Cố Lan San suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cho là những suy nghĩ lung tung này là do cô quá mức rảnh rỗi.
Cố Lan San lập tức quyết định tìm việc gì đó để làm trước khi đi ngủ!
Để cô khỏi phải suy nghĩ lung tung.
Cố Lan San mở đèn bàn bên cạnh ghế salon, sau đó đứng lên đi đến trước bàn máy vi tính nhưng nghĩ lại công việc của cô cũng không có gì phải bận rộn nên đi vào phòng thay quần áo, quần áo bên trong cũng đã được treo ngay ngắn chỉnh tề, dường như không chuyện cho cô bận rộn, cô mím môi, suy nghĩ một chút, vẫn đi tới trước giá treo quần áo, lấy quần áo của Thịnh Thế xuống ném đầy đất, ném xong mới khom người nhặt từng món lên treo vào giá áo.
Đợi đến lúc Cố Lan San hết bận rộn thì cũng đã mười một giờ đêm, cô nên ngủ.
Cố Lan San vào toliet đánh răng, lúc đi ra trong nhà cũng đã yên tĩnh hơn nhiều, gần như yên lặng như tờ, yên lặng đến mức cô có thể nghe được tiếng gió thổi vù vù ngoài cửa sổ, cảm giác cô đơn khi ở trong phòng ngủ một mình lại trổi dậy, lan tràn khắp Ⱡồ₦g иgự¢, Cố Lan San đảo mắt nhìn xung quanh, thấy ánh sáng trong phòng tắm, cô xoay người mở tất cả đèn trong phòng nhưng cô vẫn cảm thấy không đủ nên đốt luôn nến chuẩn bị cho tình huống bất ngờ.
Trong phòng sáng như ban ngày, lúc này Cố Lan San mới yên tâm hơn, cô nhìn đồng hồ đã mười một giờ rưỡi, Thịnh Thế vẫn không có dấu hiệu sẽ về, sợ là tối nay anh lại không về.
Cố Lan San đứng trong phòng ngủ ngẩn người một lúc mới cầm điện thoại di động của mình, lên giường, quyết định đêm nay sẽ để đèn sáng.
Không biết có phải do ánh đèn quá chói mắt hay không mà Cố Lan San nằm trên giường không cách nào ngủ được, lqđ một lần cô vất vả lắm mới thi*p đi lại theo bản năng vươn tay mới phát hiện bên cạnh giường lớn trống rỗng lạnh lẽo, đầu óc cô lập tức tỉnh táo.
Cố Lan San trở mình thật mạnh, lấy chăn trùm lên đầu, cô nhắm mắt bắt buộc bản thân phải ngủ, nhưng bên tai lại vang lên những lời mà lúc chiều Tô Kiều Kiều đã nói.
“Anh ấy chưa nói anh ấy muốn ly hôn với vợ, nhưng tôi cảm thấy anh ấy và vợ sẽ không được lâu dài.”
“Mọi người không biết đâu...... Thật ra vợ của anh Thịnh là một con cọp cái.”
“Cho nên tôi dám khẳng định anh Thịnh chắc chắn sẽ ly hôn với vợ......”
“Hơn nữa mọi người suy nghĩ một chút, một con cọp cái, đàn ông sao có thể có ham muốn với cô ta.”
“Hơn nữa tôi cảm thấy người phụ nữ có thế làm Thịnh Thế bị thương đầy mặt thì dáng người nhất định sẽ rất béo, rất khỏe mạnh, ít nhất cũng phải một trăm ký......haha......”
Ly hôn...... Cọp mẹ...... Dáng người rất béo...... Không gợi lên được chút ham muốn......
Trong đầu Cố Lan San không ngừng vang lên những từ này, cô lập tức vén chăn ngồi dậy!
Cô nghĩ cũng không nghĩ đã cầm lấy điện thoại di động, tìm được số điện thoại của Thịnh Thế, sau đó lập tức nhấn gọi.
Điện thoại là vang lên năm tiếng Thịnh Thế mới nghe, trong đó truyền đến một giọng nói rung động không xác định: “Sở Sở?”
Điện thoại reo lên, Thịnh Thế liền nghe máy, giọng nói hồ nghi, không xác định hỏi: “Sở Sở?”
Lúc này Cố Lan San mới ý thức được mình đã làm gì, sau khi cô và Thịnh Thế kết hôn, cô chưa từng chủ động gọi cho anh, chưa từng tham gia vào sinh hoạt cá nhân của anh, cô là không muốn làm phiền anh, nhưng bây giờ cô như bị thúc đẩy gọi cho anh vậy.
Cố Lan San cầm điện thoại di động, không biết làm gì, người rất khẩn trương, khóe môi cô giật giật, đầu óc cô trống rỗng, cô không biết nói cái gì, nên theo bản năng liền muốn cúp máy.
Thịnh Thế cùng mọi người đến “Kim Bích Huy Hoàng chơi đùa, thì điện thoại bỗng vang lên.
Anh không biết đã trễ thế này, ai lại gọi cho anh, nhưng lý trí của anh, căn bản không còn hy vọng là Cố Lan San gọi, khi anh lấy điện thoại ra, thấy hai chữ “Sở Sở” trên màn hình, anh cho là mình uống hơi nhiều nên bị hoa mắt, thực ra tối nay anh cũng không uống nhiều, anh dụi mắt, vẫn thấy trên màn hình là “Sở Sở”, như đã hiểu, như ngu muội, qua được một lúc, anh hít một hơi, mọi người chăm chú nhìn, anh cười một cái, tựa như anh đang nói chuyện làm ăn thì vợ đã từng vô số lần gọi tới, vẻ mặt nhận được điện thoại của lão bà cũng có, giơ giơ điện thoại, như bất đắc dĩ rồi lại hạnh phúc nói: “Lão bà của tôi gọi.”
Thịnh Thế đã thấy mấy người này làm như vậy với anh, anh xin lỗi, không xấu hổ, nhận điện thoại của lão bà.
Lúc đó vẻ mặt anh bình tĩnh vô cùng, nhưng đáy lòng rất chua xót, chỉ có trời mới biết anh ao ước được lão bà vào đêm khuya không thấy anh về thì gọi tới đã bao nhiêu lần, dù là thật hay là cho có lệ, chí ít nó chứng minh cô quan tâm anh.
Khi đó, anh mơ mộng rất nhiều, nếu có một đêm, Sở Sở gọi cho anh, là bộ dáng gì, là vẻ mặt làm sao, anh làm sao có thể hưởng thụ hết?
Nhưng, anh tưởng tượng không được…
Đến cuối cùng, nó vẫn chỉ là một giấc mơ của anh.
Nhưng, hiện tại, nó lại trở thành sự thật.
Thịnh Thế cầm điện thoại di động, lúc đi ra, hình như anh đã giẫm nát vài cây bông, anh đặc biệt sợ điện thoại tắt nên liền gọi: “Sở Sở?” Nhưng không biết cô nghe không, bên kia chỉ im lặng, anh nắm chặt tay, nhìn lại, là Sở Sở gọi, anh không nằm mơ, anh lại mở miệng nói: “Sở Sở.”
Anh đang dùng câu trần thuật, vừa dứt lời, điện thoại liền truyền đến một giọng nói quen thuộc nhưng hời hợt: “Ừ.”
Toàn thân Thịnh Thế căng thẳng, trong đầu anh liền xuất hiện suy nghĩ, đã khuya thế này mà Cố Lan San còn gọi cho anh, có phải là cô xảy ra chuyện gì, tim của anh bỗng nhiên muốn thót ra ngoài, anh điều hòa hô hấp, giọng nói không rõ ràng, hỏi: “Sở Sở, cô làm sao? Xảy ra chuyện gì?”
Tim của anh bỗng nhiên muốn thót ra ngoài, anh điều hòa hô hấp, giọng nói không rõ ràng, hỏi: “Sở Sở, cô làm sao? Xảy ra chuyện gì?”
Vừa rồi Cố Lan San là muốn cúp điện thoại, nhưng nghe được giọng nói lo lắng của Thịnh Thế, đáy lòng cô có chút ấm áp không giải thích được, nó đang bị kiềm chế trong lòng, làm cho cô hít thở cũng không thông, cô dùng sức nắm chặt điện thoại, nghĩ lại, bây giờ cũng đã gọi rồi, cần gì phải cúp chứ.
Lòng Cố Lan San bình tĩnh lại, lo lắng cũng dư thừa, cô vươn tay cầm một cái gối dựa, lót ngang lưng, để cho mình dựa lưng ra sau, không nhanh không chậm nói một câu: “Tôi không sao, cũng không xảy ra chuyện gì.”
Đáy lòng Thịnh Thế rất lo lắng, khi nghe được câu này, lo lắng liền biến mất.
Cả người anh chậm rãi thả lỏng, lười biếng dựa lưng vào bức tường trên cầu thang.
Cô không có chuyện gì, cũng không xảy ra chuyện gì, như vậy, cô gọi cho anh là vì sao?
Trong lòng Thịnh Thế, hiện lên các loại chờ mong và suy đoán, anh không gấp, ước chường mười giây, mới chậm rãi nói: “Sở Sở, tại sao cô còn chưa ngủ?”
“Tôi…” Cố Lan San vừa nói được một chữ, liền im lặng không biết nói gì tiếp.
Thực ra cô cũng không biết tại sao mình lại suy nghĩ đến những lời nói của Tô Kiều Kiều, liền gọi cho anh.
Cô muốn gọi anh về nhà, không muốn để anh cùng Tô Kiều Kiều ở cùng nhau.
Nhưng cô có nên nói với anh như vậy?
Không được, rất mất mặt đi, giống như là người phụ nữ đang ghen vậy.
Hơn nữa cô cũng không xác định được, nói như vậy có thể sẽ vượt quá giới hạn của mình, khiến anh không vui.
Cố Lan San suy nghĩ một hồi lâu, tìm một lý do cho có nói: “Tôi khó chịu.”
Thịnh Thế chắc là đã nghe được, Cố Lan San cắn môi dưới, đáy lòng có chút rối, qua một phút, cô nghe điện thoại truyền đến giọng của Thịnh Thế, cô có nghe: “Bác sĩ Vương? Thật xin lỗi, đã trễ thế này mà còn làm phiền ông… Không phải ta khó chịu, là Sở Sở… Cô ở nhà… Bây giờ ông không vội? Tốt, làm ngươi đến biệt thự… Không, không phải nhà cũ, là ở Ngự Thự Lâm Phong, như vậy đi… tôi cho người đến đón ông…”
Cố Lan San mơ mơ hồ hồ nghe xong những lời này của Thịnh Thế, mới ý thức được là anh đang gọi bác sĩ cho cô, cô nhìn điện thoại, mắt đỏ lên, vội vàng mở miệng nói: “Thịnh Thế… Không phải…”
Thịnh Thế nghe Cố Lan San nói, nhìn điện thoại, giọng nói lạnh nhạt: “Bác sĩ Vương, ông chờ một chút.” Sau đó ôn nhu nói với Cố Lan San: “Sở Sở, cô vừa nói gì? Tôi nghe không rõ. Cô nói lại lần nữa.”
Cố Lan San không nghĩ chỉ vì lý do của mình mà anh đã lập tức gọi cho bác sĩ đặc biệt của Thịnh gia - bác sĩ Vương, cô ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Tôi không có bệnh… Tôi chỉ là… Chỉ là, mất ngủ.”
Trong nháy mắt, điện thoại bỗng yên tĩnh đến kỳ lạ. Không có một âm thanh gì truyền đến.
Thịnh Thế sững sờ tay cầm điện thoại di động nhìn vách tường đối diện lúc lâu chỉ cảm thấy như mộng ảo, đây là lần đầu tiên sau khi cưới cô chủ động gọi điện thoại cho anh, hơn nữa không phải vì ngã bệnh cũng không phải gặp chuyện không may, mà là cô nói cho anh biết cô đang bị mất ngủ…
Ban đầu trong lòng Thịnh Thế còn đang mong đợi và suy đoán, cuối cùng lại hiểu ra.
Sở Sở cô ấy, nửa đêm mất ngủ cho nên nhớ tới anh, còn gọi điện thoại qua cho anh.
Anh từng nói chuyện với rất nhiều bạn gái, các cô gái đó đừng nói mất ngủ gọi điện thoại cho anh, cho dù anh hơn nửa đêm nói muốn uống chút gì đó các cô cũng sẽ không ngại xa ngàn dặm đi sớm về khuya đưa tới cho anh.
Cố Lan San làm chuyện này thật ra chưa tính là gì so với những bạn gái kia, nhưng Thịnh Thế lại cảm thấy có lẽ đây là chuyện vui nhất mà cả đời này anh gặp được.
Đáy lòng anh vui sướng cực kỳ, từng chút từng chút tràn ngập ra.
Cố Lan San nói xong câu kia đợi nửa ngày cũng không thấy Thịnh Thế nói gì, vì cách điện thoại nên cô không xác định được anh vui hay buồn, đáy lòng có chút chột dạ, không nhịn được thấp thỏm suy nghĩ bất an, có phải Thịnh Thế không vui không? Có phải vừa rồi cô quá mức càn quấy? Nhưng, thật sự không phải cô cố ý… Người bình thường nghe thấy lời cô nói kia thì sẽ thuận miệng hỏi một câu không thoải mái chỗ nào? Có cần đi khám bác sĩ hay không? Nhưng mà ai biết anh lại trực tiếp bỏ qua quá trình đó, dứt khoát gọi điện thoại cho bác sĩ… Cố Lan San cắn môi dưới gọi một tiếng: “Thịnh Thế.”
Thịnh Thế vốn đang đắm mình trong sự vui mừng, vẻ mặt và tinh thần thể xác đều dịu dàng, nghe thấy cô gái gọi tên mình giọng điệu cũng thỏa mãn, mềm nhũn xuống: “Hả?”
Sau đợt Cố Lan San và Thịnh Thế cãi nhau, cô chỉ nói nhún nhường trước mặt anh một lần, đó chính là lần bỏ lỡ bữa tiệc sinh nhật của anh, hơn nữa còn nói chuyện quanh co lòng vòng.
Nhưng chuyện lần này rõ ràng không tới mức nghiêm trọng, sao cô có thể nói lời xin lỗi được.
Cuối cùng Cố Lan San do dự lúc lâu mới nói một câu, rõ ràng là cô không để ý nhưng hết lần này tới lần khác lời của cô đúng lý hợp tình như thế: “Thịnh Thế, tôi nói tôi không thoải mái, anh biết không nếu người bình thường sẽ hỏi tiếp cô làm sao vậy? Nhưng anh lại không hỏi gì đã điện thoại cho bác sĩ, kết quả chỉ là do tôi không ngủ được, anh không cảm thấy anh làm như vậy là rất quá lố sao? Anh biết không, anh làm như vậy khiến tôi xấu mặt…”
Thịnh Thế cầm di động nghe Cố Lan San mười phần kiêu căng trách mắng, lập tức cong môi nở nụ cười rực rỡ.
Bạn nói xem người phụ nữ này sao lại nói chuyện không có lý lẽ như vậy… Rõ ràng là cô nói cô khó chịu khiến anh vô cùng căng thẳng vội gọi điện thoại tìm bác sĩ riêng chăm sóc ông nội, kết quả cuối cùng cô nói cho anh biết chỉ là do cô mất ngủ. Anh còn chưa tức giận, cô cứ như vậy đúng lý hợp tình vô cùng khí thế bắt đầu trách mắng sai lầm của anh….
Nhưng bạn nói xem, sao anh lại thích bộ dạng cô rất ngang ngược càn quấy không phân rõ phải trái như vậy nhỉ?
Nghe giọng điệu này của cô, cách điện thoại anh cũng cảm giác được cả người mình cực kỳ thoải mái, so với cùng liều ૮ɦếƭ triền miên cùng cô trên giường trăm nghìn lần còn muốn vui vẻ hơn!
Tâm tình Thịnh Thế rất tốt cầm chiếc điện thoại khác, giọng nói không có bất kỳ chút áy náy nào: “Bác sĩ Vương, ngại quá… Suy nghĩ cả nửa ngày, là tôi nghe nhầm lời trong điện thoại của Sở Sơ… Ông cũng biết tín hiệu điện thoại di động không tốt, cô ấy nói cô ấy không ngủ được tôi lại nghe thành cô ấy không thoải mái…. À… Ông cũng đã mặc quần áo tử tế rồi hả, vậy thật sự là ngại quá, vậy thì nhanh ૮ởเ φµầɳ áo rồi tiếp tục ngủ đi…. Làm phiền ông rồi.. Gặp lại.”
Thịnh Thế cắt điện thoại của bác sĩ Vương mới quay đầu về phía điện thoại của Cố Lan San, giọng vô cùng cưng chiều nói: “Sao lại đột nhiên mất ngủ? Không phải ban ngày ngủ trưa ở công ty lâu quá đấy chứ?”
Cố Lan San lắc đầu một cái: “Không có, tôi không nghỉ trưa, buổi chiều hẹn chị đi uống trà chiều cho nên trưa phải làm việc.”
Thịnh Thế nghe Cố Lan San kể lể chi tiết, không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Sở Sở, em có biết không, anh rất nhớ bầu không khí như thế này.
Mỗi một chuyện của em chỉ cần anh hỏi, cho dù anh không quan tâm chỉ thuận miệng hỏi em cũng sẽ giống như học sinh tiểu học đang đọc bài, kể lại cho anh rõ ràng chân tướng sự việc nhân vật bối cảnh không thiếu một chữ.
Cố Lan San cầm di động nhíu mày một cái, anh ấy đang cười… Cô mất ngủ anh còn cười… Đây là chuyện gì chứ!
Cố Lan San bĩu môi suy nghĩ một lát, lại cảm thấy hình như mình không còn chuyện gì để nói, liền mở miệng: “Tôi muốn ngủ.”
“Oh” Thịnh Thế đáp lại một tiếng không nói gì thêm.
Cố Lan San chờ trong chốc lát không thấy nói gì nữa giọng điệu buồn buồn nói: “Vậy tôi cúp máy nhé!”
“Được.” Thịnh Thế hơi dừng lại, nhìn đồng hồ không còn sớm cô nên đi ngủ rồi, anh không biết bữa cơm này mấy giờ mới có thể xong, suy nghĩ một chút cũng không nói với Cố Lan San tối nay mấy giờ mình mới về, chỉ nói một câu: “Đắp kín mền, đi ngủ sớm chút đi…”
Cố Lan San nghe thấy lời này của Thịnh Thế trong lòng buồn rầu nghĩ, giọng điệu này của anh giống như là không về nhà ấy… Anh ta muốn ở bên Tô Kiều Kiều sao? Giọng Cố Lan San có phần bình tĩnh: “A” một tiếng sau đó nói: “Vậy bye bye.”
“Ừm, gặp lại.” Thịnh Thế cầm di động giọng điệu thân thân: ‘Ngủ ngon.”
Ngủ ngon cái đầu anh ấy!
Trong lòng Cố Lan San thầm mắng một câu, đang tính dứt khoát cúp máy nhưng lại nhớ tới những lời kia của Tô Kiều Kiều, miệng lại phồng ra nói vào trong điện thoại: “Thịnh Thế.”
Thịnh Thế vốn đang chờ Cố Lan San cúp máy ai ngờ trong chốc lát lại nghe thấy cô gọi tên mình, liền “Hả?” một tiếng rồi hỏi: “Sao vậy?”
Cố Lan San do dự trong giây lát mới mở miệng nói: “Tối nay, mấy giờ anh về?”
Điện thoại ngắt quãng, lại hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động.
Đây đã là lần thứ ba trong tối nay, nếu như không phải Cố Lan San quen rồi thì cô thật sự cho rằng điện thoại của mình bị hỏng.
Tối nay, mấy giờ anh về…
Sở Sở vậy mà hỏi anh tối nay mấy giờ về….
Trời ạ…. Không phải anh đang nằm mơ chứ?
Thịnh Thế vươn tay hung hăng nhéo eo mình, đau quá… Quả thật không phải mơ rồi, môi của anh không cách nào kiềm chế được cong lên.