếc Ⱡồ₦g vàng lộ ra vẻ cô đơn khôn cùng, hoàn toàn không giống như trước kia chút nào, lúc có anh ở nhà cảm giác đầy đủ thỏa mãn.
Cô cẩn thận suy nghĩ một chút, cuối cùng cảm thấy những khác biệt này đều do cô ghét người phụ nữ Tô Kiều Kiều kia!
Cố Lan San luôn thích đẹp lại sĩ diện, về điểm sĩ diện này có thể so sánh với suy nghĩ cao ngạo kỳ quặc của Thịnh Thế.
Rõ ràng cô hi vọng Thịnh Thế về nhà, không muốn anh theo bên cạnh Tô Kiều Kiều nhưng cô lại sợ mất mặt không nói ra miệng.
Bây giờ thì hay rồi, lại khiến cô biến thành như một phụ nữ hay oán trách, oán giận chồng mình về muộn.
Cố Lan San đảo tròng mắt hơn nửa ngày mới ‘miệng một đường tâm nghĩ một nẻo’ tự tìm cho mình một lý do được xem là rất hoàn mỹ để che giấu suy nghĩ chân thật của lòng mình: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu… Nếu như tối nay anh về thì mua một chai nước tương, tôi đột nhiên muốn ăn cơm chiên nước tương mà trong nhà lại không có sẵn nước tương.”
Thịnh Thế không ăn nước tương, Cố Lan San biết điều đó, sau khi gả cho Thịnh Thế vì chọn theo khẩu vị của anh nên cũng rất ít khi ăn nước tương, lâu ngày nước tương trong nhà không có người động tới, sau đó quá hạn thì vứt bỏ, những người giúp việc cũng không mua nước tương mới nữa.
Cố Lan San nói xong lại nghĩ ngợi một lát, bổ sung thêm một câu: “Không có việc gì…. Vậy tôi cúp máy, anh cứ chơi đi!”
Trước khi cắt đứt điện thoại Cố Lan San vẫn không quên mất câu: “Chúc anh chơi vui vẻ!”
Sau đó liền dứt khoát cúp máy.
Thịnh Thế cầm di động nghe thấy câu nói sau cùng của Cố Lan San, hơi tức giận nghiến răng.
Mục đích cô mất ngủ gọi điện thoại tới chỉ là vì bảo anh mua chai nước tương mang về nhà cho cô chiên cơm, để cô ăn cơm chiên nước tương?
Lần đầu tiên hiếm hoi gọi điện thoại cho anh, điểm quan trọng lại là nước tương chứ không phải Thịnh Thế.
Mất cả hứng.
Trong nhà có nhiều người giúp việc như vậy, người nào cũng có thể đi mua mà… Tại sao phải bảo anh mua chứ!
Anh cảm thấy Cố Lan San thật đáng ăn đòn, nhưng một giây kế tiếp anh cảm giác mình cần ăn đòn hơn, bởi vì anh biết rõ Cố Lan San đáng đánh nhưng lại quyết định về nhà, phải chào tạm biệt một phòng đầy những tinh anh, đi về nhà mua nước tương cho Cố Lan San.
Mấy người tham gia tiệc tối nay thấy Thịnh Thế trở lại lập tức dặn nhân viên phục vụ rót đầy một ly rượu cho Thịnh Thế, còn có người cười chỉ vào ly rượu nói: “Anh Thịnh nhận một cú điện thoại mà đến cả nửa giờ, nào, uống một ly cho trơn miệng.”
Thịnh Thế liếc mắt nhìn ly rượu kia cười giơ lên: “Thật đúng là phải uống ly rượu này, nhưng không phải là để cho trơn miệng mà là muốn chào tạm biệt mọi người.”
Tô Kiều Kiều ngồi sát Thịnh Thế, vốn cô ta còn muốn tối nay sau khi tan tiệc cùng nói về chuyện cũ với Thịnh Thế, nhưng ai ngờ bây giờ Thịnh Thế lại chào mọi người, vẻ mặt cô ta tươi cười như một đóa hoa nhìn Thịnh Thế, giọng cũng ngọt ngào: “Anh Thịnh, bây giờ là mấy giờ mà anh đã chào từ biệt rồi.”
“Đúng vậy… Anh Thịnh, không phải đã nói một lát nữa mọi người đi qua Kim Bích Huy Hoàng sao?”
“Không đi được, không đi được….”
Thịnh Thế bưng ly rượu, dù thế nào vẫn ung dung đứng đó, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, nụ cười kia tuy không rõ nét nhưng nó làm người ta cảm thấy vào giờ phút này anh Thịnh không có khí thế vương giả như trong ngày thường, ngược lại cảm thấy có mấy phần giản dị dễ gần thân thiện: “Thật ngại quá có chút việc nhất định phải đi, lát nữa các người qua Kim Bích Huy Hoàng chơi thoải mái đi, trên bưu tính tiền nhớ ghi tên tôi là được rồi, còn bữa cơm tối này tôi trả tiền.”
Thịnh Thế nói xong không nói thêm gì giơ ly rượu lên uống một hơi hết sạch, sau đó dáng vẻ tao nhã buông ly rượu xuống, cong môi cười rồi cầm áo khoác trên giá bên cạnh chuẩn bị rời đi.
“Anh Thịnh, đã trễ thế này có chuyện gì vậy!”
Thịnh Thế nghe nói vậy dừng động tác, vẻ mặt mang theo nụ cười có ý sâu xa, quay đầu nhìn như bất đắc dĩ, khóe môi lại hiện lên nụ cười nhàn nhạt, nói: “Còn có thể là chuyện gì nữa, cũng đã mười hai giờ mà chưa về nhà, bà xã gọi điện thoại kiểm tra, cũng đã rất tức giận, tôi phải nhanh về nhà dỗ thôi.”
Lời nói này của Thịnh Thế vô cùng trôi chảy.
Thật ra thì lời này sau khi anh cưới không biết đã nghe qua mấy ngàn lần mấy vạn lần khi ăn cơm với mấy người trong giới chính trị và giới kinh doanh, mỗi lần khi nghe thấy anh cảm giác người đó đặc biệt hạnh phúc.
Anh chưa bao giờ nghĩ qua, có một ngày mình cũng sẽ như thế, cũng nhìn về một phòng đầy người nói ra lời như vậy.
Có người nghe được lời này liền cười nói: “Thì ra là bà Thịnh gọi điện thoại tới, anh Thịnh đúng là rất yêu bà Thịnh.”
Thịnh Thế cười nhìn bộ dạng như rất buồn khổ, nhưng đáy mắt sáng ngời như ngôi sao trên bầu trời cũng rơi vào đáy mắt anh, giọng điệu có chút đáng đánh đòn, nói: “Kết hôn chính là không được tự do.”
Thật ra thì bộ dạng này của anh cũng đáng ăn đòn, rõ ràng là anh cực kỳ thích cảm giác không được tự do này, nhưng lại cố tình giả vờ ra vẻ khóc lóc khi không được tự do.
Thư ký đi theo Thịnh Thế chứng kiến nụ cười lúc này của anh cũng không nhịn được mím môi cười khẽ, cô ta đi theo Thịnh Thế rất nhiều năm rồi, từng thấy rất nhiều kiểu cười của anh Thịnh, cười khinh miệt, cười xem thường, cười cao ngạo, cười lạnh như băng, cười giễu cợt, thậm chí còn có khi cười như có như không. Nhưng chưa bao giờ chứng kiến cười tinh thần phấn chấn cưng chiều vô hạn như thế này.
Cô ta nghĩ tối nay mọi người đều muốn bày ra dự án đấu thầu quảng cáo đặt trên đường Thập Lý Thịnh Thế, còn có một số ngôi sao muốn làm người đại diện phát ngôn cho Thập Lý Thịnh Thế. Thật ra thì tình huống như vậy phải dùng hết toàn lực lấy lòng anh Thịnh ở trên bàn cơm, chỉ cần ai có thể gọi điện cho bà Thịnh vẻ mặt tươi cười dụ dỗ bà Thịnh vui lòng thì đừng nói là dự án quảng cáo đặt trên đường Thập Lý Thịnh Thế, người phát ngôn cho Thập Lý Thịnh Thế, chứ nếu muốn hợp tác lâu dài với Thịnh Thế sợ là chỉ cần một câu nói của bà Thịnh.
Chỉ tiếc là bà Thịnh bị anh Thịnh giấu rất kín, sợ bọn họ tiếp xúc được bà Thịnh lại càng thêm khó.
Thư ký đi theo Thịnh Thế tới bãi đậu xe, trước khi Thịnh Thế bước lên xe một giây đột nhiên như tới gì đó, nghiêng đầu vẫy tay với thư ký, sau đó chậm rãi nói mấy câu với cô ta.
Thư ký trợn to hai mắt kinh ngạc nhìn Thịnh Thế, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Thịnh Thế chứng kiến bộ dạng ngây ngốc này của thư ký thì nhíu mày một cái, giọng điệu lập tức trở nên có phần nghiêm nghị: “Lời nói của tôi cô nghe hiểu không? Muốn tôi nói lại lần thứ hai sao?”
Thư ký ngây ngô lắc đầu, sau đó lập tức xoay người nhanh như chớp chạy tới trước xe mình đạp chân ga vội vội vàng vàng đi làm việc.
*******************
Sau khi Cố Lan San cúp máy tinh thần càng thêm khó ngủ.
Thỉnh thoảng cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại di động, sau đó lại dựng thẳng lỗ tai nghe dưới lầu có tiếng xe hay không.
Nhưng thời gian tích tắc tích tắc qua hai giờ mà Thịnh Thế vẫn chưa về nhà.
Tâm tình lúc này của Cố Lan San không phập phồng như trước ngược lại dần dần bình tĩnh, cô nằm trên giường dùng tư thế nằm ngang tiêu chuẩn bắt mình từ nhắm hai mắt lại suy nghĩ, cô nên ngủ, thời gian không còn sớm nữa, bây giờ cũng đã hai giờ cô ngủ nhiều nhất cũng chỉ đến bảy giờ đã phải rời giường.
Tối nay Thịnh Thế không về… Vừa rồi cô vì nhất thời kích động gọi điện thoại cho anh, bây giờ thần trí cô (Tinh thần và trí tuệ) rất tỉnh táo, mặc dù cô rất muốn gọi điện thoại hỏi anh một câu tối nay về hay không, hoặc đợi sau khi anh nghe máy cẩn thận nghe ngóng xem trong điện thoại của anh có giọng Tô Kiều Kiều hay không, nhưng cô nghĩ thì nghĩ như vậy chứ từ nãy tới giờ không có can đảm gọi điện.
Nếu cô và Thịnh Thế không có đêm điên loạn trước kia thì cô xác định quan hệ giữa mình và Thịnh Thế, Thịnh Thế là bạn tốt của cô.
Sau này sẽ là bạn bè đi chung cả đời, giờ không còn những ngày sau nữa, cô đã xác định quan hệ giữa mình và Thịnh Thế, Thịnh Thế là ông xã của cô.
Cô vẫn luôn xem thân phận bà Thịnh thành công việc của thư ký, hết sức cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng tối nay cô đột nhiên cảm thấy cuộc hôn nhân của cô và Thịnh Thế gần như trong một tháng ngắn ngủi xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Cô thế mà có rất nhiều lần đùa giỡn Thịnh Thế.
Thật không dám giấu diếm, một người nhất là một phụ nữ trái tim rất nhỏ, thường sẽ vì chút chuyện nhỏ xíu mà ảnh hưởng tới cả tâm tình. Thường vào lúc này cô rất muốn tìm một người để trút bầu tâm sự khiến mình thoải mái một chút. Từ trước tới giờ cô hay trút vào Thịnh Thế, sau khi gả cho Thịnh Thế thì cô giấu trong lòng, cô chưa bao giờ biết thì ra mình cũng có thể nhịn. Nhưng dạo gần đây cô thiếu sự nhẫn nại, rõ ràng chưa đâu vào đâu cô đã không chỉ một lần ngang ngược với Thịnh Thế.
Nhưng Thịnh Thế… Lại không chút ý tứ tức giận.
Bộ dạng kia khiến cô cảm thấy cực giống như Thập Nhị cô vẫn nhớ.
Thịnh Thế là Thập Nhị sao?
Nhưng rõ ràng lúc trước anh tức giận chỉ lên trời nói với cô, Cố Lan San, khi tôi yêu em em nói cái gì thì chính là cái đó, khi tôi không yêu em thì em chẳng là cái thá gì!
Hơn nữa chuyện lần đó đã khiến anh tức giận tột cùng, sao anh lại biến thành Thập Nhị chứ?
Cố Lan San càng nghĩ càng cảm giác mình không hiểu nỗi quan hệ giữa cô và Thịnh Thế lúc này, rốt cuộc sao mà xác định được vị trí của mình đây.
Cô khẽ chuyển người liếc mắt nhìn thời gian, hai giờ mười bảy phút, dưới lầu vẫn yên tĩnh như cũ.
Cô nghĩ có lẽ tối nay anh có những mỹ nhân khác ở trong иgự¢, thật sự không về nhà.
Cố Lan San cong môi ánh mắt trở nên có chút mờ mịt, sau đó từ từ nhắm mắt lại, mím chặt môi, đó là động tác quen thuộc khi cô không vui.
Có lẽ thật sự đêm đã khuya, lần này Cố Lan San nhắm mặt lại chưa lâu thì cơn buồn ngủ ập tới, đang lúc cô muốn hoàn toàn lâm vào giấc ngủ sâu, cô lại nghe thấy tiếng động cơ xe hơi quen thuộc ở dưới lầu truyền tới.
Cố Lan San chợt mở mắt, vì nhắm lại lâu rồi ánh đèn trong phòng ngủ lại sáng nên khi cô vừa mở mắt có chút không thích ứng, chớp mắt lúc lâu mới khôi phục vẻ tự nhiên thoải mái, cửa phòng ngủ liền bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Thịnh Thế thấy Cố Lan San mở tròng mắt đen nhánh, đứng trước cửa sửng sốt một chút sau đó mở miệng nói: “Sao còn chưa ngủ?”
Trong giọng nói rõ ràng mang theo vài phần lo lắng, từng đợt từng đợt xoay chuyển trong phòng ngủ, anh dạo một vòng thấy đèn bên trong nhà vẫn sáng liền nhíu mày giơ tay tắt từng ngọn đèn một, chỉ để lại đèn ngủ phía đầu giường.
Thịnh Thế đi vào phòng tắm rửa tay, tùy tiện lau vài cái, vừa cởi nút áo khoác âu phục vừa đi ra, lúc anh ϲởí áօ khoác âu phục thuận thế từ trong túi áo móc thứ đồ gì đó ra sau đó cầm quần áo tùy tiện ném trên sofa đi tới mép giường.
Cố Lan San vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, cô nhìn người đàn ông cúi người đứng trước mặt mình, thân dài như đá quý, một chiếc áo sơ mi màu trắng tôn lên cả người anh tao nhã đào hoa, anh hơi cúi người vươn một tay khẽ ôm cô lên.
Lúc này Cố Lan San mới phản ứng được là Thịnh Thế về nhà.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện cổ cô liền rơi xuống nụ hôn tinh tế.
Anh hôn rất chuyên tâm, cảm giác tê dại từ bên tai trong nháy mắt truyền khắp cơ thể cô, cô hơi quẩy mình nghiêng người, cảm giác trên cổ xuất hiện một luồng mát lạnh.
Theo bản năng Cố Lan San giơ tay lên chạm tới trên cổ mình, sau đó sờ thấy trên đó có sợi dây mảnh, là vừa nãy khi anh hôn đeo lên, cô nhíu mày hỏi: “Đây là cái gì?”
“Nước tương.” Thịnh Thế không chút để ý trả lời, toàn tâm đặt trên da thịt trắng nõn nà xinh đẹp của Cố Lan San, tay không thành thật dò vào trong áo ngủ của cô.
Nước tương?
Cố Lan San không hiểu ra sao vặn vẹo cơ thể muốn cúi đầu nhìn.
Thịnh Thế ôm tiếp tục hôn lại bị cô giơ tay lên dùng sức muốn đẩy ra, hai người như đang đấu nhau, cuối cùng Thịnh Thế bất đắc dĩ cưng chiều buông cô ra kết thúc.
Sau đó ánh mắt Thịnh Thế rơi vào xương quai xanh của cô.
Trên cổ trắng nõn của cô không có tỳ vết gì, có đeo một sợi dây chuyền.
Anh giơ tay lên cầm tảng đá lạnh như băng trên dây chuyền, cong môi cười nói: “Vẫn rất đẹp mắt.”
Lúc này Cố Lan San mới cúi thấp đầu nhìn theo tay Thịnh Thế thấy trên đầu ngón tay thon dài trắng nõn của anh có mặt dây chuyền bằng đá lạnh lẽo.
Tảng đá màu đen hình dáng lập thể như bình nước tương, chạm khắc đặc biệt tinh tế đẹp đẽ, rực rỡ nhất chính là phía dưới lằn ranh nắp bình nước tương, vây quanh một vòng là những viên kim cương lớn nhỏ đều đặn, ánh sáng lờ mờ của đèn ngủ chiếu vào phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt.
Thịnh Thế tiếp tục vuốt xâu chuỗi hình dạng bình nước tương trên cổ cô, giọng điệu không nóng không lạnh, giống như tuy tiện thảnh thơi nói chuyện phiếm: “Sở Sở, nước tương này cô cảm thấy như thế nào?”
Đầu óc Cố Lan San muốn choáng váng, trước mắt mơ hồ không rõ, hơn nửa buổi cô mới mở to hai mắt rồi trừng hai mắt sau đó nhìn thoáng qua Thịnh Thế rồi lại nhìn thứ gọi là “Nước tương” một chút, rồi lại nhìn qua Thịnh Thế há miệng không nói nên lời.
Đây chính là “Nước tương” mua về theo lời Thịnh Thế nói.
Cô cần chính là nước tương có thể rang cơm để ăn cơ mà!
Thịnh Thế chứng kiến đáy mắt Cố Lan San kinh ngạc và khi*p sợ thì cong môi, ngược lại tâm tình rất tốt, không nhanh không chậm nở nụ cười, ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve dây chuyền bạch kim, tinh tế chạm vào xương quai xanh xinh xắn đẹp đẽ và da thịt trơn bóng mềm nhẵn, hơi thở của anh trở nên có chút trầm khàn giọng điệu cũng mang theo phần ái muội và tình cảm nồng nàn: “Vốn nghĩ nước tương đều là màu đen sẽ khó coi, không nghĩ tới sau khi thiết kế đeo lên cổ cô ngược lại nhìn rất đặc biệt, rất tinh xảo.”
“Thiết kế?” Cố Lan San bắt được trọng điểm trong câu nói của Thịnh Thế, ngước mắt lên nhìn anh hỏi: “Ai thiết kế?”
“Tôi đây!” Thịnh Thế không thèm che giấu chút nào thừa nhận: “Không phải cô muốn nước tương sao? Tôi nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn cảm thấy mang về nhà cho cô chai nước tương như vậy rất dễ nhìn.”
Mặc dù Cố Lan San muốn “Nước tương” kia chứ không phải là “Nước tương” này, nhưng vẫn rất vui mừng vì “Nước tương” này, cô cầm mặt dây chuyền từ trong Thịnh Thế nắm trong lòng bàn tay, quan sát xung quanh trong chốc lát thuận miệng hỏi: “Đây là đá màu đen sao? Thật ra thì màu sắc rất tinh khiết, rất bằng phẳng, từ đâu mà tìm được vậy!”
Thịnh Thế tuyệt đối không tức giận người phụ nữ không biết phân biệt hàng tốt xấu trước mặt này, biết rõ đó là đá quý đen nhưng vẫn theo lời cô nói tiếp: “Chính là lúc trước nhàn rỗi đấu giá được mảnh đá vỡ, cứ cảm thấy nó vô dụng bây giờ cuối cùng cũng có công dụng.”
Đấu giá được, mảnh đá vỡ….
Động tác Cố Lan San cầm viên đá hơi dừng lại, trong đầu cô nhất thởi hiện lên hình ảnh mình ăn cơm tối xong vùi trong ghế sofa xem kênh tài chính kinh tế, trong bản tin có nói Thịnh Thế vung tiền như rác đấu giá được viên đá quý màu đen thiên nhiên hình con thỏ vô giá ở trong buổi tiệc từ thiện…..
Chẳng lẽ “Tảng đá vỡ” bây giờ đang đeo trên cổ cô chính là đá quý đen thiên nhiên hình thỏ chế tác ra?
Thịnh Thế thấy bộ dạng Cố Lan San cứng ngắc không nói chuyện, quan sát thần thái cô cảm thấy cô có chút mất tự nhiên liền cẩn thận mở miệng, giọng điệu giống như bình thường hỏi: “Thế nào? Không thích?”
[Quà tặng này, quà tặng này cũng chỉ có người thấp hèn mới có thể nghĩ ra được!]